TruyenHHH.com

Bhtt Edit Abo Xuyen Thanh Tra A Sau Dem Phan Dien Danh Dau

Buổi sáng, Tiểu Thiền đến đón nàng. Bạch Thanh Vi đã đi trước, xe của họ dừng lại bên ngoài một tòa nhà cao tầng.

Ánh nắng sớm chói chang, nhưng đến nơi thì trời bỗng trở nên âm u, như thể sắp có mưa.

Đầu tháng Chín, tháng cuối cùng của mùa hè oi bức, thời tiết những ngày này cũng thất thường như tâm trạng người sắp diễn một vở kịch đẫm máu.

Tòa nhà trước mắt không phải nơi trong ký ức, chỉ là có vài phần giống. Nhưng tiết trời này thì lại trùng khớp đến đáng sợ. Giống hệt cái ngày định mệnh đó.

Giết người... cũng phải chọn bối cảnh lặp lại sao? Chuyên nghiệp thật.

Dã Trì Mộ nhớ rõ ngày hôm ấy mưa rất lớn, từng giọt từng giọt rơi trên con dao găm trong tay nàng, gần như rửa sạch máu tươi dính trên đó.

Khi nàng tự tay đâm vào chính mình, lưỡi dao đã sạch sẽ.

Đến thế giới này một cách ngơ ngác, sống cuộc đời lấm lem, nhưng lúc lưỡi dao đâm vào cơ thể lại muốn sạch sẽ, thật kỳ quái.

Như thể có người đang dựng sân khấu, bài trí bối cảnh, mời diễn viên lên sàn diễn một vở kịch cho thiên hạ thưởng thức. Và nàng, diễn viên chính, bị giày vò, bị đẩy vào kết cục, chỉ để hòa vào cốt truyện mà người khác đã định sẵn. Còn nàng, đến tận lúc này vẫn không biết mình đang đóng vai gì.

Tiểu Thiền gọi cho Bạch Thanh Vi. Một lát sau, Bạch Thanh Vi tới, cau mày nói: "Người chị đã liên lạc xong, sao em lại ra giá cao như vậy? Mấy ngàn là được rồi."

Dã Trì Mộ hỏi: "Cô ta nói với chị bao nhiêu?"

"Mười vạn. Em bị lừa rồi." Bạch Thanh Vi liếc nàng một cái, trong giới giải trí thì số đó chẳng đáng gì, nhưng tiêu vào việc này thì quá lãng phí.

Dã Trì Mộ không trả lời, chỉ lật giở văn kiện trong tay: "Bao giờ thì gặp mặt thương lượng?"

Giá đã đưa ra, giờ hạ xuống lại chỉ khiến người ta cảnh giác. Bạch Thanh Vi tiếc cho khoản tiền đó, nhắc: "Sau này em bớt làm nhà từ thiện lại đi. Em còn nhiều việc phải chi tiêu, không khéo sau này một trăm vạn trong tay cũng phải đếm từng đồng."

Dã Trì Mộ gật đầu. Nàng có bùa hộ mệnh, nàng không sợ.

Nàng đứng ngoài đợi. Một lúc sau, một người phụ nữ bước tới, kín mít từ đầu tới chân. Bạch Thanh Vi lạnh lùng nói:

"Người lăn lộn dưới tay Phương Minh, có mấy ai da thịt còn nguyên? Không lên được vai nữ chính, chỉ chịu tội."

Người phụ nữ đeo kính râm, mặt mũi bình thường, chuyên đóng vai quần chúng. Lần này đồng ý phối hợp là vì nàng ra giá quá cao. Trên cánh tay cô ta, vết bầm, sẹo chằng chịt không giấu nổi.

Dã Trì Mộ nhìn thoáng qua. Người phụ nữ lập tức kéo tay áo che đi.

Tư liệu nàng đã nhờ Cố Thế Xương điều tra, biết rõ xuất thân và hoàn cảnh của đối phương. Nếu không, nàng đã chẳng mạo hiểm bố trí kế hoạch này.

"Tôi nói một ngàn vạn, không phải đùa." Dã Trì Mộ khẽ cười, mắt khẽ liếc qua người phụ nữ trước mặt. "Cũng cảm ơn cô đã không vạch trần tôi trước mặt người đại diện của tôi."

Cao Tiệp không phải đang giúp nàng, mà là hiểu rằng với cái giá này, nếu nói thật ra sẽ chỉ khiến Dã Trì Mộ hạ giá. Chi bằng im lặng, giữ lại cho mình chút thể diện và một phần cơ hội.

"Tôi cũng từng bị ông ta đánh," Dã Trì Mộ thản nhiên nói, như đang kể một chuyện vụn vặt, nhưng giọng nàng lại rót vào tai người nghe những run rẩy khó tả. "Cầm roi quất tôi đến mức tôi quỳ xuống đất. Sau đó lại nói không cho tôi vai diễn, bảo lần sau đến tiếp tục bị đánh."

Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nụ cười thoáng hiện trên môi mà ánh mắt lại dần đỏ hoe.

"Hắn nói, ai cũng không được khóc. Tôi đã cố, tôi không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng hắn vẫn đánh. Tôi gần như đau đến mức muốn chết đi."

Nàng cụp mắt xuống, ngón tay khẽ siết lấy tập giấy trong tay. "Cô biết không, hôm nay tôi đến đây, hắn cũng chỉ cho tôi một cơ hội. Không phải thật sự muốn dùng tôi."

Nỗi đau năm nào trỗi dậy từ trong ký ức, kéo theo cả cơn nhức nhối âm ỉ len lỏi đến hiện tại. Dã Trì Mộ cắn môi: "Tôi một giọt nước mắt cũng không rơi. Hắn chỉ nói, khó đấy, không dễ điều khiển đâu. Rồi lại bảo, lần sau đến đi."

Cao Tiệp nín thở. Người phụ nữ trước mặt, rạng rỡ, kiêu kỳ, mặc chiếc áo ngắn tay cao cấp màu xanh nhạt, thứ hàng hiệu mà cả năm cô cũng chẳng dám mơ tới, vậy mà cũng từng phải trải qua như thế.

"Không chỉ vậy..." Cao Tiệp khẽ nói, cổ họng như thắt lại. "Trên sân khấu, tôi còn bị bắt làm diễn viên đóng thế. Hắn muốn tát thì tát, muốn giày vò thế nào cũng được. Hắn nói, loại đàn bà như tôi, cả đời chỉ xứng làm nô lệ."

"Vì sao lại phải như thế?" Dã Trì Mộ nhìn Cao Tiệp, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gọng kính của Cao Tiệp. "Chúng ta cùng nhau kéo hắn xuống địa ngục đi. Giẫm lên đầu hắn, trả lại những gì hắn từng làm với chúng ta. Báo thù, được không?"

Cao Tiệp thoáng ngẩn ra. Dã Trì Mộ quá trực tiếp, lời nói chẳng hề có chút chuyển tiếp nào, như thể xé toạc lớp mặt nạ giả vờ, khiến người ta bản năng cảm thấy hoảng sợ.

"Chúng ta đã nói rồi, tôi chỉ cần giả chết. Cô có được vai là được rồi..." Cao Tiệp lắp bắp, giọng yếu ớt như thể đang tìm đường lui.

"Nhưng hắn thật ra muốn cô chết." Dã Trì Mộ chậm rãi nói.

Cao Tiệp cứng người, ánh mắt kinh ngạc, "Không... không thể nào..."

"Hắn muốn tôi giết cô, còn hắn sẽ đứng ngoài nhìn. Hắn chờ xem tôi bị hủy diệt, chờ xem cô chết trong vũng máu."

Dã Trì Mộ ngồi nghiêng người, ánh mắt lạnh đi vài phần: "Cô cũng thấy rồi đấy. Thế lực sau lưng tôi đang sụp đổ, những gì trên mạng chắc cô cũng đã xem."

"Một ngàn vạn tôi nói cho cô, cô có dám thật sự cầm lấy không? Sau chuyện này, hắn sẽ còn quay lại tìm cô. Cô sẽ chẳng còn nơi nào để sống." Nàng cười nhạt. "Tôi sẽ dạy cô cách đứng lên giẫm đạp hắn. Lúc hắn đánh cô, chẳng lẽ cô không đau sao?"

Cao Tiệp ngẩng đầu, trong mắt giằng xé.

"Cô tìm đến tôi, chẳng phải vì cô cũng từng bị hắn đối xử như thế sao?"

Ngón tay Dã Trì Mộ đặt trên môi, không để cô ấy nói. Nàng nói: "Một ngàn vạn tôi còn chưa chuyển cho cô. Tôi không nhất thiết phải chọn cô. Với số tiền đó, tôi hoàn toàn có thể tìm người khác, một người sẽ nghe lời tôi tuyệt đối."

Nàng đưa tay vén tay áo Cao Tiệp lên, nhìn những vết bầm đã đổi màu. "Vì nỗi đau này, tôi muốn được nhìn thấy hắn bị giày vò bởi chính những người hắn từng hành hạ."

Cao Tiệp rùng mình.

Dã Trì Mộ quá có ma lực, biểu cảm như cười như không. Nàng không thương hại, nàng chỉ dụ dỗ. Là kiểu dụ dỗ trườn ra từ địa ngục, lạnh lẽo, ngột ngạt, nhưng đầy mê hoặc. Nếu không đồng ý, Cao Tiệp chẳng những mất đi khoản tiền kia, mà còn đánh mất luôn cơ hội báo thù.

"Cô không sợ tôi báo cho Phương Minh sao?" Cao Tiệp rụt rè hỏi, thân thể hơi run lên khi nhắc đến cái tên ấy.

"Không." Dã Trì Mộ nhàn nhạt đáp, "Bởi vì hắn sẽ càng hưng phấn. Trong mắt hắn, chúng ta chỉ là nô lệ. Cô không phải đang mắc hội chứng Stockholm chứ?"

(Hội chứng Stockholm là một trạng thái tâm lý, trong đó nạn nhân của bắt cóc hoặc giam giữ phát triển mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc hoặc kẻ giam giữ. Theo thời gian, sự sợ hãi và căm ghét ban đầu chuyển thành sự đồng cảm và đôi khi là sự gắn bó. Điều này có thể bao gồm việc bảo vệ kẻ bắt cóc hoặc thậm chí giúp đỡ họ. Hội chứng này là một phản ứng tâm lý phức tạp và không phải ai bị bắt cóc cũng mắc phải.)

"Cô nói cái gì vậy?" Cao Tiệp phản bác, ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ. "Cô nói xem, tôi phải làm gì."

"Ngoài việc giả chết, tôi muốn cô hoàn toàn biến mất."

"Cô có ý gì?" Ánh mắt Cao Tiệp đầy cảnh giác.

"Yên tâm, tôi không để cô chết đâu." Dã Trì Mộ nở nụ cười nhạt, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy mê hoặc, như đang giăng một cái bẫy không lối thoát. "Tôi chỉ muốn tên của cô biến mất. Người cô vẫn sống, sống cuộc đời của kẻ có tiền." Nàng muốn chơi thì chơi lớn, chơi đến mức sụp đổ hoàn toàn.

Cao Tiệp run rẩy nhìn nàng, nỗi sợ hãi như lưỡi dao sắc cắm sâu vào tim. Đau đớn trên cơ thể vẫn âm ỉ, một chân cô như đã chạm vào vực thẳm, chân kia còn lơ lửng trên đài cao. Mười triệu kia, cô muốn, không thể chối từ. Dục vọng trong lòng đã trỗi dậy, gào thét chiếm lấy lý trí.

Dã Trì Mộ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu tâm can, giọng dịu dàng nhưng đầy áp lực: "Đừng sợ. Tôi chỉ muốn cho cô thêm một lợi ích. Cô có thể đổi một thân phận, tiếp tục sống trên đời này."

Cao Tiệp mờ mịt, đôi mắt hoang mang nhìn nàng, như thể không dám tin vào những gì vừa nghe.

"Cho cô một thân phận mới, được không?" Dã Trì Mộ khẽ nhướn mày, giọng nói chậm rãi, từng chữ như nhỏ giọt mật ngọt pha độc. "Ví dụ, con gái riêng của nhà họ Cố. Sau này, cô sẽ là tiểu thư nhà họ Cố, chẳng cần đóng phim cũng có vinh hoa phú quý. Đương nhiên, cô vẫn gặp được cha mẹ mình, chỉ là... thêm một thân phận thôi."

"Cô muốn làm gì?" Cao Tiệp ngớ người, cái thân phận này không phải đùa giỡn hay sao?

Cao Tiệp sợ hãi nhìn Dã Trì Mộ, toàn thân cứng đờ. Sao nàng có thể nhẹ nhàng nói ra những điều này.

"Chỉ là để cô xoá bỏ cái tên cũ, mở tờ giấy khai tử, để danh tính trước kia của cô chết đi, rồi bắt đầu lại với một cái tên mới. Việc này đối với cô chẳng có gì tổn hại, nếu cô không muốn làm tiểu thư nhà họ Cố... cũng chẳng sao cả, cô cứ cầm tiền mà tiêu tuỳ ý."

Dã Trì Mộ mỉm cười nói với cô ấy, "Tôi sẽ cho cô một hai vạn coi như phí bịt miệng."

Nàng làm chuyện này hoàn toàn không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, mọi thứ đều là ứng biến, từng cái hố nàng phải tự mình lấp dần. Nàng đưa bác sĩ Giang, đưa Cố Thế Xương vào cùng diễn một vở kịch. Cao Tiệp tròn mắt kinh ngạc, cô ta cứ ngỡ cầm một ngàn vạn chỉ để tham gia một màn kịch dàn dựng, không ngờ đến chuyện mình thật sự phải "chết".

Dã Trì Mộ chính là cố ý giấu giếm. Nếu nói rõ ngay từ đầu, thì làm sao cô ta chịu hợp tác? Giờ đây, nàng vẫn đang tiếp tục dụ dỗ cô ta.

"Đây chính là hưởng thụ vô tận vinh hoa phú quý. Cô có thể chọn từ bỏ, có thể ngay bây giờ chạy ra ngoài hô to rằng tôi chưa chết... Nhưng mà, thế giới này, ai sẽ bận tâm đến cô đây?"

Dã Trì Mộ nói:

"Nếu cô đồng ý, cô vẫn là chính cô, chỉ là mang một thân phận khác. Chỉ là, ban đầu... cô sẽ bị tôi đâm chết."

Điều Dã Trì Mộ muốn là cái chết của thân phận cũ, để đổi lấy vinh hoa phú quý cho Cao Tiệp.

Nếu không đồng ý, thì chẳng có gì cả, Cao Tiệp vẫn là Cao Tiệp như ban đầu.

Nếu Cao Tiệp sẵn lòng từ bỏ lớp vỏ thân phận ấy, thì cô ta vẫn là chính mình, chỉ là, giờ đây có tiền.

Dã Trì Mộ đã khơi dậy phần đê tiện nằm sâu trong đáy lòng Cao Tiệp. Bản thân cô ta tình nguyện nhận một ngàn vạn thì vốn dĩ đã không phải người gì tốt đẹp.

"Thân phận mới, tôi muốn. Nhưng tôi không muốn làm con gái Cố gia." Nhà họ Cố có tiền, nhưng lúc này lại càng giống một ổ loạn thần, biến thái. Cao Tiệp sợ, sợ rằng có được thân phận mới rồi bước vào Cố gia... kết cục sẽ bị giết chết.

Dã Trì Mộ như đang suy xét gì đó: "Tôi không muốn cô cò kè mặc cả với tôi. Tôi còn có việc khác cần giải quyết. Tôi cũng nói thẳng cho cô biết, nếu không có sự bảo hộ của Cố gia, cô nghĩ Phương Minh sẽ tha cho cô sao? Cô biết Quân Hoa Diệu chứ? Phương Minh là người của hắn."

Cao Tiệp nuốt một ngụm khí lạnh: "Làm sao tôi tin được cô?"

Răng cô ta run lên, cả người lạnh toát. Cô ta càng không muốn bước vào nhà họ Cố, nhưng lại không nỡ từ bỏ số tiền kia, càng không thể buông bỏ cơ hội được Cố gia bảo hộ.

Đám người này đều điên rồi. Đám tư bản đều điên rồi. Mà Dã Trì Mộ lại càng điên hơn, cô ấy dám thách thức cả Phương Minh.

Nhà họ Cố thậm chí còn nguyện ý ra tay giúp đỡ cô ta.

Lời của Dã Trì Mộ cô ta tin. Cao Tiệp rơi nước mắt. Phương Minh hoàn toàn có thể tìm người khác thế vai thử diễn, nhưng lại cứ nhất định phải là cô ta, lần nào cũng vậy, mỗi lần đều khiến Cao Tiệp cảm thấy mình sắp thật sự bị giết.

Lặp đi lặp lại chịu đựng dày vò.

Nhưng Dã Trì Mộ cũng tuyệt đối không phải người tốt lành gì. Nàng biết Cao Tiệp đang sống trong dằn vặt nên mới cố ý đến tìm. Thái độ của nàng, lại cao cao tại thượng.

"Tại sao nhất định phải là tôi chết?"

"Không phải muốn cô chết."

Là đang thử xem, liệu cô ta có thể chết được hay không.

Quân Hoa Diệu muốn hãm hại Dã Trì Mộ, như vậy thì nhất định phải có người chết. Nếu Cao Tiệp giả chết thành công, vậy còn Hạ Hoan Nhan thì sao? Liệu cũng có thể thoát khỏi bi kịch như vậy chăng?

"Tôi vốn dĩ không quan tâm cô sống hay chết. Tương lai của cô... liên quan gì đến tôi đâu?"

Cao Tiệp rốt cuộc cũng chỉ là một hòn đá nhỏ bị quẳng giữa thế giới này, không thể ngẩng đầu lên, cũng không thể cúi đầu thấp hơn nữa. Sinh mệnh mỏng manh đến mức không đáng để nhìn đến, mặc người chém giết, để mặc số phận trêu đùa.

"Trước đây tôi từng đến chỗ Phương Minh, định thử làm người đại diện. Hắn nói sẽ tự mình mở công ty điện ảnh, lại nói sẽ nâng đỡ tôi thành nghệ sĩ. Từng bước, từng bước một giăng bẫy, cho tôi nếm chút ngọt ngào, rồi đẩy tôi rơi thẳng xuống đáy vực."

"Cô sẽ như vậy sao?" Cao Tiệp hỏi.

Dã Trì Mộ đáp: "Tôi không biến thái đến thế. Người tôi thích đùa giỡn..."

Nàng nheo mắt lại, chậm rãi nói:

"...phải là kiểu mặc âu phục, đi giày da, ngạo mạn kiêu căng. Tôi nói gì, cô ấy cũng sẽ gật đầu, ghi tạc trong lòng. Tôi nhắc đến những vì sao, cô ấy sẽ đưa tôi đi ngắm sao. Tôi nhắc đến cực quang, cô ấy sẽ mua vé máy bay, lập tức đưa tôi bay đến Bắc Cực. Tôi không vui, cô ấy sẽ kể chuyện cười. Tôi vui, cô ấy sẽ kể chuyện cổ tích."

Thế giới này... thực sự có kiểu người như vậy sao?

Đại khái là không. Như mộng, như ảo.

Tại sao lại là như vậy?

Cao Tiệp có lẽ... sẽ thật sự chết.

Trong lòng Cao Tiệp dâng lên một cảm giác không cam lòng mãnh liệt. Dù sao đã rơi xuống đáy vực, sao không thử vùng lên một lần? Nếu thật sự phải chết Cao Tiệp cũng muốn kéo vài kẻ cùng chết theo.

Nhưng nếu có thể sống sót...

Nếu có thể toả sáng lấp lánh...

Cao Tiệp nhất định phải trả thù. Phải khiến tất cả những kẻ đó phải trả giá, như lời Dã Trì Mộ nói, đứng trên đầu họ mà giẫm nát, khiến họ chết không kịp trở tay.

Cao Tiệp... không còn tìm được lý do để từ chối nữa.·

Hai tiếng sau, Cao Tiệp toàn thân được che kín, tay nắm chặt khăn giấy bước vào tòa nhà cao tầng.

Bạch Thanh Vi từ phía sau xe nhìn bóng lưng cô ta, rồi hỏi Dã Trì Mộ:

"Cô ta không tiếp tục dọa dẫm tiền của em đấy chứ? Nếu không phải vì Phương Minh nhất định muốn cô ta diễn vũ nữ, chị đã sớm đổi người rồi. Nói thật, với kỹ thuật diễn của em, cũng chẳng cần phải mua chuộc một vai quần chúng như thế."

Dã Trì Mộ chỉ cười nhạt, đáp: "Không sao, như vậy sẽ chắc ăn hơn."

Ánh mắt nàng nhìn về phía tòa nhà cao tầng phía trước, hơi nhíu mày: "Đây chẳng phải là văn phòng của Phương Minh sao?"

Bạch Thanh Vi gật đầu: "Nghe nói công ty cũ không đủ chỗ, nên tạm thuê địa điểm này."

Vừa nói, cô vừa đưa máy tính bảng cho Dã Trì Mộ xem sơ đồ bố trí. Trên mạng có hình ảnh chụp tòa nhà này.

"Đừng nhìn tòa nhà cao như vậy, thật ra chỉ thuê hai tầng."

Đoàn làm phim vốn không giống công ty thương mại cần bám rễ cố định một chỗ. Ngoài vài thành viên chủ chốt, còn lại đều là người đến rồi đi. Diễn viên thay đổi từng đợt, chỉ có tổ đạo diễn là giữ ổn định.

Dã Trì Mộ lật xem ảnh trong im lặng.

Tới giờ, Bạch Thanh Vi cầm kịch bản đưa nàng đi vào, còn căn dặn:

"Dù đã được mời, nhưng chưa chắc sẽ được thử vai. Chúng ta vẫn nên chuẩn bị cho thật tốt."

"Em biết rồi."

Sợ nàng áp lực quá lớn, Bạch Thanh Vi nhiều lần nhấn mạnh rằng vai nữ chính này không đặc biệt xuất sắc, không đáng để nàng quá mức để tâm.

Vừa vào sảnh, Bạch Thanh Vi liền đụng phải người quen. Người đó nhiệt tình đến chào hỏi, rồi nhỏ giọng thông báo tình hình bên trong, sân khấu được dựng rất quy mô.

"Chỉ là cầm dao đạo cụ đâm vài cái, không cần quá lo đâu. Nghệ sĩ của cô hơn phân nửa là sẽ được chọn thôi."

Người kia cười tâng bốc, "Đạo diễn Phương Minh gần đây suốt ngày lẩm bẩm về cô ấy, nói hình tượng rất hợp vai."

Bạch Thanh Vi cười, nhẹ nhàng mở quạt tay.

Bị kiểu người như Phương Minh để mắt tới, chưa chắc đã là chuyện gì tốt.

"Tất cả mọi người đều không tệ cả." Bạch Thanh Vi khách sáo đáp.

Lời tâng bốc như vậy, không biết đã được nói với bao nhiêu người rồi. Vừa dứt lời, điện thoại cô vang lên. Không cần nhìn cũng biết là Thủy Tư Nhuận gọi đến.

Bạch Thanh Vi không nhận, chỉ im lặng đi theo Dã Trì Mộ xếp hàng.

Rất nhanh sau đó, có nhân viên công tác tới gần:

"Chị Bạch, người tiếp theo là bên chị, chuẩn bị một chút, chỉ khoảng một hai phút nữa thôi."

Phía trước họ vẫn còn vài người. Nhưng vì Bạch Thanh Vi có mối quan hệ, lại thêm việc đạo diễn đích thân mời, nên nhân viên công tác chẳng dám chậm trễ. Vừa thấy họ đến, liền lập tức mời Dã Trì Mộ vào trong.

"Đi thẳng vào là được, chị Bạch cứ ở bên ngoài trông là ổn." Nhân viên cười nói.

Dã Trì Mộ hỏi một câu: "Vân Lộng Khê hôm nay có tới không?"

Nhân viên sững lại trong giây lát, rồi đáp: "Không có. Hôm nay chỉ là buổi tuyển chọn nữ chính, từ sáng đến giờ toàn diễn viên được gọi đến thử vai."

Chờ nhân viên rời đi, Bạch Thanh Vi mới ghé tai nàng nói nhỏ:

"Hôm qua chị nghe tin Vân Lộng Khê hình như đi thử vai cho một bộ phim trinh thám hình sự, tên là Pháp y mật ảnh. Có lẽ cô ta không chắc chắn về vai nữ chính này."

"Cô ta tự đi, hay là đạo diễn tìm đến?" Dã Trì Mộ tò mò hỏi.

Bạch Thanh Vi lắc đầu: "Chuyện này thì không rõ. Dù sao thế nào đi nữa, họ cũng là đang chuẩn bị hai đường. Em đừng để áp lực quá lớn, vai này không được thì chị còn mấy kịch bản khác đã ém sẵn. Chọn kỹ một chút, kiểu gì cũng có thể nổi bật."

Bạch Thanh Vi cảm thấy nàng cứ mãi nhắc đến Vân Lộng Khê, áp lực chẳng nhẹ chút nào. Hai bên vốn là đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng không cần quá để tâm đến đối phương. Phát triển bản thân mới là quan trọng.

Cô vỗ nhẹ lên vai Dã Trì Mộ:

"Yên tâm đi, có chị ở đây, em còn sợ không nổi tiếng được sao?"

Dã Trì Mộ gật đầu.

Bạch Thanh Vi tìm một chiếc ghế ở bên ngoài ngồi đợi. Nhân viên đưa cho Dã Trì Mộ một con dao nhựa, dặn dò:

"Cô chỉ cần diễn ra cảm xúc là được, đây là đạo cụ không gây thương tích."

Dã Trì Mộ cầm dao nghịch một lát, ngón tay thử ấn lên lưỡi dao, quả nhiên mềm mại. Nhân viên bên cạnh nói thêm:

"Yên tâm đi, dao đều là đạo cụ. Nếu muốn xem qua, kéo rèm ra một chút là có thể nhìn được bên trong."

Dã Trì Mộ bước tới trước, nhẹ tay kéo góc rèm lên để quan sát.

Sân khấu thử vai được bài trí đơn giản. Dưới khán đài ngồi vài người, nhà đầu tư, hãng phim, đạo diễn... xen lẫn cả vài gương mặt xa lạ. Bạch Thanh Vi cũng đang dõi mắt theo.

Người thử vai trước biểu diễn rất nhanh. Một người phụ nữ bị trói, bị ném xuống đất. Diễn viên cầm dao đạo cụ, từng bước tiến tới gần.

Sau đó, đâm vào người phụ nữ trên đất.

Người phụ nữ kinh hoảng lùi lại, cầu xin tha thứ. Nhưng diễn viên vẫn lạnh lùng đâm thêm mấy nhát, rồi bật cười điên dại:

"Quả nhân, ha ha..."

Đạo diễn dưới đài cau mày:

"Cô không giống bạo quân, giống một kẻ tâm thần thì đúng hơn. Cô có biết đế vương cần khí chất gì không? Người tiếp theo."

Diễn viên kia có lẽ chẳng nổi tiếng, nên đạo diễn nói chuyện không chút kiêng dè:

"Mặt không có tướng, xấu như đàn ông, mau đổi nghề đi. Cô không hợp ăn cơm trong giới này."

Mắt nữ diễn viên đỏ hoe, bị mắng đến run lên. Đạo diễn hừ lạnh, càng thêm gay gắt, không để chút thể diện nào:

"Còn đứng đó làm gì, đừng lãng phí thời gian của tôi. Người tiếp theo!"

Dã Trì Mộ bước vào. Bạch Thanh Vi cũng định đi theo, nhưng nàng quay đầu nói nhỏ: "Yên tâm đi, đạo diễn đã không cho người ngoài vào, chị cứ đợi ở ngoài. Nhiều người thế này, ông ta cũng không dám làm gì đâu."

Xung quanh có không ít nhân viên công tác. Dù đạo diễn có ghê tởm đến đâu, cũng không dám hành động lố lăng trước mặt bao người.

Bạch Thanh Vi yên lặng ngồi chờ. Cô nhìn đồng hồ:

"Nhiều nhất mười phút, chị sẽ vào tìm em."

Dã Trì Mộ lại mong Bạch Thanh Vi vào muộn một chút.

Dã Trì Mộ bước lên trước, không để những người dưới đài phải đợi lâu, con người phải biết ngoan ngoãn đúng lúc.

Hôm nay nàng ăn mặc vừa vặn, thanh tân nhưng không nhạt nhòa. Vừa lên sân khấu, nàng lập tức cúi đầu chào, thần thái cẩn trọng, khí chất tựa như một đoá hoa mỏng manh sinh ra từ gió sớm, khiến người ta không khỏi thấy ngứa ngáy trong lòng.

Đạo diễn ngồi dưới đài mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen, dáng vẻ tuỳ ý, không hề trang trọng. Trên sống mũi là một cặp kính mỏng, càng khiến hắn trông như một kẻ trí thức giả.

Vừa thấy Dã Trì Mộ, ánh mắt hắn liền sáng lên như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

"Dã Trì Mộ, đúng không?"

Dã Trì Mộ gật đầu.

Nàng bước lên sân khấu, nam diễn viên quần chúng đã nằm sẵn dưới đất. Nàng liếc nhìn người nọ, đối phương cũng nhìn nàng.

Dã Trì Mộ không hề bối rối, bình thản cất tiếng:

"Chào đạo diễn, em đến thử vai nữ chính."

Đạo diễn hờ hững đáp:

"Vũ nữ vừa rồi nghỉ rồi, bây giờ chỉ còn cảnh này thôi."

Dã Trì Mộ xoa xoa con dao nhựa trong tay, gật đầu đáp: "Được."

Nàng ngồi xổm xuống, người dưới đất vẫn nằm im bất động.

Dã Trì Mộ đặt con dao lên bụng hắn, một tay ấn vai đối phương, từng nhát, từng nhát chậm rãi đâm xuống.

Ánh mắt nàng dời về phía đạo diễn dưới đài, ánh nhìn kia lạnh lẽo, sắc bén như mũi dao xuyên thẳng vào xương tuỷ. Dường như người nàng muốn giết không phải vũ nữ kia, mà chính là Phương Minh.

Cảm xúc của đạo diễn dâng trào, Dã Trì Mộ đang hoàn toàn làm theo sở thích của hắn.

Hắn thích kiểu người hận hắn đến tột cùng, nhưng vẫn phải cúi đầu phối hợp.

Loại bất khuất này... mới khiến trò chơi có cảm giác chinh phục.

Dã Trì Mộ diễn rất ngoan ngoãn, thậm chí còn cúi đầu chào hắn. Nhưng ánh mắt nàng không nói dối, ánh mắt ấy đang hận hắn.

Hắn vốn đã nghĩ đến nàng từ sáng sớm. Lúc này lại bị màn diễn của nàng khơi dậy thứ dục vọng sâu thẳm, thân thể nóng rực, ngón tay vô thức sờ về phía cây roi đặt bên cạnh.

Dã Trì Mộ đột ngột đứng dậy, buổi thử vai kết thúc.

Đạo diễn nhíu mày. Dã Trì Mộ chậm rãi cất lời thoại:

"Quả nhân, ha ha..."

Người dưới đất bị đâm nhưng không có phản ứng nhập vai gì rõ rệt.

Thế nhưng giọng nói của nàng lại lạnh lẽo đến thấu xương, như một kẻ sắp chết trong tuyệt vọng, ánh mắt đầy chế giễu nhìn thẳng vào Phương Minh.

Đạo diễn sững người.

Sự căm hận mà Dã Trì Mộ dành cho hắn... quá rõ ràng.

Phương Minh hai mắt sáng rực, nhưng miệng thì lại mắng nàng xối xả, không hề nương tay:

"Là Dã Trì Mộ phải không? Cô đang diễn cái gì vậy? Cô chỉ có trình độ như thế thôi sao? Hả?"

Dã Trì Mộ siết chặt con dao trong tay, nhẹ nhàng lùi lại nửa bước, cúi đầu, rất áy náy nói:

"Xin lỗi. Em chỉ cảm thấy cảnh này không phù hợp. Em nghĩ... bạo quân sẽ không hành xử như vậy."

Đạo diễn giơ ngón tay lên, giọng gắt gỏng:

"Cô nói xem, không phù hợp chỗ nào?"

"Tại sao bạo quân lại đột nhiên phát điên giết người? Không có động cơ rõ ràng, không thể hiện được tâm lý nhân vật. Em đã đọc kịch bản rất nhiều lần, luôn cảm thấy cảnh này... không thích hợp."

Giọng nàng nhỏ lại:

"Hơn nữa người dưới đất là đàn ông, em không nhập vai được."

Phương Minh nhìn nàng.

Dã Trì Mộ hướng về phía hắn nở một nụ cười áy náy, cúi đầu, tay nắm chặt vạt quần, rõ ràng, nàng rất muốn có được vai diễn này.

Đạo diễn không lên tiếng. Nàng tiếp lời, giọng đầy thành khẩn:

"Ngài... có thể cho em một cơ hội nữa được không ạ?"

Phương Minh vẫn chưa bị thuyết phục.

Dã Trì Mộ chậm rãi nói tiếp, giọng hơi run:

"Có lẽ... đúng là không thích hợp. Lần sau nếu có cơ hội, em sẽ thử vai nữ chính. Nhất định không phụ kỳ vọng của ngài."

Phương Minh lạnh lùng chộp lấy cơ hội vùi dập:

"Tôi vốn đã nhắm cô cho vai nữ phụ. Nữ chính thì khỏi cần mơ tưởng. Tư chất của cô không hợp cả đời này cô cũng đừng mong được đóng nữ chính!"

Chèn ép. Điên cuồng chèn ép. Xoi mói nàng đến tận xương tuỷ.

Mà như thế... vẫn chưa đủ. Phương Minh còn muốn nâng cao quyền lực và địa vị của chính mình.

Dã Trì Mộ, cơ hội tôi đã cho, là chính cô không biết trân trọng. Cô tưởng sau này còn ai dám nâng đỡ cô nữa sao? Tôi đã gọi điện cho người đại diện của cô không biết bao nhiêu lần, nói rằng tôi rất coi trọng cô. Nhưng xem ra cô chỉ có từng ấy bản lĩnh. Không ai dạy cô cách diễn thật à?"

Dã Trì Mộ cúi đầu, thân thể hơi run. Nàng siết chặt tay, một giọt nước mắt rơi xuống, lặng lẽ rơi đúng ngón tay cái. Nàng vội vàng lau đi, cố gắng kìm nén.

Người ngồi dưới vẫn nhìn nàng chằm chằm, thấy hết động tác nhỏ ấy. Hắn cười nhạt, một câu như nâng nàng lên, câu tiếp theo lại như đạp nàng xuống, "Cô thật sự khiến tôi quá thất vọng."

Dã Trì Mộ càng cúi đầu thấp hơn.

"Ngẩng mặt lên," Phương Minh ra lệnh.

Nước mắt khiến gương mặt nàng trở nên mờ nhạt như hoa run rẩy giữa cơn mưa. Dã Trì Mộ ngoài đời thậm chí còn non nớt hơn trên ảnh, rõ ràng là được nhà họ Cố nuông chiều đến mức mềm yếu.

"Cảm ơn đạo diễn. Sau này em sẽ cố gắng." Dã Trì Mộ lễ phép gật đầu, xoay người định rời đi.

Phương Minh lại gọi giật nàng lại: "Thôi được rồi, dù sao cũng là người tôi từng coi trọng. Tôi sẽ đích thân chỉ dạy cô. Diễn lại một lần, đây là cơ hội cuối cùng."

Dã Trì Mộ hơi sững người, ngạc nhiên nhìn hắn, rồi lập tức siết chặt lấy cơ hội: "Cảm ơn đạo diễn."

Phương Minh bước lên sân khấu, nụ cười ôn hòa, phong độ như một quân tử kiểu mẫu. Ngoại giới luôn ca ngợi hắn: tài tử phong lưu, nhã nhặn như ngọc, từng được bao minh tinh quốc tế theo đuổi. Nhưng ai biết, đằng sau lớp vỏ đó là một kẻ biến thái nổi tiếng.

Hắn bước đến trước mặt Dã Trì Mộ, chìa tay ra: "Đưa dao đây."

Dã Trì Mộ lộ rõ vẻ sợ hãi, tay còn chưa kịp buông, hắn đã đưa tay chạm gần sát tay nàng, chỉ cách một đốt ngón tay. Rồi như vô tình, hắn lại chạm vào tay nàng. Dã Trì Mộ lập tức buông lỏng.

Phương Minh quay lại chỗ ngồi. Máy quay cũng đã tắt, nhân viên rời đi. Mọi dấu vết đều được xóa sạch. Hắn sẽ không để lại bất kỳ bằng chứng nào, càng không cho các diễn viên trẻ có cơ hội nắm thóp.

Hắn ngồi xổm xuống, ấn vai nam diễn viên quần chúng, làm mẫu cho Dã Trì Mộ xem: "Như thế này, dùng sức mà đâm. Mắt phải điên cuồng hơn, tinh thần phải tán loạn. Phải như một con lệ quỷ, hiểu chưa?"

Từng nhát dao hắn đâm xuống đều mang theo thứ khoái cảm bệnh hoạn. Đây là cảnh máu tanh nhất trong kịch bản, cũng là trò tiêu khiển biến thái hắn yêu thích. Đâm xong, hắn hỏi Dã Trì Mộ: "Thấy rõ chưa? Cô lên diễn đi."

Hắn đưa cho nàng một con dao mới. Dã Trì Mộ cầm lấy, ngón tay lướt nhẹ trên lưỡi dao, máu rướm ra nơi tay. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình lặng. Phương Minh cười, cúi người, định đưa tay bóp eo nàng: "Diễn tốt, vai diễn là của cô. Lần sau, tôi còn cho cô vai nữ chính."

Ám chỉ đã quá rõ ràng.

Hắn biết đó là dao thật, nhưng vẫn bắt nàng diễn như thể đó là dao giả. Một lời nói dối trắng trợn, đầy tính cưỡng chế.

Dã Trì Mộ nhẹ nhàng đáp lại: "Vâng." Nàng cầm dao, chậm rãi tiến về phía nam diễn viên quần chúng.

Người kia không biết đó là dao thật, đã nằm vào đúng vị trí chuẩn bị.

Phương Minh đột nhiên đổi lời: "Cho cô đổi vai. Đưa Omega vào diễn vai vũ nữ." Hắn còn quay đầu cười với Dã Trì Mộ, ánh mắt đầy mỉa mai.

Vũ nữ xuất hiện, là Cao Tiệp. Trên người cô ta mặc trang phục diễn mỏng dính, cả thân thể run lên khi bắt gặp ánh mắt Dã Trì Mộ.

"Vất vả rồi," Dã Trì Mộ đưa tay ra bắt tay cô ta. Tay Cao Tiệp run bần bật, chỉ biết nuốt nước bọt.

Phương Minh nói: "Cứ theo như tôi dạy. Dùng sức đâm, đâm vào chỗ hiểm. Một cơ hội, cô phải biết trân trọng."

Cảm giác này quá bất thường, đạo diễn sao có thể tốt bụng đến vậy? Hắn là một kẻ biến thái, một con thú đội lốt người, thích thú nhìn hai Omega chém giết lẫn nhau. Hắn muốn một Omega bị đâm, máu chảy lênh láng, để nắm thóp điểm yếu của Dã Trì Mộ. Chỉ cần nàng sa chân, nàng sẽ thành tiện tỳ, nô lệ dưới gót giày của hắn.

Cao Tiệp quỳ sụp trên mặt đất, giọng run rẩy, không ngừng cầu xin đạo diễn. Nàng hiểu rõ ý đồ độc ác của hắn. "Đừng, xin đừng làm vậy... tha cho em..." Tiếng van xin yếu ớt, như con thú nhỏ bị mắc kẹt trong lưỡi dao sắc.

Dã Trì Mộ đứng trước mặt đạo diễn, ánh mắt lạnh như băng. Nàng nửa ngồi xổm, ngón tay thô bạo nắm cằm Cao Tiệp, buộc cô ta ngẩng đầu đối diện mình. Đôi mắt Dã Trì Mộ đen nhánh, sâu thẳm như vực tối, không chút ánh sáng. Cao Tiệp run rẩy, bản năng sợ hãi dâng trào, giọng lạc đi: "Tha cho em..."

Phương Minh, đạo diễn, gằn giọng ép buộc, ánh mắt lóe lên tia ác ý: "Nghĩ đến tương lai của cô đi."

Dã Trì Mộ bất ngờ ôm lấy cổ Cao Tiệp, đè cô ta xuống, sức nặng cơ thể như một lời tuyên án. Bạo quân làm sao tha thứ cho kẻ dám ám sát mình? Con dao lạnh buốt lướt qua mặt Cao Tiệp, lưỡi thép phản chiếu ánh mắt hoảng loạn của cô ta. Đạo diễn hỏi, giọng đầy kích động: "Tại sao lại như vậy?" Dã Trì Mộ nhắm mắt, giọng nàng run run, như đang kiềm chế cơn sóng trong lòng: "Em rất sợ hãi."

Đạo diễn vừa định ngăn, chợt thấy máu tuôn ra từ cơ thể hai người. Hắn hưng phấn gào lên: "Tiếp tục, tiếp tục!" Hắn chắc mẩm Dã Trì Mộ không biết đó là dao thật. Không thấy rõ, nàng sẽ dám đâm, dám làm tổn thương người thật.

Nhưng trong khoảnh khắc hắn lơ là, Dã Trì Mộ đã lật ngược thế cờ. Nàng dùng chuôi dao, không phải lưỡi dao, đâm mạnh vào Cao Tiệp, từng nhát dứt khoát. Đồng thời, bóp vỡ túi máu, chất lỏng đỏ tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả hai người.

Dã Trì Mộ nuốt khan, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi.

Phương Minh còn đang thúc giục nàng tiếp tục, giọng nói không ngừng vang lên thúc ép: bảo nàng tiếp tục đâm, đâm nữa đi.

Hắn muốn để tất cả mọi người tin rằng nàng đã giết người.

Không, như vậy vẫn chưa đủ, chưa đủ để giải hận.

Ở kiếp trước, nàng từng quá ngu ngốc, từng tự tay giết người, rồi lại tự đâm chính mình một nhát để kết thúc. Nhưng hiện tại, nàng không thể ngu ngốc như thế thêm một lần nữa.

Lần này, nàng muốn "giết người", nhưng còn phải khiến người khác gánh tội thay. Tội ác phải để kẻ đáng gánh chịu, gánh chịu đến cùng.

Ngón tay Dã Trì Mộ hơi run, nàng tưởng mình sẽ không sợ hãi, nhưng vẫn sợ. Tay nàng vô thức rút về phía sau, trong lúc không cẩn thận chạm phải lưỡi dao, ngón tay liền bị cắt rách.

"Đau quá." Dã Trì Mộ khẽ thốt ra.

Câu nói ấy, như một âm thanh từng vọng lại trong ký ức cũ, nàng đã từng nói như thế.

Nàng ngẩng đầu nhìn đạo diễn. Trên người cả hai Omega đều dính máu. Dã Trì Mộ đứng dậy, vươn tay lau mặt, máu của chính mình nhuộm lên gương mặt. Nàng quay đầu lại nhìn đạo diễn, môi đỏ khẽ mím, rồi nhẹ hé mở: "Đau quá."

Phương Minh sững người, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt rơi xuống người nằm dưới đất, thoáng lộ chút thất thần, hắn không rõ mình đang hưng phấn hay sợ hãi, chỉ thấy Cao Tiệp ôm chặt bụng, máu trào ra không ngừng.

"Dã Trì Mộ, cô đâm chết người thật rồi..." Phương Minh nói, giọng có phần nghẹn lại.

Dã Trì Mộ kinh hoàng đứng lên, như thể hoàn toàn bị dọa sợ, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào thân thể đang nằm trong vũng máu của Cao Tiệp. Rồi nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào Phương Minh, trong mắt hắn, là ánh sáng hưng phấn không thể che giấu.

Chỉ là, hắn còn chưa kịp để cảm xúc ấy nở rộ hoàn toàn, thì Dã Trì Mộ đã đột ngột vươn tay, dùng sức cầm lấy tay hắn, nhét con dao vào đó.

"Đạo diễn, tại sao ngài lại giá họa cho tôi?"

Phương Minh sửng sốt, cúi đầu nhìn tay mình, máu dính đầy, lưỡi dao lạnh ngắt. Máu trên người Cao Tiệp vẫn đang không ngừng chảy, nàng co rúm người lại, run rẩy, giống hệt như khi từng bị hắn ngược đãi. Giọng nàng thều thào, yếu ớt, "Phương Minh... ngài muốn giết tôi sao? Tha cho tôi đi... cầu xin ngài... đừng giết tôi..."

Phương Minh mở to mắt, gào lên: "Là Dã..."

"Là ngài, là ngài!" Dã Trì Mộ đột ngột hét lớn, như một kẻ điên. Nàng nắm chặt lấy cổ tay hắn, điên cuồng ấn tay hắn lên người Cao Tiệp, để từng vết máu dính chặt vào ngón tay hắn.

Phương Minh gần như bị nàng kéo ngã. Hắn giãy giụa, đẩy mạnh Dã Trì Mộ ngã xuống đất. Dã Trì Mộ ngã lăn, mắt vẫn không rời khỏi hắn, hét lớn: "Giết người! Đạo diễn giết người! Cứu mạng!"

"Rõ ràng là cô đâm!" Phương Minh hét lớn, trái tim như đập loạn trong lồng ngực, cảm giác máu dính trên tay thế nào cũng không lau sạch được. Điên rồi, Dã Trì Mộ điên thật rồi!

Dã Trì Mộ nhặt dao lên định đâm mạnh vào thân thể mình. Phương Minh kinh hãi lao tới giật con dao khỏi tay nàng.

Dã Trì Mộ bị thương, hắn càng không thể biện bạch.

Phương Minh giành dao, Dã Trì Mộ lại lập tức đưa cho hắn, để hắn in vân tay lên cán dao. Máu từ vết thương trên tay nàng bôi đầy lên tay hắn.

Nàng nghiêng đầu, hét lớn ra ngoài: "Giết người! Đạo diễn Phương Minh! Ngài tha cho tôi đi... cầu xin ngài..."

Dã Trì Mộ lùi lại, lưng tựa vào sân khấu, gập người đau đớn, miệng liên tục thì thào: "Đau quá... đau quá..."

Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như đảo ngược. Nàng như quay về bữa tiệc năm xưa, từng nhát dao đâm vào Khâu Thục Bình, từng nhát, từng nhát...

Phương Minh trợn tròn mắt, Dã Trì Mộ điên rồi, Dã Trì Mộ là một bà điên, người là nàng giết mà!

"Cô đừng vu oan cho tôi!" Phương Minh lùi lại, con dao trong tay rơi trên mặt đất.

Dã Trì Mộ vẫn cảm thấy chưa đủ. Kiếp trước, nàng từng thật sự tay nhuốm máu tươi mới khiến Phương Minh phải e dè, phải lắng nghe nàng. Nhưng bây giờ, nàng không chỉ muốn hắn sợ, nàng muốn hắn thân bại danh liệt.

"Chính ngài đã đóng cửa lại, đuổi tất cả người bên ngoài đi, là để tra tấn chúng tôi. Chính ngài... đã giết người."

Máu trên người Cao Tiệp vẫn không ngừng tuôn chảy. Phương Minh sợ đến toàn thân run rẩy, hắn tiến lên đá một cú, thấy Cao Tiệp còn đang co giật, ánh mắt căm hận nhìn hắn. Hắn rõ ràng chưa từng thật sự động tay với cô ta, nhưng Cao Tiệp lại rên rỉ:

"Đạo diễn... đừng giết tôi..."

Phương Minh cuối cùng cũng bừng tỉnh: Dã Trì Mộ đang giăng bẫy.

Hắn chỉ vào Cao Tiệp, gào lên: "Cô ta... cô ta có bị thương đâu!"

Nói đoạn liền nhào tới định lột quần áo Cao Tiệp để tìm bằng chứng. Dã Trì Mộ lập tức xông đến ngăn cản, vừa dùng sức cản lại, vừa lớn tiếng hét ra ngoài:

"Chị Vi Vi! Cứu mạng! Chị Vi Vi!"

Bên ngoài, Bạch Thanh Vi điên cuồng đập cửa. Khi cửa mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô chết lặng: Dã Trì Mộ và Phương Minh toàn thân dính máu, Phương Minh thì đang nhào lên người Cao Tiệp, còn Dã Trì Mộ thì liều mạng ngăn cản hắn.

Máu loang khắp nền, nhuộm đỏ cả quần áo.

"Các người... đang làm gì vậy?" Giọng Bạch Thanh Vi run rẩy, cây quạt trong tay suýt nữa rơi xuống. Phía sau, càng lúc càng nhiều người xông vào.

"Ông ta, ông ta đã giết người!"

Ngón tay Dã Trì Mộ run rẩy chỉ về phía Phương Minh, nước mắt trào ra, giọng cũng trở nên hoảng loạn:

"Ông ta còn bảo em giết người... còn định giết cả em nữa... Chị Vi Vi, gọi xe cứu thương!"

Phương Minh trợn tròn mắt, gào lên: "Tôi không có!"

"Tôi... tôi đã quay video rồi."

Dã Trì Mộ run rẩy rút điện thoại ra khỏi túi. Video không có hình ảnh, nhưng trong đó là giọng nói của Phương Minh, hắn ra lệnh cho nàng đâm chết người, có tiếng vũ nữ khóc lóc cầu xin tha mạng: "Phương Minh... tha cho tôi, xin đừng giết tôi..."

Hắn không còn cách nào chối cãi.

"Là cô ta! Là cô ta đâm chết người! Cô ta đang giá họa cho tôi!" hắn gào lên.

Nhưng Dã Trì Mộ không hề tranh cãi. Nàng chỉ co người lại, tay siết chặt lấy cánh tay rớm máu, run rẩy, sợ hãi.

Bạch Thanh Vi ôm lấy nàng thật chặt.

Phương Minh đứng ngây ra như tượng, như tuyết tan dưới nắng, tâm trí sụp đổ hoàn toàn.

Hắn chỉ muốn đùa giỡn Dã Trì Mộ một chút, tìm chút thú vui. Nào ngờ, Dã Trì Mộ lại dám... làm thật.

"Cô... cô đừng vu oan cho tôi!" Phương Minh lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệch.

"Đưa đi bệnh viện! Mau đưa đi bệnh viện!"

Dã Trì Mộ gào lên, vừa ôm lấy người Cao Tiệp, vừa xoay người hét về phía đám đông, "Gọi xe cứu thương! Gọi xe cứu thương!"

"Xe cứu thương? Không thể! Không thể gọi xe cứu thương!" Phương Minh hét lớn, giọng đã mang theo tiếng hoảng loạn tột độ. Hắn biết, chỉ cần gọi xe cứu thương, mọi thứ... sẽ xong đời.

Nhưng Dã Trì Mộ vẫn kiên quyết: "Phải cấp cứu cho cô ấy! Cô ấy sắp chết rồi!"

Phương Minh nghẹn lời, cổ họng khô khốc.

Hắn chỉ muốn trêu đùa một chút, nhưng tất cả đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Dã Trì Mộ từ đầu... đã lên kế hoach.

Nàng đang diễn. Từ lúc bước vào... đã bắt đầu diễn rồi.

Cao Tiệp nằm bất động trên mặt đất, lớp vải mỏng manh đẫm máu phủ lên người, trông như thể đã tắt thở. Phương Minh bước tới, đá mạnh một cái, thân thể kia vẫn không hề phản ứng. Đầu óc hắn nhất thời trống rỗng, ánh mắt đảo qua Dã Trì Mộ. Nàng không ngừng nức nở, thân hình run rẩy. Mọi thứ trước mắt như thể trí nhớ trong đầu hắn đang có vấn đề, quá chân thực. Cảm giác Dã Trì Mộ mang lại khiến hắn sinh ra ảo giác: chính mình đã giết người.

"Chúng ta lái xe đưa họ đi," Phương Minh miễn cưỡng giữ bình tĩnh, định tiến lên đỡ người trên sân khấu, muốn nhân cơ hội kiểm tra xem rốt cuộc đối phương đã chết thật chưa.

Nhưng xe cứu thương đã tới.

Bạch Thanh Vi sớm đã gọi. Hiện trường hỗn loạn, Phương Minh bị đẩy lùi lại. Bác sĩ mặc áo blouse trắng nhanh chóng đưa người bị thương lên cáng, không để hắn lại gần. Cô ấy kiểm tra mạch ở cổ bệnh nhân, trầm giọng:

"Tuyến thể bị thương, vết đâm trúng động mạch chủ. Nhanh chóng đưa đến bệnh viện cấp cứu."

Phương Minh ngây dại. Ý gì chứ?

Rõ ràng Dã Trì Mộ không đâm vào cổ Cao Tiệp, vì sao lại thật sự xảy ra chuyện? Hắn muốn lên xe, lại bị người giữ chặt.

Bác sĩ không nói thêm gì, xe cứu thương lao đi trong bóng đêm điên loạn.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Phương Minh những tưởng mình đã chuẩn bị chu toàn, một âm mưu đã bày sẵn từ lâu, vậy mà chỉ trong chớp mắt, tất cả bị Dã Trì Mộ khuấy đảo thành một tai nạn không thể thu dọn. Hắn nhìn về phía Dã Trì Mộ. Nàng vẫn đang run rẩy, như thể bị kinh hoàng thực sự bởi hiện trường máu me.

Hắn không thể phân biệt được, là Dã Trì Mộ diễn quá giỏi, hay nàng vốn là một kẻ điên?

Phương Minh muốn giải thích, nhưng trong tay hắn vẫn cầm con dao!

Sự náo loạn lan ra, Dã Trì Mộ ôm chặt Bạch Thanh Vi, run bần bật. Vừa đi vừa nói:

"Em không giết người... Em chỉ dùng chuôi dao... Là đạo diễn giết người..."

Mưa rơi, hạt mưa hạ xuống mặt đất như từng cú đấm nện thẳng vào người. Máu trên dao bị nước rửa sạch dần. Phương Minh buông tay, con dao rơi xuống mặt đất. Có người quay lại nhìn hắn, trong ánh mắt kia chỉ còn lại sự căng cứng và ngờ vực.

Rồi có tiếng ai đó vang lên:

"Phương Minh đang tiêu hủy vật chứng!"

Hắn điên rồi, tất cả đều điên rồi! Đám người này mù hết rồi sao? Hay là thật sự phát rồ?

··

Suốt đêm cấp cứu, Cao Tiệp được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Giang Vô Sương hoàn thành ca phẫu thuật, đứng thở dốc ngoài hành lang. Người bên trong tuy không bị đâm chí mạng, nhưng vết thương trên cơ thể lại là thật. Cô vẫn nhớ rất rõ những lời Dã Trì Mộ đã nói vào buổi tối hôm ấy:

"Bác sĩ Giang, tôi có một cách... có thể cứu bác sĩ Hạ."

"Giả chết."

"Thử một chút xem?"

Dã Trì Mộ quay lưng về phía ánh đèn, mang đến cho cô ấy một "tin tốt".

Giang Vô Sương hít sâu một hơi, bước vào phòng bệnh nơi Cố Tri Cảnh đang nằm. Đứng bên giường, cô khẽ nói:

"Tôi không giúp được Dã Trì Mộ bao nhiêu... Người ở bên trong... đã chết rồi. Đợi cảnh sát tới, tôi chỉ có thể ký giấy báo tử. Cô vẫn nên tỉnh lại sớm đi."

Giang Vô Sương thở dài, giọng nói mang theo nỗi buồn:

"Đợi chuyện này kết thúc, tôi sẽ xin từ chức. Người kia chắc chắn không phải do Dã Trì Mộ giết, cô ấy bị gài bẫy. Nếu cô không giúp cô ấy... thì sẽ chẳng còn ai có thể giúp được. Đạo diễn đó quá nhiều quyền lực, tôi sợ hắn sẽ nhắm vào Dã Trì Mộ."

Giọng nói đè rất thấp, "Cô ấy có thể đã giết người."

Ngoài cửa vang lên tiếng nức nở, rất nhỏ, nhưng đầy ngột ngạt.

"Không phải em, thật mà... Dao đó là dao giả, là đạo diễn giết người, không phải em..."

Dã Trì Mộ không dám bước vào phòng Cố Tri Cảnh. Bàn tay nàng đang được băng bó, vết máu loang lổ chính là do lưỡi dao gây nên.

Nàng không thể để Cố Tri Cảnh biết nàng đã bị thương.

Trong đầu Cố Tri Cảnh, một cơn đau nặng nề quét qua. Tại sao thân thể lại nặng như thế này?

Giang Vô Sương khẽ nói: "Thật kỳ lạ... Chỉ là thử vai, sao lại xảy ra chuyện như vậy?"

Cố Tri Cảnh gọi hệ thống.

Không có hồi âm. Mãi cho đến khi Giang Vô Sương rời đi, hệ thống mới lên tiếng

【 Đây chỉ là một tình tiết, cô ta bắt buộc phải đi theo kịch bản. 】

Cố Tri Cảnh phẫn nộ:【 Các ngươi đang ép nàng phải bước vào đường cùng? Còn vũ nữ kia thì sao? Cô ấy cũng buộc phải chết sao? 】

Hệ thống thản nhiên:【 Đó chỉ là một nhân vật phụ. Hơn nữa, chẳng phải ngươi thấy sao, cô ta đâm người, rồi lại giá họa cho đạo diễn. Dã Trì Mộ chính là nhân vật phản diện tiêu chuẩn.】

Nó vẫn giữ giọng đạo đức giả, uốn nắn tư tưởng của Cố Tri Cảnh:【 Hành vi của cô ta thật đê tiện. Chỉ có kẻ phản diện độc ác mới làm vậy. Tất cả đều bị cô ta lừa gạt. Kiểu người này... sau này chắc chắn cũng sẽ lừa ngươi. 】

Cảm xúc của Cố Tri Cảnh trở nên hỗn loạn, phân vân giữa thật và giả. Cả Giang Vô Sương cũng đã nói như vậy... Chẳng lẽ đây là sự thật?

Không, không thể nào. Dã Trì Mộ từng nói sẽ nhớ cô.

Dã Trì Mộ nhất định đang diễn. Đây chỉ là màn mở đầu. Nếu muốn giúp nàng, cô phải phối hợp thật tốt, khiến hệ thống thật sự tin rằng Dã Trì Mộ đã gây án.

Cố Tri Cảnh hiểu rất rõ, đây là kế hoạch của Dã Trì Mộ.

Cô cố gắng ổn định tinh thần, gào lên trong đầu, giọng trầm xuống như một mệnh lệnh:【 Để ta tỉnh lại. Ta phải tìm nàng. Nhanh lên! 】

Hệ thống lần đầu tiên thấy Cố Tri Cảnh hoàn toàn sụp đổ. Linh hồn và thể xác cô đang không ngừng chấn động, dường như sắp phá tan gông xiềng ý thức.

Tin tức nhanh chóng lan đến trại giam. Trong đêm, có người cấp tốc chạy đến mật báo với Quân Hoa Diệu rằng Dã Trì Mộ trong lúc thử vai đã đâm người trọng thương.

Người kia... có lẽ không sống được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com