[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.
CHƯƠNG 43
Hệ thống sững sờ. Nó không ngờ nhân vật phản diện lại hỏi thẳng như vậy. Phản diện không thể hoài nghi trước, rồi mới chắc chắn sau sao?Hoàn toàn không cho nó thời gian chuẩn bị. Bây giờ mà đi kích thích Cố Tri Cảnh, để cô không tiết lộ bí mật, Cố Tri Cảnh sẽ đau đầu, như vậy Dã Trì Mộ lại càng dễ phát hiện ra manh mối.Nhưng nếu không kích thích, Cố Tri Cảnh mà nói ra thì sao.Lần đầu tiên, nó tiến hành xử lý cách âm.Dã Trì Mộ chỉ thấy môi cô đang động, nhưng không phát ra âm thanh. Nàng tiến lại gần hơn, hỏi lại một lần nữa, từng bước dẫn dắt: "Con vịt thích nhổ lông của cô, là mẹ cô sao? Cô có phải là Cố Tri Cảnh ban đầu không?"Dã Trì Mộ vẫn không nghe được âm thanh.Rất kỳ quái.Nhưng nàng lại nghĩ ra nhiều hơn. Trước đây, khi Cố Tri Cảnh nói chuyện, nàng thường xuyên không nghe được âm thanh, thậm chí có lúc lời nói không khớp với khẩu hình.Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.Dã Trì Mộ lùi sang một bên, ngón tay sờ sờ môi, nàng lại nói một lần nữa: "Cô có thích tôi không? Là thích Dã Trì Mộ sao?"Môi Cố Tri Cảnh không hề động, có lẽ là đã ngủ.Giữa trưa oi bức dễ làm người ta mệt mỏi. Cô nằm ngang, thái dương ẩm ướt, mùi hoa nhài thoang thoảng bao phủ bên người.Dã Trì Mộ lại nói: "Cô không thích Dã Trì Mộ, Dã Trì Mộ sẽ không còn thích cô nữa đâu."Hơi thở đều đều rơi trên ngón tay nàng.Vẫn không nghe được câu trả lời.Hệ thống dù không có ngũ giác, lúc này cũng nín thở. Bởi vì cảm xúc của Dã Trì Mộ có chút làm người ta sợ hãi. Nàng quá muốn biết đáp án, ngữ khí thì muôn phần dịu dàng, nhưng tròng mắt nàng lại phẳng lặng như mặt hồ.Ngón tay rơi trên môi Cố Tri Cảnh, nhẹ nhàng chạm vào.Chấn động một cái.Là.Chấn động hai cái.Không phải.Đáng tiếc Cố Tri Cảnh cũng không nói lời nào. Dã Trì Mộ cũng không lo lắng, nàng nghĩ ra một biện pháp tốt hơn, nói: "Tôi biết làm sao để xác định cô có phải là người mới không."Hệ thống đã trực tiếp tước đi thính giác của Cố Tri Cảnh. Hiện tại, Cố Tri Cảnh không nghe được bất cứ âm thanh nào. Nó thậm chí còn muốn tước đi tất cả các giác quan của Cố Tri Cảnh, nhưng con người lúc ngủ rất nhạy bén, quá yên tĩnh, quá vô cảm, ngược lại sẽ làm cho cơ thể trở nên nhạy bén hơn.Nhất là đối với một Alpha.Căn phòng này không lớn, chỉ hơn mười mét vuông, rõ ràng có hai người và một hệ thống, nhưng lại yên tĩnh đến mức như chỉ còn lại hệ thống và một con ma quỷ biết nói.Dã Trì Mộ đột nhiên nói: "Lần sau ngủ với cô, cô có phải là người mới vào nghề hay không cũng sẽ biết. Cô nhất định phải tỏ ra cái gì cũng không biết nhé, vậy thì tôi sẽ..."Nàng hôn nhẹ lên tai Cố Tri Cảnh, "Vậy thì tôi sẽ ăn cô."Dã Trì Mộ nhớ lại, nụ hôn của Cố Tri Cảnh rất mới lạ. Nếu cô là một tra nữ, sao lại hôn vụng về như vậy? Còn muốn luyện tập kỹ năng hôn của mình cho thật giỏi.Hệ thống: 【 Trời ạ... 】Nó muốn mắng, nhưng lại sợ nhân vật phản diện, nhịn một chút: 【Trời ạ cái bà mẹ nó. 】Sau đó, Dã Trì Mộ không còn nói ra tiếng lòng nữa. Hệ thống đoán không được nàng có ý gì, nó cũng không có bản lĩnh để hỏi.Dã Trì Mộ đang ngắm nhìn gò má của Cố Tri Cảnh, rồi hôn lên môi cô. Lưỡi nàng chạm vào đôi môi châu của Cố Tri Cảnh, đầu lưỡi thâm nhập vào trong môi cô. Cố Tri Cảnh không thể đáp lại, nàng chống người dậy, tiếp tục hôn Alpha đang ngủ say này.Hệ thống lại muốn nhìn xuống, màn hình trực tiếp bị che mờ.Cơ chế chống hình ảnh khiêu dâm của hệ thống đã tự động mở ra.Dã Trì Mộ đang hôn Cố Tri Cảnh, môi rơi trên đó không rời, xâm phạm lấy cô.Hồi tưởng lại toàn bộ cốt truyện, Cố Tri Cảnh đã ép buộc nàng, cho nàng uống thuốc, đánh dấu nàng. Những việc cô làm, việc nào cũng là người thần đều phẫn nộ. Mỗi lần Dã Trì Mộ thân mật với cô xong đều sẽ nghĩ rất lâu, hận người này, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô đi.Lúc này toàn thân tập trung, muốn ăn cô, thật sự muốn ăn Cố Trí Cảnh.Hôn hồi lâu, Dã Trì Mộ buông môi cô ra, định nằm sấp lên người cô. Pheromone trên người Cố Tri Cảnh rất nhạt, là mùi hoa nhài dễ ngửi.Dã Trì Mộ cũng không vì sự im lặng của Cố Tri Cảnh mà lập tức dập tắt sự hoài nghi của mình. Nàng chỉ muốn tự mình tìm ra đáp án.Cố Tri Cảnh có phải là không thể nói ra đáp án không?Nếu nói ra, Cố Thế Xương còn xem cô là con gái không? Cô có vì bị phát hiện thân phận mà rời đi không? Tại sao cô lại đến đây?Rất nhiều chuyện, chưa biết rõ, chưa hoàn toàn chắc chắn, nàng sẽ không mạo hiểm.Nàng sợ lỗ mãng đi đến chân tướng, cuối cùng sẽ mất đi người này.Đây chỉ là một phỏng đoán.Dã Trì Mộ nhớ lại việc đánh dấu của mình, cảm thấy mình quá điên cuồng, chỉ vì một phỏng đoán mà đã nảy sinh ý nghĩ muốn giữ người ta bên cạnh.Muốn chiếm hữu cô.Để cô trở thành của mình, vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.Dã Trì Mộ nghĩ: Mình thật là điên cuồng.Còn chưa hiểu rõ đây.Ngón tay rơi trên ngón tay Cố Tri Cảnh, vẽ những vòng tròn. Ngực Cố Tri Cảnh đang từ từ phập phồng, cô ngủ rất say."Tại sao cô không nghe thấy tôi?" Dã Trì Mộ lại đi xoa bóp tai cô, cuối cùng ngón tay rơi trên đầu cô, "Có liên quan đến cái này không?"Cố Tri Cảnh chưa trả lời. Dã Trì Mộ vén tóc bên tai cô, nhẹ nhàng vén ra sau, nói: "Đột nhiên cảm thấy cô có thật nhiều bí mật. Đầu cô mỗi lần đều sẽ đau... là vì sao?"Lòng bàn tay nàng dán lên đầu Cố Tri Cảnh.·Cố Tri Cảnh tỉnh lại, bản năng lật người, phát hiện Dã Trì Mộ đang gục bên ghế sofa ngủ, lặng lẽ hít thở.Cánh tay Cố Tri Cảnh suýt nữa đè lên tóc nàng. Cô lùi lại một chút, chống tay lên ghế sofa ngồi dậy. Trên môi ẩm ướt, cô đưa tay chạm vào, mình ngủ mà chảy nước miếng sao?May mà Dã Trì Mộ đã ngủ, không thì bị nhìn thấy cũng quá lúng túng.Cố Tri Cảnh cố gắng không gây ra tiếng động. Cô xuống ghế sofa trước, lấy khăn giấy ướt trên bàn lau môi, rồi lại lau tay mình một lần, sau đó bế người lên đặt lên ghế sofa.Thân thể Dã Trì Mộ giật giật, Cố Tri Cảnh liền kìm lại âm thanh. Omega nhắm mắt, trong lòng cô, nàng nhẹ nhàng di chuyển, ngón trỏ kẹp lấy lớp vải áo của cô, ngủ mà vẫn còn lệ thuộc vào cô.Cố Tri Cảnh muốn hôn nàng một cái, lại cảm thấy mạo phạm, cuối cùng mím chặt môi.Omega có thói quen co người lại, tay đặt bên má, không gian chỉ chừa lại một khe hở nhỏ, hơi thở nàng nhẹ nhàng, nông và nóng.Cố Tri Cảnh cúi người nhìn nàng, khóe môi lộ ra nụ cười.Cố Tri Cảnh trong đầu hỏi: 【 Nàng đến lúc nào? 】Hệ thống: 【 Đến lâu rồi. 】Cố Tri Cảnh thở ra một hơi: 【 Nàng thế mà không đánh thức ta. 】Hệ thống rất muốn nói, nàng căn bản không ngủ, một phút trước khi ngươi tỉnh lại nàng còn đang hôn ngươi, nàng chính là giả vờ!Nhưng nó không dám. Nếu nó nói ra, Cố Tri Cảnh chắc chắn sẽ sinh nghi. Đến lúc đó mà hỏi một câu, hai người ánh mắt vừa đối diện, toàn bộ đều xong đời.Nó đã buột miệng một câu quá nguy hiểm, may mà Dã Trì Mộ không hỏi tới.Bởi nếu Dã Trì Mộ hỏi thẳng, Cố Tri Cảnh chắc chắn sẽ trả lời. Mà chỉ cần cô trả lời, sẽ kéo theo việc tiết lộ nội dung cốt truyện, ảnh hưởng đến toàn bộ tình tiết về sau — như vậy, Cố Tri Cảnh sẽ "lạnh".Chức năng nâng cấp này, rõ ràng là để đề phòng Dã Trì Mộ khai thác.Nghĩ lại, nó cũng rất sợ hãi. Một khi cập nhật thành công, nó thật sự sẽ bị thay thế.Cố Tri Cảnh lại hỏi: 【 Ta ngủ mơ màng, cảm giác đầu rất đau, nhưng thế nào cũng không tỉnh lại, có phải ngươi lại làm gì không. 】Hệ thống: 【 Ta không có, có thể là cơ chế kiểm tra tự động! Ta hôm nay thật sự không làm gì ngươi... có thể là nội dung nhiệm vụ của ngươi sắp đến rồi! 】Thân thể Cố Tri Cảnh nóng lên, toát ra mồ hôi nóng. Cô chạm vào trán Dã Trì Mộ, rồi đi vào phòng tắm tắm một cái. Lúc ra, trên ghế sofa đã không còn ai, chỉ còn lại vài sợi hương táo trong veo."Nàng đi ra ngoài rồi sao?" Cố Tri Cảnh nghiêng cổ, cô lại hỏi hệ thống, "Nhiệm vụ gì, hôm nay sao lại chịu nói cho ta?"Hệ thống chỉ là chuyển chủ đề: 【 Dù sao ngươi cũng không làm, thôi bỏ đi. 】Nó chơi trò thông minh vặt, dù sao Cố Tri Cảnh cũng không nghe, cũng sẽ không làm nhiệm vụ tử tế, chuyện này coi như qua. Cái tính toán của nó thật là tinh ranh.Cố Tri Cảnh: 【 Ngươi nói ta tự nhiên nghe, nhưng ta có làm hay không lại là chuyện khác. Nói nghe một chút. 】Hệ thống: 【 ... 】Tính sai.Hệ thống: 【 Theo như cốt truyện gốc, lúc này Dã Trì Mộ sắp nhận được một bộ phim lớn, một dự án điện ảnh lớn. 】Cố Tri Cảnh: 【 Ừm, thao tác cụ thể, nói một chút. 】Hệ thống tự nhiên không tin cô sẽ hại Dã Trì Mộ, nói: 【 Ngươi cần phải cưỡng hôn nàng, rồi lại tạo scandal cho nàng, để nàng rơi vào vòng xoáy bị "bao dưỡng". 】Cố Tri Cảnh: 【 Điều kiện để thông quan là gì? 】Hệ thống: 【 ...Ngươi có phải lại muốn lách bug không. 】Cố Tri Cảnh: 【 Không hài lòng ngươi có thể sốc điện ta. 】Hệ thống nghiến răng nghiến lợi: 【 Ngươi đừng tưởng ta không dám. 】Cố Tri Cảnh: 【 Ngươi thử xem. 】Bây giờ có nhân vật phản diện nhìn chằm chằm, nó nào dám tùy tiện làm gì Cố Tri Cảnh?Hệ thống: 【 Chính là cưỡng hôn nàng! Sau đó chụp ảnh! 】Cố Tri Cảnh: 【 Ồ, cái này có chút kích thích, ta muốn thử xem. 】Hệ thống: 【 ... 】Hệ thống nén giận. Nhưng lại đúng lúc này cửa mở ra, Dã Trì Mộ tay bưng một cái đĩa đi vào, nàng gõ gõ cửa."Hửm?" Cố Tri Cảnh đi qua giúp nàng cầm, tóc cô gội xong vẫn chưa chải, lọn tóc thỉnh thoảng sẽ rơi xuống một hai giọt nước.Dã Trì Mộ đưa đĩa cho cô. Ngón tay của hai người đều dính nước, nhẹ nhàng chạm vào nhau, có chút ẩm ướt.Dã Trì Mộ nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: "Có khó chịu chỗ nào không."Cố Tri Cảnh nói: "Có thể là, vừa mới ngủ dậy không được thoải mái lắm, cơ thể vẫn ổn. Đầu thì có chút choáng, có lẽ ngủ nhiều.""Đau không?" Dã Trì Mộ hỏi một cách nhẹ nhàng, ánh mắt rơi trên đỉnh đầu cô, chớp chớp, ánh mắt sắc như dao.Cố Tri Cảnh đặt đĩa lên bàn, tùy tiện vuốt lại tóc, để nước không rơi vào đĩa, hỏi: "Sao đoàn phim lại cho có một chút đồ ăn vậy."Một cái đĩa chỉ có vài miếng thịt, rau cũng chẳng ra làm sao.Dã Trì Mộ nói: "Không rõ."Nhưng thật ra là tiệc đứng, nàng chỉ chọn một ít đồ ăn mang tới."Các khách mời khác về rồi sao?" Cố Tri Cảnh hỏi."Chưa." Dã Trì Mộ lắc đầu. Trên thuyền chỉ có hai người họ, và các nhân viên trên thuyền.Dã Trì Mộ đưa đũa cho cô, nói: "Nghĩ lại, cô trước đây nấu cơm còn làm cha cô kinh ngạc."Cố Tri Cảnh không có thói quen ăn chung với người khác, lý do rất đơn giản, cô có bệnh sạch sẽ. Cố Tri Cảnh cầm đũa, nhưng vẫn không động."Sao nào, cô không quen ăn à?""Cũng không có." Cố Tri Cảnh nói.Chiếc đĩa đặt ở giữa. Dã Trì Mộ cầm đũa, vạch một đường ở giữa, chiếc đĩa hình trái tim xinh đẹp như bị vỡ làm đôi. Hai người cùng nhau ăn.Cố Tri Cảnh nhặt những miếng thịt dê ra, hỏi: "Cô ăn không?"Dã Trì Mộ lắc đầu.Cố Tri Cảnh nhặt thịt dê ra, để sang một bên."Cô không thích ăn cái này sao?" Dã Trì Mộ hỏi.Cố Tri Cảnh lắc đầu, "Không thích ăn."Dã Trì Mộ "ồ" một tiếng.Sau đó cầm đôi đũa gắp những món ăn gần thịt dê đi."Như vậy sẽ không có mùi thịt dê."Cố Tri Cảnh rất muốn hỏi, sao Dã Trì Mộ lại dịu dàng với cô như vậy?Hệ thống rất muốn nói: vì nàng đang thử dò ngươi!Thế nhưng nó khó mà nói.Cũng may Cố Tri Cảnh không nghĩ đến phương diện đó. Cô gắp món ăn khác bỏ vào miệng, nói: "Thật ra tôi có chút dị ứng với thịt dê, không ăn được.""Được." Dã Trì Mộ nói: "Tôi nhớ rồi."Buổi chiều, hoàng hôn.Mấy khách mời đi ra ngoài đều đã trở về. Hai người họ đứng ở mũi thuyền, gió chiều nhẹ nhàng lay động cánh buồm. Cố Tri Cảnh dựa lưng vào lan can, những tầng mây vàng óng đang cuộn trào sau lưng cô.Các khách mời lần lượt trở về, tay họ hoặc nhiều hoặc ít đều có cầm đồ vật.Cố Tri Cảnh nói: "Chúng ta chắc cũng nên mua một chút, tùy tiện mua gì đó cũng được."Không có so sánh thì không có tổn thương. Chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải người ta sẽ nói cô keo kiệt sao?Chỉ mua cho Omega một cái túi mười mấy đồng, còn trả giá xuống còn vài đồng.Chuyện này truyền ra ngoài thanh danh sẽ không hay ho gì."Hay là chúng ta xuống đi mua ít đồ." Cố Tri Cảnh nói."Nhưng đạo diễn nói, buổi tối chúng ta phải cùng nhau ăn cơm."Cố Tri Cảnh như không nghe thấy, thấy Tống ảnh đế tới, cô đặc biệt đi qua nhìn, nói: "Anh mua gì vậy?"Tống ảnh đế xách theo một chiếc vali, đi nhanh hơn, không thèm để ý đến cô.Không bao lâu, Tô Mặc Yên cũng đến. Cô ấy xách một chiếc túi, bên trong đựng không ít đồ. Cố Tri Cảnh rất tò mò, mon men qua xem. Tô Mặc Yên từ trong túi lấy ra một cây kẹo mút hình cánh hoa."Cái này cho cô."Cố Tri Cảnh lễ phép nói: "Cảm ơn Tô lão sư."Tô Mặc Yên lại lấy ra một cây hình trái tim, "Cái này cho Tiểu Dã."Lần này lấy ra là một cây màu hồng, ngửi lên tựa như là vị đào.Tô Mặc Yên cười với Dã Trì Mộ, rồi lập tức mang đồ vào khoang thuyền.Cố Tri Cảnh cầm kẹo mút tới, cô đưa cây kẹo hình cánh hoa màu hồng cho Dã Trì Mộ.Ánh mắt Dã Trì Mộ rơi trên cây kẹo hình trái tim màu hồng đó, "Tôi muốn ăn cái kia.""A..." Cố Tri Cảnh cầm kẹo, hồi lâu, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy cô không muốn đâu."···Buổi chiều, các khách mời mỗi người dùng cơm, ra ngoài tiêu cơm một chút, ngắm phong cảnh, rồi đều đi nghỉ ngơi. Trong lúc đó không ai để ý đến Quân Hoa Diệu.Phòng làm việc của Quân Hoa Diệu chọn mười giờ tối để đăng đoạn ghi âm.Lúc này mọi người đang buồn ngủ, chuẩn bị đi ngủ, phòng làm việc của họ đã làm cho cư dân mạng phải nổ tung.Bạch Thanh Vi vừa tắm xong, khăn mặt vắt trên vai, còn chưa kịp lau khô tóc, điện thoại của cô ấy đã bị gọi đến vỡ máy. Tất cả mọi người đều thông báo cho cô ấy đi xem, nói nghệ sĩ của cô ấy đã gây ra chuyện, còn làm liên lụy đến tất cả những người đã giúp nàng đánh nhau.Bạch Thanh Vi trong lòng chỉ kinh ngạc một cái, lau khô nước trên đầu rồi mới mở hot search lên xem. Hot search về việc Quân Hoa Diệu bị hành hung trước đó đã bị rút xuống, thay vào đó là #Quân Hoa Diệu thanh minh#, từ khóa tất cả đều là nội dung mắng chửi Dã Trì Mộ.【 Nghe xong ghi âm, Dã Trì Mộ điên rồi sao? 】【 Trời ạ, sao cô ta lại giống một bà điên vậy, tôi đêm nay không ngủ được, toàn là câu nói đi chết đi chết đó! 】【 Hôm nay đánh Quân Hoa Diệu, các ảnh đế, ảnh hậu mau quỳ xuống xin lỗi đi! Quân Hoa Diệu cũng quá thảm đi! 】【 Dã Trì Mộ thật trà xanh, cô ta đã làm liên lụy đến cả một đám người! 】Bạch Thanh Vi có trực giác không tốt. Làm nghề nhiều năm như vậy, cô ấy lần đầu tiên do dự, khủng hoảng. Chuyện đánh nhau hôm nay lại dính dáng đến cả ảnh đế, ảnh hậu.Nếu xảy ra chuyện, đến cả cô ấy cũng sẽ xong đời.·Buổi chiều, đèn trong khoang thuyền, tất cả đã được mở.Phòng của Quân Hoa Diệu ở trong cùng, cửa hé mở.Người bên trong nghe thấy tiếng bước chân tới lui."Bạch Thanh Vi đã dẫn Dã Trì Mộ đi xin lỗi từng người một rồi." Cao Phi nói, "Nhưng chuyện Dã Trì Mộ gây ra, thật sự là xin lỗi có thể giải quyết được sao?"Quân Hoa Diệu vừa tắm ra, trên người quấn một chiếc khăn tắm, dưới khăn là thân thể hùng tráng, tỏa ra hơi thở của Alpha. Cao Phi là một Beta, không ngửi được Pheromone, nhưng trong tay cô ta là rượu Whisky.Mùi rượu nồng nặc hun đến Cao Phi, làm cô ta đỏ mặt."Lúc nào xử lý Tống ảnh đế?" Quân Hoa Diệu xách chân ngồi trên ghế sofa, cười nhìn về phía Cao Phi, trong mắt trêu chọc mang theo ám chỉ.Cao Phi nói: "Đợi mọi người bắt đầu mắng Tống ảnh đế."Lúc này trong phòng tiếp khách, Dã Trì Mộ đang cùng mọi người xin lỗi. Tống ảnh đế nghe mà mặt đen lại, bàn tay anh vỗ lên bàn, nhất thời không phân biệt được là đang tức giận Dã Trì Mộ, hay là tức giận Quân Hoa Diệu.Dã Trì Mộ cúi đầu trước mọi người, nói: "Cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, vô cùng xin lỗi, chuyện ngày hôm nay thật xin lỗi."Bạch Thanh Vi đứng bên cạnh nàng, tay cầm hộp quà xin lỗi, cô ấy đưa đồ vật đến tay mọi người, im lặng, biểu hiện cũng áy náy không kém.Dã Trì Mộ nói: "Đêm minh tinh ngày đó tôi uống một ly rượu. Người đại diện trước của tôi dẫn tôi đến một căn phòng, sau đó khóa trái tôi ở trong đó. Sau đó kỳ phát tình của tôi đã đến, cơ thể như bốc cháy, sau đó rất nhiều Alpha, không ngừng rót Pheromone vào trong, tôi đã đập gãy một cánh tay, thậm chí tôi còn muốn đào tuyến thể của mình. Khi đó tôi nghĩ..."Nàng ngẩng đầu, trong mắt không còn ánh sáng."Ai đó hãy đến cứu tôi, tôi không nhìn thấy được ánh sáng.""Tôi nhớ rất rõ, khắc sâu vào trong xương tủy. Ngoài cửa có cả Quân Hoa Diệu, hắn không phải đến cứu tôi, mà muốn chiếm lấy tôi. Hắn ép tôi ra ngoài, rót Pheromone của hắn vào trong, mùi Whisky, căn bản không thể quên được."Dã Trì Mộ cắn chặt răng, ngón tay dùng sức bóp vào lòng bàn tay, vạch ra từng vết máu. Nàng lại nhìn về phía mọi người, không phải loại cố chấp đáng sợ, mà là tuyệt vọng. Trong mắt, thủy quang lấp lánh làm người ta đau lòng, "Tôi muốn hắn đi chết... rất muốn loại người này biến mất. Tôi biết ý nghĩ này nhất định sẽ bị chửi. Đêm hôm đó tôi không nhịn được, tôi bị hắn chọc giận, hắn cứ làm những biểu cảm ghê tởm tôi, tôi liền bảo hắn đi chết đi. Thật xin lỗi mọi người. Tôi không nên mắng hắn, không nên hôm nay không kiềm chế được, để các anh chị giúp tôi đánh hắn."Nàng cúi đầu xin lỗi mọi người, sống lưng cúi gập.Ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ đau lòng.Tô Mặc Yên nói: "Vậy sao có thể trách em được chứ? Hắn dựa vào cái gì mà nói em nói dối, em không phải đang nói sự thật sao? Ngày đó em không phải cũng bị bỏ thuốc sao? Hắn đây là đang nói dối!""Bây giờ có chứng cứ gì có thể bắt được tên chó hoang này không?" Tống ảnh đế hỏi.Dã Trì Mộ nói: "Có, người đại diện trước của tôi đã mất tích. Còn nữa, để Quân Hoa Diệu giao ra toàn bộ video giám sát ngày hôm đó. Tôi tin rằng hội trường ngày đó sẽ có giám sát, chắc chắn đã quay lại hành động của tôi, bao gồm cả việc tôi bị ai bỏ thuốc, ai đã đến cửa phòng tôi, tất cả đều rõ ràng.""Nếu hắn không giao ra video giám sát, vậy đã nói rõ hắn có vấn đề. Nếu trong video chỉ cắt đi đoạn của cô, đó chính là hắn cố ý." Tả Thần lúc đầu không muốn tham gia chuyện này, nhưng nếu chuyện này đảo ngược, cậu ta làm một chính nghĩa chi sĩ, nhiệt độ có thể từ từ tăng lên. Cậu mà rụt đầu rụt đuôi sợ là sẽ bị bàn tán.Dư Chi Chi an ủi Dã Trì Mộ, cô nàng không phải là một người tinh tế, nói: "Chuyện này có liên quan gì đến cô? Ghi âm tôi nghe rồi, cô chỉ có một câu vu khống hắn thôi. Bản thân chuyện này chỉ có một người bàn luận. Hắn biết Vân Lộng Khê bị bỏ thuốc, lại cướp hợp đồng, cướp chương trình của cô cho Vân Lộng Khê, quay đầu lại nói cái gì cũng không biết, đây không phải nói dối sao? Ai mới là trà xanh chứ? Hắn điên rồi."Tô Mặc Yên cũng nói: "Hắn mà cũng dám đăng ghi âm à? Hắn coi trời bằng vung chắc? Không cho em khóc? Chuyện như thế này mà không đập chết hắn thì còn chờ gì nữa."Cô ấy vừa nói vừa nhíu mày, chẳng hiểu vì sao Dã Trì Mộ lại không muốn nhắc lại. Chuyện này chẳng khác nào lôi vết thương đã lành ra, rồi lại hung hăng rắc thêm một nắm muối.Ngày đó nếu không có ai phát hiện Dã Trì Mộ, nàng đã tuyệt vọng đến mức nào.Bị người ta sỉ nhục... lại bị người ta cướp hợp đồng, làm sao nàng mới có thể leo ra được."Là tôi không kiềm chế được cảm xúc... để hắn ép hỏi hai câu, không chịu nổi sự khiêu khích của hắn, tôi liền mắng hắn. Tôi thật xin lỗi, rất xin lỗi.""Được rồi, được rồi, đừng tự trách. Chửi thì chửi, hắn còn không đáng bị chửi sao." Tô Mặc Yên vỗ vỗ vai nàng, "Quân Hoa Diệu người này quá tà môn, vừa thấy tin tức tôi cũng hoảng một phen. Nhưng nghĩ lại em khó khăn như vậy, nhất định là đã trải qua chuyện gì đó không tốt."Mắt Dã Trì Mộ chớp, lần này nàng không khóc, cố gắng kìm nén, "Thật xin lỗi."Dựa vào một mình nàng là không thể đẩy ngã Quân Hoa Diệu.Những người này cũng không phải là chính nghĩa chi sĩ. Quân Hoa Diệu còn là một nhà tư bản, trong giới giải trí ai cũng lo cho bản thân, không thể nào tốt bụng giúp nàng được, chỉ có thể kéo họ xuống nước.Cho nên nàng mới làm như vậy.Bọn họ đều là những nhân vật có lưu lượng, một khi đồng lòng tạo thế thì chuyện Quân Hoa Diệu làm sao có thể bị xem nhẹ? Hắn nhất định sẽ bị kéo xuống. Bây giờ, Quân Hoa Diệu chắc chắn đang nổi điên, chỉ hận không thể lập tức lên mạng vả mặt từng người, điên cuồng sỉ nhục toàn bộ khách mời của Tinh Ngữ Tinh Nguyện.Đến đi.Quân Hoa Diệu, ngươi cứ tiếp tục diễu võ dương oai vả mặt đi.Bạch Thanh Vi đứng bên cạnh nghe, không nói một lời.Đợi nàng nói xong, Bạch Thanh Vi đưa một tờ khăn giấy cho nàng. Dã Trì Mộ ngồi vào chỗ trống bên cạnh Tô Mặc Yên, nói: "Lẽ ra chuyện này chúng tôi không định đề cập. Trạng thái của Trì Mộ vẫn luôn không tốt, rất căng thẳng, có lúc còn xuất hiện chướng ngại tâm lý. Cho nên, chuyện này đối ngoại chỉ có một người bị hại. Hôm nay Quân Hoa Diệu không biết vì ý đồ gì lại phủ nhận chuyện này, điều này có chút chạm đến giới hạn của tôi, tôi sẽ không để yên như vậy."Cô ấy nói thẳng thừng, "Lát nữa tôi sẽ đưa tài liệu đến tay người đại diện của mọi người. Mọi người có thể lợi dụng chuyện này để cọ nhiệt độ, coi như là lời cảm ơn của chúng tôi, không thể báo đáp bằng gì khác."Đây là cọ nhiệt độ của Dã Trì Mộ sao?Không phải.Là hút máu của Quân Hoa Diệu."Lẽ ra với thủ đoạn của tôi, tôi sẽ không để Trì Mộ đến đây xin lỗi mọi người. Tôi sẽ đợi chuyện này lên men rồi mới ra tay, làm vài cú đảo ngược. Là Trì Mộ sợ ảnh hưởng đến mọi người." Bạch Thanh Vi nói thẳng thắn, thực tế, như vậy càng có độ tin cậy hơn.Cô ấy nhìn về phía Dã Trì Mộ, "Đừng khóc."Dã Trì Mộ lung tung lau sạch mặt: "Tôi sẽ không khóc nữa."·Nói chuyện xong.Từ phòng tiếp khách ra ngoài, đã là rạng sáng. Hai người một trước một sau đi.Dã Trì Mộ như đã đi mệt, nàng dừng bước lại.Nàng cảm giác không nói nên lời.Giống như con đường này nàng đã đi qua rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào đi đến được.Tại sao đột nhiên con đường này lại trở nên ngắn?Là vì Cố Tri Cảnh, người đầy biến số này sao.Bây giờ có chút muốn đi tìm Cố Tri Cảnh.Nhưng, không được, còn phải diễn tiếp.Bạch Thanh Vi vẫn luôn quan sát người trước mắt. Dã Trì Mộ đi rất chậm, theo lý thuyết, từ trong phòng ra, nàng nên vui vẻ, nên có sự hưng phấn khi đánh bại được Quân Hoa Diệu.Thế nhưng, nàng vẫn cứ sa sút, thất hồn lạc phách.Diễn kỹ này, muốn một cảnh quay đến cùng sao?Đến cửa phòng Quân Hoa Diệu, bên trong có tiếng mở cửa. Người mở cửa là người đại diện của Quân Hoa Diệu, cô ta nhìn thấy Dã Trì Mộ liền lắc đầu, "Tuổi còn trẻ học gì không tốt."Dứt lời, cô ta nhìn về phía Bạch Thanh Vi, nói: "Thanh Vi, chúng ta đều là người cũ trong giới. Khuyên cô một câu, đừng để khí tiết tuổi già khó giữ được. Cái gì nên vứt thì vứt đi."Cao Phi khoanh tay đứng đó. Cô ta lớn tuổi hơn Bạch Thanh Vi, con đường hai người đi cũng hoàn toàn khác biệt. Cao Phi thích để nghệ sĩ của mình rèn giũa diễn xuất, từng bước một đi lên. Cô ta chỉ dẫn một mình Quân Hoa Diệu, theo sát hắn từ khi mới nổi cho đến khi rút lui khỏi ánh đèn sân khấu — có thể xem là người sát cánh bên Quân Hoa Diệu lâu nhất, mang danh chính phái.Còn Bạch Thanh Vi thì không như vậy. Cô ấy lên bằng thủ đoạn. Diễn xuất thì bình thường, lại hay cướp vai, dẫm lên độ hot người khác để tự nâng mình. Tô Mặc Yên được cô ấy nâng đỡ, cũng vì thế mà từng bị mắng suốt nhiều năm là dùng thân thể để đổi lấy tài nguyên."Thật ra năm đó Tô lão sư rời xa cô, là một lựa chọn rất chính xác."Một câu đâm thẳng vào tim.Bạch Thanh Vi không nói gì."Xin lỗi, chị Vi Vi." Dã Trì Mộ khẽ nói."Về rồi hãy nói." Giọng Bạch Thanh Vi trầm xuống. Chuyện giữa cô và Tô Mặc Yên, chỉ có thể do chính cô mở lời. Người khác nhắc tới, chẳng khác nào đâm một nhát vào ngực cô.Hôm nay cô vẫn mặc nguyên bộ trắng như trước kia, tóc đen dài xõa xuống đến tận thắt lưng, bóng lưng vừa thanh lãnh vừa kiêu ngạo. Cô bước ra hành lang, lấy chìa khóa ra — tra vào vài lần vẫn không tra được vào ổ."Chị Vi Vi, để em?"
"Chị đây là đang hưng phấn." Cửa đẩy ra, tiếng cửa bị đóng rất lớn. Bạch Thanh Vi cười ra tiếng, "Chị đây là đang hưng phấn! Vui vẻ!"Cô ấy vỗ vỗ vai Dã Trì Mộ, "Diễn tốt, diễn cũng hay."Bạch Thanh Vi cười: "Tất cả mọi người đều là người một nhà, cô ta giả vờ cao nhã cái gì. Chị ngược lại phải xem xem, đợi đến khi Quân Hoa Diệu xé rách mặt nạ, nội tâm của cô ta có chịu nổi không. Đến lúc đó chị nhất định sẽ mua lễ lớn, dán biểu ngữ, để cô ta nhìn xem cô ta đã dẫn theo cái thứ gì, cô ta cũng không thấy ngại mà sủa như chó trước mặt chị."Dù Bạch Thanh Vi đang cười, Dã Trì Mộ vẫn nhìn ra được sự phẫn nộ của cô ấy.Nàng nghiêm túc nhìn lại Bạch Thanh Vi, "Vâng."Bạch Thanh Vi đi rót một ly nước, hai người cùng nâng cốc, coi như thay rượu. Cô khẽ nói:"Đi đến bước này, chị đại khái cũng hiểu em đang làm gì. Dã Trì Mộ, em có phải... đang lợi dụng chị không?"Dã Trì Mộ dùng ngón tay ấn nhẹ vào một lỗ hổng trên chiếc cốc giấy, rồi ngước mắt nhìn cô. Trong mắt nàng, vẻ khiếp nhược đã biến mất, chỉ còn lại sự băng giá như ánh trăng ngoài khung cửa."Không giấu chị, vở kịch này không thể tiếp tục được nữa."Nàng dừng lại một nhịp, rồi nhẹ giọng nói tiếp:"Chị Vi Vi, chị từng nói — muốn trèo lên thì phải không từ thủ đoạn, dù là giẫm lên thi thể của người khác."Ai bị lợi dụng cũng sẽ không vui vẻ.Bạch Thanh Vi sẽ không để người ta giẫm lên vai mình một cách vô ích.Bạch Thanh Vi nhấc cằm lên. Trong tay cô ấy không phải là rượu, chỉ là nước bình thường, nhưng cô ấy cầm chiếc cốc giấy, uống ra một khí thế, nói: "Vậy thì chị sẽ xem em bày binh bố trận thế nào, chơi ván cờ này ra sao. Hy vọng em lợi dụng chị, có thể lăn ra giá trị lớn nhất.""Vâng."···Gần bảy giờ tối, lúc mọi người còn đang mắng Dã Trì Mộ, một nghệ sĩ khác của Bạch Thanh Vi, Liễu Sấu, đã đăng một bài Weibo đầu tiên.Fan của Liễu Sấu sắp đạt đến một trăm triệu, gần đây nhiệt độ của cô ấy rất cao.Tiểu Liễu Thụ nhánh: 【 Cô bé rất tốt, ở công ty rất cố gắng, mỗi ngày đúng giờ học hát, luyện múa. Trong đoạn ghi âm, tôi chỉ nghe thấy sự tuyệt vọng. Bây giờ đánh ra hai chữ đó cũng cảm thấy bẩn miệng. Tôi tin cô ấy. 】Phía dưới rất nhiều người khuyên Liễu Sấu xóa Weibo, Liễu Sấu trả lời một câu: 【 Nhưng mà tôi không giúp cô ấy nói chuyện, sẽ không có ai giúp cô ấy cả. 】Bạch Thanh Vi gửi cho Dã Trì Mộ một đoạn tin nhắn thoại, nói: "Để Liễu Sấu tỷ của em cọ nhiệt độ của em." "Được, không sao đâu, cảm ơn chị Liễu Sấu."Sáng sớm, Dã Trì Mộ thay quần áo. Nàng mặc một chiếc váy lụa bồng bềnh màu tím xanh, tóc rối che đi cổ, trông nàng suy sụp, như một đêm không ngủ, cúi đầu, người trông rụt rè, e sợ.Thuyền sắp khởi hành trở về. Đoàn phim buổi sáng không sắp xếp cho mọi người ăn cơm cùng nhau. Quân Hoa Diệu ngược lại lại ra ngoài đi dạo. Như hắn tưởng tượng, biểu cảm của mọi người đều vô cùng kém, ánh mắt nhìn hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.Quân Hoa Diệu bị nhìn chằm chằm rất không thoải mái.Người đại diện của Quân Hoa Diệu nhắc nhở hắn, "Tiếp tục giữ phong độ và hình tượng của anh. Bây giờ chịu thiệt chính là họ.""Tôi biết." Quân Hoa Diệu thu liễm nụ cười, vẫn giữ vẻ rất khổ sở.Buổi sáng, thuyền khởi hành trở về.Cố Tri Cảnh lấy một chiếc ghế nằm trên boong thuyền. Cô vẫy vẫy tay với Dã Trì Mộ, bảo nàng lại gần.Chuyện trên mạng cô đều đã thấy. Lúc Quân Hoa Diệu đi qua bên cạnh họ, cô nói: "Sợ cái gì, không phải chỉ là một cái hot search sao. Quay đầu lại bảo phụ thân tôi mua một cái hot search mới cho cô."Quân Hoa Diệu trong lòng tự nhủ: "Thật ngu xuẩn. Đây là một cái hot search bình thường sao? Sự nghiệp của cô ta sắp xong rồi, sau này sẽ bị người ta phỉ báng triệt để."Cố Tri Cảnh là bùn nhão không trát được lên tường, cô ta căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.Quân Hoa Diệu đứng bên lan can nhìn điện thoại, nhìn toàn là những lời giúp hắn mắng người khác. Fan của hắn đã bị đè nén quá lâu, nhất là hôm qua hắn bị đánh, bây giờ cũng điên cuồng chửi rủa khắp nơi. Trên mặt hắn còn vết bầm, hôm nay thợ trang điểm đã đặc biệt giúp hắn tăng thêm màu sắc.Một mình hắn dựa vào lan can. Những người khác ngồi cùng nhau im lặng, vẫn giữ khoảng cách với hắn, chắc cũng ngại ngùng khi nói chuyện với hắn.Cố Tri Cảnh còn đang trêu chọc Dã Trì Mộ. Nàng thuận tiện phối hợp diễn kịch, khuôn mặt diễm lệ tiến đến bên Dã Trì Mộ, cánh tay cô đặt trên quần tây, nói: "Thực sự không được, phụ thân tôi nói cũng không sai, cô đến nhà tôi sau đó...""Sinh con sao?" Dã Trì Mộ ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tỏa ra ánh sáng vàng của mặt trời, giọng nói trầm thấp: "...Cũng không phải là không được."Cố Tri Cảnh: "?"Ngay cả Quân Hoa Diệu cũng quay đầu liếc nhìn.Nước hồ vỗ vào mũi thuyền, mặt trời từ phía trên từ từ dâng lên, từ màu vàng trứng ngỗng biến thành màu đỏ rực của than hồng. Nóng thêm một lúc nữa, thuyền sẽ cập bờ.Vì chuyện hôm nay, đoàn phim quay cũng không được nóng bỏng lắm, đều sợ.Thuyền đến bên bờ, Quân Hoa Diệu xuống trước. Bước chân hắn so với trước đây trầm ổn nhưng lại gấp gáp hơn, khóe môi lộ ra một nụ cười.Hắn đã làm rất hoàn hảo, hắn chỉ cười với Vân Lộng Khê.Ngoài người phụ nữ này ra, không có ai khác có thể làm hắn mong đợi.Đoàn phim đẩy ống kính về phía trước. Quân Hoa Diệu đi đến trước chiếc xe dã ngoại mới, nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi của Vân Lộng Khê, hắn dừng bước, ôn tồn nói với đoàn phim: "Đợi một chút đi, để cô ấy nghỉ ngơi một lúc trước."Chờ Vân Lộng Khê xem xong hot search, tự nàng sẽ đến sau. Cái gì nhẹ cái gì nặng, nàng tự biết cân nhắc.Đợi mười mấy phút, đoàn phim không chờ được ám chỉ, bảo hắn đi thêm một lần nữa.Quân Hoa Diệu lên bậc thềm của xe dã ngoại, hắn đưa tay gõ cửa xe. Vân Lộng Khê vẫn không xuống. Hắn nói: "Đoàn phim hôm nay muốn tổ chức vũ hội, có thể mời cô nhảy một bản không?"Quân Hoa Diệu gõ cửa lại. Cảm giác sắc mặt của người đại diện không tốt lắm, người đại diện tức giận. Cái này không giống như lúc đến đã nói, livestream còn giữ thể diện, không phải đang vả mặt họ sao. Cô ta nói: "Anh đừng gõ nữa, cô ta thật sự không biết điều."Quân Hoa Diệu tính tình ôn hòa, "Không sao, cô ấy trạng thái không tốt."【 Trời ơi, sao hắn có thể trơ trẽn đến mức này? Vân Lộng Khê sợ hãi như thế, vậy mà hắn vẫn cứ gõ cửa. Chẳng lẽ mấy lời trên mạng đều là thật? 】【 Cảm ơn "Tinh Ngữ Tinh Nguyện"! Thật lòng cảm ơn ekip đã không nể nang Quân Hoa Diệu mà vẫn quay hình. Nhờ vậy tôi mới được thấy rõ bộ mặt thật của hắn! Đồ đàn ông bẩn thỉu! 】【 Vân Lộng Khê không ở yên mà dưỡng bệnh, còn chạy tới đây phối hợp diễn kịch với hắn sao? 】【 Có khả năng nào... là Vân Lộng Khê đang bị uy hiếp không? 】【 Quân Hoa Diệu còn muốn vào phòng Vân Lộng Khê? Làm ơn đừng! Có ai cản hắn lại được không! Aaa! Đừng để cái tên cầm thú này vào trong — hắn cứ thế mà gõ cửa phòng Omega sao? Quá đáng sợ! 】【 Nếu tôi là Vân Lộng Khê, tôi thà nhảy lầu cũng không ra ngoài! Trời ơi, người đại diện của hắn không thấy gì à?! 】【 Mà không thấy cũng phải thôi. Hot search về Dã Trì Mộ bị đè chặt, gần như chẳng ai biết đến. Không để tâm đến nàng thì đúng là mù tịt. Quân Hoa Diệu đúng là nhà tư bản có thế lực thật sự. 】Trong phòng sau xe ở vườn hoa Mạc Nại, mọi người ngồi quanh bàn gỗ màu trắng xem, không ai quấy rầy Quân Hoa Diệu, cứ nhìn ảnh đế diễn, cầm hạt dưa cắn.Tống ảnh đế còn căn dặn mọi người, ác ý tràn đầy nói: "Ai cũng đừng đi vạch trần hắn, xem hắn có thể diễn đến trình độ nào."Dã Trì Mộ nói với đoàn phim: "Đoàn phim có bác sĩ đi theo, để bác sĩ đến khám cho Vân Lộng Khê, đừng để cô ấy thật sự bị bệnh."Quân Hoa Diệu từ xe dã ngoại bên kia đến, hắn đi hái một bó hoa tường vi, rất không lĩnh tình. Ánh mắt lạnh lùng lướt qua người Dã Trì Mộ, nói: "Còn mời Dã Trì Mộ tiểu thư quản tốt bản thân."Dã Trì Mộ nuốt cơn tức, từ từ ngồi xuống.Quân Hoa Diệu đứng thẳng người, bộ vest màu bạc tôn lên vẻ ngoài lịch thiệp, nho nhã của hắn. Hắn nói:"Cô cứ yên tâm, cô chắc chắn sẽ không khiến ai phải thất vọng. Việc đưa cô đến đây, vốn dĩ là mong cô có thể bước ra ngoài, chứ không phải để cô phải chịu đựng điều gì. Cô không muốn bị bó buộc — tôi hiểu điều đó."Trợ lý bên cạnh căn bản không muốn lên làm phiền hắn, diễn! Tiếp tục diễn đi!Livestream đều đang mở đấy!Lòng hắn thầm nói: "Quân tổng, anh xong rồi.""Lộng Khê, mở cửa ra được không?"·Bạch Thanh Vi sáng sớm không vội đăng Weibo.Mà là để rất nhiều blogger bóc phốt trước. Đợi đến mười một giờ, khi Quân Hoa Diệu đã diễn xong đủ các loại vai, giả làm người tốt, làm việc thiện, đủ các loại duy trì hình tượng xong mới đăng Weibo.Dã Trì Mộ V: 【 Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi! [Hình ảnh][Hình ảnh] 】Hình ảnh kèm theo là giấy chứng nhận điều trị của Dã Trì Mộ, một tấm ảnh khác là ảnh chụp màn hình cuộc gọi của Quân Hoa Diệu chủ động gọi cho nàng lúc nàng đang điều trị.Giấy chứng nhận điều trị ghi chép chi tiết nàng đã bị hạ thuốc cưỡng chế, kích phát kỳ phát tình ở nhiệt độ cao, thậm chí một cánh tay của nàng đã bị gãy, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.Thời gian chính là vào đêm hội minh tinh.Chữ của nàng như có âm thanh, lượn vòng, đẫm máu.Rất nhiều người một lần nữa lắng nghe đoạn ghi âm của Dã Trì Mộ. Rõ ràng đó là một giọng nói tuyệt vọng, như đang đứng bên bờ vực, không lối thoát. Nàng hận không thể một tay giết chết Quân Hoa Diệu.Tất cả mọi người theo dõi nàng lúc này như thể cùng quay về đêm hôm đó.Dã Trì Mộ phát điên, như một bóng ma đứng trên cầu, ghé sát vào tai hắn, thì thầm bằng giọng điên dại:"Đến cả anh cũng mơ tưởng làm thần minh cứu rỗi tôi?""Đi chết đi."Mà phía dưới, khắp nơi đều là những người ủng hộ nàng.⸻Tống Nguyên Từ V:【 Quân Hoa Diệu, anh đăng Weibo bóng gió muốn kiện tôi? Đi đi, tôi để lời lại đây, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón. Mời anh đưa ra video quay lại đêm hôm đó, chỉ cần có thể chứng minh anh vô tội, tôi sẽ lập tức quỳ xuống xin lỗi! Nhưng nếu đúng là anh hạ dược một Omega, còn phóng thích Pheromone uy hiếp người ta, thì tôi chưa từng hối hận vì đã đánh anh — chỉ tiếc là chưa đánh chết! 】⸻Tô Mặc Yên V:【 Quân Hoa Diệu, tối qua tôi đi ngang qua cửa phòng anh, còn nghe thấy tiếng bật nắp rượu vang. Khi dễ một Omega khiến anh vui vẻ đến vậy sao? Anh từng nói với tôi rằng mình bị vu oan, tôi đã từng dao động. Nhưng giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.Tiểu Dã ở trong vòng tay tôi, cả người run rẩy, hoảng loạn đến mức không cất nổi lời, khóc đến đỏ cả mắt. Thế mà tôi còn tin vào nhân phẩm của anh.Nếu thật sự trong sạch, mời anh công bố đoạn video đêm hôm đó. Tất cả những gì liên quan đến Dã Trì Mộ, một giây cũng không được cắt. Đừng bảo không có video. Anh là nhà đầu tư chính, tất cả mọi người đều phải nghe anh — anh đừng học cái giọng trong bản ghi âm kia mà nói 'tôi không biết gì cả'. Đừng giả vờ hồ đồ. Xin hãy công bố video. 】⸻Dư Chi Chi:【 Kể mọi người nghe chuyện cười nhé. Hôm qua tôi gửi tin kia đi, chưa đầy một lúc, có kẻ lập tức đứng ra nhận mình là 'người bị hại khác'. Tôi phải để trong ngoặc kép, vì tôi thật sự quá kinh ngạc — bọn họ làm sao biết Dã Trì Mộ cũng bị thương? Lại còn không biết xấu hổ mà giành phần tội nghiệp với nàng.Bây giờ còn quay lại bắt tay nói muốn cùng giúp đỡ Dã Trì Mộ? Thật coi đoàn phim Tinh Ngữ Tinh Nguyện là nơi dễ bị thao túng à? 】⸻Tả Thần:【 Ngày hôm đó, là một người đàn ông, vậy mà tôi không bước lên mà giẫm cho hắn vài cú, nghĩ lại tôi còn thấy xấu hổ.Quân tiên sinh, tôi từng là fan điện ảnh của anh.Làm ơn công bố video, để tôi có thể dứt khoát từ bỏ mọi niềm tin còn sót lại. Cũng xin đừng cắt ghép gì hết. Tôi chỉ muốn biết một điều — anh có thật đã hạ dược Omega hay không. 】Lên men đi, cứ để sự việc này ầm ĩ lên, càng lớn càng tốt.Khiến cho mọi chuyện thành một cơn hỗn loạn thật sự.Một mình Dã Trì Mộ đối đầu với hắn có thể không làm nên chuyện. Nhưng nếu là hai người? Ba người? Nếu là cả một đám nhân vật lưu lượng đỉnh cấp trong giới giải trí cùng nhắm vào hắn thì sao?Không có ánh đèn sân khấu rực rỡ, Dã Trì Mộ lặng lẽ nằm gục xuống.Giữa âm thanh xôn xao ồn ào, bóng dáng nàng không rõ ràng lắm, nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía Quân Hoa Diệu thì sắc bén vô cùng. Ánh mắt ấy, mang theo khinh miệt, mang theo cười nhạo.Rõ ràng môi nàng khẽ nhếch, nhưng tựa như đang thốt ra hai chữ: "Đi chết."Hệ thống nhìn thế giới qua ánh mắt của Cố Tri Cảnh, nó hiểu rõ nhất tính cách của vai phản diện — có thù tất báo, bị tổn thương một phần thì sẽ trả lại gấp mười lần.Nếu để cho phản diện phát hiện ra hệ thống vẫn luôn "điện" Cố Tri Cảnh...Hệ thống nhẹ giọng nói với cô:【 Có khi nào... tất cả chúng ta đều cho rằng nàng bắt đầu diễn từ sáng nay, nhưng thực ra, vở kịch ấy đã bắt đầu ngay từ đêm hôm đó?】Dã Trì Mộ chẳng qua chỉ là cùng đường, phản kháng theo bản năng.Giống như đang khiêu vũ trên lưỡi dao — một mỹ nhân ngư lạnh lùng, dùng chính máu thịt của mình đổi lấy một lưỡi dao sắc bén.Mỹ nhân ngư năm xưa vì không nỡ giết hoàng tử mà tan biến trong bọt biển.Nhưng nàng — nỡ.Và lưỡi dao của nàng chính là kỹ năng diễn xuất. Là vũ khí nàng có thể rút ra bất cứ lúc nào, sử dụng bất cứ lúc nào.Dã Trì Mộ có gan lôi tất cả vào cuộc chiến này. Nhưng Quân Hoa Diệu thì sao?Hắn có dám để người ta điều tra?Hắn có dám công khai đoạn video đêm hôm đó?Hắn có dám tung ra toàn bộ hành trình của nàng?Dã Trì Mộ nằm im trên bàn, nhìn như một cô gái nhỏ bị thương không còn sức lực. Những người khác mải mê xem kịch, còn nàng — nàng đang lặng lẽ lướt điện thoại, đọc từng bình luận của cư dân mạng, đổi sang tài khoản phụ, rồi nhấn like.【 Trong đoạn ghi âm, khi Dã Trì Mộ thốt ra câu "Là anh", Quân Hoa Diệu im lặng, đến hỏi một câu cũng không có. Trực tiếp chối bỏ, chẳng phải là đang chột dạ sao? 】【 Câu chuyện này nói rõ một điều: Ảnh đế thì cũng có lúc diễn dở. Có khi, chính là vì muốn giữ cho kịch bản không sụp. 】【 Dã Trì Mộ dám khẳng định là hắn, chắc hẳn đã nhận ra mùi Pheromone. Tôi từng bị quấy rối trên xe buýt, suốt đời cũng không quên được mùi trên người kẻ đó. 】【 Quân Hoa Diệu chẳng phải từng thề thốt rằng anh ta nghe không hiểu Dã Trì Mộ đang nói gì sao? Vậy giờ người ta đã tung chứng cứ rồi, xin hỏi ai mới là kẻ "trà xanh"? Ai mới là người chột dạ, đến mức giả vờ không biết chuyện gì đã xảy ra? 】Dã Trì Mộ lúc trước vì sao không trả thù Quân Hoa Diệu?Vì nàng chưa thể chắc chắn kẻ làm nhục mình hôm đó có phải là hắn không. Họ chưa từng có tiếp xúc trực tiếp. Nếu lúc ấy nàng liều lĩnh vạch mặt hắn, rất dễ bị phản đòn.Nhưng giờ thì khác.Đã tiếp xúc, đã ngửi thấy, đã xác nhận — chính là hắn.Vậy thì dù nàng có nói dối điều gì, có tạo ra bất kỳ tình tiết nào, kết quả cũng không thể thay đổi:Quân Hoa Diệu từng có ý xấu, từng đến gần cửa phòng nàng, từng thả Pheromone.Chính là hắn. Chính là hắn đã gây ra mọi chuyện.Và hắn — nhất định phải trả giá.Cố Tri Cảnh vẫn quay lại với hệ thống. Cô còn đang đứng đó, dõi mắt nhìn Quân Hoa Diệu đang diễn kịch ở phía đối diện. Hắn vẫn kiên trì gõ cửa, chẳng phải ngày đó cũng dùng chiêu này để dụ dỗ Dã Trì Mộ hay sao?Câu sau lại càng ngọt ngào hơn câu trước, khiến Omega dần buông lỏng cảnh giác, rồi tự mình bước vào cái lồng giam của hắn, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.Khó trách nàng lại tự tay đánh gãy cánh tay mình. Bởi vì nếu đau đến mức không thể cử động, nàng sẽ không còn sức để ra mở cửa cho Alpha nữa, phải không?Hệ thống:【 Quân Hoa Diệu đã tung ghi âm, vậy thì hắn bắt buộc phải chứng minh mình vô tội. Nếu như Dã Trì Mộ ra tay trước, tung bằng chứng trước, hắn sẽ bị dồn ép phải hỏi lại nàng. Mà chỉ cần hắn hỏi, nàng sẽ phải tung thêm bằng chứng khác. Cho nên, nàng căn bản không định tự mình tung ghi âm. Cứ để kẻ tiện nhân kia tự lo liệu trước đi. Giờ thì đến lượt Quân Hoa Diệu phải đưa ra video rồi. 】Hệ thống bất giác nhớ lại hình ảnh hôm qua, Dã Trì Mộ thì thầm bên tai Cố Tri Cảnh, những lời rối ren và dày đặc như nọc độc của một con bọ cạp. Nó cảm giác như thần kinh mình bị chích thuốc độc, toàn thân chỉ còn lại sợ hãi.Quá đáng sợ.Cố Tri Cảnh bị nó làm phiền đến không chịu nổi, cuối cùng chỉ thản nhiên đáp một câu:【 Thế ngươi nghĩ xem, vì sao nàng biết rõ Quân Hoa Diệu đang ghi âm, mà vẫn mất kiểm soát như thế? Ngươi đã bao giờ nghĩ tới, vì sao ngày đó ta đứng trên cầu nhìn xuống, vậy mà không xuống ngăn Quân Hoa Diệu lại? 】Hôm đó, trên cầu không chỉ có hai người họ, mà còn có cả Cố Tri Cảnh. Cô vẫn luôn đứng đó, lặng lẽ dõi theo — nhưng lại không bước lên, không cứu lấy Omega kia.Sau đó, cô lặng lẽ canh trước cửa phòng Dã Trì Mộ suốt cả đêm.Bởi vì cô biết — không thể phá hỏng kế hoạch của nàng.Còn át chủ bài của Dã Trì Mộ là gì, cô chưa từng hiểu rõ.Cô chỉ biết một điều — phải phối hợp với nàng.Còn bây giờ, cô đã hiểu rồi.Và cô thật sự bị nàng làm cho kinh diễm.Cố Tri Cảnh nghiêng đầu nhìn Dã Trì Mộ.Dã Trì Mộ chống cằm bằng một tay, vẻ mặt bình thản, tay còn lại thì nhẹ nhàng lướt trên màn hình điện thoại.Hệ thống gọi:【 Cố Tri Cảnh. 】Cô không đáp lại, tiếp tục chăm chú quan sát Dã Trì Mộ.Hệ thống gọi liên tục mấy lần, cuối cùng mới nói:【 Gần đây ngươi hơi... băng nhân quá rồi đấy. 】Cố Tri Cảnh cau mày:【 Hửm? 】Hệ thống nghiêm túc nhắc nhở:【 Ta chỉ muốn cảnh báo ngươi một chút — dạo này ngươi dịu dàng quá mức rồi. Ngươi nghĩ mà xem, ngươi mà cứ mềm mại như thế này, thì còn gì gọi là khí chất "tra nữ" nữa? Ngươi còn có thể tung hoành trong cái thế giới này không? Còn mị lực của nhân tra đâu? Biến mất cả rồi! 】Cố Tri Cảnh cười nhạt:【 Ngươi tốt bụng thế sao? 】Hệ thống khẩn trương đề nghị:【 Không thì ngươi thử diễn lại "tra" hơn một chút xem? 】Cố Tri Cảnh cảm thấy hôm nay hệ thống hơi kỳ lạ:【 Ngươi có ý gì? Có đề xuất gì không? 】Hệ thống:【 Nhân tra chân chính đều phải trải qua thiên chuy bách luyện, bằng không thì... ngươi xem thử chút "phim trưởng thành" đi? Nghe nói Alpha sau khi trưởng thành đều có thể yêu cầu xem một lần để học hỏi. Ngươi cũng nên thử một chút! 】【 Làm người "tra" thì phải có năng lực thực chiến! Không thấy Dã Trì Mộ vẫn luôn nghi ngờ kỹ thuật của ngươi sao? Ta đề nghị ngươi rèn luyện nghiêm túc, luyện đến một mức khiến nàng kinh diễm! Phải khiến nàng một khi đã lên giường với ngươi thì từ đó về sau không dám nói một lời nghi ngờ nào nữa! 】Cố Tri Cảnh: 【...】Sau vài giây trầm mặc, cô hỏi:【 Hệ thống, ngươi cập nhật thêm tính năng "trưởng thành" à? 】Hệ thống:【 Ừm... coi như vậy đi. Ngươi mà không rèn luyện, lỡ như làm Omega bị thương thì sao? Hay mua vài món đạo cụ nhỏ đi? Nhớ lần trước Dã Trì Mộ còn giữ đống đạo cụ trấn an Omega ở chỗ ngươi không? Dùng đi! Trải nghiệm đi! 】Cố Tri Cảnh:【 Ngươi nói nhiều như vậy... có phải là cố ý muốn làm ta thấy ghê tởm ngươi, rồi chán ghét cả chuyện thân mật, để từ đó không đi ngủ với Dã Trì Mộ không? 】Hệ thống cực kỳ kích động:【 Thiên địa lương tâm! Ta ngăn cản hai ngươi ngủ với nhau làm gì?! Ta quan tâm ngươi thật lòng mà! 】【 Ta cầu xin ngươi, xem một bộ đi! Rèn luyện kỹ thuật chút! 】Nếu không... ta sắp bị xóa sổ rồi!Cố Tri Cảnh:【 Ngươi hôm nay có vấn đề gì à? 】Trực giác cảnh giác của cô nổi lên. Hệ thống đột nhiên như vậy đề nghị cô xem phim trưởng thành, quả thật rất không hợp logic. Lẽ nào nếu cô và Dã Trì Mộ thật sự đi đến bước đó... sẽ kích phát một loại bug nào đó?Hệ thống tiếp tục lải nhải:【 Ngươi thử nghĩ mà xem, nếu ngươi không làm được, vậy chẳng phải Dã Trì Mộ sẽ đè ngươi sao? Một mình ngươi là Alpha mà bị Omega lật lên trên, không thấy mất mặt à? Hai mươi sáu hai mươi bảy năm độc thân từ trong trứng nước, ngươi nghĩ ngươi còn bình thường à? Học một chút kỹ thuật không mất mặt đâu! 】Cố Tri Cảnh im lặng.【 Hệ thống, ngươi chắc chắn là đang bị bệnh. 】Hệ thống chỉ muốn gào lên:Ta chỉ sợ ta chết thôi!...Trong lúc đôi bên còn đang cãi nhau, Dã Trì Mộ đã xem xong điện thoại. Nàng nhìn Cố Tri Cảnh chằm chằm hồi lâu — ánh mắt cô lúc thì cau lại, lúc thì thả lỏng, nhìn vào hư không, như đang ngẩn người suy nghĩ gì đó rất rối rắm, gương mặt bên nghiêng căng ra đầy nghiêm túc, như đang gặp phải một nan đề khó giải.Cố Tri Cảnh vẫn thường như thế này sao?Dã Trì Mộ bắt đầu cảm thấy dường như mình vẫn chưa quan sát cô đủ kỹ.Phải lại gần hơn một chút mới được.Nàng chống cằm, môi hơi mím, lười nhác như một con mèo đang phơi nắng, nhẹ nhàng mở tay ra khi thấy Cố Tri Cảnh nhìn qua."Muốn ôm."Giọng nói mềm nhũn, sau lưng nàng là cả một mảng hoa tường vi đang nở rộ, trắng muốt mịn màng, hương thơm mát lạnh theo gió thoảng đến, chạm vào cánh mũi Alpha như vuốt ve dụ hoặc.Môi đỏ khẽ động, ngọt ngào như thì thầm:"Cố Tri Cảnh, muốn ôm."Cố Tri Cảnh nghe vậy, tim rung động đến mức không thể kìm chế, tiếng trống thình thịch đánh vang trong lồng ngực, như sắp phá thành ra ngoài.Phản diện kiểu này quá liều... ai có thể chịu nổi chứ?
"Chị đây là đang hưng phấn." Cửa đẩy ra, tiếng cửa bị đóng rất lớn. Bạch Thanh Vi cười ra tiếng, "Chị đây là đang hưng phấn! Vui vẻ!"Cô ấy vỗ vỗ vai Dã Trì Mộ, "Diễn tốt, diễn cũng hay."Bạch Thanh Vi cười: "Tất cả mọi người đều là người một nhà, cô ta giả vờ cao nhã cái gì. Chị ngược lại phải xem xem, đợi đến khi Quân Hoa Diệu xé rách mặt nạ, nội tâm của cô ta có chịu nổi không. Đến lúc đó chị nhất định sẽ mua lễ lớn, dán biểu ngữ, để cô ta nhìn xem cô ta đã dẫn theo cái thứ gì, cô ta cũng không thấy ngại mà sủa như chó trước mặt chị."Dù Bạch Thanh Vi đang cười, Dã Trì Mộ vẫn nhìn ra được sự phẫn nộ của cô ấy.Nàng nghiêm túc nhìn lại Bạch Thanh Vi, "Vâng."Bạch Thanh Vi đi rót một ly nước, hai người cùng nâng cốc, coi như thay rượu. Cô khẽ nói:"Đi đến bước này, chị đại khái cũng hiểu em đang làm gì. Dã Trì Mộ, em có phải... đang lợi dụng chị không?"Dã Trì Mộ dùng ngón tay ấn nhẹ vào một lỗ hổng trên chiếc cốc giấy, rồi ngước mắt nhìn cô. Trong mắt nàng, vẻ khiếp nhược đã biến mất, chỉ còn lại sự băng giá như ánh trăng ngoài khung cửa."Không giấu chị, vở kịch này không thể tiếp tục được nữa."Nàng dừng lại một nhịp, rồi nhẹ giọng nói tiếp:"Chị Vi Vi, chị từng nói — muốn trèo lên thì phải không từ thủ đoạn, dù là giẫm lên thi thể của người khác."Ai bị lợi dụng cũng sẽ không vui vẻ.Bạch Thanh Vi sẽ không để người ta giẫm lên vai mình một cách vô ích.Bạch Thanh Vi nhấc cằm lên. Trong tay cô ấy không phải là rượu, chỉ là nước bình thường, nhưng cô ấy cầm chiếc cốc giấy, uống ra một khí thế, nói: "Vậy thì chị sẽ xem em bày binh bố trận thế nào, chơi ván cờ này ra sao. Hy vọng em lợi dụng chị, có thể lăn ra giá trị lớn nhất.""Vâng."···Gần bảy giờ tối, lúc mọi người còn đang mắng Dã Trì Mộ, một nghệ sĩ khác của Bạch Thanh Vi, Liễu Sấu, đã đăng một bài Weibo đầu tiên.Fan của Liễu Sấu sắp đạt đến một trăm triệu, gần đây nhiệt độ của cô ấy rất cao.Tiểu Liễu Thụ nhánh: 【 Cô bé rất tốt, ở công ty rất cố gắng, mỗi ngày đúng giờ học hát, luyện múa. Trong đoạn ghi âm, tôi chỉ nghe thấy sự tuyệt vọng. Bây giờ đánh ra hai chữ đó cũng cảm thấy bẩn miệng. Tôi tin cô ấy. 】Phía dưới rất nhiều người khuyên Liễu Sấu xóa Weibo, Liễu Sấu trả lời một câu: 【 Nhưng mà tôi không giúp cô ấy nói chuyện, sẽ không có ai giúp cô ấy cả. 】Bạch Thanh Vi gửi cho Dã Trì Mộ một đoạn tin nhắn thoại, nói: "Để Liễu Sấu tỷ của em cọ nhiệt độ của em." "Được, không sao đâu, cảm ơn chị Liễu Sấu."Sáng sớm, Dã Trì Mộ thay quần áo. Nàng mặc một chiếc váy lụa bồng bềnh màu tím xanh, tóc rối che đi cổ, trông nàng suy sụp, như một đêm không ngủ, cúi đầu, người trông rụt rè, e sợ.Thuyền sắp khởi hành trở về. Đoàn phim buổi sáng không sắp xếp cho mọi người ăn cơm cùng nhau. Quân Hoa Diệu ngược lại lại ra ngoài đi dạo. Như hắn tưởng tượng, biểu cảm của mọi người đều vô cùng kém, ánh mắt nhìn hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.Quân Hoa Diệu bị nhìn chằm chằm rất không thoải mái.Người đại diện của Quân Hoa Diệu nhắc nhở hắn, "Tiếp tục giữ phong độ và hình tượng của anh. Bây giờ chịu thiệt chính là họ.""Tôi biết." Quân Hoa Diệu thu liễm nụ cười, vẫn giữ vẻ rất khổ sở.Buổi sáng, thuyền khởi hành trở về.Cố Tri Cảnh lấy một chiếc ghế nằm trên boong thuyền. Cô vẫy vẫy tay với Dã Trì Mộ, bảo nàng lại gần.Chuyện trên mạng cô đều đã thấy. Lúc Quân Hoa Diệu đi qua bên cạnh họ, cô nói: "Sợ cái gì, không phải chỉ là một cái hot search sao. Quay đầu lại bảo phụ thân tôi mua một cái hot search mới cho cô."Quân Hoa Diệu trong lòng tự nhủ: "Thật ngu xuẩn. Đây là một cái hot search bình thường sao? Sự nghiệp của cô ta sắp xong rồi, sau này sẽ bị người ta phỉ báng triệt để."Cố Tri Cảnh là bùn nhão không trát được lên tường, cô ta căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.Quân Hoa Diệu đứng bên lan can nhìn điện thoại, nhìn toàn là những lời giúp hắn mắng người khác. Fan của hắn đã bị đè nén quá lâu, nhất là hôm qua hắn bị đánh, bây giờ cũng điên cuồng chửi rủa khắp nơi. Trên mặt hắn còn vết bầm, hôm nay thợ trang điểm đã đặc biệt giúp hắn tăng thêm màu sắc.Một mình hắn dựa vào lan can. Những người khác ngồi cùng nhau im lặng, vẫn giữ khoảng cách với hắn, chắc cũng ngại ngùng khi nói chuyện với hắn.Cố Tri Cảnh còn đang trêu chọc Dã Trì Mộ. Nàng thuận tiện phối hợp diễn kịch, khuôn mặt diễm lệ tiến đến bên Dã Trì Mộ, cánh tay cô đặt trên quần tây, nói: "Thực sự không được, phụ thân tôi nói cũng không sai, cô đến nhà tôi sau đó...""Sinh con sao?" Dã Trì Mộ ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tỏa ra ánh sáng vàng của mặt trời, giọng nói trầm thấp: "...Cũng không phải là không được."Cố Tri Cảnh: "?"Ngay cả Quân Hoa Diệu cũng quay đầu liếc nhìn.Nước hồ vỗ vào mũi thuyền, mặt trời từ phía trên từ từ dâng lên, từ màu vàng trứng ngỗng biến thành màu đỏ rực của than hồng. Nóng thêm một lúc nữa, thuyền sẽ cập bờ.Vì chuyện hôm nay, đoàn phim quay cũng không được nóng bỏng lắm, đều sợ.Thuyền đến bên bờ, Quân Hoa Diệu xuống trước. Bước chân hắn so với trước đây trầm ổn nhưng lại gấp gáp hơn, khóe môi lộ ra một nụ cười.Hắn đã làm rất hoàn hảo, hắn chỉ cười với Vân Lộng Khê.Ngoài người phụ nữ này ra, không có ai khác có thể làm hắn mong đợi.Đoàn phim đẩy ống kính về phía trước. Quân Hoa Diệu đi đến trước chiếc xe dã ngoại mới, nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi của Vân Lộng Khê, hắn dừng bước, ôn tồn nói với đoàn phim: "Đợi một chút đi, để cô ấy nghỉ ngơi một lúc trước."Chờ Vân Lộng Khê xem xong hot search, tự nàng sẽ đến sau. Cái gì nhẹ cái gì nặng, nàng tự biết cân nhắc.Đợi mười mấy phút, đoàn phim không chờ được ám chỉ, bảo hắn đi thêm một lần nữa.Quân Hoa Diệu lên bậc thềm của xe dã ngoại, hắn đưa tay gõ cửa xe. Vân Lộng Khê vẫn không xuống. Hắn nói: "Đoàn phim hôm nay muốn tổ chức vũ hội, có thể mời cô nhảy một bản không?"Quân Hoa Diệu gõ cửa lại. Cảm giác sắc mặt của người đại diện không tốt lắm, người đại diện tức giận. Cái này không giống như lúc đến đã nói, livestream còn giữ thể diện, không phải đang vả mặt họ sao. Cô ta nói: "Anh đừng gõ nữa, cô ta thật sự không biết điều."Quân Hoa Diệu tính tình ôn hòa, "Không sao, cô ấy trạng thái không tốt."【 Trời ơi, sao hắn có thể trơ trẽn đến mức này? Vân Lộng Khê sợ hãi như thế, vậy mà hắn vẫn cứ gõ cửa. Chẳng lẽ mấy lời trên mạng đều là thật? 】【 Cảm ơn "Tinh Ngữ Tinh Nguyện"! Thật lòng cảm ơn ekip đã không nể nang Quân Hoa Diệu mà vẫn quay hình. Nhờ vậy tôi mới được thấy rõ bộ mặt thật của hắn! Đồ đàn ông bẩn thỉu! 】【 Vân Lộng Khê không ở yên mà dưỡng bệnh, còn chạy tới đây phối hợp diễn kịch với hắn sao? 】【 Có khả năng nào... là Vân Lộng Khê đang bị uy hiếp không? 】【 Quân Hoa Diệu còn muốn vào phòng Vân Lộng Khê? Làm ơn đừng! Có ai cản hắn lại được không! Aaa! Đừng để cái tên cầm thú này vào trong — hắn cứ thế mà gõ cửa phòng Omega sao? Quá đáng sợ! 】【 Nếu tôi là Vân Lộng Khê, tôi thà nhảy lầu cũng không ra ngoài! Trời ơi, người đại diện của hắn không thấy gì à?! 】【 Mà không thấy cũng phải thôi. Hot search về Dã Trì Mộ bị đè chặt, gần như chẳng ai biết đến. Không để tâm đến nàng thì đúng là mù tịt. Quân Hoa Diệu đúng là nhà tư bản có thế lực thật sự. 】Trong phòng sau xe ở vườn hoa Mạc Nại, mọi người ngồi quanh bàn gỗ màu trắng xem, không ai quấy rầy Quân Hoa Diệu, cứ nhìn ảnh đế diễn, cầm hạt dưa cắn.Tống ảnh đế còn căn dặn mọi người, ác ý tràn đầy nói: "Ai cũng đừng đi vạch trần hắn, xem hắn có thể diễn đến trình độ nào."Dã Trì Mộ nói với đoàn phim: "Đoàn phim có bác sĩ đi theo, để bác sĩ đến khám cho Vân Lộng Khê, đừng để cô ấy thật sự bị bệnh."Quân Hoa Diệu từ xe dã ngoại bên kia đến, hắn đi hái một bó hoa tường vi, rất không lĩnh tình. Ánh mắt lạnh lùng lướt qua người Dã Trì Mộ, nói: "Còn mời Dã Trì Mộ tiểu thư quản tốt bản thân."Dã Trì Mộ nuốt cơn tức, từ từ ngồi xuống.Quân Hoa Diệu đứng thẳng người, bộ vest màu bạc tôn lên vẻ ngoài lịch thiệp, nho nhã của hắn. Hắn nói:"Cô cứ yên tâm, cô chắc chắn sẽ không khiến ai phải thất vọng. Việc đưa cô đến đây, vốn dĩ là mong cô có thể bước ra ngoài, chứ không phải để cô phải chịu đựng điều gì. Cô không muốn bị bó buộc — tôi hiểu điều đó."Trợ lý bên cạnh căn bản không muốn lên làm phiền hắn, diễn! Tiếp tục diễn đi!Livestream đều đang mở đấy!Lòng hắn thầm nói: "Quân tổng, anh xong rồi.""Lộng Khê, mở cửa ra được không?"·Bạch Thanh Vi sáng sớm không vội đăng Weibo.Mà là để rất nhiều blogger bóc phốt trước. Đợi đến mười một giờ, khi Quân Hoa Diệu đã diễn xong đủ các loại vai, giả làm người tốt, làm việc thiện, đủ các loại duy trì hình tượng xong mới đăng Weibo.Dã Trì Mộ V: 【 Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi! [Hình ảnh][Hình ảnh] 】Hình ảnh kèm theo là giấy chứng nhận điều trị của Dã Trì Mộ, một tấm ảnh khác là ảnh chụp màn hình cuộc gọi của Quân Hoa Diệu chủ động gọi cho nàng lúc nàng đang điều trị.Giấy chứng nhận điều trị ghi chép chi tiết nàng đã bị hạ thuốc cưỡng chế, kích phát kỳ phát tình ở nhiệt độ cao, thậm chí một cánh tay của nàng đã bị gãy, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.Thời gian chính là vào đêm hội minh tinh.Chữ của nàng như có âm thanh, lượn vòng, đẫm máu.Rất nhiều người một lần nữa lắng nghe đoạn ghi âm của Dã Trì Mộ. Rõ ràng đó là một giọng nói tuyệt vọng, như đang đứng bên bờ vực, không lối thoát. Nàng hận không thể một tay giết chết Quân Hoa Diệu.Tất cả mọi người theo dõi nàng lúc này như thể cùng quay về đêm hôm đó.Dã Trì Mộ phát điên, như một bóng ma đứng trên cầu, ghé sát vào tai hắn, thì thầm bằng giọng điên dại:"Đến cả anh cũng mơ tưởng làm thần minh cứu rỗi tôi?""Đi chết đi."Mà phía dưới, khắp nơi đều là những người ủng hộ nàng.⸻Tống Nguyên Từ V:【 Quân Hoa Diệu, anh đăng Weibo bóng gió muốn kiện tôi? Đi đi, tôi để lời lại đây, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón. Mời anh đưa ra video quay lại đêm hôm đó, chỉ cần có thể chứng minh anh vô tội, tôi sẽ lập tức quỳ xuống xin lỗi! Nhưng nếu đúng là anh hạ dược một Omega, còn phóng thích Pheromone uy hiếp người ta, thì tôi chưa từng hối hận vì đã đánh anh — chỉ tiếc là chưa đánh chết! 】⸻Tô Mặc Yên V:【 Quân Hoa Diệu, tối qua tôi đi ngang qua cửa phòng anh, còn nghe thấy tiếng bật nắp rượu vang. Khi dễ một Omega khiến anh vui vẻ đến vậy sao? Anh từng nói với tôi rằng mình bị vu oan, tôi đã từng dao động. Nhưng giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.Tiểu Dã ở trong vòng tay tôi, cả người run rẩy, hoảng loạn đến mức không cất nổi lời, khóc đến đỏ cả mắt. Thế mà tôi còn tin vào nhân phẩm của anh.Nếu thật sự trong sạch, mời anh công bố đoạn video đêm hôm đó. Tất cả những gì liên quan đến Dã Trì Mộ, một giây cũng không được cắt. Đừng bảo không có video. Anh là nhà đầu tư chính, tất cả mọi người đều phải nghe anh — anh đừng học cái giọng trong bản ghi âm kia mà nói 'tôi không biết gì cả'. Đừng giả vờ hồ đồ. Xin hãy công bố video. 】⸻Dư Chi Chi:【 Kể mọi người nghe chuyện cười nhé. Hôm qua tôi gửi tin kia đi, chưa đầy một lúc, có kẻ lập tức đứng ra nhận mình là 'người bị hại khác'. Tôi phải để trong ngoặc kép, vì tôi thật sự quá kinh ngạc — bọn họ làm sao biết Dã Trì Mộ cũng bị thương? Lại còn không biết xấu hổ mà giành phần tội nghiệp với nàng.Bây giờ còn quay lại bắt tay nói muốn cùng giúp đỡ Dã Trì Mộ? Thật coi đoàn phim Tinh Ngữ Tinh Nguyện là nơi dễ bị thao túng à? 】⸻Tả Thần:【 Ngày hôm đó, là một người đàn ông, vậy mà tôi không bước lên mà giẫm cho hắn vài cú, nghĩ lại tôi còn thấy xấu hổ.Quân tiên sinh, tôi từng là fan điện ảnh của anh.Làm ơn công bố video, để tôi có thể dứt khoát từ bỏ mọi niềm tin còn sót lại. Cũng xin đừng cắt ghép gì hết. Tôi chỉ muốn biết một điều — anh có thật đã hạ dược Omega hay không. 】Lên men đi, cứ để sự việc này ầm ĩ lên, càng lớn càng tốt.Khiến cho mọi chuyện thành một cơn hỗn loạn thật sự.Một mình Dã Trì Mộ đối đầu với hắn có thể không làm nên chuyện. Nhưng nếu là hai người? Ba người? Nếu là cả một đám nhân vật lưu lượng đỉnh cấp trong giới giải trí cùng nhắm vào hắn thì sao?Không có ánh đèn sân khấu rực rỡ, Dã Trì Mộ lặng lẽ nằm gục xuống.Giữa âm thanh xôn xao ồn ào, bóng dáng nàng không rõ ràng lắm, nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía Quân Hoa Diệu thì sắc bén vô cùng. Ánh mắt ấy, mang theo khinh miệt, mang theo cười nhạo.Rõ ràng môi nàng khẽ nhếch, nhưng tựa như đang thốt ra hai chữ: "Đi chết."Hệ thống nhìn thế giới qua ánh mắt của Cố Tri Cảnh, nó hiểu rõ nhất tính cách của vai phản diện — có thù tất báo, bị tổn thương một phần thì sẽ trả lại gấp mười lần.Nếu để cho phản diện phát hiện ra hệ thống vẫn luôn "điện" Cố Tri Cảnh...Hệ thống nhẹ giọng nói với cô:【 Có khi nào... tất cả chúng ta đều cho rằng nàng bắt đầu diễn từ sáng nay, nhưng thực ra, vở kịch ấy đã bắt đầu ngay từ đêm hôm đó?】Dã Trì Mộ chẳng qua chỉ là cùng đường, phản kháng theo bản năng.Giống như đang khiêu vũ trên lưỡi dao — một mỹ nhân ngư lạnh lùng, dùng chính máu thịt của mình đổi lấy một lưỡi dao sắc bén.Mỹ nhân ngư năm xưa vì không nỡ giết hoàng tử mà tan biến trong bọt biển.Nhưng nàng — nỡ.Và lưỡi dao của nàng chính là kỹ năng diễn xuất. Là vũ khí nàng có thể rút ra bất cứ lúc nào, sử dụng bất cứ lúc nào.Dã Trì Mộ có gan lôi tất cả vào cuộc chiến này. Nhưng Quân Hoa Diệu thì sao?Hắn có dám để người ta điều tra?Hắn có dám công khai đoạn video đêm hôm đó?Hắn có dám tung ra toàn bộ hành trình của nàng?Dã Trì Mộ nằm im trên bàn, nhìn như một cô gái nhỏ bị thương không còn sức lực. Những người khác mải mê xem kịch, còn nàng — nàng đang lặng lẽ lướt điện thoại, đọc từng bình luận của cư dân mạng, đổi sang tài khoản phụ, rồi nhấn like.【 Trong đoạn ghi âm, khi Dã Trì Mộ thốt ra câu "Là anh", Quân Hoa Diệu im lặng, đến hỏi một câu cũng không có. Trực tiếp chối bỏ, chẳng phải là đang chột dạ sao? 】【 Câu chuyện này nói rõ một điều: Ảnh đế thì cũng có lúc diễn dở. Có khi, chính là vì muốn giữ cho kịch bản không sụp. 】【 Dã Trì Mộ dám khẳng định là hắn, chắc hẳn đã nhận ra mùi Pheromone. Tôi từng bị quấy rối trên xe buýt, suốt đời cũng không quên được mùi trên người kẻ đó. 】【 Quân Hoa Diệu chẳng phải từng thề thốt rằng anh ta nghe không hiểu Dã Trì Mộ đang nói gì sao? Vậy giờ người ta đã tung chứng cứ rồi, xin hỏi ai mới là kẻ "trà xanh"? Ai mới là người chột dạ, đến mức giả vờ không biết chuyện gì đã xảy ra? 】Dã Trì Mộ lúc trước vì sao không trả thù Quân Hoa Diệu?Vì nàng chưa thể chắc chắn kẻ làm nhục mình hôm đó có phải là hắn không. Họ chưa từng có tiếp xúc trực tiếp. Nếu lúc ấy nàng liều lĩnh vạch mặt hắn, rất dễ bị phản đòn.Nhưng giờ thì khác.Đã tiếp xúc, đã ngửi thấy, đã xác nhận — chính là hắn.Vậy thì dù nàng có nói dối điều gì, có tạo ra bất kỳ tình tiết nào, kết quả cũng không thể thay đổi:Quân Hoa Diệu từng có ý xấu, từng đến gần cửa phòng nàng, từng thả Pheromone.Chính là hắn. Chính là hắn đã gây ra mọi chuyện.Và hắn — nhất định phải trả giá.Cố Tri Cảnh vẫn quay lại với hệ thống. Cô còn đang đứng đó, dõi mắt nhìn Quân Hoa Diệu đang diễn kịch ở phía đối diện. Hắn vẫn kiên trì gõ cửa, chẳng phải ngày đó cũng dùng chiêu này để dụ dỗ Dã Trì Mộ hay sao?Câu sau lại càng ngọt ngào hơn câu trước, khiến Omega dần buông lỏng cảnh giác, rồi tự mình bước vào cái lồng giam của hắn, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.Khó trách nàng lại tự tay đánh gãy cánh tay mình. Bởi vì nếu đau đến mức không thể cử động, nàng sẽ không còn sức để ra mở cửa cho Alpha nữa, phải không?Hệ thống:【 Quân Hoa Diệu đã tung ghi âm, vậy thì hắn bắt buộc phải chứng minh mình vô tội. Nếu như Dã Trì Mộ ra tay trước, tung bằng chứng trước, hắn sẽ bị dồn ép phải hỏi lại nàng. Mà chỉ cần hắn hỏi, nàng sẽ phải tung thêm bằng chứng khác. Cho nên, nàng căn bản không định tự mình tung ghi âm. Cứ để kẻ tiện nhân kia tự lo liệu trước đi. Giờ thì đến lượt Quân Hoa Diệu phải đưa ra video rồi. 】Hệ thống bất giác nhớ lại hình ảnh hôm qua, Dã Trì Mộ thì thầm bên tai Cố Tri Cảnh, những lời rối ren và dày đặc như nọc độc của một con bọ cạp. Nó cảm giác như thần kinh mình bị chích thuốc độc, toàn thân chỉ còn lại sợ hãi.Quá đáng sợ.Cố Tri Cảnh bị nó làm phiền đến không chịu nổi, cuối cùng chỉ thản nhiên đáp một câu:【 Thế ngươi nghĩ xem, vì sao nàng biết rõ Quân Hoa Diệu đang ghi âm, mà vẫn mất kiểm soát như thế? Ngươi đã bao giờ nghĩ tới, vì sao ngày đó ta đứng trên cầu nhìn xuống, vậy mà không xuống ngăn Quân Hoa Diệu lại? 】Hôm đó, trên cầu không chỉ có hai người họ, mà còn có cả Cố Tri Cảnh. Cô vẫn luôn đứng đó, lặng lẽ dõi theo — nhưng lại không bước lên, không cứu lấy Omega kia.Sau đó, cô lặng lẽ canh trước cửa phòng Dã Trì Mộ suốt cả đêm.Bởi vì cô biết — không thể phá hỏng kế hoạch của nàng.Còn át chủ bài của Dã Trì Mộ là gì, cô chưa từng hiểu rõ.Cô chỉ biết một điều — phải phối hợp với nàng.Còn bây giờ, cô đã hiểu rồi.Và cô thật sự bị nàng làm cho kinh diễm.Cố Tri Cảnh nghiêng đầu nhìn Dã Trì Mộ.Dã Trì Mộ chống cằm bằng một tay, vẻ mặt bình thản, tay còn lại thì nhẹ nhàng lướt trên màn hình điện thoại.Hệ thống gọi:【 Cố Tri Cảnh. 】Cô không đáp lại, tiếp tục chăm chú quan sát Dã Trì Mộ.Hệ thống gọi liên tục mấy lần, cuối cùng mới nói:【 Gần đây ngươi hơi... băng nhân quá rồi đấy. 】Cố Tri Cảnh cau mày:【 Hửm? 】Hệ thống nghiêm túc nhắc nhở:【 Ta chỉ muốn cảnh báo ngươi một chút — dạo này ngươi dịu dàng quá mức rồi. Ngươi nghĩ mà xem, ngươi mà cứ mềm mại như thế này, thì còn gì gọi là khí chất "tra nữ" nữa? Ngươi còn có thể tung hoành trong cái thế giới này không? Còn mị lực của nhân tra đâu? Biến mất cả rồi! 】Cố Tri Cảnh cười nhạt:【 Ngươi tốt bụng thế sao? 】Hệ thống khẩn trương đề nghị:【 Không thì ngươi thử diễn lại "tra" hơn một chút xem? 】Cố Tri Cảnh cảm thấy hôm nay hệ thống hơi kỳ lạ:【 Ngươi có ý gì? Có đề xuất gì không? 】Hệ thống:【 Nhân tra chân chính đều phải trải qua thiên chuy bách luyện, bằng không thì... ngươi xem thử chút "phim trưởng thành" đi? Nghe nói Alpha sau khi trưởng thành đều có thể yêu cầu xem một lần để học hỏi. Ngươi cũng nên thử một chút! 】【 Làm người "tra" thì phải có năng lực thực chiến! Không thấy Dã Trì Mộ vẫn luôn nghi ngờ kỹ thuật của ngươi sao? Ta đề nghị ngươi rèn luyện nghiêm túc, luyện đến một mức khiến nàng kinh diễm! Phải khiến nàng một khi đã lên giường với ngươi thì từ đó về sau không dám nói một lời nghi ngờ nào nữa! 】Cố Tri Cảnh: 【...】Sau vài giây trầm mặc, cô hỏi:【 Hệ thống, ngươi cập nhật thêm tính năng "trưởng thành" à? 】Hệ thống:【 Ừm... coi như vậy đi. Ngươi mà không rèn luyện, lỡ như làm Omega bị thương thì sao? Hay mua vài món đạo cụ nhỏ đi? Nhớ lần trước Dã Trì Mộ còn giữ đống đạo cụ trấn an Omega ở chỗ ngươi không? Dùng đi! Trải nghiệm đi! 】Cố Tri Cảnh:【 Ngươi nói nhiều như vậy... có phải là cố ý muốn làm ta thấy ghê tởm ngươi, rồi chán ghét cả chuyện thân mật, để từ đó không đi ngủ với Dã Trì Mộ không? 】Hệ thống cực kỳ kích động:【 Thiên địa lương tâm! Ta ngăn cản hai ngươi ngủ với nhau làm gì?! Ta quan tâm ngươi thật lòng mà! 】【 Ta cầu xin ngươi, xem một bộ đi! Rèn luyện kỹ thuật chút! 】Nếu không... ta sắp bị xóa sổ rồi!Cố Tri Cảnh:【 Ngươi hôm nay có vấn đề gì à? 】Trực giác cảnh giác của cô nổi lên. Hệ thống đột nhiên như vậy đề nghị cô xem phim trưởng thành, quả thật rất không hợp logic. Lẽ nào nếu cô và Dã Trì Mộ thật sự đi đến bước đó... sẽ kích phát một loại bug nào đó?Hệ thống tiếp tục lải nhải:【 Ngươi thử nghĩ mà xem, nếu ngươi không làm được, vậy chẳng phải Dã Trì Mộ sẽ đè ngươi sao? Một mình ngươi là Alpha mà bị Omega lật lên trên, không thấy mất mặt à? Hai mươi sáu hai mươi bảy năm độc thân từ trong trứng nước, ngươi nghĩ ngươi còn bình thường à? Học một chút kỹ thuật không mất mặt đâu! 】Cố Tri Cảnh im lặng.【 Hệ thống, ngươi chắc chắn là đang bị bệnh. 】Hệ thống chỉ muốn gào lên:Ta chỉ sợ ta chết thôi!...Trong lúc đôi bên còn đang cãi nhau, Dã Trì Mộ đã xem xong điện thoại. Nàng nhìn Cố Tri Cảnh chằm chằm hồi lâu — ánh mắt cô lúc thì cau lại, lúc thì thả lỏng, nhìn vào hư không, như đang ngẩn người suy nghĩ gì đó rất rối rắm, gương mặt bên nghiêng căng ra đầy nghiêm túc, như đang gặp phải một nan đề khó giải.Cố Tri Cảnh vẫn thường như thế này sao?Dã Trì Mộ bắt đầu cảm thấy dường như mình vẫn chưa quan sát cô đủ kỹ.Phải lại gần hơn một chút mới được.Nàng chống cằm, môi hơi mím, lười nhác như một con mèo đang phơi nắng, nhẹ nhàng mở tay ra khi thấy Cố Tri Cảnh nhìn qua."Muốn ôm."Giọng nói mềm nhũn, sau lưng nàng là cả một mảng hoa tường vi đang nở rộ, trắng muốt mịn màng, hương thơm mát lạnh theo gió thoảng đến, chạm vào cánh mũi Alpha như vuốt ve dụ hoặc.Môi đỏ khẽ động, ngọt ngào như thì thầm:"Cố Tri Cảnh, muốn ôm."Cố Tri Cảnh nghe vậy, tim rung động đến mức không thể kìm chế, tiếng trống thình thịch đánh vang trong lồng ngực, như sắp phá thành ra ngoài.Phản diện kiểu này quá liều... ai có thể chịu nổi chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com