[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.
CHƯƠNG 42
Quân Hoa Diệu bị đánh rất thảm, hai Alpha đánh một mình hắn.Chỉ là đoàn phim cũng sợ hãi, vội cho người đến can. Nhân viên công tác đã giữ cả ba người lại.Thiết lập của Quân Hoa Diệu trong nguyên tác là một Alpha cao cấp, sức mạnh tinh thần có thể nghiền ép tất cả các A khác. Nhưng dù có nghiền ép thế nào, một đánh hai chắc chắn không lại.Quân Hoa Diệu lau vệt máu nơi khóe môi, đau đến mức phải cong người lại. Tay hắn chống xuống đất, chậm rãi đứng dậy, cười lạnh:"Hai người muốn đánh là đánh, tố chất thật tốt đấy. Xem ra trình độ của Tinh Ngữ Tinh Nguyện cũng chỉ đến vậy."Trợ lý định bước tới đỡ, nhưng hắn hất tay ra, lưng vẫn giữ thẳng tắp, ánh mắt sắc lạnh, hiển nhiên chuyện hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không để yên."Anh bắt nạt Omega mà còn thấy có lý à? Hả?"Tống ảnh đế với vẻ ngoài lạnh lùng cứng rắn, giọng nói bật ra cũng đầy khí thế, không hề nhún nhường. Anh ta đối diện với hắn, vừa vuốt vuốt ngón tay, vừa nói: "Một gã đàn ông, lại là Alpha, mà đi ức hiếp một Omega yếu thế — anh thấy thế là oai lắm à?"Quân Hoa Diệu cắn môi dưới, cười lạnh, "Vậy thì Tống ảnh đế, anh từ đâu ra kết luận là tôi bắt nạt cô ấy? Lỡ như cô ấy vu oan tôi thì sao? Nếu sự tình đảo ngược, anh có gánh vác nổi trách nhiệm này không? Từ hôm qua đến giờ tôi vẫn rất tôn trọng anh, anh làm thế này chắc chắn không phải là đang tự hủy..."Cố Tri Cảnh trực tiếp một quyền đấm vào mặt hắn, tư thế đó nhất định là đang nói cho hắn một thông điệp: "Hủy ngươi thì sao". Quân Hoa Diệu liền lùi lại mấy bước, mặt nhanh chóng sưng lên.Tống ảnh đế thật ra cũng hơi hoảng, nhưng vừa rồi là anh nén một hơi giận mà đánh. Thật ra anh không nghe rõ ràng Dã Trì Mộ và Quân Hoa Diệu đã tranh cãi những gì — nhưng đã ra tay rồi thì có lý gì mà lui? Nghĩ đến đó, anh không do dự, lập tức xông lên tung thêm một cú đấm nữa, trực tiếp đè Quân Hoa Diệu xuống đất.Cố Tri Cảnh mặc một bộ âu phục mỏng, vóc dáng thẳng thắn, từng đường nét cơ thể lộ ra sức mạnh kín đáo. Cô ra tay không hề nương nhẹ, nắm đấm hạ xuống khiến khóe miệng Quân Hoa Diệu bật máu. Đến khi cô nhấc chân, đôi giày da giáng vào những điểm đau trên người hắn, lực mạnh đến mức khiến người nhìn cũng thấy khiếp đảm.Nhân viên đoàn phim vội vàng lao đến kéo cô lại, nhưng không ai ngăn được — cô như thể muốn đánh Quân Hoa Diệu đến chết. Hiện trường hỗn loạn, bụi đất bị giẫm nát bốc lên mù mịt, không khí căng như dây đàn.Vốn dĩ mặc âu phục là để toát lên vẻ nhã nhặn, vậy mà lúc tung từng cú đấm, từng cú đá, Cố Tri Cảnh lại chẳng khác gì một kẻ ngang tàng liều lĩnh. Dù đối phương là một Alpha cấp cao, dù trên lý thuyết cả sức mạnh lẫn Pheromone đều vượt trội hơn cô, nhưng khi thực chiến bắt đầu, Quân Hoa Diệu lại hoàn toàn không chống đỡ nổi.Xong việc, một chiếc cúc nơi ngực áo bị bung ra. Cố Tri Cảnh dứt khoát tháo phắt áo vest, ngực vì cử động kịch liệt mà phập phồng. Cô thở ra một hơi, tay đút vào túi quần, ánh mắt lạnh nhạt, không giấu nổi vẻ chán ghét."Giả bộ cái gì nữa, Quân Hoa Diệu? Tôi lăn lộn bên ngoài bao năm, dạng người nào chưa từng gặp. Loại như anh, trong cái vòng tra nam còn chẳng có chỗ đứng. Muốn tồi thì tồi cho ra dáng, đừng có bày đặt giả thanh giả cao, đóng vai quân tử làm gì. Anh đến cả một tra nữ tử tế cũng không bằng."Đôi môi mỏng buông lời mỉa mai, lúc này Quân Hoa Diệu nói gì cũng có vẻ khí thế thấp hơn.Tống ảnh đế lắc đầu.Nhìn Cố Tri Cảnh mà xem, là tra thì cũng rõ ràng dứt khoát. Thích Dã Trì Mộ, liền đăng ký chương trình, lặng lẽ theo người ta khắp nơi.Còn nhìn lại mình đi — vì tranh nhiệt độ mà chạy tới chạy lui, đến chút tự trọng cũng không còn.Tống ảnh đế thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay rắn chắc. Anh ta bước lên mấy bước, giọng đầy sức ép:"Đừng có giả vờ nữa. Mấy ngày nay với đàn ông thì khách sáo lễ độ, còn với phụ nữ thì sao?""Hôm nay đã lấy đũa rửa tay cho Tô lão sư chưa? Có gắp cho Dư Chi Chi miếng nào không? Người ta có ai để tâm đến không? Lại còn mặt dày chạy tới xách vali giúp Dã Trì Mộ.""Hết chạy lên rồi lại chạy xuống, nhìn mà mệt thay. Còn bận hơn cả nhân viên hậu trường."Tô Mặc Yên còn đang ôm Dã Trì Mộ, cô ấy cũng tức giận, nói: "Đúng vậy, Quân lão sư. Chuyện khác tôi không biết anh nghĩ thế nào, nhưng tôi có nghe thấy Tiểu Dã bảo anh đừng đụng vào đồ của nàng, đừng quấn lấy nàng, cách xa nàng ra một chút. Anh vẫn cứ tiến lại gần."Quân Hoa Diệu không phải là tiến lại gần, mà là Dã Trì Mộ đang nói chuyện "cưỡng gian", hắn lúc đó không thể đi được.Hắn nhìn Tô Mặc Yên, rất không hiểu mà nói: "Tô lão sư, cô thế mà cũng không phân biệt được phải trái trắng đen mà che chở cho cô ấy. Toàn bộ quá trình chưa đầy hai phút, tôi có thể làm gì cô ấy chứ? Tô lão sư, cô thật sự hiểu rõ nội tình sao."Dư Chi Chi tỏ rõ vẻ không vui, đương nhiên cô nàng đứng về phía Tô Mặc Yên. Đứng bên cạnh quan sát, chỉ hận bản thân không có uy áp Pheromone, nếu có thì đã xông lên đánh một trận từ lâu.Cô nàng lạnh mặt nói:"Lưu manh sàm sỡ phụ nữ thì mất bao lâu? Biến thái đưa đũa cho người ta thì cần mấy phút? Quân ảnh đế, anh nói chuyện nghe buồn cười thật đấy."Quân Hoa Diệu thoáng hiện vẻ thất bại.Hắn không ngờ tất cả mọi người đều đứng về phía Dã Trì Mộ, ngốc nghếch mà che chở cho cô ta. Trong lòng khó chịu là chuyện tất nhiên, hắn khẽ nhún vai, cười bất đắc dĩ, nhưng nụ cười ấy lại đọng vị đắng không nói nên lời.Diễn xuất trước ống kính, hắn vẫn làm rất giỏi. Ai nhìn vào cũng sẽ tưởng hắn bị oan.Dù sao cũng là ảnh đế, không cần lên tiếng, chỉ một ánh mắt, một biểu cảm cũng khiến người khác tưởng rằng hắn đang chịu oan ức, diễn đạt đến mức khiến người ta phải tấm tắc.Ban đầu đạo diễn thấy có xô xát liền định cắt sóng livestream ngay lập tức, nhưng nhìn lưu lượng tăng vọt không ngừng, ông ta liều mạng giữ nguyên, quay lại như đang làm một bộ phim điện ảnh lớn.Vài máy quay cùng lúc chuyển động, bắt trọn cảnh toàn, hoán đổi qua lại liên tục.Dã Trì Mộ vẫn luôn nằm trong lòng Tô Mặc Yên, khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc. Tô Mặc Yên nhìn mà xót xa tận đáy lòng. Cô cũng từng là người lăn lộn bao năm trong giới giải trí, từng cùng Bạch Thanh Vi – người đại diện cũ của mình – gập người uốn lưng, mài mòn đầu gối, từng chút từng chút một lê lết thân mình, từ vùng tối chen lên đỉnh cao phủ đầy gai nhọn, mới có được chút tiếng nói như hôm nay.Dã Trì Mộ rõ ràng đã gặp phải chuyện gì đó rất đau khổ, không muốn nhớ lại.Từ sáng sớm đến giờ, căng thẳng, bất an, kinh hoảng.Giống hệt như Tô Mặc Yên lúc bị kích động ngày xưa.Tô Mặc Yên đỡ người dậy, vỗ vỗ bụi trên người nàng."Đúng." Tô Mặc Yên nhớ lại chuyện không hay, mũi cô cay cay. Cô che chở Dã Trì Mộ sau lưng, nói: "Quân ảnh đế, vậy thì như vậy đi. Anh đã có cp của mình rồi, cũng không cần phải tốt bụng đến giúp chúng tôi nữa. Anh cứ làm tốt việc của mình là được. Hy vọng anh không đến quấy rầy Tiểu Dã nữa, để em ấy yên lặng làm công việc của mình. Tiểu Dã là một cô gái rất tốt. Tôi không biết anh có ý đồ gì, nhưng có một đạo lý anh phải hiểu, ác giả ác báo."Biểu cảm của Quân Hoa Diệu rõ ràng hơi cứng lại.Hắn hít thở, "Tô lão sư, cô định cô lập tôi sao?"Tô Mặc Yên hơi nghẹn lại, cô từ trước đến nay trong việc cãi nhau không bằng người khác. Cô bấm vào lòng bàn tay, không cẩn thận bấm phải Dã Trì Mộ. Nhìn Dã Trì Mộ rụt tay lại, như một con thú nhỏ run rẩy, trong lòng từng cơn đau nhói. Tô Mặc Yên lấy hết dũng khí, nói: "Quân lão sư, tôi chỉ cô lập những con súc sinh bắt nạt Omega thôi."Tiếng nói vừa dứt, mấy người đều nhìn về phía cô ấy.Tô Mặc Yên là một người rất ôn nhu, trong chương trình hiếm khi đỏ mặt với ai. Dư Chi Chi làm ầm ĩ với cô ấy như vậy, cô ấy cũng không nổi giận, phần lớn còn bảo Dư Chi Chi kiềm chế tính tình.Tất cả mọi người ở đây đều là ảnh hậu, ảnh đế cả. Fan của Quân Hoa Diệu có thể mù quáng, thì fan của những người khác cũng vậy. Một khi đã gán cho hắn danh xưng tra nam, thì bị đánh cũng đáng.Cư dân mạng điên cuồng đào lại chuyện cũ, dứt khoát đóng khung Quân Hoa Diệu là một gã bỉ ổi, chỉ biết đeo bám. Bao nhiêu Alpha không giao lưu, lại cứ chen vào giữa các Omega làm gì?Hai luồng dư luận cứ thế đẩy bầu không khí lên tới đỉnh điểm, tình hình mỗi lúc một căng thẳng.【 Quân Hoa Diệu đến "Tinh Ngữ Tinh Nguyện" làm gì? Làm gì cơ chứ? Vân Lộng Khê còn đang nằm viện chưa ra, anh ta đã vội vàng ra ngoài kiếm suất lên sóng? 】【 Quân Hoa Diệu chẳng lẽ phá sản rồi sao? Gấp gáp lên show để kiếm tiền à? 】【 Thật là ghê tởm! Hắn lại dám bắt nạt tiểu phúc tinh! Định làm gì, đánh bại tiểu phúc tinh để trấn tà rồi phá luôn cả đoàn phim hả? 】【 Quân Hoa Diệu đúng là xui tận mạng, cút đi cho khuất mắt! 】【 Có phải anh đang nhằm vào Yên Yên nhà chúng tôi không hả? Thật quá mức đáng sợ. Mọi người đều giữ khoảng cách, từ từ tương tác, chỉ có mỗi anh là sốt ruột lao tới. Đã thế còn đưa đũa cho Yên Yên nữa! 】【 Anh còn mặt mũi nào mà mắng Omega? Thấp hèn ấy à, chính là loại như anh đấy, đồ đàn ông vô liêm sỉ! Tống ảnh đế đánh quá hay, đúng là đàn ông đích thực! 】Người đại diện của Quân Hoa Diệu cũng phiền lòng.Cô ta cũng không hiểu rốt cuộc Quân Hoa Diệu đang muốn làm gì. Lén lút mắng vài câu là được rồi, sao lại để mọi chuyện bung bét ra ngoài như thế.Cô ta nhìn hot search rồi gọi cho trợ lý, bảo hắn kéo người về, tuyệt đối không được nói thêm lời nào sai.Trợ lý đi lên, đến bên tai Quân Hoa Diệu khẽ thì thầm hai câu. Quân Hoa Diệu lựa chọn im lặng, không hỏi thêm.Cố Tri Cảnh đi đến bên Tô Mặc Yên, cô nửa ngồi xuống, khẽ nói: "Tô lão sư, giao nàng cho tôi đi."Tô Mặc Yên tương đối phòng bị, rất sợ Alpha sẽ kích thích Dã Trì Mộ. Chuyện này trong lòng cô ấy đã có dự cảm, che chở nàng nói: "Lát nữa đi.""Tôi sức lực lớn, có thể ôm nàng lên được." Cố Tri Cảnh nói."Tiểu Dã..." Tô Mặc Yên hỏi Dã Trì Mộ.Dã Trì Mộ gật gật đầu. Chờ Cố Tri Cảnh đến, nàng nhào vào lòng Cố Tri Cảnh.Cố Tri Cảnh đến ôm Dã Trì Mộ, tay che chở sau lưng nàng, dịu dàng vuốt ve, mặt qua loa hạ xuống, cọ vào tóc nàng, nói: "Được rồi, được rồi, không sao, rất nhanh sẽ xong thôi."Cô ôm người lên.Tay Dã Trì Mộ ôm lấy cổ Cố Tri Cảnh.Cố Tri Cảnh chuẩn bị lên thuyền, đi ngang qua Quân Hoa Diệu, cô dừng lại, lạnh giọng nói:"Quân ảnh đế, anh có tiền có thế, bỏ ra được một tỷ để chen chân vào chương trình. Nhưng tôi cũng nói rõ luôn — lần sau còn dám đến gần Dã Trì Mộ thêm một bước, thì đừng trách tôi không giữ nổi bình tĩnh. Đến lúc đó, cho dù phải tán gia bại sản, cho dù phải ngồi tù, tôi cũng sẽ khiến anh không còn đường lui. Tôi nói được, làm được."Cố Tri Cảnh ôm Dã Trì Mộ, từng bước một lên thuyền.Má Dã Trì Mộ dán vào lồng ngực cô, nghe nhịp tim của cô.Hệ thống đè thấp giọng nói: 【 Ngươi có biết không, nàng đang giả vờ đó. 】Cố Tri Cảnh không đáp lại.Hệ thống lại nói: 【 Từ sáng sớm đã bắt đầu rồi. 】Cố Tri Cảnh: 【 Ngươi muốn nói nàng đến cả ta cũng lừa? 】Hệ thống: 【 Vốn dĩ là vậy, nàng đâu có tin tưởng ngươi ≈】Hệ thống cố ý nói những lời làm người ta buồn nôn.Cố Tri Cảnh nói: 【 Con gái lừa người một chút thì đã sao? Con gái không thể có chút bí mật nhỏ à? Con gái bảo vệ mình không thể có chút cẩn thận sao? 】Hệ thống: 【 ... 】Cố Tri Cảnh nói: 【 Ngươi không có bí mật sao? Ồ, ngươi có bí mật nhưng không có ai thương ngươi. 】Đoàn phim đã thuê một chiếc thuyền lớn, coi như là một chiếc tàu du lịch cỡ nhỏ. Bên trong có các phòng đơn, tiện cho mỗi khách mời nghỉ ngơi.Cố Tri Cảnh một đường ôm Dã Trì Mộ đi vào phòng nghỉ.Dã Trì Mộ cúi đầu, lông mi ẩm ướt, còn có chút nức nở.Hai người còn chưa kịp nói gì, Tô Mặc Yên đã đến. Vừa định gõ cửa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền dừng lại.Dã Trì Mộ ngồi trên ghế sofa, trong mắt vẫn còn ướt át. Cố Tri Cảnh đang lau nước mắt cho nàng, ung dung, động tác tinh tế không tả xiết. Hành động này, nếu không phải thật sự đau lòng, không thể nào làm ra được một cách hoàn hảo như vậy.Cố Tri Cảnh lau xong cho nàng, Dã Trì Mộ vươn tay giật giật cổ áo cô, sửa sang lại chiếc áo sơ mi đã bị xộc xệch. Cúc áo âu phục của Cố Tri Cảnh bị kéo lỏng, cúi thấp xuống dán vào lớp vải đen."Không sao, không mặc." Cố Tri Cảnh và Quân Hoa Diệu đánh nhau một trận quá kịch liệt, cơ thể phát nhiệt.Cô lại hỏi một câu, "Khó chịu không?"Dã Trì Mộ không nói gì, đôi mắt vẫn sáng trong. Nàng nắm nhẹ lấy ngón tay, chậm rãi lắc đầu, không nhìn ra là đang khó chịu hay không. Ánh mắt nàng dừng lại nơi bàn tay của Cố Tri Cảnh đang lau nước mắt cho mình — lòng bàn tay đã đỏ ửng, hẳn là vừa nãy đánh Quân Hoa Diệu rất mạnh.Cố Tri Cảnh nói:"Đánh một trận thật đã. Còn phải cảm ơn Dã Trì Mộ tiểu thư đấy."Dã Trì Mộ vẫn không lên tiếng."Không khó chịu nữa thì... giúp tôi cởi áo nhé?" Cố Tri Cảnh hơi nghiêng người, giọng mang theo chút trêu chọc.Cô nhoẻn miệng cười, cố ý lộ ra vẻ mặt như đang đợi bị mắng, như thể muốn chọc nàng nổi giận, chờ nàng đáp lại một câu:"Cô mơ hả."Như trêu chọc nàng, đùa giỡn lưu manh, lôi thôi lếch thếch.Thế nhưng đuôi mắt cong lên là sự lo lắng, rõ ràng là đang dỗ nàng.Cố Tri Cảnh không giỏi dỗ dành người khác vui vẻ. Thủ đoạn của cô rất đơn giản, chỉ có hai kiểu: hoặc là đưa chút đồ ăn vặt, hoặc cố tình kể vài câu chuyện cười lạnh lẽo để chọc nàng bật cười.Dã Trì Mộ trong lòng thầm nghĩ: "Cô có biết không, tôi đều là đang giả vờ. Thấy Quân Hoa Diệu bị đánh, tôi thực sự rất vui. Tôi đang lừa người, tôi rất ti tiện, rất xấu xa."Cố Tri Cảnh là kiểu người có tính cách rất nghiêm túc. Vẻ đùa cợt thoáng hiện ra trên mặt cô, trong mắt người ngoài có thể sẽ thấy ngả ngớn, nhưng trong mắt Dã Trì Mộ, người này rõ ràng là đang lo cho nàng, rõ ràng đang cố khiến nàng vui hơn.Trong mắt cô ánh lên một tia sáng, như đang trả lời tiếng lòng của nàng.Tôi biết.Cho nên cô gọi, tôi lập tức sẽ đến.Bất kể cô đang nói dối hay nói thật, tôi đều sẽ tin. Chỉ cần cô mở lời, tôi sẽ nghe theo, cam tâm tình nguyện phục tùng mọi mệnh lệnh của cô.Dã Trì Mộ nghiêng người về phía trước, đưa tay cởi áo khoác của Cố Tri Cảnh. Ngón tay rơi trên vai cô, tinh tế, mềm mại, rồi lướt qua cổ cô. Cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ.
Áo khoác của Cố Tri Cảnh trễ xuống tới khuỷu tay, lỏng lẻo vắt ở đó, khiến dáng vẻ vốn nghiêm túc, đứng đắn của cô bỗng chốc mang theo vài phần mê hoặc khó tả.Cô hơi nghiêng người, giơ tay lên trong yên lặng, dáng vẻ quan tâm lại toát ra nét phong tình dịu dàng, gương mặt ấy dưới ánh nắng càng thêm xinh đẹp. Dã Trì Mộ chăm chú nhìn cô, đôi mắt khẽ chớp, ánh nhìn như lướt nhẹ qua từng đường nét của cô, mềm mại mà cố chấp. Nàng muốn đeo lên người Cố Tri Cảnh một sợi xích sắt, thứ chỉ thuộc về riêng mình.Cố Tri Cảnh thật ngoan, nghe lời nàng.Ngón tay nàng trượt nhẹ trên cánh tay cô, thân thể tiếp tục nghiêng về phía trước. Hai người cố ý kề sát vào nhau, cảm nhận nhịp tim của nhau.Nàng giúp cô cởi.Chỉ là cánh tay Cố Tri Cảnh đè lên lớp vải mềm mại, không thể xuống thêm được nữa."Tay." Dã Trì Mộ nói.Cố Tri Cảnh nhấc tay lên.Chiếc áo bị cởi xuống, chiếc áo sơ mi mỏng manh bao bọc lấy cơ thể cô.Dã Trì Mộ cầm lấy áo ngoài, sau đó đặt lên chân, ngón tay mân mê chiếc cúc áo trên đó.Tô Mặc Yên ở bên ngoài vẫn muốn nhắc nhở hai người, livestream còn đang mở. Thế nhưng, lại cảm thấy để hai người yên lặng chờ một lúc sẽ tốt hơn, không cần thiết phải quấy rầy.Để xảy ra chuyện như vậy, có người ở bên cạnh thật tốt.Tô Mặc Yên nghĩ sẽ để lại không gian cho họ, bản thân đi ra ngoài trước.Đạo diễn đứng bên cạnh nói chuyện với Quân Hoa Diệu. Chủ yếu là hắn đang ép hỏi đầu mối của đoàn phim, muốn bọn họ phải đưa ra lời giải thích cho vụ việc đang leo thẳng lên hot search."Cái hot search này không phải chúng tôi mua đâu." Đạo diễn rất khó khăn nói."Vậy là ai mua? Nói tên cho tôi."Môi đạo diễn mấp máy, muốn nói lại thôi."Nói." Quân Hoa Diệu trầm mặt.Đạo diễn được nước làm tới, giọng điệu đầy lý lẽ:"Muốn trách thì trách chương trình chúng tôi lưu lượng cao quá. Chúng tôi làm show cho người lớn xem, mà người lớn thì sao? Ai chẳng thích mấy cảnh cãi nhau, xé xác, Alpha bảo vệ Omega các kiểu. Giờ toàn là nhiệt tự nhiên, anh bảo tôi rút, tôi rút kiểu gì được? Tôi đâu phải thánh nhân mà đoán được anh sẽ đi chọc nữ khách mời rồi khiến hot search bùng lên. Giờ việc đã rồi, cũng đâu thể làm ảnh hưởng tới tiến độ quay chứ. Anh nhìn Dã Trì Mộ mà xem, cô ấy còn chẳng nói gì, chuyện cũng coi như qua rồi."Quân Hoa Diệu ăn một bụng tức giận, bây giờ tất cả mọi người đều đang mắng hắn, hắn giống như đã trở thành đại phản diện.Hắn gật đầu, "Chuyện này không xong."Hắn tức giận đi ra, toàn thân đầy lửa giận. Đụng phải Tô Mặc Yên có chút ý tứ nổi giận, nói: "Tô lão sư, tôi hy vọng cô có thể hiểu được, nữ nghệ sĩ đúng là dễ bị bắt nạt, tương tự, nam nghệ sĩ bị vu khống sự nghiệp cũng rất dễ bị hủy hoại trong chốc lát. Ở trong giới giải trí là không phân biệt nam nữ. Năm đó cô và Bạch tiểu thư hợp tác chắc cũng đã trải qua rất nhiều."Quân Hoa Diệu cúi thấp lông mày, ngón tay nắm chặt, "Người khác không hiểu, chẳng lẽ cô còn không hiểu sao? Bạch tiểu thư đã từng không để cô làm như vậy sao..." Quân Hoa Diệu ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tô Mặc Yên.Tâm tư Tô Mặc Yên chấn động, không hiểu sao cô lại có chút dao động. Lúc cô và Bạch Thanh Vi ở bên nhau, Bạch Thanh Vi cũng biết dùng rất nhiều thủ đoạn bẩn để giúp cô leo lên, đánh nhau với đối thủ, đăng các loại bài viết đen tối về đối thủ.Khi đó cô như đang cười trên đống xương khô, Bạch Thanh Vi cứ như vậy hai tay nâng cô lên. Sau này quan niệm không hợp, họ liền cãi vã, các loại chiến tranh lạnh.Bạch Thanh Vi đúng là có thể sẽ dạy Dã Trì Mộ như vậy.Tô Mặc Yên lúc này nhìn Quân Hoa Diệu, lại bất giác thấy hắn có chút đáng thương. Cảm giác ấy lan tận vào đáy lòng, chẳng rõ bắt nguồn từ đâu. Biểu cảm đắng chát của Quân Hoa Diệu được khống chế vừa đủ, không dư, không thiếu — nhìn vào, quả thực giống như một kẻ đang bị hàm oan, đầy uất ức."Anh..."Cảm giác này ép đến Tô Mặc Yên rất không thoải mái.Quân Hoa Diệu nói: "Không cầu Tô lão sư giúp tôi chứng minh cái gì, nhưng hy vọng Tô lão sư không giẫm tôi một cước. Tôi cũng chỉ là một phàm nhân, không chịu nổi ác ý lớn lao."Tô Mặc Yên mấp máy môi.Quân Hoa Diệu dứt lời quay người rời đi.Tô Mặc Yên chỉ cảm thấy hơi nhức đầu. Vốn định lát nữa đi vào nói chuyện với Dã Trì Mộ, bây giờ lại càng muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi thật tốt. Sắc mặt cô trắng bệch, từ hành lang đi ra đụng phải nhân viên công tác.Nhân viên công tác hỏi: "Tô lão sư sao vậy, trông sắc mặt không tốt lắm.""Có lẽ có chút say sóng. Tôi đi tìm một chỗ ngồi một lúc trước, lát nữa cần quay phim các bạn lại tìm tôi." Tô Mặc Yên đi chậm rãi, không biết tại sao trong lòng lại khó chịu.Tô Mặc Yên ở trong phòng ngồi một lúc, lại cảm thấy không thể nghe tin lời nói một phía của Quân Hoa Diệu. Đợi trạng thái tốt hơn, cô cầm hoa quả đi tìm Dã Trì Mộ.Lúc gõ cửa, đúng lúc nghe thấy Dã Trì Mộ đang gọi điện thoại, chính là gọi cho Bạch Thanh Vi.Toi Mặc Yên dừng một chút, đứng ở bên ngoài nghe."Quân Hoa Diệu lại dám mắng em như thế? Hắn điên rồi à? Em làm rất tốt, phải mắng lại như thế chứ. Đã đánh thì cứ đánh, không cần hối hận. Thông cáo trên Weibo chị đã đăng rồi, trừ khi hắn lấy ra được chứng cứ chứng minh là chưa từng mắng em, nếu không thì đừng mong xóa được."Giọng Dã Trì Mộ khẽ run, nàng nói:"Chính là... sau khi chị đi rồi, hắn mới tới. Hắn còn nói... chuyện giữa chị với Tô lão sư, hắn đều biết. Em không rõ có ảnh hưởng gì tới Tô lão sư không, nhưng em cứ cảm thấy... hắn sẽ ra tay với cô ấy."Bên kia điện thoại, Bạch Thanh Vi im lặng vài giây, rồi chậm rãi nói:"Tô lão sư có đội ngũ riêng, cũng là đội quan hệ công chúng hàng đầu, em không cần lo quá..."Dừng lại một nhịp, Bạch Thanh Vi thở dài, giọng trầm hẳn xuống:"Cô ấy giúp em, em cũng bảo vệ cô ấy. Trong chương trình, có thêm một người chăm sóc em cũng là chuyện tốt. Đợi thuyền cập bờ, chị sẽ đến đón em.""Vâng, cảm ơn chị Vi Vi."Dã Trì Mộ cúp điện thoại, cầm chén trà trên bàn uống một hớp.Sau đó, cửa nhẹ nhàng gõ hai cái.Tô Mặc Yên đi vào, cô đặt hoa quả lên bàn, nhìn điện thoại di động của nàng, biết người ở đầu dây bên kia đang quan tâm đến mình, trong lòng như mềm ra, đối với sự dao động vừa rồi cảm thấy vô cùng xấu hổ.Tô Mặc Yên khẽ nói: "Buổi sáng hôm nay em có gặp chuyện gì không?"Dã Trì Mộ cắn chặt môi không nói lời nào."Tiểu Dã..." Tô Mặc Yên muốn an ủi nàng."Tô lão sư... chị đừng hỏi được không." Dã Trì Mộ mắt lại đỏ hoe, "Ngày đó... giống như là một cơn ác mộng.""Xin lỗi." Tô Mặc Yên ấn xuống sự nghi ngờ của mình, không hỏi thêm nữa.Nghe Quân Hoa Diệu hai câu mà sao có thể giống như bị ma ám, nghi ngờ Dã Trì Mộ chứ?Tô Mặc Yên nói: "Em nói đúng, lần trước thật không nên tiếp xúc nhiều với hắn. Sống giống như bị ma ám vậy, nói hai câu là chị đã đầu óc choáng váng.""Bị cái vận xui của hắn hun cho rồi."Dư Chi Chi từ ngoài bước vào, hờ hững đáp lời:"Nói chuyện với hắn, thà nói với tôi thêm hai câu còn hơn."Hai người ngồi bầu bạn với Dã Trì Mộ một lúc, đều không nhắc đến chuyện buổi sáng. Đợi đến khi Dã Trì Mộ khá hơn, Tô Mặc Yên về trước. Lúc Dư Chi Chi sắp đi, Dã Trì Mộ gọi cô ấy lại.Dã Trì Mộ nắm chặt tay, do dự mãi, rồi dùng sức cắn răng quyết định, "Cái đó...""Sao vậy?" Dư Chi Chi kiên nhẫn ngồi xuống."Tối nay cô có muốn ngủ chung với Tô lão sư không?"Lời nói ra, Dư Chi Chi kinh ngạc, không rõ ý đồ của nàng. Cô nàng rất muốn ngủ chung với Tô Mặc Yên, nhưng như vậy quá đột ngột.Dư Chi Chi gào gào thét thét đột nhiên im lặng một lúc, nói: "Tại sao cô lại đột nhiên nói như vậy?""Hôm qua tôi cũng nghe thấy tiếng gõ cửa." Dã Trì Mộ nói, "Nhưng tôi không dám ra ngoài xem."Dư Chi Chi không ngốc, lập tức cảnh giác, "Ý cô là...""Không biết có phải có ai cố ý gõ cửa không. Tô lão sư dù sao cũng là một Omega, vì sự an toàn của cô ấy, cô tốt nhất vẫn nên ở bên cô ấy một đêm xem sao." Dã Trì Mộ nói, "Tôi... chính là, cô chăm sóc cô ấy thật tốt. Cô ấy cũng vì tôi mà đắc tội với Quân Hoa Diệu. Tôi thật sự rất áy náy."Dã Trì Mộ nói đến nghẹn ngào.Dư Chi Chi cũng luống cuống, rất lo lắng, nhưng cô nàng muốn đi, Tô Mặc Yên chưa chắc đã đồng ý.Dã Trì Mộ nghẹn ngào nói: "Cô mà không muốn đi, chúng ta đi nói với đạo diễn một tiếng, đặt một chiếc máy quay phim ở cửa phòng Tô lão sư. Như vậy cô không cần phải đi, cũng có thể an toàn hơn.""Đừng. Nếu máy quay phim quay, rất dễ bị lộ riêng tư. Tôi phải nghĩ cách nói với cô ấy thế nào...""Cần tôi giúp, cô cứ tìm tôi." Dã Trì Mộ nói."Được rồi, cảm ơn cô." Dư Chi Chi nói.·Chuyện xảy ra hôm nay vẫn không ngừng dậy sóng trên mạng. Quân Hoa Diệu bị mắng đến mức thê thảm. Lúc lên thuyền, hắn cảm thấy bản thân như bị cả đoàn cô lập. Vài nhân viên công tác đứng quanh hắn, cứ như chỉ chờ hắn manh động là sẽ xúm lại đánh thêm một trận nữa.Người đại diện của Quân Hoa Diệu vội vàng chạy tới, đầu như muốn nổ tung. Cô ta nhìn hắn với vẻ mặt mệt mỏi, trong lòng chỉ thấy xúi quẩy. Với tình hình bây giờ, cô ta ở trong giới gần như không còn ngẩng đầu lên nổi.Vừa bước đến, cô ta đã không nhịn được nói: "Anh làm sao có thể nói như thế với cô ấy được? Sỉ nhục Omega kiểu đó! Anh có biết mình đang khơi mào mâu thuẫn giới tính không? Đây là điều tối kỵ nhất trong giới giải trí đấy!""Cao tỷ." Ánh mắt Quân Hoa Diệu sắc bén nhìn lại, lạnh giọng nói: "Tôi chán ghét cô ta, nhưng cô nghĩ tôi sẽ ngốc đến mức uy hiếp cô ta sao?"Trợ lý đứng bên cạnh, trong lòng thoáng nghĩ: Lỡ đâu... lỡ đâu hắn thật sự lộ mặt, cố tình chọn lúc không có ống kính để uy hiếp một Omega, rồi chờ đến lúc livestream sắp mở thì lại vội vàng khoác lên vẻ quân tử khiêm nhường thì sao?Đàn ông ấy mà, thói hư tật xấu đâu phải chuyện gì mới. Quân Hoa Diệu rốt cuộc nghĩ gì trong đầu, chính hắn là người rõ nhất.Từ lúc "kính lọc" trong lòng trợ lý vỡ tan, về cơ bản cũng không còn chút tình cảm nào giữ lại.Cô ta áy náy mở miệng:"Xin lỗi, là tôi hiểu lầm anh. Dã Trì Mộ... người phụ nữ đó đúng là có vấn đề, dám bịa đặt vu oan anh ra nông nỗi này. Mấy chuyện trên mạng anh đừng để ý làm gì, tôi sẽ tìm cách xử lý sạch sẽ.""Trước mắt, tôi sẽ ra tay trước. Gửi văn bản của luật sư đi dọa một phen, tuyên bố rằng chúng ta sẽ dùng pháp luật để bảo vệ danh dự. Như vậy cũng xem như cho fan một cái bậc thang. Bên kia cứng, mình cũng phải cứng. Động tay động chân vốn đã là sai, ai ra tay người đó thua. Vừa hay, cái tên Tống ảnh đế đó vốn đã không đội trời chung với anh, lần này càng có lý do để 'xử'.""Chờ một chút, tôi sẽ đi moi vài cái scandal của hắn ra. Để hắn cũng nếm thử mùi vị bị dư luận nuốt chửng là như thế nào."Quân Hoa Diệu gật đầu, đáy mắt lộ ra vẻ cảm kích. Quân Hoa Diệu nói: "Cảm ơn Cao tỷ. Nhiều năm như vậy chỉ có cô vẫn luôn ở bên tôi không rời không bỏ. Nhiều phụ nữ như vậy nói thích tôi, xảy ra chuyện như vậy vẫn là một mình cô ở bên tôi."Quân Hoa Diệu đưa một chiếc thẻ nhớ cho người đại diện, nói: "Cái này, cô nghe trước đi. Đợi đến khi ồn ào đến đỉnh điểm, cô giúp tôi đăng lên."Ghi âm chính là nội dung trên cầu hôm qua.Người đại diện nhanh chóng nghe xong, sững sờ, "Cô ta đây không phải là đang vu oan anh sao?"Trong phòng chỉ còn lại những lời lặp đi lặp lại của Dã Trì Mộ sau khi bị chọc giận: "Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi." Âm thanh vang vọng trong phòng không tan.Người đại diện đều nổi da gà, chỉ xoa xoa cánh tay."Cô ta là đồ điên à? Phải đi giám định tâm thần chứ?" Người đại diện rất phẫn nộ, "Đây không phải là cố ý bôi đen anh sao?"Quân Hoa Diệu thở dài, nói: "Bị cô ta quấn lấy thật phiền phức, cô tìm đúng thời cơ để đăng lên đi.""Được." Người đại diện nắm chặt chiếc thẻ nhớ này, trong lòng rõ ràng, đoạn ghi âm này mà đăng lên, Dã Trì Mộ xem như xong đời, bao gồm cả tất cả mọi người hôm nay.Không thể không nói, Quân Hoa Diệu rất thông minh.Mặc kệ để mọi người cô lập hắn, không phản bác lấy một câu — như vậy thì tất cả những người trong Tinh Ngữ Tinh Nguyện đều phải cúi đầu xin lỗi hắn. Cú vả mặt này mới thật sự là sảng khoái!Cô ta đều có chút kích động!"Đúng rồi, cô đi thông báo cho người đại diện của Vân Lộng Khê, ngày mai để Vân Lộng Khê đến tham gia chương trình."Người đại diện: "Hả? Nhanh như vậy sao?"Vân Lộng Khê hiện tại trạng thái đã tốt hơn, nhưng cũng không muốn tiếp tục tiếp xúc với họ, nhất là đối với Quân Hoa Diệu, nghe đến tên hắn là sợ hãi."Lần trước không phải đã nói xong với người đại diện của cô ta rồi à. Hợp đồng đều đã ký, cô ta còn có thể không lên sao? Cô nói với cô ta, để cô ta diễn cho tốt, không thì đừng nghĩ đến việc lăn lộn trong giới giải trí nữa."Quân Hoa Diệu đã bỏ ra một tỷ, hắn tuyệt đối không cho phép công chúng nghĩ rằng số tiền đó là vì bản thân. Hắn sẽ khiến mọi người tin rằng, hắn tiêu vì Vân Lộng Khê. Bởi vì Vân Lộng Khê mãi không thể thoát khỏi cú sốc tâm lý, bị sang chấn, nên hắn mới bỏ ra một tỷ để giúp nàng chữa lành. Thế nhưng kết quả thì sao? Hắn lại trở thành mục tiêu công kích của Tinh Ngữ Tinh Nguyện, bị cả đám người trong chương trình hợp lực bắt nạt.Thật là một câu chuyện thâm tình, cảm động biết bao.Hắn là người âm thầm trả giá.Cảm động đến rơi lệ....Dã Trì Mộ gấp chiếc áo vest lại đặt trên ghế sofa.Đoàn phim giao nhiệm vụ để mọi người tùy tiện mua sắm, tối nay trở lại thuyền là được. Mọi người có thể hành động chung hoặc chia ra.Thuyền dừng ở bên bờ. Hai bên có rất nhiều hàng quán nhỏ, nam nam nữ nữ ngồi dưới đất rao hàng. Vừa xuống thuyền đã có thể ngửi thấy mùi cá tanh nồng nặc. Hai bên quầy hàng không có gì đáng mua, đều là một ít thịt cá rẻ tiền. Các cửa hàng đều ở chỗ sâu, phải đi xuyên qua bến tàu vào trong phố.Nơi này có cảm giác như một vùng sông nước Giang Nam, cầu nhiều, phần lớn hàng rong đều ở trên cầu.Cố Tri Cảnh lần đầu đặt chân đến một nơi như thế này, cảnh sắc quả thực không tệ, đưa mắt nhìn quanh đâu đâu cũng là phong cảnh nên thơ. Chỉ tiếc rằng không thể lưu giữ lại toàn bộ, nghĩ đến đó, trong lòng cô không khỏi thấy hơi tiếc nuối. Nhưng rất nhanh, cô lại bình tĩnh suy nghĩ—đoàn phim chắc chắn sẽ quay lại những cảnh đẹp, đến lúc đó chỉ cần hỏi họ xin ảnh là được.Dã Trì Mộ không có gì muốn mua, hai người đi qua mấy cây cầu.Cố Tri Cảnh quay đầu hỏi nàng, "Có nguyện vọng gì không?""Cô đi mua cho tôi một cây kem ly đi." Dã Trì Mộ nhìn về phía cửa hàng kem ly trước mặt, cửa hàng ở chỗ khá xa.Cố Tri Cảnh gật đầu nói được.Đợi cô đi qua, Dã Trì Mộ nhanh chóng cúi người, nhìn vào chiếc giỏ của người bán hàng rong, chỉ vào những cuộn chỉ, "Kim khâu bán thế nào ạ?""Một hộp năm đồng." Chủ quán nhỏ nói.Dã Trì Mộ đưa tiền cho bà, không cần túi ni lông nhỏ của chủ quán. Nàng nhét chiếc hộp vào túi, phát hiện mình đang mặc váy."Hay là mua một cái túi hình trái tim nhỏ?" Chủ cửa hàng hỏi.Chiếc túi hình trái tim nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, rất giống ví tiền đồ chơi của trẻ con. Dã Trì Mộ nói: "Để tôi xem có nhét vừa không.""Ừm." Chủ quán đưa cho nàng.Kích thước vừa vặn, Dã Trì Mộ vừa hay nhét được hộp kim khâu vào. Cố Tri Cảnh cầm một hộp kem ly nhung đỏ trở về. Cô nhìn chiếc túi trong tay Dã Trì Mộ, nói: "Cũng đáng yêu thật, bao nhiêu tiền?"Nói xong, cô chuẩn bị gọi Tần Quang Huy đưa thẻ của mình tới.Bà chủ nói: "Mười lăm đồng!"Cố Tri Cảnh nhíu mày, không thể tin được, "Mười lăm đồng?"Bà chủ chậc lưỡi, "Thôi được, mười đồng!""Mười đồng?" Cố Tri Cảnh càng không thể tin."Tám đồng! Không thể bớt hơn nữa đâu, bớt nữa là tôi lỗ vốn mất." Bà chủ cau mày, nhìn Cố Tri Cảnh từ đầu đến chân, nói: "Cô cao lớn thế này, lại là một Alpha! Dắt bạn gái đi dạo mua túi mà còn tính toán từng đồng, cô không thấy mất mặt à?"Cố Tri Cảnh trong tay còn ít tiền lẻ mua kem, cô lặng lẽ móc ra đưa cho bà chủ. Dã Trì Mộ thì đã cầm chiếc túi, nhẹ nhàng xách lên tay.Đi được mấy bước, Cố Tri Cảnh mới hạ thấp giọng nói với nàng:"Tôi không phải keo kiệt đâu, chỉ là thấy ngạc nhiên. Sao một cái túi lại chỉ có mười lăm đồng. Mẹ tôi mà mua túi, một cái cũng phải một triệu rưỡi.""Mẹ cô?" Dã Trì Mộ nhíu mày, rất nghi ngờ nói, "Mẹ cô không phải đã qua đời không bao lâu sau khi cô sinh ra sao? Cô còn chứng kiến được bà ấy mua túi à?""A... không phải, tôi nói sai, tôi nói là phụ thân tôi, ông ấy mua một cái túi một triệu rưỡi.""Phụ thân cô mua loại túi này?" Dã Trì Mộ nhìn chiếc ví tiền xu trong tay mình, "Có phải có chút gì đó là lạ không?"Nàng cảm thấy Cố Tri Cảnh đang nói bậy.Lông mày Cố Tri Cảnh khẽ nhúc nhích. Cô một bộ không giấu được, nghiêm túc nói: "Sở thích của người ta, ông ấy bình thường không nói ra ngoài. Tôi chỉ lén lút nói cho cô thôi, cô tuyệt đối đừng nói ra ngoài, phụ thân tôi da mặt mỏng."Cô rất nghiêm túc, làm cho Dã Trì Mộ cũng không tiện nghi ngờ.So với việc để cô gái nhỏ nghĩ mình keo kiệt, thể diện của phụ thân không đáng để nhắc đến."A, vậy sở thích này của chú, cũng có chút... kỳ. Chỉ là có chút đáng yêu." Dã Trì Mộ rất không thể hiểu được, nghĩ đến cha Cố Tri Cảnh đối với mình không tệ, lại nghiêm túc nói, "Ra là ông ấy thích những thứ này.""Ừm, tư tưởng của các Alpha nam hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kỳ quái, hy vọng cô có thể hiểu được." Cố Tri Cảnh thở dài, "Hy vọng tôi nói những điều này cho cô, ông ấy sẽ không giận tôi."Dã Trì Mộ "ồ" một tiếng. Thảo nào lần trước nàng nghĩ đến việc tặng quà cho Cố Thế Xương, ông nói không cần, để tự mình giữ lại mà dùng. Hơn phân nửa là ngại nói.Chương trình quay xong, mình sẽ mua một cái túi thời thượng hơn cho ông ấy cất đi.Dã Trì Mộ nhìn Cố Tri Cảnh.Dù nhìn thế nào thì cô cũng không giống kiểu người hay xách túi.Cô ấy càng giống một kẻ ăn chơi bước đi phía trước, miệng ngậm điếu thuốc, sau lưng có cả một đám đàn em trung thành đi theo.Chỉ cần cô hơi nghiêng đầu, sẽ có người lập tức cúi người châm thuốc cho cô.À.Cô ấy trước kia chính là như vậy.Không đúng.Trước kia, Cố Tri Cảnh trong trí nhớ nàng và người đang đứng trước mắt đây, quả thực khác biệt một trời một vực.Khi xưa, Cố Tri Cảnh cà lơ phất phơ, chẳng có lấy một phần vạn khí chất như bây giờ, lại càng không mang trên người cái vẻ du côn mà vẫn toát ra thần thái lạnh lùng, hút mắt.Nàng cũng chưa từng thấy Cố Tri Cảnh mặc âu phục.Dã Trì Mộ bắt đầu nghi hoặc—Cố Tri Cảnh từ khi nào bắt đầu mặc vest?Tựa như chính mình đã bị ai đó hạ thuốc mê, mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ ngày Cố Tri Cảnh bước ra khỏi cục cảnh sát.Từ hôm đó trở đi, Cố Tri Cảnh không còn là người từng ác liệt trêu chọc nàng như trước nữa."Bịch——"Dã Trì Mộ khẽ "ừm" một tiếng, không cẩn thận đụng vào lưng cô. Cái Alpha này dáng người thật cứng. Dã Trì Mộ che chở cây kem trong tay, bơ đã hơi tan chảy.Cố Tri Cảnh quay đầu nhìn nàng, "Nghĩ gì thế?""Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ một chút thôi.""Cô biết đoàn phim bảo chúng ta ra ngoài làm gì không?""Không biết.""Chuẩn bị quà Thất tịch.""Ồ.""Sao cô lạnh nhạt vậy?" Cố Tri Cảnh hỏi nàng."Cô hưng phấn như vậy làm gì?" Dã Trì Mộ nghi ngờ nhìn cô. Thẻ của cô chẳng viết gì cả, chỉ nói không nhàm chán là được.Tôi căn bản không biết mua cái gì.Dã Trì Mộ lại nói thêm một câu: "Hơn nữa bây giờ cô cũng không lấy được thẻ của tôi, cô đứng cuối bảng mà.""Tôi lớn như vậy rồi, lần đầu tiên đứng cuối bảng."Cố Tri Cảnh nói: "Đứng cuối cũng không có gì tệ, dù sao đạo diễn sẽ đặt thẻ tâm nguyện vào hộp thư, tôi nhất định có thể lấy được.""Nhưng mà, hôm nay có thể ra ngoài mua đồ, ngày mai sẽ không ra ngoài nữa, sao cô còn hưng phấn như vậy." Dã Trì Mộ nói.Cố Tri Cảnh nói: "Mặc kệ nguyện vọng của cô là gì, tôi đều sẽ nghĩ cách giúp cô thực hiện.""Tại sao?"Dã Trì Mộ không phải hỏi cô tại sao lại giúp mình thực hiện, nàng là muốn hỏi, tại sao cô lại xem trọng nguyện vọng của tôi như vậy, trong khi nguyện vọng của mình lại tùy ý đến thế?"Bởi vì..." Cố Tri Cảnh dừng bước, trên cây cầu nhỏ không có ai. Môi cô giật giật, lại không nghe được âm thanh, cuối cùng cô nói: "Nói không rõ."Dã Trì Mộ không truy hỏi nàng. Hỏi nữa, cũng chỉ nghe được câu trả lời không đứng đắn của Cố Tri Cảnh: "Vì ham sắc đẹp của cô."Chung sống lâu, nàng đã phân biệt được Cố Tri Cảnh lúc nào nói thật, lúc nào nói dối.Hai người đi xuyên qua bến tàu chật chội, rất nhanh có thể trở lại thuyền. Các khách mời khác vẫn chưa về, nhân viên công tác nhìn tay họ không cầm gì cả, định nói gì đó, lại giữ im lặng.Cố Tri Cảnh cũng cảm thấy thế này không tốt. Hai người trở lại đi dạo bên cạnh bến tàu, nói chuyện phiếm, thổi gió biển mặn mòi. Cố Tri Cảnh dựa vào lan can đê, trên người là chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo có họa tiết hoa hồng tối màu.Cô rất yên tĩnh.Không khỏi phỏng đoán, cô đọc sách trông như thế nào."Cố Tri Cảnh, thời học sinh cô mỗi ngày làm gì?" Dã Trì Mộ dựa vào cây ăn kem, cũng đút cho Cố Tri Cảnh một miếng."Đọc sách, nhận giải, thi đấu.""Ồ."Trở về nữa, trời đã gần trưa, cái nóng oi bức sắp lên tới.Dã Trì Mộ về đến phòng, Cố Tri Cảnh đi theo nàng. Đến cửa mới nhớ ra lúc đi quên cầm chìa khóa, hai người lại đi đến quầy phục vụ lấy.Tiện thể, từ quầy phục vụ lấy hai viên kẹo bạc hà. Cô đưa cho Cố Tri Cảnh một viên. Kẹo đặt trên đầu lưỡi thanh mát.Dã Trì Mộ cắm chìa khóa vào ổ khóa."Cô nhắm mắt lại đi." Dã Trì Mộ nói."Ừm." Cố Tri Cảnh nhắm mắt lại, sau đó mò mẫm đi vào phòng.Dã Trì Mộ nén cười, cô ấy cũng ngốc quá. Nàng lấy hộp kim khâu trong túi nhỏ ra, "Vậy cô không được nhìn lén đâu.""Cũng được." Cố Tri Cảnh híp mắt tìm đến ghế sofa.Dã Trì Mộ không tin cô, nàng cởi giày, ôm quần áo lặng lẽ đi vào phòng ngủ. Cố Tri Cảnh quả nhiên không giữ lời, quay đầu nhìn về phía nàng.Dã Trì Mộ liếc cô một cái."Thôi được." Cố Tri Cảnh lần này quay lưng về phía phòng ngủ ngồi, biểu hiện vô cùng nghiêm túc.Dã Trì Mộ đóng cửa lại, nàng ngồi bên giường xỏ chỉ vào kim. Nắm lấy sợi chỉ, nàng nhìn chằm chằm chiếc cúc trong tay, sau đó chọn một sợi chỉ có màu đặc biệt hợp với áo vest.Nàng khâu từng mũi một.Dã Trì Mộ khi còn bé đã tự mình may vá quần áo. Không đến nửa giờ, chỉ khoảng mười phút, nàng đã khâu xong chiếc cúc. Nàng đi tới, đặt chiếc áo vest lên đầu gối Cố Tri Cảnh.Cố Tri Cảnh "ừm" một tiếng, khóe môi chứa nụ cười. Cô giang hai tay mặc áo vào, cúc áo trước ngực đặc biệt nổi bật. Cô cài cúc lại.Cô nói: "Tôi ra ngoài đi một vòng, vừa rồi trở về có chút ngột ngạt.""Ừm."Cố Tri Cảnh lại sửa sang lại ngực áo, nói: "Cảm ơn.""Không có gì."Cố Tri Cảnh từ trong phòng ra ngoài, đứng ở cửa là Tần Quang Huy và mấy tên tiểu đệ."Đại tiểu thư." Tần Quang Huy rất cung kính nói.Cố Tri Cảnh không lên tiếng, một tay đút túi đi vài bước. Cô quay đầu nhìn về phía Tần Quang Huy, nghiêm túc hỏi: "Anh có thấy có gì khác không."Tần Quang Huy nhìn chằm chằm vào mặt cô, thấy cô cười có chút vui vẻ, nói: "Đại tiểu thư, đoán cái này không tốt đâu. Hôn hít cái gì, cô cũng không cần nói với người khác. Để Omega biết rồi, sẽ xấu hổ."Trước đây Cố Tri Cảnh cũng rất thích khoe khoang, giao du với Omega này, quay về lại lêu lổng với Omega khác. Tần Quang Huy không nhịn được mà giáo dục hai câu."Nhìn kỹ vào, nhìn quần áo."Tần Quang Huy nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng cũng phát hiện vấn đề, nói: "Đại tiểu thư, tại sao... ngực cô lại có một đóa hoa?""...Đây là cúc áo.""A a a à. Nhìn gần là một đóa hoa, phì, nhìn gần là một cái cúc áo. Chỉ là cúc áo của cô màu đen, vest cũng màu đen, tại sao cúc áo lại được quấn bằng chỉ đỏ... giống như một nụ hoa đang e ấp nở rộ vậy?"Tần Quang Huy không biết nên hình dung thế nào, hắn cứng rắn khen. Cúc áo của Cố Tri Cảnh không phải là loại có lỗ để luồn chỉ, mà là một chiếc khuy kim loại màu đen. Bây giờ hoàn toàn bị những sợi chỉ đỏ quấn quanh lung tung."Thiết kế mới." Cố Tri Cảnh nói.Tần Quang Huy nịnh nọt, "Tôi đã nói mà, vừa nhìn đã thấy rất tân thời. Chắc phải tốn mấy chục vạn, tôi vừa rồi còn tưởng là Dã Trì Mộ tiểu thư khâu cho cô, ha ha ha ha ha."Cố Tri Cảnh không nói chuyện với anh ta, có những người chính là không có mắt thẩm mỹ.Tần Quang Huy rất buồn bực, ai thiết kế vậy? Thực sự không thể nào hiểu được ý tưởng động não của giới thiết kế hiện nay.Dã Trì Mộ nhét hộp kim khâu vào túi nhỏ.Sau khi Cố Tri Cảnh đi, mùi hoa nhài thoang thoảng vẫn còn trong không khí. Dã Trì Mộ rót cho mình một ly nước, nàng uống một ngụm nước ấm, không cẩn thận bị sặc, ho khan rồi đặt ly xuống.Sau đó nàng lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn: 【 Chú ơi, trước đây thành tích học tập của Cố Tri Cảnh thế nào ạ? 】Cố Thế Xương nói: 【 Tạm được, rất ổn định. Chỉ cần người đứng cuối bảng không xin nghỉ, nó có thể giữ vững vị trí thứ hai từ dưới lên. 】Dã Trì Mộ: 【 A, vậy người đứng cuối bảng là ai ạ? 】Cố Thế Xương: 【 Là Tần Linh Nguyệt, người chơi cùng nó. Nhưng Tần Linh Nguyệt học nghệ thuật, thường xuyên không lên lớp văn hóa. Nếu mà lên, chưa chắc ai sẽ đứng cuối đâu. 】Dã Trì Mộ: 【 Con cảm thấy Cố Tri Cảnh bây giờ thật thông minh. 】Cố Thế Xương nghiêm túc hơn, không nói đùa nữa: 【 Lúc còn nhỏ, chưa học thói xấu, thành tích cũng được, lúc đó không phải là đứng cuối. Sau này học thói xấu thành tích càng ngày càng kém. Thật ra người nó không ngốc, chỉ là bình thường tương đối ham chơi. Bây giờ nó đã dần dần thay đổi tốt hơn rồi. 】Dã Trì Mộ: 【 Vâng, con biết rồi ạ. 】Gửi xong tin nhắn.Dã Trì Mộ nắm tay đặt lên ngực, tim đập thật mạnh.Phù phù, phù phù, phù phù...Cố Tri Cảnh vẫn là Cố Tri Cảnh đó sao?Là như vậy sao?Là như vậy sao?Nếu như là thế này...Trái tim Dã Trì Mộ đập dữ dội, thật hưng phấn. Máu trong người như đang cuồn cuộn.Ý nghĩ này thật kỳ quặc, như thể vừa động não đã làm trái với mọi định nghĩa khoa học.Nàng nghiêm túc nghĩ, từ từ nghĩ. Nếu như là một Cố Tri Cảnh hoàn toàn mới.Vậy có nghĩa là chưa bao giờ có ai có được.Đôi môi của Cố Tri Cảnh, cơ thể của Cố Tri Cảnh, cả trái tim và linh hồn, tất cả đều thuộc về một mình nàng. Nàng có thể là người đầu tiên chiếm hữu Cố Tri Cảnh.Nàng đặt ngón tay lên môi mình, chạm nhẹ. Rồi lại chạm vào ngón tay bị kim đâm lúc khâu cúc áo, không có mùi máu tanh, nhưng vẫn hơi đau một chút.Nhưng, nàng cũng không quá nóng vội.Dã Trì Mộ ở trong phòng một lúc, ăn xong. Trước đó nàng gửi tin nhắn cho Cố Tri Cảnh, Cố Tri Cảnh cũng không trả lời.Phòng của Cố Tri Cảnh ở ngay bên cạnh. Dã Trì Mộ rửa mặt, sửa sang lại bản thân rồi đi sang phòng bên cạnh. Máy quay vẫn còn đang quay, Dã Trì Mộ đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho họ đừng quay nữa. Máy quay không được phép vào phòng ngủ của khách mời nếu không có sự cho phép, để giữ không gian riêng tư cho khách mời. Người quay phim chỉ có thể tiếc nuối rút lui.Dã Trì Mộ đẩy cửa bước vào. Cố Tri Cảnh không có chạy lung tung, cả ngày hôm nay đã mệt lả, cô đang nằm nghỉ trên ghế sofa.Dã Trì Mộ cũng không đánh thức cô. Cố Tri Cảnh hai tay đặt trên ngực, hơi thở đều đều, gần như không nghe thấy tiếng.Rất kỳ quái.Dã Trì Mộ nghĩ đến một hình ảnh rất u ám.Cố Tri Cảnh như đã rơi vào bóng tối, chìm vào một giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại. Cô bị bóng tối nuốt chửng, mà bên cạnh chỉ có một mình Dã Trì Mộ. Dã Trì Mộ chính là bóng tối đã xâm chiếm cô.Nơi này, nơi đó, đều là thế giới của Dã Trì Mộ.Có được ý nghĩ này, nàng liền không muốn chờ đợi, không chịu chờ đợi.Dã Trì Mộ đi qua, nhẹ giọng gọi: "Cố Tri Cảnh."Cố Tri Cảnh không đáp lại. Nàng nhìn Cố Tri Cảnh, lòng bàn tay rơi trên má cô, nhẹ nhàng vuốt ve, phác họa đường nét của cô, ấn vào cằm cô, rồi lại đè xuống cằm cô. Da của Cố Tri Cảnh rất tốt, ngũ quan lập thể, môi cô cũng rất mỏng, đôi môi khẽ nhếch.Lúc không cười, thật là một người nghiêm túc.Muốn hôn môi Cố Tri Cảnh.Dã Trì Mộ tiến lại gần, họ rất gần, hơi thở dung hợp vào nhau, trở nên nóng hổi. Nàng rất kiềm chế, không đi hôn người này, không đi cắn môi cô.Nàng ngồi xổm bên cạnh, sờ xong môi Cố Tri Cảnh, ngón tay lại đặt lên môi mình chạm nhẹ, ướt át. Tay nàng đặt lên vai Cố Tri Cảnh, dựa vào cô, giống như hôm nay Cố Tri Cảnh ôm nàng vậy, lệ thuộc vào cô."Cố Tri Cảnh."Cố Tri Cảnh chưa trả lời, Dã Trì Mộ lại gọi, nói: "Hỏi cô hai câu, cô mà trả lời, tôi sẽ hôn cô một cái, được không."Lần này Cố Tri Cảnh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, giọng nghe có vẻ buồn ngủ. Dã Trì Mộ ngồi xổm xuống, trước tiên chạm vào vành tai cô. Nàng hỏi bên tai Cố Tri Cảnh:"Cố Tri Cảnh, người mẹ vũ công của cô còn sống không?"
Áo khoác của Cố Tri Cảnh trễ xuống tới khuỷu tay, lỏng lẻo vắt ở đó, khiến dáng vẻ vốn nghiêm túc, đứng đắn của cô bỗng chốc mang theo vài phần mê hoặc khó tả.Cô hơi nghiêng người, giơ tay lên trong yên lặng, dáng vẻ quan tâm lại toát ra nét phong tình dịu dàng, gương mặt ấy dưới ánh nắng càng thêm xinh đẹp. Dã Trì Mộ chăm chú nhìn cô, đôi mắt khẽ chớp, ánh nhìn như lướt nhẹ qua từng đường nét của cô, mềm mại mà cố chấp. Nàng muốn đeo lên người Cố Tri Cảnh một sợi xích sắt, thứ chỉ thuộc về riêng mình.Cố Tri Cảnh thật ngoan, nghe lời nàng.Ngón tay nàng trượt nhẹ trên cánh tay cô, thân thể tiếp tục nghiêng về phía trước. Hai người cố ý kề sát vào nhau, cảm nhận nhịp tim của nhau.Nàng giúp cô cởi.Chỉ là cánh tay Cố Tri Cảnh đè lên lớp vải mềm mại, không thể xuống thêm được nữa."Tay." Dã Trì Mộ nói.Cố Tri Cảnh nhấc tay lên.Chiếc áo bị cởi xuống, chiếc áo sơ mi mỏng manh bao bọc lấy cơ thể cô.Dã Trì Mộ cầm lấy áo ngoài, sau đó đặt lên chân, ngón tay mân mê chiếc cúc áo trên đó.Tô Mặc Yên ở bên ngoài vẫn muốn nhắc nhở hai người, livestream còn đang mở. Thế nhưng, lại cảm thấy để hai người yên lặng chờ một lúc sẽ tốt hơn, không cần thiết phải quấy rầy.Để xảy ra chuyện như vậy, có người ở bên cạnh thật tốt.Tô Mặc Yên nghĩ sẽ để lại không gian cho họ, bản thân đi ra ngoài trước.Đạo diễn đứng bên cạnh nói chuyện với Quân Hoa Diệu. Chủ yếu là hắn đang ép hỏi đầu mối của đoàn phim, muốn bọn họ phải đưa ra lời giải thích cho vụ việc đang leo thẳng lên hot search."Cái hot search này không phải chúng tôi mua đâu." Đạo diễn rất khó khăn nói."Vậy là ai mua? Nói tên cho tôi."Môi đạo diễn mấp máy, muốn nói lại thôi."Nói." Quân Hoa Diệu trầm mặt.Đạo diễn được nước làm tới, giọng điệu đầy lý lẽ:"Muốn trách thì trách chương trình chúng tôi lưu lượng cao quá. Chúng tôi làm show cho người lớn xem, mà người lớn thì sao? Ai chẳng thích mấy cảnh cãi nhau, xé xác, Alpha bảo vệ Omega các kiểu. Giờ toàn là nhiệt tự nhiên, anh bảo tôi rút, tôi rút kiểu gì được? Tôi đâu phải thánh nhân mà đoán được anh sẽ đi chọc nữ khách mời rồi khiến hot search bùng lên. Giờ việc đã rồi, cũng đâu thể làm ảnh hưởng tới tiến độ quay chứ. Anh nhìn Dã Trì Mộ mà xem, cô ấy còn chẳng nói gì, chuyện cũng coi như qua rồi."Quân Hoa Diệu ăn một bụng tức giận, bây giờ tất cả mọi người đều đang mắng hắn, hắn giống như đã trở thành đại phản diện.Hắn gật đầu, "Chuyện này không xong."Hắn tức giận đi ra, toàn thân đầy lửa giận. Đụng phải Tô Mặc Yên có chút ý tứ nổi giận, nói: "Tô lão sư, tôi hy vọng cô có thể hiểu được, nữ nghệ sĩ đúng là dễ bị bắt nạt, tương tự, nam nghệ sĩ bị vu khống sự nghiệp cũng rất dễ bị hủy hoại trong chốc lát. Ở trong giới giải trí là không phân biệt nam nữ. Năm đó cô và Bạch tiểu thư hợp tác chắc cũng đã trải qua rất nhiều."Quân Hoa Diệu cúi thấp lông mày, ngón tay nắm chặt, "Người khác không hiểu, chẳng lẽ cô còn không hiểu sao? Bạch tiểu thư đã từng không để cô làm như vậy sao..." Quân Hoa Diệu ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tô Mặc Yên.Tâm tư Tô Mặc Yên chấn động, không hiểu sao cô lại có chút dao động. Lúc cô và Bạch Thanh Vi ở bên nhau, Bạch Thanh Vi cũng biết dùng rất nhiều thủ đoạn bẩn để giúp cô leo lên, đánh nhau với đối thủ, đăng các loại bài viết đen tối về đối thủ.Khi đó cô như đang cười trên đống xương khô, Bạch Thanh Vi cứ như vậy hai tay nâng cô lên. Sau này quan niệm không hợp, họ liền cãi vã, các loại chiến tranh lạnh.Bạch Thanh Vi đúng là có thể sẽ dạy Dã Trì Mộ như vậy.Tô Mặc Yên lúc này nhìn Quân Hoa Diệu, lại bất giác thấy hắn có chút đáng thương. Cảm giác ấy lan tận vào đáy lòng, chẳng rõ bắt nguồn từ đâu. Biểu cảm đắng chát của Quân Hoa Diệu được khống chế vừa đủ, không dư, không thiếu — nhìn vào, quả thực giống như một kẻ đang bị hàm oan, đầy uất ức."Anh..."Cảm giác này ép đến Tô Mặc Yên rất không thoải mái.Quân Hoa Diệu nói: "Không cầu Tô lão sư giúp tôi chứng minh cái gì, nhưng hy vọng Tô lão sư không giẫm tôi một cước. Tôi cũng chỉ là một phàm nhân, không chịu nổi ác ý lớn lao."Tô Mặc Yên mấp máy môi.Quân Hoa Diệu dứt lời quay người rời đi.Tô Mặc Yên chỉ cảm thấy hơi nhức đầu. Vốn định lát nữa đi vào nói chuyện với Dã Trì Mộ, bây giờ lại càng muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi thật tốt. Sắc mặt cô trắng bệch, từ hành lang đi ra đụng phải nhân viên công tác.Nhân viên công tác hỏi: "Tô lão sư sao vậy, trông sắc mặt không tốt lắm.""Có lẽ có chút say sóng. Tôi đi tìm một chỗ ngồi một lúc trước, lát nữa cần quay phim các bạn lại tìm tôi." Tô Mặc Yên đi chậm rãi, không biết tại sao trong lòng lại khó chịu.Tô Mặc Yên ở trong phòng ngồi một lúc, lại cảm thấy không thể nghe tin lời nói một phía của Quân Hoa Diệu. Đợi trạng thái tốt hơn, cô cầm hoa quả đi tìm Dã Trì Mộ.Lúc gõ cửa, đúng lúc nghe thấy Dã Trì Mộ đang gọi điện thoại, chính là gọi cho Bạch Thanh Vi.Toi Mặc Yên dừng một chút, đứng ở bên ngoài nghe."Quân Hoa Diệu lại dám mắng em như thế? Hắn điên rồi à? Em làm rất tốt, phải mắng lại như thế chứ. Đã đánh thì cứ đánh, không cần hối hận. Thông cáo trên Weibo chị đã đăng rồi, trừ khi hắn lấy ra được chứng cứ chứng minh là chưa từng mắng em, nếu không thì đừng mong xóa được."Giọng Dã Trì Mộ khẽ run, nàng nói:"Chính là... sau khi chị đi rồi, hắn mới tới. Hắn còn nói... chuyện giữa chị với Tô lão sư, hắn đều biết. Em không rõ có ảnh hưởng gì tới Tô lão sư không, nhưng em cứ cảm thấy... hắn sẽ ra tay với cô ấy."Bên kia điện thoại, Bạch Thanh Vi im lặng vài giây, rồi chậm rãi nói:"Tô lão sư có đội ngũ riêng, cũng là đội quan hệ công chúng hàng đầu, em không cần lo quá..."Dừng lại một nhịp, Bạch Thanh Vi thở dài, giọng trầm hẳn xuống:"Cô ấy giúp em, em cũng bảo vệ cô ấy. Trong chương trình, có thêm một người chăm sóc em cũng là chuyện tốt. Đợi thuyền cập bờ, chị sẽ đến đón em.""Vâng, cảm ơn chị Vi Vi."Dã Trì Mộ cúp điện thoại, cầm chén trà trên bàn uống một hớp.Sau đó, cửa nhẹ nhàng gõ hai cái.Tô Mặc Yên đi vào, cô đặt hoa quả lên bàn, nhìn điện thoại di động của nàng, biết người ở đầu dây bên kia đang quan tâm đến mình, trong lòng như mềm ra, đối với sự dao động vừa rồi cảm thấy vô cùng xấu hổ.Tô Mặc Yên khẽ nói: "Buổi sáng hôm nay em có gặp chuyện gì không?"Dã Trì Mộ cắn chặt môi không nói lời nào."Tiểu Dã..." Tô Mặc Yên muốn an ủi nàng."Tô lão sư... chị đừng hỏi được không." Dã Trì Mộ mắt lại đỏ hoe, "Ngày đó... giống như là một cơn ác mộng.""Xin lỗi." Tô Mặc Yên ấn xuống sự nghi ngờ của mình, không hỏi thêm nữa.Nghe Quân Hoa Diệu hai câu mà sao có thể giống như bị ma ám, nghi ngờ Dã Trì Mộ chứ?Tô Mặc Yên nói: "Em nói đúng, lần trước thật không nên tiếp xúc nhiều với hắn. Sống giống như bị ma ám vậy, nói hai câu là chị đã đầu óc choáng váng.""Bị cái vận xui của hắn hun cho rồi."Dư Chi Chi từ ngoài bước vào, hờ hững đáp lời:"Nói chuyện với hắn, thà nói với tôi thêm hai câu còn hơn."Hai người ngồi bầu bạn với Dã Trì Mộ một lúc, đều không nhắc đến chuyện buổi sáng. Đợi đến khi Dã Trì Mộ khá hơn, Tô Mặc Yên về trước. Lúc Dư Chi Chi sắp đi, Dã Trì Mộ gọi cô ấy lại.Dã Trì Mộ nắm chặt tay, do dự mãi, rồi dùng sức cắn răng quyết định, "Cái đó...""Sao vậy?" Dư Chi Chi kiên nhẫn ngồi xuống."Tối nay cô có muốn ngủ chung với Tô lão sư không?"Lời nói ra, Dư Chi Chi kinh ngạc, không rõ ý đồ của nàng. Cô nàng rất muốn ngủ chung với Tô Mặc Yên, nhưng như vậy quá đột ngột.Dư Chi Chi gào gào thét thét đột nhiên im lặng một lúc, nói: "Tại sao cô lại đột nhiên nói như vậy?""Hôm qua tôi cũng nghe thấy tiếng gõ cửa." Dã Trì Mộ nói, "Nhưng tôi không dám ra ngoài xem."Dư Chi Chi không ngốc, lập tức cảnh giác, "Ý cô là...""Không biết có phải có ai cố ý gõ cửa không. Tô lão sư dù sao cũng là một Omega, vì sự an toàn của cô ấy, cô tốt nhất vẫn nên ở bên cô ấy một đêm xem sao." Dã Trì Mộ nói, "Tôi... chính là, cô chăm sóc cô ấy thật tốt. Cô ấy cũng vì tôi mà đắc tội với Quân Hoa Diệu. Tôi thật sự rất áy náy."Dã Trì Mộ nói đến nghẹn ngào.Dư Chi Chi cũng luống cuống, rất lo lắng, nhưng cô nàng muốn đi, Tô Mặc Yên chưa chắc đã đồng ý.Dã Trì Mộ nghẹn ngào nói: "Cô mà không muốn đi, chúng ta đi nói với đạo diễn một tiếng, đặt một chiếc máy quay phim ở cửa phòng Tô lão sư. Như vậy cô không cần phải đi, cũng có thể an toàn hơn.""Đừng. Nếu máy quay phim quay, rất dễ bị lộ riêng tư. Tôi phải nghĩ cách nói với cô ấy thế nào...""Cần tôi giúp, cô cứ tìm tôi." Dã Trì Mộ nói."Được rồi, cảm ơn cô." Dư Chi Chi nói.·Chuyện xảy ra hôm nay vẫn không ngừng dậy sóng trên mạng. Quân Hoa Diệu bị mắng đến mức thê thảm. Lúc lên thuyền, hắn cảm thấy bản thân như bị cả đoàn cô lập. Vài nhân viên công tác đứng quanh hắn, cứ như chỉ chờ hắn manh động là sẽ xúm lại đánh thêm một trận nữa.Người đại diện của Quân Hoa Diệu vội vàng chạy tới, đầu như muốn nổ tung. Cô ta nhìn hắn với vẻ mặt mệt mỏi, trong lòng chỉ thấy xúi quẩy. Với tình hình bây giờ, cô ta ở trong giới gần như không còn ngẩng đầu lên nổi.Vừa bước đến, cô ta đã không nhịn được nói: "Anh làm sao có thể nói như thế với cô ấy được? Sỉ nhục Omega kiểu đó! Anh có biết mình đang khơi mào mâu thuẫn giới tính không? Đây là điều tối kỵ nhất trong giới giải trí đấy!""Cao tỷ." Ánh mắt Quân Hoa Diệu sắc bén nhìn lại, lạnh giọng nói: "Tôi chán ghét cô ta, nhưng cô nghĩ tôi sẽ ngốc đến mức uy hiếp cô ta sao?"Trợ lý đứng bên cạnh, trong lòng thoáng nghĩ: Lỡ đâu... lỡ đâu hắn thật sự lộ mặt, cố tình chọn lúc không có ống kính để uy hiếp một Omega, rồi chờ đến lúc livestream sắp mở thì lại vội vàng khoác lên vẻ quân tử khiêm nhường thì sao?Đàn ông ấy mà, thói hư tật xấu đâu phải chuyện gì mới. Quân Hoa Diệu rốt cuộc nghĩ gì trong đầu, chính hắn là người rõ nhất.Từ lúc "kính lọc" trong lòng trợ lý vỡ tan, về cơ bản cũng không còn chút tình cảm nào giữ lại.Cô ta áy náy mở miệng:"Xin lỗi, là tôi hiểu lầm anh. Dã Trì Mộ... người phụ nữ đó đúng là có vấn đề, dám bịa đặt vu oan anh ra nông nỗi này. Mấy chuyện trên mạng anh đừng để ý làm gì, tôi sẽ tìm cách xử lý sạch sẽ.""Trước mắt, tôi sẽ ra tay trước. Gửi văn bản của luật sư đi dọa một phen, tuyên bố rằng chúng ta sẽ dùng pháp luật để bảo vệ danh dự. Như vậy cũng xem như cho fan một cái bậc thang. Bên kia cứng, mình cũng phải cứng. Động tay động chân vốn đã là sai, ai ra tay người đó thua. Vừa hay, cái tên Tống ảnh đế đó vốn đã không đội trời chung với anh, lần này càng có lý do để 'xử'.""Chờ một chút, tôi sẽ đi moi vài cái scandal của hắn ra. Để hắn cũng nếm thử mùi vị bị dư luận nuốt chửng là như thế nào."Quân Hoa Diệu gật đầu, đáy mắt lộ ra vẻ cảm kích. Quân Hoa Diệu nói: "Cảm ơn Cao tỷ. Nhiều năm như vậy chỉ có cô vẫn luôn ở bên tôi không rời không bỏ. Nhiều phụ nữ như vậy nói thích tôi, xảy ra chuyện như vậy vẫn là một mình cô ở bên tôi."Quân Hoa Diệu đưa một chiếc thẻ nhớ cho người đại diện, nói: "Cái này, cô nghe trước đi. Đợi đến khi ồn ào đến đỉnh điểm, cô giúp tôi đăng lên."Ghi âm chính là nội dung trên cầu hôm qua.Người đại diện nhanh chóng nghe xong, sững sờ, "Cô ta đây không phải là đang vu oan anh sao?"Trong phòng chỉ còn lại những lời lặp đi lặp lại của Dã Trì Mộ sau khi bị chọc giận: "Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi." Âm thanh vang vọng trong phòng không tan.Người đại diện đều nổi da gà, chỉ xoa xoa cánh tay."Cô ta là đồ điên à? Phải đi giám định tâm thần chứ?" Người đại diện rất phẫn nộ, "Đây không phải là cố ý bôi đen anh sao?"Quân Hoa Diệu thở dài, nói: "Bị cô ta quấn lấy thật phiền phức, cô tìm đúng thời cơ để đăng lên đi.""Được." Người đại diện nắm chặt chiếc thẻ nhớ này, trong lòng rõ ràng, đoạn ghi âm này mà đăng lên, Dã Trì Mộ xem như xong đời, bao gồm cả tất cả mọi người hôm nay.Không thể không nói, Quân Hoa Diệu rất thông minh.Mặc kệ để mọi người cô lập hắn, không phản bác lấy một câu — như vậy thì tất cả những người trong Tinh Ngữ Tinh Nguyện đều phải cúi đầu xin lỗi hắn. Cú vả mặt này mới thật sự là sảng khoái!Cô ta đều có chút kích động!"Đúng rồi, cô đi thông báo cho người đại diện của Vân Lộng Khê, ngày mai để Vân Lộng Khê đến tham gia chương trình."Người đại diện: "Hả? Nhanh như vậy sao?"Vân Lộng Khê hiện tại trạng thái đã tốt hơn, nhưng cũng không muốn tiếp tục tiếp xúc với họ, nhất là đối với Quân Hoa Diệu, nghe đến tên hắn là sợ hãi."Lần trước không phải đã nói xong với người đại diện của cô ta rồi à. Hợp đồng đều đã ký, cô ta còn có thể không lên sao? Cô nói với cô ta, để cô ta diễn cho tốt, không thì đừng nghĩ đến việc lăn lộn trong giới giải trí nữa."Quân Hoa Diệu đã bỏ ra một tỷ, hắn tuyệt đối không cho phép công chúng nghĩ rằng số tiền đó là vì bản thân. Hắn sẽ khiến mọi người tin rằng, hắn tiêu vì Vân Lộng Khê. Bởi vì Vân Lộng Khê mãi không thể thoát khỏi cú sốc tâm lý, bị sang chấn, nên hắn mới bỏ ra một tỷ để giúp nàng chữa lành. Thế nhưng kết quả thì sao? Hắn lại trở thành mục tiêu công kích của Tinh Ngữ Tinh Nguyện, bị cả đám người trong chương trình hợp lực bắt nạt.Thật là một câu chuyện thâm tình, cảm động biết bao.Hắn là người âm thầm trả giá.Cảm động đến rơi lệ....Dã Trì Mộ gấp chiếc áo vest lại đặt trên ghế sofa.Đoàn phim giao nhiệm vụ để mọi người tùy tiện mua sắm, tối nay trở lại thuyền là được. Mọi người có thể hành động chung hoặc chia ra.Thuyền dừng ở bên bờ. Hai bên có rất nhiều hàng quán nhỏ, nam nam nữ nữ ngồi dưới đất rao hàng. Vừa xuống thuyền đã có thể ngửi thấy mùi cá tanh nồng nặc. Hai bên quầy hàng không có gì đáng mua, đều là một ít thịt cá rẻ tiền. Các cửa hàng đều ở chỗ sâu, phải đi xuyên qua bến tàu vào trong phố.Nơi này có cảm giác như một vùng sông nước Giang Nam, cầu nhiều, phần lớn hàng rong đều ở trên cầu.Cố Tri Cảnh lần đầu đặt chân đến một nơi như thế này, cảnh sắc quả thực không tệ, đưa mắt nhìn quanh đâu đâu cũng là phong cảnh nên thơ. Chỉ tiếc rằng không thể lưu giữ lại toàn bộ, nghĩ đến đó, trong lòng cô không khỏi thấy hơi tiếc nuối. Nhưng rất nhanh, cô lại bình tĩnh suy nghĩ—đoàn phim chắc chắn sẽ quay lại những cảnh đẹp, đến lúc đó chỉ cần hỏi họ xin ảnh là được.Dã Trì Mộ không có gì muốn mua, hai người đi qua mấy cây cầu.Cố Tri Cảnh quay đầu hỏi nàng, "Có nguyện vọng gì không?""Cô đi mua cho tôi một cây kem ly đi." Dã Trì Mộ nhìn về phía cửa hàng kem ly trước mặt, cửa hàng ở chỗ khá xa.Cố Tri Cảnh gật đầu nói được.Đợi cô đi qua, Dã Trì Mộ nhanh chóng cúi người, nhìn vào chiếc giỏ của người bán hàng rong, chỉ vào những cuộn chỉ, "Kim khâu bán thế nào ạ?""Một hộp năm đồng." Chủ quán nhỏ nói.Dã Trì Mộ đưa tiền cho bà, không cần túi ni lông nhỏ của chủ quán. Nàng nhét chiếc hộp vào túi, phát hiện mình đang mặc váy."Hay là mua một cái túi hình trái tim nhỏ?" Chủ cửa hàng hỏi.Chiếc túi hình trái tim nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, rất giống ví tiền đồ chơi của trẻ con. Dã Trì Mộ nói: "Để tôi xem có nhét vừa không.""Ừm." Chủ quán đưa cho nàng.Kích thước vừa vặn, Dã Trì Mộ vừa hay nhét được hộp kim khâu vào. Cố Tri Cảnh cầm một hộp kem ly nhung đỏ trở về. Cô nhìn chiếc túi trong tay Dã Trì Mộ, nói: "Cũng đáng yêu thật, bao nhiêu tiền?"Nói xong, cô chuẩn bị gọi Tần Quang Huy đưa thẻ của mình tới.Bà chủ nói: "Mười lăm đồng!"Cố Tri Cảnh nhíu mày, không thể tin được, "Mười lăm đồng?"Bà chủ chậc lưỡi, "Thôi được, mười đồng!""Mười đồng?" Cố Tri Cảnh càng không thể tin."Tám đồng! Không thể bớt hơn nữa đâu, bớt nữa là tôi lỗ vốn mất." Bà chủ cau mày, nhìn Cố Tri Cảnh từ đầu đến chân, nói: "Cô cao lớn thế này, lại là một Alpha! Dắt bạn gái đi dạo mua túi mà còn tính toán từng đồng, cô không thấy mất mặt à?"Cố Tri Cảnh trong tay còn ít tiền lẻ mua kem, cô lặng lẽ móc ra đưa cho bà chủ. Dã Trì Mộ thì đã cầm chiếc túi, nhẹ nhàng xách lên tay.Đi được mấy bước, Cố Tri Cảnh mới hạ thấp giọng nói với nàng:"Tôi không phải keo kiệt đâu, chỉ là thấy ngạc nhiên. Sao một cái túi lại chỉ có mười lăm đồng. Mẹ tôi mà mua túi, một cái cũng phải một triệu rưỡi.""Mẹ cô?" Dã Trì Mộ nhíu mày, rất nghi ngờ nói, "Mẹ cô không phải đã qua đời không bao lâu sau khi cô sinh ra sao? Cô còn chứng kiến được bà ấy mua túi à?""A... không phải, tôi nói sai, tôi nói là phụ thân tôi, ông ấy mua một cái túi một triệu rưỡi.""Phụ thân cô mua loại túi này?" Dã Trì Mộ nhìn chiếc ví tiền xu trong tay mình, "Có phải có chút gì đó là lạ không?"Nàng cảm thấy Cố Tri Cảnh đang nói bậy.Lông mày Cố Tri Cảnh khẽ nhúc nhích. Cô một bộ không giấu được, nghiêm túc nói: "Sở thích của người ta, ông ấy bình thường không nói ra ngoài. Tôi chỉ lén lút nói cho cô thôi, cô tuyệt đối đừng nói ra ngoài, phụ thân tôi da mặt mỏng."Cô rất nghiêm túc, làm cho Dã Trì Mộ cũng không tiện nghi ngờ.So với việc để cô gái nhỏ nghĩ mình keo kiệt, thể diện của phụ thân không đáng để nhắc đến."A, vậy sở thích này của chú, cũng có chút... kỳ. Chỉ là có chút đáng yêu." Dã Trì Mộ rất không thể hiểu được, nghĩ đến cha Cố Tri Cảnh đối với mình không tệ, lại nghiêm túc nói, "Ra là ông ấy thích những thứ này.""Ừm, tư tưởng của các Alpha nam hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kỳ quái, hy vọng cô có thể hiểu được." Cố Tri Cảnh thở dài, "Hy vọng tôi nói những điều này cho cô, ông ấy sẽ không giận tôi."Dã Trì Mộ "ồ" một tiếng. Thảo nào lần trước nàng nghĩ đến việc tặng quà cho Cố Thế Xương, ông nói không cần, để tự mình giữ lại mà dùng. Hơn phân nửa là ngại nói.Chương trình quay xong, mình sẽ mua một cái túi thời thượng hơn cho ông ấy cất đi.Dã Trì Mộ nhìn Cố Tri Cảnh.Dù nhìn thế nào thì cô cũng không giống kiểu người hay xách túi.Cô ấy càng giống một kẻ ăn chơi bước đi phía trước, miệng ngậm điếu thuốc, sau lưng có cả một đám đàn em trung thành đi theo.Chỉ cần cô hơi nghiêng đầu, sẽ có người lập tức cúi người châm thuốc cho cô.À.Cô ấy trước kia chính là như vậy.Không đúng.Trước kia, Cố Tri Cảnh trong trí nhớ nàng và người đang đứng trước mắt đây, quả thực khác biệt một trời một vực.Khi xưa, Cố Tri Cảnh cà lơ phất phơ, chẳng có lấy một phần vạn khí chất như bây giờ, lại càng không mang trên người cái vẻ du côn mà vẫn toát ra thần thái lạnh lùng, hút mắt.Nàng cũng chưa từng thấy Cố Tri Cảnh mặc âu phục.Dã Trì Mộ bắt đầu nghi hoặc—Cố Tri Cảnh từ khi nào bắt đầu mặc vest?Tựa như chính mình đã bị ai đó hạ thuốc mê, mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ ngày Cố Tri Cảnh bước ra khỏi cục cảnh sát.Từ hôm đó trở đi, Cố Tri Cảnh không còn là người từng ác liệt trêu chọc nàng như trước nữa."Bịch——"Dã Trì Mộ khẽ "ừm" một tiếng, không cẩn thận đụng vào lưng cô. Cái Alpha này dáng người thật cứng. Dã Trì Mộ che chở cây kem trong tay, bơ đã hơi tan chảy.Cố Tri Cảnh quay đầu nhìn nàng, "Nghĩ gì thế?""Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ một chút thôi.""Cô biết đoàn phim bảo chúng ta ra ngoài làm gì không?""Không biết.""Chuẩn bị quà Thất tịch.""Ồ.""Sao cô lạnh nhạt vậy?" Cố Tri Cảnh hỏi nàng."Cô hưng phấn như vậy làm gì?" Dã Trì Mộ nghi ngờ nhìn cô. Thẻ của cô chẳng viết gì cả, chỉ nói không nhàm chán là được.Tôi căn bản không biết mua cái gì.Dã Trì Mộ lại nói thêm một câu: "Hơn nữa bây giờ cô cũng không lấy được thẻ của tôi, cô đứng cuối bảng mà.""Tôi lớn như vậy rồi, lần đầu tiên đứng cuối bảng."Cố Tri Cảnh nói: "Đứng cuối cũng không có gì tệ, dù sao đạo diễn sẽ đặt thẻ tâm nguyện vào hộp thư, tôi nhất định có thể lấy được.""Nhưng mà, hôm nay có thể ra ngoài mua đồ, ngày mai sẽ không ra ngoài nữa, sao cô còn hưng phấn như vậy." Dã Trì Mộ nói.Cố Tri Cảnh nói: "Mặc kệ nguyện vọng của cô là gì, tôi đều sẽ nghĩ cách giúp cô thực hiện.""Tại sao?"Dã Trì Mộ không phải hỏi cô tại sao lại giúp mình thực hiện, nàng là muốn hỏi, tại sao cô lại xem trọng nguyện vọng của tôi như vậy, trong khi nguyện vọng của mình lại tùy ý đến thế?"Bởi vì..." Cố Tri Cảnh dừng bước, trên cây cầu nhỏ không có ai. Môi cô giật giật, lại không nghe được âm thanh, cuối cùng cô nói: "Nói không rõ."Dã Trì Mộ không truy hỏi nàng. Hỏi nữa, cũng chỉ nghe được câu trả lời không đứng đắn của Cố Tri Cảnh: "Vì ham sắc đẹp của cô."Chung sống lâu, nàng đã phân biệt được Cố Tri Cảnh lúc nào nói thật, lúc nào nói dối.Hai người đi xuyên qua bến tàu chật chội, rất nhanh có thể trở lại thuyền. Các khách mời khác vẫn chưa về, nhân viên công tác nhìn tay họ không cầm gì cả, định nói gì đó, lại giữ im lặng.Cố Tri Cảnh cũng cảm thấy thế này không tốt. Hai người trở lại đi dạo bên cạnh bến tàu, nói chuyện phiếm, thổi gió biển mặn mòi. Cố Tri Cảnh dựa vào lan can đê, trên người là chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo có họa tiết hoa hồng tối màu.Cô rất yên tĩnh.Không khỏi phỏng đoán, cô đọc sách trông như thế nào."Cố Tri Cảnh, thời học sinh cô mỗi ngày làm gì?" Dã Trì Mộ dựa vào cây ăn kem, cũng đút cho Cố Tri Cảnh một miếng."Đọc sách, nhận giải, thi đấu.""Ồ."Trở về nữa, trời đã gần trưa, cái nóng oi bức sắp lên tới.Dã Trì Mộ về đến phòng, Cố Tri Cảnh đi theo nàng. Đến cửa mới nhớ ra lúc đi quên cầm chìa khóa, hai người lại đi đến quầy phục vụ lấy.Tiện thể, từ quầy phục vụ lấy hai viên kẹo bạc hà. Cô đưa cho Cố Tri Cảnh một viên. Kẹo đặt trên đầu lưỡi thanh mát.Dã Trì Mộ cắm chìa khóa vào ổ khóa."Cô nhắm mắt lại đi." Dã Trì Mộ nói."Ừm." Cố Tri Cảnh nhắm mắt lại, sau đó mò mẫm đi vào phòng.Dã Trì Mộ nén cười, cô ấy cũng ngốc quá. Nàng lấy hộp kim khâu trong túi nhỏ ra, "Vậy cô không được nhìn lén đâu.""Cũng được." Cố Tri Cảnh híp mắt tìm đến ghế sofa.Dã Trì Mộ không tin cô, nàng cởi giày, ôm quần áo lặng lẽ đi vào phòng ngủ. Cố Tri Cảnh quả nhiên không giữ lời, quay đầu nhìn về phía nàng.Dã Trì Mộ liếc cô một cái."Thôi được." Cố Tri Cảnh lần này quay lưng về phía phòng ngủ ngồi, biểu hiện vô cùng nghiêm túc.Dã Trì Mộ đóng cửa lại, nàng ngồi bên giường xỏ chỉ vào kim. Nắm lấy sợi chỉ, nàng nhìn chằm chằm chiếc cúc trong tay, sau đó chọn một sợi chỉ có màu đặc biệt hợp với áo vest.Nàng khâu từng mũi một.Dã Trì Mộ khi còn bé đã tự mình may vá quần áo. Không đến nửa giờ, chỉ khoảng mười phút, nàng đã khâu xong chiếc cúc. Nàng đi tới, đặt chiếc áo vest lên đầu gối Cố Tri Cảnh.Cố Tri Cảnh "ừm" một tiếng, khóe môi chứa nụ cười. Cô giang hai tay mặc áo vào, cúc áo trước ngực đặc biệt nổi bật. Cô cài cúc lại.Cô nói: "Tôi ra ngoài đi một vòng, vừa rồi trở về có chút ngột ngạt.""Ừm."Cố Tri Cảnh lại sửa sang lại ngực áo, nói: "Cảm ơn.""Không có gì."Cố Tri Cảnh từ trong phòng ra ngoài, đứng ở cửa là Tần Quang Huy và mấy tên tiểu đệ."Đại tiểu thư." Tần Quang Huy rất cung kính nói.Cố Tri Cảnh không lên tiếng, một tay đút túi đi vài bước. Cô quay đầu nhìn về phía Tần Quang Huy, nghiêm túc hỏi: "Anh có thấy có gì khác không."Tần Quang Huy nhìn chằm chằm vào mặt cô, thấy cô cười có chút vui vẻ, nói: "Đại tiểu thư, đoán cái này không tốt đâu. Hôn hít cái gì, cô cũng không cần nói với người khác. Để Omega biết rồi, sẽ xấu hổ."Trước đây Cố Tri Cảnh cũng rất thích khoe khoang, giao du với Omega này, quay về lại lêu lổng với Omega khác. Tần Quang Huy không nhịn được mà giáo dục hai câu."Nhìn kỹ vào, nhìn quần áo."Tần Quang Huy nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng cũng phát hiện vấn đề, nói: "Đại tiểu thư, tại sao... ngực cô lại có một đóa hoa?""...Đây là cúc áo.""A a a à. Nhìn gần là một đóa hoa, phì, nhìn gần là một cái cúc áo. Chỉ là cúc áo của cô màu đen, vest cũng màu đen, tại sao cúc áo lại được quấn bằng chỉ đỏ... giống như một nụ hoa đang e ấp nở rộ vậy?"Tần Quang Huy không biết nên hình dung thế nào, hắn cứng rắn khen. Cúc áo của Cố Tri Cảnh không phải là loại có lỗ để luồn chỉ, mà là một chiếc khuy kim loại màu đen. Bây giờ hoàn toàn bị những sợi chỉ đỏ quấn quanh lung tung."Thiết kế mới." Cố Tri Cảnh nói.Tần Quang Huy nịnh nọt, "Tôi đã nói mà, vừa nhìn đã thấy rất tân thời. Chắc phải tốn mấy chục vạn, tôi vừa rồi còn tưởng là Dã Trì Mộ tiểu thư khâu cho cô, ha ha ha ha ha."Cố Tri Cảnh không nói chuyện với anh ta, có những người chính là không có mắt thẩm mỹ.Tần Quang Huy rất buồn bực, ai thiết kế vậy? Thực sự không thể nào hiểu được ý tưởng động não của giới thiết kế hiện nay.Dã Trì Mộ nhét hộp kim khâu vào túi nhỏ.Sau khi Cố Tri Cảnh đi, mùi hoa nhài thoang thoảng vẫn còn trong không khí. Dã Trì Mộ rót cho mình một ly nước, nàng uống một ngụm nước ấm, không cẩn thận bị sặc, ho khan rồi đặt ly xuống.Sau đó nàng lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn: 【 Chú ơi, trước đây thành tích học tập của Cố Tri Cảnh thế nào ạ? 】Cố Thế Xương nói: 【 Tạm được, rất ổn định. Chỉ cần người đứng cuối bảng không xin nghỉ, nó có thể giữ vững vị trí thứ hai từ dưới lên. 】Dã Trì Mộ: 【 A, vậy người đứng cuối bảng là ai ạ? 】Cố Thế Xương: 【 Là Tần Linh Nguyệt, người chơi cùng nó. Nhưng Tần Linh Nguyệt học nghệ thuật, thường xuyên không lên lớp văn hóa. Nếu mà lên, chưa chắc ai sẽ đứng cuối đâu. 】Dã Trì Mộ: 【 Con cảm thấy Cố Tri Cảnh bây giờ thật thông minh. 】Cố Thế Xương nghiêm túc hơn, không nói đùa nữa: 【 Lúc còn nhỏ, chưa học thói xấu, thành tích cũng được, lúc đó không phải là đứng cuối. Sau này học thói xấu thành tích càng ngày càng kém. Thật ra người nó không ngốc, chỉ là bình thường tương đối ham chơi. Bây giờ nó đã dần dần thay đổi tốt hơn rồi. 】Dã Trì Mộ: 【 Vâng, con biết rồi ạ. 】Gửi xong tin nhắn.Dã Trì Mộ nắm tay đặt lên ngực, tim đập thật mạnh.Phù phù, phù phù, phù phù...Cố Tri Cảnh vẫn là Cố Tri Cảnh đó sao?Là như vậy sao?Là như vậy sao?Nếu như là thế này...Trái tim Dã Trì Mộ đập dữ dội, thật hưng phấn. Máu trong người như đang cuồn cuộn.Ý nghĩ này thật kỳ quặc, như thể vừa động não đã làm trái với mọi định nghĩa khoa học.Nàng nghiêm túc nghĩ, từ từ nghĩ. Nếu như là một Cố Tri Cảnh hoàn toàn mới.Vậy có nghĩa là chưa bao giờ có ai có được.Đôi môi của Cố Tri Cảnh, cơ thể của Cố Tri Cảnh, cả trái tim và linh hồn, tất cả đều thuộc về một mình nàng. Nàng có thể là người đầu tiên chiếm hữu Cố Tri Cảnh.Nàng đặt ngón tay lên môi mình, chạm nhẹ. Rồi lại chạm vào ngón tay bị kim đâm lúc khâu cúc áo, không có mùi máu tanh, nhưng vẫn hơi đau một chút.Nhưng, nàng cũng không quá nóng vội.Dã Trì Mộ ở trong phòng một lúc, ăn xong. Trước đó nàng gửi tin nhắn cho Cố Tri Cảnh, Cố Tri Cảnh cũng không trả lời.Phòng của Cố Tri Cảnh ở ngay bên cạnh. Dã Trì Mộ rửa mặt, sửa sang lại bản thân rồi đi sang phòng bên cạnh. Máy quay vẫn còn đang quay, Dã Trì Mộ đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho họ đừng quay nữa. Máy quay không được phép vào phòng ngủ của khách mời nếu không có sự cho phép, để giữ không gian riêng tư cho khách mời. Người quay phim chỉ có thể tiếc nuối rút lui.Dã Trì Mộ đẩy cửa bước vào. Cố Tri Cảnh không có chạy lung tung, cả ngày hôm nay đã mệt lả, cô đang nằm nghỉ trên ghế sofa.Dã Trì Mộ cũng không đánh thức cô. Cố Tri Cảnh hai tay đặt trên ngực, hơi thở đều đều, gần như không nghe thấy tiếng.Rất kỳ quái.Dã Trì Mộ nghĩ đến một hình ảnh rất u ám.Cố Tri Cảnh như đã rơi vào bóng tối, chìm vào một giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại. Cô bị bóng tối nuốt chửng, mà bên cạnh chỉ có một mình Dã Trì Mộ. Dã Trì Mộ chính là bóng tối đã xâm chiếm cô.Nơi này, nơi đó, đều là thế giới của Dã Trì Mộ.Có được ý nghĩ này, nàng liền không muốn chờ đợi, không chịu chờ đợi.Dã Trì Mộ đi qua, nhẹ giọng gọi: "Cố Tri Cảnh."Cố Tri Cảnh không đáp lại. Nàng nhìn Cố Tri Cảnh, lòng bàn tay rơi trên má cô, nhẹ nhàng vuốt ve, phác họa đường nét của cô, ấn vào cằm cô, rồi lại đè xuống cằm cô. Da của Cố Tri Cảnh rất tốt, ngũ quan lập thể, môi cô cũng rất mỏng, đôi môi khẽ nhếch.Lúc không cười, thật là một người nghiêm túc.Muốn hôn môi Cố Tri Cảnh.Dã Trì Mộ tiến lại gần, họ rất gần, hơi thở dung hợp vào nhau, trở nên nóng hổi. Nàng rất kiềm chế, không đi hôn người này, không đi cắn môi cô.Nàng ngồi xổm bên cạnh, sờ xong môi Cố Tri Cảnh, ngón tay lại đặt lên môi mình chạm nhẹ, ướt át. Tay nàng đặt lên vai Cố Tri Cảnh, dựa vào cô, giống như hôm nay Cố Tri Cảnh ôm nàng vậy, lệ thuộc vào cô."Cố Tri Cảnh."Cố Tri Cảnh chưa trả lời, Dã Trì Mộ lại gọi, nói: "Hỏi cô hai câu, cô mà trả lời, tôi sẽ hôn cô một cái, được không."Lần này Cố Tri Cảnh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, giọng nghe có vẻ buồn ngủ. Dã Trì Mộ ngồi xổm xuống, trước tiên chạm vào vành tai cô. Nàng hỏi bên tai Cố Tri Cảnh:"Cố Tri Cảnh, người mẹ vũ công của cô còn sống không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com