[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.
CHƯƠNG 59
Dã Trì Mộ lúc này đang ở trong trạng thái cực kỳ nhạy cảm và bất an, nàng càng nhớ lại nhiều, lại càng sợ hãi.Nàng có quá ít thứ, và dường như rất nhiều thứ trong số đó sắp tuột khỏi tầm tay. Khi rơi vào trạng thái bất an tột độ, nàng cần phải dùng hết sức lực để níu chặt lấy những gì mình đang có, thật chặt, không buông tay.Cửa "bịch" một tiếng đóng lại. Cố Tri Cảnh vốn nghĩ nàng sẽ kéo mình đến ghế sofa, nhưng Dã Trì Mộ lại đẩy cô vào cánh cửa, ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm. Ngón tay nàng không ngừng siết lại, xuyên qua lớp quần áo, da thịt Cố Tri Cảnh cũng bắt đầu đau nhói."Được không?" Dã Trì Mộ hỏi, ánh mắt như không thấy ánh sáng, nàng không ngừng dùng thân thể áp sát cô, không cho phép Cố Tri Cảnh có bất kỳ đáp án nào khác.Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, vào mặt Cố Tri Cảnh. Nàng dùng một gối ấn vào giữa hai chân cô, ép buộc cô."Nới lỏng một chút, chị sắp không thở được." Lưng Cố Tri Cảnh dán vào cửa, hơi thở bất giác cũng nóng lên mấy phần. Omega áp sát quá gần, Pheromone như sắp chặn đứng cổ họng cô.Dã Trì Mộ không hề nới lỏng, mà còn dùng thân thể ghì chặt lấy cô. Cố Tri Cảnh có thể cảm nhận được sự run rẩy của nàng, tay cô đặt lên lưng nàng nhẹ nhàng vỗ về, muốn biết tại sao nàng lại đột nhiên có phản ứng căng thẳng như vậy."Sao?"Dã Trì Mộ không trả lời cô. Trong phòng chỉ có phòng ngủ là bật đèn, phòng khách vẫn mờ tối, khu vực cửa ra vào lại càng chìm trong bóng đêm."Được." Cố Tri Cảnh đồng ý.Dã Trì Mộ nắm lấy tay cô dắt vào trong, sau đó đẩy cô lên ghế sofa. Nàng dùng sức quá lớn, siết lòng bàn tay cô đỏ ửng. Chiếc cà vạt càng bị nàng kéo chặt, một nút thắt siết cứng lại, Dã Trì Mộ nửa ngồi xổm, loay hoay mãi mà vẫn không cởi ra được, cộng thêm tâm trạng nóng vội của nàng, loay hoay cả nửa ngày cũng không xong.Cố Tri Cảnh đưa tay, đầu ngón tay ấn vào nút thắt rồi tự mình cởi ra. Cô rút cà vạt ra, đặt trong lòng bàn tay đưa cho Dã Trì Mộ.Thành kính, như thể đang dâng lên sợi xích sắt để trói buộc chính mình.Dã Trì Mộ chỉ thất thần một lát, sợi dây cung căng thẳng đã đứt. Pheromone bất giác thấm ra, quấn quýt, ngọt ngào giữa khoảng cách của hai người.Cố Tri Cảnh chắp tay lại đưa lên cho nàng trói, ôn tồn nói: "Trói đi."Dã Trì Mộ ấn vai Cố Tri Cảnh về phía sau, lưng cô tiếp xúc thân mật với sofa. Cô khẽ rên một tiếng, môi vừa định mở ra nói chuyện, Dã Trì Mộ đã quỳ gối ngồi lên đùi cô.Dã Trì Mộ cúi người ngậm lấy môi cô. Cả hai đều rất kích động, hôn nhau cuồng nhiệt, lưỡi và lưỡi quấn lấy nhau, khuấy động cả một hồ nước xuân.Tiếng rên rỉ vang lên, Pheromone tràn ngập khắp căn phòng.Cố Tri Cảnh nghĩ, Dã Trì Mộ hôm đó uống say, có phải cũng sẽ muốn mạng của cô không. Omega rời môi ra, những sợi chỉ bạc ướt át nhỏ xuống, đôi môi Omega đỏ tươi, mỏng manh mà sưng mọng, nổi lên một lớp nước bóng loáng.Chỉ cần mím nhẹ là có thể ép ra nước.Nàng đưa tay sờ lên môi Cố Tri Cảnh, từ trong mắt cô thấy được dáng vẻ động tình đầy dục vọng của chính mình, thật sự... quá đáng xấu hổ.Chiếc cà vạt vốn định trói tay cô, lần này lại đổi thành che mắt. Vải vóc lạnh lẽo, Cố Tri Cảnh chớp mắt vài cái, Dã Trì Mộ trói quá chặt, không nghĩ đến việc cô sẽ đau, nàng dùng sức thắt một chiếc nơ bướm.Dã Trì Mộ thưởng thức dáng vẻ của cô lúc này.Alpha bị trói quá chặt, tóc tai rối bời. Cô không nhìn rõ thứ gì, chỉ có thể hơi hơi ngẩng đầu lên.Dã Trì Mộ nắm lấy tay cô, ấn lên lưng ghế sofa. Lớp vải tổng hợp màu xám tro lún sâu xuống. Đầu gối Dã Trì Mộ chống mở chân Cố Tri Cảnh, rồi cởi chiếc cúc áo bằng kim loại sáng bóng trên ngực cô.Mắt Cố Tri Cảnh bị che, không nhìn rõ.Dã Trì Mộ chỉ cởi được hai chiếc, vì tay kia của nàng đang giữ cổ tay Cố Tri Cảnh, không thể nào cởi hết được. Nàng cúi người dùng răng để cắn, đôi môi mỏng cách một lớp vải ma sát trên ngực cô.Cố Tri Cảnh rất khó chịu: Dã Trì Mộ... em là cố ý phải không.Cố Tri Cảnh thoát khỏi tay nàng, bóp lấy vai nàng. Dã Trì Mộ bị đau, liền trực tiếp xé toạc cả áo khoác và áo sơ mi của cô. Phía trước người Cố Tri Cảnh lạnh toát, cô cảm nhận được sự run rẩy của nàng, môi mấp máy, muốn bảo nàng đừng nóng vội.Nhưng Dã Trì Mộ đã trực tiếp cởi chiếc cúc bên trong, kéo tuột phần giữa của bộ quần áo xuống.Cố Tri Cảnh sững sờ, bản năng kinh hãi. Dã Trì Mộ không cho cô thời gian phản ứng đã áp chế cô, môi cắn lấy môi cô, một tay nàng nắm chặt cổ tay cô, rồi dùng chiếc áo vừa kéo xuống quấn quanh cổ tay cô."Chị đã bảo em trói. Chị đã nói."Việc nàng đang làm với Cố Tri Cảnh, đối với một Alpha mà nói, đều là sự sỉ nhục. Cố Tri Cảnh căng cứng người, cô ngẩng cao trán, những thứ trói buộc trên cổ tay, trên mắt cô đều là màu đen.Chỉ có dưới vạt áo mở rộng của cô là màu trắng.Cố Tri Cảnh không nhìn rõ dáng vẻ của nàng, không cách nào cảm nhận được Omega đang khó chịu, hay là đang cố tình trêu ghẹo.Ngực ngứa ngáy, cô bản năng vặn vẹo để né tránh. Dã Trì Mộ ghé vào vai cô cắn lên cổ cô, "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, chị đừng nhúc nhích.""Em cầu xin chị." Nàng dùng sự yếu đuối của mình để áp chế Alpha, quả nhiên Alpha không còn động nữa, giành được thắng lợi to lớn.Dã Trì Mộ ôm lấy Alpha bị làm cho rối bời, quần áo lộn xộn, tay chân bị trói chặt.Mặt nàng đầu tiên là dán vào vai cô, rồi lại cọ vào cổ cô, sau đó hôn lên má cô...Là của nàng.Đây chính là của nàng, không ai cướp được.Áo khoác trên người Alpha đã được cởi ra, cô nằm trên ghế sofa, tay giơ cao lên, cúc áo trên ngực từng chiếc một mở ra. Bây giờ có thể thấy rất rõ ràng, trên ngực cô, trên bụng cô, trên làn da trắng nõn có những vết sẹo nhỏ.Hơi thở của Dã Trì Mộ phả vào tai Cố Tri Cảnh, mọi thứ đều mất đi tác dụng, các giác quan khác được khuếch đại. Hơi thở của Dã Trì Mộ rất nóng, khiến Cố Tri Cảnh có cảm giác bị thiêu đốt. Những ngón tay bị giơ cao qua đầu đang nóng lên, những vết sẹo trên cơ thể cũng dần dần nóng lên không ngừng, như thể bị dầu chiên, như thể bị lửa đốt.Mười ngón tay đan vào nhau siết chặt, Cố Tri Cảnh rất muốn giằng ra khỏi chiếc cà vạt, nhưng Dã Trì Mộ lại rất bất an, nàng lại ngồi lên eo cô.Một lát sau, trên da thịt cảm thấy ấm áp.Dã Trì Mộ hôn lên xương quai xanh của cô, hôn lên bụng cô. Cô có thể cảm nhận được từng vết sẹo đều đang nóng lên.Cố Tri Cảnh muốn cởi trói, Dã Trì Mộ hôn lên ngực cô, ngón tay câu lấy eo cô, "Đừng giằng ra được không."Nàng dùng sức ôm chặt cô, tựa hồ muốn đem cô nhập vào trong cơ thể mình, chặt chẽ không thể tách rời, rồi lại nhét vào trong tim."Cố Tri Cảnh..." Dã Trì Mộ ngậm lấy tên cô, nuốt tên cô, "Cảnh, em xin chị."Cố Tri Cảnh "ừ" một tiếng."Chị phải trả lời em..." Dã Trì Mộ nói."Đáp ứng em, không giằng ra."Đôi môi Dã Trì Mộ lại lần nữa hạ xuống, như một lời khen ngợi, nhẹ nhàng điểm một cái lên cằm cô, để cô nếm được vị ngọt ngào, sau đó di chuyển đến trên môi cô.Dã Trì Mộ nằm trên người cô gặm cắn, Cố Tri Cảnh nhấc cổ đáp lại nàng, Dã Trì Mộ bắt lấy tay cô, ấn cô xuống.Áo vest và áo sơ mi sớm đã lộn xộn, đè lên người, treo ở khuỷu tay. Quần tây vẫn thẳng thớm từ eo cô trở xuống. Dã Trì Mộ cũng muốn làm nó rối tung lên, đầu ngón tay luồn xuống dưới.Dã Trì Mộ nép vào lòng cô, cơ thể dán vào lồng ngực cô, như một chú chim nhỏ, tự mình thu dọn một cái tổ ấm, sau đó nàng vùi mình vào trong tổ, an nhiên ngủ thiếp đi.Nàng cứ mãi tìm kiếm vị trí ngủ thích hợp, lúc thì câu cổ Cố Tri Cảnh, lúc thì ôm eo cô, nhích tới nhích lui, thậm chí cằm còn dán vào trán cô nhẹ nhàng cọ xát.Đợi đến khi mệt mỏi, nàng mới nằm yên trên người cô.Cố Tri Cảnh cũng bị nàng hành hạ không nhẹ, cô dùng sức giằng đứt sợi dây, rồi lại giật chiếc cà vạt trước mắt ra. Quần áo của cô bị kéo đến lung tung, Dã Trì Mộ cũng không khá hơn là bao.Cô chống tay nhấc người dậy, nhìn Omega vẫn đang ôm chặt mình đến chết cũng không buông tay. Cố Tri Cảnh không tiếp tục phóng túng cho nàng dính vào nữa, cô bế nàng lên đi vào phòng tắm. Quần áo Omega vẫn còn ướt, dính mưa mà chưa kịp thay.Ra khỏi phòng tắm, cô nhanh chóng cởi quần áo của Omega. Dã Trì Mộ ngồi trên bàn trang điểm mở to mắt, có chút nũng nịu nói: "Chị cởi quần áo của em.""Quần áo em đều ướt sũng rồi."Dã Trì Mộ câu cổ cô, ghé vào tai cô hỏi: "Sao chị biết, là ướt nhiều lắm."Cố Tri Cảnh thật sự rất khó chịu, bị nàng trêu chọc đến không thoải mái, cô bế nàng lên đặt ngồi trên bàn trang điểm, ghì chặt eo nàng.Vòng tay Omega bị siết đến đỏ ửng, Omega ôm chặt lấy cô, làm thế nào cũng không buông ra. Cố Tri Cảnh thực sự không nhịn được dùng sức ấn nàng, hung hăng ma sát lại.Omega được đưa vào bồn tắm, cả người đều hồng rực.··Cơn mưa lớn này đã tạnh sau nửa đêm. Dã Trì Mộ ngủ rất không yên ổn, nàng ngủ bên cạnh Cố Tri Cảnh, cảm giác cánh tay bị đè đến tê dại, lại lật người áp chặt lên người Cố Tri Cảnh.Nói thật, rất nặng nề.May mà sau đó chính nàng nằm cũng không thoải mái, liền đổi hướng, nằm nghiêng trên người Cố Tri Cảnh để ngủ.Có vài khoảnh khắc, Cố Tri Cảnh cảm thấy nàng có chút xa lạ, không giống cảm giác dính lấy lần trước. Lần này nàng rất bồn chồn, rất mê người, không giống lần đầu tiên hoảng sợ như vậy.Nói là buông thả, cũng không hẳn, nàng chỉ là đang vội vã, loạng choạng tìm kiếm thứ gì đó.Nghĩ đến đây, Cố Tri Cảnh lại muốn hít thở không thông. Tay Dã Trì Mộ lại quấn lên, ôm chặt cổ cô, mạnh mẽ muốn Cố Tri Cảnh nghiêng đầu, muốn dính vào nhau.Chờ trời sáng, Cố Tri Cảnh dậy mặc quần áo. Quần áo của cô hôm qua bị làm cho lung tung, áo sơ mi bị Dã Trì Mộ vò đến nhăn nhúm, cầm lên đã không thể mặc được nữa.Cố Tri Cảnh nhìn chằm chằm một lúc, Dã Trì Mộ cũng tỉnh rồi. Vẻ mặt nàng không rõ tâm trạng gì, người mơ hồ, nàng nghiêng người, khẽ nói: "Phòng giữ đồ của em có quần áo." Rồi lại khẽ nói, "Cho chị mượn mặc."Giọng nàng khàn khàn. Cố Tri Cảnh đi ra phòng khách rót nước, mang vào đưa cho Dã Trì Mộ.Dã Trì Mộ lắc đầu nói: "Em còn chưa đánh răng."Cố Tri Cảnh hơi cúi người bế Dã Trì Mộ lên. Dã Trì Mộ ôm cổ cô, từng bước một bế nàng vào trong. Chân nàng chạm đất vẫn ôm lấy cổ Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh đưa bàn chải cho nàng, Dã Trì Mộ cầm bàn chải đánh răng, đứng ngay bên cạnh cô rửa mặt, yên tĩnh, có chút ngoan ngoãn.Rửa mặt xong, Dã Trì Mộ quấn một chiếc khăn tắm đi vào tủ quần áo tìm đồ. Nàng lục lọi bên trong một lúc lâu, cuối cùng tìm ra một chiếc áo sơ mi không biết có từ lúc nào, nàng đưa cho Cố Tri Cảnh.Chọn size hình như cũng gần đúng, mặc vào người cũng vừa, chỉ là hơi chật, cúc áo trên ngực phải mở hai chiếc, để lộ ra làn da trắng ngần trên lồng ngực cô.Dã Trì Mộ đứng bên cạnh, nói: "Em muốn bóp một cái.""Sao?" Cố Tri Cảnh nhíu mày.Ánh mắt nàng rơi vào ngực Cố Tri Cảnh, rất trực tiếp, rất thẳng thắn."Không được." Cố Tri Cảnh lắc đầu từ chối.Dã Trì Mộ nghi ngờ nhìn cô, đầu ngón tay muốn chọc chọc, "Tại sao?""Ngón tay em nóng quá, bóp rất không thoải mái." Cố Tri Cảnh khẽ nói, rồi cúi người ghé vào tai nàng nói, "Em sẽ làm chị bỏng mất." Nói xong cô lập tức đứng thẳng người, kéo dài khoảng cách với nàng."A..." Dã Trì Mộ bị cô kích thích, biết cô cố ý trêu chọc mình, hừ một tiếng. Khi Cố Tri Cảnh đến gần, nàng giơ tay lên đặt lên vai cô, không nhẹ không nặng vỗ vỗ.Cố Tri Cảnh thấp giọng cười."Không được, chị vẫn nên đợi Tần Quang Huy đến đưa quần áo. Cái này chật quá. Quần áo vẫn là quá chật."Chiếc áo sơ mi kia của Dã Trì Mộ hoàn toàn là hàng vỉa hè, trước đây muốn đi thử vai, nàng mua ở ven đường rồi thay, sau đó giặt bị co lại, bây giờ mặc trên người Cố Tri Cảnh, không có mặc áo lót nên màu sắc cũng lộ ra.Dã Trì Mộ đứng bên cạnh nhìn, Cố Tri Cảnh cảm thấy mặt nàng hơi đỏ lên. Cô đưa tay sờ trán nàng, quả nhiên là khá nóng. Cố Tri Cảnh đẩy nàng vào phòng khách, đi rót cho nàng một ly thuốc cảm, "Đưa em đến bệnh viện?""Chỉ là cảm vặt thôi." Dã Trì Mộ hít thở, nàng bưng ly thuốc cảm đi ra phòng khách ngồi, thong thả uống."Sao vậy, tâm trạng vẫn chưa tốt sao?" Cố Tri Cảnh đi theo nàng qua, đứng bên cạnh hỏi. Quần áo hôm qua vẫn còn vương vãi trên ghế sofa, cà vạt, chiếc áo nhỏ màu đen bị vặn thành hình bánh quai chèo, áo khoác vest.Dã Trì Mộ cũng không mất trí nhớ, nàng biết mình đã hành hạ Alpha ra sao, từng cảnh đêm qua đều còn lưu lại. Nàng liếc nhìn áo choàng tắm trên người mình, uống nốt ngụm thuốc cảm cuối cùng. Nàng đi chân trần cố ý giẫm lên bộ vest dưới đất, ngay trước mặt Cố Tri Cảnh, ngón chân vuốt ve trên đó.Yêu ghét đan xen.Thái dương Cố Tri Cảnh giật giật, cô đi lấy nhiệt kế đo cho Dã Trì Mộ, ba mươi tám độ. Cố Tri Cảnh trực tiếp bế nàng vào phòng, Dã Trì Mộ muốn dậy, lại bị cô ấn trở lại. Cố Tri Cảnh nghiêm túc nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."Dã Trì Mộ lùi vào trong chăn, chỉ lộ ra một gương mặt.Cố Tri Cảnh vẫn không đi, Tần Quang Huy đến cũng cần một khoảng thời gian. Cô đặt thức ăn giao tận cửa, tự mình nấu, rồi lại vào đút cho Dã Trì Mộ ăn.Chăm sóc người rất vụng về, nhưng lại vô cùng cẩn thận.Dã Trì Mộ dựa vào đầu giường nhìn cô bận rộn, trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy mình thật ngốc, nếu có thể như thế này cả đời thì tốt biết mấy.Nàng dùng ngón tay câu lấy Cố Tri Cảnh, dùng sức níu lấy tay áo Cố Tri Cảnh, rất mạnh, bóp đến run rẩy.Cố Tri Cảnh chăm sóc nàng chu đáo. Đến tối, Dã Trì Mộ đã hạ sốt. Cố Tri Cảnh không về, mà ở lại bên này thêm một ngày. Tần Quang Huy nói sẽ mang quần áo và đồ ăn tới, cô càng chuyên tâm chăm sóc Dã Trì Mộ hơn.Dã Trì Mộ mơ mơ màng màng như nghe thấy cô nói: "Sau này những ngày mưa chị đều ở bên em."Giống như một lời hứa, Dã Trì Mộ không biết nên tin hay không.Đợi nàng khỏe lại, trời cũng quang đãng.Cố Tri Cảnh thay quần áo sạch sẽ ra ngoài, tóc không buộc, dây buộc tóc không biết bị vứt đi đâu.Bất chợt thấy tóc cô buông trên vai, Dã Trì Mộ không hiểu sao tai lại nóng lên. Có lẽ càng nghiêm túc lại càng kích thích ham muốn trêu chọc của người khác. Cố Tri Cảnh bây giờ dịu dàng lên liền có cái vị cưng chiều đó, khiến người ta đỏ mặt."Em có dây buộc tóc không?"Cố Tri Cảnh hỏi.Dã Trì Mộ vừa muốn cho lại không muốn cho, do dự một hồi, đi vào phòng ngủ tìm một chiếc dây buộc tóc màu hồng lấy ra, trên đó còn có một miếng dưa hấu nhựa màu đỏ.Cố Tri Cảnh cầm dây buộc tóc búng búng miếng dưa hấu, thuận tay túm tóc buộc thành đuôi ngựa. Hôm nay cô không tết tóc, tóc buộc thấp, dán vào gáy cô, bên trán rũ xuống mấy sợi tóc.Dù vậy, khí chất trên người cô vẫn lạnh lùng, như một tảng đá băng giá, chỉ khi Dã Trì Mộ vuốt ve mới có thể nóng lên.Cố Tri Cảnh sửa sang lại quần áo. Khi nàng bị bệnh Cố Tri Cảnh đã xin cho nàng nghỉ ba ngày. "Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi không.""Đi công ty đi, em khỏe rồi, bây giờ không mưa thì đi nhanh, không thì đợi đến lúc mưa lại phiền phức, thuận tiện luyện tập vũ đạo một chút." Dã Trì Mộ nói rồi đi ra ngoài. Nàng thay giày xong, Tần Quang Huy vẫn đứng ngoài cửa, thấy nàng ra, liền gật đầu với Dã Trì Mộ.Lúc xuống lầu Tần Quang Huy quen thói đi sau Cố Tri Cảnh, Dã Trì Mộ thả chậm bước chân, quay đầu nhẹ giọng hỏi hắn một câu, "Anh có phát hiện ra gì không.""Cái gì?" Tần Quang Huy nhìn quanh một lúc lâu, không nhìn ra trò gì. Mãi cho đến khi xuống lầu, hắn mở cửa xe, Cố Tri Cảnh xoay người ngồi vào, hắn mới thấy rõ.Dây buộc tóc của Cố tổng nhà họ là màu hồng, trên đó còn có một miếng dưa hấu nhỏ.Dễ thương ghê!··Cố Tri Cảnh nói là đưa nàng về công ty, đợi Dã Trì Mộ xuống xe, ngẩng đầu lên liền thấy mấy chữ to "Tập đoàn Cố thị" đập vào mắt.Cố Tri Cảnh: "A, sao lại đến công ty của tôi, Tần Quang Huy anh không đủ năng lực, làm việc kiểu gì vậy."Tần Quang Huy cũng không vạch trần.Rõ ràng là đại tiểu thư nhớ nhung Dã Trì Mộ là giả, muốn mang người theo bên mình mới là thật.Cố Tri Cảnh xuống xe mở cửa cho nàng, nói: "Em còn ho mà, không mang em theo bên người chị không yên tâm."Sau đó nói một câu xin lỗi rất không chân thành, "Có muốn vào trong chơi không?"Dã Trì Mộ đi theo cô xuống xe, đeo khẩu trang thật kỹ.Cố Tri Cảnh mới đi làm ở công ty mấy ngày gần đây, người trong công ty thật ra cũng bàn tán về cô không ít.Dù sao đại tiểu thư nổi tiếng ăn chơi trác táng, ngoài việc chơi bời ra, không nghe nói có ưu điểm gì, bây giờ đến công ty làm việc cũng không biết bao lâu sẽ làm công ty phá sản, đối với cô thực sự không có chút lòng tin nào.Cố Tri Cảnh không ngang nhiên đi vào từ cửa chính, mà đi thang máy của chủ tịch. Dã Trì Mộ cũng che chắn bản thân rất kỹ.Người qua lại trong công ty cũng không ít.Trên đường dù có người nhận ra, nhưng bước chân Cố Tri Cảnh rất vội, không nói chuyện với bất kỳ ai.Văn phòng rất trống trải, cảm giác chỉ có một cái bàn làm việc và một cái ghế sofa, không có cảm giác trải nghiệm của một bá tổng. Nghĩ lại thì cô chỉ là một giám đốc cũng bình thường.Dã Trì Mộ nhẹ nhàng gật đầu, từ từ sẽ đến thôi, làm từ cơ sở lên, không thì công ty thật sự phá sản thì sao. Cố Tri Cảnh không ngốc, rất thông minh, học một biết mười.Cố Tri Cảnh không biết nàng đang nghĩ gì, nói: "Chị mới đi làm được ba ngày, chỉ có một ngày trực, mà lại chỉ ngồi hai tiếng.""Đây là ngày thứ hai?" Dã Trì Mộ hỏi.Ngày đó Giang Vô Sương gọi điện thoại cô liền đi ngay. Dã Trì Mộ xếp thứ nhất, những thứ khác xếp thứ hai.Cố Tri Cảnh gật đầu, cô ngồi trên ghế, chiếc ghế từ từ xoay nửa vòng, cánh tay đặt trên tay vịn. Bộ âu phục làm nổi bật khí thế nghiêm nghị của cô. Cố Tri Cảnh vắt chéo đôi chân dài, khí chất nhàn nhã rất giống... cảm giác cô chính là một bá tổng.Ngồi một lúc, có người gõ cửa.Đi vào là một Beta mặc váy công sở màu đen, ôm một chồng tài liệu, chắc là thư ký của Cố Tri Cảnh. Cô nàng đặt tài liệu lên bàn.Cố Tri Cảnh nói: "Cô đi lấy thứ tôi vừa bảo cô làm đi.""Được, Cố tổng."Lúc thư ký Beta ra ngoài đã liếc nhìn Dã Trì Mộ, rồi lịch sự gật đầu với nàng.Dã Trì Mộ cúi đầu gửi tin nhắn cho Tiểu Thiền, hỏi cô ấy Bạch Thanh Vi có ở công ty không. Nàng định đổ tội cho Cố Tri Cảnh, nói là cô đã mang nàng đến.Tiểu Thiền: 【 Chưa! Nhưng hôm qua chị Vi Vi không khỏe, chị Liễu Sấu và Tiểu Triệu đã đưa chị Vi Vi về rồi. 】Tiểu Triệu là trợ lý của Bạch Thanh Vi.Dã Trì Mộ nghĩ nên quan tâm một chút, nàng gọi điện cho Tiểu Triệu, Tiểu Triệu không nhận máy. Nàng lại gọi cho Bạch Thanh Vi, ngay lúc sắp cúp máy thì cô ấy đã nhận.Dã Trì Mộ hắt hơi một cái trước, nàng vuốt vuốt mũi. Bạch Thanh Vi mở miệng hừ một tiếng, cổ họng khàn khàn, nói: "Em bị cảm à? Đi bệnh viện khám chưa?""Không sốt, uống thuốc xong đã sắp khỏi rồi." Dã Trì Mộ nói, "Nghe giọng chị có vẻ không ổn lắm, sao vậy?""Không có gì, chỉ là kỳ phát tình đến rồi. Hôm qua tiêm một mũi thuốc ức chế không có tác dụng, giờ đang nằm ở nhà. Chị xem lịch trình chị sắp xếp cho em, ngày mai có một buổi thử vai... À, đúng rồi, bộ phim kia, em nghĩ kỹ chưa, nếu muốn thì mau đến xem, tuần sau đi, đạo diễn đó muốn chọn nhân vật."Tuần sau.Cũng gần đến lúc nàng đi tìm vị đạo diễn đó.Dã Trì Mộ thấp giọng nói: "Vẫn đang suy nghĩ." Giọng nàng vốn đã có chút khàn, lại cố tình đè thấp xuống, nghe rất âm trầm.Sợ để lộ quá nhiều tâm trạng của mình, nàng lại quan tâm Bạch Thanh Vi, "Vậy chị có phải đi bệnh viện không, kỳ phát tình hình như rất khó chịu.""Không có gì, lát nữa sẽ có người đến chăm sóc."Nàng vừa nói, bên kia đã có tiếng gõ cửa vang lên. Bạch Thanh Vi nói: "Cúp máy đây, em cũng chú ý nghỉ ngơi, bị cảm thì cứ ở nhà."Dã Trì Mộ cầm điện thoại ngẩn người, Bạch Thanh Vi cúp máy thật nhanh. Kỳ phát tình có người chăm sóc, nhưng mà, kỳ phát tình đến rồi sao còn dám để người khác chăm sóc chứ?Nàng cũng là Omega, nàng biết cảm giác được chăm sóc trong kỳ phát tình là gì, rất có khả năng sẽ dễ dàng xảy ra tai nạn.Bất giác nghĩ đến đêm qua, gương mặt nóng rực.Ham muốn chiếm hữu của nàng đối với Cố Tri Cảnh đã trỗi dậy.Cố Tri Cảnh đối với nàng cũng thật dung túng, tùy ý nàng trói buộc, tùy ý nàng chà đạp tôn nghiêm của cô.Là rất thích nàng sao?Dã Trì Mộ rất bối rối, trái tim đập thình thịch, nàng không dám suy nghĩ sâu xa, ép mình nhìn sang chuyện khác.Là Liễu Sấu đang chăm sóc Bạch Thanh Vi, hay là Tô Mặc Yên đi chăm sóc.Dã Trì Mộ cũng không phải là người thích buôn chuyện, nhưng nàng thích tìm kiếm đáp án, hễ có chút hoang mang là nàng nhất định phải tìm cho ra lẽ.Nói đến đây, nàng vẫn chưa biết giới tính thứ hai của Liễu Sấu.Trong giới giải trí không nhất thiết phải công bố giới tính thứ hai của mình, thường xuyên có nghệ sĩ cố ý không công bố, sau đó tạo ra một tình huống đột ngột, nói xx giới tính thứ hai bị bại lộ, mọi người liền sẽ cảm thán thì ra người đó là một Omega hoặc là một Alpha.Thủ đoạn thấp kém, nhưng fan lại rất thích hóng hớt loại chuyện này.Dã Trì Mộ tìm trên mạng, trên mạng cũng có người đang suy đoán về giới tính thứ hai của Liễu Sấu. Liễu Sấu hiện tại rất nổi tiếng, cô ấy căn bản không cần phải giấu giếm, mọi người đoán mấy năm, lại đoán cô ấy là một Beta.Liễu Sấu chắc chắn không phải là một Beta. Dã Trì Mộ đã nhìn thấy tuyến thể của cô ấy, là Alpha hay Omega thì tạm thời không biết, trừ phi tuyến thể của cô ấy là giả. Nàng lại đi tìm thông tin về Tô Mặc Yên.Đặt hai người cạnh nhau... so sánh một chút, không biết có phải vì khí chất quá giống nhau không, lại có chút tương tự. Ánh mắt nàng thoáng sáng lên."Cố Tri Cảnh." Dã Trì Mộ ngồi dậy muốn cho cô xem. Vừa rồi cô Beta kia lại đi vào, còn đứng chung với Cố Tri Cảnh. Dã Trì Mộ đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm một lúc, rồi đi qua hỏi: "Hai người đang làm gì vậy."Cô Beta giật mình, "Dã tiểu thư?"Dã Trì Mộ gật gật đầu. Cô Beta thở ra một hơi, nói: "Cũng không có làm gì, chỉ là, chuẩn bị cho cô một khu tập múa.""Khu tập múa?" Dã Trì Mộ nghĩ tai mình chắc không có vấn đề gì."Đúng vậy.""Muốn tôi tập múa ở đây?" Dã Trì Mộ nghi hoặc.Cố Tri Cảnh chỉ vào vị trí trước cửa sổ sát đất, nói: "Không phải em nói phải đi học sao, chị nghĩ học online cũng được, đặc biệt chuẩn bị cho em một khu vực. Như vậy vừa tiện cho em luyện tập, cũng sẽ không chậm trễ bài vở. Thế nào?"Cô nói rất hay, Dã Trì Mộ nghe xong vô cùng cảm động. Vấn đề là, tại sao nàng lại phải tập múa trong phòng làm việc chứ, Cố Tri Cảnh không làm việc sao, hay là chị muốn ở bên cạnh xem.Ngốc nghếch hết chỗ nói.Cố Tri Cảnh nheo mắt đo đạc khoảng cách, rất nghiêm túc nói: "Em có muốn xem lại không, có thể lắp một máy quay. Chị đã hỏi người bán thiết bị, họ đều nói tốt nhất nên lắp một cái, như vậy tiện cho em xem lại để tìm ra vấn đề.""Không cần thiết... Em chắc chắn sẽ không tập ở đây." Dã Trì Mộ nhíu mày, nàng rất chắc chắn quyết định của mình. Cố Tri Cảnh trông có vẻ nghiêm túc, nhưng lại có cảm giác đang giở trò xấu. "Là chị muốn xem phải không."Bố trí xong nơi tập, Cố Tri Cảnh vẫn rất nghiêm túc nói: "Em nhảy đi."Dã Trì Mộ hơi sững sờ."Nhảy cái gì?"Cố Tri Cảnh nói: "Khiêu vũ chứ sao, em cứ ôn lại những gì giáo viên đã dạy đi."Dã Trì Mộ cảm thấy tai mình có vấn đề rồi, nàng không nghe lầm chứ, Cố Tri Cảnh thật sự muốn nàng khiêu vũ trong phòng làm việc ư?Đồ vật lắp đặt mất một giờ, Cố Tri Cảnh ngồi trên ghế, ngón tay đặt trên tay vịn, nhàn nhã nói: "Chị giám sát em."Dã Trì Mộ cười không được, giận không xong, trừng mắt nhìn Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh nhìn nàng với vẻ mặt như một giám khảo, đặc biệt nghiêm túc.Cố ý mà, cố ý mà.Em mới không thèm để ý đến chị!Cố Tri Cảnh một tay cầm chuột, một tay chống cằm. Mắt dù có che giấu thế nào cũng không thể che hết được sự mong đợi sáng lên bên trong, ý cười như ánh sáng lướt qua mắt cô, cả người trông có vẻ xấu xa."Cố Tri Cảnh." Dã Trì Mộ mặt đỏ lên vì tức.Cố Tri Cảnh nói: "Chị đi đóng cửa lại."Cửa đã đóng rồi, bây giờ đóng càng chặt hơn: "Em phải chăm chỉ học tập, như vậy em mới có thể làm kinh ngạc tất cả mọi người..."Nói rất có lý, Dã Trì Mộ gần như đã tin.Nếu Cố Tri Cảnh ác hơn một chút, cô có thể đi làm diễn giả, làm một kẻ đầu sỏ tẩy não.May mà cô còn có điểm mấu chốt, không thì chính là một đại họa cho giới kinh doanh.Dã Trì Mộ không để ý đến cô."Các em không phải có thể học trực tuyến sao?"Dã Trì Mộ càng không muốn đáp lại cô, nàng quay lại ghế sofa ôm gối chơi. Thỉnh thoảng nàng liếc nhìn Cố Tri Cảnh, Cố Tri Cảnh không ép nàng, gọi nàng hai tiếng, Dã Trì Mộ: "Chị đừng để ý đến em."Cố Tri Cảnh không nói gì nữa, cô cảm thấy vô cùng đáng tiếc, chỉ có thể nhìn tài liệu.Vẻ mặt Cố Tri Cảnh hơi trầm xuống, khẽ cau mày, trông cô rất nghiêm túc. Cô sẽ cầm bút máy trong tay, gặp phải chỗ không được sẽ đóng tài liệu lại. Mấy lần Dã Trì Mộ tưởng cô sắp nổi giận.Những người như họ dường như rất thích nổi giận, nhưng Cố Tri Cảnh không biết mắng người. Cô sẽ gọi thư ký đến, trực tiếp cầm tài liệu trong tay, thư ký nhanh chóng đến nhận."Bản kế hoạch này ai viết qua loa vậy?" Cố Tri Cảnh hỏi, người ngả ra sau, mặt lạnh tanh, "Là cảm thấy tôi mới nhậm chức, nên làm bừa vài thứ là có thể qua loa lấy lệ sao. Dọn dẹp đồ đạc rồi đi đi, sau này tôi sẽ tự mình chọn người."Thư ký nghe xong lạnh cả người, vội vàng gật đầu, "Vậy tôi đi xử lý ngay."Thư ký ăn mặc rất chuyên nghiệp, nhưng nói chuyện với Cố Tri Cảnh đến thở cũng không dám.Dã Trì Mộ ngồi trên ghế sofa nhìn họ. Ánh mắt Cố Tri Cảnh quét đến nàng, ánh mắt từ từ dịu đi, nói chuyện với thư ký cũng nhẹ nhàng hơn một chút, "Cô ra ngoài trước đi, làm xong rồi hãy vào."Cô Beta cúi đầu rời đi.Dã Trì Mộ chỉnh nhỏ âm lượng điện thoại, nàng đeo tai nghe, đi đến khu vực tập múa, từ từ ép chân. Nàng có eo thon, lúc hạ eo thỉnh thoảng sẽ nhấc mông lên, hấp dẫn, bị vải vóc bó chặt trông rất đầy đặn.Cố Tri Cảnh thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn một cái, một cái nhìn kéo dài mười phút, quả thật là một chút gia vị nhỏ cho công việc. Nhìn lâu, cô đi lấy nước cho Dã Trì Mộ, đưa đến bên cạnh nàng, bảo nàng nghỉ một chút.Quần áo chạy lên một chút, để lộ ra tư thế xinh đẹp."Dã Trì Mộ." Cố Tri Cảnh gọi một tiếng, Dã Trì Mộ dường như không nghe thấy, nàng thở ra một hơi nặng nề.Dã Trì Mộ vén tóc xuống, chiếc cổ thiên nga xinh đẹp lấm tấm mồ hôi. Nàng liếc mắt nhìn Cố Tri Cảnh: Nhìn cái gì, đừng làm phiền em.Cố Tri Cảnh tự mình uống trà: Nỗi khổ này là của riêng tôi.Dã Trì Mộ trực tiếp nằm xuống khu tập yoga, nàng cầm điện thoại chơi. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa hay rơi trên người nàng, thân hình uyển chuyển được phác họa một lớp ánh sáng nhàn nhạt, mờ ảo, nhân vật phản diện tắm mình dưới ánh mặt trời, lại đẹp đến mức làm người ta thất thần.Cố Tri Cảnh cảm thấy vừa tồi tệ lại vừa kỳ quái.Dã Trì Mộ ngồi dậy, co chân lại, nói: "Em nóng quá.""Chịu đựng đi."Cố Tri Cảnh thầm nghĩ: Chị nhẫn nhịn đã khổ cực lắm rồi."Được thôi." Dã Trì Mộ đứng dậy tiếp tục ép chân, nàng nghiêng đầu nói: "Thầy của chúng em nói nếu chỗ chị thiết bị đầy đủ như vậy, mấy ngày sau đều đến chỗ chị tập."Nàng vén vạt áo sơ mi lên, thắt một nút ở eo. Vòng eo của Omega cực kỳ thon nhỏ, bây giờ qua mấy động tác trông rất dẻo dai. "Ngày mai em sẽ mang cả áo lót thể thao đến, để tiện cho việc vận động.""Em thấy văn phòng của chị rất trống, tủ bên cạnh chị có thể để quần áo không?" Dã Trì Mộ quay đầu nhìn cô, mắt trong như nước, hỏi rất nghiêm túc, còn nhấn mạnh ngữ khí, "Được không? Chị có nghe thấy không vậy, sao em nói với chị mà chị cứ không trả lời."Cố Tri Cảnh không dám nghĩ, nếu mà để đồ ở đó, sau này cô đang họp trong phòng làm việc, hay là đang đàm phán hợp đồng.Cô mở tủ ra tìm tài liệu... rồi lấy ra một chiếc áo lót thể thao.Hình ảnh đó quá đẹp, cô không dám nghĩ.Cố Tri Cảnh cúi đầu, nghiêm túc xem văn kiện.Ký xong một tờ đơn, Cố Tri Cảnh cảm thấy mình sắp bị hành hạ đến chết. Cô đóng văn kiện lại, nói: "Cổ họng em không thoải mái, đừng thở dốc quá. Uống nước đi.""Em thở dốc chỗ nào?" Dã Trì Mộ tập xong mồ hôi nhễ nhại, cảm thấy mình cũng dễ chịu không ít, nói: "Lát nữa em muốn tắm, chị đi mua quần áo cho em, đừng quên đồ lót."Giọng Dã Trì Mộ nhấn mạnh: "Nhớ chưa hả!""..."Cố Tri Cảnh hối hận, tại sao cô lại đi chọc ghẹo nhân vật phản diện chứ, bây giờ đúng là bị nắm đằng chuôi rồi. Cô trầm giọng nói: "Nhớ rồi."Dã Trì Mộ đổi chân, thầm nghĩ, chị còn dám đấu với em à, bây giờ còn tốt chán, cũng là em có chút ngại ngùng, không thì lần sau em sẽ nhảy trên người chị.Sau đó Cố Tri Cảnh muốn nói chuyện, nhưng lại không tiện nói, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu của mình, lắc đầu, cảm thấy bất đắc dĩ với hành động của mình.Dã Trì Mộ đặc biệt muốn cười, nàng cố gắng nín lại.Cả một ngày, Dã Trì Mộ đều rất nhàm chán, không có việc gì liền luyện tập vũ đạo. Cố Tri Cảnh vừa thống khổ vừa vui vẻ. Tối đến cô pha thuốc cảm cho nàng, nói: "Đừng nhảy nữa, hay là em uống thuốc đi."Một câu nói làm Dã Trì Mộ muốn đánh chết Cố Tri Cảnh. Nàng cầm lấy ly thuốc uống một hơi cạn sạch. May mà lúc này máy tính vang lên, một cuộc gọi video hiện ra. Cố Tri Cảnh nhanh chóng nhìn về phía Dã Trì Mộ, nghiêm túc nói: "Em mặc quần áo vào đi, chị nghe video.""Ai gọi vậy." Dã Trì Mộ thu chân lại.Cố Tri Cảnh nói: "Hạ Hoan Nhan."Dã Trì Mộ dù có trêu chọc thế nào, nhưng lúc làm việc chính, nàng vẫn rất nghiêm túc. Nàng mặc áo sơ mi vào, vuốt phẳng vạt áo rồi đến xem cùng.Vì hôm nay Cố Tri Cảnh không đến bệnh viện, Hạ Hoan Nhan đã gửi kết quả nghiệm thu công việc hôm nay qua video. Tốc độ của cô ấy thật nhanh, đội ngũ đã nhanh chóng tập hợp lại, có đủ mọi người với các màu da khác nhau. Trước đây Hạ Hoan Nhan đã cho cô xem tài liệu, họ đều là những người có tên tuổi.Lần này Hạ Hoan Nhan nhấn mạnh thêm một câu, "Đều là những người không ưa Quân Hoa Diệu."Cả hai bên đều rất nghiêm túc. Vẻ mặt Cố Tri Cảnh lạnh lùng. Trong văn phòng có mấy người mặc áo blouse trắng, họ đang vẽ phác thảo trên chiếc bàn lộn xộn của cô ấy. Đợi Cố Tri Cảnh điều chỉnh camera xong, chuẩn bị mở miệng, Hạ Hoan Nhan đặt con chuột trong tay xuống, lấy đôi găng tay trắng bên cạnh ra, nói: "Mọi người có thể đến xem, chính là cái sọ não này."Sau đó một đám người vây quanh, nhìn chằm chằm vào người trong màn hình, ánh mắt không chút né tránh nhìn về phía Cố Tri Cảnh."Kỳ lạ, theo lý mà nói bên trong não bộ của cô ấy giống như bị ung thư, tại sao tóc cô ấy vẫn mọc nhiều thế, chất tóc cũng không tệ."Cố Tri Cảnh: "..."Cố Tri Cảnh cảm thấy mình không nên nhận cuộc gọi video này. Dã Trì Mộ cũng đang xem sọ não của Cố Tri Cảnh, ánh mắt nàng phức tạp, không phải sự kinh ngạc của một nhà nghiên cứu. Mỗi lần nhắc đến đầu của Cố Tri Cảnh, nàng đều sẽ lo lắng, không cười nổi.Hạ Hoan Nhan đối xử với cô như thể đang mở nắp tìm bất ngờ, để mấy người mặc áo blouse trắng bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào trán cô.Hôm nay trợ lý của Cố Tri Cảnh đã đặc biệt chuyển tiền cho cô ấy. Hạ Hoan Nhan không biết lý do tại sao cô lại làm như vậy.Lại có một cảm giác rất mãnh liệt, như thể Cố Tri Cảnh... đang dành cho cô ấy sự tôn trọng tuyệt đối.Đầu tư vào những dự án có rủi ro lớn như thế này, thường thì tiền sẽ được chuyển thành từng đợt, như vậy khi dự án kết thúc, sẽ không bị thua lỗ trắng tay.Hạ Hoan Nhan nói: "Cô rất gấp sao?""Cũng gần như vậy." Cố Tri Cảnh nói.Hạ Hoan Nhan nhìn cô một chút, nói: "Tôi cảm thấy biện pháp tiện lợi nhất là cô nằm xuống để chúng tôi nghiên cứu một chút, làm phẫu thuật mở sọ...""Hạ tiểu thư, nếu tôi có thể chấp nhận cuộc phẫu thuật này, tôi đã không tìm đến cô." Cố Tri Cảnh nói, "Thời gian của tôi rất có hạn.""Được thôi." Hạ Hoan Nhan tiếc nuối thở dài, rồi nói: "Tôi đã lấy báo cáo điều tra trước đây của Quân Hoa Diệu, có thể là do máy móc ngày xưa quá cũ kỹ, không phân tích được gì. Nếu có thể có được báo cáo kiểm tra hiện tại của Quân Hoa Diệu, chi tiết một chút thì hơn phân nửa có thể phân tích ra được cái gì đó."Cố Tri Cảnh chắc có thể làm được, cô hỏi: "Cô có nghi ngờ gì không?""Điều tôi nghi ngờ nhất về hắn không phải là ở (...cách âm), mà là trên người hắn dường như có cái gì đó (...cách âm). Các đồng nghiệp cũ của tôi đều cảm thấy hắn rất lịch lãm, nhưng sau khi tôi ra nước ngoài, có mấy người nói với tôi, lúc đó đã giúp Quân Hoa Diệu (... ) ""... #@#*#..."Cô nghi ngờ tai mình có thể đã bị kiểm soát, hoàn toàn không nghe được đối phương đang nói gì. Cô nhìn về phía Dã Trì Mộ há to miệng, không thể phát ra âm thanh.Cố Tri Cảnh nhíu mày hung hăng, có phải đã dính đến từ khóa nào đó không?Hạ Hoan Nhan nói nhiều hơn một chút, "Cô có suy đoán gì không, cô chắc là biết gì đó phải không."Cố Tri Cảnh nhíu mày, tay nắm tay vịn. Không cần hệ thống nhắc nhở, chắc là đã bị phát hiện tiết lộ tình tiết, đang áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với cô: "Tôi nghi ngờ...""Được, cô không cần nói." Hạ Hoan Nhan rất thông minh, "Cái bệnh này lại đang tấn công cô, tôi vừa hỏi cô vài vấn đề, chúng nó liền bắt đầu phòng bị, xem ra trên người Quân Hoa Diệu thật sự (...cách âm)."Hạ Hoan Nhan đẩy kính, "Cô tự mình có thể tìm cách nào đó để phòng bị nó không, thử vài lần, tìm cách truyền tin tức cho tôi."Cố Tri Cảnh đã sớm tìm ra.Nhưng nói với cô ấy không thích hợp.Cố Tri Cảnh nhường ghế của mình cho Dã Trì Mộ, để nàng ngồi nghe.Hạ Hoan Nhan lặp lại một lần nữa.Dã Trì Mộ gật gật đầu, sau đó đi xem Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh không nghe được gì, cô gọi hệ thống vài tiếng.Con chó hệ thống này trốn rất kỹ.Dã Trì Mộ nhớ lại một chút, nàng trả lời Hạ Hoan Nhan: "... Tôi không có.""Lúc đó tôi cũng không có.""Chỉ cảm thấy ghê tởm." Hạ Hoan Nhan nói thêm một câu.Dã Trì Mộ nói: "Đúng vậy, hắn sẽ nói những lời rất hay, sức hấp dẫn rất mạnh, như thể biết cô muốn gì, để ý cái gì. Tôi có một khoảng thời gian đã nghi ngờ hắn có thuật Đọc Tâm."Nói như vậy nghe có vẻ hơi kinh dị. Cố Tri Cảnh không nghe được nàng đang nói gì, đứng bên cạnh cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, cũng thể hiện sự nghi ngờ của mình."Tôi biết những người khác đã từng tiếp xúc với hắn, đến lúc đó tôi sẽ đi hỏi thử, rồi sẽ phản hồi lại cho cô." Dã Trì Mộ nói.Hạ Hoan Nhan "ừ" một tiếng, "Vậy thì không thể tốt hơn." Cô ấy lại dặn dò thêm vài lời, Cố Tri Cảnh một câu cũng không hiểu.Dã Trì Mộ nghiêm túc nhìn về phía Hạ Hoan Nhan, nàng cần một câu trả lời chính xác, hỏi: "Bác sĩ Hạ, cô sẽ đối phó với Quân Hoa Diệu sao?""Tôi là một người làm nghiên cứu khoa học, sẽ không đặc biệt đi đối phó ai." Hạ Hoan Nhan quay đầu nhìn một chút, cửa không mở, cô ấy lại trầm giọng nói, "Nếu hắn thật sự lợi dụng thứ gì đó để làm hại tôi và những người bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ tìm cách hạ gục hắn. Cho dù Cố Tri Cảnh không tìm đến tôi, tôi cũng sẽ đi nghiên cứu hắn.""Được."Tắt video, Dã Trì Mộ đứng dậy nhường lại vị trí cho Cố Tri Cảnh.Cố Tri Cảnh muốn hỏi họ đã nói gì, đầu lại bắt đầu âm ỉ đau. Sau khi Dã Trì Mộ đoán được trong đầu cô có thứ gì đó, hệ thống biết mình đã bại lộ, liền trực tiếp nằm im, không giả vờ nữa, dám chạy đến gây sự.Gọi nó, nó không trả lời.Còn thường xuyên cố tình để cô không nghe được, cách âm cô.Cứ tiếp tục như vậy không được.Hiện tại cô còn có thể tạm thời kiểm soát được hệ thống, nắm bắt điểm yếu của nó để dọa nó. Nếu như cập nhật xong xuôi, hệ thống mới chạy đến gây sự cưỡng ép kiểm soát cơ thể cô, để cô không nghe được, không nói được, vậy thì cô cũng không khác gì người tàn phế.Sau này, cô lại làm ăn, ví dụ như cạnh tranh tòa nhà với Quân Hoa Diệu, thì phải làm sao?Tình cảnh của cô rất nguy hiểm.Cố Tri Cảnh nhìn về phía Dã Trì Mộ, nghiêm túc nói: "Xem ra, sau này phải nhờ em luôn giúp chị nghe, rồi chuyển lời của cô ấy cho chị." Cô dự định sau này sẽ mang theo một cây bút ghi âm, sau đó cho Dã Trì Mộ nghe, rồi để Dã Trì Mộ nói lại cho cô."Nhưng mà, em nói chị có nghe được không?" Dã Trì Mộ nghi hoặc, nàng cũng rất mong chờ mình là người đặc biệt, chuyện này sẽ khiến nàng tự mãn."Chắc là có thể..." Cố Tri Cảnh có một biện pháp.Trước kia cũng chỉ là nghĩ thoáng qua, lướt qua trong đầu một ý niệm như vậy thôi, nếu thật sự cụ thể bắt tay vào làm, có phải sẽ quá gắt không? Cố Tri Cảnh cảm thấy bản thân chẳng nói nên lời, mà cũng không nên nói ra, nàng nên đứng đắn một chút thì hơn.Hiện tại quan hệ giữa cô và Dã Trì Mộ đã rõ ràng dịu lại, không cần thiết phải làm ra mấy chuyện như vậy...Nhưng tình thế trước mắt, thật sự không mấy khả quan."Chị lại không nói chuyện được sao?" Dã Trì Mộ vội vàng đi xem Cố Tri Cảnh, con ngươi nhíu chặt, bưng lấy mặt cô, nhìn chằm chằm vào môi cô."Cũng không phải... chị đang nghĩ làm thế nào để nói với em.""Chính là chúng ta nói chuyện như vậy không tiện, chính là... có thể vừa coong... ừm, không cần phải trang trọng như vậy, ví dụ như cởi hai bộ quần áo, rồi nói chuyện cởi mở hơn." Lúc nói Cố Tri Cảnh day day sống mũi, chắc là nên nói vào ban đêm, đêm xuống dục vọng bị phóng đại, như vậy thì không có gì không thả lỏng được. Ban ngày ban mặt, thật sự, cô đều cảm thấy không đứng đắn.Dã Trì Mộ chắc không hiểu đâu nhỉ.Cởi hai bộ quần áo một cách thích hợp?Dã Trì Mộ cúi đầu. Mùa hè, trên người tổng cộng cũng không có mấy bộ quần áo. Nàng nheo mắt, rồi lại trừng lớn mắt nhìn về phía Cố Tri Cảnh bên cạnh, thần sắc phức tạp nói: "Ý của chị là... chúng ta xxx?""..."Trong khoảnh khắc này, Cố Tri Cảnh từ trên mặt Dã Trì Mộ thấy được mấy chữ: Táng tận lương tâm! Hạ lưu!Hệ thống vốn đang nghe lén, định áp dụng các biện pháp, nó cũng không chịu nổi nữa: 【??? Không biết xấu hổ! Vô sỉ! 】
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com