[BHTT][EDIT] Làm xác sống trong trò chơi sinh tồn - Tiêu Diêm Quất
Chương 94: Cấm địa chết chóc (18)
LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 94
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Tống Lãnh Trúc im lặng đi sau đội, không biết đang nghĩ gì. Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lê Lạc, song tầm mắt lại như lướt qua đó mà đặt ở nơi khác. Ánh mắt tối đen, mù mịt.Tiểu Thất lặng lẽ đến gần Tống Lãnh Trúc, thì thầm: "Đội trưởng Tống, em phát hiện thi thể của xác sống chúa cấp B không nằm ở chỗ cũ, chắc chắn là có người đã trở lại phòng thí nghiệm."Tống Lãnh Trúc 'ừ' một tiếng thật khẽ, cả biểu cảm lẫn ánh mắt đều không có gì biến đổi, dường như chẳng hề bất ngờ với điều đó. Cô nói với giọng gần như không thể nghe thấy: "Chuyện này đừng nói cho người khác."Tiểu Thất cực kì đắc ý: "Đương nhiên. Em chưa có nói ai hết."Đoàn người chơi đã bắt đầu điều tra cấm địa, không biết chừng nào họ sẽ rời khỏi nơi này.Một con xác sống chúa cấp bậc thấp nhất mà thôi, đánh chết sợ còn chưa được 100 điểm. Những người chơi cao thủ tập trung đến đây chắc phải thất vọng rồi. Cái danh đội ba xác sống tuy vang dội nhưng cũng chỉ là một xác sống chúa cấp D.Còn chẳng đáng giá bằng đội ba xác sống giả mạo.Tống Lãnh Trúc cụp mắt, khóe môi nhếch lên một độ cong rất nhẹ....Leo xuống khỏi tủ điều khiển, nụ cười trên mặt Đường Dư cực kì rõ ràng, cười mà chẳng biết nguyên do. Hoàn toàn khác với trạng thái bình tĩnh, dày dạn kinh nghiệm lúc đánh nhau, hiện tại cô nàng viết hết cảm xúc lên mặt, trạng thái rất thả lỏng.Chu Châu liếc Đường Dư một cái, trêu: "Cô Tống nói gì mà bà vui vậy? Tôi nghe không rõ lắm."Sắc mặt Đường Dư cứng đờ. Cô lườm Chu Châu.Tiểu Li không nhìn thấy cảnh đó, tiếp lời: "Ủa đâu có nói gì, không phải chỉ nói..." Tiểu Li nghiêm túc trả lời Chu Châu, "không phải chỉ nói là cô ấy không thèm quan tâm chuyện người chơi kiếm chuyện thôi sao? Giờ chắc hẳn cô Tống cũng không rửa sạch mối nghi ngờ có liên quan đến chúng ta được nữa rồi. Khá tốt, để cô ta cũng nếm thử nỗi khổ khi bị nhằm vào."Tiểu Li trả lời hết sức chân thành, song lại phát hiện Chu Châu và Đường Dư căn bản không nghe mình nói chuyện, chỉ có Kim Diệp nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ tán đồng."Nói mới nhớ, cái cô Lê Lạc kia lợi hại thế mà em không hề phát hiện." Tiểu Li tiếp tục nói. "May mà trên đường tới đây tụi mình không trở mặt với cô ta. Một thùng xăng xem như mua một ơn huệ. Lúc đó cô ấy cũng không đuổi theo đánh tụi mình."Kim Diệp lại lẩm bẩm: "Cho ai ơn huệ còn chưa chắc đâu. So với tụi mình thì trông cô ta giống như cố ý tiếp cận Tống Lãnh Trúc hơn."Đường Dư dỏng tai, mày hơi chau, một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Kim Diệp.Tiểu Li nói: "Vậy cũng đâu có gì lạ. Kẻ mạnh gặp kẻ mạnh, tán thưởng nhau cũng là chuyện bình thường mà."Đường Dư lại càng chau chặt mày, trong đầu tự động hiện lên cảnh tượng Lê Lạc và Tống Lãnh Trúc hợp tác chiến đấu.Nghĩ cũng phải, cả Tống Lãnh Trúc và Lê Lạc đều không phải người ngang ngược, độc đoán. Gặp người chơi cũng mạnh như mình mà tính tình còn dễ chịu, kết bạn với nhau là chuyện hết sức bình thường. Nhiều bạn vẫn hơn là nhiều kẻ thù.Nhưng trong lòng Đường Dư vẫn cứ bực bội, mà ngẫm kĩ thì lại thấy mình đúng là khó hiểu. Tống Lãnh Trúc quen biết ai thì liên quan gì đến cô.Cô chỉ là cô nhóc xác sống thôi mà, sức mạnh không bằng Lê Lạc, cũng chẳng thể nói tiếng người để giao tiếp với Tống Lãnh Trúc được như Lê Lạc.Không, không đúng. Giờ không còn là nhóc xác sống nữa, ít nhất cũng là xác sống chúa cấp D rồi.Nghĩ đến đây, Đường Dư lại ép mình chuyển sự chú ý sang cái danh hiệu vừa đạt được. Sau khi tổng kết nhiệm vụ, chỉ số Thể lực của cô chỉ tăng lên 30, chỉ số Sinh mệnh còn thảm hơn, tăng có 5 điểm quèn. Tuy cũng có điểm tích lũy nhưng so với nhiệm vụ đánh chết xác sống chúa cấp C trước kia thì điểm của nhiệm vụ này còn chẳng được một nửa.Danh hiệu này nghe thì oách nhưng thực tế càng giống cái nhãn dán ngay trên đầu, khiến cô trở thành bia ngắm cho mọi người.Càng đáng sợ hơn nữa là mai mốt nhỡ có người đến gần cô, nói không chừng sẽ tự động kích hoạt nhiệm vụ "Đánh chết xác sống chúa cấp D".Sau này không thể giả làm con người được nữa rồi.Nhức đầu. Thật quá nhức đầu.Đường Dư vừa kiểm tra tình trạng của Kinh Long vừa suy ngẫm sách lược giữ mạng sau này. Xem ra kế hoạch Vua núp lùm của cô phải thay đổi một chút rồi. Dù có núp thế nào đi chăng nữa, những người chơi này cũng sẽ đuổi giết cô, còn không bằng mau mau tích điểm, khiến thực lực của mình mạnh lên, xứng với danh hiệu xác sống chúa.Người chơi trong cấm địa hợp tác với nhau, cô đánh không lại. Nhưng người chơi bình thường ở nơi khác, cô cảm thấy hiện tại mình có phần thắng. Cũng phải làm thêm nhiều nhiệm vụ, không thể đợi kích hoạt một cách bị động như trước mà phải chủ động ra trận.Đôi khi sự thay đổi trong tư tưởng diễn ra chỉ trong nháy mắt. Bắt đầu từ khoảnh khắc hạ quyết định, tâm thái của Đường Dư đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Cô dùng nửa đoạn băng vải lau sạch vết máu trên Kinh Long, sau đó tra dao vào vỏ. Trong ánh mắt cô dần xuất hiện một thứ mang tên dã tâm.Nếu đã vậy thì cứ lấy năng lực của Lê Lạc làm mục tiêu đi. Với một tâm thái cực kì quái dị, Đường Dư dùng năng lực của Lê Lạc như điểm neo.Chờ đến khi mạnh được như Lê Lạc lại phối hợp với Tống Lãnh Trúc. Nhất định cô có thể cho Tống Lãnh Trúc đủ không gian để phát huy.Khi Đường Dư hồi thần thì Tiểu Li đang vui vẻ nói gì đó với Kim Diệp. Đường Dư hỏi kĩ mới biết điểm tích lũy của Tiểu Li đã tăng lên rất nhiều. Cô nàng giết không ít xác sống máu trong cấm địa, trong đó, một số là Kim Diệp dẫn tới trước mặt. Điểm cộng vào cho Tiểu Li cũng xem như không lãng phí.Nhưng Kim Diệp lại chẳng được gì cả. Không tấn công người chơi, điểm tích lũy của cô nàng gần như chẳng hề biến đổi.Ngay cả Chu Châu cũng gom được rất nhiều bảo bối. Nhiệm vụ lần này, một thế giới chỉ có Kim Diệp bị thương giờ đã hoàn thiện.Nhưng chẳng mấy chốc mà Đường Dư đã phát hiện nỗi băn khoăn của mình hoàn toàn thừa thãi. Kim Diệp không hề phật lòng vì hoàn cảnh của bản thân mà ngược lại, cô nàng còn cảm thấy vui vẻ vì sự tiến bộ của Tiểu Li. Gương mặt vốn luôn nghiêm nghị giờ mềm mại tưởng chừng như có thể vắt ra nước.Fine, là tui dư thừa.Không biết bốn người đã nghỉ ngơi trong phòng máy bao lâu, có thể là một ngày, cũng có thể chỉ mới một giờ.Chu Châu mở cái đèn nhỏ, liên tục nghiên cứu quyển sổ của Đỗ Khiết Nhứ, trông cực kì nghiêm túc. Hễ vào trạng thái làm việc là Chu Châu như biến thành người khác, chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân.Thi thoảng Đường Dư sẽ đi qua ngó một chút, nhưng đa phần thời gian là cô dùng để suy ngẫm chuyện sắp tới. Phòng máy rất yên tĩnh, thiết bị thông gió hoạt động mà không một tiếng vang. Một đêm không ngủ, mọi người đều đang nhân cơ hội này nghỉ ngơi dưỡng sức.Thế nên khi trên đỉnh đầu một lần nữa vang lên tiếng động rất khẽ, tất cả mọi người đều lập tức ngẩng phắt lên.Tiếng động ấy cực kì mỏng manh, như có con chuột biến dị chạy ngang qua lỡ đá trúng một viên sỏi nhỏ.Đường Dư ngẩng đầu, thở thật nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phiến đá được cô kéo qua chặn ngay cửa hang.Chỉ liếc mắt một cái là cô đã biết trước điều bất thường. Nhờ hành động khoa tay múa chân của Đường Dư, bốn người nhanh chóng tắt đèn, ép sát vào cái rương điều khiển quạt thông gió, đứng dựa vào tường trong chỗ tối góc khuất nhất của phòng máy.Một tia nắng mặt trời len lỏi vào phòng, phiến đá bị người ta đẩy ra.Yên tĩnh, ngoài ra không còn bất kì điều gì khác.Người đến cũng không có hành động gì. Không lỗ mãng leo xuống phòng máy, cũng không lên tiếng.Thời gian lặng lẽ trôi qua, Đường Dư bắt đầu phán đoán xem nếu chủ động ra tay thì mình sẽ có bao nhiêu phần thắng.Chính vào lúc Chu Châu không nhịn nổi nữa, định ló đầu xem xét tình hình thì một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng bất chợt vang lên bên trên."Đừng trốn nữa, ra đây đi."Đường Dư nghẹn một hơi trong lồng ngực, không xuôi xuống được. Lại là những lời này. Lần trước lúc bị Tống Lãnh Trúc phát hiện ở Bắc Doanh, đối phương cũng nói y như vậy.Kim Diệp đưa tay cản Đường Dư, giữ cô nàng ở lại bên cạnh.Song Đường Dư lại có vẻ khác thường. Cô đưa chân bước ra khỏi bóng tối.Ánh mặt trời không phải quá sáng. Cửa hang ở trên hơi chếch nên ánh sáng chiếu xuống khá âm u, trông như thời tiết hôm nay không được tốt lắm, trời nhiều mây.Đường Dư khoanh tay đứng dưới ánh sáng, ngẩng đầu. Qua cái cửa hang rộng một mét, cô có thể thấy được hình bóng đang đứng thẳng của Tống Lãnh Trúc.Ngoài Tống Lãnh Trúc ra thì không còn ai khác.Tống Lãnh Trúc đã cởi bộ đồ bảo hộ xấu hoắc dính đầy máu kia ra, có vẻ đã thay quần áo. Đối phương mặc một chiếc áo thun đen dáng ôm. Mái tóc màu trà đã được thả xuống, gom thành một búi lỏng sau gáy.Thấy Đường Dư bình thản đứng dưới ánh mặt trời, Tống Lãnh Trúc ngồi xuống, nhìn người bên dưới bằng ánh mắt hào hứng.Ừm, lần này rất nghe lời, vừa kêu cái đã ra.Đường Dư đoán chắc Tống Lãnh Trúc sẽ không làm khó dễ mình, nhưng câu hỏi của đối phương vẫn khiến cô như nghẹn trong cổ họng.Quả nhiên, Tống Lãnh Trúc lên tiếng: "Tôi chỉ muốn biết một chuyện, tại sao cô lại là xác sống? Tại sao lại trở thành xác sống chúa?"Đường Dư không trả lời, cũng trả lời không được."Nếu nói thật, tôi có thể bảo đảm cho cô bình an rời khỏi nơi này. Không thì..."Tống Lãnh Trúc nói những lời này với giọng điệu cực kì bình thản, nhưng vào tai Đường Dư lại khác.Chuyện gì đây? Nếu không nói thì đối phương sẽ khiến cô chết ngay tại đây à?Vừa giải nghĩa như thế, Đường Dư đã cảm thấy những gì Tống Lãnh Trúc ẩn ý toàn là uy hiếp.Đằng sau hai chữ "không thì" của Tống Lãnh Trúc đúng là một câu không được hay lắm. Trong hoàn cảnh cả ba cao thủ đều đang có mặt, để hộ tống nhóm Đường Dư rời đi, cô cần phải cực kì mạo hiểm. Cô không biết mình làm như vậy liệu có đáng giá hay không. Chỉ riêng việc không tiết lộ vị trí của Đường Dư thôi cũng đã đi ngược lại phong cách làm việc trước nay của cô rồi.Dùng sự mạo hiểm để đổi lấy một câu trả lời, yêu cầu này chắc không quá đáng chứ nhỉ?Về Đường Dư, cô chẳng biết một chút thông tin lai lịch gì cả.Nếu biết suy tính trước sau thì nhóc xác sống nhất định sẽ đồng ý.Nhưng Đường Dư chỉ ngẩng đầu, đôi môi khá mỏng mím lại thành một đường, ánh mắt thật sự cố chấp, rõ ràng là không hề bị dao động bởi lời đề nghị của Tống Lãnh Trúc.Tống Lãnh Trúc như bị người ta gõ một cái. Sao cô nhóc xác sống này lại khó ứng phó đến thế cơ chứ?Ánh mắt Đường Dư liên tục biến đổi. Cô không dùng ngôn ngữ hình thể trả lời thì Tống Lãnh Trúc vẫn cứ chờ, chờ đến khi đối phương có phản ứng mới thôi.Bị ánh mắt thẳng thừng ấy nhìn đăm đăm khiến nhịp thở của Đường Dư có phần rối loạn. Ánh mắt cô dời đi theo bản năng. Cô thật sự không mấy gì chịu nổi cái nhìn chăm chú từ Tống Lãnh Trúc.Ánh mắt dời xuống chiếc áo thun đen của Tống Lãnh Trúc, bấy giờ Đường Dư mới phát hiện cái người trước giờ vẫn luôn mặc đồ rộng thùng thình này ấy thế mà lại có đường cong cơ thể hết sức rõ ràng. Thân hình trông hơi gầy nhưng đường cong cơ bắp ở cánh tay lại rất đẹp, là kiểu người có tỉ lệ mỡ thấp, vóc dáng cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ, khỏe khoắn.Khoan đã, Đường Dư vội lôi suy nghĩ trong đầu quay trở lại. Đang lúc nào mà còn đứng đây ngắm gái đẹp.Chỉ trong khoảnh khắc, Đường Dư lại dời mắt trở lại với gương mặt Tống Lãnh Trúc. Cô lắc đầu thật thong thả mà kiên quyết, phủ nhận đề nghị của đôi phương.Về việc bị biến thành xác sống, rất có thể là do tội mà cô đã vi phạm. Ai biết đối phương nghĩ gì về tội phạm. Nhỡ đâu Tống Lãnh Trúc xuất thân trong sạch, ghét ác như thù, thế nói ra là nhận ngay về ánh mắt chán ghét, khinh bỉ rồi còn gì?Như vậy còn khó chịu hơn đâm cô một dao.Huống hồ chính bản thân cô còn chẳng rõ tình trạng của mình, giải thích cho người khác thế nào đây?Thấy phản ứng của Đường Dư, trong mắt Tống Lãnh Trúc dấy lên sự thất vọng, còn có một chút cảm xúc gì khác không rõ tên.Đường Dư ngẫm nghĩ rồi lại thấy không thích hợp. Lúc mới biết nhau, Kim Diệp vừa nghe nói cô mất trí nhớ, lại kết hợp với thân phận xác sống thì đã nhanh chóng đoán được lai lịch của cô.Theo lí thì Tống Lãnh Trúc đã ở trong trò chơi này lâu như thế, lại làm nhiệm vụ rất nhiều, kiến thức rộng rãi hẳn cũng đoán được mới đúng, cần chi phải làm chuyện thừa thãi đến tìm mình xác nhận.Trong lòng Đường Dư chợt nảy sinh cảm giác hoảng loạn. Cô thoáng hy vọng Tống Lãnh Trúc đừng thông minh như thế. Cô không muốn đối phương biết lai lịch.Thấy giao tiếp không đạt kết quả, Tống Lãnh Trúc đứng dậy, trông có vẻ như định rời đi.Cũng chính trong khoảnh khắc ấy, chuông báo động trong lòng Đường Dư chợt réo vang. Cô vội rời khỏi chỗ đứng, trốn trở lại góc tường ban nãy.Lại có người tới.Giọng thoáng ý cười của Lê Lạc tiến đến gần: "Không phải nói họ trốn mất rồi à? Sao cô Tống còn trở lại đây làm gì?"Nghe tiếng chân thì Lê Lạc cũng đến một mình.Tống Lãnh Trúc không trả lời mà hỏi ngược lại: "Còn cô đến đây làm gì?"Tiếng chân di chuyển về phía cửa hang. Ánh sáng phía trên bị chắn đi phần nào, như có người đang đứng ngay cửa hang nhìn vào. Chỉ lát sau, ánh sáng đã bình thường trở lại: "Xa xa nhìn thấy cô đi về phía này nên tới đây chào một tiếng. Đội chúng tôi định rút lui. Xác sống máu ở đây đã giết gần hết rồi, không còn lợi nữa. Đội cô Tống vẫn ở lại đây à?""Xa xa nhìn thấy hay là theo dõi?" Tống Lãnh Trúc lại không trả lời trực diện. Giọng cô lạnh đi mấy phần, cố tình nhả từng chữ một cách thong thả, hoàn toàn khác với lúc nói chuyện cùng Đường Dư.Lê Lạc cũng không tức giận: "Xa xa nhìn thấy thật. Cơ mà nhắc một câu, không chỉ có mình tôi đi về phía này."Ngay sau đó, giọng Lê Lạc đi ngày một xa: "Chào xong rồi, tôi đi trước đây. Chờ mong cơ hội gặp lại mọi người."Thân hình vững chãi của Tống Lãnh Trúc hơi khựng lại. "Mọi người" mà Lê Lạc nói là ám chỉ cô cùng mấy người Tiểu Thất hay là cô cùng Đường Dư? Trước khi đi, ánh mắt của Lê Lạc rõ ràng đã lướt qua phiến đá nơi cô đang đứng.Xem ra vẫn quá coi thường những người chơi tập trung ở đây.
_____________
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Tống Lãnh Trúc im lặng đi sau đội, không biết đang nghĩ gì. Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lê Lạc, song tầm mắt lại như lướt qua đó mà đặt ở nơi khác. Ánh mắt tối đen, mù mịt.Tiểu Thất lặng lẽ đến gần Tống Lãnh Trúc, thì thầm: "Đội trưởng Tống, em phát hiện thi thể của xác sống chúa cấp B không nằm ở chỗ cũ, chắc chắn là có người đã trở lại phòng thí nghiệm."Tống Lãnh Trúc 'ừ' một tiếng thật khẽ, cả biểu cảm lẫn ánh mắt đều không có gì biến đổi, dường như chẳng hề bất ngờ với điều đó. Cô nói với giọng gần như không thể nghe thấy: "Chuyện này đừng nói cho người khác."Tiểu Thất cực kì đắc ý: "Đương nhiên. Em chưa có nói ai hết."Đoàn người chơi đã bắt đầu điều tra cấm địa, không biết chừng nào họ sẽ rời khỏi nơi này.Một con xác sống chúa cấp bậc thấp nhất mà thôi, đánh chết sợ còn chưa được 100 điểm. Những người chơi cao thủ tập trung đến đây chắc phải thất vọng rồi. Cái danh đội ba xác sống tuy vang dội nhưng cũng chỉ là một xác sống chúa cấp D.Còn chẳng đáng giá bằng đội ba xác sống giả mạo.Tống Lãnh Trúc cụp mắt, khóe môi nhếch lên một độ cong rất nhẹ....Leo xuống khỏi tủ điều khiển, nụ cười trên mặt Đường Dư cực kì rõ ràng, cười mà chẳng biết nguyên do. Hoàn toàn khác với trạng thái bình tĩnh, dày dạn kinh nghiệm lúc đánh nhau, hiện tại cô nàng viết hết cảm xúc lên mặt, trạng thái rất thả lỏng.Chu Châu liếc Đường Dư một cái, trêu: "Cô Tống nói gì mà bà vui vậy? Tôi nghe không rõ lắm."Sắc mặt Đường Dư cứng đờ. Cô lườm Chu Châu.Tiểu Li không nhìn thấy cảnh đó, tiếp lời: "Ủa đâu có nói gì, không phải chỉ nói..." Tiểu Li nghiêm túc trả lời Chu Châu, "không phải chỉ nói là cô ấy không thèm quan tâm chuyện người chơi kiếm chuyện thôi sao? Giờ chắc hẳn cô Tống cũng không rửa sạch mối nghi ngờ có liên quan đến chúng ta được nữa rồi. Khá tốt, để cô ta cũng nếm thử nỗi khổ khi bị nhằm vào."Tiểu Li trả lời hết sức chân thành, song lại phát hiện Chu Châu và Đường Dư căn bản không nghe mình nói chuyện, chỉ có Kim Diệp nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ tán đồng."Nói mới nhớ, cái cô Lê Lạc kia lợi hại thế mà em không hề phát hiện." Tiểu Li tiếp tục nói. "May mà trên đường tới đây tụi mình không trở mặt với cô ta. Một thùng xăng xem như mua một ơn huệ. Lúc đó cô ấy cũng không đuổi theo đánh tụi mình."Kim Diệp lại lẩm bẩm: "Cho ai ơn huệ còn chưa chắc đâu. So với tụi mình thì trông cô ta giống như cố ý tiếp cận Tống Lãnh Trúc hơn."Đường Dư dỏng tai, mày hơi chau, một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Kim Diệp.Tiểu Li nói: "Vậy cũng đâu có gì lạ. Kẻ mạnh gặp kẻ mạnh, tán thưởng nhau cũng là chuyện bình thường mà."Đường Dư lại càng chau chặt mày, trong đầu tự động hiện lên cảnh tượng Lê Lạc và Tống Lãnh Trúc hợp tác chiến đấu.Nghĩ cũng phải, cả Tống Lãnh Trúc và Lê Lạc đều không phải người ngang ngược, độc đoán. Gặp người chơi cũng mạnh như mình mà tính tình còn dễ chịu, kết bạn với nhau là chuyện hết sức bình thường. Nhiều bạn vẫn hơn là nhiều kẻ thù.Nhưng trong lòng Đường Dư vẫn cứ bực bội, mà ngẫm kĩ thì lại thấy mình đúng là khó hiểu. Tống Lãnh Trúc quen biết ai thì liên quan gì đến cô.Cô chỉ là cô nhóc xác sống thôi mà, sức mạnh không bằng Lê Lạc, cũng chẳng thể nói tiếng người để giao tiếp với Tống Lãnh Trúc được như Lê Lạc.Không, không đúng. Giờ không còn là nhóc xác sống nữa, ít nhất cũng là xác sống chúa cấp D rồi.Nghĩ đến đây, Đường Dư lại ép mình chuyển sự chú ý sang cái danh hiệu vừa đạt được. Sau khi tổng kết nhiệm vụ, chỉ số Thể lực của cô chỉ tăng lên 30, chỉ số Sinh mệnh còn thảm hơn, tăng có 5 điểm quèn. Tuy cũng có điểm tích lũy nhưng so với nhiệm vụ đánh chết xác sống chúa cấp C trước kia thì điểm của nhiệm vụ này còn chẳng được một nửa.Danh hiệu này nghe thì oách nhưng thực tế càng giống cái nhãn dán ngay trên đầu, khiến cô trở thành bia ngắm cho mọi người.Càng đáng sợ hơn nữa là mai mốt nhỡ có người đến gần cô, nói không chừng sẽ tự động kích hoạt nhiệm vụ "Đánh chết xác sống chúa cấp D".Sau này không thể giả làm con người được nữa rồi.Nhức đầu. Thật quá nhức đầu.Đường Dư vừa kiểm tra tình trạng của Kinh Long vừa suy ngẫm sách lược giữ mạng sau này. Xem ra kế hoạch Vua núp lùm của cô phải thay đổi một chút rồi. Dù có núp thế nào đi chăng nữa, những người chơi này cũng sẽ đuổi giết cô, còn không bằng mau mau tích điểm, khiến thực lực của mình mạnh lên, xứng với danh hiệu xác sống chúa.Người chơi trong cấm địa hợp tác với nhau, cô đánh không lại. Nhưng người chơi bình thường ở nơi khác, cô cảm thấy hiện tại mình có phần thắng. Cũng phải làm thêm nhiều nhiệm vụ, không thể đợi kích hoạt một cách bị động như trước mà phải chủ động ra trận.Đôi khi sự thay đổi trong tư tưởng diễn ra chỉ trong nháy mắt. Bắt đầu từ khoảnh khắc hạ quyết định, tâm thái của Đường Dư đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Cô dùng nửa đoạn băng vải lau sạch vết máu trên Kinh Long, sau đó tra dao vào vỏ. Trong ánh mắt cô dần xuất hiện một thứ mang tên dã tâm.Nếu đã vậy thì cứ lấy năng lực của Lê Lạc làm mục tiêu đi. Với một tâm thái cực kì quái dị, Đường Dư dùng năng lực của Lê Lạc như điểm neo.Chờ đến khi mạnh được như Lê Lạc lại phối hợp với Tống Lãnh Trúc. Nhất định cô có thể cho Tống Lãnh Trúc đủ không gian để phát huy.Khi Đường Dư hồi thần thì Tiểu Li đang vui vẻ nói gì đó với Kim Diệp. Đường Dư hỏi kĩ mới biết điểm tích lũy của Tiểu Li đã tăng lên rất nhiều. Cô nàng giết không ít xác sống máu trong cấm địa, trong đó, một số là Kim Diệp dẫn tới trước mặt. Điểm cộng vào cho Tiểu Li cũng xem như không lãng phí.Nhưng Kim Diệp lại chẳng được gì cả. Không tấn công người chơi, điểm tích lũy của cô nàng gần như chẳng hề biến đổi.Ngay cả Chu Châu cũng gom được rất nhiều bảo bối. Nhiệm vụ lần này, một thế giới chỉ có Kim Diệp bị thương giờ đã hoàn thiện.Nhưng chẳng mấy chốc mà Đường Dư đã phát hiện nỗi băn khoăn của mình hoàn toàn thừa thãi. Kim Diệp không hề phật lòng vì hoàn cảnh của bản thân mà ngược lại, cô nàng còn cảm thấy vui vẻ vì sự tiến bộ của Tiểu Li. Gương mặt vốn luôn nghiêm nghị giờ mềm mại tưởng chừng như có thể vắt ra nước.Fine, là tui dư thừa.Không biết bốn người đã nghỉ ngơi trong phòng máy bao lâu, có thể là một ngày, cũng có thể chỉ mới một giờ.Chu Châu mở cái đèn nhỏ, liên tục nghiên cứu quyển sổ của Đỗ Khiết Nhứ, trông cực kì nghiêm túc. Hễ vào trạng thái làm việc là Chu Châu như biến thành người khác, chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân.Thi thoảng Đường Dư sẽ đi qua ngó một chút, nhưng đa phần thời gian là cô dùng để suy ngẫm chuyện sắp tới. Phòng máy rất yên tĩnh, thiết bị thông gió hoạt động mà không một tiếng vang. Một đêm không ngủ, mọi người đều đang nhân cơ hội này nghỉ ngơi dưỡng sức.Thế nên khi trên đỉnh đầu một lần nữa vang lên tiếng động rất khẽ, tất cả mọi người đều lập tức ngẩng phắt lên.Tiếng động ấy cực kì mỏng manh, như có con chuột biến dị chạy ngang qua lỡ đá trúng một viên sỏi nhỏ.Đường Dư ngẩng đầu, thở thật nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phiến đá được cô kéo qua chặn ngay cửa hang.Chỉ liếc mắt một cái là cô đã biết trước điều bất thường. Nhờ hành động khoa tay múa chân của Đường Dư, bốn người nhanh chóng tắt đèn, ép sát vào cái rương điều khiển quạt thông gió, đứng dựa vào tường trong chỗ tối góc khuất nhất của phòng máy.Một tia nắng mặt trời len lỏi vào phòng, phiến đá bị người ta đẩy ra.Yên tĩnh, ngoài ra không còn bất kì điều gì khác.Người đến cũng không có hành động gì. Không lỗ mãng leo xuống phòng máy, cũng không lên tiếng.Thời gian lặng lẽ trôi qua, Đường Dư bắt đầu phán đoán xem nếu chủ động ra tay thì mình sẽ có bao nhiêu phần thắng.Chính vào lúc Chu Châu không nhịn nổi nữa, định ló đầu xem xét tình hình thì một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng bất chợt vang lên bên trên."Đừng trốn nữa, ra đây đi."Đường Dư nghẹn một hơi trong lồng ngực, không xuôi xuống được. Lại là những lời này. Lần trước lúc bị Tống Lãnh Trúc phát hiện ở Bắc Doanh, đối phương cũng nói y như vậy.Kim Diệp đưa tay cản Đường Dư, giữ cô nàng ở lại bên cạnh.Song Đường Dư lại có vẻ khác thường. Cô đưa chân bước ra khỏi bóng tối.Ánh mặt trời không phải quá sáng. Cửa hang ở trên hơi chếch nên ánh sáng chiếu xuống khá âm u, trông như thời tiết hôm nay không được tốt lắm, trời nhiều mây.Đường Dư khoanh tay đứng dưới ánh sáng, ngẩng đầu. Qua cái cửa hang rộng một mét, cô có thể thấy được hình bóng đang đứng thẳng của Tống Lãnh Trúc.Ngoài Tống Lãnh Trúc ra thì không còn ai khác.Tống Lãnh Trúc đã cởi bộ đồ bảo hộ xấu hoắc dính đầy máu kia ra, có vẻ đã thay quần áo. Đối phương mặc một chiếc áo thun đen dáng ôm. Mái tóc màu trà đã được thả xuống, gom thành một búi lỏng sau gáy.Thấy Đường Dư bình thản đứng dưới ánh mặt trời, Tống Lãnh Trúc ngồi xuống, nhìn người bên dưới bằng ánh mắt hào hứng.Ừm, lần này rất nghe lời, vừa kêu cái đã ra.Đường Dư đoán chắc Tống Lãnh Trúc sẽ không làm khó dễ mình, nhưng câu hỏi của đối phương vẫn khiến cô như nghẹn trong cổ họng.Quả nhiên, Tống Lãnh Trúc lên tiếng: "Tôi chỉ muốn biết một chuyện, tại sao cô lại là xác sống? Tại sao lại trở thành xác sống chúa?"Đường Dư không trả lời, cũng trả lời không được."Nếu nói thật, tôi có thể bảo đảm cho cô bình an rời khỏi nơi này. Không thì..."Tống Lãnh Trúc nói những lời này với giọng điệu cực kì bình thản, nhưng vào tai Đường Dư lại khác.Chuyện gì đây? Nếu không nói thì đối phương sẽ khiến cô chết ngay tại đây à?Vừa giải nghĩa như thế, Đường Dư đã cảm thấy những gì Tống Lãnh Trúc ẩn ý toàn là uy hiếp.Đằng sau hai chữ "không thì" của Tống Lãnh Trúc đúng là một câu không được hay lắm. Trong hoàn cảnh cả ba cao thủ đều đang có mặt, để hộ tống nhóm Đường Dư rời đi, cô cần phải cực kì mạo hiểm. Cô không biết mình làm như vậy liệu có đáng giá hay không. Chỉ riêng việc không tiết lộ vị trí của Đường Dư thôi cũng đã đi ngược lại phong cách làm việc trước nay của cô rồi.Dùng sự mạo hiểm để đổi lấy một câu trả lời, yêu cầu này chắc không quá đáng chứ nhỉ?Về Đường Dư, cô chẳng biết một chút thông tin lai lịch gì cả.Nếu biết suy tính trước sau thì nhóc xác sống nhất định sẽ đồng ý.Nhưng Đường Dư chỉ ngẩng đầu, đôi môi khá mỏng mím lại thành một đường, ánh mắt thật sự cố chấp, rõ ràng là không hề bị dao động bởi lời đề nghị của Tống Lãnh Trúc.Tống Lãnh Trúc như bị người ta gõ một cái. Sao cô nhóc xác sống này lại khó ứng phó đến thế cơ chứ?Ánh mắt Đường Dư liên tục biến đổi. Cô không dùng ngôn ngữ hình thể trả lời thì Tống Lãnh Trúc vẫn cứ chờ, chờ đến khi đối phương có phản ứng mới thôi.Bị ánh mắt thẳng thừng ấy nhìn đăm đăm khiến nhịp thở của Đường Dư có phần rối loạn. Ánh mắt cô dời đi theo bản năng. Cô thật sự không mấy gì chịu nổi cái nhìn chăm chú từ Tống Lãnh Trúc.Ánh mắt dời xuống chiếc áo thun đen của Tống Lãnh Trúc, bấy giờ Đường Dư mới phát hiện cái người trước giờ vẫn luôn mặc đồ rộng thùng thình này ấy thế mà lại có đường cong cơ thể hết sức rõ ràng. Thân hình trông hơi gầy nhưng đường cong cơ bắp ở cánh tay lại rất đẹp, là kiểu người có tỉ lệ mỡ thấp, vóc dáng cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ, khỏe khoắn.Khoan đã, Đường Dư vội lôi suy nghĩ trong đầu quay trở lại. Đang lúc nào mà còn đứng đây ngắm gái đẹp.Chỉ trong khoảnh khắc, Đường Dư lại dời mắt trở lại với gương mặt Tống Lãnh Trúc. Cô lắc đầu thật thong thả mà kiên quyết, phủ nhận đề nghị của đôi phương.Về việc bị biến thành xác sống, rất có thể là do tội mà cô đã vi phạm. Ai biết đối phương nghĩ gì về tội phạm. Nhỡ đâu Tống Lãnh Trúc xuất thân trong sạch, ghét ác như thù, thế nói ra là nhận ngay về ánh mắt chán ghét, khinh bỉ rồi còn gì?Như vậy còn khó chịu hơn đâm cô một dao.Huống hồ chính bản thân cô còn chẳng rõ tình trạng của mình, giải thích cho người khác thế nào đây?Thấy phản ứng của Đường Dư, trong mắt Tống Lãnh Trúc dấy lên sự thất vọng, còn có một chút cảm xúc gì khác không rõ tên.Đường Dư ngẫm nghĩ rồi lại thấy không thích hợp. Lúc mới biết nhau, Kim Diệp vừa nghe nói cô mất trí nhớ, lại kết hợp với thân phận xác sống thì đã nhanh chóng đoán được lai lịch của cô.Theo lí thì Tống Lãnh Trúc đã ở trong trò chơi này lâu như thế, lại làm nhiệm vụ rất nhiều, kiến thức rộng rãi hẳn cũng đoán được mới đúng, cần chi phải làm chuyện thừa thãi đến tìm mình xác nhận.Trong lòng Đường Dư chợt nảy sinh cảm giác hoảng loạn. Cô thoáng hy vọng Tống Lãnh Trúc đừng thông minh như thế. Cô không muốn đối phương biết lai lịch.Thấy giao tiếp không đạt kết quả, Tống Lãnh Trúc đứng dậy, trông có vẻ như định rời đi.Cũng chính trong khoảnh khắc ấy, chuông báo động trong lòng Đường Dư chợt réo vang. Cô vội rời khỏi chỗ đứng, trốn trở lại góc tường ban nãy.Lại có người tới.Giọng thoáng ý cười của Lê Lạc tiến đến gần: "Không phải nói họ trốn mất rồi à? Sao cô Tống còn trở lại đây làm gì?"Nghe tiếng chân thì Lê Lạc cũng đến một mình.Tống Lãnh Trúc không trả lời mà hỏi ngược lại: "Còn cô đến đây làm gì?"Tiếng chân di chuyển về phía cửa hang. Ánh sáng phía trên bị chắn đi phần nào, như có người đang đứng ngay cửa hang nhìn vào. Chỉ lát sau, ánh sáng đã bình thường trở lại: "Xa xa nhìn thấy cô đi về phía này nên tới đây chào một tiếng. Đội chúng tôi định rút lui. Xác sống máu ở đây đã giết gần hết rồi, không còn lợi nữa. Đội cô Tống vẫn ở lại đây à?""Xa xa nhìn thấy hay là theo dõi?" Tống Lãnh Trúc lại không trả lời trực diện. Giọng cô lạnh đi mấy phần, cố tình nhả từng chữ một cách thong thả, hoàn toàn khác với lúc nói chuyện cùng Đường Dư.Lê Lạc cũng không tức giận: "Xa xa nhìn thấy thật. Cơ mà nhắc một câu, không chỉ có mình tôi đi về phía này."Ngay sau đó, giọng Lê Lạc đi ngày một xa: "Chào xong rồi, tôi đi trước đây. Chờ mong cơ hội gặp lại mọi người."Thân hình vững chãi của Tống Lãnh Trúc hơi khựng lại. "Mọi người" mà Lê Lạc nói là ám chỉ cô cùng mấy người Tiểu Thất hay là cô cùng Đường Dư? Trước khi đi, ánh mắt của Lê Lạc rõ ràng đã lướt qua phiến đá nơi cô đang đứng.Xem ra vẫn quá coi thường những người chơi tập trung ở đây.
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com