Chapter 46: The accident
Yi Jung hơi nheo mắt vì nắng chói. Mở mắt, gương mặt quen thuộc hiện ra- Ga EulCô khe khẽ gật đầu, mỉm cười với anh. Nụ cười đẹp như ánh nắng- Cuối cùng em cũng đã về rồiLại là một nụ cười. Cô đặt tay mình lên má Yi Jung, nhìn anh bằng đôi mắt hết mực dịu dàngNắm lấy bàn tay ấm áp của cô, anh thì thầm- Anh....Knock knock
Tiếng gõ cửa vang lênHình ảnh Ga Eul dần dần tan biến
Anh vươn tay cố níu giữ
Nhưng vô vọngMở mắt, Yi Jung mệt mỏi ngồi dậy, bước xuống giường, đi về phía cửa- Chuyện gì vậy, quản gia Park- Thưa, cô Eun Jae đang đợi dưới nhà- Tôi xuống ngayĐập khẽ vào đầu, Yi Jung vẫn còn chưa hết cảm giác chóang váng do cơn say đêm qua. Quay lại, anh đứng lặng nhìn căn phòng trống rỗng. Tự nhiên hình ảnh Ga Eul hiện lên bên giường, ngước lên mỉm cười với anhAnh biết chỉ là mơ....nhưng anh vẫn mong em sẽ quay về
Vì anh nhớ em, em biết không em?*********Bước xuống khỏi cầu thang, Yi Jung nhìn thấy Eun Jae đang ngồi nơi phòng khách- Em tìm anh?- Em biết thế nào anh cũng dậy trễ nên đến nhắcCô mỉm cười khi anh ngồi xuống- Cám ơn- Yi Jung- ?- Chuyến đi này thực sự rất quan trọng với công ty anh. Nên em mong anh chú tâm một chút có được không?- Anh biết mà Eun JaeNhìn vào mặt anh một lúc, Eun Jae thở dài. Cảm giác bất lực khiến cô mệt mỏi
Giá mà có cách nào em khiến anh vui trở lại- Anh chuẩn bị đi. Nửa tiếng nữa chúng ta đi- Em chờ anh một látĐứng dậy, anh bước lên lầuĐôi mắt đen láy nhìn theo cho đến khi bóng anh khuất hẳn
Hi vọng...thời gian sẽ chữa lành tất cả*******Ga Eul ngồi yên, nhìn chăm chăm vào tờ lịch trên tườngHôm nay...là ngày anh đi
Có gì đó xôn xao trong lòng khiến cô bứt rứt. Chuyến đi này sẽ kéo dài đến vài tháng, nghĩa là cũng chừng đó thời gian anh rời xa khỏi nơi này, rời xa khỏi côĐặt tay lên bụng, Ga Eul khẽ thở dài
Sẽ ra sao, khi đứa bé hỏi cô cha nó ở đâu?Cô phải trả lời như thế nào mới đúng?
Chớp mắt, Ga Eul vơ lấy chùm chìa khóa trên bàn rồi đứng dậy
Cô muốn được nhìn thấy anh...dù chỉ là từ phía sau lưng
Một lần thôi, để sau này không hối hận********Nhìn bóng người đang ngồi nơi chiếc bàn trước mắt, Hana hít một hơi thật sâu, bước đến- Em đến rồi- Uhm- Ngồi đi emHana nhẹ nhàng kéo ghế- Bệnh tình mẹ tôi thế nào rồi?Cô hỏi ngay khi vừa ngồi xuống- Rất nghiêm trọng. Tế bào ung thư đã bắt đầu di cănBàn tay đặt trên mép bàn xiết chặt. Đôi mắt xanh biếc bắt đầu đỏ lên
Nhưng cô không khóc- Có cách chữa được không?- Đó chính là lí do anh hẹn em ra đây- Anh muốn gì? Nói đi- Chắc em cũng biết mẹ em chỉ đồng ý cho anh cầm dao giải phẫu- Thì sao?- Đó chính là lí doNụ cười trên mặt Ken khiến lòng Hana gợn lên nỗi hòai nghi
Cô nhìn anh chăm chăm, chờ đợi- Anh đã nghiên cứu được phương pháp mổ cho mẹ em với khả năng thành công rất cao- Thật sao?Vô thức, Hana nắm lấy tay Ken, nỗi vui mừng hiện rõ trong đôi mắt
Gật đầu, Ken xiết chặt bàn tay nhỏ bé của côHana giật mình, rút tay ra- Nhưng anh có một điều kiện- Là gì?- Em phải lấy anh và chúng ta sẽ về Anh sốngĐôi mắt cô mở to sửng sốt
Nụ cười vẫn nở trên khóe môi Ken
Những suy nghĩ dằn xé trong đôi mắt xanh biếc của Hana. Ken biết, cô đang bối rốiTiếng chuông điện thọai cắt đứng dòng suy nghĩ của cả hai. Chớp mắt, Hana mở máy- HanaGiọng nói êm ái vang lên khiến cô bỗng thấy lòng mình dịu lại- Em đây- Anh vừa tìm được vài thông tin về bệnh của mẹ em- Lát nữa em sẽ ghé- Uhm- Khoan đã- Chuyện gì nữa Hana?- Không có gìTiếng cúp máy vang lên khô khốc
Nhìn chiếc điện thọai một lúc lâu, cô khẽ thở dài- Tôi bận rồi. Cho tôi chút thời gian suy nghĩ- Anh có thể chờ nhưng mẹ em....- Tôi sẽ trả lời anh sớmNói rồi, Hana đứng dậy bỏ đi
Ken nhìn theo bóng cô khuất dần vào dòng người trên phố
Xin lỗi, Hana*********Chiếc xe đắt tiền lao đi như mũi tên xé gió hướng về phía trước
Trên xe là cô gái với mái tóc nâu dài bay tung trong gió
Ga EulCô nhấn mạnh chân ga
Đồng hồ tốc độ chỉ con số 90
Ga Eul không muốn mình đến trễ
Ít nhất, cũng để cô nhìn thấy được anh, dù chỉ một lần thôiChiếc xe tải chạy ra từ con đường nhỏ
Ga Eul đạp thắng. Thật mạnh
Nhưng không kịp nữa rồi
Chiếc xe lao về phía trước với tốc độ chóng mặt
ẦMHai chiếc xe chạm mạnh vào nhau tạo nên thứ âm thanh chát chúa
Đầu cô đập mạnh vào tay láy
Từng giọt máu đỏ thẫm
Rơi
Rơi
Rơi
.........
Đừng....
Em muốn được nhìn thấy anh
Nên em không thể chết*********KengSợi dây chuyền trên cổ Yi Jung đột nhiên sút khóa rơi xuống sàn
Anh cúi người nhặt lấy nó
Mặt dây chuyền, là chiếc nhẫn anh đã muốn tặng Ga EulTự nhiên, Yi Jung thấy tim mình nhói lên đau thắt
Lại là thứ linh cảm mơ hồ cuộn lên trong lồng ngựcTiếng loa vang khắp sân bay gọi hành khách check in. Là mã số chuyến bay của anh- Yi JungSửng sốt nhận ra giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình, anh quay phắt lại
Làm ơn....hãy là em
Anh xin em
Đôi mắt anh đảo khắp sân bay. Có rất nhiều cô gái. Nhưng không một ai là Ga Eul cảBật cười vì sự ngu ngốc của mình, anh buồn bã quay đi
Ga Eul sẽ không đến. Không bao giờ đếnVì cô đi rồi. Mãi mãi...........
Đột nhiên có tiếng chuông điện thọai reo vang. Số Woo Bin hiện lên trên màn hình- Gì vậy?- Mày chưa đi đó chứ?- Chưa- Vậy thì đến bệnh viện ngay- Có chuyện gì?- Ga Eul......CạchChiếc điện thoại rơi xuống sàn
Như một ngọn gió, Yi Jung lao vào dòng người đông đúcEun Jae từ canteen bước ra, trên tay là hai cốc café. Đôi mắt cô mở to kinh ngạc khi thấy Yi Jung phóng như bay về phía của- Anh đi đâu?Câu hỏi của cô rơi vào khỏang không náo nhiệt. Anh không hề quay lại
Tiếng nói trong loa lại vang lên lần nữa
Thở dài, cô kéo chiếc valy vào phòng kính. Thuận tay, cô vất ly café vào thùng rác ngay gần đó
Anh mãi mãi...chỉ thuộc về cô ấy mà thôi*******Tiếng chân vang vọng khắp dãy hành lang yên tĩnh của bệnh việnMọi người cùng quay đầu lại, nhìn người vừa chạy đến- Ga Eul đâu rồiGiọng nói Yi Jung như vỡ ra trong hơi thở dồn dậpKhông có câu trả lời nhưng mọi ánh mắt đổ dần về phía cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng im lìm- Tại sao?- Vì Ga Eul muốn đến sân bay để được thấy anhGiọng Jan Di khô khốc không cảm xúc. Cô tiến đến trước mặt Yi Jung, nhìn anh bằng đôi mắt nảy lửaBỐP
Má Yi Jung hằn đỏ năm dấu tay. Bỏng rát- Anh là thằng tồi, So Yi Jung. Nếu Ga Eul có chuyện gì thì tôi không tha cho anh đâu- Thôi đi Jan DiJun Pyo chạy đến giữ tay cô lại. Nhưng Jan Di vùng ra, giọng cô lớn dần- Ga Eul yêu anh nhiều như vậy còn anh đã làm được gì cho cậu ấy? Hết lần này đến lần khác, anh làm Ga Eul phải đau lòng. Đến khi có thai, Ga Eul cũng không dám nói với anh. Vì cậu ấy sợ anh sẽ bị áp lực, bị ràng buộc. Nên Ga Eul chọn ra đi. Còn anh? Ga Eul bỏ đi rồi, anh không có một chút đau lòng, không một lần tìm kiếm. Anh lại tiếp tục làm một gã ăn chơi, vùi đầu vào rượu và đàn bà. Anh thực sự không xứng đáng với Ga EulGương mặt Yi Jung như một bức tượng đá.
Không cảm xúc
Không tức giận
Không giải thích
Không gì cảNhưng trong đôi mắt đen nhánh của anh, là đau đớn tột cùng
Đau đến mức....không còn cảm giác- Jan Di- Anh đừng cản em. Để em..- Đủ rồiLần đầu tiên từ lúc lấy nhau đến giờ, Jun Pyo lớn tiếng với Jan Di. Cô thôi vùng vẫy, ngước lên nhìn anh chăm chú. Jun Pyo nắm lấy tay Jan Di, kéo cô vào một góc vắng người- Em nói Yi Jung không quan tâm? Không đau khổ? Em không biết gì cả, Jan Di. Ngày Ga Eul bỏ đi, nó đã như một thằng điên sục sạo tất cả các sân bay, trạm xe lửa để tìm cô ấy. Nhưng không được. Em có biết lúc đó nó như thế nào không? Suốt gần hai mươi năm chơi với nhau, đây là lần thứ hai anh thấy Yi Jung sụp đổ từ sau cái chết của mẹ nó. Nhưng nó còn có thể làm gì? Nó là So Yi Jung. Là người đứng đầu ngành mỹ thuật của Hàn Quốc. Trên vai nó là tập đòan So, là cuộc sống của mấy ngàn nhân viên, là thể diện của cả dòng họ. Em muốn nó phải khóc lóc, phải bỏ ăn bỏ ngủ lang thang tìm kiếm Ga Eul sao? Điều đó là không thể, em biết mà. Khi nỗi đau phải chôn kín trong lòng,thì sẽ càng khổ sở. Trong chúng ta, người đau nhất bây giờ là Yi Jung. Tin anh đi, Jan Di. Tình yêu của Yi Jung dành cho Ga Eul không ít hơn Ga Eul đâu. Chỉ là nó không biết cách biểu hiện ra ngoài mà thôi. Xem như anh xin em, đừng làm khó Yi Jung nữa có được không?Jan Di không đáp, cô nhìn sâu vào đáy mắt Jun Pyo. Cô chợt nhận ra, Jun Pyo đã không còn là cậu nhóc ngốc nghếch mà cô đã từng quen biết. Bây giờ, anh là một người đàn ông thực sự, biết quan tâm đến những người xung quanh. Mỉm cười, cô giơ tay vuốt khẽ gương mặt anh đang sát gần mình- Em hứa sẽ không nói gì tới anh ta nữa- Cám ơn, Jan Di- Bây giờ quay lại đó đi. Em muốn biết tình trạng của Ga EulGật đầu, anh nắm lấy tay Jan Di
Hai cái bóng đổ dài xuống nền gạch trắng
Sát cạnh bên nhau**********Cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở
Ji Hoo bước ra, lặng lẽ tháo chiếc khẩu trang trên mặtTất cả mọi người cùng ùa đến
Ngọai trừ một ngườiYi Jung ngồi yên trên băng ghế chờ. Hai bàn tay xiết chặt vào nhau. Trong mắt anh, là nỗi sợ hãi ngày một lớnLàm ơn...hãy nói là em không sao
Hãy nói là anh sẽ lại được nhìn thấy em lần nữa
Đừng bỏ anh, Ga Eul. Làm ơn- Ga Eul thế nào rồi?Giọng Jan Di nóng nảy vang lên
Và...cô nhận được một cái lắc đầu buồn bã- Anh xin lỗiCâu nói vừa dứt, một bóng người đã lao vút vào trong
Tiếng gõ cửa vang lênHình ảnh Ga Eul dần dần tan biến
Anh vươn tay cố níu giữ
Nhưng vô vọngMở mắt, Yi Jung mệt mỏi ngồi dậy, bước xuống giường, đi về phía cửa- Chuyện gì vậy, quản gia Park- Thưa, cô Eun Jae đang đợi dưới nhà- Tôi xuống ngayĐập khẽ vào đầu, Yi Jung vẫn còn chưa hết cảm giác chóang váng do cơn say đêm qua. Quay lại, anh đứng lặng nhìn căn phòng trống rỗng. Tự nhiên hình ảnh Ga Eul hiện lên bên giường, ngước lên mỉm cười với anhAnh biết chỉ là mơ....nhưng anh vẫn mong em sẽ quay về
Vì anh nhớ em, em biết không em?*********Bước xuống khỏi cầu thang, Yi Jung nhìn thấy Eun Jae đang ngồi nơi phòng khách- Em tìm anh?- Em biết thế nào anh cũng dậy trễ nên đến nhắcCô mỉm cười khi anh ngồi xuống- Cám ơn- Yi Jung- ?- Chuyến đi này thực sự rất quan trọng với công ty anh. Nên em mong anh chú tâm một chút có được không?- Anh biết mà Eun JaeNhìn vào mặt anh một lúc, Eun Jae thở dài. Cảm giác bất lực khiến cô mệt mỏi
Giá mà có cách nào em khiến anh vui trở lại- Anh chuẩn bị đi. Nửa tiếng nữa chúng ta đi- Em chờ anh một látĐứng dậy, anh bước lên lầuĐôi mắt đen láy nhìn theo cho đến khi bóng anh khuất hẳn
Hi vọng...thời gian sẽ chữa lành tất cả*******Ga Eul ngồi yên, nhìn chăm chăm vào tờ lịch trên tườngHôm nay...là ngày anh đi
Có gì đó xôn xao trong lòng khiến cô bứt rứt. Chuyến đi này sẽ kéo dài đến vài tháng, nghĩa là cũng chừng đó thời gian anh rời xa khỏi nơi này, rời xa khỏi côĐặt tay lên bụng, Ga Eul khẽ thở dài
Sẽ ra sao, khi đứa bé hỏi cô cha nó ở đâu?Cô phải trả lời như thế nào mới đúng?
Chớp mắt, Ga Eul vơ lấy chùm chìa khóa trên bàn rồi đứng dậy
Cô muốn được nhìn thấy anh...dù chỉ là từ phía sau lưng
Một lần thôi, để sau này không hối hận********Nhìn bóng người đang ngồi nơi chiếc bàn trước mắt, Hana hít một hơi thật sâu, bước đến- Em đến rồi- Uhm- Ngồi đi emHana nhẹ nhàng kéo ghế- Bệnh tình mẹ tôi thế nào rồi?Cô hỏi ngay khi vừa ngồi xuống- Rất nghiêm trọng. Tế bào ung thư đã bắt đầu di cănBàn tay đặt trên mép bàn xiết chặt. Đôi mắt xanh biếc bắt đầu đỏ lên
Nhưng cô không khóc- Có cách chữa được không?- Đó chính là lí do anh hẹn em ra đây- Anh muốn gì? Nói đi- Chắc em cũng biết mẹ em chỉ đồng ý cho anh cầm dao giải phẫu- Thì sao?- Đó chính là lí doNụ cười trên mặt Ken khiến lòng Hana gợn lên nỗi hòai nghi
Cô nhìn anh chăm chăm, chờ đợi- Anh đã nghiên cứu được phương pháp mổ cho mẹ em với khả năng thành công rất cao- Thật sao?Vô thức, Hana nắm lấy tay Ken, nỗi vui mừng hiện rõ trong đôi mắt
Gật đầu, Ken xiết chặt bàn tay nhỏ bé của côHana giật mình, rút tay ra- Nhưng anh có một điều kiện- Là gì?- Em phải lấy anh và chúng ta sẽ về Anh sốngĐôi mắt cô mở to sửng sốt
Nụ cười vẫn nở trên khóe môi Ken
Những suy nghĩ dằn xé trong đôi mắt xanh biếc của Hana. Ken biết, cô đang bối rốiTiếng chuông điện thọai cắt đứng dòng suy nghĩ của cả hai. Chớp mắt, Hana mở máy- HanaGiọng nói êm ái vang lên khiến cô bỗng thấy lòng mình dịu lại- Em đây- Anh vừa tìm được vài thông tin về bệnh của mẹ em- Lát nữa em sẽ ghé- Uhm- Khoan đã- Chuyện gì nữa Hana?- Không có gìTiếng cúp máy vang lên khô khốc
Nhìn chiếc điện thọai một lúc lâu, cô khẽ thở dài- Tôi bận rồi. Cho tôi chút thời gian suy nghĩ- Anh có thể chờ nhưng mẹ em....- Tôi sẽ trả lời anh sớmNói rồi, Hana đứng dậy bỏ đi
Ken nhìn theo bóng cô khuất dần vào dòng người trên phố
Xin lỗi, Hana*********Chiếc xe đắt tiền lao đi như mũi tên xé gió hướng về phía trước
Trên xe là cô gái với mái tóc nâu dài bay tung trong gió
Ga EulCô nhấn mạnh chân ga
Đồng hồ tốc độ chỉ con số 90
Ga Eul không muốn mình đến trễ
Ít nhất, cũng để cô nhìn thấy được anh, dù chỉ một lần thôiChiếc xe tải chạy ra từ con đường nhỏ
Ga Eul đạp thắng. Thật mạnh
Nhưng không kịp nữa rồi
Chiếc xe lao về phía trước với tốc độ chóng mặt
ẦMHai chiếc xe chạm mạnh vào nhau tạo nên thứ âm thanh chát chúa
Đầu cô đập mạnh vào tay láy
Từng giọt máu đỏ thẫm
Rơi
Rơi
Rơi
.........
Đừng....
Em muốn được nhìn thấy anh
Nên em không thể chết*********KengSợi dây chuyền trên cổ Yi Jung đột nhiên sút khóa rơi xuống sàn
Anh cúi người nhặt lấy nó
Mặt dây chuyền, là chiếc nhẫn anh đã muốn tặng Ga EulTự nhiên, Yi Jung thấy tim mình nhói lên đau thắt
Lại là thứ linh cảm mơ hồ cuộn lên trong lồng ngựcTiếng loa vang khắp sân bay gọi hành khách check in. Là mã số chuyến bay của anh- Yi JungSửng sốt nhận ra giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình, anh quay phắt lại
Làm ơn....hãy là em
Anh xin em
Đôi mắt anh đảo khắp sân bay. Có rất nhiều cô gái. Nhưng không một ai là Ga Eul cảBật cười vì sự ngu ngốc của mình, anh buồn bã quay đi
Ga Eul sẽ không đến. Không bao giờ đếnVì cô đi rồi. Mãi mãi...........
Đột nhiên có tiếng chuông điện thọai reo vang. Số Woo Bin hiện lên trên màn hình- Gì vậy?- Mày chưa đi đó chứ?- Chưa- Vậy thì đến bệnh viện ngay- Có chuyện gì?- Ga Eul......CạchChiếc điện thoại rơi xuống sàn
Như một ngọn gió, Yi Jung lao vào dòng người đông đúcEun Jae từ canteen bước ra, trên tay là hai cốc café. Đôi mắt cô mở to kinh ngạc khi thấy Yi Jung phóng như bay về phía của- Anh đi đâu?Câu hỏi của cô rơi vào khỏang không náo nhiệt. Anh không hề quay lại
Tiếng nói trong loa lại vang lên lần nữa
Thở dài, cô kéo chiếc valy vào phòng kính. Thuận tay, cô vất ly café vào thùng rác ngay gần đó
Anh mãi mãi...chỉ thuộc về cô ấy mà thôi*******Tiếng chân vang vọng khắp dãy hành lang yên tĩnh của bệnh việnMọi người cùng quay đầu lại, nhìn người vừa chạy đến- Ga Eul đâu rồiGiọng nói Yi Jung như vỡ ra trong hơi thở dồn dậpKhông có câu trả lời nhưng mọi ánh mắt đổ dần về phía cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng im lìm- Tại sao?- Vì Ga Eul muốn đến sân bay để được thấy anhGiọng Jan Di khô khốc không cảm xúc. Cô tiến đến trước mặt Yi Jung, nhìn anh bằng đôi mắt nảy lửaBỐP
Má Yi Jung hằn đỏ năm dấu tay. Bỏng rát- Anh là thằng tồi, So Yi Jung. Nếu Ga Eul có chuyện gì thì tôi không tha cho anh đâu- Thôi đi Jan DiJun Pyo chạy đến giữ tay cô lại. Nhưng Jan Di vùng ra, giọng cô lớn dần- Ga Eul yêu anh nhiều như vậy còn anh đã làm được gì cho cậu ấy? Hết lần này đến lần khác, anh làm Ga Eul phải đau lòng. Đến khi có thai, Ga Eul cũng không dám nói với anh. Vì cậu ấy sợ anh sẽ bị áp lực, bị ràng buộc. Nên Ga Eul chọn ra đi. Còn anh? Ga Eul bỏ đi rồi, anh không có một chút đau lòng, không một lần tìm kiếm. Anh lại tiếp tục làm một gã ăn chơi, vùi đầu vào rượu và đàn bà. Anh thực sự không xứng đáng với Ga EulGương mặt Yi Jung như một bức tượng đá.
Không cảm xúc
Không tức giận
Không giải thích
Không gì cảNhưng trong đôi mắt đen nhánh của anh, là đau đớn tột cùng
Đau đến mức....không còn cảm giác- Jan Di- Anh đừng cản em. Để em..- Đủ rồiLần đầu tiên từ lúc lấy nhau đến giờ, Jun Pyo lớn tiếng với Jan Di. Cô thôi vùng vẫy, ngước lên nhìn anh chăm chú. Jun Pyo nắm lấy tay Jan Di, kéo cô vào một góc vắng người- Em nói Yi Jung không quan tâm? Không đau khổ? Em không biết gì cả, Jan Di. Ngày Ga Eul bỏ đi, nó đã như một thằng điên sục sạo tất cả các sân bay, trạm xe lửa để tìm cô ấy. Nhưng không được. Em có biết lúc đó nó như thế nào không? Suốt gần hai mươi năm chơi với nhau, đây là lần thứ hai anh thấy Yi Jung sụp đổ từ sau cái chết của mẹ nó. Nhưng nó còn có thể làm gì? Nó là So Yi Jung. Là người đứng đầu ngành mỹ thuật của Hàn Quốc. Trên vai nó là tập đòan So, là cuộc sống của mấy ngàn nhân viên, là thể diện của cả dòng họ. Em muốn nó phải khóc lóc, phải bỏ ăn bỏ ngủ lang thang tìm kiếm Ga Eul sao? Điều đó là không thể, em biết mà. Khi nỗi đau phải chôn kín trong lòng,thì sẽ càng khổ sở. Trong chúng ta, người đau nhất bây giờ là Yi Jung. Tin anh đi, Jan Di. Tình yêu của Yi Jung dành cho Ga Eul không ít hơn Ga Eul đâu. Chỉ là nó không biết cách biểu hiện ra ngoài mà thôi. Xem như anh xin em, đừng làm khó Yi Jung nữa có được không?Jan Di không đáp, cô nhìn sâu vào đáy mắt Jun Pyo. Cô chợt nhận ra, Jun Pyo đã không còn là cậu nhóc ngốc nghếch mà cô đã từng quen biết. Bây giờ, anh là một người đàn ông thực sự, biết quan tâm đến những người xung quanh. Mỉm cười, cô giơ tay vuốt khẽ gương mặt anh đang sát gần mình- Em hứa sẽ không nói gì tới anh ta nữa- Cám ơn, Jan Di- Bây giờ quay lại đó đi. Em muốn biết tình trạng của Ga EulGật đầu, anh nắm lấy tay Jan Di
Hai cái bóng đổ dài xuống nền gạch trắng
Sát cạnh bên nhau**********Cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở
Ji Hoo bước ra, lặng lẽ tháo chiếc khẩu trang trên mặtTất cả mọi người cùng ùa đến
Ngọai trừ một ngườiYi Jung ngồi yên trên băng ghế chờ. Hai bàn tay xiết chặt vào nhau. Trong mắt anh, là nỗi sợ hãi ngày một lớnLàm ơn...hãy nói là em không sao
Hãy nói là anh sẽ lại được nhìn thấy em lần nữa
Đừng bỏ anh, Ga Eul. Làm ơn- Ga Eul thế nào rồi?Giọng Jan Di nóng nảy vang lên
Và...cô nhận được một cái lắc đầu buồn bã- Anh xin lỗiCâu nói vừa dứt, một bóng người đã lao vút vào trong
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com