Chapter 47: I'm here
Bật dậy, Yi Jung phóng đi như một mũi tên trong ánh mắt sửng sốt của mọi ngườiGiữa căn phòng tối tăm
Ánh đèn mờ ảo bao bọc lấy Ga Eul
Trên bàn mổ, cô nằm bất động
Từng bước, từng bước, anh đi về phía côVà như một đọan phim quay chậm, Yi Jung khụyu xuống. Tay anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô- Ga EulGiọng anh run lên theo từng nhịp thở. Lần đầu tiên suốt những tháng ngày qua, anh gọi tên côCô nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền
Cô không cười
Không bao giờ nữa- Mở mắt ra nhìn anh đi có được không?Đôi mắt cô vẫn nhắm- Anh xin em đừng bỏ anh ở lại. Đừng mà Ga Eul. Anh van xin em đấyCô vẫn không cử động. Bàn tay càng lúc càng trở nên giá lạnh- Em nghe anh nói không Ga Eul? Nhìn anh đi, Ga Eul. Đừng bỏ đi. Anh còn rất nhiều điều chưa nói với em. Anh yêu em, Ga Eul. Anh yêu em. Em nghe thấy không Ga Eul? Em đừng đi. Đừng bỏ anh. Anh cần em, Ga Eul. Anh thực sự không thể mất emGiọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay lạnh ngắt
Những ngón tay giật giật
Thật khẽ
Nhưng Yi Jung biết, mình không hề tưởng tượng- Mày mà cứ lắc kiểu đó thì Ga Eul chết thật bây giờGiọng nói vang lên sau lưng khiến anh quay lại
Mọi người đang đứng đó
Và......mỉm cười- Mày....- Lúc nãy tao nói xin lỗi là vì thuốc mê vẫn còn nên Ga Eul chưa tỉnh. Ai dè mày đã lao vào trong rồi nên tao đâu có giải thích kịpĐôi mắt đen nhánh mở to sửng sốt- Vậy..........- Cả hai đều không sao. Ga Eul chỉ bị xây xát phần đầu nhưng không ảnh hưởng đến thần kinhJi Hoo nói chậm rãi. Trên môi anh, là một nụ cười
Thật nhanh, Yi Jung quay mặt lại
Ga Eul vẫn chưa mở mắt
Nhưng anh biết, rất nhanh thôi, anh sẽ lại được nhìn thấy nụ cười rực rỡ của cô**********Mở mắt
Tòan là một màu trắng xóa
Chẳng lẽ là thiên đường?
Không thể nào
Chớp mắt
Vẫn là màu trắng
Dĩ nhiên không thể là thiên đường
Chỉ có thể là một nơi
Bệnh việnSau khi đã khẳng định rằng mình chưa chết, Ga Eul chống tay ngồi dậy
Ouch
Cả người cô đau buốt. Những ống và dây nhợ lùng bùng cắm vào cánh tay mảnh khảnh khiến cô nhăn mặt
Đột nhiên, cô giật mình nhận ra tay mình vướng vướng
Không phải vì ống truyền dịch. Mà vì một bàn tay đang nắm lấyGương mặt quen thuộc đang gối đầu trên mép giường. Làn mi dài rung lên theo nhịp thở
Cô thấy lồng ngực mình như thắt lại
Hạnh phúc...hay lo sợ?
Cảm giác có ánh mắt mơn man trên mặt, Yi Jung chớp mắt. Trong ánh sáng lờ mờ, anh vẫn ngay lập tức nhận ra cô đang ngồi đó, nhìn anh chăm chú- Em tỉnh rồi ah?- Tại sao?Giọng cô nhẹ hẫng như cơn gió- Tại sao anh lại ở đây? Lẽ ra giờ này anh phải ở Paris- Vì em đang ở đâyYi Jung mỉm cười. Nụ cười thực sự đầu tiên trong khỏang thời gian qua- Anh vừa làm chuyện ngu xuẩn nhất trong cuộc đời anh đó biết không?- Việc ngu xuẩn nhất anh làm là lấy em. Còn việc thứ hai, là để em đi- Anh nhất định sẽ hối hận- Nếu để vuột mất em lần nữa, thì anh chắc chắn sẽ hối hận suốt phần đời còn lại của mìnhGiọt nước mắt trong veo rơi xuống má Ga Eul. Và thật nhanh, anh đưa tay gạt nó đi- Em đúng là đồ ngốcCô vẫn nhìn anh chăm chăm, như không tin điều này là có thật
Đây có phải chăng....lại là một giấc mơ của em?Vòng tay ấm áp ôm chòang lấy Ga Eul khiến cô nhận biết đây không phải giấc mơ. Anh thực sự ở đây, bên cạnh cô- Nhưng anh yêu emGiọng anh thì thầm bên tai cô. Và Ga Eul biết, lần này, cô thực sự tin anh
Anh ah, em cũng yêu anhNhưng Ga Eul không nói, chỉ đơn giản mỉm cười
Giữa hai người lúc này đã không cần lời nói nữa*******Woo Bin và Angel ngồi cạnh nhau trên băng đá trong sân bệnh viện. Bầu trời hôm nay trong vắt không có một gợn mây- Không biết Ga Eul tỉnh dậy chưa nhỉ?Vừa hỏi, Angel vừa dựa đầu vào vai Woo Bin- Có lẽ. Nhưng mà để hai người đó tâm sự riêng tư một chút đi- UhmCả hai rơi vào yên lặng
Trên cành cây, bầy chim đang hót líu lo- Sao tự nhiên hôm nay em im quá vậy?- Em đang suy nghĩ- Em mà cũng có chuyện cần suy nghĩ nữa sao?Nếu là ngày thường, chắc chắn Woo Bin đã phải chịu đựng cơn thịnh nộ của Angel. Nhưng hôm nay, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu- Này em sao vậy?- Họ sẽ hạnh phúc phải không anh? Ý em là Ga Eul và Yi Jung. Hai người đã phải chịu đựng quá nhiều sóng gió rồi- Uh. Nhất định- Anh ahGiọng cô chợt dịu dàng đến lạ. Woo Bin quay lại, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô- Chúng ta...lấy nhau có được không?Mắt anh mở to như không tin vào điều mình vừa nghe là sự thật- Em nói cái gì?- Chúng ta kết hôn điVẻ mặt Woo Bin bây giờ thực sự là rất shock. Và điều đó khiến Angel nổi quạu
Cô giật tay ra, đứng bật dậy- Anh không chịu thì thôi. Em đi đâyNói rồi cô đùng đùng bước đi. Nhưng Woo Bin đã nhanh tay giữ lại và kéo cô vào lòng mình- Anh đâu có nói là không chịu - Anh cũng đâu có nói là đồng ý- Không phải. Chỉ là...anh bị bất ngờ thôi- Làm gì mà bất ngờ?- Thì lúc trước, chính em là người nhất quyết không chịu cưới- Trước khác giờ khác. Mà nói chung là anh có muốn cưới hay không thì nói- Dĩ nhiên là....Woo Bin dài giọng, cố tình chọc tức Angel. Nhìn vào đôi mắt mở to chờ đợi của cô, anh phì cười- Dĩ nhiên là muốnNụ cười sáng rực của khuôn mặt xinh đẹp của cô. Và tự nhiên, anh cũng muốn mỉm cười- Nhưng tại sao tự nhiên em lại muốn kết hôn lúc này?Anh hỏi khi đang đặt cằm mình trên vai Angel, cảm nhận sự ấm áp từ người cô- Thấy Ga Eul như vậy...tự nhiên em sợ. Cuộc đời có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra mà con người không cách gì biết trước. Em không muốn sau này phải hối hận. Vậy cho nên...- Vậy cho nên em muốn giữ chặt anh không buông chứ gì- Uh đó thì đã sao? Anh chịu hay không?- Không chịu cũng đâu có được- Vậy thì ngoanCô mỉm cười, và nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán anhMắt Woo Bin ánh lên tia gian xảo
Anh mỉm cười, ngước mặt hôn vào môi cô
Đôi mắt Angel mở to, rồi từ từ khép lại
Không gian như lắng đọng tại thời khắc nàyCuộc đời có thể có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra. Nhưng chỉ cần có anh ở bên em, em sẽ không còn lo sợ- Em đúng là đáng sợ. Làm kiểu này còn ai dám ưng anh nữa nên anh đành ngậm ngùi lấy em thôi- Anh nói cái gì?Có vẻ, Angel đã trở lại như ngày thường. Cô trợn mắt nhìn anh đầy hăm dọa- Anh nói là anh chỉ có thể lấy một mình em thôi- Chứ còn gì nữaVẻ mặt Angel lúc này đáng yêu đến mức Woo Bin không thể nào không hôn cô được
Cơn gió nhẹ thổi qua
Kéo hai con người đang yêu đến gần nhau hơn*********- Em ăn táo không để anh gọt- .......- Mà thôi hay em anh nho đi. Nho ngọt lắm lại không có hột- ..........- Ah hay là...Yi Jung vừa nói vừa lôi hết các thứ trái cây trong giỏ ra đưa đến trước mặt Ga EulCô không đáp, chỉ lặng yên ngắm nhìn gương mặt anh
Lâu quá rồi, cô không được nhìn anh gần như vậy- Yi Jung- ..........?- Em xin lỗi- Về chuyện gì?- Vì đã bỏ đi. Lẽ ra em nên hỏi anh, nên tin anh. Em...Búng nhẹ vào mũi Ga Eul, Yi Jung bật cười- Tha lỗi cho em lần này. Nhưng nếu còn vậy nữa thì....Đôi môi ấm áp cắt ngang câu nói của Yi Jung. Anh vòng tay ôm lấy Ga Eul, cảm nhận niềm hạnh phúc tràn ngập trong lòng- Hm hmTiếng đằng hắng vang lên khiến cả hai buông nhau ra cùng quay nhìn
Nơi cửa phòng, cả đám người đang lố nhố đứng nhìnGa Eul quay mặt nhìn ra ngòai cửa sổ, như thể muốn nói là mình vô can trong chuyện này còn Yi Jung cười cười một cách cực kỳ vô tội- Ga Eul ah em dậy đi. Em nhìn anh đi. Ga EulWoo Bin vừa nói vừa nắm lấy tay Jun Pyo, làm vẻ mặt cực kỳ đau khổ- Em nghe anh nói không?
Anh...anh...anh sao nhỉ?- Yêu emJi Hoo thản nhiên hòan tất câu nói dang dở của Woo Bin- Uh đúng. Anh yêu em- Em cũng yêu anh muốn chếtJun Pyo đáp lại bằng giọng giả gái eo éo khó nghe- Vậy để anh hun em một cáiVừa nói Woo Bin vừa chu mỏ đưa mặt lại gần nhưng Jun Pyo đã quay qua chỗ khác- Thôi em không hun anh đâu. Miệng anh hôi rình ahMọi người cùng bật cười
Những tiếng cười trong vắt
Khi trong lòng không còn những lo âu, thì nụ cười cũng trở nên chân thật******Ji Hoo ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường Ga Eul. Cô mỉm cười. Và anh biết, nụ cười này là thật- Tôi thực sự rất vui được gặp lại em- Em cũng vậy bác sĩ ah?- Lần sau đừng biến mất như vậy nữa biết không?- Em biếtMỉm cười, anh đưa tay xoa đầu Ga Eul, như cái cách anh vẫn thường làmBên ngòai cánh cửa khép hờ, có một đôi mắt nhìn cả hai chăm chú
Đôi mắt...có màu trời
Anh...chỉ vui như thế khi ở cạnh cô ấy mà thôi
Em không thể nào thay thế được đúng không anh?
Vì cô ấy luôn cười
Còn em....chỉ là nước mắt*********Hít một hơi thật sâu, Hana giơ tay gõ cửa
Khuôn mặt Ken xuất hiện ngay sau đó- Em vào điHana theo Ken bước vào văn phòng rất lớn của anh tại trung tâm Y Khoa
Cô kéo ghế, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của Ken- Em có quyết định rồi chứ?- Uh- Nhanh hơn anh nghĩ đấy- Tôi đồng ý- Anh biết- Nhưng nên nhớ là chỉ sau khi phẫu thuật thành công- Dĩ nhiên. Anh sẽ sắp xếp ca mổ cho mẹ em sớm nhất có thể- Uhm. Vậy tôi về đâyNói rồi cô đứng dậy, quay lưng bước đi thật nhanh
Ra đến bên ngòai, cô lục tìm điện thọai, bấm một số quen thuộcGiọng nói mượt mà vang lên trong máy- Anh đây- Em xin lỗi. Hôm nay em bận không đến được- Không sao- Ji Hoo ah- ........- Em nhớ anh- Anh biết- Còn nữa- Gì vậy?- Em yêu anhNói thật nhanh, Hana cúp máy
Vì..cô không muốn Ji Hoo biết rằng cô đang khóc
Xin lỗi, Ji Hoo
Ánh đèn mờ ảo bao bọc lấy Ga Eul
Trên bàn mổ, cô nằm bất động
Từng bước, từng bước, anh đi về phía côVà như một đọan phim quay chậm, Yi Jung khụyu xuống. Tay anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô- Ga EulGiọng anh run lên theo từng nhịp thở. Lần đầu tiên suốt những tháng ngày qua, anh gọi tên côCô nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền
Cô không cười
Không bao giờ nữa- Mở mắt ra nhìn anh đi có được không?Đôi mắt cô vẫn nhắm- Anh xin em đừng bỏ anh ở lại. Đừng mà Ga Eul. Anh van xin em đấyCô vẫn không cử động. Bàn tay càng lúc càng trở nên giá lạnh- Em nghe anh nói không Ga Eul? Nhìn anh đi, Ga Eul. Đừng bỏ đi. Anh còn rất nhiều điều chưa nói với em. Anh yêu em, Ga Eul. Anh yêu em. Em nghe thấy không Ga Eul? Em đừng đi. Đừng bỏ anh. Anh cần em, Ga Eul. Anh thực sự không thể mất emGiọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay lạnh ngắt
Những ngón tay giật giật
Thật khẽ
Nhưng Yi Jung biết, mình không hề tưởng tượng- Mày mà cứ lắc kiểu đó thì Ga Eul chết thật bây giờGiọng nói vang lên sau lưng khiến anh quay lại
Mọi người đang đứng đó
Và......mỉm cười- Mày....- Lúc nãy tao nói xin lỗi là vì thuốc mê vẫn còn nên Ga Eul chưa tỉnh. Ai dè mày đã lao vào trong rồi nên tao đâu có giải thích kịpĐôi mắt đen nhánh mở to sửng sốt- Vậy..........- Cả hai đều không sao. Ga Eul chỉ bị xây xát phần đầu nhưng không ảnh hưởng đến thần kinhJi Hoo nói chậm rãi. Trên môi anh, là một nụ cười
Thật nhanh, Yi Jung quay mặt lại
Ga Eul vẫn chưa mở mắt
Nhưng anh biết, rất nhanh thôi, anh sẽ lại được nhìn thấy nụ cười rực rỡ của cô**********Mở mắt
Tòan là một màu trắng xóa
Chẳng lẽ là thiên đường?
Không thể nào
Chớp mắt
Vẫn là màu trắng
Dĩ nhiên không thể là thiên đường
Chỉ có thể là một nơi
Bệnh việnSau khi đã khẳng định rằng mình chưa chết, Ga Eul chống tay ngồi dậy
Ouch
Cả người cô đau buốt. Những ống và dây nhợ lùng bùng cắm vào cánh tay mảnh khảnh khiến cô nhăn mặt
Đột nhiên, cô giật mình nhận ra tay mình vướng vướng
Không phải vì ống truyền dịch. Mà vì một bàn tay đang nắm lấyGương mặt quen thuộc đang gối đầu trên mép giường. Làn mi dài rung lên theo nhịp thở
Cô thấy lồng ngực mình như thắt lại
Hạnh phúc...hay lo sợ?
Cảm giác có ánh mắt mơn man trên mặt, Yi Jung chớp mắt. Trong ánh sáng lờ mờ, anh vẫn ngay lập tức nhận ra cô đang ngồi đó, nhìn anh chăm chú- Em tỉnh rồi ah?- Tại sao?Giọng cô nhẹ hẫng như cơn gió- Tại sao anh lại ở đây? Lẽ ra giờ này anh phải ở Paris- Vì em đang ở đâyYi Jung mỉm cười. Nụ cười thực sự đầu tiên trong khỏang thời gian qua- Anh vừa làm chuyện ngu xuẩn nhất trong cuộc đời anh đó biết không?- Việc ngu xuẩn nhất anh làm là lấy em. Còn việc thứ hai, là để em đi- Anh nhất định sẽ hối hận- Nếu để vuột mất em lần nữa, thì anh chắc chắn sẽ hối hận suốt phần đời còn lại của mìnhGiọt nước mắt trong veo rơi xuống má Ga Eul. Và thật nhanh, anh đưa tay gạt nó đi- Em đúng là đồ ngốcCô vẫn nhìn anh chăm chăm, như không tin điều này là có thật
Đây có phải chăng....lại là một giấc mơ của em?Vòng tay ấm áp ôm chòang lấy Ga Eul khiến cô nhận biết đây không phải giấc mơ. Anh thực sự ở đây, bên cạnh cô- Nhưng anh yêu emGiọng anh thì thầm bên tai cô. Và Ga Eul biết, lần này, cô thực sự tin anh
Anh ah, em cũng yêu anhNhưng Ga Eul không nói, chỉ đơn giản mỉm cười
Giữa hai người lúc này đã không cần lời nói nữa*******Woo Bin và Angel ngồi cạnh nhau trên băng đá trong sân bệnh viện. Bầu trời hôm nay trong vắt không có một gợn mây- Không biết Ga Eul tỉnh dậy chưa nhỉ?Vừa hỏi, Angel vừa dựa đầu vào vai Woo Bin- Có lẽ. Nhưng mà để hai người đó tâm sự riêng tư một chút đi- UhmCả hai rơi vào yên lặng
Trên cành cây, bầy chim đang hót líu lo- Sao tự nhiên hôm nay em im quá vậy?- Em đang suy nghĩ- Em mà cũng có chuyện cần suy nghĩ nữa sao?Nếu là ngày thường, chắc chắn Woo Bin đã phải chịu đựng cơn thịnh nộ của Angel. Nhưng hôm nay, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu- Này em sao vậy?- Họ sẽ hạnh phúc phải không anh? Ý em là Ga Eul và Yi Jung. Hai người đã phải chịu đựng quá nhiều sóng gió rồi- Uh. Nhất định- Anh ahGiọng cô chợt dịu dàng đến lạ. Woo Bin quay lại, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô- Chúng ta...lấy nhau có được không?Mắt anh mở to như không tin vào điều mình vừa nghe là sự thật- Em nói cái gì?- Chúng ta kết hôn điVẻ mặt Woo Bin bây giờ thực sự là rất shock. Và điều đó khiến Angel nổi quạu
Cô giật tay ra, đứng bật dậy- Anh không chịu thì thôi. Em đi đâyNói rồi cô đùng đùng bước đi. Nhưng Woo Bin đã nhanh tay giữ lại và kéo cô vào lòng mình- Anh đâu có nói là không chịu - Anh cũng đâu có nói là đồng ý- Không phải. Chỉ là...anh bị bất ngờ thôi- Làm gì mà bất ngờ?- Thì lúc trước, chính em là người nhất quyết không chịu cưới- Trước khác giờ khác. Mà nói chung là anh có muốn cưới hay không thì nói- Dĩ nhiên là....Woo Bin dài giọng, cố tình chọc tức Angel. Nhìn vào đôi mắt mở to chờ đợi của cô, anh phì cười- Dĩ nhiên là muốnNụ cười sáng rực của khuôn mặt xinh đẹp của cô. Và tự nhiên, anh cũng muốn mỉm cười- Nhưng tại sao tự nhiên em lại muốn kết hôn lúc này?Anh hỏi khi đang đặt cằm mình trên vai Angel, cảm nhận sự ấm áp từ người cô- Thấy Ga Eul như vậy...tự nhiên em sợ. Cuộc đời có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra mà con người không cách gì biết trước. Em không muốn sau này phải hối hận. Vậy cho nên...- Vậy cho nên em muốn giữ chặt anh không buông chứ gì- Uh đó thì đã sao? Anh chịu hay không?- Không chịu cũng đâu có được- Vậy thì ngoanCô mỉm cười, và nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán anhMắt Woo Bin ánh lên tia gian xảo
Anh mỉm cười, ngước mặt hôn vào môi cô
Đôi mắt Angel mở to, rồi từ từ khép lại
Không gian như lắng đọng tại thời khắc nàyCuộc đời có thể có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra. Nhưng chỉ cần có anh ở bên em, em sẽ không còn lo sợ- Em đúng là đáng sợ. Làm kiểu này còn ai dám ưng anh nữa nên anh đành ngậm ngùi lấy em thôi- Anh nói cái gì?Có vẻ, Angel đã trở lại như ngày thường. Cô trợn mắt nhìn anh đầy hăm dọa- Anh nói là anh chỉ có thể lấy một mình em thôi- Chứ còn gì nữaVẻ mặt Angel lúc này đáng yêu đến mức Woo Bin không thể nào không hôn cô được
Cơn gió nhẹ thổi qua
Kéo hai con người đang yêu đến gần nhau hơn*********- Em ăn táo không để anh gọt- .......- Mà thôi hay em anh nho đi. Nho ngọt lắm lại không có hột- ..........- Ah hay là...Yi Jung vừa nói vừa lôi hết các thứ trái cây trong giỏ ra đưa đến trước mặt Ga EulCô không đáp, chỉ lặng yên ngắm nhìn gương mặt anh
Lâu quá rồi, cô không được nhìn anh gần như vậy- Yi Jung- ..........?- Em xin lỗi- Về chuyện gì?- Vì đã bỏ đi. Lẽ ra em nên hỏi anh, nên tin anh. Em...Búng nhẹ vào mũi Ga Eul, Yi Jung bật cười- Tha lỗi cho em lần này. Nhưng nếu còn vậy nữa thì....Đôi môi ấm áp cắt ngang câu nói của Yi Jung. Anh vòng tay ôm lấy Ga Eul, cảm nhận niềm hạnh phúc tràn ngập trong lòng- Hm hmTiếng đằng hắng vang lên khiến cả hai buông nhau ra cùng quay nhìn
Nơi cửa phòng, cả đám người đang lố nhố đứng nhìnGa Eul quay mặt nhìn ra ngòai cửa sổ, như thể muốn nói là mình vô can trong chuyện này còn Yi Jung cười cười một cách cực kỳ vô tội- Ga Eul ah em dậy đi. Em nhìn anh đi. Ga EulWoo Bin vừa nói vừa nắm lấy tay Jun Pyo, làm vẻ mặt cực kỳ đau khổ- Em nghe anh nói không?
Anh...anh...anh sao nhỉ?- Yêu emJi Hoo thản nhiên hòan tất câu nói dang dở của Woo Bin- Uh đúng. Anh yêu em- Em cũng yêu anh muốn chếtJun Pyo đáp lại bằng giọng giả gái eo éo khó nghe- Vậy để anh hun em một cáiVừa nói Woo Bin vừa chu mỏ đưa mặt lại gần nhưng Jun Pyo đã quay qua chỗ khác- Thôi em không hun anh đâu. Miệng anh hôi rình ahMọi người cùng bật cười
Những tiếng cười trong vắt
Khi trong lòng không còn những lo âu, thì nụ cười cũng trở nên chân thật******Ji Hoo ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường Ga Eul. Cô mỉm cười. Và anh biết, nụ cười này là thật- Tôi thực sự rất vui được gặp lại em- Em cũng vậy bác sĩ ah?- Lần sau đừng biến mất như vậy nữa biết không?- Em biếtMỉm cười, anh đưa tay xoa đầu Ga Eul, như cái cách anh vẫn thường làmBên ngòai cánh cửa khép hờ, có một đôi mắt nhìn cả hai chăm chú
Đôi mắt...có màu trời
Anh...chỉ vui như thế khi ở cạnh cô ấy mà thôi
Em không thể nào thay thế được đúng không anh?
Vì cô ấy luôn cười
Còn em....chỉ là nước mắt*********Hít một hơi thật sâu, Hana giơ tay gõ cửa
Khuôn mặt Ken xuất hiện ngay sau đó- Em vào điHana theo Ken bước vào văn phòng rất lớn của anh tại trung tâm Y Khoa
Cô kéo ghế, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của Ken- Em có quyết định rồi chứ?- Uh- Nhanh hơn anh nghĩ đấy- Tôi đồng ý- Anh biết- Nhưng nên nhớ là chỉ sau khi phẫu thuật thành công- Dĩ nhiên. Anh sẽ sắp xếp ca mổ cho mẹ em sớm nhất có thể- Uhm. Vậy tôi về đâyNói rồi cô đứng dậy, quay lưng bước đi thật nhanh
Ra đến bên ngòai, cô lục tìm điện thọai, bấm một số quen thuộcGiọng nói mượt mà vang lên trong máy- Anh đây- Em xin lỗi. Hôm nay em bận không đến được- Không sao- Ji Hoo ah- ........- Em nhớ anh- Anh biết- Còn nữa- Gì vậy?- Em yêu anhNói thật nhanh, Hana cúp máy
Vì..cô không muốn Ji Hoo biết rằng cô đang khóc
Xin lỗi, Ji Hoo
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com