[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.
CHƯƠNG 58
Lời hứa là thứ vô dụng nhất trên đời này, Dã Trì Mộ không đời nào tin được, lòng người còn đổi thay, huống hồ chi là lời nói suông từ một cái miệng.Nàng sẽ không đòi hỏi lời hứa từ bất kỳ ai.Dã Trì Mộ nghĩ rằng, những lời hứa mà nàng đưa ra phần lớn đều là để lừa gạt người khác, dù sao hứa hẹn cũng không cần phải chịu trách nhiệm pháp lý, vừa hay có thể lợi dụng.Khi giọng nói ấy vang lên bên tai, Dã Trì Mộ vô cùng bối rối, nàng không biết phải đáp lại thế nào, cơ thể cứ căng cứng, nàng thậm chí muốn lùi lại, nhưng rồi phát hiện mình đã không còn đường lui.Rất sợ hãi."Vừa rồi có người đang gọi tôi, cứ luôn bảo tôi phải che chở cho ai đó... Chỉ là một đoạn ký ức vụn vặt, chỉ có âm thanh thôi." Ngón tay Dã Trì Mộ siết ngày một chặt, nàng nói, "Người đó rất đau khổ, khóc lóc bi thương, như thể biết mình sắp chết, không sống nổi nữa.""Người đó biết mình sắp chết?" Cố Tri Cảnh lẩm nhẩm lại câu nói này, "Sau đó thì sao."Tiếng mưa ngoài cửa sổ mỗi lúc một ồn ào, lọt vào tai chỉ còn là những âm thanh trắng xóa, hỗn độn. Dã Trì Mộ đang cố gắng nhớ lại, nhưng nó thật sự chỉ là một đoạn ngắn. Có phải vì những mảnh ký ức này rất quan trọng, nên chỉ cần nàng bị kích thích, chúng sẽ đứt quãng ùa về?Tiếng gõ vào cửa kính xe vang lên, Dã Trì Mộ căng thẳng quay đầu nhìn, nàng đã nghĩ quá nhập tâm, một tiếng động nhỏ cũng đủ làm nàng giật mình.Người gõ cửa sổ là Tiểu Thiền, cô ấy xoay người đưa túi xách cho nàng. Dã Trì Mộ hạ cửa kính xe xuống để nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.Mưa bên ngoài theo gió tạt vào, xiên xiên rơi trên da thịt nàng. Dã Trì Mộ lau đi những giọt nước mưa trên cánh tay."Phần sau không rõ nữa." Dã Trì Mộ thấp giọng nói, "Thật sự không nghĩ ra." Nàng cố gắng suy nghĩ, nhưng phía sau chỉ là một khoảng trống không."Không sao đâu, đừng sợ..." Cố Tri Cảnh vỗ vỗ lên vai nàng, "Có đau đầu không?"Cô sợ nàng cũng giống mình, nỗi thống khổ này tốt nhất không nên chia sẻ cho ai.Xe chạy về phía trước, lúc này trời đã tối hẳn, mưa vẫn rơi, ánh đèn đường hai bên không quá sáng.Dã Trì Mộ chần chừ một lúc, rồi nhìn về phía Cố Tri Cảnh.Cố Tri Cảnh đưa điện thoại cho nàng, mở danh bạ ra, "Cô thấy ai giống chú thỏ thì gọi cho người đó."Câu chuyện cổ tích của Cố Tri Cảnh rất hình tượng, chú thỏ màu trắng, người phù hợp với hình tượng như vậy không phải Giang Vô Sương thì chính là Hạ Hoan Nhan, nhưng chú thỏ điên cuồng thì chỉ có thể là Hạ Hoan Nhan, Giang Vô Sương trông có vẻ ôn hòa hơn."Tại sao nàng lại chết?" Dã Trì Mộ hỏi.Cố Tri Cảnh mím môi, cô không thể nói, bây giờ đã là vi phạm quy tắc khi tiết lộ tình tiết qua câu chuyện cổ tích, nếu cố chấp nói ra chỉ là đi vào vết xe đổ, lại giày vò tâm trí và thân thể một lần nữa. Hiện tại Cố Tri Cảnh chỉ sợ cho cái cơ chế tự động cập nhật kia có cơ hội lợi dụng.Dã Trì Mộ tự mình phỏng đoán, lòng bàn tay lướt trên màn hình, rồi gọi đi.Đầu dây bên kia, giọng Hạ Hoan Nhan vang lên, là âm thanh trả lời tự động lạnh lùng, "Đã tan làm, hiện tại tạm thời không nhận cuộc gọi công việc, có gì thì nhắn tin cho tôi."Cố Tri Cảnh nói: "Chắc là còn chưa về đến nhà, vừa rồi tôi đi dự tiệc công việc tình cờ gặp cô ấy, cô ấy và bác sĩ Giang đều không lái xe."Cố Tri Cảnh nói đúng, hai người họ đang chen chúc trên tàu điện ngầm, nhà ga đông nghịt người, lúc này còn chưa lên được xe, tín hiệu điện thoại không tốt, hai người đang nói chuyện, điện thoại để trong túi rung lên cũng không nghe thấy.Khoảng hơn mười phút sau, xe đi được nửa đường, Dã Trì Mộ lại gọi lần nữa, cuối cùng cũng có người nghe máy. Nàng mở miệng nói: "Xin chào, bác sĩ Hạ.""Hả?" Hạ Hoan Nhan ở bên kia tỏ vẻ khó hiểu, chỗ cô ấy quá ồn ào, cô ấy nghi ngờ hỏi: "Cô là, Dã Trì Mộ? Có chuyện gì không?"Thật ra ngay khi cô ấy mở miệng, Dã Trì Mộ đã có thể nhận ra, người phụ nữ đã khóc lóc nói chuyện với nàng chính là Hạ Hoan Nhan. Nghe cô ấy gọi tên mình, giờ đây độ chính xác đã đạt đến một trăm phần trăm.Dã Trì Mộ còn đang suy nghĩ nên đáp lại thế nào. Hạ Hoan Nhan đã nói: "Cô chú ý an toàn, buổi tối về cẩn thận, Alpha... cái đầu của cô ấy, đừng để va đập. Không có việc gì thì tôi cúp máy nhé, tôi sắp đến trạm rồi."Điện thoại bị ngắt rất nhanh, lúc Hạ Hoan Nhan nói chuyện có thể loáng thoáng nghe thấy giọng của Giang Vô Sương. Dã Trì Mộ trả điện thoại lại cho Cố Tri Cảnh, vẻ mặt nàng không tốt lắm, nàng hít sâu một hơi rồi hỏi: "Là nghe nhầm sao."Cố Tri Cảnh không lên tiếng.Một lát sau, cô nhẹ giọng hỏi Dã Trì Mộ, "Có chỗ nào khó chịu không?""Không có." Dã Trì Mộ chỉ là bị giọng nói kia làm cho khó chịu, tâm trạng bị ảnh hưởng. Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, mưa rơi không ngớt, thành phố không ngừng được gột rửa, hàng cây ven đường chao đảo, không biết là đang bị tàn phá hay đang tiếp nhận lễ tẩy trần.Hai cây gạt nước phía trước xe đang hoạt động hết công suất.Mùa hè mưa nhiều sấm sét, một tia chớp xẹt ngang trời, lóe lên một vệt sáng bạc, xé toạc bầu trời đen kịt."Muốn ăn gì không?" Cố Tri Cảnh hỏi, tay cô lại rất nhanh, từ hộc chứa đồ bên cạnh lấy ra một túi giấy. Dã Trì Mộ ngửi, mùi vị rất ngọt, nàng nói: "Bánh sữa đậu đỏ."Cố Tri Cảnh đưa cho nàng, "Nếm thử đi."Dã Trì Mộ nhận lấy cái túi, khi nàng chuẩn bị mở ra, ngón tay dừng lại, hỏi: "Có thể ăn trên xe của cô không?"Nếu là người khác, Cố Tri Cảnh chắc chắn không thể chấp nhận, nhưng vì là Dã Trì Mộ nên cô cảm thấy có thể, cô nói: "Dù sao tôi cũng không chỉ lái một chiếc xe, bình thường cũng thường xuyên mang đi rửa, cô muốn ăn thì cứ ăn, không cần nghĩ nhiều như vậy, quan trọng là vui vẻ."Dã Trì Mộ từ từ mở hộp ra, mùi sữa thơm đậu đỏ đậm đà bay ra, "Sao cô lại nghĩ đến việc mua cái này?""... Bởi vì, lúc tôi đến đã thấy Giang Vô Sương và Hạ Hoan Nhan. Giang Vô Sương đi đón Hạ Hoan Nhan, sau đó mua đồ ăn cho cô ấy, Hạ Hoan Nhan trông rất vui vẻ, cho nên..." Cố Tri Cảnh nheo mắt lại, nói: "Tôi cũng đi mua."Dã Trì Mộ chỉ ngửi mùi vị, không ăn ngay, nàng gập miệng túi lại, hỏi: "Cô cũng thích học theo người khác à.""Học theo?" Cố Tri Cảnh lắc đầu, "Tôi không phải học theo họ, tôi chỉ là thấy Hạ Hoan Nhan rất vui, nên muốn thử một lần, xem có thể làm cô vui vẻ không."Lý do và nguyên nhân rất trực tiếp, cô chỉ là thấy Hạ Hoan Nhan cười rất vui, liền nghĩ, Dã Trì Mộ chắc cũng có thể vui như vậy. Cô liền đi mua món nàng thích ăn, rồi đến trước cửa công ty nàng đón nàng, mong chờ được thấy biểu cảm của nàng. Nói chính xác hơn là, "Tôi muốn làm như vậy, nên cứ làm vậy thôi."Dã Trì Mộ hơi sững sờ, nàng còn chưa ăn miếng bánh nào đã cảm thấy cổ họng ngọt lịm, vị ngọt lan đến tận đáy lòng. Ngón tay nàng lại siết chặt hơn, dù mưa có lớn hơn nữa cũng sẽ không còn quá sợ hãi và hoảng loạn.Lời của Cố Tri Cảnh quá đơn giản và thẳng thắn, khiến trái tim nàng như tan chảy.Quãng đường dài hai mươi phút, Dã Trì Mộ cứ cầm túi giấy, nàng lặp đi lặp lại việc gập nó lại, mở ra, rồi lại từ từ gập vào.Xe dừng lại, Cố Tri Cảnh lấy ô xuống, mưa rơi khá lớn. Trợ lý của Dã Trì Mộ vẫn chưa theo kịp, Cố Tri Cảnh hỏi: "Trợ lý của cô tìm cô còn có việc gì không, nếu không có thì gọi lại cho cô ấy, bảo cô ấy không cần đến nữa, mưa lớn thế này, về nhà sớm sẽ an toàn hơn."Thời tiết tháng bảy tháng tám oi bức, mưa cũng lúc thưa lúc dồn dập, bây giờ rõ ràng là đang không ngừng tăng cường độ.Dã Trì Mộ gật đầu thấy cô nói có lý, liền nhắn tin lại cho Tiểu Thiền. Tiểu Thiền lúc này đang bị kẹt xe trên đường, cô ấy cũng không qua được, dứt khoát rẽ ở ngã tư tiếp theo, "Vậy cô chú ý an toàn nhé, chị Vi Vi nói đám paparazzi bây giờ vẫn đang mai phục đấy."Đợi đến lúc họ tới cửa thì vấn đề lại nảy sinh, Cố Tri Cảnh nên đưa người vào trong, hay là chỉ nhìn nàng đi vào là được.Xe dừng ở ngoài tiểu khu một lúc, mưa lại lớn như vậy, Cố Tri Cảnh nói với Dã Trì Mộ: "Tôi đưa cô đến dưới lầu trước, mưa lớn thế này, đám paparazzi cũng thật biết bám nghề, những người này khi chụp người khác, xâm phạm đến quyền riêng tư của cô, thật đáng ghét.""Nghệ sĩ bị chụp cùng luôn xây dựng hình tượng độc thân, còn người bị chụp cùng cô ta lại có bạn gái, bạn gái là một ca sĩ, gần đây đang tham gia một chương trình tuyển tú, danh tiếng khá lớn. Chuyện này ồn ào rất lớn, nên paparazzi mới tụ tập ở đây." Dã Trì Mộ giải thích.Cố Tri Cảnh không mấy quan tâm đến chuyện của người khác, cô "ừ" một tiếng, "Cứ bị theo dõi mỗi ngày thế này, cũng ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của cô, xem có thể chuyển nhà không.""Qua một thời gian nữa sẽ chuyển, vốn định đến ở chỗ Tiểu Thiền vài ngày, nhưng trời cứ mưa mãi." Dã Trì Mộ nói."Tiểu Thiền? Vậy không được, Beta cũng rất nguy hiểm."Giọng Cố Tri Cảnh mang theo chút ám chỉ, rằng nếu lo lắng thì có thể đến chỗ cô, nhưng cô đã quên rằng Alpha mới là nguy hiểm nhất. Nếu bị chụp được, chắc chắn trên mạng sẽ bàn tán rất lâu.Hai người cứ nấn ná dưới lầu, nói đông nói tây, có cả một mớ chuyện không thể nói ra, ai cũng không chịu xuống xe, xem chừng đều có chút không muốn rời đi, nhưng lại không biết nên làm gì.Cố Tri Cảnh nghĩ đến việc lên ngồi một lát, nhưng có vẻ mặt dày quá, Dã Trì Mộ mời cô lên thì lại giống như đang ám chỉ điều gì. Lúc nãy nếu đỗ xe ở ngoài còn có thể che ô đưa nàng một đoạn đường, bây giờ xe đã lái vào đây, Dã Trì Mộ chỉ cần đẩy cửa xe là có thể vào tòa nhà.Càng nghĩ càng mập mờ, càng nghĩ càng rối rắm, phát hiện càng tính toán lại càng sai.Túi bánh sữa đậu đỏ trong tay Dã Trì Mộ cũng không còn nóng nữa, nàng cầm túi giấy nói: "Vậy tôi lên đây."Cố Tri Cảnh không nói gì."Hay là đợi mưa nhỏ một chút rồi cô hãy đi, tôi thấy mưa cũng lớn lắm.""..."Điện thoại của Dã Trì Mộ reo lên, Bạch Thanh Vi hỏi nàng đã về đến nhà chưa. Dã Trì Mộ nhắn tin trả lời rồi xuống xe, nói: "Vậy, cảm ơn cô đã đưa tôi về, tôi lên đây, cô cũng về sớm một chút."Dã Trì Mộ đi thẳng lên lầu, xe của Cố Tri Cảnh cũng không nấn ná nữa mà lái ra khỏi tiểu khu."Sao vừa rồi tiểu thư không đi theo luôn?" Tần Quang Huy thật khó hiểu, trước đây đại tiểu thư của họ không phải rất biết đánh thẳng vào vấn đề sao, con người cũng bá đạo, sao bây giờ lại trở nên ôn hòa như vậy.Hắn là người ngoài cuộc không biết, Cố Tri Cảnh thân ở trong cạm bẫy dịu dàng lại càng không biết, bây giờ cô ngay cả suy nghĩ trong lòng mình cũng không nói rõ được.Đi lên và không đi lên...Cảm giác không đi lên này tuy có chút giày vò, nhưng lại khiến cô vui vẻ, khiến cô nhung nhớ."Không rõ nữa." Cố Tri Cảnh đặt tay lên tay vịn ghế, cảm thấy vô cùng nhàm chán, cô nhắn tin cho Dã Trì Mộ: 【 Bánh đậu đỏ nguội không ăn được thì đừng ăn. 】Dã Trì Mộ: 【 Cho vào lò vi sóng quay một chút là được. 】Cố Tri Cảnh muốn nói, tôi có thể mua cái mới cho cô, lại mang qua cho cô, tôi không ngại phiền phức.Ôi.Cô khẽ cười.Dã Trì Mộ quan tâm cô ngày một tự nhiên hơn: 【 Về đến nhà thì nhắn lại một tin, hôm nay mưa lớn, cô chú ý an toàn. 】Dã Trì Mộ về đến phòng, mở điện thoại ra. Nàng ngồi bên bàn, vừa ăn bánh sữa đậu đỏ, vừa chép lại câu chuyện cổ tích mà Cố Tri Cảnh đã kể. Nàng cắn cắn ngón tay, trên đó dính chút đậu đỏ ngọt ngào.Câu chuyện về thiên nga trước đây nàng không nhớ được nguyên bản, chỉ viết lại theo cảm giác. Nhìn kỹ lại, nàng thấy nó không có được sự ngây thơ như lời kể của Cố Tri Cảnh.Chú thỏ.Tại sao chú thỏ lại khóc thảm thương như vậy.Nhất định phải để nàng che chở cho ai.Cố Tri Cảnh đã nói rất rõ ràng, chú thỏ điên cuồng chính là Hạ Hoan Nhan, cô ấy sẽ chết vào mùa đông sao, tại sao chứ?Dã Trì Mộ không hiểu lắm, rất nhiều chuyện, nếu dùng ký ức hiện có của nàng để suy nghĩ, cũng không thể nào hiểu hết được.·Dã Trì Mộ ngủ không ngon giấc, mắt có chút sưng, trong mơ hỗn loạn toàn là tiếng bước chân, lúc tỉnh dậy cơ thể vô cùng nặng nề.Nàng nằm một lúc, nhận được điện thoại của Tiểu Thiền, nói là lát nữa sẽ đến đón nàng đi công ty.Dã Trì Mộ đánh răng rửa mặt, thu dọn xong xuôi thì nghe tiếng gõ cửa. Nàng đi mở cửa, liền ngửi thấy mùi cháo thơm. Cố Tri Cảnh đứng bên ngoài xách theo đồ ăn sáng.Hai ngày nay Dã Trì Mộ vẫn luôn bận rộn chụp ảnh tạp chí, trong nhà chưa kịp nấu nướng gì, đa phần là ăn ở ngoài, hai ngày nay trời mưa cũng chưa ăn sáng.Cố Tri Cảnh nói: "Mấy ngày trước phụ thân tôi có chuẩn bị ít đồ ăn trong nhà, bảo tôi tự làm. Hôm nay dậy sớm, làm chút đồ ăn, cô nếm thử không?"Nàng nhường đường, Cố Tri Cảnh bước vào."Không có paparazzi chụp được chứ." Dã Trì Mộ hỏi.Cố Tri Cảnh lục lọi trong túi quần, lấy ra một chiếc khẩu trang màu đen, ý nói là mình đã đeo cái này đến đây. Dã Trì Mộ nhìn cô một cái, mặc đồ Tây đeo khẩu trang, không nhịn được cười: "... Cô đây không phải là bịt tai trộm chuông sao, cô mặc âu phục, người ta liếc mắt là nhận ra ngay.""... Hình như là vậy, nhưng mà, lúc tôi đến cũng thấy có người mặc âu phục.""Đồ của người ta có đắt bằng của cô không, có mặc đẹp bằng cô không?" Dã Trì Mộ nói.Cố Tri Cảnh nghe xong trong lòng rất vui, "Cảm ơn đã khen."Cô đặt đồ ăn lên bàn, vai áo đã ướt sũng. Dã Trì Mộ lấy khăn mặt cho cô.Lúc Cố Tri Cảnh đi tới, cô nhìn thấy cuốn sổ ghi chép trên bàn trước. Chữ viết của Dã Trì Mộ rất nghiêm túc. Cô dời mắt lên, nhìn vào dòng tựa sách trên cùng: 《 Cứu chú thỏ 》Đây không phải là vấn đề cứu hay không, mà là có cứu được hay không. Cưỡng ép xoay chuyển kết cục của một người khác, sẽ phải gánh vác hậu quả.Cố Tri Cảnh không phải thánh nhân, lòng tốt của cô chỉ chứa đựng một mình Dã Trì Mộ.Cố Tri Cảnh thấy bên cạnh tựa sách có rất nhiều chấm đen, như thể đầu bút đã dừng lại ở đó rất lâu.Lòng cô cũng nặng trĩu. Hạ Hoan Nhan sống sót, tự nhiên tất cả đều vui vẻ, có một nhà khoa học ở bên cạnh, phần thắng của cô chắc chắn sẽ lớn hơn một chút, chắc chắn lợi nhiều hơn hại.Chỉ là, cô không gánh nổi vận mệnh của người này.Cô cũng không hiểu rõ về Hạ Hoan Nhan, rất nhiều chuyện xảy ra ở giữa cũng không rõ ràng, bây giờ hành động thiếu suy nghĩ để cứu người là quá không thực tế.Cố Tri Cảnh trầm mặc, cánh tay đặt trên bàn."Hôm qua cô ngủ có ngon không?" Dã Trì Mộ hỏi, cô mở hộp cơm ra, bên trong có cháo thịt, còn có bánh bao nhỏ và há cảo nhỏ, một chiếc thìa trắng đáng yêu và một đôi đũa gỗ đặt ở trên cùng, trông như đồ dùng cho trẻ con."Ừm... ngủ được." Cố Tri Cảnh kéo dài giọng, "Cơn mưa này thật khiến lòng người phiền muộn, lại đánh thức tôi mấy lần."Dã Trì Mộ nói: "Cô cũng đang nghĩ về chú thỏ kia sao?"Nàng cầm thìa, chạm vào bát đũa.Cố Tri Cảnh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, đột nhiên cảm thấy không nên nói với nàng chuyện về chú thỏ kia, cô đã quá tin vào sự quyết đoán của Dã Trì Mộ.Cô dùng thái độ của người đọc tiểu thuyết để nhìn Dã Trì Mộ, nên chỉ có thể thấy được ưu điểm của nàng.Nhưng cô đã quên mất, trong tiểu thuyết Dã Trì Mộ là nhân vật phản diện, mọi người chỉ có thể thấy được sự độc ác của nàng, những nỗi buồn nhỏ bé, thậm chí cả tâm lý của nàng cũng sẽ không được nhấn mạnh từng chi tiết.Khi đọc tiểu thuyết, cô luôn rất khâm phục cách làm của Dã Trì Mộ, hễ có chút nghi ngờ là lập tức ra tay trừ khử, thậm chí còn lợi dụng ngược lại một lần.Cố Tri Cảnh làm bá tổng trong đời thực, quá trình này cũng không phải thuận buồm xuôi gió, kiểu gì cũng có va vấp. Cô cũng từng chịu không ít thiệt thòi. Cô đã từng rất tin tưởng một người bạn, hai người hợp tác rất vui vẻ, ai ngờ, quay đầu lại người bạn đó đã bán dự án của cô cho đối thủ, dẫn đến thua lỗ mấy trăm triệu. Cô rất không hiểu, hoàn toàn không nghĩ ra tại sao bạn mình lại đối xử độc ác với cô như vậy.Khi đó cô cũng có hoài nghi về người bạn đó, nhưng lại thua ở mặt tình cảm, cứ nghĩ rằng mình đã nghĩ nhiều, giữa lúc do dự đã để người ta chui vào chỗ trống. Những người bạn khác an ủi cô rằng, tình cảm của con người phức tạp, cô bị lừa cũng là chuyện bình thường.Câu nói này dịch thẳng ra chính là: Cô không hiểu tình cảm mà cứ tỏ ra là hiểu, bộ dạng thật thảm hại, bị lừa cũng đáng đời.Nhưng không lâu sau, người bạn kia của cô cũng bị lừa. Anh ta hung hăng hút một điếu thuốc, tức giận đến mức tay run rẩy như người bệnh Parkinson, nói: "Trên thế giới này, không ai có thể dứt bỏ tình cảm mà nói chuyện được, con người luôn bị tình cảm che mờ đôi mắt."Cho đến khi Cố Tri Cảnh tình cờ gặp được Dã Trì Mộ trong sách. Dã Trì Mộ nhạy cảm đa nghi, nàng không tin người, ngược lại còn lừa người, tùy ý làm bậy.Bây giờ tiếp xúc với Dã Trì Mộ, một Dã Trì Mộ bằng xương bằng thịt, Cố Tri Cảnh cảm thấy phân tích của mình về nàng chưa đúng chỗ, vẫn còn quá phiến diện. Dã Trì Mộ sẽ cười sẽ khóc, sẽ cảm thấy bị tổn thương.Nàng tâm tư cẩn thận, cũng rất nhạy cảm.Bây giờ người ngồi trước mặt cô không phải là một nhân vật trên trang giấy, không phải là một cái tên, không phải là một đại từ chỉ nhân vật phản diện.Nàng có máu có thịt, sẽ kêu đau sẽ rơi lệ, ăn cháo sẽ thổi trước một chút để không bị bỏng.Thời gian họ ở bên nhau không phải là vài ngày thoáng qua, mà là từng giây từng phút nghiêm túc trôi đi. Cô có thể nhìn thấy những thay đổi nhỏ nhất của Dã Trì Mộ.Con ngươi Dã Trì Mộ liếc nhìn qua, "Sao vậy?"Không sao cả, chỉ là muốn hôn nàng thôi."Không có gì.""Có lẽ... không cứu được." Dã Trì Mộ nhét miếng thức ăn vào miệng, hai má phồng lên, nhai nuốt miếng bánh nhân thịt có nước canh. Nàng hít thở, rất nặng nề, dù nàng vẫn chưa biết tại sao, nhưng một cái gai như nghẹn lại trong cổ họng.Nàng đáng lẽ không nên nói, mà nên chọn cách giữ kín trong lòng. Cố Tri Cảnh nói mưa rơi thật đáng ghét, nhưng hôm qua nàng lại cảm thấy vừa hay, nó khuấy động sự phiền muộn của nàng, để nàng có thể yên tĩnh một lúc. Dã Trì Mộ cứ ăn mãi, ăn đến no căng, trong mắt long lanh nước.Giống như là, Cố Tri Cảnh chỉ trải qua một trận bão tố trong thế giới này, còn nàng đã trải qua hết lần này đến lần khác, từ căm ghét ban đầu biến thành thói quen."Hôm nay cô có đến bệnh viện không?" Cố Tri Cảnh đổi chủ đề, "Bác sĩ Giang không phải nói sẽ kiểm tra lại tuyến thể cho cô sao, lát nữa tôi đưa cô đi.""Tối nay tôi mới đi, tôi đến công ty xem kịch bản trước.""Được.""Mấy đoàn phim sau sẽ thử vai." Dã Trì Mộ nói, "Chị Vi Vi bảo đi xem thử trước, cũng coi như là đánh giá ekip làm phim. Nếu cảm thấy có thể thì ký một bộ phim điện ảnh để quay, nếu không có kịch bản tốt, dứt khoát đi quay phim truyền hình mì ăn liền, kiếm một khoản tiền nhanh.""Chủ yếu là cô nghĩ thế nào." Cố Tri Cảnh hỏi.Dã Trì Mộ nói: "Tôi đang chờ."Nàng luôn cảm thấy có một bộ phim đang chờ mình, hiệu quả khi nàng quay chắc cũng sẽ không tệ, chỉ là một loại cảm giác."Đến lúc đó tôi sẽ tìm giúp cô một vài ekip."Họ ăn xong, Cố Tri Cảnh dọn dẹp bàn, dùng nhà bếp của nàng rửa sạch bát đũa rồi cất vào hộp. Tiểu Thiền đến đón nàng.Nhìn thấy Cố Tri Cảnh, cô ấy rất ngạc nhiên, người này lại có thể dậy sớm như vậy.Cũng ngạc nhiên không kém, Cố Tri Cảnh lại vào được phòng của Dã Trì Mộ. Nhưng miệng Tiểu Thiền rất kín, biết cái gì nên nói cái gì không.Sáng nay mưa đã tạnh, nhưng trời vẫn không quang đãng, vẫn cứ âm u, nước trên mặt đất còn khá nhiều.Cố Tri Cảnh lái xe đưa họ đến công ty, hỏi một câu, "Paparazzi vẫn chưa đi sao.""Bây giờ họ đã đến nơi khác để chặn rồi, nơi ở của nam nghệ sĩ bị lộ tin cùng ngày hôm qua đã bị bóc ra." Tiểu Thiền buôn chuyện, "Hơn nữa, hôm qua mưa lớn như vậy, paparazzi cũng phải chết cóng.""Loại lạc đường này đáng bị xã hội tẩy chay." Dã Trì Mộ phẫn uất nói. Nàng thỉnh thoảng cũng xem mấy chuyện tầm phào này, lúc nói còn liếc nhìn Cố Tri Cảnh, mang theo chút ám chỉ.Xe vững vàng dừng ở cửa công ty, lần này không còn lằng nhằng nữa, Dã Trì Mộ đeo cặp sách đi lên. Chiếc cặp nhỏ màu đen, trông nàng vẫn như một học sinh, cặp sách rũ xuống bên hông."Chị Vi Vi đến chưa?" Trước đó đã hẹn hôm nay xem kịch bản."Chị ấy chắc chưa đến đâu, sáng nay chị ấy còn đi đón chị Liễu Sấu..."Vừa nói đã nghe thấy tiếng, Bạch Thanh Vi vội vã đi tới hành lang, ống quần ướt một nửa. Phía sau cô ấy là một người phụ nữ. Người này dịu dàng xinh đẹp, mặt rất trắng, tai đeo đôi bông tai ngọc trai màu trắng, tóc tết thành bím xương cá, một bím tóc dài thả sau gáy, trên trán là lớp tóc mái thưa lộn xộn. Nhìn thấy Dã Trì Mộ, cô ấy cười với nàng rồi nói: "Tiểu Dã, đến sớm vậy.""Em cũng vừa mới tới." Dã Trì Mộ cúi đầu nhìn, phát hiện giày của Liễu Sấu đã ướt sũng. Liễu Sấu mặc một chiếc váy tay phồng màu hồng, váy dài qua đầu gối, đứng ở hành lang, cảm giác như ngọn gió cũng trở nên dịu dàng.Liễu Sấu là một ca sĩ, cũng từng đóng phim truyền hình, được mệnh danh là ca sĩ có vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại. Cô ấy nói chuyện nhỏ nhẹ, "Đi được nửa đường, xe của Vi Vi hết xăng, tụi chị phải dừng lại bên đường, sau đó lại xuống xe giúp đẩy, ống quần ướt hết cả."Liễu Sấu cười cười.Dã Trì Mộ cũng cười đáp lại. Bạch Thanh Vi phủi nước trên người, nói: "Kịch bản chị đã bảo trợ lý đưa đến chỗ em rồi, em xem trước đi."Dã Trì Mộ chụp xong bìa tạp chí, liền phải quyết định kịch bản tiếp theo để quay. Bạch Thanh Vi và Liễu Sấu cùng nhau đi lên lầu, hai người một trước một sau.Nhìn thấy Liễu Sấu, nàng rất dễ dàng nghĩ đến Tô Mặc Yên, cảm giác này thực sự kỳ lạ.Tiểu Thiền ôm hết kịch bản đến đặt lên bàn trà cho nàng, để nàng từ từ lựa chọn. Bản thân cô ấy thỉnh thoảng cũng ghé vào xem một chút.Dã Trì Mộ trong giới vẫn là một người mới, bản thân nàng cũng khó quyết định kịch bản nào tốt, lật mấy cuốn đều cảm thấy không có ý nghĩa.Cho đến khi nàng lật đến kịch bản cuối cùng, nàng nhìn tên trên bìa, khẽ nhíu mày hỏi:"Nhân vật chính này là vị quân chủ cuối cùng của một triều đại, phẩm tính tàn bạo bất nhân, giết người cướp bóc, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, chiếm vợ người khác, làm đủ mọi điều ác, cuối cùng bị loạn tiễn bắn chết, còn những hoàng hậu và phi tần bị đày vào lãnh cung từ sớm, bất chấp ngăn cản, xông vào cùng bị thiêu chết, đúng không.""A, cô đã xem kịch bản này rồi sao?" Tiểu Thiền tò mò.Dã Trì Mộ "ừ" một tiếng, còn chưa xem kịch bản đã nói: "Thật ra vị quân vương này không chỉ làm đủ điều ác, mà thậm chí còn luôn nói dối. Những người nàng cướp đều là con gái của trung thần, những người bị đưa vào lãnh cung đều là người nàng yêu thương nhất, làm vậy là để bảo vệ họ. Bởi vì nàng biết rõ một khi không giữ được quốc gia, người đầu tiên chết sẽ là những người bên cạnh quân vương.""... Thì ra là vậy, vậy vị quân vương đó cũng thật đáng thương.""Vị quân vương này còn là thân nữ nhi, huynh trưởng chết bất đắc kỳ tử, vì cứu vớt quốc gia mà phải nữ giả nam trang. Nàng vốn có thể mở ra một con đường vĩ đại, cứu vớt quốc gia, đáng tiếc quốc gia đã sớm mục nát, không còn cách nào, nàng đành lấy bạo trị bạo, ác đến cùng.""Không đúng." Bạch Thanh Vi tò mò đi tới, dừng lại sau lưng họ. Trên người cô ấy thoang thoảng mùi hương hoa. Bạch Thanh Vi đã thu dọn bản thân sạch sẽ, nghi ngờ nhìn Dã Trì Mộ, nói: "Kịch bản này vừa mới được đưa tới, theo lý mà nói em chưa xem qua mới phải. Chị đưa cho em chỉ là nửa trên của kịch bản, phần sau mà em nói... còn chưa đưa cho em mà."Bạch Thanh Vi cầm trong tay là một bản thảo đầu tiên. Đạo diễn đã nhìn trúng khí chất phản diện trên người Dã Trì Mộ, nên đặc biệt đưa tới, điểm danh muốn Dã Trì Mộ đi thử vai, diễn vai nữ phụ.Bạch Thanh Vi cầm lên lật xem, nội dung đúng là một câu chuyện về bạo quân như lời Dã Trì Mộ nói, nhưng so với những gì nàng kể, vẫn có đôi chỗ khác biệt.Bạch Thanh Vi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, uống một ngụm trà nóng. Cô ấy cúi đầu lật đi lật lại kịch bản, nói: "Kịch bản này bình thường, chị đã xem qua, chỉ là mô-típ sáo rỗng về phe chính nghĩa đánh phe phản diện, sau đó phản diện bị đánh chết, quốc gia đổi mới. Khán giả bây giờ không thích xem loại phim này, mang ra quốc tế cũng chưa chắc có ban giám khảo nào thích. Hơn nữa kịch bản đưa cho em là vai nữ phụ, chính là vị bạo quân bị chết này, không cần thiết phải diễn, muốn diễn thì diễn vai nữ chính.""Vậy..." Dã Trì Mộ nghĩ nghĩ, người ngả về phía sau, tay chống cằm, đánh giá biểu cảm của Bạch Thanh Vi, "Để đoàn phim đổi kịch bản thì sao, đổi thành quay bộ phim này từ góc độ của nhân vật phản diện.""Không thể qua kiểm duyệt được, phản diện giành thắng lợi, vậy thì... giá trị cốt lõi sẽ không còn, Cục Điện ảnh cũng sẽ không cho phát sóng." Bạch Thanh Vi nhắc nhở nàng từ góc độ của một người đại diện, nói rất thực tế, "Nói thế nào nhỉ, nếu em bỏ ra mấy tháng để quay một bộ phim không được phát sóng, sẽ tổn thất đến danh tiếng của em. Em bây giờ đang là lúc hot nhất, danh tiếng của một nghệ sĩ đến nhanh mà đi cũng nhanh. Chị bây giờ cũng đang dùng bộ phim trước kia của em để marketing, PR lâu quá thì..."Cô ấy thở dài, "Ngược lại sẽ phản tác dụng, khán giả cũng sẽ chán ghét."Bạch Thanh Vi là người đại diện, cô ấy phải cân nhắc đến tương lai phát triển của nghệ sĩ, đảm bảo nàng có thể tiếp tục phát triển.Dã Trì Mộ cầm kịch bản lên xem đi xem lại, nàng thật sự thích cuốn sách này. Thứ Bạch Thanh Vi thấy chỉ là bản thảo đầu tiên, kịch bản này cuối cùng đã được thay đổi, thay đổi rất hay.Bạo quân lấy bạo trị bạo, rút kiếm khỏi ngực, nàng quay đầu nhìn những kẻ muốn mưu phản, những trung thần và nghịch thần đứng trong hoàng cung, ánh mắt họ lộ ra vẻ tham lam. Đột nhiên tiếng nổ vang lên, những người tiến vào hoàng cung đều bị nổ tan xác, cháy thành tro.Cười vừa buồn vừa thê thảm, bạo quân cưỡi ngựa đi vòng quanh tường thành hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng chết trên lưng ngựa. Con ngựa run rẩy, thi thể nàng rơi xuống đất, con ngựa hoảng sợ lao vào ngọn lửa, vó ngựa đạp qua người nàng.Nàng đã từng muốn cứu vớt quốc gia này, nhưng quốc gia đã nát bươm, không thể vực dậy, chắc chắn sẽ thay đổi triều đại.Nhưng đây là thứ của nàng, cớ gì phải cho người khác.Không làm được một minh quân được người người ca tụng, nàng dứt khoát làm một bạo quân đến cùng.Kịch bản này là do Dã Trì Mộ đổi.Nàng đã dùng dao ép đạo diễn phải đổi.Đạo diễn nói với nàng, không được, không đổi được, không qua kiểm duyệt, bạo quân phải chết, còn nói: "Cô nghĩ xem, nếu bạo quân đại thắng, phim không thể chiếu, đến lúc đó cô chẳng phải làm việc uổng công sao."Dã Trì Mộ trong tình thế khó xử, tìm hai cửa trên người hắn, tiếc nuối thở dài, nói: "Thôi được, vậy thì được thôi, cùng chết cả đi."Đạo diễn che vết máu, cười, nịnh nọt nàng, "Từ xưa đến nay kết cục buồn mới làm người ta đau lòng. Nữ đế chết như vậy, khán giả nhất định sẽ vì nàng mà tan nát cõi lòng, nhất định sẽ ghi nhớ kỹ năng diễn xuất của cô. Tôi dám đảm bảo sau khi ra mắt, cô nhất định sẽ nổi tiếng."Kết quả dường như giống hệt lời đạo diễn nói, nàng nổi tiếng thật, nhưng là nổi tiếng theo kiểu tai tiếng.Dã Trì Mộ cầm kịch bản, hỏi: "Có thông tin của vị đạo diễn này không."Bạch Thanh Vi bật máy tính lên để tìm, tấm ảnh hiện ra trên màn hình có vài phần giống với cảm giác trong mơ của Dã Trì Mộ.Nhưng trong ký ức hiện tại của nàng, nàng hoàn toàn không quen biết vị đạo diễn này, chưa bao giờ gặp qua, dù nàng đã ở trong giới giải trí rất lâu.Bạch Thanh Vi hạ giọng nói: "Chị không để em chọn vị đạo diễn này là vì... ông ta không phải thứ gì tốt đẹp. Ông ta có một sở thích quái đản, khi chọn diễn viên thích dùng roi, còn thích quay phim lại. Khi em chưa nổi tiếng ông ta bắt nạt em, sau khi nổi tiếng rồi thì uy hiếp em. Những ngôi sao từng hợp tác với ông ta, dù đã nổi tiếng cũng không dám làm gì ông ta."Đúng rồi.Người trong mơ chính là hắn.Bạch Thanh Vi trao quyền lựa chọn cho nàng, nói: "Em nghĩ kỹ xem có muốn nhận kịch bản này không."Có muốn nhận không?"Kịch bản này nhìn qua trước mắt thật không có gì nổi bật."Dã Trì Mộ nghĩ, nếu nàng không nhận bộ phim này, đạo diễn không cho người đổi kịch bản, vậy thì kịch bản này sẽ không có gì đặc sắc cả.Có một số việc liệu có thay đổi theo sự sửa đổi của mình không?Nhưng nếu, nàng mất đi cơ hội này, không đạt được vị trí mong muốn, mất đi một cơ hội để nổi tiếng, thì phải làm sao?Phải làm sao bây giờ.Bạch Thanh Vi lại mang rất nhiều kịch bản tới, để nàng tự mình lựa chọn.··Trễ một chút, Dã Trì Mộ đi một chuyến đến bệnh viện. Lúc tới nơi đã quá muộn, Giang Vô Sương vừa chuẩn bị tan làm.Thấy nàng, Giang Vô Sương đặt điện thoại xuống, mặc lại áo blouse trắng ngồi sau máy tính. Sau khi tìm hiểu tình hình, cô ấy đưa nàng đi làm kiểm tra tuyến thể.Dã Trì Mộ ngồi trên ghế, Giang Vô Sương kéo cổ áo nàng ra, cẩn thận kiểm tra cho nàng. Nhìn bằng mắt thường thì tình trạng vẫn ổn, không có vấn đề gì. Nhưng cô ấy không yên tâm, lại cho nàng lên máy móc, rồi nhìn chằm chằm vào báo cáo rất lâu.Giang Vô Sương nói: "Cố gắng đừng uống thuốc lung tung, nhất là trong kỳ phát tình. Những thứ khác tôi không lo, chỉ sợ phản ứng căng thẳng gây ra các biến chứng khác."Dã Trì Mộ gật gật đầu.Giang Vô Sương viết gì đó vào bệnh án, cảm nhận được ánh mắt của Dã Trì Mộ, cô ấy hỏi: "Sao vậy, cảm giác hôm nay cô có vẻ ngột ngạt."So với Hạ Hoan Nhan, Dã Trì Mộ quen thuộc với Giang Vô Sương hơn một chút, nàng đã tìm người này khám bệnh mấy lần.Giang Vô Sương ngước mắt nhìn về phía nàng, ôn tồn nói: "Có chỗ nào khó chịu nhất định phải nói ra, kìm nén che giấu sẽ không thể khá lên được."Dã Trì Mộ đột nhiên hỏi một câu không liên quan, "Cô và bác sĩ Hạ ai lớn hơn?"Giang Vô Sương bị nàng hỏi làm cho ngẩn ra, dừng bút trong tay, nhìn ra ngoài, không thấy ai khác, cô ấy cười: "Chúng tôi cùng một ngày sinh, ai lớn ai nhỏ, nói không rõ.""Sao?" Dã Trì Mộ nghi hoặc.Giang Vô Sương nói: "Là thế này, mẹ cậu ấy mang thai trước, nhưng tôi lại sinh non. Sau đó mẹ cô ấy đến hóng hớt xem người ta sinh con thế nào, nhìn một cái giật mình, cô ấy cũng muốn sinh, thế là hai người cùng được đưa vào bệnh viện. Dù bác sĩ mổ chính cho mẹ cô ấy đã dùng hết sức lực để giữ vững vị trí làm chị của Hạ Hạ, nhưng làm sao được, bác sĩ bên phía mẹ tôi tay vẫn nhanh hơn mấy giây..."Dã Trì Mộ nghe mà kinh ngạc, "Vậy hai người vừa khít."Giang Vô Sương vẫn luôn cười, nói: "Đúng vậy, bình thường cũng không phân rõ ai lớn hơn, cậu ấy gọi tôi là Tiểu Sương, tôi gọi cậu ấy là Hạ Hạ, Hoan Hoan, đều rất hợp. Hồi bé còn giành nhau làm chị, không ai phục ai, suốt ngày đấu võ mồm, sau này cũng không nghĩ đến chuyện đó nữa."Hạ Hoan Nhan là một Omega, nhưng vóc dáng không giống ấn tượng cố định về Omega là nhỏ nhắn, mà giống một Beta hoặc Alpha hơn."Trước kia đi học thành tích của tôi tốt hơn Hạ Hạ một chút, cậu ấy có vài môn thật sự là rối tinh rối mù, nhưng bản tính cậu ấy chỉ thích nghiên cứu một vài thứ. Từ sớm Hạ Hạ đã nói độ tương thích của Pheromone đối với mình chỉ là một chuỗi dữ liệu. Cậu ấy cảm thấy tương thích hay không, là định mệnh hay không, không thể dựa vào dữ liệu mà nói. Hạ Hạ đã từng nghiên cứu xem tình yêu giữa người với người có phải chịu ảnh hưởng của dữ liệu hay không.""Kết quả thế nào?""Không có kết quả, không nghiên cứu ra được. Cậu ấy còn rất tiếc nuối. Đó chỉ là một nghiên cứu nhỏ của cậu ấy thời đi học, lúc đó còn chưa triển khai sâu. Hạ Hạ vẫn luôn nhớ kỹ, rồi trở thành nhà khoa học như bây giờ." Giang Vô Sương nói, nhớ lại sự ngây ngô trước kia, khóe mắt còn mang theo nụ cười, rất dịu dàng.Giang Vô Sương nói: "Sau này, tôi làm bác sĩ tuyến thể, cậu ấy thì đi làm nghiên cứu khoa học." Cô ấy lại hỏi: "Cô và Cố Tri Cảnh có độ tương thích không cao phải không."Ở đây giữa các ABO sẽ có độ tương thích. Những người có nhu cầu kết hôn mà không có người yêu, có thể lên trang chính thức điền thông tin, tra cứu trên mạng tinh võng để tìm một nửa phù hợp với mình.Độ tương thích đạt 95% có thể coi là một cặp trời sinh, nếu đạt 100% thì về cơ bản là định mệnh, chỉ cần ngửi thấy mùi hương của nhau là sẽ phát tình. Dã Trì Mộ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, "Độ tương thích không thể đại diện cho tất cả được, vậy tình yêu giữa Beta và Beta thì sao? Rất nhiều Beta yêu nhau sâu đậm."Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Giang Vô Sương reo lên. Cô ấy cầm điện thoại liếc nhìn, là tin nhắn từ Hạ Hoan Nhan.【 Tiểu Sương, cuối tuần cậu không phải trực đúng không, chúng ta đi xem nhà nhé? Tôi nhận được tiền Cố Tri Cảnh chuyển rồi, bốn mươi triệu là đủ. Cô ấy còn rất hào phóng, chuyển thẳng một lần. 】Giang Vô Sương đặt điện thoại xuống, nhìn Dã Trì Mộ với vẻ mặt càng dịu dàng hơn, nói: "Lần sau nếu cô sợ hãi thì cứ để Cố Tri Cảnh đi cùng nhé."Nói chuyện phiếm một hồi, đã làm trễ giờ tan làm của Giang Vô Sương.Dã Trì Mộ nhếch mép cười, nàng cầm tờ đơn, cứ bóp đến nhàu nát. Hôm nay nàng đến đây không hoàn toàn là để khám bệnh.Nàng nói: "Bác sĩ Giang, cô hãy ở bên cạnh bác sĩ Hạ nhiều hơn, không có việc gì thì cũng đưa cô ấy đi kiểm tra sức khỏe, sau đó, cố gắng không nên tiếp xúc với người lạ.""Hửm?" Giang Vô Sương không biết ý nàng là gì, nhưng lại hiểu được ý tứ bên trong. Hạ Hoan Nhan gặp nguy hiểm sao. Giang Vô Sương nhíu mày, cảm xúc lập tức căng thẳng.Dã Trì Mộ không nói nhiều, nói nhiều sợ cô ấy cảm thấy mình đang đùa, không thể khiến cô ấy cảnh giác được. Hạ Hoan Nhan tại sao chết, chết như thế nào nàng hoàn toàn không rõ.Dã Trì Mộ từ trên ghế đứng dậy cầm tờ đơn đi ra ngoài. Giang Vô Sương nghi hoặc, nghĩ nghĩ, cô ấy gọi với theo, "Tâm trạng phải vui vẻ lên một chút, đừng áp lực quá.""Biết rồi."Dã Trì Mộ thầm nghĩ, may mà nàng không phải chúa cứu thế, không thì nàng còn khó chịu hơn nhiều. Nàng cũng không phải người tốt lành gì, không cần tỏ ra quá thánh thiện.Nhưng phần thương cảm này từ đâu mà ra.Có thể là từ những âm thanh đứt quãng vang lên trong đầu."Tôi còn có rất nhiều lời chưa nói với cô ấy, chúng tôi quen biết nhau nhiều năm, lời gì cũng đã nói qua, nhưng mà, những lời kia vẫn luôn giấu trong lòng, mãi mãi, mãi mãi chưa từng nói ra.""Thật là tiếc nuối a."Tại sao một người điên điên khùng khùng, cầm dao mổ làm đồ chơi lại có thể nói những lời như vậy. Dã Trì Mộ khẩn cấp muốn làm gì đó, nhưng lại không biết làm sao để giải tỏa.Dã Trì Mộ đi một mình, không gọi cho bất kỳ ai, cũng không gọi người đến đi cùng. Nàng cũng không biết sao nữa, ra khỏi bệnh viện mới phát hiện mình không bung ô, tóc bị ướt. Nàng lấy ô ra giũ hai cái, gió thổi quá mạnh, làm thế nào cũng không bung ra được. Nàng dùng sức giũ hai cái, cuối cùng cũng mở được ô ra.Đi một đoạn đường rất dài.Ven đường bị ngập, nàng muốn tìm một chỗ ngồi xuống, phát hiện ven đường căn bản không có ghế, cuối cùng nàng lại gần một gốc cây ướt sũng. Bên ngoài ô là thế giới bị mưa lớn xâm chiếm, dưới ô là sự khô ráo, mắt cũng khô khốc.Dã Trì Mộ cất ô đi, mưa nặng hạt trút xuống.Mưa, giông bão đều đã trở thành chuyện quá đỗi quen thuộc, nàng đã trải qua vô số đêm mưa như thế này. Cả bầu trời ướt sũng, như thể cả thành phố đang vận hành theo một quỹ đạo cố định, chỉ có nàng là kẻ lạc loài.Nàng bốc đồng, phát cuồng, từng gào thét không ngừng, nhưng trong mắt người khác, nàng chỉ như một kẻ ngốc. Dù có vùng vẫy đến thế nào, cũng đều vô ích.Luôn có cảm giác như có thứ gì đó đang ép nàng phải chấp nhận số phận.Dã Trì Mộ nghĩ, chắc là lại sắp nhớ ra điều gì đó rồi.Nàng cứ đi mãi, bên cạnh có chiếc taxi dừng lại gọi nàng, hỏi nàng có muốn đi xe không, đường phía trước đã kẹt cứng.Dã Trì Mộ lắc đầu, không quá tin tưởng loại xe ven đường này, nàng đặt xe trên mạng. Nàng thở ra một hơi nặng nề, như trút được gánh nặng, nhìn ra ngoài cửa xe, môi khẽ nhếch lên.Chỉ là về đến nhà, nàng liền có chút ho khan.Trong nhà có thuốc cảm, Dã Trì Mộ tìm thuốc, nàng rót cho mình một ly uống, rồi nằm trên ghế sofa suy nghĩ vẩn vơ.Nằm một lúc, nàng thiếp đi, quên cả thay quần áo ướt sũng. Lúc tỉnh lại người mơ mơ màng màng, nàng sờ trán, bò dậy đi tìm nhiệt kế.Sốt nhẹ.Nàng định đi tắm, lúc này điện thoại di động reo lên, nàng cầm lên nghe.Cố Tri Cảnh ở bên kia hỏi: "Hôm nay cô đến bệnh viện à?"Dã Trì Mộ không nói gì.Nàng há miệng thở dốc, giữa những hơi thở, đôi môi nóng rực."Dã Trì Mộ?"Dã Trì Mộ không hoàn hồn, nàng đang nghĩ, đã từng có một khoảnh khắc nào, nàng nghĩ đến việc từ bỏ không?Mệt mỏi rồi, có nghĩ đến việc nghỉ ngơi một chút không?"Không có gì, bác sĩ Giang nói không có vấn đề." Dã Trì Mộ khẽ nói.Nàng vẫn luôn không nghĩ đến một vấn đề.Liệu có ngày Cố Tri Cảnh sẽ rời bỏ nàng không.Nàng vặn vẹo nghĩ, Cố Tri Cảnh là của nàng, mãi mãi là của nàng, nhưng nếu Cố Tri Cảnh rời đi thì phải làm sao?Có thể nào, Cố Tri Cảnh là bị ai đó cố ý đưa đến, rồi lại cố ý cướp đi, để nàng nhìn thấy ánh rạng đông, rồi lại nhẫn tâm dập tắt tất cả ánh sáng.Nếu dám, nếu dám làm vậy..."Giang Vô Sương gọi điện cho tôi, nói trạng thái của cô không tốt lắm, tôi đang ở dưới lầu nhà cô." Giọng Cố Tri Cảnh nhẹ nhàng.Dã Trì Mộ bước chân tăng tốc, nàng đi đến trước cửa sổ sát đất.Nước mưa rơi trên mặt ô, lộp độp gõ. Người bên dưới giơ ô, không biết đã đứng bao lâu.Dã Trì Mộ vẫn đang xoắn xuýt, nên một mình yên lặng suy nghĩ, hay là để Cố Tri Cảnh đi lên.Chiếc ô đen ngửa ra sau, Cố Tri Cảnh ngẩng đầu lên nhìn. Vì khoảng cách, nàng không nhìn rõ mặt Cố Tri Cảnh, chỉ cảm thấy người này có lẽ đang cười với nàng.Tiếng mưa rơi xuống nước, giọng nói của Cố Tri Cảnh thông qua chiếc điện thoại lạnh băng truyền đến tai nàng, sưởi ấm nàng: "Nghe nói cô không vui, tôi muốn dỗ cô."Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng lướt qua tai Dã Trì Mộ. Cô giống như một chú chó lớn hiền lành, một lần không được thì đổi cách khác, tiếp tục dỗ dành nàng, "Nếu cô không muốn tôi lên, tôi sẽ đứng ở đây, cô có chuyện gì thì cứ gọi tôi."Bởi vì Dã Trì Mộ mãi không nói gì, Cố Tri Cảnh không khỏi lo lắng cho nàng, lại nói thêm hai câu nàng thích nghe, "Tiểu chủ nhân, chú chó của cô đang chờ cô đáp lại."Sự dịu dàng mập mờ mà họ đã duy trì bấy lâu nay đột nhiên bị phá vỡ, cổ họng không nhịn được mà nuốt khan, vẻ ngoài bình tĩnh bị xé toạc hoàn toàn.Trong mưa to gió lớn, tim như lửa đốt.Dã Trì Mộ ra lệnh, "Đi lên."Cố Tri Cảnh đến gần tòa nhà, bước chân của cô nhanh đến nỗi chỉ mất ba phút. Dã Trì Mộ đứng ở cửa đợi cô, rất nhanh, chuông cửa vang lên.Người ngoài cửa mang theo mùi hoa nhài thoang thoảng. Quần áo Cố Tri Cảnh hơi ướt, cô xoay người đặt ô xuống đất. Lúc đứng lên, Dã Trì Mộ kéo áo của cô, Cố Tri Cảnh loạng choạng bước về phía trước, tay vịn vào khung cửa để giữ vững cơ thể. Dã Trì Mộ dùng sức, ghì chặt cổ cô.Cố Tri Cảnh không giận nàng, vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng.Dã Trì Mộ lại siết chặt thêm một lần nữa, kéo cô cúi đầu xuống, hơi thở dồn dập phả lên mặt nàng, rồi nói: "Cảnh, em trói chị lại, có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com