TruyenHHH.com

Bên nhau đến cuối đời [Detective Conan Fanfiction]

Chap 16: Tìm thấy cậu rồi

IrisVu7

Ran thấy phần người phía trước của mình rất ấm áp.

Cô nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ. Có ai đang đi cạnh mình à? Ran tự hỏi.

Không, Ran nhận ra chính mình đang di chuyển. Nhưng chân mình có chuyển động đâu? Cô nhận ra hai chân mình tê dại, cố lấy lại cảm giác ở hai chân. Khoan, mà chân mình còn không chạm đất, thế là sao? Chả lẽ... mình bay?

Không. Cô ngay lập tức rũ bỏ suy nghĩ đó, và cố điều khiển cái đầu đang nhức lên trở về thực tại. Ran cố gắng lấy lại cảm giác từ cơ thể đang im lìm của mình, và khi lấy lại cảm giác thành công thì cô lại thấy đau nhói ở khắp người.

Ran từ từ nâng mi mắt nặng trĩu của mình lên, và hình ảnh hiện ra trước mắt cô lúc đầu mờ mờ rồi rõ dần. Thứ đầu tiên đập vào mắt là bức tường gạch màu xám đen, cô thấy nó đang trượt ra phía sau mình, à không, nói đúng hơn là cô đang di chuyển về phía trước dọc theo bức tường này.

Ran bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân của cảm giác đau nhói vẫn đang tiếp diễn, cô ngó xuống dưới chân - vị trí đau nhất - và mở to mắt ngạc nhiên khi thấy chân mình băng bó gần kín hết. Cố thẳng người một chút, đưa hai tay lên xem, thấy có vết bầm tím và cũng băng bó như hai chân. Ran ngạc nhiên khi thấy mình bị băng bó nhiều như vừa bị tai nạn, thắc mắc còn cả ai đã băng bó cho mình nữa.

Ran ngó ngoáy vài giây, và nhận ra mình đang trên không, đúng lúc đó...

- Này, người ta đã cõng cho thì ngồi yên đi chứ? - Giọng nói pha chút khó chịu vang lên.

- Hả? - Ran ngơ ngác nhìn về phía trước.

Cách mặt cô vài cm, là mái tóc đen của một cậu con trai, giọng nói vừa rồi là của...

-...Shinichi?! - Ran thốt lên.

- Đừng giả vờ ngơ ngác nữa, cậu không nhớ gì sao? - Shinichi hơi quay đầu ra sau, nheo mắt liếc nhìn Ran.

-... À... ừm... - Ran lắp bắp và hồi tưởng.

Sau đó trong đầu Ran hiện ra hình ảnh của chính mình bị lạc, rồi cô rơi xuống đường,nhìn thấy hình ảnh của Shinichi, tiếp đó là chẳng còn gì nữa, chỉ còn một màu đen mơ hồ loang dần.

-... Tôi nhớ rồi... - Ran nói, khẽ thở dài và hơi cúi đầu xuống.

Lúc này Ran chợt nhận ra mình đang ở đâu, và cô đã hiểu lí do mình di chuyển không cần chạm đất, bởi vì Shinichi... đang cõng cô. Nghĩ đến đó, Ran bất ngờ đỏ mặt, nói:

-Này... cho tôi xuống...

- Hả? Chắc không đó? - Shinichi nói, vẫn bước đi.

- Nói gì vậy hả, tôi có chân tôi tự đi chứ sao? - Ran nhăn mặt.

- Rồi, để xem... - Shinichi nói, dừng lại và hạ người xuống. Ran trượt xuống khỏi người Shinichi, làu bàu:

- Người ta ngất thì phải gọi... - Ran chưa nói hết câu thì chân phải của cô chạm đất, cơn đau buốt lan nhanh kèm theo một tiếng kêu vang lên thất thanh.

- Á á! - Ran nhăn mặt lại, loạng choạng.

Không biết bám vào đâu, Ran túm luôn tay áo Shinichi làm cậu hơi nghiêng người. Nhưng Shinichi chẳng quan tâm, chỉ lên tiếng với nụ cười tinh quái:

- Thấy chưa, nói có sai đâu?

-... Cười cái gì?! Cái đồ vô tâm kia! - Ran nhăn nhó khổ sở, vẫn cố bám víu vào áo cái tên đáng ghét đang cười nhạo mình.

- Tôi mà vô tâm thì ai cõng cậu hả? - Shinichi tuy phản lại tỏ ý khó chịu nhưng vẫn từ từ bỏ tay Ran ra, vừa bỏ vừa hỏi.

- Nào, giờ thì nhảy lò cò về hay tôi cõng cho đây? - Lại một nụ cười tinh nghịch xuất hiện trên gương mặt Shinichi.

- Ừ thì... cõng... - Ran lúng túng quay mặt đi chỗ khác.

Sau khi yên vị trên lưng Shinichi với khuôn mặt dần dần đỏ tới tận mang tai, Ran hỏi để che đi sự bối rối trong lòng:

- Làm thế nào cậu tìm ra tôi vậy?

Shinichi im lặng vài giây rồi đáp:

- Ờ thì... tôi cứ tự nghĩ ra các trường hợp mà có thể đúng, rồi tôi nghĩ trên con đường đến trường có một con đường nhỏ ở bên tay phải, chắc chắn cô đi vào đó vì chả còn đường nào khác. Mà con đường đúng thì thẳng tuột tới trường. - Cậu vừa đi từ từ vừa nói.

- Hả... Làm thám tử mà ''có thể'' à? - Ran chất vấn, cười đểu.

- Biết làm sao được? - Shinichi bỗng hơi lớn tiếng - Tại lúc đó tôi vội quá...

-... Vậy à?... - Ran nghe xong lí do của Shinichi thì khựng lại giây lát.

Sau vài chục giây thuộc sự cai trị của im lặng, Shinichi là người mở lời:

- Làm sao mà cậu đi lạc được thế?

- Ờ thì... - Bị hỏi câu như hỏi trẻ con, Ran ấp úng - ...thì tại tôi cắm đầu xuống mà đi nên ngoặt vào đường bên cạnh chứ sao.

- Cúi đầu mà đi hả? - Shinichi lặp lại và hỏi tiếp với giọng giễu cợt - Giống lần trước đâm vào cột điện lúc về nhà hả?

- Này, thế thì sao? - Ran hơi nhổm người về trước, nhăn mặt.

- Thôi nhá, bây giờ thích nhảy lò cò hả? - Shinichi dừng lại, đánh mắt ra sau nhìn Ran - Mà sao cậu lại cắm đầu xuống vậy?

Chợt nhớ ra rắc rối nghiêm trọng sáng nay là nguyên nhân sâu xa dẫn đến việc lạc đường, Ran lại thấy mình nóng hết hai má, môi cứng đờ, nhưng rồi cũng ra tiếng:

-... Ơ... thì... tại tôi mải suy nghĩ...

- Nghĩ cái gì? - Shinichi chặn họng Ran luôn.

Giờ thì Ran chẳng biết dùng lí do nào để qua mắt tên kiêu ngạo này nữa, cô suy nghĩ về hắn chứ ai! Lạy trời lạy phật tua qua đoạn này đi, kiểu gì cũng được,qua đi! Ran nhắm chặt mắt, nghiến răng chờ lời mong muốn của mình thành hiện thực, nhưng có vẻ không được thì phải.

Shinichi vẫn cứ đi như thế, vài giây lại trôi qua trong im lặng. Đã thấy phía trước là lối ra khỏi ngõ. Ran vẫn đang nhăn nhó, trong đầu hiện ra vô số dòng suy nghĩ:

''Bây giờ nói sao nhỉ?''

''Hay bảo là nghĩ về bài tập chưa làm nhỉ?''

''Không được, trời ơi, nghĩ về bài tập thì sao mà đi lạc được.''

......

- Cái này của cậu đúng không?

- Hả?

Shinichi bất thình lình dừng lại hỏi một câu không liên quan gì đến câu trước.

- Nhìn xuống tay tôi đi.

Ran làm theo, đưa mắt nhìn xuống, cô thấy một vật rất quen thuộc trên tay Shinichi. Một cái vòng xâu đầy hình ngôi sao nối với nhau và kết thúc bằng hình trái tim có khắc chữ. Ran kinh ngạc nhìn tay Shinichi rồi nhìn tay mình, và kinh ngạc hơn nữa khi thấy tay mình không có chiếc vòng thân thương. Cô giật lấy chiếc vòng trên tay Shinichi, hai con mắt tím biếc nhìn chằm chằm vào hình trái tim, và chữ ''Ran'' hiện ra rõ ràng khiến đôi con ngươi tím biếc khẽ dao động.

- Đúng rồi hả? - Shinichi đưa chân phải bước tiếp.

- Ừ... Mà biết rồi còn hỏi? - Ran hỏi với giọng có phần trách móc nhưng mắt vẫn dán vào chiếc vòng, khuôn mặt vui vẻ hơn bao giờ hết.

- Là vật quan trọng thì giữ cho cẩn thận chứ? - Shinichi nói với giọng có chút trêu chọc dạy đời nhưng lại ấm áp.

- Rồi rồi, tôi sẽ giữ cẩn thận. - Ran nói, đặt chiếc vòng nhỏ vào hai tay, ấp lên má, mỉm cười tủm tỉm.

Shinichi cõng Ran đi đến gần lối ra. Ran chợt hỏi:

- À ai băng bó cho tôi thế?

- Tôi. - Shinichi đáp gọn.

- Hả...? Ai mà tin được? - Ran giật mình rồi ngay lập tức phản lại.

- Thì tôi đưa cậu vào cái nhà gần nhất, nhờ người ta băng cho, suýt nữa cậu lên bệnh viện rồi, may nhờ tài nói chuyện tuyệt vời của tôi họ mới an tâm đấy.

- Tôi thì thấy cậu nói câu nào cũng như chém, có lúc thì nghe như tiếng người ngoài hành tinh, nói không hiểu gì hết. - Ran quăng một câu chua chát.

- Gì vậy hả? Không có tôi thì cạu còn đang nằm ở cái bụi gai đấy nhá, hoặc là cậu bị lộ cái nghề người hầu rồi, cũng có thể hay hơn là bố cậu đến nhà tôi quát ầm ĩ! - Shinichi hơi nheo mắt trách móc.

- Ờ... - Ran bỗng nguội lơ như hết hơi, chắc là do chả biết nói thế nào để thắng Shinichi.

Im lặng lại bao trùm vài giây, cuối cùng, Shinichi cất giọng trầm ấm.

- À mà cậu bị thương nhiều đấy, tí về nói thế nào bây giờ, chân phải còn bị trẹo... Haiz... Số gì mà mới sáng đã suýt ''ngỏm'' thế này không biết. - Shinichi nói cái câu mà câu đấy phải thuộc về Ran.

- Làm sao tôi biết được... - Ran lí nhí.

Xung quanh vang lên tiếng lá cây xào xạc đung đưa trong gió sớm, cùng với tiếng bước chân nhè nhẹ của Shinichi.

- Mà... sao cậu lại đi tìm tôi, đằng nào thì cũng đâu có gì chứng minh rằng tôi bị lạc đâu. Với lại tôi có thể đi đâu đó trước khi vào trường thì sao, cậu có cần phải sốt sắng lên vậy không?

Shinichi hơi khựng lại, cậu tự dưng thấy mặt mình nóng dần lên, ngắc ngứ một lúc, cậu nói:

- Thì... tại tôi lo...

Shinichi ngạc nhiên với chính mình, lúc đó cậu cứ lao ra cửa vì cậu có linh cảm không lành, vậy thôi.

- Hứ... Tôi có phải trẻ con đâu. - Ran tuy nói ra câu nghe như trách móc, nhưng giọng nghe lại dần dịu xuống.

Đúng lúc cái lí do ngớ ngẩn không đúng với phong cách của một thám tử vang lên, trong lòng Ran ngay lập tức trào lên một cảm xúc khó tả.

Cảm xúc này - Ran biết - nó đã bén rễ trong lòng cô từ lâu rồi, giờ nó mới thực sự lộ mặt.

Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, Ran chỉ thấy nhói đau ở những chỗ được băng bó thôi. Ran còn thấy vài vệt máu thấm qua băng, nhưng sau lúc nhói đau đó, cô không cảm thấy gì gọi là ''đau'', cô chỉ thấy rất ấm - hơi ấm từ người phía trước. Cô thấy bình thản đến lạ, khác hẳn cái lúc cô hoang mang vì bị lạc nhưng lại giống hết cái cảm xúc lúc cô nhìn thấy hắn trước khi ngất đi.

Không mất nhiều thời gian như trước đây, ngay lúc này, tại đây, cạnh cậu, cô đã hiểu được chính bản thân mình, hiểu được cảm xúc của mình.

Cô sẽ không trốn tránh nó nữa.

Cô sẽ đối mặt và cảm nhận nó.

Hiểu rồi...

Dòng suy nghĩ chầm chậm hiện lên trong tâm trí Ran.

... cháu hiểu rồi, cô Yukino...

Hình ảnh cô diễn viên xinh đẹp, vui tính, tốt bụng, nhìn thấu người khác từ từ xuất hiện trong đầu Ran.

... tớ hiểu rồi, Sonoko, cảm ơn cậu...

Người bạn thân với mái tóc nâu xuất hiện cùng với dòng suy nghĩ nhẹ nhàng.

... và, cảm ơn Shinichi.

Ran tự nhủ, đôi môi hồng vẽ thành nụ cười, đôi mắt khép hờ mơ màng.

-----------------

- Cậu nói gì cơ? - Shinichi cắt đứt dòng suy nghĩ bay bổng của Ran.

- Hả... Tôi có nói gì đâu... - Ran ngẩng mặt lên, ngơ ngác.

- Cậu vừa thì thầm cái gì mà... hình như tôi nghe có tên tôi. - Shinichi hơi liếc mắt về sau.

-... Ơ... không... tôi có nói gì đâu? - Ran lúng túng đáp.

Cô ngạc nhiên rằng phần cuối của dòng suy nghĩ vừa rồi lại bị chính mình nói ra trong vô thức, không lẽ cô muốn thế?

- Lạ nhỉ, tôi nghe có mà. - Shinichi thắc mắc trong khi sắp đến cổng trường.

Ran nhìn Shinichi vài giây, rồi cô chợt nhận ra, ở bên cạnh cậu, dù có cãi nhau đi nữa, cô vẫn thấy bình yên, ấm áp lạ lùng.

Cô nhắm mắt lại, dúi mặt vào lưng cậu, khẽ nói tới mức chỉ mình cô nghe thấy - câu nói nhẹ nhàng tựa như không âm thanh, nhưng nó cứ vang vọng mãi trong tâm trí Ran:

- Shinichi... Tớ thích cậu...

Và họ đã tới trước cổng trường.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com