[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.
CHƯƠNG 45
Dã Trì Mộ mỉm cười, đáp lại: "Màu đen, cởi ra mới thật sự đẹp."Cố Tri Cảnh khựng lại, ngỡ ngàng. Nhân vật phản diện này không chỉ trêu ghẹo, mà còn biết cách khuấy động lòng người. Dã Trì Mộ khẽ ngồi xổm, lần nữa vén áo choàng tắm của cô, dùng răng cắn nhẹ lớp vải ôm lấy lồng ngực Cố Tri Cảnh. Ngón tay cô trượt xuống, chặn lại trên đôi môi nàng, như muốn kìm nén cơn sóng đang dâng trào."Không được." Cố Tri Cảnh khẽ nói, một lần nữa buộc lại chiếc áo choàng tắm, che đi thân thể vừa mới để lộ.Chỉ là ngực vẫn phập phồng, để lộ ra một mảng da trắng nõn.Ban đầu, khi Cố Tri Cảnh đánh dấu nàng, cô cũng chính là người khoác áo choàng tắm đưa nàng đến bệnh viện. Khi ấy, dáng vẻ phóng khoáng, không chút ràng buộc, trên người luôn toát ra một loại khí thế "người sống chớ lại gần" — so với bây giờ còn lạnh lùng hơn gấp bội, giống như một tảng băng sơn không thể tan chảy."Tôi lại không định làm gì cô, cô căng thẳng như vậy làm gì." Dã Trì Mộ đứng thẳng người. Khóe môi nàng hơi ướt át, nhíu mày, có chút trêu ngươi mà nói: "Tôi vừa rồi... chỉ đang trêu cô thôi.""Tôi..."Thật hay giả.Diễn xuất của Dã Trì Mộ rất thật, "Cô xúc động à?"Cố Tri Cảnh có chút lúng túng. Cô là sợ hai người như núi lửa bùng nổ, lát nữa ra ngoài sẽ bị người ta nhìn ra, không ngờ Dã Trì Mộ lại đang trêu chọc cô.Bị ngược lại một vố.Lần sau cô nhất định sẽ không để yên."Tôi đi tắm." Dã Trì Mộ chuẩn bị đi. Người không nhúc nhích, ngừng lại mấy giây, rồi lại quay trở lại, dùng sức kéo mạnh nút thắt trên hông cô.Một cái nút thắt xinh đẹp đã bị kéo bung ra.Dục vọng trả thù thật mạnh.Dã Trì Mộ đi vào phòng tắm, đóng cửa lại thật chặt. Nụ cười hóm hỉnh trên đáy mắt tan đi. Nàng siết nắm đấm đập mạnh vào tường. Alpha đáng chết, thật ngốc, thật ngu xuẩn. Đổi lại là Alpha khác, sợ là đã trực tiếp cởi quần áo của nàng ra rồi.Tân binh à.Tuyệt đối là tân binh.Cố Tri Cảnh không được, mấy chữ này đã khắc sâu vào xương cốt của nàng.Thậm chí cả trong DNA.Lúc Dã Trì Mộ ra ngoài, Cố Tri Cảnh đã thay xong quần áo. Bộ âu phục được cắt may khéo léo làm cho cô trở nên cấm dục. Chân dài vắt chéo, thân thể ngửa ra sau, lướt điện thoại, đáy mắt là sự che giấu nhàn nhạt."Ai gửi tin nhắn cho cô vậy." Dã Trì Mộ lên tiếng hỏi. Nàng đang quấn một chiếc khăn tắm.Cố Tri Cảnh không ngẩng đầu. Dã Trì Mộ đứng ở vị trí gần đó, cách cô một khoảng. Cố Tri Cảnh hít thở nói: "Cao Phi.""Ai?" Dã Trì Mộ không biết tên người đại diện của Quân Hoa Diệu. Cố Tri Cảnh giải thích qua, nàng lại hỏi: "Cô ta tìm cô làm gì?""Không bàn bạc được với người đại diện của cô, bây giờ đến tìm tôi bàn bạc." Cố Tri Cảnh nói thật. Cao Phi và Quân Hoa Diệu tự xưng là người chính phái, nhưng mở miệng ngậm miệng đều là những lời ám chỉ người khác. Cô thân là thương nhân cũng phải nói một câu âm hiểm: Hợp tác với Quân Hoa Diệu có cơm ăn, không hợp tác với hắn, cả đời nhặt ve chai."Họ đưa ra điều kiện gì cho cô." Dã Trì Mộ hỏi.Cố Tri Cảnh cho nàng xem qua bức ảnh nghệ sĩ mà Cao Phi "không cẩn thận" chuyển tiếp, sau đó nói: "Họ định nhường Moonlight cho tôi.""Đó là cái gì?""Tòa nhà cao tầng đối diện nhà hàng mà lần trước trúng thưởng dẫn cô đi ăn.""Hắn mua cho cô sao?" Dã Trì Mộ hỏi."Hắn làm sao tiêu được số tiền đó chứ. Nói là nhường lại cho tôi, không tham gia cạnh tranh, vậy tôi chẳng phải có thể kiếm được một món lời lớn sao."Cố Tri Cảnh nói tiếp, "Vừa rồi cô ta còn bảo có thể tiết lộ cho tôi giá sàn của mấy nhà khác, như vậy thì tôi nắm chắc phần thắng."Cô khẽ nhếch môi: "Sau này tôi vào giới kinh doanh, nếu hắn chịu giúp một tay, tôi cũng có thể đứng vững trong giới này.""Vậy cô có động lòng không?" Dã Trì Mộ hỏi.Cố Tri Cảnh đặt điện thoại xuống, hơi nghĩ nghĩ.Đứng từ góc độ của một người kinh doanh mà nói, đối phương đã nhường lợi ích lớn như vậy, cô mà không động lòng thì đúng là kẻ ngốc. Bên trong, giọng nói của Dã Trì Mộ chậm rãi vang lên: "Lần trước, hắn cũng dụ dỗ tôi. Nếu tôi ngủ với hắn, làm người yêu dưới thân của hắn, hắn sẽ cho tôi rất nhiều tài nguyên."Mày Cố Tri Cảnh nhíu chặt, trên người phóng thích vài sợi Pheromone lạnh lùng. Cô lạnh giọng, nói: "Vậy thì hắn muốn chết."Dã Trì Mộ ở bên trong thay váy. Cố Tri Cảnh không thể đi nhìn nàng, ngồi không nhàm chán, cô lại cầm điện thoại lên lướt, lướt đến lời nói của Cao Phi, gần như muốn bóp nát điện thoại.Thanh âm từ bên trong truyền ra, Dã Trì Mộ nói: "Cô qua đây giúp tôi kéo khóa, kéo không lên.""Được." Cố Tri Cảnh đặt điện thoại xuống.Khi bước vào, Dã Trì Mộ đã mặc váy lên người. Cố Tri Cảnh nhìn thấy phía sau lưng nàng, khóa kéo dừng lại ở ngang eo. Phía sau váy là thiết kế hở lưng rộng, viền được điểm xuyết bằng những đường ren trắng tinh xảo, như thể được chạm khắc bằng tay.Eo của Dã Trì Mộ nhỏ, tay cô đưa ra sau lưng, nhẹ nhàng, chậm rãi lần tới miếng khóa nhỏ.Lòng bàn tay áp lên thắt lưng thon thả, nhẹ lướt qua. Khóa kéo chỉ dài bằng một ngón giữa, kéo thế nào cũng không lên được.Váy ôm sát phần hông, cô mà cố kéo mạnh, ngón tay sợ sẽ không chịu nổi, lại còn có thể chạm nhầm vào những nơi không nên đụng tới.Cố Tri Cảnh bước tới, ngón tay luồn từ dưới hông lên, động tác mềm nhẹ. Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, cô cảm giác mình đã chạm vào đúng chỗ.Cô móc khóa ra, thử kéo — đúng là không được. Cúi đầu nhìn kỹ, mới phát hiện khóa kéo bị kẹt vào lớp vải lót bên cạnh."Chờ một lát."Cố Tri Cảnh lật lớp vải xuống, đến dưới eo. Cô cẩn thận từng li từng tí kéo lớp vải ra, rồi từ từ kéo lên, che đi đường cong eo của nàng."Cảm ơn." Dã Trì Mộ nói.Cố Tri Cảnh cảm giác trên ngón tay mình có dư hương của sữa bò.Hoàng hôn buông xuống, lúc ra ngoài trời đã dần tối.Mấy nữ khách mời trong các phòng khác đều đã ra ngoài. Nhìn thấy Dã Trì Mộ, mắt họ đều hơi sáng lên.Dã Trì Mộ bình thường mặc những bộ đồ mang phong cách đơn giản, lúc này lại khoác lên mình một chiếc váy đuôi cá màu xanh, đường cắt tinh xảo, khí chất vừa hào phóng vừa kiêu kỳ.Nàng bước xuống bậc thang, bên đùi quấn một chiếc vòng lưới cá trắng muốt, mỏng nhẹ. Một bên chân lộ ra, trắng nõn yêu kiều, như thể nàng tiên cá đã dùng tiếng hát của mình để đánh đổi lấy đôi chân ấy — thanh tú, quyến rũ, đẹp đến nao lòng."Rất đẹp." Dư Chi Chi khen một câu.Trên ngực Dã Trì Mộ đeo sợi dây chuyền "Nước mắt mỹ nhân ngư". Viên kim cương lớn rủ xuống ngực nàng, nàng tiên cá nhỏ lộng lẫy xuất hiện.Bên cạnh còn có một kỵ sĩ màu đen.Cố Tri Cảnh đưa tay về phía nàng, toàn thân vận một bộ âu phục đen tuyền.Hôm nay, cô không mặc kiểu dáng nghiêm túc như thường lệ.Áo vest chỉ cài một chiếc cúc ở phần eo, bên trong là chiếc áo cổ V khoét sâu, lớp vải đen làm nổi bật làn da trắng mịn, càng khiến ánh sáng quanh cô trở nên sắc nét.Cả người toát ra khí chất ngự tỷ kiêu kỳ.Dư Chi Chi đùa với Tô Mặc Yên:"Cố Tri Cảnh hôm nay chắc là đặc biệt thay đồ vì ai đó đấy."Tô Mặc Yên mặc một chiếc sườn xám trắng, trông càng thêm dịu dàng.Khóe mắt cong lên, mang theo ý cười:"Đúng là có cảm giác như vậy. Cố Tri Cảnh hình như... hơi sĩ diện."Cũng không hẳn là sĩ diện.Cô nói bộ vest bị ướt — thực ra chẳng hề ướt một chút nào.Chỉ là cô đã thử đi thử lại rất nhiều lần, cuối cùng chọn cho mình bộ đồ gợi cảm nhất.Như vậy ai còn dám nói cô mặc màu đen không đẹp?Mọi người thay xong trang phục rồi đi về phía sàn nhảy, đạo diễn đã cho chở cả đài phun nước nhỏ đến.Tần Quang Huy lại ôm một chiếc hộp đến gọi Cố Tri Cảnh, "Giày! Giày cho Dã Trì Mộ tiểu thư cũng đến rồi."Dưới chân Dã Trì Mộ đang đi một đôi cao gót màu trắng.Tần Quang Huy vẫn đủ tinh ý, lập tức đưa chiếc hộp cho Cố Tri Cảnh.Mấy khách mời bên cạnh thấy vậy, không khỏi ồn ào bắt Cố Tri Cảnh phải đi giày cho Dã Trì Mộ."Thôi đừng mà, tự tôi đi là được." Dã Trì Mộ xách váy, ngồi trên ghế chuẩn bị xoay người, nhưng thân thể lại bị chiếc váy bó chặt.Tô Mặc Yên ở bên cạnh cười, "Em đó, vừa nhìn đã biết là không có kinh nghiệm."Không xoay người thì móc cài giày cao gót làm sao mà gỡ được.Cố Tri Cảnh không biết bị ai đẩy một cái, cô đến trước mặt Dã Trì Mộ, quay đầu nhìn đám người Tống ảnh đế đang đứng phía sau, "Nhanh lên, đi giày cho tiểu công chúa của cô đi.""Tiểu công chúa..." Cố Tri Cảnh cười khẽ. Cô đi qua, quả thực là tiểu công chúa. Cô nửa quỳ xuống, ngẩng đầu lên nói: "Mời tiểu công chúa đưa chân cho tôi."Dã Trì Mộ rất ngượng ngùng, sợ đế giày của mình sẽ làm bẩn người cô, chân cứ rụt vào trong váy.Cố Tri Cảnh ngón tay ngoắc ngoắc váy nàng, "Hửm?"Dã Trì Mộ véo nhẹ lớp vải váy, nàng từ từ vén váy lên, để lộ ra cổ chân. Cố Tri Cảnh cầm đôi giày đi vào cho nàng.Đôi chân trắng hồng của Omega đạp vào lòng bàn tay cô. Dã Trì Mộ dùng sức, nhưng cô không cảm nhận được trọng lượng, nhẹ nhàng như đang cầm một chiếc lông vũ.Dã Trì Mộ ngồi trên ghế, ánh mắt bình thản nhìn về phía cô. Tay nàng nhẹ nắm lấy vạt váy, giày cũng đã mang vào. Ánh mắt giao nhau. Tĩnh lặng mà nồng nhiệt, như thể chỉ chờ một tia lửa chạm vào là có thể bùng cháy.Lúc các khách mời bên cạnh trêu chọc nàng, nàng lập tức ngẩng đầu, trong mắt lộ ra nụ cười, mở ra một ánh mắt khác, con ngươi màu nâu sáng long lanh, như những ngôi sao xanh vỡ vụn.Tiểu công chúa rất vui vẻ.Nụ cười của nàng có sức cuốn hút, khán giả nhìn cũng cảm thấy ngọt ngào.【 Nói thật lòng nhé! Chuyện cổ tích mà bước vào đời thực, cảnh mang giày này đâm trúng XP của tôi mất rồi, công chúa mau giẫm lên chân hoàng tử đi, tôi thật sự yêu quá trời. 】【 Yêu thật đó! Nhưng xin nhắc nhẹ, đây là công chúa – và công chúa nha. Một số "hoàng tử" còn đang trốn trong xe dã ngoại không ló mặt cơ mà. 】【 Mọi người có để ý không, lúc nãy ống kính lia qua, hình như tôi thấy Tiêu Ân Thất! Chính là người đại diện của Vân Lộng Khê đó, ánh mắt kia... u ám ghê gớm, ghen tị tới mức biến sắc luôn rồi. 】【 Tiểu Dã nhà chúng ta chính là công chúa! Mà công chúa với công chúa bên nhau, mới là cổ tích tuyệt nhất! 】Màn đạn vừa rồi hoàn toàn là nói bậy.Tiêu Ân Thất đến giờ vẫn chưa xuống xe.Cô cảm thấy bây giờ mà xuất hiện, lỡ bị máy quay lia trúng thì chắc chắn sẽ bị chửi. Quá nguy hiểm. Nhưng mà... lại không nhịn được.Tiêu Ân Thất ngồi ở ghế gần cửa sổ, chậm rãi đẩy hé kính xe, khe hở chỉ vừa đủ để cô lén nhìn ra bên ngoài."Bên ngoài thật náo nhiệt." Tiêu Ân Thất ngữ khí mệt mỏi, lại đẩy cửa sổ xe ra một chút. Nhìn thấy Dã Trì Mộ trong bộ lễ phục màu xanh, đứng dưới ánh đèn đường do đoàn phim dựng lên, sặc sỡ, lóa mắt. Nàng tiên cá nhỏ được ngàn vạn người sủng ái.Tiêu Ân Thất không mấy hiểu, vì nghệ sĩ của mình mà bất bình, "Lẽ ra vinh quang mà cô ấy đang hưởng thụ bây giờ, cũng nên có một nửa của em. Ngày đó hai người đều ở đó, em cũng bị thương, tình trạng của em bây giờ còn thảm hơn cô ấy."Vân Lộng Khê ngồi trên giường, mặc một chiếc váy đỏ. Trạng thái so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều. Nàng không nhìn ra ngoài, nhìn vào chắc chắn sẽ ghen tị, không dễ chịu.Nàng nhếch môi, cúi đầu nói: "Đều là người bị hại, không có chuyện tốt hơn hay không tốt hơn."Tiêu Ân Thất rất không vui, cô ấy kéo cửa sổ xe xuống, "Sao em có thể nghĩ như vậy? Vốn dĩ là em đáng thương hơn, chương trình trước cũng không phải do em cướp, là đoàn phim muốn đổi người. Chuyện này có liên quan gì đến em, đều là Bạch Thanh Vi đang dẫn dắt dư luận. Trong giới giải trí đổi tài nguyên không phải là chuyện thường tình sao? Em cứ luôn nghĩ cho người khác như vậy, người khác có nghĩ đến cái tốt của em không?"Tiêu Ân Thất rất phẫn nộ. Cùng một chương trình, mà sao chênh lệch lại lớn như vậy.Bên ngoài ăn thịt nướng, khiêu vũ, còn họ thì co ro trong xe, trên bàn chỉ có một đĩa nho khô. Đây là đãi ngộ gì?Tiêu Ân Thất quả thực không chịu nổi cái sự uất ức này.Nghĩ lại, sức cạnh tranh trong giới giải trí luôn là như vậy, họ dựa vào cái gì mà đổ lỗi?Hai người núp trong xe, xuống không dám xuống, đi cũng không dám đi. Tiêu Ân Thất càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, không kìm được mà rơi vài giọt lệ. Vân Lộng Khê trong lòng cũng uất ức, nàng đặc biệt muốn nói với Tiêu Ân Thất, lúc trước tôi đã từ chối, chị cứ nhất định phải nhận, cứ nói sức cạnh tranh trong giới giải trí là thế, đi đâu cũng là do chị quyết định.Tiêu Ân Thất mắt hoe đỏ nhìn nàng, "Tiểu Khê, hay là em đi thay người đại diện đi, chị có lẽ...""Em không có ý đó."Vân Lộng Khê căn bản chưa nói gì, nhưng có lẽ là biểu cảm đã bán đứng nàng — nàng rõ ràng có phần bất mãn với chuyện này."Được rồi, Tiêu tỷ, chúng ta cùng nhau từ từ vượt qua khó khăn đi. Sau này cố gắng không qua lại với Quân Hoa Diệu nữa. Còn bên Dã Trì Mộ... chúng ta cũng tránh xa một chút.""Em cũng không mong nổi tiếng gì cả, cứ từ từ gom góp chút cơ hội, có chút manh mối là được rồi, đúng không?"Nói xong, cũng không cảm thấy nhẹ nhõm, giống như có một tảng đá đè nặng trong ngực.Tiêu Ân Thất cười với nàng, "Được."Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng nhạc. Khách mời của Tinh Ngữ Tinh Nguyện đang khiêu vũ. Vân Lộng Khê hít thở, ở đây một ngày, cô cũng đã mệt mỏi, cơ thể rất không thoải mái, giống như thiếu oxy.Đợi đến khi Tiêu Ân Thất đi lấy bữa tối, nàng thừa dịp không có ai đứng ở cửa một lát. Bên tai nghe thấy tiếng cãi vã, Cao Phi đang cãi nhau với Quân Hoa Diệu. Cao Phi tức giận nói: "Anh chỉ vì Vân Lộng Khê mà cứ ở lại đây, anh xem bây giờ anh bị chửi thành cái dạng gì. Vân Lộng Khê, cô ta có từ trên xe bước xuống không, cô ta chính là đang lợi dụng anh, để anh gánh tội thay. Người bỏ thuốc chết rồi, không có chứng cứ, bây giờ vấn đề toàn bộ đều ở trên người anh. Người cướp chương trình là Vân Lộng Khê chứ không phải anh, anh đang gánh tội cho cô ta, anh biết không?"Chân Vân Lộng Khê khựng lại. Bên kia, giọng Quân Hoa Diệu trầm ổn, không thể nghi ngờ, nói: "Những lời này sau này cô đừng nói nữa. Đánh giá bên ngoài sớm muộn gì cũng sẽ qua đi. Tình trạng của cô ấy mà không tốt lên, sẽ vẫn luôn đau khổ."Vân Lộng Khê không nghe thêm nữa, đóng cửa lại. Không khí hít vào không nhiều, bây giờ chỉ cảm thấy càng thiếu oxy.Mưa bão đã qua, Vân Lộng Khê vốn cảm thấy bầu trời trong xanh, lúc này lại âm u mờ mịt. Nàng nhìn rõ mà lại thấy không rõ, rất nhiều nhận thức nháy mắt bị đảo lộn.Cố Tri Cảnh vốn là một tra nữ, bây giờ cô ấy còn như vậy không?Quân Hoa Diệu ban đầu có ý mờ ám với mình, bây giờ vẫn là vì muốn tốt cho mình sao?Trở lại xe dã ngoại, Vân Lộng Khê ngồi vào chỗ của người đại diện trước đây. Nhẹ nhàng đẩy ra một góc cửa sổ, Cố Tri Cảnh đang mời Dã Trì Mộ khiêu vũ.Cô cầm trong tay một cành hoa hồng, màu đỏ sẫm, giống như máu tươi đã khô lại. Trong vòng hoa tường vi màu hồng, nó thật chói mắt.Nói không ghen tị là giả.Dã Trì Mộ thật sự giống như một người may mắn. Ngày đó nàng đúng là không bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, không trở thành "người may mắn", nhưng sau đó vẫn luôn được Cố Tri Cảnh bảo vệ rất tốt. Có được một chương trình mới, bên cạnh còn có thêm rất nhiều bạn bè bảo vệ nàng.Ảnh đế, ảnh hậu, ca sĩ, hoa đán.Vân Lộng Khê không thể không nghĩ, những người này có phải là do Cố Tri Cảnh đã chọn lựa kỹ càng để làm tài nguyên cho Dã Trì Mộ không. Hồi tưởng lại đoàn phim của họ, các khách mời cùng quay chương trình, bây giờ hận không thể ném Vân Lộng Khê ra khỏi giới giải trí. Xảy ra chuyện lớn như vậy, không một ai quan tâm hỏi thăm.Vân Lộng Khê đã trở thành kẻ đáng thương của thế giới này....Trong vườn hoa trung tâm, Cố Tri Cảnh đi đến bên Dã Trì Mộ, cô cầm trong tay một cành hoa hồng."Hửm?" Dã Trì Mộ nghi ngờ nhìn cô, không rõ ý cô."Chỉ là... mời một cô gái khiêu vũ, trong tay sao có thể không có hoa được." Cố Tri Cảnh đưa hoa cho nàng, hương hoa hồng nồng nàn.Dã Trì Mộ nhận lấy hoa, đặt lên bàn.Cố Tri Cảnh bàn tay đưa ra trước mắt nàng, một tư thế mời rất tiêu chuẩn, "Dã Trì Mộ tiểu thư, có thể mời cô nhảy một bản không?"Dã Trì Mộ ngẩng đầu nhìn cô. Nàng đặt hoa lên bàn, ngón tay đặt lên lòng bàn tay cô. Cố Tri Cảnh nắm chặt tay nàng, dẫn nàng đến, tay cô đặt trên vòng eo thon của nàng.Nhiệt độ lòng bàn tay dán vào eo nàng, quá nhỏ, chỉ muốn dùng sức bóp.Cố Tri Cảnh lùi lại một bước, đợi Dã Trì Mộ tiến lên một bước. Bước chân cô chậm lại, đặc biệt để Dã Trì Mộ theo kịp tiết tấu của mình."Cô thế mà cũng biết nhảy điệu waltz."Dã Trì Mộ không quen, đành phải học theo cô, bước theo tiết tấu mà Cố Tri Cảnh dẫn dắt.Nàng có thể cảm nhận được khí chất quý phái bẩm sinh của Cố Tri Cảnh — tựa như một đóa hoa sinh trưởng trên mảnh đất được hậu đãi, nở rộ kiêu kỳ mà thanh nhã.Đây hoàn toàn không phải là thứ mà một tra nữ sẽ có.Cố Tri Cảnh mấp máy môi, cười không lộ răng, kiêu ngạo."Sao vậy?"Cố Tri Cảnh nói: "Tôi nhảy lung tung thôi.""Hửm?"Cố Tri Cảnh nói: "Học trên phim truyền hình, giữ thẳng eo, bước chân chậm lại, nhẹ nhàng lắc lư, cô sẽ bắt được nhịp điệu. Đây chính là sự ưu nhã của vũ công."Nói xong, tay cô giơ lên. Cô để Dã Trì Mộ xoay một vòng, Dã Trì Mộ nhanh chóng xoay tròn, Cố Tri Cảnh cầm tay nàng tiếp tục dẫn nàng nhảy.Dã Trì Mộ nhìn cô, ngôn ngữ nghiêm túc nói: "Nhưng tôi cảm thấy cô nhảy đẹp nhất."Cố Tri Cảnh rất ưu nhã, trên người có hơi thở ưu nhã của một vũ công. Bước chân rất chậm, từng bước tiến, lùi đều rất vừa phải, không phải là đang cố ra vẻ.Dưới ánh trăng, tay Dã Trì Mộ đặt trong lòng bàn tay cô. Nàng nắm không chặt, vừa đủ để cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô. Cố Tri Cảnh đang nghiêm túc dẫn nàng thưởng thức niềm vui của vũ điệu.Tay hai người nhẹ nhàng nắm lấy nhau, theo điệu nhạc du dương mà nhảy.Mẹ của Cố Tri Cảnh là một vũ công. Cô từ nhỏ đã theo học một thời gian. Sau này mẹ cô cảm thấy cô không có thiên phú và linh hồn của một vũ công, cảm thấy cô quá cứng nhắc, luôn cố ra vẻ, đã trực tiếp đuổi cô ra khỏi phòng múa, còn nói y bát của mình tuyệt đối sẽ không truyền cho cô.Nhưng, trong mắt Cố Tri Cảnh.Mẹ cô khiêu vũ chính là ra vẻ, luôn đặt sự ưu nhã lên trên nhịp điệu. Động tác không đủ tiêu chuẩn, thân thể mềm dẻo hoàn toàn không nhìn ra được vẻ đẹp.Nhìn lâu nhức mắt, sau này Cố Tri Cảnh đến cả vũ đạo cũng chẳng muốn thưởng thức. May mà cha cô không làm âm nhạc, không thì thật... đời này cô và nghệ thuật đã kết thù.Cố Tri Cảnh nói: "Tôi chỉ là đang giả vờ thôi, trên mặt tỏ ra kiêu ngạo."Cố Tri Cảnh lại giơ tay lên, Dã Trì Mộ nhẹ nhàng xoay người, tà váy cũng xoay theo. Khóe môi Dã Trì Mộ cong lên một đường cong, cười lên rực rỡ như một con bướm. Cố Tri Cảnh nâng eo nàng, Dã Trì Mộ nhẹ nhàng ngã vào lòng cô.Rất đáng yêu, cũng rất xinh đẹp.So với điệu múa mà mẹ cô biên đạo còn đẹp hơn gấp trăm lần.Bên cạnh, mấy người đều đang nhảy, vây quanh khu vườn nhỏ này đi dạo.Dã Trì Mộ cười khẽ nói: "Mẹ cô bình thường chắc thích dạy cô khiêu vũ lắm.""Không..." Cố Tri Cảnh dứt lời, đầu óc rõ ràng đau nhói, như có cái gì đó đang đâm vào thần kinh não của cô, đau đến mức cô từ từ nhíu mắt lại.Dã Trì Mộ nhìn về phía cô, cảm giác đó lại biến mất. Ấn đường Cố Tri Cảnh chớp chớp, trong mắt Dã Trì Mộ hiện lên sự nghi hoặc, "Cô vừa rồi sao vậy?""Không sao." Cơn đau đó đâm vào cô như bị điện giật. Cố Tri Cảnh cười nói: "Cô vừa rồi có phải đã giẫm lên chân tôi không?"Dã Trì Mộ cúi đầu, mũi chân của mình và đôi giày da của cô kề rất gần. Nàng lùi lại một chút, "Không có giẫm lên."Nói xong, lại cảm thấy không đúng.Chiếc giày cao gót đính kim sa vươn ra, đạp một cái lên đôi giày da màu đen.Cố ý dùng sức, dùng gót nhọn giẫm lên ngón chân cô."Tê, đau quá."Dã Trì Mộ qua loa cúi đầu, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, chỉ để lại cho cô một bên mặt mang theo nụ cười.Một khúc nhạc kết thúc, các nàng ngồi ở rìa vườn hoa nghỉ ngơi.Cố Tri Cảnh đi lấy một cái đĩa tới, bên trong đặt những loại hoa quả đã được thái sẵn. Cô cầm một chiếc tăm nhỏ, đưa một quả anh đào vào miệng, ngọt ngào, mùi vị không tệ.Trong sàn nhảy còn có mấy người đang nhảy. Đến lúc đổi bạn nhảy, Dư Chi Chi chết cũng không chịu đổi với Tống ảnh đế, Tô Mặc Yên đã sắp nhảy đến mệt."Thôi được rồi." Giọng Tô Mặc Yên có chút oán trách, "Chị muốn nghỉ ngơi một chút.""Nhảy thêm một lúc nữa đi." Giọng Dư Chi Chi có chút nũng nịu.Tô Mặc Yên không còn cách nào khác, đành phải nhảy cùng cô ấy thêm một lúc nữa. Từ sàn nhảy ra, cô ấy nhấc váy lên, cầm một chiếc nĩa để ăn, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe dã ngoại bên kia, "Cái cô Vân Lộng Khê đó còn chưa ra sao? Sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ. Cô ấy cũng khổ tám đời, bị bệnh còn bị đào đi qua.""Chị quan tâm cô ta à?" Dư Chi Chi nói.Tô Mặc Yên chỉ là chê bai một chút. Cô ấy vốn tính thiện lương, không nói được những lời đặc biệt khó nghe."Người đáng thương tất có chỗ đáng hận." Cô ấy nói thêm một câu."Không sao, tôi chính là thích dáng vẻ hiền lành của chị." Dư Chi Chi nhìn cô ấy, trong mắt là sự mê luyến sâu đậm, "Chị khi đó nếu không phải quá thiện lương, chúng ta cũng sẽ không quen biết...""Dư Chi Chi." Tô Mặc Yên cảnh cáo nhìn về phía cô ấy."Thôi được rồi." Dư Chi Chi đập miệng, cảm thấy vô cùng tiếc nuối.Tô Mặc Yên không nói chuyện với cô ấy nữa, đi lấy đồ ngọt tới, cô ấy đưa cho Cố Tri Cảnh bên cạnh một phần.Cố Tri Cảnh chia đôi chiếc bánh bơ, cùng Dã Trì Mộ ăn chung.Tối nay, mọi người cùng nhau nhảy điệu nhảy con thỏ. Tay đặt lên vai người phía trước, anh nhảy tôi cũng nhảy, ai đạp chân ai, tiếng cười truyền khắp sàn nhảy.Cố Tri Cảnh là một người rất ít cười. Người khác cười rất phóng túng, chỉ có cô là môi nhếch lên, thỉnh thoảng cong một chút. Dã Trì Mộ quay đầu nhìn cô, "Đừng giẫm chân tôi.""Tôi muốn giẫm chân cô." Cố Tri Cảnh cố ý nói. Chờ Dã Trì Mộ quay đầu, cô tiến lại gần, nói: "Không phải cô đã cởi giày cao gót rồi sao?""Lại làm gì?""Cô có chút thấp.""..."Cố Tri Cảnh trước đây chắc không mấy khi tiếp xúc với con gái, nói chuyện có một mùi vị ngốc nghếch.Nhảy xong, hoàn hảo kết thúc, tất cả mọi người đều rất vui vẻ. Phần còn lại giao hết cho nhân viên công tác thu dọn. Dã Trì Mộ đi lấy giày cao gót của mình, đi giày cao gót mà nhảy điệu nhảy con thỏ thế nào được, chắc chắn phải cởi ra. Lại còn nói nàng thấp?Chiều cao của nàng trong giới Omega được xem là cao đấy!Tay nàng cầm chiếc váy lụa mỏng đi đến bên ao rửa chân. Cố Tri Cảnh đứng bên cạnh để nàng không bị ngã.Cố Tri Cảnh đưa tay cho nàng, đỡ lấy nàng.Lúc lên cầu, bàn ăn trong vườn hoa đã được dọn đi hết, tay nhân viên rất nhanh.Dã Trì Mộ hỏi: "Mẹ cô là vũ công đúng không."Cố Tri Cảnh vô thức "ừm" một tiếng, tiếp đó đầu cô bỗng nhiên đau nhói, người như bị mù, mắt đột nhiên không nhìn thấy. Cô vội cúi đầu xuống, chân cũng mất đi tri giác. Dù bao nhiêu lần cũng không thể nào thích ứng được cảm giác này.Dã Trì Mộ bị cô dọa cho một phen, vội vàng đi dìu cô, "Cô sao vậy?""Không sao." Cố Tri Cảnh cắn môi, sắc mặt hơi trắng bệch, rất khó chịu. Cảm giác dưới chân dẫm phải thứ gì đó đang mềm ra, như có cái gì đó muốn khống chế cô.【 Hệ thống! 】Cố Tri Cảnh không nghe thấy câu trả lời, chỉ cảm thấy trong đầu lóe lên rất nhiều âm thanh ồn ào. Có cái gì đó lại đang mạnh mẽ chen vào trong đại não, cảm giác này rất mãnh liệt. Cô từ từ quen dần, đặc biệt giống với ngày quay trở lại.Không đúng.Cô đã dọa qua hệ thống, hệ thống không dám tùy tiện quay lại."Cố Tri Cảnh? Cố Tri Cảnh?"Tiếng nói bên tai truyền đến.Rậm rạp chằng chịt đâm vào tai cô."Hửm?" Cố Tri Cảnh tỉnh lại, nhìn nàng. "Cô vừa mới nhức đầu sao?" Dã Trì Mộ hỏi cô.Môi Cố Tri Cảnh giật giật. Ngón tay Dã Trì Mộ rơi trên trán cô, lành lạnh. Trong nháy mắt đó, cảm giác đau đớn toàn bộ tan biến mất, ngón tay của nàng như có ma lực.Ánh mắt Cố Tri Cảnh từ từ khôi phục bình thường. Cảm xúc lo lắng của Dã Trì Mộ tràn vào trong mắt cô. Tay Dã Trì Mộ dán lên trán cô, nhẹ nhàng vuốt ve, "Không đau, không đau.""Vậy, còn ổn..." Cố Tri Cảnh nói.Dã Trì Mộ kề sát đầu cô, tiếp tục vuốt ve, "Đau thì phải nói ra.""Đau."Dã Trì Mộ tiến lên một bước. Nàng đi đôi giày cao gót xinh đẹp, lúc này nàng và Cố Tri Cảnh cao không chênh lệch bao nhiêu.Nàng ngẩng đầu sờ đầu Cố Tri Cảnh, nhẹ nhàng, giống như Cố Tri Cảnh thường ngày trấn an nàng vậy. Từ từ, cũng không vội lấy tay ra, "Không đau."Cố Tri Cảnh nghĩ: Nàng đang trấn an mình sao?Dã Trì Mộ vuốt ve cô, ngón tay câu một lọn tóc của cô xuống, rũ xuống trán cô. Cố Tri Cảnh nhìn đôi môi nàng khẽ nhúc nhích dưới ánh đèn lấp lánh trên cầu, thủy quang lấp lánh. Dù Dã Trì Mộ không nói gì, nhưng Cố Tri Cảnh lại cảm thấy hiệu quả chữa lành.Cách nói trong tiểu thuyết đó là thật.Đau lúc nào, cô gái nhỏ thổi một cái là tốt.Lúc Dã Trì Mộ định rút tay lại, Cố Tri Cảnh đã giữ lấy tay nàng. Lòng bàn tay Dã Trì Mộ úp xuống, tiếp tục vuốt ve cô. Nàng giống như đang vuốt ve một con sư tử. Bình thường sư tử diễu võ dương oai, đến chỗ nàng lại trở thành một con mèo ngoan ngoãn.Lại dừng lại một lúc, Dã Trì Mộ xách váy từ trên cầu đi xuống. Cố Tri Cảnh còn đứng trên cầu, cô đổi hướng, lưng dựa vào lan can cầu. Lúc Dã Trì Mộ rời đi, bước chân có phần vội vã, giày cao gót dẫm không được vững lắm.Sự vuốt ve trên trán vừa rồi vẫn còn vương vấn không tan.【 Tò mò thật. 】 cô nói với hệ thống.Không có gió nhẹ thổi, gò má nàng vì thời tiết oi bức mà trở nên hồng hào.Hệ thống: 【 Đúng vậy, tò mò thật. 】Nó sắp sợ chết rồi. Nhân vật phản diện thế mà lại vuốt đầu Cố Tri Cảnh, lòng bàn tay lướt qua đây một cái, nó đã sợ Dã Trì Mộ sẽ dùng ngón tay đâm thủng đầu cô.Là vì trong mắt người tình biến thành Tây Thi sao?Lẽ nào Cố Tri Cảnh không phát hiện ra trong mắt nàng ẩn chứa hàn quang?Cố Tri Cảnh không phải là người đơn độc, có gia đình, có bạn bè. Cảm giác này đúng là lần đầu. Đau phải nói ra, cô thường xuyên nói với Dã Trì Mộ như vậy.Ra là đến chỗ cô cũng hữu dụng.Bá tổng vì một cái sờ đầu mà nửa ngày không tỉnh lại được.Cố Tri Cảnh đổi hướng, tay đặt trên lan can.Đêm tĩnh mịch, ve sầu trong rừng kêu râm ran, ồn ào. Cố Tri Cảnh hít thở. Ao nước gợn lên một tầng sóng, cá trong đêm trồi lên ăn vụng, cắn vào những sợi cỏ.·Cố Tri Cảnh đồng ý gặp mặt Cao Phi.Trước khi đi hẹn, Cố Tri Cảnh ngồi trên ghế, tiêm một mũi thuốc ức chế loại mạnh vào cơ thể. Ai biết được Quân Hoa Diệu có tìm người cưỡng gian cô không.Cưỡng gian là chuyện nhỏ, cho cô uống thuốc mới là đại sự.Cao Phi nói những lời cũ rích, tẩy não cô rằng không cần thiết vì một nghệ sĩ mà làm cho hai nhà không thoải mái. Dù sao cô cũng là một thiên kim nhà giàu tai tiếng, nói chuyện với cô không cần che giấu, ám chỉ rằng sau này cô có thể tìm được nhiều Omega hơn."Nói cho cô biết nhé, sau này Hoa Diệu giải trí của chúng tôi làm lớn làm mạnh, người mẫu trong và ngoài nước đều sẽ đến. Đừng nói một nghệ sĩ mỏng manh, bảy tám người tôi cũng có thể lấy cho cô."Cố Tri Cảnh ngồi tựa lưng ra sau, dáng vẻ lười biếng, đôi chân dài bắt chéo một cách ung dung.Cô khẽ cười, nói:"Những điều cô nói... cũng không phải là không thể cân nhắc. Có điều, tôi là kiểu người không chỉ thích mỹ nhân, mà còn đặc biệt thích...""Thích cái gì?" Cao Phi hỏi, thấy cô im lặng, liền gấp gáp truy hỏi.Cố Tri Cảnh nhướng mày, lười nhác trả lời:"Tôi còn muốn... hai trăm triệu.""Hai trăm triệu, cô nghĩ..." Cao Phi xổ ra một câu chửi thề, suýt nữa là mắng thẳng ra mặt, "Cô cũng phải xem giá có hợp lý không chứ, cô cảm thấy Dã Trì Mộ đáng giá 2 trăm triệu sao?"Cố Tri Cảnh nhìn Cao Phi.Người này trong tiểu thuyết nhân khí rất không tệ. Ba mươi lăm tuổi, từ đầu đến cuối luôn ra mặt che chở cho Quân Hoa Diệu, trong tuyến cốt truyện giữ vai trò vô cùng quan trọng.Cố Tri Cảnh vẫn nhớ rất rõ — chính cô ta là người moi ra chuyện Dã Trì Mộ mang thai.Cô ta cố ý giăng một cái bẫy, sắp xếp để Dã Trì Mộ quay quảng cáo, rồi thừa dịp đó chụp được bức ảnh chiếc bụng hơi nhô lên của nàng, công bố ra ngoài.Fan đặc biệt thích cô ta, đều gọi cô ta là Phi tỷ, nói tình cảm của cô ta đối với Quân Hoa Diệu có thể đã vượt qua cả tri âm. Vì tình yêu của cô ta chưa bao giờ bộc lộ, không kéo chân nhân vật chính, tất cả mọi người đều kêu gọi tìm đối tượng cho cô ta."Được thôi, tôi cũng không cần tiền. Bây giờ để người đại diện của mình cởi quần áo...""Cố Tri Cảnh, cô sỉ nhục ai đấy?" Cao Phi tức giận ngắt lời cô."Đừng kích động, tôi cũng ghét cô già rồi, không muốn ngủ với cô. Như vậy đi, cô... cùng, cùng ông lão làm tạp vụ trong đoàn phim ngủ đi, sau đó quay video cho tôi xem một chút, chuyện này coi như xong." Cố Tri Cảnh vắt chéo chân, miễn cưỡng nói.Cao Phi mở to hai mắt nhìn cô. Đây là lời người ta nói sao, còn nhục nhã hơn cả việc ngủ với cô. "Cố Tri Cảnh, cô có bệnh à, cút ra ngoài cho tôi!""Cơ hội tốt không có lần hai đâu, suy nghĩ cho kỹ.""Cút!""...Ồ." Cố Tri Cảnh đứng dậy. Cô giật giật vạt áo, nói: "CôCô bảo tôi đến đối phó một Omega đáng thương bị các người bắt nạt thê thảm như thế, nhưng đến chút thân thể của mình cũng tiếc không dám hi sinh? Cô nghĩ mình quan trọng đến thế cơ à?"Mặt Cao Phi đã tím lại, chỉ ra ngoài cửa bảo cô cút.Quân Hoa Diệu vẫn không nói gì, im lặng, không đoán ra được ý hắn.Cố Tri Cảnh cười khẽ, "Sao lại chịu uất ức ở lại đây làm gì? Sao không dọn dẹp rồi cút nhanh đi?"Cao Phi nhìn Quân Hoa Diệu. Cô ta muốn đi, nhưng Quân Hoa Diệu không đồng ý.Quân Hoa Diệu ngước mắt nói: "Chuyện này không phiền Tiểu Cố tổng lo lắng. Chúng tôi đã ký hợp đồng để vào, muốn ở đến khi nào thì ở đến lúc đó."Cố Tri Cảnh "ồ" một tiếng, "Tùy các người."Cô nghênh ngang đi ra ngoài cửa rồi lại dừng lại, "...Quân Hoa Diệu, suy nghĩ một chút, có lẽ, tôi cũng đồng ý. Người tôi đây thật ra tương đối thích chơi, những thứ khác không mấy quan tâm."Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm hôm nay."Quân tiên sinh, anh có thể truyền những lời tôi vừa nói ra ngoài, nhưng sau đó, Cao Phi sẽ gặp nguy hiểm."Cô lạnh lùng nhìn Cao Phi, cười khinh bỉ.Ý tứ rất đơn giản.Nếu Quân Hoa Diệu ghi âm, hoặc làm chuyện gì khác để vu oan cô, cô sẽ đi tìm lão già kia ngủ với Cao Phi. Đến lúc đó chuyện này mà lộ ra, rốt cuộc là lời nói của cô sỉ nhục Cao Phi ác liệt hơn, hay là việc Quân Hoa Diệu vì lấy lòng cô, Cố Tri Cảnh, mà đặc biệt để Cao Phi ngủ với lão già đó ác độc hơn?Tra nữ Cố Tri Cảnh tuyệt không phải chỉ là hư danh.Ghê tởm, ti tiện, thấp hèn.Cao Phi muốn nôn, sao lại có loại người này!"Quân Hoa Diệu, tôi muốn rời khỏi đây! Còn quay cái gì nữa chứ? Nếu anh vẫn tiếp tục ở lại, sau này chúng ta đường ai nấy đi. Cô ta sỉ nhục tôi như vậy, anh có thể đứng ra nói một câu cho ra dáng đàn ông được không?"Quân Hoa Diệu không nói gì, không để ý đến sự sụp đổ của Cao Phi.Chỉ là sau khi Cố Tri Cảnh đi, hắn mới lấy điện thoại ra, nhìn vào trạng thái trò chuyện trên đó, trên đó hiện là "Tiêu Ân Thất". Hắn đã đặc biệt gọi điện thoại cho người đại diện của Vân Lộng Khê, nói là cùng nhau trao đổi cách xử lý chuyện này, thực tế là để Vân Lộng Khê suy nghĩ cho kỹ nên dựa vào ai.Chuyện người bỏ thuốc đã chết, chỉ có hắn và Vân Lộng Khê biết. Hơn phân nửa là Vân Lộng Khê đã nói cho Cố Tri Cảnh. Hắn nói: "Cô nghĩ cho kỹ rốt cuộc muốn đứng về phía nào. Loại người này cô thật sự tin tưởng sao?"···Cố Tri Cảnh cũng lấy điện thoại từ trong túi ra."Nghe rõ chưa?" Cô hỏi một cách điềm đạm.Dã Trì Mộ khẽ "ừm" một tiếng."Lần sau nếu hắn mang mấy đoạn ghi âm ra, nói mấy lời linh tinh với cô, thì nhớ kỹ, tất cả chỉ là bịa đặt." Cố Tri Cảnh nói rất nghiêm túc.Cô cũng đã chuẩn bị sẵn cả hai tay rồi — nếu Quân Hoa Diệu thực sự quay được đoạn âm thanh nào đó, rồi sau lại cố tình đưa cho Dã Trì Mộ nghe, chọc nàng tức giận thì còn đỡ, chứ chỉ cần khiến nàng không vui, vậy mới là chuyện lớn.Cúp điện thoại, Cố Tri Cảnh đi một chuyến đến chỗ đạo diễn.Trong lúc đó, đi ngang qua xe dã ngoại của Vân Lộng Khê. Vân Lộng Khê rất có thể ở đó, vẫn chưa xuống xe. Người đại diện của cô ấy thỉnh thoảng sẽ xuống lấy đồ ăn. Tiêu Ân Thất nhìn thấy Cố Tri Cảnh, biểu cảm giống như chuột thấy mèo, cầm đồ vật liền cúi đầu đi.Tần Quang Huy chậc lưỡi, cố ý âm dương quái khí nói: "Đã đến rồi thì giả vờ cái gì. Tôi mà là họ, bây giờ lập tức đoạn tuyệt quan hệ với Quân Hoa Diệu, nhanh đi ôm đùi của đại tiểu thư."Cố Tri Cảnh cúi đầu nhìn chân mình, "Không cho ôm."Đạo diễn bây giờ thấy Cố Tri Cảnh, biểu cảm rất khác biệt. Ai có thể ngờ tra A lại lật mình thành ông chủ của hắn. Hồi lâu ông ta cũng không quen, ban đầu rót chén trà cho mình uống, bây giờ không biết có nên cho cô không.Cố Tri Cảnh trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, ngước mắt, khí chất lạnh lùng, ngự trị.Đạo diễn đặt chén trà lên bàn trà trước mặt cô. Cô đối với việc quay phim từ trước đến nay không đưa ra ý kiến gì, lần đầu tiên, cô lạnh giọng nói: "Ông đi sắp xếp cho Quân Hoa Diệu một cốt truyện. Đêm Thất tịch không để Vân Lộng Khê tham gia, lại điều Vân Lộng Khê đi làm việc ở xa một chút. Tùy tiện cho một nhiệm vụ để Quân Hoa Diệu tham gia, trước tiên giữ hắn lại đây, để hai người tách ra."Đạo diễn nhìn cô, trong lòng không khỏi run lên một cái. Trước đây lúc quay phim, ông bảo sao làm vậy, Cố Tri Cảnh chưa từng phản đối lấy nửa câu. Đến mức... cô thậm chí còn từng cố ý nói rằng không chắc Quân Hoa Diệu có tới quay không, vậy mà thực tế lại thế nào?Với thân phận đại Boss, chỉ cần đưa tiền — là đến ngay.Nếu ông ta còn coi thường người phụ nữ này, chỉ số IQ của ông ta có vấn đề."Vậy cốt truyện nào thì tốt?""Cái này ông tự nghĩ, ông cứ nói là ông viết kịch bản cho họ, để họ theo đó mà quay. Sau đó hắn chắc sẽ trả lại cho ông một kịch bản mới, lát nữa ông mang kịch bản đó đến cho tôi xem một chút."Đạo diễn đáp một tiếng "được", hỏi: "Bây giờ đi không?"Cố Tri Cảnh lại nhắc ông ta một câu:"Nhớ phải nói rõ, ông làm vậy là vì hiệu quả chương trình, bám theo những kiểu gài bẫy trước đây của Tinh Ngữ Tinh Nguyện."Đạo diễn do dự:"Như vậy... có ổn không? Chúng ta vốn không có kịch bản kiểu đó. Người ta bỏ tiền ra, cuối cùng lại không cho lên hình, như thế có quá đáng không?"Dù hậu kỳ chắc chắn sẽ cắt bớt phần lớn tình tiết, nhưng bọn họ vẫn sợ Quân Hoa Diệu sẽ nhân cơ hội này xoay chuyển tình thế, lên mạng tố Tinh Ngữ Tinh Nguyện chèn ép, bắt nạt mình.Cố Tri Cảnh bật cười:"Tôi chỉ là muốn trả thù hắn thôi. Hắn bắt nạt người phụ nữ của tôi, ông nghĩ tôi còn để hắn yên được sao?"Đạo diễn nghe vậy, trong lòng giật thót. So với sự trơn tuột, quanh co của Quân Hoa Diệu, sự thẳng thừng và dứt khoát của Cố Tri Cảnh khiến người ta khó thở. Cô nói chuyện chân thành, mà ác — cũng rất rõ ràng.Đạo diễn gật đầu, "Đến lúc đó tôi đi nói một câu."
"Yên tâm, số tiền nên đưa cho ông sẽ không thiếu."Cố Tri Cảnh lạnh giọng, không còn vẻ dịu dàng thường ngày."Chương trình làm xong, ông cũng sẽ kiếm được phần của mình."Chỉ một thoáng, đạo diễn có cảm giác như đang ngồi đối diện đàm phán với một nhân vật lớn trong giới.Khí chất của Cố Tri Cảnh thật không thua kém Quân Hoa Diệu.Thậm chí càng giống một bá tổng hơn."Được, tôi sẽ đi ngay bây giờ!"Cố Tri Cảnh vẫn luôn ngồi trong văn phòng đạo diễn, chỉ đợi đạo diễn trở về đưa đồ cho cô. Đạo diễn không mang về được gì, đề án càng không có.Cố Tri Cảnh uống một ngụm trà.Đạo diễn vừa đi xem xong đã tức đến nghẹn họng, văng một câu:"Chết tiệt, Cao Phi như phát điên vậy! Trực tiếp mắng cả tôi.""Cô ta bảo không cần chúng ta sắp xếp gì hết. Bọn họ sẽ tự bày một cảnh ở vườn hoa Mạc Nại, làm cho thật mộng ảo, lãng mạn là được. Ví dụ như thêm chút hoa tường vi, quay đại vài cảnh, thu một cái kết, có đầu có đuôi là được. Đoàn phim không giúp cũng không sao, họ tự đến quay, quay xong là đi luôn, không ở lại nữa.""Thời gian nói chưa?" Cố Tri Cảnh hỏi."Khoảng sáu giờ. Chúng ta bảy giờ không phải có hoạt động đêm Thất tịch sao, vừa hay có thể tách ra với họ.""Tham gia hay không tham gia, chúng ta quay cũng sắp kết thúc rồi mà?"Đạo diễn nói: "Lúc đầu hai người họ cũng không có kế hoạch tham gia hoạt động đêm Thất tịch. Sớm làm xong, chúng ta sẽ nghỉ lễ thật tốt. Sao vậy?""Không có gì."Cố Tri Cảnh nói: "Đợi tôi nghiên cứu thêm một chút, xem có cho họ cái sân này không."Đạo diễn cũng là muốn tiễn hai người này đi, rất hào phóng nói: "Để họ làm một cặp đôi làm nền, làm nổi bật không khí, kéo cảm giác cp của các cặp khác lên...""Chúng ta không phải là cặp làm nền rồi sao, cái này cũng muốn cướp à." Cố Tri Cảnh nói, "Họ không phải quá cố ý sao?""Vậy, nghe cô, nghe cô." Đạo diễn trong lòng tự nhủ, cô cũng quá khó hầu hạ, sau này cho bao nhiêu tiền cũng không làm cái việc khổ cực này nữa."Ông có thể ra ngoài rồi." Cố Tri Cảnh nói."Nhưng đây là văn phòng của tôi mà."Cố Tri Cảnh không đáp lại hắn, cầm tờ giấy viết chữ trên bàn. Đạo diễn liếc qua, không thể không nói chữ của Cố Tri Cảnh viết thật đẹp.【 Tại vườn hoa Mạc Nại, làm một chút hoa tường vi lãng mạn, buổi chiều 6 giờ hoàng hôn, hai người qua loa đi một màn, đoàn phim mở livestream, gieo xong dễ tụ dễ tan. 】Cố Tri Cảnh cầm tờ giấy, bình thường không có gì lạ. Trên đó rất khó đọc ra được nội dung trung tâm. Cô lấy cây bút máy trong túi áo ra, gạch một đường trên giấy.Hệ thống: 【 Cái này trông cũng rất đơn giản. 】Cố Tri Cảnh lại viết một đoạn chữ.Cốt truyện gốc cô nhớ không rõ lắm, ngoài những đoạn về Dã Trì Mộ cô thích xem đi xem lại, nhớ kỹ trong lòng, những cảnh tình cảm của nam nữ chính cô xem rất ghê tởm, đều là mặt mày ngơ ngác, ngón tay lướt lướt xem hết.Cố Tri Cảnh tô tô vẽ vẽ.Thời gian trong nguyên tác cũng rơi vào đúng ngày Thất tịch. Hai người đều là kiểu nghiêm túc với công việc, cảm thấy chuyện gì đã bắt đầu thì phải có cái kết, thế nên không hẹn mà cùng tới ghi hình. Hôm ấy, cả hai còn chưa chờ đến giờ đoàn phim quy định thì đã tình cờ chạm mặt. Ánh mắt chạm nhau. Không ai mở lời trước.Vân Lộng Khê cầm một chiếc nhẫn đan bằng mây trong tay. Cô ấy trả lại nó cho Quân Hoa Diệu, nhưng khi tới tay hắn, chiếc nhẫn đã gãy làm đôi.Quân Hoa Diệu hỏi cô đã quyết định rồi sao — chúng ta thật sự không thể ở bên nhau nữa à?Vân Lộng Khê khẽ gật đầu, "Ừm... không nên đâu."Sau đó, vành mắt cô đỏ hoe, nghẹn ngào nói một câu: "Anh phải sống cho thật tốt nhé."Lẽ ra hôm nay là ngày Thất tịch, đáng lẽ nên lãng mạn. Nhưng vì họ gặp nhau sớm, nên đoạn kết cũng đến sớm.Cảnh sắc rõ ràng đẹp như tranh vẽ, lại vì chia ly mà bỗng trở nên u ám. Ngày lễ tình nhân, hóa ra lại chẳng vui chút nào.【 Buổi chiều 6 giờ, hoàng hôn 】 thời gian【 Hoa tường vi nở rộ 】 cảnh tượng phồn hoa, xinh đẹp【 Qua loa đi một màn 】 cốt truyệnĐiểm mấu chốt kết cục: Không ở bên nhauCố Tri Cảnh gọi hệ thống ra hỏi nó, nói: 【 Ngươi cho ta một nhiệm vụ, căn cứ để phán định qua ải là gì? 】Hệ thống: 【 Ngươi hỏi cái này làm gì, ngươi đừng lại muốn lách bug... bug? 】 Nói xong nó hiểu ra, 【 Có ý gì? 】Cố Tri Cảnh cười.Có ý gì?【 Ngươi đoán xem? 】Ý chính là, Quân Hoa Diệu cũng là đang lách bug để đi theo cốt truyện.Cố Tri Cảnh cầm tờ giấy trong tay, bóp đến hơi nhàu. Bỏ ra một tỷ cũng phải đến tham gia chương trình. Ai gặp hắn mà không nói một câu, ngươi đầu óc có bệnh à?Hệ thống cảm giác mình đã tê liệt, nó ở bên Cố Tri Cảnh lâu như vậy, sao nó lại không phát hiện Cố Tri Cảnh đang mưu tính cái gì: 【Ngươi vẫn luôn dụ hắn? 】Cố Tri Cảnh ngữ khí lạnh nhạt, thu bút máy vào túi: 【 Mưa lớn đến vậy, hắn với Vân Lộng Khê đâu có sâu nặng gì cho cam, thế mà nhất định phải kéo nhau đi ngắm sao? Một kẻ kiếm được cả gia tài bạc tỷ, lại ngu ngốc đến mức đó sao? 】【 Ta đã nói mấy lần rồi, hắn đến tham gia chương trình sợ không phải là đầu óc có vấn đề. 】Cố Tri Cảnh còn có nhiều suy đoán hơn nữa, chỉ là không muốn nói với cái hệ thống này.Lần này dã đến, dã đúng rồi.Chắc chắn hắn cũng là không đi hết cốt truyện, sẽ có một hình phạt nào đó.Cố Tri Cảnh nhẹ nhàng nói: 【 Đúng. 】Con ngươi cô ánh lên vẻ tà khí, quá mức bình tĩnh, giống như sớm đã đoán được câu trả lời, chẳng hề kinh ngạc.Hệ thống ẩn trong cơ thể cô chợt run rẩy, cảm thấy cả người như bị một luồng khí lạnh thấm vào tận xương tủy.Có những lời cô sẽ không nói với hệ thống.Cố Tri Cảnh ngón tay nhẹ nhàng động đậy.Cô sao có thể chỉ đơn thuần phát hiện ra bí mật này mà không đi lợi dụng.Cô muốn là ngay khoảnh khắc xác định, liền có thể làm cho Quân Hoa Diệu mất mạng, tìm ra một biện pháp để đá ngã hắn, chứ không phải là đến sau này mới mất bò mới lo làm chuồng.Quân Hoa Diệu có hệ thống hay không rất dễ đoán. Chính cô cũng mang theo hệ thống. Cố Tri Cảnh đoán được điều này có ích gì đâu, đổi lại một lần kinh ngạc sao?Cố Tri Cảnh muốn chính là cơ chế trừng phạt của hệ thống trong người hắn.Hắn cam lòng bỏ ra một tỷ chỉ để đổi lấy một lần tuân theo cốt truyện.Thậm chí khi cô mở miệng đòi thêm hai trăm triệu, hắn cũng không giống Cao Phi giận dữ chửi bới, càng không hề lập tức bác bỏ.1,2 tỷ hắn đều cam lòng đánh đổi chỉ để hoàn thành một lần nhiệm vụ.Vậy thì... hình phạt của hắn rốt cuộc là gì?Nổ não sao? Hoặc là... hắn sẽ chết sao?Cố Tri Cảnh mỉm cười.Nhất định phải kiểm tra hình phạt của hắn, sau đó chơi chết hắn.
"Yên tâm, số tiền nên đưa cho ông sẽ không thiếu."Cố Tri Cảnh lạnh giọng, không còn vẻ dịu dàng thường ngày."Chương trình làm xong, ông cũng sẽ kiếm được phần của mình."Chỉ một thoáng, đạo diễn có cảm giác như đang ngồi đối diện đàm phán với một nhân vật lớn trong giới.Khí chất của Cố Tri Cảnh thật không thua kém Quân Hoa Diệu.Thậm chí càng giống một bá tổng hơn."Được, tôi sẽ đi ngay bây giờ!"Cố Tri Cảnh vẫn luôn ngồi trong văn phòng đạo diễn, chỉ đợi đạo diễn trở về đưa đồ cho cô. Đạo diễn không mang về được gì, đề án càng không có.Cố Tri Cảnh uống một ngụm trà.Đạo diễn vừa đi xem xong đã tức đến nghẹn họng, văng một câu:"Chết tiệt, Cao Phi như phát điên vậy! Trực tiếp mắng cả tôi.""Cô ta bảo không cần chúng ta sắp xếp gì hết. Bọn họ sẽ tự bày một cảnh ở vườn hoa Mạc Nại, làm cho thật mộng ảo, lãng mạn là được. Ví dụ như thêm chút hoa tường vi, quay đại vài cảnh, thu một cái kết, có đầu có đuôi là được. Đoàn phim không giúp cũng không sao, họ tự đến quay, quay xong là đi luôn, không ở lại nữa.""Thời gian nói chưa?" Cố Tri Cảnh hỏi."Khoảng sáu giờ. Chúng ta bảy giờ không phải có hoạt động đêm Thất tịch sao, vừa hay có thể tách ra với họ.""Tham gia hay không tham gia, chúng ta quay cũng sắp kết thúc rồi mà?"Đạo diễn nói: "Lúc đầu hai người họ cũng không có kế hoạch tham gia hoạt động đêm Thất tịch. Sớm làm xong, chúng ta sẽ nghỉ lễ thật tốt. Sao vậy?""Không có gì."Cố Tri Cảnh nói: "Đợi tôi nghiên cứu thêm một chút, xem có cho họ cái sân này không."Đạo diễn cũng là muốn tiễn hai người này đi, rất hào phóng nói: "Để họ làm một cặp đôi làm nền, làm nổi bật không khí, kéo cảm giác cp của các cặp khác lên...""Chúng ta không phải là cặp làm nền rồi sao, cái này cũng muốn cướp à." Cố Tri Cảnh nói, "Họ không phải quá cố ý sao?""Vậy, nghe cô, nghe cô." Đạo diễn trong lòng tự nhủ, cô cũng quá khó hầu hạ, sau này cho bao nhiêu tiền cũng không làm cái việc khổ cực này nữa."Ông có thể ra ngoài rồi." Cố Tri Cảnh nói."Nhưng đây là văn phòng của tôi mà."Cố Tri Cảnh không đáp lại hắn, cầm tờ giấy viết chữ trên bàn. Đạo diễn liếc qua, không thể không nói chữ của Cố Tri Cảnh viết thật đẹp.【 Tại vườn hoa Mạc Nại, làm một chút hoa tường vi lãng mạn, buổi chiều 6 giờ hoàng hôn, hai người qua loa đi một màn, đoàn phim mở livestream, gieo xong dễ tụ dễ tan. 】Cố Tri Cảnh cầm tờ giấy, bình thường không có gì lạ. Trên đó rất khó đọc ra được nội dung trung tâm. Cô lấy cây bút máy trong túi áo ra, gạch một đường trên giấy.Hệ thống: 【 Cái này trông cũng rất đơn giản. 】Cố Tri Cảnh lại viết một đoạn chữ.Cốt truyện gốc cô nhớ không rõ lắm, ngoài những đoạn về Dã Trì Mộ cô thích xem đi xem lại, nhớ kỹ trong lòng, những cảnh tình cảm của nam nữ chính cô xem rất ghê tởm, đều là mặt mày ngơ ngác, ngón tay lướt lướt xem hết.Cố Tri Cảnh tô tô vẽ vẽ.Thời gian trong nguyên tác cũng rơi vào đúng ngày Thất tịch. Hai người đều là kiểu nghiêm túc với công việc, cảm thấy chuyện gì đã bắt đầu thì phải có cái kết, thế nên không hẹn mà cùng tới ghi hình. Hôm ấy, cả hai còn chưa chờ đến giờ đoàn phim quy định thì đã tình cờ chạm mặt. Ánh mắt chạm nhau. Không ai mở lời trước.Vân Lộng Khê cầm một chiếc nhẫn đan bằng mây trong tay. Cô ấy trả lại nó cho Quân Hoa Diệu, nhưng khi tới tay hắn, chiếc nhẫn đã gãy làm đôi.Quân Hoa Diệu hỏi cô đã quyết định rồi sao — chúng ta thật sự không thể ở bên nhau nữa à?Vân Lộng Khê khẽ gật đầu, "Ừm... không nên đâu."Sau đó, vành mắt cô đỏ hoe, nghẹn ngào nói một câu: "Anh phải sống cho thật tốt nhé."Lẽ ra hôm nay là ngày Thất tịch, đáng lẽ nên lãng mạn. Nhưng vì họ gặp nhau sớm, nên đoạn kết cũng đến sớm.Cảnh sắc rõ ràng đẹp như tranh vẽ, lại vì chia ly mà bỗng trở nên u ám. Ngày lễ tình nhân, hóa ra lại chẳng vui chút nào.【 Buổi chiều 6 giờ, hoàng hôn 】 thời gian【 Hoa tường vi nở rộ 】 cảnh tượng phồn hoa, xinh đẹp【 Qua loa đi một màn 】 cốt truyệnĐiểm mấu chốt kết cục: Không ở bên nhauCố Tri Cảnh gọi hệ thống ra hỏi nó, nói: 【 Ngươi cho ta một nhiệm vụ, căn cứ để phán định qua ải là gì? 】Hệ thống: 【 Ngươi hỏi cái này làm gì, ngươi đừng lại muốn lách bug... bug? 】 Nói xong nó hiểu ra, 【 Có ý gì? 】Cố Tri Cảnh cười.Có ý gì?【 Ngươi đoán xem? 】Ý chính là, Quân Hoa Diệu cũng là đang lách bug để đi theo cốt truyện.Cố Tri Cảnh cầm tờ giấy trong tay, bóp đến hơi nhàu. Bỏ ra một tỷ cũng phải đến tham gia chương trình. Ai gặp hắn mà không nói một câu, ngươi đầu óc có bệnh à?Hệ thống cảm giác mình đã tê liệt, nó ở bên Cố Tri Cảnh lâu như vậy, sao nó lại không phát hiện Cố Tri Cảnh đang mưu tính cái gì: 【Ngươi vẫn luôn dụ hắn? 】Cố Tri Cảnh ngữ khí lạnh nhạt, thu bút máy vào túi: 【 Mưa lớn đến vậy, hắn với Vân Lộng Khê đâu có sâu nặng gì cho cam, thế mà nhất định phải kéo nhau đi ngắm sao? Một kẻ kiếm được cả gia tài bạc tỷ, lại ngu ngốc đến mức đó sao? 】【 Ta đã nói mấy lần rồi, hắn đến tham gia chương trình sợ không phải là đầu óc có vấn đề. 】Cố Tri Cảnh còn có nhiều suy đoán hơn nữa, chỉ là không muốn nói với cái hệ thống này.Lần này dã đến, dã đúng rồi.Chắc chắn hắn cũng là không đi hết cốt truyện, sẽ có một hình phạt nào đó.Cố Tri Cảnh nhẹ nhàng nói: 【 Đúng. 】Con ngươi cô ánh lên vẻ tà khí, quá mức bình tĩnh, giống như sớm đã đoán được câu trả lời, chẳng hề kinh ngạc.Hệ thống ẩn trong cơ thể cô chợt run rẩy, cảm thấy cả người như bị một luồng khí lạnh thấm vào tận xương tủy.Có những lời cô sẽ không nói với hệ thống.Cố Tri Cảnh ngón tay nhẹ nhàng động đậy.Cô sao có thể chỉ đơn thuần phát hiện ra bí mật này mà không đi lợi dụng.Cô muốn là ngay khoảnh khắc xác định, liền có thể làm cho Quân Hoa Diệu mất mạng, tìm ra một biện pháp để đá ngã hắn, chứ không phải là đến sau này mới mất bò mới lo làm chuồng.Quân Hoa Diệu có hệ thống hay không rất dễ đoán. Chính cô cũng mang theo hệ thống. Cố Tri Cảnh đoán được điều này có ích gì đâu, đổi lại một lần kinh ngạc sao?Cố Tri Cảnh muốn chính là cơ chế trừng phạt của hệ thống trong người hắn.Hắn cam lòng bỏ ra một tỷ chỉ để đổi lấy một lần tuân theo cốt truyện.Thậm chí khi cô mở miệng đòi thêm hai trăm triệu, hắn cũng không giống Cao Phi giận dữ chửi bới, càng không hề lập tức bác bỏ.1,2 tỷ hắn đều cam lòng đánh đổi chỉ để hoàn thành một lần nhiệm vụ.Vậy thì... hình phạt của hắn rốt cuộc là gì?Nổ não sao? Hoặc là... hắn sẽ chết sao?Cố Tri Cảnh mỉm cười.Nhất định phải kiểm tra hình phạt của hắn, sau đó chơi chết hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com