TruyenHHH.com

[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.

CHƯƠNG 46

AdachiSensei

Cố Tri Cảnh từ phòng làm việc của đạo diễn đi ra, cô gấp tờ giấy lại, đặt vào trong túi, rồi trở về xe dã ngoại của mình, trực tiếp xé nát nó.

Bản thân cô không phải là người giỏi chịu đau, chịu khổ. Cô đã so sánh cuộc đời của Quân Hoa Diệu với cuộc đời mình. Quân Hoa Diệu cũng sinh ra trong nhung lụa, cha mẹ một người theo nghiệp kinh doanh, một người làm nghệ thuật, giống như cô, lớn lên đã ngậm thìa vàng.

Hoặc nói đúng hơn, trong thiết lập của tiểu thuyết, Quân Hoa Diệu là một sự tồn tại còn tỏa sáng hơn cả cô. Dù sao cô và cha mẹ không thân thiết, còn Quân Hoa Diệu thì được cả gia tộc sủng ái, không chỉ được ngàn vạn người yêu thương, mà còn là giấc mộng của hàng vạn thiếu nữ.

Cố Tri Cảnh từ trước đến nay chưa từng chịu khổ, nhiều nhất cũng chỉ là những va chạm vụn vặt. Cô từng bị tai nạn xe một lần, nhưng phần lớn thời gian đều sống một cách hạnh phúc, tiêu sái. Từ nhỏ đã được tiếp nhận nền giáo dục cao cấp, biết cách cân bằng giữa vật chất và tiền tài.

Bỏ ra một tỷ để lên chương trình, dù đầu óc Cố Tri Cảnh có bị mười con lừa giẫm lên, cô cũng không làm được chuyện này. Đầu óc của Quân Hoa Diệu chắc chắn có vấn đề.

Huống chi, đoàn phim mời người tham gia chương trình là phải trả tiền cho người ta.

Lấy Triệu Phương Tinh làm ví dụ, cô ta dù có tiền đến đâu, ném tiền vào đoàn phim cũng phải nghe được một tiếng vang. Cô ta biết tiền của mình lỗ bao nhiêu, có thể lấy lại bao nhiêu, không lấy lại được sẽ để Quân Hoa Diệu bù cho.

Cô ta không phải keo kiệt, đó là bản tính của một thương nhân. Còn Quân Hoa Diệu ném ra một tỷ này chỉ vì chương trình lần trước, sự trao đổi lớn lao này thực sự không ngang giá.

Bây giờ tính toán lại giá trị mà Quân Hoa Diệu có thể đào ra từ đoàn phim.

Tẩy sạch tiếng xấu của mình.

Bắt nạt Dã Trì Mộ, tra tấn hai người đối thủ của hắn.

Đi theo cốt truyện.

Một tỷ này tuyệt đối không lỗ.

Ngoài ra, Cố Tri Cảnh còn có một suy đoán rất quan trọng: Hệ thống của Quân Hoa Diệu có phần thưởng gì không? Nếu có phần thưởng, giá trị có thể vượt qua một tỷ hay không, cho nên hắn dù chịu uất ức vẫn có thể tiếp tục mặt dày, tiếp tục giữ nụ cười.

Hệ thống của cô rõ ràng không có phần thưởng. Nếu có, đáng lẽ ngay từ đầu hệ thống đã phải hướng dẫn cô, chứ không phải cứ luôn hù dọa cô, tra tấn cô, ép cô nhanh đi làm nhiệm vụ.

Theo tư duy bình thường, những vấn đề có thể giải quyết bằng miệng, rất ít người sẽ dùng vũ lực.

Cô phải thăm dò hệ thống, không thể bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Cố Tri Cảnh: 【 Hệ thống, ngươi chắc chắn không biết Quân Hoa Diệu có hệ thống? 】

Hệ thống hiện tại đang rất hoài nghi nhân sinh, vẫn chưa tỉnh táo lại sau quả bom mà Cố Tri Cảnh đã thả xuống. Nó nói một cách mập mờ: 【 Ngươi hỏi cái này làm gì, cái này thuộc về cơ mật, ngươi hiện tại không có quyền hạn tra cứu. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Vậy ta hoàn thành nhiệm vụ có thể mở khóa quyền hạn không? 】

Hệ thống: 【 ... 】

Cố Tri Cảnh nói: 【 Ngươi có thể giữ im lặng, nhưng ngươi phải suy nghĩ cho kỹ. Quân Hoa Diệu là đối thủ của ta, ngươi ở trong đầu ta, ta mà bị hắn giết chết, ngươi cũng không sống được. Ta nghĩ, đầu óc của Quân Hoa Diệu chắc không chứa nổi hai hệ thống đâu. 】

Hệ thống "a" một tiếng, rồi tắt ngóm.

Hiển nhiên là bị dọa sợ: 【 Ngươi nói đùa cái gì! Hắn là nam chính, ta là hệ thống thúc đẩy phản diện hắc hóa! Theo lý thuyết, ta và hắn mới là cùng một phe. Ngươi dụ dỗ ta, cũng không thể ngốc nghếch như vậy được. Ngươi đừng có ý đồ hù dọa ta. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Nhưng ngươi sợ rồi phải không. Ta không thích dùng chiêu dụ dỗ, ta có một thói quen là nói nhất định sẽ làm được. 】

Hệ thống: 【 Vậy thì ngươi đừng nói nữa! 】

Nó bắt đầu lung lay, sắp quên mất mục tiêu của mình là gì. Cố Tri Cảnh thật là ác tâm, thế mà lại dùng chiến tranh tâm lý để tấn công nó.

Điều kiện sinh tồn của nó bây giờ vô cùng khắc nghiệt, tứ phía thù địch, tất cả mọi người đều muốn nó chết.

Cố Tri Cảnh: 【 Phản diện không có, nhiệm vụ của ngươi cũng không hoàn thành được. Trước khi cốt truyện của ta kết thúc, ngươi tốt nhất nên nghe lời ta, làm theo lời ta. 】

Hệ thống: 【 Ngươi đang nói cái gì? Ngươi định ra lệnh cho ta? 】

Cố Tri Cảnh nói: 【 Ta đang nói ngươi sắp chết rồi】

Hệ thống hiện tại rất mệt mỏi. Nó dù gì cũng là một hệ thống, xem như nắm trong tay sinh tử của Cố Tri Cảnh, thế mà bây giờ lại bị Cố Tri Cảnh nắm chặt trong tay.

Hệ thống nghĩ nửa ngày, nhớ ra một câu để hù dọa người: 【 Ngươi không sợ thời gian quay ngược lại, để tất cả những gì ngươi làm đều trở nên vô ích sao. 】

Cố Tri Cảnh chỉ cười: 【 Nói đến đây, ta gần đây cũng đang tìm hiểu nguyên lý quay ngược thời gian. Muốn nghe ta tìm hiểu thế nào không? 】

Hệ thống muốn nghe, nhưng nó lại sợ: 【 Đừng... đừng lại cố moi thông tin từ ta nữa! Ta... ta có những chuyện thật sự không biết mà. Ta không biết Quân Hoa Diệu cũng có hệ thống! Thật đấy, ta hoàn toàn không biết! 】

Cố Tri Cảnh: 【 Vậy có nghĩa là các ngươi không thuộc cùng một hệ thống, nhưng có một vài chức năng giống nhau, đại khái đều phải làm nhiệm vụ. Vậy ta hỏi thêm một câu—ta làm nhiệm vụ thì ngươi được lợi gì? Chẳng lẽ chỉ cần "chủ nhân" nói một câu, ngươi liền phải ngoan ngoãn nghe theo, đến cả việc sủa như chó cũng làm miễn phí? 】

Cố Tri Cảnh nói chuyện có khi có thể làm người ta tức chết. Hệ thống bị cô làm cho ghê tởm quá sức, thật không biết tại sao lúc trước lại kéo một thứ như vậy ra.

Hệ thống: 【 Ngươi một bá tổng đường đường, nói những lời này không cảm thấy... không cảm thấy quá tình tứ sao? Ngươi ở thế giới cũ rõ ràng không phải như vậy! 】

Cố Tri Cảnh: 【 Vậy là nguyên nhân gì khiến ngươi cảm thấy ta rất dễ lợi dụng, ngươi liền kéo ta vào làm nhiệm vụ? 】

Hệ thống không nói thêm gì nữa, Cố Tri Cảnh càng nói nó càng sợ.

Sau đó mặc kệ nói bao nhiêu nó đều im lặng. Cố Tri Cảnh đã giẫm lên giới hạn của nó. Nó không có cảm giác an toàn, cũng không có đầu óc để đấu với Cố Tri Cảnh.

Nhìn lại mà xem, có kí chủ nào mà quan hệ với hệ thống lại không thân mật vô gian? Mặc kệ cốt truyện thế nào, kí chủ đều sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, giữ mối quan hệ tốt với hệ thống. Chỉ có Cố Tri Cảnh mỗi ngày, việc gì không làm lại chỉ biết tính toán hệ thống, làm cho hệ thống cảm thấy mình thật thiểu năng.

Không đúng, cô còn muốn giết chết nam chính.

Ấy thế mà Cố Tri Cảnh lại nói thêm một câu, không biết là tán dương nó hay là mỉa mai: 【 Ngươi cũng không cần nản lòng. Ngươi có thể khống chế thần kinh đại não, trong y học đã là một kỳ tích. Chỉ là ngươi dùng sai chỗ, ngươi mà được tận dụng tốt, hẳn có thể chữa trị hiệu quả các bệnh về tinh thần hoặc thần kinh não. Sau này ngươi mà được phổ biến, chính là tạo phúc cho nhân loại. 】

Hệ thống không cần đoán cũng biết Cố Tri Cảnh lại muốn làm gì, muốn nắm giữ phương pháp nghiên cứu và chế tạo nó. Ngày nào đó mà trở về, lập tức để cả thế giới nghiên cứu nó, xem làm sao để sản xuất hàng loạt, phát huy tác dụng của chúng đến cực hạn, sau đó điên cuồng kiếm tiền, kiếm tiền.

【 ... 】

Bệnh thần kinh! Bệnh thần kinh!

Cố Tri Cảnh, người này thật là... một con buôn lòng dạ đen tối!

Hệ thống mắng đi mắng lại, gáy phát lạnh. Dù nó là một hệ thống, căn bản không có gáy, nó vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh buốt thấu tim.

Cố Tri Cảnh, người phụ nữ này, mỗi câu nói đều rất trầm ổn. Cô có lẽ thật sự đã tính toán như vậy.

Đang nói chuyện, điện thoại Cố Tri Cảnh reo lên. Vân Lộng Khê gửi cho cô một tin nhắn: 【 Vừa rồi các người nói chuyện, Quân Hoa Diệu đều để tôi nghe được. 】

·

Khoảng cách từ trận mưa to mấy ngày trước đã qua rất lâu. Hai ngày gần đây nhiệt độ không khí tăng lên, thời tiết bên ngoài trở nên nóng bức, mọi người cũng không muốn ra ngoài. Đoàn phim cũng sợ làm các khách mời bị cảm nắng, buổi chiều đều để họ tự do nghỉ ngơi.

Nàng ra ngoài đi dạo một vòng, quần áo trên người căn bản không thể mặc được.

Cố Tri Cảnh trước tiên đi tắm, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen. Xe dã ngoại tạm thời không có ai khác vào, cô mở một chiếc cúc áo, để lộ ra vùng cổ xinh đẹp, hấp dẫn.

Lúc ra, Tần Quang Huy đến gõ cửa, nhìn thấy cổ cô, vội vàng tránh mắt đi, "Đại tiểu thư, có ăn kem không ạ?"

"Không ăn." Cố Tri Cảnh rất ít khi ăn đồ ngọt.

Tần Quang Huy lại nói: "Dã Trì Mộ tiểu thư mời!"

Cố Tri Cảnh sâu thẳm nhìn anh ta một cái. Tần Quang Huy rõ ràng là cố ý. Cố Tri Cảnh nói: "Anh gần đây gan rất lớn, ai cũng dám đùa."

Lá gan của Tần Quang Huy cũng đã trở nên lớn hơn. Cố Tri Cảnh không còn dễ nổi nóng như trước, bây giờ thật dễ nói chuyện.

Kem được đựng trong thùng. Cố Tri Cảnh không có nghiên cứu gì về kem, là Tần Quang Huy nói: "Cái này ăn ngon lắm, tuy không đắt, nhưng tuyệt đối là kinh điển, mùi vị rất không tệ." Nhìn cô một vẻ mặt nghiêm túc, Tần Quang Huy lại hỏi thêm một câu, "Tiểu thư không ăn kem sao? Vậy tôi lấy đi chia cho những người khác nhé?"

Cố Tri Cảnh nhìn chằm chằm, hỏi: "Là một mình tôi có, hay là các khách mời khác đều có?"

"..."

Chúng ta ăn kem có cần phải oán trách như vậy không... Tần Quang Huy nhìn thùng kem trong tay, đây cũng không phải là vị Lâm Đại Ngọc.

Cố Tri Cảnh bảo anh ta đặt kem xuống. Cô vặn nắp thùng, quá nhiều cô cũng ăn không hết. Cô bảo Tần Quang Huy lấy một cây đi, tự mình cầm thùng kem bắt đầu xoắn xuýt, là ăn vị dứa hay là ăn vị vải.

Đáy thùng là bơ ngọt. Cố Tri Cảnh cầm cây kem vị dứa, quẹt một vòng lên lớp bơ phía dưới, cô cắn một miếng, "Mùi vị không tệ."

"Tôi sẽ trả lời Dã Trì Mộ tiểu thư." Tần Quang Huy chạy ra ngoài, vừa chạy vừa thầm nghĩ: Sao mình lại giống như một nha đầu thời cổ đại, cứ đi đi lại lại truyền lời.

Lúc anh ta đi, đoàn phim còn đang ngồi xổm dưới nắng để quay phim. Tiểu Thiền đang đưa kem cho đoàn phim, tất cả mọi người đều đang khen Dã Trì Mộ có lòng.

Đến cửa phòng xe, Dã Trì Mộ đang nói chuyện với Bạch Thanh Vi. Bạch Thanh Vi cầm mấy hợp đồng quảng cáo đến, Dã Trì Mộ bây giờ xem như đã nổi lên một chút, lần lượt có tài nguyên đến tìm nàng.

"Dã Trì Mộ tiểu thư, đại tiểu thư của chúng tôi nói kem không tệ."

"Vất vả cho anh rồi." Dã Trì Mộ nói.

Lập tức đứng dậy cầm một hộp quà cho Tần Quanh Huy, hỏi: "Đầu của đại tiểu thư các anh có thường xuyên đau không? Có dùng thuốc gì để xoa dịu không?"

Tần Quang Huy nhận quà, nói cảm ơn. Nhắc đến chuyện Cố Tri Cảnh đau đầu, anh ta than thở: "Cái đó thì không có. Bệnh này của cô ấy có chút phức tạp. Lần trước đi khám, không phải cô cũng ở đó sao, bác sĩ cũng không nói rõ là chuyện gì. Nhưng tiên sinh của chúng tôi đã để đội ngũ y học nghiên cứu, tốn không ít tiền, nhất định có thể chữa khỏi vấn đề này của cô ấy."

"Ồ, cảm ơn." Dã Trì Mộ biểu cảm nghiêm túc, như có chút lo lắng, nói: "Cảm giác căn bệnh này đã làm đại tiểu thư các anh thay đổi rất nhiều."

Tần Quang Huy trong lòng hơi run, luôn cảm thấy lời này có mùi vị không đúng lắm, có chút giống với "người sắp chết lời nói cũng thiện". Anh ta vội vàng lắc đầu nói: "Thật ra đại tiểu thư của chúng tôi bản tính thiện lương, trước đây chỉ là bị người khác làm hư."

Nói xong, anh ta lại trợ giúp thêm một phen, "Chủ yếu là đại tiểu thư của chúng tôi, gặp được người mình thật lòng yêu, cô ấy sẵn lòng vì người yêu mà thay đổi."

Lời nói này làm Dã Trì Mộ hơi sững sờ. Đứng ở cửa, nàng nhất thời không biết nói gì, lộp bộp hỏi: "Cô ấy là vì tôi mà như vậy sao?"

"Chắc chắn rồi. Cô không biết trước đây đại tiểu thư có thể chơi đến mức nào đâu, mười bảy, mười tám Omega cũng không đủ cho cô ấy chơi..." Tần Quang Huy vội ngậm miệng, để không nói nhiều làm Dã Trì Mộ ghét bỏ đại tiểu thư nhà mình. "Đại tiểu thư bây giờ đã thay đổi triệt để, rực rỡ hẳn lên. Mỗi ngày nhắc đến đều là làm thế nào để đối tốt với cô, tôi đều cảm động."

Tần Quang Huy ám thị rất rõ ràng. Nhìn nàng không nói lời nào, vội nói: "Vậy Dã Trì Mộ tiểu thư, tôi đi trước nhé."

Anh ta chạy rất nhanh. Dã Trì Mộ đứng ở cửa một lúc, gió nóng ngoài trời thổi tới, hun đến gò má nàng phát nhiệt.

Bạch Thanh Vi ngồi bên trong chơi điện thoại, nghe những lời nói bên ngoài, nói: "Trợ lý của Cố Tri Cảnh cũng thật lanh lợi, biết nói chuyện hơn Cố Tri Cảnh."

Cố Tri Cảnh chỉ biết ngấm ngầm làm trò xấu. Ngày khiêu vũ đó còn giẫm lên chân nàng. Trước đây Cố Tri Cảnh theo đuổi nàng, thật sự là hư hỏng phải không, mỗi ngày cứ nhảy nhót trước mặt nàng, nhảy đến mức làm nàng phiền lòng.

Hai người có điểm giống nhau, lại có điểm không giống nhau.

Bên tai Dã Trì Mộ lại vang lên lời nói của Tần Quang Huy vừa rồi.

Đại tiểu thư của chúng tôi là vì cô mà đang thay đổi tốt lên!

Vì người trong lòng.

Dã Trì Mộ gật đầu, "Anh ta đúng là biết nói chuyện, gần thành cái miệng thay Cố Tri Cảnh rồi."

···

Cố Tri Cảnh tính toán đợi khi cái nóng bên ngoài qua đi mới ra ngoài.

Kem ăn vừa phải, bên ngoài đã có tiếng cãi vã.

Dưới trời nắng gắt, Cao Phi đang tranh cãi với đoàn phim, mắng nhân viên đạo cụ một trận, "Chúng tôi dù gì cũng bỏ tiền ra, bảo các người bày một cảnh, các người cứ như vậy không làm được? Các người có phải là quá đáng không? Các người xem các người làm ra cái gì?"

Đoàn phim chỉ cho họ mấy tấm phông xanh, nói hậu kỳ sẽ ghép lên cho.

"Cao tiểu thư, không phải chúng tôi không bày cảnh, là cái này không liên quan gì đến việc ghi hình của chúng tôi. Cô nghĩ xem, chúng tôi hôm nay quay cảnh lặn ở hồ, trời nóng như vậy, cô lại nhất định bảo chúng tôi bày cảnh hôn lễ cho cô, còn bảo chúng tôi đến quay, đây không phải là làm khó chúng tôi sao."

Dù là mang tư bản vào đoàn cũng phải nghe ý kiến của nhà sản xuất chứ.

Cao Phi nổi giận như vậy, hoàn toàn là vì Quân Hoa Diệu muốn làm. Chịu khổ dưới nắng lại là cô ta. Cô ta uốn nắn: "Không phải cảnh quay chính như hôn lễ gì đâu, chỉ là quay phần kết thôi, quay một đoạn kết để có cái mà kết thúc câu chuyện."

"...Cô đừng làm khó chúng tôi." Nhân viên thở dài, biểu cảm sầu khổ. Vốn dĩ thời tiết đã nóng, họ cầm gậy cũng đã toát cả mồ hôi, người này còn không thông cảm.

Cao Phi cắn răng không nói lời nào.

Bạch Thanh Vi nghe thấy tiếng, liền đi ra. Cô cầm một chiếc quạt, ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra, phe phẩy gió, rồi nói với Tiểu Thiền: "Lát nữa em cùng Tiểu Vượng mang nước đến cho đoàn phim nhé, mang thêm ít kem, nói với họ là vất vả rồi."

"Vâng." Tiểu Thiền lập tức đi xử lý.

Con ngươi Cao Phi sắp trừng ra ngoài, con tiện nhân này.

Bạch Thanh Vi đứng ngay cửa, nhìn Cao Phi tức giận mà không làm gì được. Người này giống như một con rắn rết, một bước cũng không di chuyển, cứ nhìn chằm chằm họ xem.

Thời tiết oi bức, mồ hôi Cao Phi như mưa rơi, lớp trang điểm cũng đã trôi hết.

Đoàn phim hôm nay có rất nhiều việc. Họ phải đi vào trong đảo Lâm để dựng lều trại, đổi môi trường ở cho các khách mời, để không ở trong xe dã ngoại nhiều, ngột ngạt sinh ra sai lầm.

Đồ cắm trại từng món một được chuyển về phía đó.

Nếu không phải Cao Phi có tố chất tốt, chắc chắn đã đi lên đạp một cước.

Cao Phi muốn bày cảnh ở vườn hoa Mạc Nại, Bạch Thanh Vi sẽ cho Tiểu Thiền và các cô gái mang kem đến cho mọi người ở đó, còn làm riêng một xe kem ly, trực tiếp cung cấp tư liệu cho đoàn phim. Đoàn phim liền đẩy máy quay đến quay.

·

Vân Lộng Khê đã gửi cho Cố Tri Cảnh mấy tin nhắn, phần lớn là để giải thích lý do mình đến đây.

Cố Tri Cảnh ăn xong kem mới đi đến chỗ hẹn. Lúc đi qua, cô nhìn thấy đoàn phim đang lén lút nhét đồ vào hộp thư ở đầu cầu.

Cố Tri Cảnh đi qua, nhân viên của đoàn phim bị cô làm giật mình. Cố Tri Cảnh khoan thai nói: "Các người cuối cùng cũng chịu bỏ vào rồi sao?"

Đoàn phim cười gượng, "Chủ yếu là Tiểu Cố tổng, phía sau cô làm nhiệm vụ chậm quá, luôn không thể lấy được thứ nhất, cho nên tấm thẻ vẫn chưa có thời gian để bỏ vào."

Cố Tri Cảnh không trả lời, nhíu mày, lấy tấm thẻ vừa nhét vào ra.

Đoàn phim đã đặc biệt dùng một phong thư để đựng.

Cố Tri Cảnh mở phong thư ra, bên trong là một tấm thẻ màu hồng. Chữ viết của Dã Trì Mộ rất thanh tú, trên đó viết: Muốn đi xem cực quang.

Cái này. Trong hai ngày mà đi xem cực quang thì căn bản không thể nào.

Nhân viên công tác nói: "Chúng tôi cũng là vì tốt cho cô, dù sao cái này vừa nhìn đã biết là không hoàn thành được, dứt khoát để lại một chút tiếc nuối nhỏ cũng rất tốt."

Thế giới có một định luật vĩnh hằng, tiếc nuối nhất có thể lay động lòng người, sẽ vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm. Đoàn phim cũng là vì lưu lượng mà suy nghĩ, có thể hiểu được.

Trước khi xuyên không, Dã Trì Mộ chính là nỗi tiếc nuối của cô, là cái gai trong tim cô.

Cố Tri Cảnh cầm lấy tấm thẻ đó, nhét vào trong túi.

Đoàn phim quan sát biểu cảm của cô, xác định cô không tức giận, liền nhanh chóng rời đi.

Hai người gặp nhau ở một nơi sâu trong đảo Lâm. Địa điểm là do Vân Lộng Khê định, chắc là vì chuyện gần đây làm nàng có chút vui buồn thất thường. Cố Tri Cảnh bất ngờ xuất hiện, Vân Lộng Khê bỗng nhiên khẽ run, chân lùi lại, sợ bị người khác phát hiện mình gặp mặt Cố Tri Cảnh.

Vân Lộng Khê đến đây, hoàn toàn là vì người đại diện đã ký hợp đồng. Người đại diện sợ nàng sau này không tìm được tài nguyên, nên bảo nàng đến đây lộ mặt một chút, còn nói dù là xin lỗi Dã Trì Mộ cũng phải đối mặt nói chuyện.

Vân Lộng Khê không muốn đến, nhưng vì dính đến công việc, nàng không thể không đến. Vân Lộng Khê bị ràng buộc phần lớn là vì công việc.

Vân Lộng Khê gặp Cố Tri Cảnh, cũng né người đại diện của mình. Nàng nói với người đại diện là buổi tối muốn tham gia quay phim, nên bảo người đại diện đi bàn bạc với đạo diễn.

Dưới tình hình trước mắt, Vân Lộng Khê nhìn rất rõ ràng.

Dù bản thân có muốn tiếp tục tham gia ghi hình, thì đạo diễn cũng còn phải suy tính xem có nên để nàng góp mặt nữa hay không.

Mặc dù người đại diện vẫn luôn nói là do Dã Trì Mộ có chỗ dựa, nên mới khiến họ ngày càng rơi vào cảnh thảm hại... nhưng trên thực tế, mọi chuyện đều bắt nguồn từ Quân Hoa Diệu liên lụy đến nàng.

Chỉ là người đại diện không dám nói thẳng, cố tình đẩy hết trách nhiệm sang cho Dã Trì Mộ.

Giả thiết lần này Vân Lộng Khê không đến, người đại diện không đi ký hợp đồng này, chuyện "đêm minh tinh" của Quân Hoa Diệu, Vân Lộng Khê cũng có thể là một người bị hại. Ấy thế mà nàng lại từ người bị hại biến thành người gây hại.

Vân Lộng Khê vuốt mặt, đứng đối diện Cố Tri Cảnh.

Nàng đã hạ quyết tâm sẽ xin lỗi Cố Tri Cảnh, nhưng Cố Tri Cảnh lại giữ vẻ mặt lạnh nhạt, thái độ cứng rắn và xa cách, giống như đang làm việc công. Cô nói:

"Chuyện gì xin cứ nói thẳng."

Cố Tri Cảnh không hề nói chuyện đêm Thất tịch với Vân Lộng Khê, vì dính đến việc tiết lộ cốt truyện, hệ thống sẽ không để cô nói ra, không chừng còn khiến cô đau đớn. Chỉ có thể để Vân Lộng Khê tự mình mở miệng.

Trời nóng.

Cố Tri Cảnh đứng dưới gốc cây, tay đút trong túi, biểu cảm lạnh nhạt, ghét bỏ.

Vân Lộng Khê lấy hết dũng khí để lên tiếng với Cố Tri Cảnh:

"Cô yên tâm, tôi sẽ không đồng ý yêu cầu của Quân Hoa Diệu. Lần này tôi tuyệt đối sẽ không phối hợp diễn với hắn nữa, càng không có chuyện yêu đương gì với hắn."

Cố Tri Cảnh nói: "Hắn cụ thể nói thế nào?"

"A?" Vân Lộng Khê nhớ lại, cũng chính là chuyện buổi sáng, cô nói: "Chỉ là nói quay một cái kết, tôi có thể từ chối hắn, cũng có thể lựa chọn tiếp tục, hắn đều sẽ tôn trọng lựa chọn của tôi."

Cố Tri Cảnh im lặng mấy giây, nói: "Cô tốt nhất nên đồng ý."

"Cô có ý gì?" Vân Lộng Khê kinh ngạc nhìn cô. Bóng cây rậm rạp, chỉ có vài tia nắng lọt xuống, chiếu lên bộ âu phục của cô, để lộ ra những tia sáng lấp lánh chói mắt. Rất khó nhìn ra Cố Tri Cảnh đang nghĩ gì.

Sự việc đã phát triển đến nước này, nàng mà lại đồng ý với Quân Hoa Diệu thì không phải là có bệnh, mà là IQ có vấn đề.

Trên mạng hiện tại cũng đang mắng nàng cướp hợp đồng của Dã Trì Mộ.

Vân Lộng Khê mà đồng ý qua lại với Quân Hoa Diệu, chắc chắn sẽ bị cư dân mạng pháo kích.

Cố Tri Cảnh lặp lại một lần nữa, "Cô tốt nhất nên đồng ý với hắn. Hắn hỏi cô có muốn ở bên nhau không, cô cứ nói muốn, sau đó ở bên hắn."

Lần thứ nhất có thể làm như điếc, lần thứ hai...

"Tiểu Cố tổng, cô có thể đã hiểu lầm ý tôi, tôi không muốn ở bên Quân Hoa Diệu."

Cố Tri Cảnh nói: "Đây chính là cách cô để tôi yên tâm?" Vân Lộng Khê nghẹn lại.

"Tại sao lại áp đặt lựa chọn của cô lên tôi?" Con ngươi Cố Tri Cảnh lạnh thấu.

Trong khoảnh khắc ấy, tim Vân Lộng Khê khẽ run.

Không phải vì những lời Cố Tri Cảnh nói khiến nàng xúc động — mà là vì chấn động. Cố Tri Cảnh vậy mà có thể bước ra khỏi cái vòng lặp suy nghĩ cố định ấy.

Lối mòn tư duy đã giam hãm nàng quá lâu, lâu đến mức chính nàng cũng dần quen với nó, chấp nhận nó như một điều hiển nhiên.

Cố Tri Cảnh nói: "Chính cô thử nghĩ kỹ lại xem, hắn nói với cô những lời đó, có phải vốn dĩ đã tính trước cô sẽ từ chối không? Vừa khéo cô từ chối, hắn liền đạt được mục đích. Sau đó lên mạng dựng nên hình tượng một kẻ si tình không được đáp lại, thuận tiện dùng đó để tẩy trắng bản thân."

Vân Lộng Khê cứng người, không nói nên lời. Nàng chưa từng nghĩ đến điều đó, "Chắc... chắc không thể nào."

Lời vừa thốt ra đã lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo của Cố Tri Cảnh làm cho nghẹn lại.

"Cô muốn giúp thì chỉ có thể dựa vào chính mình. Mọi lựa chọn đều là do bản thân quyết định." Cố Tri Cảnh nói, giọng điệu như băng giá, không chút độ ấm. "Tốt nhất là cô nên thoát khỏi lối suy nghĩ theo quán tính đi."

Vân Lộng Khê sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt. Không thể nghi ngờ, điều này... nàng thật sự rất khó làm được. Vân Lộng Khê lùi lại một bước, dựa vào gốc cây phía sau để chống đỡ thân thể đang run rẩy.

Hệ thống nói: 【 Ngươi làm thế này sẽ chỉ dọa đến nữ chính. Cô ấy bây giờ đối với Quân Hoa Diệu không có tình cảm, ngươi trực tiếp bảo cô ấy đồng ý với Quân Hoa Diệu, cô ấy chắc chắn không thể hiểu được. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Vậy ta phải dỗ dành cô ta à? 】

Hệ thống: 【 Cái đó thì lại không phải. 】

Cố Tri Cảnh đổi giọng, miễn cưỡng đưa ra chút đề nghị, nói: "Vân tiểu thư, cô có thể đồng ý với hắn, sau đó bỏ hắn, hợp lý đẩy mọi trách nhiệm lên người Quân Hoa Diệu. Tôi tin người đại diện của cô chắc chắn sẽ giúp cô làm những chuyện này."

"Đẩy lên người Quân Hoa Diệu?" Điều này vượt quá nhận thức của Vân Lộng Khê. Chuyện này nàng cũng có một phần trách nhiệm, Vân Lộng Khê mà đẩy hết đi thì có phải không tốt lắm không. Nàng ngước mắt nhìn Cố Tri Cảnh, muốn Cố Tri Cảnh dùng lý do để thuyết phục mình.

Đáng tiếc Cố Tri Cảnh chỉ cười nhạo, "Thật ra tôi rất muốn nói chuyện tử tế với cô, chỉ là cô ngu xuẩn vượt quá tưởng tượng của tôi. Tôi không hiểu rõ suy nghĩ của cô. Cô cướp chương trình của Dã Trì Mộ một cách quang minh chính đại, không cảm thấy có gì, bảo cô đẩy trách nhiệm cho Quân Hoa Diệu lại do do dự dự. Vân Lộng Khê, thật ra cô không nên từ chối Quân Hoa Diệu, cũng không nên đồng ý với Quân Hoa Diệu, mà nên trực tiếp kết hôn với hắn luôn đi. Không quản các người trải qua bao nhiêu mưa gió, cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau."

Dứt lời, sắc mặt Vân Lộng Khê kịch biến.

Không biết có phải vì Tiêu Ân Thất mỗi ngày đều treo lời nói bên miệng, Vân Lộng Khê nghe Cố Tri Cảnh dùng từ "cướp", trong lòng vô cùng không thoải mái.

"Tiểu Cố tổng, cô không cần thiết phải mỉa mai như vậy. Dù sao cũng phải cho tôi thời gian cân nhắc, thế lực của Quân Hoa Diệu lớn như vậy..."

"Có đúng không, vậy tôi chúc cô sớm sinh quý tử."

Trong nguyên tác, Vân Lộng Khê đúng là đã sinh con, một cặp song sinh.

Vân Lộng Khê muốn khóc, mắt thấm ra nước, lệ lưng tròng, gấp gáp mím môi, "Cô đừng nói như vậy, không thể nào, tôi sẽ không kết hôn với hắn."

"Nói trắng ra là, cô chẳng qua chỉ là thấy Dã Trì Mộ không có thế lực, bắt nạt cô ấy đã quen, đến chỗ Quân Hoa Diệu liền không thể thực hiện được. Phải không?"

Cố Tri Cảnh nhả ra từng chữ, từng câu đều lạnh lẽo đến tê dại. Giọng cô không lớn, nhưng từng lời như có gai, rơi vào tai chẳng khác nào gió rét quất vào da thịt.

Vân Lộng Khê nghe không nổi nữa. Nàng cảm thấy mình chẳng khác gì tự mình đi tới để chuốc lấy nhục nhã. Đến đây là để xin lỗi, nhưng kết quả lại như bị ép lên đoạn đầu đài. Trong lòng khó chịu vô cùng, không kìm được mà nghĩ—thật không hiểu nổi, loại người như Cố Tri Cảnh... rốt cuộc làm sao có thể giao tiếp được với người khác?

"Lẽ nào cô muốn tôi nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói với cô, dỗ dành cô? Lẽ nào tôi bảo cô làm thế nào, cô mới có thể làm thế đó? Vân Lộng Khê, cô nghĩ cô là ai? Cả thế giới phải xoay quanh cô sao? Cô tìm đến tôi giúp đỡ, thì phải chuẩn bị sẵn sàng bị tôi mắng. Đừng có khóc lóc sướt mướt trước mặt tôi." Giọng Cố Tri Cảnh càng thêm lạnh lùng.

Vân Lộng Khê cũng hiểu ra vấn đề của mình. Nàng hy vọng có người có thể mắng tỉnh mình, vì những người xung quanh chỉ cần dăm ba câu, là có thể dẫn dắt tư tưởng của nàng. Chỉ là Cố Tri Cảnh nói chuyện khó nghe như vậy, ai mà chịu nổi.

"Tôi..."

Thế nhưng bảo Vân Lộng Khê ở bên Quân Hoa Diệu, thật sự rất ghê tởm. Tại sao nàng phải ở bên Quân Hoa Diệu? Sẽ bị chửi chết mất, tại sao chứ?

Cố Tri Cảnh quá lạnh lùng, ở chỗ cô không nhận được câu trả lời.

Vân Lộng Khê cảm giác mình đang bị cả hai bên lợi dụng.

"Tôi sẽ suy nghĩ kỹ." Vân Lộng Khê cúi đầu đi về.

Bước chân Vân Lộng Khê rất chậm. Vì tâm trạng quá tồi tệ, lúc trở về, chân đạp phải một tảng đá suýt nữa té ngã.

Đến nỗi nàng sẽ lựa chọn thế nào, rất khó nhìn rõ.

Cố Tri Cảnh ngược lại không đi. Cô nhìn một lúc, thấy Vân Lộng Khê đi đến thùng rác, vì buồn nôn sinh lý mà nôn khan. Thật đáng thương, thật đáng buồn.

Nàng là người có ý chí không vững vàng.

Giao vào tay Vân Lộng Khê cơ hội làm nên chuyện lớn, chẳng khác nào đánh cược với nguy hiểm.

Ngay cả hệ thống cũng đã nhìn ra: 【 Vân Lộng Khê là một biến số. Cô ấy không nhất định sẽ giúp ngươi. Nhân tính là phức tạp, cô ấy đồng ý với Quân Hoa Diệu đối với bản thân không có chỗ tốt. Có đôi khi, ngươi không thể không nói một câu, logic của thế giới rất mạnh mẽ, mệnh trung chú định họ bây giờ không thể ở bên nhau. 】

Nếu là Dã Trì Mộ gặp phải chuyện này, nàng nhất định sẽ có lựa chọn khác. Nàng có thể sẽ nói: "Cùng một chỗ? Vậy ngươi cho ta toàn bộ tài sản của ngươi, để ta xem thành ý của ngươi tốt thế nào? Vậy từ giờ trở đi ngươi chính là chó liếm của ta, chó ngoan, mau đưa tất cả của ngươi cho ta, sau đó đi chết đi."

Hệ thống hỏi: 【 Ngươi đang nghĩ gì? 】

Cố Tri Cảnh hoàn hồn: 【 Chỉ là nghĩ, Dã Trì Mộ không phải nữ chính thật tốt. 】

Hệ thống: 【 Người như cô ta chắc chắn không thể trở thành nữ chính được. Cô ta mà là nữ chính, đây là tiểu thuyết tình cảm sao, đây là ký sự tội phạm. Ngươi quên cô ta trong nguyên tác đã giết chết bao nhiêu người không? Cô ta rất đáng sợ! 】

Cố Tri Cảnh: 【 Ngươi gần đây hình như rất sợ cô ấy. 】

Hệ thống nói: 【 Có thể không sợ sao. Cô ta đã đánh Quân Hoa Diệu tàn phế, máu me be bét. Nói thật, nữ chính trông rất đẹp, mỏng manh, rất làm người ta đau lòng. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Ngươi bây giờ đi làm nổ não nam chính, tu hú chiếm tổ chim khách, nữ chính chính là của ngươi. 】

Hệ thống: 【 Ngươi có thể nói chuyện dễ nghe một chút không, giống như người bình thường! 】

Cố Tri Cảnh: 【 Không thể. 】

Im lặng mấy giây, hệ thống thở phào. Nó cho rằng Cố Tri Cảnh cuối cùng cũng dừng lại, ai ngờ cô lại nói thêm một câu: 【 Ngươi sợ cô ấy như vậy, có phải là nghĩ muốn bắt nạt cô ấy, cho nên cứ luôn thúc giục ta làm cho cô ấy hắc hóa? Vậy hệ thống của các ngươi có phải là chỉ số IQ tổng thể không cao, đặc biệt lại đào một người thích nhân vật phản diện như ta tới? 】

Giọng cô nghe có vẻ trào phúng, ngữ khí mang theo cái lạnh thấu xương. Tiết trời đầu hạ cũng không đỡ nổi cái lạnh này.

Hệ thống nổi giận: 【 Nếu không phải cô ta, ngươi nghĩ ta sẽ đến trong đầu ngươi sao???? Ngươi có phải thật sự có bệnh không! Ta hảo tâm nhắc nhở ngươi đề phòng cô ta, ngươi không biết lòng tốt của người ta? Lòng bị chó ăn rồi? 】

Cố Tri Cảnh: 【 Được. 】

Moi được thứ mình muốn.

·

Một người một hệ thống đứng dưới ánh nắng chói chang, trong đầu mắng nhau hồi lâu.

Nắng quá, trên trán Cố Tri Cảnh nổi lên tầng mồ hôi.

Trong lúc đó, Cố Tri Cảnh nhận được tin nhắn của đoàn phim, nói buổi trưa có sắp xếp, bảo cô đi một chuyến.

Cao Phi tốc độ thật nhanh. Đoàn phim không cho nhân viên, họ tự mình đến bố trí. Lúc Cố Tri Cảnh đi qua, cô thấy từng chiếc xe đang chạy về phía này.

Cao Phi đứng bên cạnh, sắc mặt tái xanh. Nhìn ra được cô ta rất không muốn làm chuyện này, nhưng lại cố chấp không thể vượt qua lựa chọn của Quân Hoa Diệu.

Tay cô ta chỉ xoa bóp khăn giấy ướt. Trời nóng nực căn bản đứng không vững. Cô ta dùng mùi bạc hà trên khăn giấy để tự mình tỉnh táo lại. Lúc ngẩng đầu, lông mi ẩm ướt.

Trong mắt có một thoáng thương cảm.

Phát giác được ánh mắt của Cố Tri Cảnh, cô ta vội quay đầu đi chỗ khác, dùng khăn giấy xoa xoa dưới mắt. Rất nhanh, Quân Hoa Diệu đi ra, hắn vỗ vỗ vai Cao Phi, như muốn cho cô ta một chỗ dựa.

Tương tự, hắn nhìn về phía Cố Tri Cảnh, con ngươi hơi trầm xuống, mang trên mặt nụ cười không che giấu được, có phần có ý khiêu khích, dù cô có ngăn cản đoàn phim giúp tôi, tôi cũng có thể nghịch thiên cải mệnh.

Thậm chí còn có loại sát ý.

Tựa như lập tức có thể xoay người giết chết Cố Tri Cảnh.

"Chậc, hắn thật không biết xấu hổ, cùng người đại diện của mình cấu kết làm bậy."

Cố Tri Cảnh không lên tiếng. Tần Quang Huy đã làm cái miệng thay cho cô.

Cố Tri Cảnh "ừm" một tiếng, "Thật là sợ, tôi cũng phải tìm người giúp đỡ."

Tần Quang Huy hỏi: "Cố tổng, cô không phải định đi lên phá hoại, đập phá chứ." Tần Quang Huy đứng một lát, nói: "Hay là đừng, cảm giác cái sân này mà đập xuống sẽ rất bất lợi cho chúng ta, cứ như là chúng ta đang ỷ thế hiếp người. Làm ầm ĩ ra ngoài, chắc chắn sẽ nói là cô không đúng. Hơn nữa tôi... tôi không muốn đi đánh nhau, tôi là một Beta, không đánh lại được Alpha."

"Anh biết là tốt." Cố Tri Cảnh dừng bước, liếc anh ta một cái, nhắc nhở Tần Quang Huy đừng tự thêm vai diễn cho mình.

Tần Quang Huy: "?"

Cố Tri Cảnh hỏi, "Lần trước bảo anh đưa rượu Whisky, đưa chưa."

Tần Quang Huy gật đầu, "Yên tâm đi, tôi đã cẩn thận lau chùi rồi."

Cố Tri Cảnh nghiêm túc nói: "Chính anh làm việc thì đặt cho sạch sẽ một chút. Nếu có sơ suất gì." Cô sâu thẳm nhìn Tần Quang Huy, lông mày sắc bén hơi hạ xuống, nói: "Đó cũng là anh làm, rượu là anh bỏ vào."

"Đại tiểu thư tôi..." Tần Quang Huy tim siết chặt, "Cô yên tâm."

Anh ta cũng đã nghĩ đến Cố Tri Cảnh có thể sẽ để anh ta gánh tội thay, làm chuyện xấu mà rất nghiêm túc.

Cố Tri Cảnh lại nói: "Anh mà làm xong, tiền thưởng chắc chắn không thiếu. Cho anh một trăm vạn, sau đó cho anh đi nghỉ phép, thả lỏng một chút."

"Thật sự nghỉ phép sao?" Tần Quang Huy rất sợ.

Đại tiểu thư nói lời này, thật giống như là muốn giết hắn diệt khẩu.

Cố Tri Cảnh liếc mắt nhìn trợ lý.

Tần Quang Huy buồn bã nói: "Tôi cảm thấy là nghỉ phép thật, cảm ơn Cố tổng."

Quân Hoa Diệu chắc chắn sẽ nghĩ hết mọi cách để vượt qua cửa ải khó khăn này của mình.

Cố Tri Cảnh trước mắt vẫn chưa muốn bại lộ mình có hệ thống.

Quân Hoa Diệu có hệ thống, vậy thì hắn hơn phân nửa biết mình là nam chính, cũng biết Dã Trì Mộ là nhân vật phản diện của thế giới này, chỉ có tiêu diệt phản diện mới có thể đứng vững gót chân.

Phản diện muốn diệt trừ nam chính.

Nam chính hắn không muốn diệt trừ phản diện bên cạnh mình sao?

Con ngươi Cố Tri Cảnh tối sầm.

Vì trời nóng, đoàn phim lại nghĩ ra một ý tưởng quái đản, để mọi người cùng nhau đi bơi.

Phía sau đảo là một hồ nước cạn, bên cạnh còn có một thác nước nhỏ.

Trời nóng như vậy, các khách mời mặc bikini chắc chắn sẽ càng thêm chói sáng.

Đoàn phim nói: "Đồ bơi của mọi người là tự đi mua, hay là đoàn phim đặt hàng chung cho các bạn?"

Các khách mời nam chắc chắn không có ý kiến gì, tùy tiện mang một chút là được. Các khách mời nữ mặc đồ bơi chắc chắn phải tự chọn những bộ gợi cảm hơn. Trời nóng như vậy họ đều lười ra ngoài, dự định để trợ lý đi theo đoàn phim cùng nhau chọn.

Dã Trì Mộ ngồi bên trong nghe đạo diễn nói chuyện. Điện thoại "đinh đong" nhận được một tin nhắn: 【 Dã Trì Mộ tiểu thư, đến lúc đó mượn kỹ xảo của cô dùng một lát. 】

Lại ngẩng đầu, Cố Tri Cảnh khoan thai đến muộn.

Các khách quý đều hỏi cô đi đâu, Cố Tri Cảnh không trả lời, lựa chọn ngồi đối diện Dã Trì Mộ.

Cô vào bàn, đạo diễn thăm dò ý tứ của nhà tư sản, nói: "Vừa rồi người đại diện của Vân Lộng Khê cũng đã nói, muốn cùng chúng tôi quay chung. Tôi định để cô ấy đến cùng, các bạn có ý kiến gì không?"

Cố Tri Cảnh làm như không nghe thấy, để hắn tự quyết định.

Rất nhanh, điện thoại di động của cô cũng rung lên.

Cố Tri Cảnh lại cúi đầu nhìn, cô lại nhận được một tin nhắn: 【 So sánh hai nhà xong, vẫn cảm thấy tôi phù hợp hơn sao? Đáng tiếc, Cố tổng, tôi rất đắt. 】

Cô ánh mắt nhìn về phía Dã Trì Mộ, Dã Trì Mộ vẫn còn đang gõ chữ.

Dã Trì Mộ vô cùng lạnh lùng, rút đi rất nhiều sự dịu dàng trước đó: 【Cat-xê của tôi bây giờ nước lên thì thuyền lên. 】

Đúng là vậy, Dã Trì Mộ tiểu thư hiện tại vô cùng hot.

Trên mạng điên cuồng mắng ảnh đế, còn lôi bộ phim mà Dã Trì Mộ đóng ra xem. Dã Trì Mộ diễn vai phản diện, ác độc, hung hiểm. Một ly rượu độc hét ra sự ngoan độc, có thể khiến người ta đâm đầu vào vẻ ngoài hồn nhiên của nàng. Chờ phát giác nàng hư hỏng, nỗi sợ hãi sớm đã đi vào xương cốt, rậm rạp gặm nhấm.

Rất nhiều cư dân mạng đem phim của họ đặt chung để so sánh. Không có so sánh thì không có tổn thương. Quân Hoa Diệu rõ ràng là đang khoe diễn xuất, lấy lòng khán giả, còn Dã Trì Mộ là phái thực sự,  kỹ thuật một trời một vực.

Nếu không phải các diễn viên khác không nổi tiếng quá kéo, kịch bản không mấy phù hợp, Dã Trì Mộ có thể đã được đề cử giải người mới.

Cố Tri Cảnh bây giờ mượn người ta diễn xuất nhưng lại phải tính tiền.

Cũng may Cố Tri Cảnh bây giờ có tiền, trả nổi.

Cố Tri Cảnh trước tiên giải thích: 【 Hết so sánh hai nhà, đúng là đã hiểu rõ tình hình địch. 】 ngẩng đầu nhìn một chút biểu cảm của Dã Trì Mộ, tiếp tục gõ chữ: 【 Còn mời Dã Trì Mộ tiểu thư ra một cái giá.】

Dã Trì Mộ: 【 10 tỷ.】

Cố Tri Cảnh khẽ ho một tiếng, cùng Dã Trì Mộ đối mặt.

Mười tỷ.

Dã Trì Mộ biểu cảm bình thường, dường như cũng không biết mười tỷ đại diện cho cái gì. Nàng muốn, thì chỉ có cái giá đó. Kim khẩu đã mở, nhất định phải cho.

Cố Tri Cảnh nói: 【 Dã Trì Mộ tiểu thư, 10 tỷ, từ điều kiện ngang giá mà nói không mấy phù hợp, cán cân giữa cô và tôi không cân bằng được. 】

Dã Trì Mộ hỏi lại: 【 Tôi không đáng 10 tỷ sao? 】

Cố Tri Cảnh nghiêng đầu xuống. Kinh doanh nhiều năm, lần đầu tiên gặp phải đối thủ đàm phán khó nhằn như vậy.

Cố Tri Cảnh: 【 Đáng giá. Rất vinh hạnh được mời Dã Trì Mộ tiểu thư tham gia diễn xuất. 】

Dã Trì Mộ cũng rất xấu. Sợ là đã tính đến bước mấu chốt nhất của cô, cố ý đến lừa bịp cô. Hư, hư đến đỉnh điểm.

Dã Trì Mộ: 【 Tôi không phải miễn phí, là lúc để cô thu phí diễn xuất của tôi. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Ừm, cô nói đúng. 】

Luôn luôn lợi ích trên hết, bá tổng trong lần đàm phán này đã thua một cách triệt để.

Dã Trì Mộ: 【 Sao nào, cô không muốn sao? 】

Cố Tri Cảnh: 【 Muốn, thậm chí là cam tâm tình nguyện. 】

Nghĩ nghĩ, Cố Tri Cảnh lại trả lời một câu: 【 Có thể nợ được không?】

Dã Trì Mộ: 【 Cô trả nổi không? Tôi còn muốn tính lãi. 】

Cố Tri Cảnh khẽ cắn môi: 【 Đập nồi bán sắt cũng được. 】

Gửi xong, điện thoại di động của cô lại có thêm một tin nhắn.

Tần Quang Huy: 【 Đại tiểu thư, cô có phải cổ họng không thoải mái không? Sao cứ ho khan mãi vậy? 】

Cố Tri Cảnh trả lời: 【 Đừng gửi tin nhắn, làm loạn trận hình của tôi.】

Tần Quang Huy yên lặng rút lại tin nhắn của mình.

Hai người này rõ ràng đang mặt đối mặt, lại cứ thích gõ chữ nói chuyện. Tần Quang Huy liền coi như mình không hiểu sự mờ ám tình cảm của người hiện đại.

Anh ta đâu biết, hai người đang mặt đối mặt mà không thể giao lưu, vì họ đang bàn bạc một hợp đồng lớn, hơn 10 tỷ, đen ăn đen.

Cố Tri Cảnh: 【 Vậy tôi còn một câu hỏi, Dã Trì Mộ tiểu thư mà diễn thua thì làm sao? 】

Cô nhìn về phía Dã Trì Mộ, mắt hơi híp lại, biểu hiện có chút hung hiểm, là dáng vẻ của một thương nhân.

Dã Trì Mộ không cần gõ chữ, trả lời cô bằng một biểu cảm lạnh nhạt. Cô ngồi đối diện nàng, đầu ngay ngắn, nghiêm túc. Làn gió lạnh bên cạnh thổi bay sợi tóc của nàng, ôm lấy gò má nàng nhẹ nhàng cọ xát.

Nhân vật phản diện trực tiếp dùng khí tràng để nói cho cô biết, nàng sẽ không thua.

Cố Tri Cảnh: 【 Tôi cũng tin tưởng Dã Trì Mộ tiểu thư sẽ không thua. Nhưng xuất phát từ lợi ích của một thương nhân, vẫn là nên làm một chút ràng buộc thì tốt hơn. Cô cảm thấy thế nào. 】

Dã Trì Mộ: 【 Ồ, cô muốn làm gì? 】

Cố Tri Cảnh hơi nghĩ nghĩ, cô cũng không biết mình muốn làm gì.

Còn chưa giao chiến với Quân Hoa Diệu, đã phải đến một ván đàm phán với Dã Trì Mộ, ứng phó không kịp.

Cố Tri Cảnh nén cười, nói: 【 Chỉ là hy vọng làm một chút chuyện tương đối... đó. 】

Cô đùa bỡn một phen, rất mong chờ Dã Trì Mộ kinh ngạc, sợ hãi, đỏ mặt. Cô đặc biệt nhìn Dã Trì Mộ. Dã Trì Mộ chỉ miễn cưỡng liếc mắt một cái, ánh mắt đó như đang nói: Cô có thể làm gì?

Dã Trì Mộ: 【 Cô được không? 】

"Tiểu Cố tổng."

Cố Tri Cảnh nhìn thấy tin nhắn, con ngươi chớp động. Cô nghe thấy tiếng gọi, vội nghiêng đầu. Tống ảnh đế "chậc" một tiếng, "Cô lát nữa có chơi cùng chúng tôi không?"

"Tôi là một Alpha nữ, chơi gì với các anh?" Cố Tri Cảnh nói.

Tống ảnh đế nhíu mày, lại rất ao ước, đè thấp giọng hỏi: "Không phải đâu, vậy cô muốn ở cùng Omega à?"

"...Không được sao?"

Cố Tri Cảnh lại một lần nữa cảm nhận được sự ác ý của thế giới này đối với Alpha nữ. Cùng Omega bơi không được sao? Cô lại không phải không khống chế được mình.

Tô Mặc Yên cũng tò mò quan sát cô, "Tiểu Cố tổng, hôm nay cô có mặc đồ bơi không?"

"Tôi à..."

Dư Chi Chi kéo kéo Tô Mặc Yên, vội dẫn cô ấy ra ngoài, "Chị quan tâm người ta mặc đồ bơi làm gì? Cô ấy là một Alpha mà."

Môi Cố Tri Cảnh khẽ nhúc nhích.

Sắp xếp xong, đoàn phim đã đi gần hết. Chỉ còn lại hai người trên bàn đàm phán. Chắc chắn họ đều biết hai người này muốn ở riêng, nên đã đặc biệt đi một cách lặng lẽ không tiếng động.

Cố Tri Cảnh ngước mắt nhìn về phía Dã Trì Mộ, ngón tay mân mê họa tiết trên bàn. Ánh mắt Dã Trì Mộ cũng nhìn qua, nàng rất bình tĩnh, chỉ là lông mi hạ xuống, khí thế âm trầm nháy mắt dâng lên.

Dã Trì Mộ đứng dậy, không nói chuyện bình thường với cô nữa. Có thể từ bên trong vòng qua đến bên cạnh ghế của Cố Tri Cảnh. Nàng qua loa nghiêng đầu, bóng tối của thân thể bao phủ lấy Cố Tri Cảnh.

"Bước cuối cùng."

Ván cờ này là bước cuối cùng, cũng là bước mà nàng phải đi.

Cố Tri Cảnh không nói ra, nàng sẽ đi.

Theo lý thuyết, không gian rất lớn, tính áp bách sẽ không quá mạnh mẽ. Thế nhưng mùi thơm của Omega thăm dò, vuốt ve. Như lạnh lùng, lại như trêu chọc. Ngón tay Dã Trì Mộ đặt trên vai Cố Tri Cảnh.

Chỉ là hai động tác hàng ngày cũng làm cho cơ thể Cố Tri Cảnh không thoải mái. Cô đứng dậy, môi ngậm lấy nụ cười. Thời tiết oi bức làm môi cô hơi khô, câu dẫn người ta như muốn dùng thứ gì đó ướt át để làm dịu đi.

Vải âu phục màu đen hút nhiệt, ngón tay Omega chạm lâu sẽ nóng lên. Đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng lên rồi lại hạ xuống.

Ngón tay Dã Trì Mộ chọc vào lồng ngực cô, "Hôm nay cô có định mặc đồ bơi không?"

"Tôi..." Cố Tri Cảnh không định mặc. Cô dựa vào bàn, con ngươi nhìn ra ngoài. Cửa vẫn chưa đóng, người đã đi gần hết.

Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, làm sáng lên một góc phòng. Họ đứng trong bóng tối, trên người đều là màu đen.

"Cô biết bơi không?"

Cố Tri Cảnh lắc đầu, "Vịt cạn."

Dã Trì Mộ dường như muốn xác định lại thật giả, ngón tay câu lấy cúc áo âu phục của cô, mắt xéo xuống, nhìn xem cô có mặc sẵn đồ bơi bên trong không. Bên trong vẫn là áo sơ mi màu đen. Lòng bàn tay Omega đè lên đó, phá vỡ sự nghiêm túc, cảm giác ngứa ngáy len lỏi vào tim cô.

"Hôm nay nóng như vậy, cô không muốn đi bơi sao? Không muốn nhìn các Omega mặc những bộ đồ mỏng manh ngâm mình trong nước sao?"

Cố Tri Cảnh không nói gì. Nhưng, ai mà không mong chờ một Omega xinh đẹp, hấp dẫn từ dưới mặt hồ đứng lên, để những giọt nước ướt át trên cơ thể tùy ý chảy xuống?

"Tôi bảo cô đi bơi, cô sẽ đi chứ? Sẽ mặc bikini chứ?"

Cố Tri Cảnh nghĩ, tại sao cô bỏ ra mười tỷ, mà lại phải sống như một con chó, chuyện gì cũng phải nghe lời Dã Trì Mộ.

Cô cúi đầu, cổ tay Omega mảnh khảnh, bị thời tiết oi bức phơi đến hồng hào. Tay kia chỉ di chuyển lên, mang theo một ngọn lửa.

Cố Tri Cảnh ra tay trước, cô nắm chặt cổ tay Dã Trì Mộ, cúi người bên tai Dã Trì Mộ. Môi hé ra rồi lại khép, khép lại rồi hé. Hơi thở rơi trên tai nàng, mang theo nhiệt độ.

Tai Dã Trì Mộ bị hơi thở của cô hun đến nóng.

Trái tim Dã Trì Mộ rung động, kiên nhẫn không đủ, tay dán lên ngực Cố Tri Cảnh, chuẩn bị đẩy cô ra sau.

Cố Tri Cảnh: "Gâu."

Thanh âm rót vào tai nàng. Nhiệt độ làm tai nàng đỏ lên. Câu nói đó trêu chọc nàng, khiến nàng nghe nhầm trong một khoảnh khắc. Dã Trì Mộ ngước mắt, con ngươi màu nâu hơi phóng đại, kinh ngạc nhìn cô.

Cố Tri Cảnh không hề dao động, tay cô đặt trong túi quần tây.

Cố Tri Cảnh chính là cố ý. Hôm nay nghe thấy quá nhiều từ "chó", cũng nói ra để Dã Trì Mộ nghe một chút, xem nàng phản ứng thế nào.

Sự tranh phong khí thế tan biến. Omega thất kinh, mặt đỏ, e sợ, xấu hổ. Alpha lại hơn một bậc.

Cố Tri Cảnh đưa tay, lòng bàn tay rơi trên tóc nàng vuốt ve, bóp một lọn tóc nhỏ đặt ra sau tai nàng, nói: "Chờ tin lành, đừng để tôi đợi lâu, Dã Trì Mộ tiểu thư."

Dứt lời, Cố Tri Cảnh đi ra phòng khách trước. Cô dư vị biểu cảm ngơ ngác của Dã Trì Mộ. Chiếc giày sơn mài dưới chân bước ra trước, điện thoại trong túi rung lên làm lòng bàn tay cô rung động. Cố Tri Cảnh lấy ra xem, phản diện còn đang xấu hổ sao?

Dã Trì Mộ: 【 Tôi có thể bớt cho cô. Tiện thể phải thêm điều kiện. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Được, mời nói. 】

Dã Trì Mộ: 【 Tôi muốn ngủ với cô. 】

Cố Tri Cảnh xem xong tin nhắn, bỗng nhiên chau mày, không giải thích được trái tim rung động. Ánh nắng bên ngoài chói mắt. Cô quay đầu, Dã Trì Mộ cầm di động vẫn đứng tại chỗ, không phải nói đùa, trong mắt chứa đựng ánh nắng vàng óng, nàng rất chân thành.

Omega này nhất định phải "chiếm" lấy Alpha kia.

Mùa hè, làn da nàng trắng ngần, rạng rỡ.

Nhưng biết làm sao đây, cô cũng khao khát "chiếm" lấy Omega này.

Rõ ràng không phải lúc để phân tâm, vậy mà điện thoại lại rung lên, một tin nhắn hiện ra:

【Hôm nay mời cô vì chủ nhân mà mặc đồ bơi vào, chó ngoan.】

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com