[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.
CHƯƠNG 68
Áy náy, tiếc nuối.Thương tâm xen lẫn mất mát.Dã Trì Mộ cảm thấy rất khó chịu, như thể bản thân đã làm không tốt, không xứng đáng.Những cảm xúc ấy cháy bỏng trong nội tâm nàng, lặp đi lặp lại, không ngừng cào xé. Nàng không muốn bị bất kỳ ai lay động tư tưởng, từng khát vọng trở thành một tảng đá cứng rắn không biết động tình, bất chấp là búa sắt hay chùy thép, dù có đập vỡ, có mài mòn, cũng không thể thay đổi phần lõi băng giá bên trong.Thế nhưng nàng vẫn không nhịn được. Không thể khống chế nổi.Nàng gọi điện thoại cho bệnh viện. Hộ công chuyên trách chăm sóc Cố Tri Cảnh tiếp máy, đưa điện thoại áp bên tai cô.Dã Trì Mộ không rõ Cố Tri Cảnh giờ còn có ý thức hay không. Mọi lời nói đều nghẹn lại nơi cổ họng."Em vừa chụp xong poster, lát nữa sẽ về."Nàng rất muốn nói cho Cố Tri Cảnh biết phát hiện của mình, nhưng lời ra đến môi lại đành nuốt xuống.Xóa bỏ, chính là đại diện cho việc không thể ghi nhớ.Thứ trong đầu Cố Tri Cảnh, vẫn đang âm thầm theo dõi, như một con mắt giấu kín trong bóng tối.Nếu nàng nói ra, chẳng khác nào khiến nó phát hiện.Không được. Tuyệt đối không được. Nàng không thể để Cố Tri Cảnh bị tổn thương thêm nữa.Cố Tri Cảnh từng ám chỉ với nàng: "Người sai không phải em, là thế giới này." Nghe thì điên rồ, nhưng đó là một lời nhắc nhở.Thế giới này, thực sự có vấn đề.Suy đoán của nàng, không sai.Dã Trì Mộ cắn môi. Tiểu Thiền nhìn nàng qua kính chiếu hậu, đèn đỏ dừng lại liền dịu giọng nói: "Trì Trì, cô đừng tự ép mình quá. Gần đây căng thẳng nhiều rồi."Lời chưa quá trực tiếp, nhưng đã cho thấy mức độ lo lắng của người bên cạnh. Trạng thái hiện giờ của Dã Trì Mộ khiến người khác dễ liên tưởng đến những triệu chứng đáng ngạiGiống như là... tâm thần phân liệt vậy.Tiểu Thiền lăn lộn trong giới giải trí đã khá lâu, đủ để thấu hiểu sự tàn khốc của nó. Khởi đầu là trợ lý cho Bạch Thanh Vi, sau đó theo Liễu Sấu một thời gian. Trong cái giới đầy hào quang giả tạo này, không hiếm nghệ sĩ như nàng, áp lực đè nặng đến mức tâm trí dần lệch lạc, tư tưởng chẳng còn bình thường.Trước đây, Bạch Thanh Vi từng dẫn dắt một nghệ sĩ mắc vấn đề tâm lý nghiêm trọng. Sau khi nhập viện, bác sĩ chẩn đoán trầm cảm nặng. Bạch Thanh Vi ép cô ấy nghỉ ngơi, nhưng nghệ sĩ ấy nổi loạn, thậm chí tìm đến cái chết. Chuyện này từng gây bão mạng, dân chúng xôn xao, chỉ trích Bạch Thanh Vi đối xử tệ bạc, đẩy nghệ sĩ vào đường cùng, khiến cô ấy mang tiếng tàn nhẫn, như thể chính cô ấy là người cầm dao rạch nát tâm hồn người khác.Dã Trì Mộ tựa đầu lên cửa kính xe, không nói gì. Trả lời quá nhanh ngược lại sẽ làm người khác lo lắng thêm. Nàng trầm mặc một lúc, rồi chậm rãi nghiêng đầu, nhìn vào gương chiếu hậu.Gương mặt trong đó phảng phất nét thẫn thờ.Nàng cố gắng cong khóe môi, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng như búp bê gỗ đang học cách biểu cảm. Sau đó lại tựa đầu ra sau, lặng lẽ nói: "Ừm, đợi chị Vi Vi liên hệ với bác sĩ tâm lý xong, em sẽ đi khám."Tiểu Thiền nghe xong nhẹ nhàng thở ra, yên tâm hơn nhiều. "Cô đừng quá tự trách. Tiểu Cố tổng vẫn có hy vọng tỉnh lại. Bác sĩ Hạ còn đang nghiên cứu. Chắc chắn sẽ có kết quả tốt.""Ừm." Dã Trì Mộ đáp.Vẻ mặt nàng vẫn trống rỗng. Ánh mắt nhìn lướt qua cửa sổ, rồi như nhớ ra điều gì, nàng gọi: "Tiểu Thiền, dừng xe chút. Tôi đi mua ít đồ."Bên ngoài là một tiệm bánh ngọt lâu đời, hương sữa bay thơm nồng. Xe vừa dừng lại, Dã Trì Mộ đã đeo khẩu trang xuống xe. Tiểu Thiền đi theo. Nàng mua một ly sữa trứng, bảo chủ tiệm thêm đá viên để ướp lạnh.Trở lại xe, Dã Trì Mộ cầm viên đá, ánh mắt đờ đẫn. Ngón tay nàng khẽ khều, lòng bàn tay lạnh buốt, viên đá như tan thành nước, thấm ướt những kẽ tay, để lại cảm giác lạnh lẽo thấu xương.Trong mắt người ngoài, suy đoán của nàng thật viển vông, như lời của một kẻ điên loạn, tinh thần rạn vỡ.Nếu những gì nàng nghĩ là sự thật, nhưng cả thế giới quay lưng, không ai chịu tin nàng, thì phải làm sao? Liệu nàng có trở thành một bệnh nhân tâm thần, một kẻ biến thái trong ánh mắt khinh miệt của họ không?Dã Trì Mộ cắn môi, cố dứt suy nghĩ ra khỏi vòng xoáy u ám ấy. Không thể để tư tưởng của họ làm nàng lệch hướng. Nhìn ra ngoài, thấy hàng quán ven đường bày đồ ăn, nàng gọi Tiểu Thiền dừng xe. Cuối cùng, nàng ôm về một đống đồ ăn.Trên đường về, xe lúc đi lúc dừng. Hễ thấy món gì ngon, Dã Trì Mộ lại mua một ít. Ở bệnh viện chỉ có truyền dịch dinh dưỡng, nhạt nhẽo đến phát ngán. Nàng nghĩ đến Cố Tri Cảnh, chắc hẳn cô cũng chán ghét thứ chất lỏng vô vị ấy. Nhưng nàng không dám mua gì quá nặng, sợ kích thích dạ dày yếu ớt của cô.Tiểu Thiền lo lắng nhìn nàng, ánh mắt đầy bất an về trạng thái tâm lý của nàng. Thỉnh thoảng, cô ấy nói vài câu, cố xoa dịu. Nhưng những lời Dã Trì Mộ vừa thốt ra, người bình thường làm sao hiểu nổi.Xe dừng lại trước bệnh viện. Sau khi họ xuống xe nhìn quanh, phát hiện xe của Bạch Thanh Vi không hề theo sau. Tiểu Thiền gọi điện hỏi, Bạch Thanh Vi nói cô đã về rồi — tối qua nghỉ lại khách sạn, hôm nay muốn về nhà nghỉ ngơi cho tốt, nếu có việc gì thì cứ gọi cho cô ấy.Trên mạng, lửa giận đang bùng cháy dữ dội, thổi tung cả giới giải trí vào làn khói mờ u ám. Dân mạng nhất loạt kêu gọi bắt giữ nhóm người kia, nhưng phía chính phủ vẫn còn phải cân nhắc: việc ra tay không dễ, bởi dính líu đến quá nhiều thế lực. Tạm thời chỉ có thể điều tra theo hướng "ăn chơi cờ bạc", nhưng muốn xử lý thì nhất định phải có bằng chứng. Các tài liệu được tung ra hiện tại đều là do đôi bên tự nguyện, không đủ điều kiện để bắt người. Càng nhìn, mọi người càng cảm thấy Quân Hoa Diệu đã phát điên, không biết báo cáo kín đáo sao, lại cố tình khiến không khí thêm ô uế, còn làm đánh rắn động cỏ.Bạch Thanh Vi ở trên mạng khuấy đục nước, bây giờ mọi người không dám trách nhà họ Cố, các gia tộc chỉ có thể trách Quân Hoa Diệu, càng nghi ngờ là hắn vì muốn ra tù mà giở trò, càng thấy xui xẻo. Trước đây sao lại đồng ý để hắn đầu tư chứ.Dù trong tay Quân Hoa Diệu thật sự có thứ gì, hắn cũng không dám công bố. Một khi tung ra, chính là chọc giận toàn bộ hệ thống, ép các thế lực hợp lại đối đầu hắn.Nhà họ Cố thì khác, ra tay không hề khách khí. Họ mượn danh nghĩa Quân Hoa Diệu để tung tin bóc phốt khắp nơi, thậm chí còn dùng chính cái tên ấy để gửi đơn tố cáo những đối thủ của mình, nhanh chóng biến nguy cơ thành lợi thế.Dân mạng rảnh rỗi không việc gì làm, đã bắt đầu truy vết mạng lưới đầu tư phức tạp của Quân Hoa Diệu. Có người gan to không sợ chết còn đăng bài cảnh báo: 【 Tránh sét đi mấy chị em, đây đều là chuỗi đầu tư của ông Quân nào đó. Không bao lâu nữa, hoặc là đóng cửa, hoặc là bùng nổ. Ai đã mua đồ thì nhanh trả hàng, ai chưa mua thì tìm món khác thay đi. Xui xẻo thật sự. 】Top bình luận là: 【 Con cưng nhà tôi đang làm đại diện cho hãng đó thì làm sao đây? 】Hồi đáp: 【 Cầu nguyện đi, tôi cũng bó tay. Chị em vẫn là chị thảm. 】Không khí rối ren đến mức, mọi người chỉ hận không thể đến tận nhà tù hàn kín cửa lại, nhốt Quân Hoa Diệu bên trong, tránh cho hắn tiếp tục gieo họa ra ngoài.Tiểu Thiền nhẹ nhàng nói với nàng:"Những blogger dám đăng mấy bài này đều là người của chị Thanh Vi đang chỉ đạo. Cô cứ yên tâm đi."Bạch Thanh Vi từng dẫn dắt Liễu Sấu suốt ba năm, thời gian ấy gần như không dính scandal lớn. Nghĩ cũng lạ — Bạch Thanh Vi nổi tiếng là đanh thép, thế mà lại nâng Liễu Sấu lên bằng thái độ dịu dàng hiếm thấy. Hình tượng của Liễu Sấu trên mạng xã hội cực kỳ tốt, tính tình ôn hòa, nói năng nhỏ nhẹ, giọng điệu thậm chí có phần thì thầm.Khác hẳn với những nghệ sĩ trước kia của cô ấy, mà Bạch Thanh Vi từng suýt nữa cùng người ta kéo bè đánh hội đồng.Dã Trì Mộ tò mò hỏi, Tiểu Thiền giải thích:"Chị Liễu Sấu lúc đầu vốn không phải người trong giới giải trí. Không giống những nghệ sĩ trước kia chị Vi Vi dẫn, toàn là tuyển tú hoặc công ty cử đến. Chị ấy là do chị Vi Vi nhặt được... ngay ven đường. Khi ấy, chị Liễu Sấu thảm lắm, ngồi co ro bên lề đường như một kẻ ăn mày. Chị Vi Vi thấy vậy liền đưa chị ấy đi."Dã Trì Mộ gật đầu. Nàng cũng là một người từng được Bạch Thanh Vi "nhặt về".Tiểu Thiền nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ là vì chị Liễu Sấu 'sạch sẽ', cho nên chị Vi Vi mới thay đổi cách thức nâng đỡ cô ấy.""Họ có hay cãi nhau không?" Dã Trì Mộ hỏi.Tiểu Thiền lắc đầu: "Rất hòa thuận. Hai người gần như chẳng bao giờ tranh cãi. Chủ yếu là chị Liễu Sấu rất ít khi phản bác lại chị Vi Vi. Chị Vi Vi muốn marketing thế nào, chị ấy đều phối hợp như thế. Chị Liễu Sấu trời sinh đã hợp với giới giải trí, vừa được đẩy là lập tức nổi. Bài hát hot nhất mấy năm trước cũng là của chị ấy, nổi tiếng toàn cầu."Hôm nay Dã Trì Mộ quá vội, nói chuyện không để tâm đến cảm xúc của Bạch Thanh Vi, trong lòng càng thêm áy náy. Những chuyện trên mạng cũng là do cô ấy âm thầm dọn dẹp.Dã Trì Mộ liền gửi một tin nhắn xin lỗi cho Bạch Thanh Vi.Bạch Thanh Vi không trả lời ngay. Đợi đến khi Dã Trì Mộ lên đến lầu, mới nhận được hồi âm:【 Chính em phải giảm bớt áp lực đi. Với trạng thái này, em muốn tạo dựng một bầu trời riêng trong giới giải trí, e là không dễ. 】Dã Trì Mộ đáp:【 Được, cảm ơn chị Vi Vi đã nhắc nhở! 】Lúc đầu, chính nàng là người chủ động đề nghị Bạch Thanh Vi nâng đỡ mình, hứa sẽ nghe lời. Giờ so với Liễu Sấu, có lẽ ngay từ đầu Bạch Thanh Vi cũng không tin nàng sẽ thật sự ngoan ngoãn.Càng tiến gần đến phòng bệnh, cảm xúc trong lòng Dã Trì Mộ càng trở nên bất ổn. Nàng đứng trước cửa một lúc lâu mới đẩy cửa bước vào. Vừa thấy Cố Tri Cảnh, tim nàng lập tức đập loạn.Cố Tri Cảnh đang nhắm mắt. Trên người vẫn là bộ đồ nàng giúp cô thay vào buổi sáng.Dã Trì Mộ rất muốn nói cho cô biết, thậm chí muốn uyển chuyển nhắc nhở rằng nàng lại nhớ ra rất nhiều điều — rằng ký ức của nàng từng bị xóa bỏ. Dù chưa thể hoàn toàn khôi phục trong chốc lát, nhưng nàng vẫn nhớ rõ những lời mà Cố Tri Cảnh từng nói.Nàng phải nhẫn nhịn, không thể lỗ mãng. Mỗi một bước đều cần thận trọng.Cố Tri Cảnh vẫn còn bị giam trong bóng tối, nàng phải là người kéo cô ra khỏi đó.Vẻ mặt Dã Trì Mộ bình thản như không, như thể đã kiệt sức sau khi băng qua hàng loạt tòa nhà, không nói một lời."Em đến rồi." Dã Trì Mộ khẽ mở miệng. Dường như nghe thấy Cố Tri Cảnh đáp một tiếng "ừ", nàng lại nhẹ giọng tự nhủ:"Hôm nay rất thuận lợi. Chuyện trên mạng cũng gần như xử lý xong, chị Vi Vi đúng là lợi hại."Ngón tay nàng chạm lên gương mặt Cố Tri Cảnh, nhẹ nhàng vuốt ve. Nước mắt không rơi, nhưng trong lòng nàng đã dồn nén quá nhiều điều chưa thể nói thành lời. Nàng cúi đầu, áp má mình lên gò má cô, dịu dàng cọ nhẹ.Như thể đang an ủi cô, cũng là đang xoa dịu chính mình."Sẽ ổn cả thôi." Dã Trì Mộ khẽ nói.Một câu nói đơn giản, nhưng khi thốt ra từ miệng một "nhân vật phản diện", lại không dễ nghe như thế. Nhân vật phản diện vốn là để tra tấn người khác, khiến ai cũng khó chịu.Dã Trì Mộ không vội đánh thức cô. Nàng đang tận hưởng khoảnh khắc này, quá trình đánh thức Cố Tri Cảnh có một ma lực lạ kỳ.Nàng là một người khác biệt. Chỉ là người đời không hiểu. Họ không thông minh như nàng, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện tuyến A, tuyến B, chỉ có nàng mới phát hiện ra.Nàng đi tới đi lui trong phòng bệnh rất lâu, cố kìm nén xúc động. Sau cùng, nàng mở cửa sổ, thu dọn lại phòng ốc, tuyệt đối không thể để tâm trạng bị bộc lộ.Giữa chừng, Hạ Hoan Nhan gõ cửa bước vào. Cô ấy mang theo một thiết bị để đo dữ liệu cho Cố Tri Cảnh. Mới chỉ năm tiếng trôi qua, Hạ Hoan Nhan đã lại lao vào công việc. Dã Trì Mộ kinh ngạc:"Bác sĩ Hạ? Cô chưa nghỉ ngơi sao?"Hạ Hoan Nhan đẩy kính trên sống mũi lên, đáp:"Ngủ rồi ngủ rồi. Tôi nghĩ ra vài thứ mới, đến thử xem sao. Tôi nhờ đội ngũ làm một máy mô phỏng. Thông qua xoa bóp và kích thích thị giác, có khi có thể khiến cô ấy tỉnh lại."Hai người cùng đỡ Cố Tri Cảnh lên bàn kiểm tra, dán miếng điện cực lên tuyến thể. Dã Trì Mộ lo lắng hỏi:"Có gây tổn thương không?""Chắc chắn không, yên tâm." Hạ Hoan Nhan chăm chú nhìn vào thiết bị, cười khẽ một tiếng, biểu cảm lạ thường. Kính đơn lấp lánh ánh sáng khiến người ta không thấy rõ ánh mắt cô ấy."Có tác dụng không?" Dã Trì Mộ hỏi tiếp."Tôi vừa đổi số liệu." Ngữ khí của Hạ Hoan Nhan khẽ biến, ép giọng thấp xuống:"Thứ trong đầu cô ấy... không thể gọi là trí tuệ, mà phải là một loại trí năng dị thường. Cô ra ngoài, tôi nói cho cô biết."Hạ Hoan Nhan kéo Dã Trì Mộ ra ngoài, đóng cửa cẩn thận, đề phòng người trong phòng nghe thấy.Cô ấy nói: "Tôi vừa rồi lừa Cố Tri Cảnh một chút. Tôi muốn kiểm tra xem nó có nghe hiểu được chúng ta không. Quả nhiên, vừa nói đó là máy mô phỏng, cô ấy lập tức trở nên cảnh giác, bước vào trạng thái phòng ngự. Thực ra thiết bị khi nãy chỉ là máy móc thông thường, máy mô phỏng thật tôi còn chưa đem ra. Tôi nghi ngờ trong đầu cô ấy bị cấy thứ gì đó."Hạ Hoan Nhan vừa véo cằm vừa lẩm bẩm, ánh mắt trầm ngâm: "Là chip lập trình? Nhưng cô ấy đâu phải đặc công, vì sao lại cấy thứ đó vào? Công nghệ cao như vậy... Tôi nghĩ, Cố Tri Cảnh không thể nói ra, hẳn là đang bị thứ đó khống chế. Thứ đó có thể giao tiếp với cô ấy, thậm chí uy hiếp."Suy đoán này giống hệt như Dã Trì Mộ nghĩ.Tay nàng cắm vào túi áo, do dự: có nên nói cho Hạ Hoan Nhan biết lý thuyết về tuyến A và tuyến B không? Nếu nói, liệu có đánh động điều gì đó không? Cố Tri Cảnh có thể bị kéo ngược vào bóng tối sâu thẳm không đáy?Hạ Hoan Nhan vào phòng lấy dữ liệu, vừa nhìn thiết bị vừa nói: "Tôi chỉ tò mò, thứ đó làm sao lại chui được vào đầu Cố Tri Cảnh? Thật kỳ quái."Dã Trì Mộ nhìn những con số và sơ đồ không hiểu nổi trong tay cô ấy, nói: "Cô nên nghỉ ngơi một chút. Đêm nay tôi sẽ thử thêm vài lần nữa, tiện thể chuẩn bị thêm dữ liệu cho cô."Hạ Hoan Nhan vẫn còn chìm trong mớ suy nghĩ của mình. Cô ấy nghĩ mãi không ra tại sao bên trong đầu Cố Tri Cảnh lại tồn tại một thiết bị như vậy. "Cô biết điều kỳ lạ hơn không? Trong đầu cô ấy, ngoài vết thương lần này ra, trước đó hoàn toàn không có dấu tích nào của phẫu thuật. Làm sao mà làm được chứ? Quá mức kỳ diệu. Nếu Cố Tri Cảnh mắc bệnh, ắt phải có nguyên nhân dẫn đến như bức xạ lâu dài, nhiễm trùng, hay một loại ổ bệnh nào đó được duy trì bởi điều kiện môi trường. Nhưng cơ thể cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh, căn bản không tồn tại khả năng phát bệnh."Vừa nói, mắt Hạ Hoan Nhan vừa sáng rực lên, ánh sáng trong đó càng lúc càng rõ ràng. Cô ấy nhất định phải làm rõ, phải điều tra đến cùng, cứ lẩm bẩm mãi câu nói kia.Cố Tri Cảnh từng hình dung Hạ Hoan Nhan như một chú thỏ điên, quả thực không sai chút nào.Hạ Hoan Nhan rất cao, cao đến một mét bảy lăm. Bình thường ít nói, đứng bên cạnh Giang Vô Sương trông còn có vẻ bình thường, nhưng khi rời khỏi Giang Vô Sương, thì lại có vẻ không quá bình thường.Hạ Hoan Nhan hẳn đã thức suốt đêm, dưới mắt là quầng thâm mờ nhạt, nhưng khi nói chuyện, ánh mắt lại đầy vẻ hưng phấn như bị đánh thức bởi một bí mật lớn.Dã Trì Mộ chuẩn bị gửi tin nhắn cho Giang Vô Sương, nhưng nghĩ đến việc cô ấy đang làm việc, lại sợ quấy rầy. Nàng liền nói: "Bác sĩ Giang không phải nói khi nghỉ ngơi sẽ tìm cô sao?""Cậu ấy từng nói thế à?" Hạ Hoan Nhan nghi hoặc.Dã Trì Mộ gật đầu.Hạ Hoan Nhan thu lại biểu cảm, ôm lấy laptop rồi chạy lên lầu. Dã Trì Mộ trở lại phòng, một mình đưa Cố Tri Cảnh trở lại lên giường bệnh.Trong lúc đang loay hoay nàng không khỏi suy nghĩ.Giang Vô Sương thực sự có thể ngăn cản cái chết của Hạ Hoan Nhan sao? Cô ấy thậm chí còn chưa từng giáp mặt Quân Hoa Diệu, thì có thể làm được điều gì? Cô ấy có thể vì Hạ Hoan Nhan mà hy sinh tất cả không?Hạ Hoan Nhan sẽ chết... Vì sao cô ấy lại phải chết?Tâm trí Dã Trì Mộ như một con thuyền mục nát trôi giữa biển sâu, cứ thế chìm xuống, trôi dạt không phương hướng. Bất cứ lúc nào nàng cũng có thể chạm đến ký ức nào đó.Nghĩ đến đây, nàng quỳ gối trên giường, rốt cuộc cũng đặt được Cố Tri Cảnh lên đệm. Những ngày gần đây, để nhớ lại được nhiều hơn, nàng luôn chìm trong im lặng, trở nên trầm mặc lạ thường.Dã Trì Mộ thở hổn hển, Alpha cũng có chút nặng.Bạch Thanh Vi có hai lựa chọn: tuyến A và tuyến B.Hạ Hoan Nhan... cũng sẽ phải chọn chứ?·Lần này, Dã Trì Mộ mất thêm chút thời gian mới đánh thức được Cố Tri Cảnh. Vẻ mặt nàng lộ rõ vẻ mỏi mệt. Cố Tri Cảnh dựa vào đầu giường, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhẹ giọng hỏi:"Em không vui à? Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?""Nghĩ đến chuyện của Hạ Hoan Nhan, trong lòng thấy khó chịu."Lông mày Cố Tri Cảnh hơi nhíu, rồi lại từ từ giãn ra, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: "Có lẽ số phận mỗi người sẽ khác nhau... Giang Vô Sương không phải đã biết trước rồi sao?"Dã Trì Mộ muốn nói, chị còn nhớ không, em từng bảo với chị, có người giao cho em một người cần bảo vệ? Chính là Hạ Hoan Nhan đã dặn em che chở cho Giang Vô Sương.Nàng không muốn nghĩ tiếp."Chị muốn ăn gì không?" nàng hỏi, đổi đề tài.Nàng mang theo rất nhiều đồ ăn, để Cố Tri Cảnh có thể tùy ý lựa chọn. Mỗi ngày đều truyền dịch dinh dưỡng khiến Cố Tri Cảnh có cảm giác mình sắp đắc đạo thành tiên đến nơi.Dã Trì Mộ lấy ra một phần pudding, vừa định đưa cho Cố Tri Cảnh, lại ngăn tay cô lại, nói:"Để em đút."Nàng ngồi xuống, không đè lên bụng cô, tay nâng thìa đút từng miếng. Pudding lạnh buốt, nhưng vừa mềm vừa đàn hồi, mỗi lần dùng thìa gõ xuống đều rung rung. Nàng cười nói:"Cái này giống mông chị thật đấy."Cố Tri Cảnh "a" khẽ một tiếng, nhìn miếng pudding rung lắc mà hoa cả mắt, càng lúc càng ngượng ngùng.Dã Trì Mộ cười cười, thấp giọng nói tiếp: "Hôm nay em lau người cho chị, chị không thấy em vỗ mông chị à? Không phải chị bảo mình vẫn tỉnh táo sao?"Tỉnh táo.Cũng có thể cảm nhận được Dã Trì Mộ dùng sức vỗ mông cô để trút giận."Về sau đừng như vậy nữa." Cố Tri Cảnh nghiêm túc nói, cố gắng thể hiện rõ mức độ nghiêm trọng.Dã Trì Mộ tiếp tục cầm thìa vỗ vỗ pudding trong tay, vẻ mặt chưa chơi chán, hỏi lại:"Tại sao chứ?""Cần thể diện." Cố Tri Cảnh đáp, ngữ khí vẫn trang trọng, nhưng giọng đã thấp hơn, mang theo chút xấu hổ, "Có vỗ thì cũng đừng nói ra..."Khóe môi Dã Trì Mộ khẽ cong. Vẻ lo lắng trên mặt nàng cuối cùng cũng phai nhạt. Nàng múc một thìa khác đưa tới miệng cô.Cố Tri Cảnh học theo ngữ khí của nàng, ép hỏi lại:"Em nghe chưa đấy?"Dã Trì Mộ "ừ" một tiếng, đáp:"Nếu chị không muốn cứ truyền dinh dưỡng mãi, sau này đến giờ ăn em đều tới đút chị ăn."Vỗ mông cô để cô tỉnh lại, cho cô ăn cơm."Em còn phải quay phim, lại phải chạy đi chạy lại, mệt lắm đấy. Truyền dịch dinh dưỡng cũng không sao, miễn là không phiền." Cố Tri Cảnh nói."Bác sĩ Hạ nói, nếu cứ truyền mãi, dạ dày sẽ không khỏe. Không thể để bụng chị đói hoài được. Em tranh thủ được là sẽ tới.""Ừm." Cố Tri Cảnh cúi đầu, ngậm lấy thìa pudding. Lúc này pudding đã không còn lạnh buốt, ăn vào không làm đau dạ dày.Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm loại đãi ngộ này. Trong lòng cô thấy mình đang được yêu thương, vừa ăn vừa ngước nhìn Dã Trì Mộ. Không biết là pudding ngọt, hay là người đang đút cô ngọt nữa.Dã Trì Mộ ngước mắt nhìn cô, ánh mắt có chút lén lút, rất giống dáng vẻ vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, khiến người khác nhìn mà thấy đáng yêu."Còn ăn không?" Dã Trì Mộ hỏi.Cố Tri Cảnh gật đầu, được đút ăn, thật sự rất tốt.Dã Trì Mộ xé một miếng bánh mì, đút cho cô một chút, rồi lại tự ăn một chút, rồi đút cô uống sữa. Hai người cứ thế thay phiên nhau, thân mật mà yên bình.Chỉ là, nàng thật sự không cần thiết cứ mãi ngồi trên đùi cô."Chân có hơi tê rồi." Cố Tri Cảnh nói, nhấc chân lên chọc nàng một cái.Dã Trì Mộ rên khẽ, trừng mắt:"Chị cố ý đúng không?"Cố Tri Cảnh mỗi ngày đều nằm yên, chắc chắn rất khó chịu. Bây giờ thời tiết lại nóng, nếu không có lẽ Dã Trì Mộ đã đưa cô ra ngoài đi dạo. Cố Tri Cảnh nói:"Chị muốn đứng dậy một chút.""Được." Dã Trì Mộ đưa tay đỡ lấy cô.Cố Tri Cảnh ngồi thẳng dậy, tay đặt lên vai nàng, mượn lực bước đi về phía trước. Cơ thể cô yếu đi đôi chút so với trước, bước đi cũng chậm rãi hơn.Hai người đi đến một góc khuất, tránh để người khác nhìn thấy—vì trông có vẻ rất kỳ quặc. Hai người đều không mặc đồ chỉnh tề, cứ thế trốn trong góc, Dã Trì Mộ ngượng đến mức phải kéo một bên rèm cửa che đi nửa người.Cơ thể phụ nữ kề sát nhau, rèm cửa từ vai nàng nghiêng xuống đến tận hông. Lưng trần trắng nõn lộ ra nửa phần, ngón tay Cố Tri Cảnh rơi lên vai nàng, nhẹ nhàng xoa nơi có hình xăm bướm xinh đẹp.Cánh bướm dường như dừng lại trên đầu ngón tay cô, khiến cô không kìm được muốn bắt lấy, đầu ngón tay phủ lên bờ vai nàng.Cô khẽ nói: "Hôm nay cái máy của bác sĩ Hạ ấy, xoa bóp cũng thật thoải mái, giống như có thêm chức năng ghế massage vậy.""Ừm." Dã Trì Mộ đáp khẽ, vốn dĩ nó chính là máy đấm bóp mà.Tay còn lại của cô véo nhẹ vào eo nàng, rồi ghé sát tai nàng, nói nhỏ: "Thật ra đó là thiết bị thí nghiệm Hạ Hoan Nhan tự nghiên cứu. Lần sau nếu đầu chị đau, có thể dùng cảm biến để theo dõi, tìm ra thứ đang ẩn trong đầu chị."Cố Tri Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu: "Thật sao?"Biểu cảm của Dã Trì Mộ không hề giống như đang đùa."Thật."Cố Tri Cảnh cảm thấy thứ trong đầu mình dường như đang run rẩy."Không thể không nói, Hạ Hoan Nhan đúng là rất lợi hại."Đứng đủ rồi, Dã Trì Mộ đưa kịch bản cho Cố Tri Cảnh xem.Cảnh thử vai cho nàng là cảnh ám sát. Ban đầu Dã Trì Mộ không nhận được kịch bản, trong tiểu thuyết cũng không miêu tả quá trình quay bộ phim này, đa số là miêu tả cặp đôi nam nữ chính quay phim hình sự trinh sát.Thông qua bộ phim hình sự trinh sát để chữa lành chấn thương tâm lý của hai người, tình cảm viết rất tinh tế, Cố Tri Cảnh xem đến sắp nôn.Cố Tri Cảnh quay lại bên giường lật kịch bản xem. Cốt truyện là bạo quân bị một vũ nữ ám sát, vũ nữ lộ tẩy, các quan thần ấn vũ nữ xuống đất, sau đó bạo quân cầm đao, từng nhát từng nhát đâm vào bụng cô ta.Dao trắng vào, dao đỏ ra.Lời thoại rất ít, đọc ra chỉ có mấy chữ."Quả nhân, ha ha..."Bạo quân cảm thấy thống khoái, đâm vũ nữ đến máu thịt be bét.Trên đó có nhắc nhở, bảo Dã Trì Mộ diễn ra vẻ điên cuồng, thủ đoạn độc ác, không lưu lại chút tình cảm nào.Cố Tri Cảnh nhìn về phía Dã Trì Mộ. Nàng đang quỳ trên giường, thân thể nghiêng về phía trước, trần trụi quay đầu lại mỉm cười, một nụ cười đẹp đến mê hồn.Ánh mắt nàng ẩn ẩn tà khí, quả thật như một yêu nghiệt nhập vào vai bạo quân.Nàng nói: "Kịch bản này... em sẽ diễn thật tốt."Cố Tri Cảnh nắm chặt kịch bản, không thể nghiêm túc xem được, trong tầm mắt toàn là thân thể của Dã Trì Mộ. Cô nhắm mắt lại.Cô càng lúc càng chắc chắn: Quân Hoa Diệu đang cố ý tách Dã Trì Mộ ra khỏi tuyến cốt truyện chính, buộc nàng phải giết người.Nếu thật sự là như thế, phải làm sao để ngăn lại?Đây rõ ràng là... cố ý để nàng ra tay giết người.Cô càng nghĩ càng lo.Dã Trì Mộ nghiêng người, ghé sát tai cô, hơi thở lướt nhẹ qua vành tai, khẽ thì thầm:"Quả nhân... hôm nay muốn ngươi thị tẩm."Cố Tri Cảnh nuốt một ngụm khí.Kỹ năng diễn xuất của Dã Trì Mộ có được hay không cô còn chưa rõ, nhưng khả năng đọc thoại của nàng thật sự tốt, tai Cố Tri Cảnh đều tê dại.Nàng lại thở ra một hơi, ngón tay rơi trên ngực Cố Tri Cảnh, nhẹ nhàng ấn hai cái, làm cho toàn bộ cơ thể Cố Tri Cảnh tê rần.Nếu nói thêm vài câu nữa, có khi cô thật sự sẽ bị hôn mê không dậy nổi.Dã Trì Mộ thu lại kịch bản, chống tay ngang hông Cố Tri Cảnh: "Em xem tình hình một chút. Nếu cảm thấy không ổn, em sẽ không diễn. Họ cũng không thể ép em giết người."Cố Tri Cảnh chỉ sợ... đúng là sẽ như vậy."Em cứ đi thử đi." Cô nghĩ. Nếu thật sự là màn khởi đầu cho sự thức tỉnh của phản diện, cô sẽ nói cho nàng biết sự thật, nói cho nàng biết thế giới này có vấn đề, nàng từng chết một lần.Tệ nhất... lại bị kéo vào bóng tối một thời gian.Dã Trì Mộ nhìn vẻ mặt cô, khẽ cau mày.Nàng không thích nét mặt ấy của Cố Tri Cảnh, giống như đang chuẩn bị từ biệt. Nàng cúi xuống, ôm chặt lấy cô, dùng chính cơ thể mình để truyền đạt rằng:Không được manh động. Nàng sẽ có cách tốt hơn.Nàng phải nhịn, không để bất kỳ ai phát hiện kế hoạch của nàng.Cố Thế Xương đến đây hai lần. Một lần là Dã Trì Mộ không có ở đó. Ông đến thấy Cố Tri Cảnh hôn mê bất tỉnh, tâm trạng cũng thật khó chịu, ngồi một lúc liền đi.Sau đó ông lại đến một lần, Dã Trì Mộ ở bên trong, nhưng không thể mở cửa. Dã Trì Mộ không cho phép nói cho ông biết nguyên lý đánh thức Cố Tri Cảnh, nói ra mặt cũng mất hết, quá xấu hổ. Dã Trì Mộ chui vào trong chăn, Cố Tri Cảnh nói chuyện với Cố Thế Xương qua điện thoại.Cố Thế Xương không nhìn thấy người, chỉ nghe thấy tiếng, trong lòng vẫn ngờ vực, sợ rằng đây là một giọng nói giả tạo, giả vờ tỉnh lại, thực tế cô vẫn đang hôn mê.Cố Tri Cảnh nghe vậy thì bật cười, nhìn người đang úp mặt vào gối ngủ bên cạnh mình, lòng mềm lại, ấm áp vô cùng."Trì Mộ đang ngủ, ba vào làm gì."Cố Thế Xương nghe thấy giọng con gái mình thì yên tâm.Nghe xong lại còn ăn một ngụm dấm của... ba. Người như vậy, trong giới đúng là hiếm thấy.Ông cười vui vẻ: "Đồ ba để ngoài cửa, con nhớ ra lấy."Người bên ngoài đi rồi, người bên trong mới dám không kiêng nể gì.Dã Trì Mộ ôm lấy Cố Tri Cảnh, siết chặt cô trong lòng như thể muốn bảo vệ tất cả.
.Sáng sớm, Dã Trì Mộ tỉnh dậy rất sớm. Hôm nay nàng phải đi thử vai, Bạch Thanh Vi cũng đã gọi điện thúc giục, bảo nàng đích thân trải nghiệm cảm giác nhập vai.Cố Tri Cảnh tràn đầy lo lắng, sắc mặt u buồn, cứ thế siết chặt eo nàng, không cho nàng rời khỏi giường.Dã Trì Mộ nhíu mày, quả nhiên giống như suy đoán: nàng đang ở tuyến A, và vào đúng ngày này, hẳn đã từng xảy ra chuyện gì, một chuyện đủ để kéo Cố Tri Cảnh chìm vào bóng tối. Cô sợ nàng cũng sẽ gặp chuyện không lành.Cố Tri Cảnh nghĩ ra một cách, đó là trực tiếp tìm đến biên kịch, mua lại kịch bản. Phí vi phạm hợp đồng cô sẽ chịu, sau đó đổi đạo diễn khác, kéo dài thời gian cũng được. Nhưng làm vậy chỉ có thể trì hoãn nhất thời, không thể trốn tránh mãi mãi.Vấn đề nằm ngay tại điểm này, không thể né được.Dã Trì Mộ hiểu rõ nếu mọi chuyện tiếp tục như vậy, rất có thể Cố Tri Cảnh sẽ mãi bị khống chế trong trạng thái hôn mê.Nàng lắc đầu, chống tay ngồi dậy, khoanh chân trên giường, cơ thể trần trụi hiện rõ trong ánh sáng ban mai, điềm nhiên nói: "Em phải đi xem thử một chút."Cố Tri Cảnh ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt đầy bất an.Dã Trì Mộ dịu giọng: "Trốn tránh không phải cách. Em sẽ cẩn thận, chị yên tâm."Trong lòng nàng dâng lên một cơn tò mò mãnh liệt. Rất nhiều chuyện đang xoay quanh trung tâm của kịch bản này, nàng cần biết rõ nếu đi sẽ xảy ra điều gì, còn nếu không đi thì sẽ có hậu quả gì.Cố Tri Cảnh đã cho người tới Dạ Mị tìm Khâu Thục Bình, nhưng người kia không còn ở đó, đã bị ai đó đưa đi.Quân Hoa Diệu liệu có biết về sự quay ngược thời gian? Hoặc tệ hơn, liệu hắn cũng sở hữu hệ thống?Không ai rõ, nhưng sớm muộn Cố Tri Cảnh cũng phải đích thân đối mặt với Quân Hoa Diệu.Cố Tri Cảnh nói: "Để người đi theo em đi, em đi một mình chị không yên tâm," Cố Tri Cảnh nói, rồi lập tức gọi cho Tần Quang Huy, dặn anh phái người đi theo Dã Trì Mộ.Cô ngẫm nghĩ một lát, lại bổ sung: "Lát nữa các anh đến, tôi sẽ đi cùng Trì Mộ tiểu thư."Nhưng ban ngày, Cố Tri Cảnh vốn đang ở trong trạng thái hôn mê...Dã Trì Mộ lắc đầu: "Không được, quá nguy hiểm. Trên mạng đang đồn chị vẫn đang hôn mê. Nếu để họ biết chị xuất hiện, rất dễ bị nhắm vào...""Nếu như xảy ra chuyện gì... vậy chúng ta cũng là ở bên nhau," Cố Tri Cảnh nhẹ giọng nói. Cô lo Dã Trì Mộ sẽ nghĩ ra điều gì đó khiến hệ thống tái khởi động, khiến thời gian quay ngược thêm một lần nữa. Những lần trước, cô đều không ở cạnh nàng khi dòng thời gian bị đảo ngược. Lần này, cô không muốn để điều đó xảy ra nữa.Hai người không ai nói ra những lời trong lòng, chỉ sợ lỡ miệng lại thành điềm xấu. Nhưng cả hai đều hiểu rõ dù có trải qua điều gì, chỉ cần còn nhìn thấy nhau, vẫn là đủ.Trong lòng Cố Tri Cảnh thầm nhủ: Em có biết không, lần trước thời gian quay lại, chị đã không nhìn thấy em. Lần trước nữa, chị thậm chí không biết em đang ở đâu, làm gì. Lần này, cho dù có quay lại nữa, chỉ cần ở cạnh nhau, ít nhất còn biết được tình hình của nhau."Em nghe chị."Dã Trì Mộ nắm lấy tay Cố Tri Cảnh, mười ngón đan xen, mắt dừng lại trên những vết chai mờ nhạt trong lòng bàn tay cô, vết tích của một người nhìn bề ngoài không hề biết chịu khổ. Hai câu nói của Cố Tri Cảnh như hằn sâu vào tâm trí nàng.Cô ngất đi khiến nàng đau lòng, hoảng loạn đến mức khó kiềm chế. Nhưng cho dù vậy, Cố Tri Cảnh vẫn dặn nàng, không được giết người.Dã Trì Mộ hiểu, nàng sẽ không giết người, trừ khi bị ép buộc.Thế giới này muốn xóa đi ký ức của nàng, chắc chắn là đang sợ hãi một điều gì đó. Có lẽ... chính nàng là con bài tẩy mà họ sợ nhất.Nàng cúi người hôn lên môi Cố Tri Cảnh: "Thật ra, sự an toàn của chị, cũng rất quan trọng.""Cái này cho em." Lúc Dã Trì Mộ muốn đi, Cố Tri Cảnh kéo tay nàng, từ dưới gối đầu lấy ra một vật.Dã Trì Mộ nhíu mày, "Cái gì vậy."Cố Tri Cảnh nhét đồ vật vào tay nàng, nói: "Thẻ ngân hàng."Dã Trì Mộ ngẩn ra, vốn còn tưởng cô sẽ lấy ra thứ gì bí mật hơn. Ngón tay nàng khựng lại giữa không trung: "Chị lấy từ đâu ra? Chị đâu phải vẫn luôn hôn mê sao?""Lúc em ngủ chị tỉnh rồi," Cố Tri Cảnh nói. "Chị gửi tin nhắn bảo Tần Quang Huy đưa đến, giấu dưới gối.""Cái này vốn là định đưa cho em. Trong đó không nhiều, mấy khoản lớn khác chị đang đầu tư. Cái này em cứ dùng tạm."Dã Trì Mộ tò mò hỏi: "Mấy trăm?"Cố Tri Cảnh "a" một tiếng, lúng túng, rồi nhỏ giọng: "Hai.""Ồ, vậy chị cho em cái thẻ làm gì? Em có tài khoản mà... Quân Hoa Diệu chắc không đến nỗi tra tài khoản của em chứ." Nói đến đây, nàng bỗng phản ứng lại. "Chị nói là hai tỷ?""Ừm. 10 tỉ tạm thời chưa rút ra được, dòng tiền lớn phải xoay vòng. Chị đã đầu tư rồi."Không phải chứ? Cố Tri Cảnh hiểu nhầm sao?"Hai tỷ chị cho em thật sao?""Trả nợ."Lúc này Dã Trì Mộ mới sực nhớ—trước kia nàng từng đòi cô mười tỷ, rồi giảm còn năm. Lúc đó nàng thực sự cần tiền, nhưng về sau cũng quên luôn.Giờ đây, cầm lấy số tiền này, trong lòng nàng bỗng thấy ngại ngùng."Rất nhiều chuyện có thể dùng tiền giải quyết," Cố Tri Cảnh nói. "Không cần cứng rắn chịu đựng một mình." Cô khẽ thở ra: "Mặc dù Dã Trì Mộ tiểu thư đây rất dũng cảm, nhưng không hiểu sao, chị vẫn cứ thấy không yên lòng."Suy nghĩ kỹ, có lẽ cô đã hiểu. Cô không đủ mạnh để bảo vệ Dã Trì Mộ."Em lại không phải con vịt," Dã Trì Mộ bật thốt."Ơ?" Cố Tri Cảnh ngẩn người.Dã Trì Mộ hạ giọng: "Không hiểu thì thôi, chị nghĩ đi."Cố Tri Cảnh thoáng trầm ngâm, rồi bật cười, hóa ra nàng nói chuyện thiên nga nhổ lông."Em có biết không," cô nói, "thiên nga còn có một câu chuyện khác. Khi chúng muốn bảo vệ ai đó, sẽ cắn một chiếc lông vũ rồi trao cho người mình chọn."Cô đưa tấm thẻ lên, đặt trước mặt Dã Trì Mộ: "Cái này, coi như chị đưa em một vị thần hộ mệnh, được không?"Ai lại đi cầm hai tỷ làm thần hộ mệnh? Nhưng tiền...đúng là thứ tốt.Dã Trì Mộ từ trước đến nay vẫn bị Quân Hoa Diệu đè đầu, vì nàng không có nhiều tiền như hắn. Mà tiền... đôi khi thật sự có thể xoay chuyển được rất nhiều thứ."Số còn lại, chị sẽ trả từng giai đoạn," Cố Tri Cảnh nói. Từ đầu đến cuối, cô luôn âm thầm đánh giá cảm xúc của Dã Trì Mộ. Cô biết mình quá cứng nhắc, ngoài tiền ra, chẳng thể trao tặng gì khác. Trước đây, mẹ cô đã luôn ghét cô vì điều đó.Dã Trì Mộ "ừ" một tiếng, cầm lấy tấm thẻ, lật qua lật lại trong tay. Cố Tri Cảnh nhẹ thở phào, rồi vươn ngón tay ra, nhẹ giọng nói: "Có điều kiện.""Hả?" Dã Trì Mộ nghiêng đầu nhìn cô.Cố Tri Cảnh duỗi ba ngón tay.Dã Trì Mộ mỉm cười: "Không làm tổn thương chính mình."Cố Tri Cảnh thu lại một ngón tay.Dã Trì Mộ nhìn hai ngón còn lại, không hiểu: "Còn gì nữa?"Cố Tri Cảnh nói: "Phải bảo vệ bản thân cho tốt."Rồi lại thu một ngón.Cô nói tiếp: "Nghĩ đến chị."Ngón tay cuối cùng cũng được thu lại. Dã Trì Mộ không kìm được mà mặt đỏ lên, pheromone suýt nữa đã bung ra. Nàng duỗi ngón út ra, Cố Tri Cảnh cũng đưa tay ra, móc lấy: "Ngoéo tay."Dã Trì Mộ nhíu mày, cùng cô ngoéo tay, giọng mềm như gió: "Tiền sẽ không đòi lại chứ?"Lưng Cố Tri Cảnh tựa vào đầu giường, chậm rãi trượt xuống, để lộ một phần thân thể, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch: "Có muốn quay video không? Như vậy em sẽ yên tâm hơn."Dã Trì Mộ nhìn dáng vẻ của cô, bất giác bật cười, rồi kéo chăn lên đắp cho cô: "Chị thật không biết xấu hổ." Nói rồi, nàng cầm quần áo giúp cô mặc vào. Kỳ thực, Cố Tri Cảnh hoàn toàn có thể tự mặc, nhưng do nàng đã quen tự tay cởi ra, nên giờ cũng muốn tự mình mặc lại.Trong lòng nàng thầm nói: Em sẽ vượt qua ngày hôm nay.Cố Tri Cảnh gật đầu, nụ cười nhu hòa: "Chị chỉ muốn để em có thêm một chút sức mạnh."Cô đến từ một thế giới khác.Một cách nghiêm túc mà nói, Cố Tri Cảnh chưa bao giờ nợ nàng điều gì. Thế nhưng hiện tại, cô lại là người nợ Dã Trì Mộ nhiều nhất trên đời này.Dã Trì Mộ siết chặt lấy tấm thẻ. Cố Tri Cảnh là cam tâm tình nguyện mắc nợ.Nàng cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường, chỉ thấy Cố Tri Cảnh đã lại ngủ thiếp đi. Đôi mắt khép hờ dần rơi vào tĩnh lặng, ánh sáng ngoài cửa sổ như một cánh cửa đang đóng lại trước mặt cô.Dã Trì Mộ khẽ vuốt tóc cô, rồi lặng lẽ đứng dậy, mặc quần áo, rời khỏi phòng. Đi được một đoạn, nàng mới gọi cho Bạch Thanh Vi: "Chị Vi Vi, phiền chị một chuyện, sáng nay đến nơi thử vai giúp em xem vũ nữ kia là ai.""Em tìm cô ấy làm gì?"Dã Trì Mộ thuận miệng nói dối: "Em rất muốn có vai này, định bỏ chút tiền mua chuộc cô ấy, để lúc diễn phối hợp với em thật tốt."Bạch Thanh Vi hiện đang ở công ty, nghe vậy liền nói: "Chiều em đến công ty đi, để Tiểu Thiền đưa em đi. Chị sắp xếp."Loại chuyện này Bạch Thanh Vi từng làm không ít. "Nhưng em cũng phải diễn cho tốt một chút.""Em định nhờ cô ấy phối hợp giả chết. Nếu được, em muốn tự mình gặp cô ấy nói chuyện, đưa ra yêu cầu cụ thể. À đúng rồi, chị Vi Vi, có thể quay video không?"Việc thử vai thường không cho phép quay phim cá nhân, đạo diễn sẽ không cho diễn viên tự tiện tung video ra ngoài. Bạch Thanh Vi vừa định nhắc nhở, sợ Dã Trì Mộ lỡ vi phạm rồi bị đoàn phim kiện."Không sao, có tiền," Dã Trì Mộ nhét tay vào túi, giọng thản nhiên."...Tùy em vậy," Bạch Thanh Vi đành đáp, dù gì cũng không phải lần đầu cô ấy làm việc vượt rào.Tối qua nghe xong lời của Dã Trì Mộ, nội tâm Bạch Thanh Vi chấn động không nhỏ. Nếu Cố Tri Cảnh thực sự không hôn mê, thì có thể tối hôm đó đúng là cô đã đi đón Liễu Sấu.Chỉ là... Cố Tri Cảnh đã ngã.Có lẽ số mệnh của cô ấy đã định là phải ngã?Bạch Thanh Vi từng dẫn dắt không ít nghệ sĩ, xem qua không ít kịch bản. Có rất nhiều đạo diễn thích chơi đùa với lý thuyết thời gian, nhưng tất cả đều chỉ là kịch bản. Trên đời làm gì có vòng lặp, làm gì có chuyện thời gian quay trở lại?Đời người là những lựa chọn. Có lẽ, phải đi đến tận đây, mới là con đường đúng của chính mình.Cô không muốn nghĩ sâu thêm nữa. Bạch Thanh Vi vẫn cho rằng Dã Trì Mộ vì chịu quá nhiều áp lực, nên mới nghĩ ra những điều kỳ quái như vậy. Sự kiện Cố Tri Cảnh hôn mê chính là cú sốc quá lớn, khiến Dã Trì Mộ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, đến mức tự đẩy mình vào trạng thái hoài nghi thực tại.Nghĩ đến đây, Bạch Thanh Vi cúp điện thoại, lập tức liên hệ bác sĩ tâm lý để sắp xếp lịch hẹn. Đồng thời cô cũng chuẩn bị tìm một người đóng thế vai vũ nữ kia. Tuy nhiên để yên tâm, cô định để trợ lý thân cận nhất lo liệu việc này.Văn phòng của Liễu Sấu liền kề văn phòng cô. Khi Bạch Thanh Vi bước vào, liền thấy Liễu Sấu đang ngồi trên ghế sofa đỏ, vừa chơi game vừa cười khúc khích. Từ sau cuộc đấu khẩu hôm qua, hai người chưa nói với nhau câu nào.Bạch Thanh Vi nhìn kỹ tai của Liễu Sấu.Liễu Sấu hôm nay đeo một đôi khuyên tai ngọc trai trắng, không phải màu hồng.Liễu Sấu ngẩng đầu nhìn Bạch Thanh Vi, rồi im lặng quay mặt đi, tiếp tục chơi game. Cô ấy không nổi giận, cách thể hiện sự không vui của Liễu Sấu luôn là... không nói gì cả.Đôi tai Liễu Sấu lúc nào cũng rất đẹp, mềm mại dễ thương, đeo ngọc trai trông càng thêm xinh xắn đáng yêu, khiến người ta không kìm được muốn chạm vào.Lời của Dã Trì Mộ đối với Bạch Thanh Vi ảnh hưởng quá lớn.Bạch Thanh Vi thầm nghĩ: nếu mình thật sự đón được Liễu Sấu, nếu khuyên tai rơi trên xe mình, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì? Nhặt được rồi thì sao? Có lẽ, mình sẽ đi mua một đôi mới cho cô ấy?Đó là phương án đơn giản và trực tiếp nhất.Nhưng giờ khuyên tai không rơi, cô tự nhiên không cần mua. Hai người thậm chí còn đấu khẩu gay gắt.Bạch Thanh Vi cắn răng, trong lòng bực bội, Dã Trì Mộ thật khiến cô không thể không nghi ngờ thế giới này.Cô ép mình không đi theo lối suy nghĩ kia nữa, chỉ xem những lời của Dã Trì Mộ như một "khả năng", như một "duyên phận" đã lỡ mất và số phận này, có lẽ không dành cho họ.Cô phái trợ lý đi liên hệ diễn viên. Giới giải trí, chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng có thể sắp xếp. Không chỉ hỗ trợ diễn trên sân khấu, ngay cả diễn xác chết hay đóng vai bị đâm chết—chỉ cần tiền đúng chỗ, đều có thể.Sau khi lấy được WeChat, Dã Trì Mộ tự mình nhắn tin cho đối phương:【 Tôi muốn cô diễn cảnh nằm trong vũng máu, miệng phun máu, như thể bị tôi đâm chết. 】Đối phương trả lời rất nhanh:【 Được thôi! 】Dã Trì Mộ nhắn tiếp:【 Cô phải diễn sao cho tất cả đều tin là thật. Đạo diễn cũng phải tưởng thật. Xe cứu thương đến rồi, cô cũng không được tỉnh. 】Bên kia có vẻ khựng lại, hơi sợ hãi:【 Cái này... nghe hơi đáng sợ, như thể cô muốn giết tôi vậy. 】Dã Trì Mộ:【 Diễn tốt, giá do cô đưa ra. 】Đối phương:【 Vậy tôi lúc nào tỉnh lại? 】Dã Trì Mộ:【 Cô định giá đi. 】Tin nhắn "đang nhập" hiện rất lâu không gửi. Dã Trì Mộ nói thẳng:【 Một ngàn vạn đủ không? 】Đối phương lập tức xóa dòng chữ "một trăm vạn" đang gõ dở:【 Được! Chỉ cần không thật sự để tôi chết, có chuyện gì thì cô chịu trách nhiệm.】Dã Trì Mộ rời đi không bao xa, liền theo thang máy đi thẳng đến phòng khám của Giang Vô Sương. Nàng gõ cửa. Giang Vô Sương vừa mới vào phòng, đang khám cho một bệnh nhân. Thấy nàng, cô chỉ hơi liếc mắt, rồi lại tiếp tục công việc trước mặt."Cô bận," Dã Trì Mộ nhẹ giọng nói.Giang Vô Sương gật đầu: "Chờ một chút."Quá trình khám mất hơn mười phút. Sau khi xong việc, Giang Vô Sương tháo găng tay, khử trùng tay sạch sẽ, rồi mới nhìn thẳng vào nàng: "Có chuyện gì?"Dã Trì Mộ đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn cô giúp tôi làm một giấy báo tử."Thế giới này đang không ngừng thúc ép nàng phải giết người. Vậy thì... nàng sẽ "giết" một người xem sao. Để xem, nếu nàng làm theo luật của thế giới này, nó sẽ còn tìm cách xóa ký ức nàng được nữa không.Nếu thế giới này muốn chơi, vậy thì chơi. Nàng muốn thử xem, có thể lừa dối cả cái thế giới này không.Nàng đích xác đã giết một người.Giấy báo tử được cấp, người này đã chết.Nhưng mà, người này vẫn chưa chết.Như vậy thế giới sẽ như thế nào?Vậy thì "người" đang duy trì trật tự của thế giới này, sẽ hiện ra mặt mũi gì?Nàng tin, Cố Tri Cảnh... nhất định sẽ tỉnh lại.Ánh sáng ban mai tràn qua cửa sổ, rơi lên sàn nhà và bàn tay nàng. Dã Trì Mộ vươn tay ra đón ánh nắng, lòng bàn tay như đang bốc hơi nhẹ nhẹ. Nàng nhìn ánh sáng rơi xuống tay mình, Dã Trì Mộ cười, một nụ cười mang theo vẻ trêu tức, so với Hạ Hoan Nhan... có khi nàng còn điên cuồng hơn.
.Sáng sớm, Dã Trì Mộ tỉnh dậy rất sớm. Hôm nay nàng phải đi thử vai, Bạch Thanh Vi cũng đã gọi điện thúc giục, bảo nàng đích thân trải nghiệm cảm giác nhập vai.Cố Tri Cảnh tràn đầy lo lắng, sắc mặt u buồn, cứ thế siết chặt eo nàng, không cho nàng rời khỏi giường.Dã Trì Mộ nhíu mày, quả nhiên giống như suy đoán: nàng đang ở tuyến A, và vào đúng ngày này, hẳn đã từng xảy ra chuyện gì, một chuyện đủ để kéo Cố Tri Cảnh chìm vào bóng tối. Cô sợ nàng cũng sẽ gặp chuyện không lành.Cố Tri Cảnh nghĩ ra một cách, đó là trực tiếp tìm đến biên kịch, mua lại kịch bản. Phí vi phạm hợp đồng cô sẽ chịu, sau đó đổi đạo diễn khác, kéo dài thời gian cũng được. Nhưng làm vậy chỉ có thể trì hoãn nhất thời, không thể trốn tránh mãi mãi.Vấn đề nằm ngay tại điểm này, không thể né được.Dã Trì Mộ hiểu rõ nếu mọi chuyện tiếp tục như vậy, rất có thể Cố Tri Cảnh sẽ mãi bị khống chế trong trạng thái hôn mê.Nàng lắc đầu, chống tay ngồi dậy, khoanh chân trên giường, cơ thể trần trụi hiện rõ trong ánh sáng ban mai, điềm nhiên nói: "Em phải đi xem thử một chút."Cố Tri Cảnh ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt đầy bất an.Dã Trì Mộ dịu giọng: "Trốn tránh không phải cách. Em sẽ cẩn thận, chị yên tâm."Trong lòng nàng dâng lên một cơn tò mò mãnh liệt. Rất nhiều chuyện đang xoay quanh trung tâm của kịch bản này, nàng cần biết rõ nếu đi sẽ xảy ra điều gì, còn nếu không đi thì sẽ có hậu quả gì.Cố Tri Cảnh đã cho người tới Dạ Mị tìm Khâu Thục Bình, nhưng người kia không còn ở đó, đã bị ai đó đưa đi.Quân Hoa Diệu liệu có biết về sự quay ngược thời gian? Hoặc tệ hơn, liệu hắn cũng sở hữu hệ thống?Không ai rõ, nhưng sớm muộn Cố Tri Cảnh cũng phải đích thân đối mặt với Quân Hoa Diệu.Cố Tri Cảnh nói: "Để người đi theo em đi, em đi một mình chị không yên tâm," Cố Tri Cảnh nói, rồi lập tức gọi cho Tần Quang Huy, dặn anh phái người đi theo Dã Trì Mộ.Cô ngẫm nghĩ một lát, lại bổ sung: "Lát nữa các anh đến, tôi sẽ đi cùng Trì Mộ tiểu thư."Nhưng ban ngày, Cố Tri Cảnh vốn đang ở trong trạng thái hôn mê...Dã Trì Mộ lắc đầu: "Không được, quá nguy hiểm. Trên mạng đang đồn chị vẫn đang hôn mê. Nếu để họ biết chị xuất hiện, rất dễ bị nhắm vào...""Nếu như xảy ra chuyện gì... vậy chúng ta cũng là ở bên nhau," Cố Tri Cảnh nhẹ giọng nói. Cô lo Dã Trì Mộ sẽ nghĩ ra điều gì đó khiến hệ thống tái khởi động, khiến thời gian quay ngược thêm một lần nữa. Những lần trước, cô đều không ở cạnh nàng khi dòng thời gian bị đảo ngược. Lần này, cô không muốn để điều đó xảy ra nữa.Hai người không ai nói ra những lời trong lòng, chỉ sợ lỡ miệng lại thành điềm xấu. Nhưng cả hai đều hiểu rõ dù có trải qua điều gì, chỉ cần còn nhìn thấy nhau, vẫn là đủ.Trong lòng Cố Tri Cảnh thầm nhủ: Em có biết không, lần trước thời gian quay lại, chị đã không nhìn thấy em. Lần trước nữa, chị thậm chí không biết em đang ở đâu, làm gì. Lần này, cho dù có quay lại nữa, chỉ cần ở cạnh nhau, ít nhất còn biết được tình hình của nhau."Em nghe chị."Dã Trì Mộ nắm lấy tay Cố Tri Cảnh, mười ngón đan xen, mắt dừng lại trên những vết chai mờ nhạt trong lòng bàn tay cô, vết tích của một người nhìn bề ngoài không hề biết chịu khổ. Hai câu nói của Cố Tri Cảnh như hằn sâu vào tâm trí nàng.Cô ngất đi khiến nàng đau lòng, hoảng loạn đến mức khó kiềm chế. Nhưng cho dù vậy, Cố Tri Cảnh vẫn dặn nàng, không được giết người.Dã Trì Mộ hiểu, nàng sẽ không giết người, trừ khi bị ép buộc.Thế giới này muốn xóa đi ký ức của nàng, chắc chắn là đang sợ hãi một điều gì đó. Có lẽ... chính nàng là con bài tẩy mà họ sợ nhất.Nàng cúi người hôn lên môi Cố Tri Cảnh: "Thật ra, sự an toàn của chị, cũng rất quan trọng.""Cái này cho em." Lúc Dã Trì Mộ muốn đi, Cố Tri Cảnh kéo tay nàng, từ dưới gối đầu lấy ra một vật.Dã Trì Mộ nhíu mày, "Cái gì vậy."Cố Tri Cảnh nhét đồ vật vào tay nàng, nói: "Thẻ ngân hàng."Dã Trì Mộ ngẩn ra, vốn còn tưởng cô sẽ lấy ra thứ gì bí mật hơn. Ngón tay nàng khựng lại giữa không trung: "Chị lấy từ đâu ra? Chị đâu phải vẫn luôn hôn mê sao?""Lúc em ngủ chị tỉnh rồi," Cố Tri Cảnh nói. "Chị gửi tin nhắn bảo Tần Quang Huy đưa đến, giấu dưới gối.""Cái này vốn là định đưa cho em. Trong đó không nhiều, mấy khoản lớn khác chị đang đầu tư. Cái này em cứ dùng tạm."Dã Trì Mộ tò mò hỏi: "Mấy trăm?"Cố Tri Cảnh "a" một tiếng, lúng túng, rồi nhỏ giọng: "Hai.""Ồ, vậy chị cho em cái thẻ làm gì? Em có tài khoản mà... Quân Hoa Diệu chắc không đến nỗi tra tài khoản của em chứ." Nói đến đây, nàng bỗng phản ứng lại. "Chị nói là hai tỷ?""Ừm. 10 tỉ tạm thời chưa rút ra được, dòng tiền lớn phải xoay vòng. Chị đã đầu tư rồi."Không phải chứ? Cố Tri Cảnh hiểu nhầm sao?"Hai tỷ chị cho em thật sao?""Trả nợ."Lúc này Dã Trì Mộ mới sực nhớ—trước kia nàng từng đòi cô mười tỷ, rồi giảm còn năm. Lúc đó nàng thực sự cần tiền, nhưng về sau cũng quên luôn.Giờ đây, cầm lấy số tiền này, trong lòng nàng bỗng thấy ngại ngùng."Rất nhiều chuyện có thể dùng tiền giải quyết," Cố Tri Cảnh nói. "Không cần cứng rắn chịu đựng một mình." Cô khẽ thở ra: "Mặc dù Dã Trì Mộ tiểu thư đây rất dũng cảm, nhưng không hiểu sao, chị vẫn cứ thấy không yên lòng."Suy nghĩ kỹ, có lẽ cô đã hiểu. Cô không đủ mạnh để bảo vệ Dã Trì Mộ."Em lại không phải con vịt," Dã Trì Mộ bật thốt."Ơ?" Cố Tri Cảnh ngẩn người.Dã Trì Mộ hạ giọng: "Không hiểu thì thôi, chị nghĩ đi."Cố Tri Cảnh thoáng trầm ngâm, rồi bật cười, hóa ra nàng nói chuyện thiên nga nhổ lông."Em có biết không," cô nói, "thiên nga còn có một câu chuyện khác. Khi chúng muốn bảo vệ ai đó, sẽ cắn một chiếc lông vũ rồi trao cho người mình chọn."Cô đưa tấm thẻ lên, đặt trước mặt Dã Trì Mộ: "Cái này, coi như chị đưa em một vị thần hộ mệnh, được không?"Ai lại đi cầm hai tỷ làm thần hộ mệnh? Nhưng tiền...đúng là thứ tốt.Dã Trì Mộ từ trước đến nay vẫn bị Quân Hoa Diệu đè đầu, vì nàng không có nhiều tiền như hắn. Mà tiền... đôi khi thật sự có thể xoay chuyển được rất nhiều thứ."Số còn lại, chị sẽ trả từng giai đoạn," Cố Tri Cảnh nói. Từ đầu đến cuối, cô luôn âm thầm đánh giá cảm xúc của Dã Trì Mộ. Cô biết mình quá cứng nhắc, ngoài tiền ra, chẳng thể trao tặng gì khác. Trước đây, mẹ cô đã luôn ghét cô vì điều đó.Dã Trì Mộ "ừ" một tiếng, cầm lấy tấm thẻ, lật qua lật lại trong tay. Cố Tri Cảnh nhẹ thở phào, rồi vươn ngón tay ra, nhẹ giọng nói: "Có điều kiện.""Hả?" Dã Trì Mộ nghiêng đầu nhìn cô.Cố Tri Cảnh duỗi ba ngón tay.Dã Trì Mộ mỉm cười: "Không làm tổn thương chính mình."Cố Tri Cảnh thu lại một ngón tay.Dã Trì Mộ nhìn hai ngón còn lại, không hiểu: "Còn gì nữa?"Cố Tri Cảnh nói: "Phải bảo vệ bản thân cho tốt."Rồi lại thu một ngón.Cô nói tiếp: "Nghĩ đến chị."Ngón tay cuối cùng cũng được thu lại. Dã Trì Mộ không kìm được mà mặt đỏ lên, pheromone suýt nữa đã bung ra. Nàng duỗi ngón út ra, Cố Tri Cảnh cũng đưa tay ra, móc lấy: "Ngoéo tay."Dã Trì Mộ nhíu mày, cùng cô ngoéo tay, giọng mềm như gió: "Tiền sẽ không đòi lại chứ?"Lưng Cố Tri Cảnh tựa vào đầu giường, chậm rãi trượt xuống, để lộ một phần thân thể, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch: "Có muốn quay video không? Như vậy em sẽ yên tâm hơn."Dã Trì Mộ nhìn dáng vẻ của cô, bất giác bật cười, rồi kéo chăn lên đắp cho cô: "Chị thật không biết xấu hổ." Nói rồi, nàng cầm quần áo giúp cô mặc vào. Kỳ thực, Cố Tri Cảnh hoàn toàn có thể tự mặc, nhưng do nàng đã quen tự tay cởi ra, nên giờ cũng muốn tự mình mặc lại.Trong lòng nàng thầm nói: Em sẽ vượt qua ngày hôm nay.Cố Tri Cảnh gật đầu, nụ cười nhu hòa: "Chị chỉ muốn để em có thêm một chút sức mạnh."Cô đến từ một thế giới khác.Một cách nghiêm túc mà nói, Cố Tri Cảnh chưa bao giờ nợ nàng điều gì. Thế nhưng hiện tại, cô lại là người nợ Dã Trì Mộ nhiều nhất trên đời này.Dã Trì Mộ siết chặt lấy tấm thẻ. Cố Tri Cảnh là cam tâm tình nguyện mắc nợ.Nàng cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường, chỉ thấy Cố Tri Cảnh đã lại ngủ thiếp đi. Đôi mắt khép hờ dần rơi vào tĩnh lặng, ánh sáng ngoài cửa sổ như một cánh cửa đang đóng lại trước mặt cô.Dã Trì Mộ khẽ vuốt tóc cô, rồi lặng lẽ đứng dậy, mặc quần áo, rời khỏi phòng. Đi được một đoạn, nàng mới gọi cho Bạch Thanh Vi: "Chị Vi Vi, phiền chị một chuyện, sáng nay đến nơi thử vai giúp em xem vũ nữ kia là ai.""Em tìm cô ấy làm gì?"Dã Trì Mộ thuận miệng nói dối: "Em rất muốn có vai này, định bỏ chút tiền mua chuộc cô ấy, để lúc diễn phối hợp với em thật tốt."Bạch Thanh Vi hiện đang ở công ty, nghe vậy liền nói: "Chiều em đến công ty đi, để Tiểu Thiền đưa em đi. Chị sắp xếp."Loại chuyện này Bạch Thanh Vi từng làm không ít. "Nhưng em cũng phải diễn cho tốt một chút.""Em định nhờ cô ấy phối hợp giả chết. Nếu được, em muốn tự mình gặp cô ấy nói chuyện, đưa ra yêu cầu cụ thể. À đúng rồi, chị Vi Vi, có thể quay video không?"Việc thử vai thường không cho phép quay phim cá nhân, đạo diễn sẽ không cho diễn viên tự tiện tung video ra ngoài. Bạch Thanh Vi vừa định nhắc nhở, sợ Dã Trì Mộ lỡ vi phạm rồi bị đoàn phim kiện."Không sao, có tiền," Dã Trì Mộ nhét tay vào túi, giọng thản nhiên."...Tùy em vậy," Bạch Thanh Vi đành đáp, dù gì cũng không phải lần đầu cô ấy làm việc vượt rào.Tối qua nghe xong lời của Dã Trì Mộ, nội tâm Bạch Thanh Vi chấn động không nhỏ. Nếu Cố Tri Cảnh thực sự không hôn mê, thì có thể tối hôm đó đúng là cô đã đi đón Liễu Sấu.Chỉ là... Cố Tri Cảnh đã ngã.Có lẽ số mệnh của cô ấy đã định là phải ngã?Bạch Thanh Vi từng dẫn dắt không ít nghệ sĩ, xem qua không ít kịch bản. Có rất nhiều đạo diễn thích chơi đùa với lý thuyết thời gian, nhưng tất cả đều chỉ là kịch bản. Trên đời làm gì có vòng lặp, làm gì có chuyện thời gian quay trở lại?Đời người là những lựa chọn. Có lẽ, phải đi đến tận đây, mới là con đường đúng của chính mình.Cô không muốn nghĩ sâu thêm nữa. Bạch Thanh Vi vẫn cho rằng Dã Trì Mộ vì chịu quá nhiều áp lực, nên mới nghĩ ra những điều kỳ quái như vậy. Sự kiện Cố Tri Cảnh hôn mê chính là cú sốc quá lớn, khiến Dã Trì Mộ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, đến mức tự đẩy mình vào trạng thái hoài nghi thực tại.Nghĩ đến đây, Bạch Thanh Vi cúp điện thoại, lập tức liên hệ bác sĩ tâm lý để sắp xếp lịch hẹn. Đồng thời cô cũng chuẩn bị tìm một người đóng thế vai vũ nữ kia. Tuy nhiên để yên tâm, cô định để trợ lý thân cận nhất lo liệu việc này.Văn phòng của Liễu Sấu liền kề văn phòng cô. Khi Bạch Thanh Vi bước vào, liền thấy Liễu Sấu đang ngồi trên ghế sofa đỏ, vừa chơi game vừa cười khúc khích. Từ sau cuộc đấu khẩu hôm qua, hai người chưa nói với nhau câu nào.Bạch Thanh Vi nhìn kỹ tai của Liễu Sấu.Liễu Sấu hôm nay đeo một đôi khuyên tai ngọc trai trắng, không phải màu hồng.Liễu Sấu ngẩng đầu nhìn Bạch Thanh Vi, rồi im lặng quay mặt đi, tiếp tục chơi game. Cô ấy không nổi giận, cách thể hiện sự không vui của Liễu Sấu luôn là... không nói gì cả.Đôi tai Liễu Sấu lúc nào cũng rất đẹp, mềm mại dễ thương, đeo ngọc trai trông càng thêm xinh xắn đáng yêu, khiến người ta không kìm được muốn chạm vào.Lời của Dã Trì Mộ đối với Bạch Thanh Vi ảnh hưởng quá lớn.Bạch Thanh Vi thầm nghĩ: nếu mình thật sự đón được Liễu Sấu, nếu khuyên tai rơi trên xe mình, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì? Nhặt được rồi thì sao? Có lẽ, mình sẽ đi mua một đôi mới cho cô ấy?Đó là phương án đơn giản và trực tiếp nhất.Nhưng giờ khuyên tai không rơi, cô tự nhiên không cần mua. Hai người thậm chí còn đấu khẩu gay gắt.Bạch Thanh Vi cắn răng, trong lòng bực bội, Dã Trì Mộ thật khiến cô không thể không nghi ngờ thế giới này.Cô ép mình không đi theo lối suy nghĩ kia nữa, chỉ xem những lời của Dã Trì Mộ như một "khả năng", như một "duyên phận" đã lỡ mất và số phận này, có lẽ không dành cho họ.Cô phái trợ lý đi liên hệ diễn viên. Giới giải trí, chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng có thể sắp xếp. Không chỉ hỗ trợ diễn trên sân khấu, ngay cả diễn xác chết hay đóng vai bị đâm chết—chỉ cần tiền đúng chỗ, đều có thể.Sau khi lấy được WeChat, Dã Trì Mộ tự mình nhắn tin cho đối phương:【 Tôi muốn cô diễn cảnh nằm trong vũng máu, miệng phun máu, như thể bị tôi đâm chết. 】Đối phương trả lời rất nhanh:【 Được thôi! 】Dã Trì Mộ nhắn tiếp:【 Cô phải diễn sao cho tất cả đều tin là thật. Đạo diễn cũng phải tưởng thật. Xe cứu thương đến rồi, cô cũng không được tỉnh. 】Bên kia có vẻ khựng lại, hơi sợ hãi:【 Cái này... nghe hơi đáng sợ, như thể cô muốn giết tôi vậy. 】Dã Trì Mộ:【 Diễn tốt, giá do cô đưa ra. 】Đối phương:【 Vậy tôi lúc nào tỉnh lại? 】Dã Trì Mộ:【 Cô định giá đi. 】Tin nhắn "đang nhập" hiện rất lâu không gửi. Dã Trì Mộ nói thẳng:【 Một ngàn vạn đủ không? 】Đối phương lập tức xóa dòng chữ "một trăm vạn" đang gõ dở:【 Được! Chỉ cần không thật sự để tôi chết, có chuyện gì thì cô chịu trách nhiệm.】Dã Trì Mộ rời đi không bao xa, liền theo thang máy đi thẳng đến phòng khám của Giang Vô Sương. Nàng gõ cửa. Giang Vô Sương vừa mới vào phòng, đang khám cho một bệnh nhân. Thấy nàng, cô chỉ hơi liếc mắt, rồi lại tiếp tục công việc trước mặt."Cô bận," Dã Trì Mộ nhẹ giọng nói.Giang Vô Sương gật đầu: "Chờ một chút."Quá trình khám mất hơn mười phút. Sau khi xong việc, Giang Vô Sương tháo găng tay, khử trùng tay sạch sẽ, rồi mới nhìn thẳng vào nàng: "Có chuyện gì?"Dã Trì Mộ đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn cô giúp tôi làm một giấy báo tử."Thế giới này đang không ngừng thúc ép nàng phải giết người. Vậy thì... nàng sẽ "giết" một người xem sao. Để xem, nếu nàng làm theo luật của thế giới này, nó sẽ còn tìm cách xóa ký ức nàng được nữa không.Nếu thế giới này muốn chơi, vậy thì chơi. Nàng muốn thử xem, có thể lừa dối cả cái thế giới này không.Nàng đích xác đã giết một người.Giấy báo tử được cấp, người này đã chết.Nhưng mà, người này vẫn chưa chết.Như vậy thế giới sẽ như thế nào?Vậy thì "người" đang duy trì trật tự của thế giới này, sẽ hiện ra mặt mũi gì?Nàng tin, Cố Tri Cảnh... nhất định sẽ tỉnh lại.Ánh sáng ban mai tràn qua cửa sổ, rơi lên sàn nhà và bàn tay nàng. Dã Trì Mộ vươn tay ra đón ánh nắng, lòng bàn tay như đang bốc hơi nhẹ nhẹ. Nàng nhìn ánh sáng rơi xuống tay mình, Dã Trì Mộ cười, một nụ cười mang theo vẻ trêu tức, so với Hạ Hoan Nhan... có khi nàng còn điên cuồng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com