30
CạchCánh cửa vừa mở ra, hình bóng một đứa trẻ vội vã chạy vào đầy háo hức. Bảo An ngơ cả ra, một cỗ xúc cảm ập đến khiến em không biết phải làm thế nào, đến khi em lấy lại tinh thần thì đứa bé đã ôm chặt lấy chân em.-" Mami...Mami thật nè. Mami nhớ Thanh Phong hong. Con n..nhớ mami lắm, chỉ được nhìn mami qua ảnh...rất bùn... Mami ơi..."Hóa ra, đứa bé tên Thanh Phong. Con em, đến bây giờ em mới được biết tên đứa nhỏ.Nó ngước nhìn em với đôi mắt to tròn long lanh, đôi mắt nó đó rực đầy tia sáng, thật giống ánh mắt của cha nó. Đứa trẻ nhìn em không rời mắt, như thể nó muốn chắc chắn rằng bản thân nó sẽ không quên một điểm gì từ em. Bảo An ngồi rạp xuống ôm chặt lấy đứa bé, em khóc nghẹn cả lên.-" Hức...c...con ơi...Thanh Phong...mami cũng rất nhớ con...ức"Đứa bé thấy em khóc liền vòng tay ôm lấy em, tay nhỏ của nó xoa xoa tấm lưng mảnh khảnh như vỗ về.Thật sự mà nói. Đứa bé giống y đúc Triệu Anh Quân, đến cả nốt ruồi cũng y đúc. Trông đứa bé còn chẳng lấy nổi một nét giống em. Nó khoảng hơn ba tuổi mà trông cũng điềm đạm chững chạc lắm.Bảo An hạnh phúc vô cùng, em ôm chặt lấy đứa nhỏ trong lòng, thật may mắn vì đứa bé vẫn phát triển tốt, trông vô cùng bụ bẫm và cao lớn so với lứa tuổi.Nó ôm em, cọ cọ khuôn mặt non nớt của nó vào người em, trông nó cười toe toét dễ thương lắm.Có vẻ đứa trẻ rất hạnh phúc khi được gặp em, dù cho trước đó nó chỉ được nhìn em qua tấm ảnh mà gã để lại. Tấm ảnh đó là lúc em mang thai đứa bé, giờ đây nó ba tuổi rồi, nhưng trong mắt Thanh Phong trông mami nó chẳng khác gì lắm, thậm chí nhìn còn tiều tụy suy nhược hơn cả.Anh Quân nãy giờ nhìn một màn tình cảm thương thương yêu yêu giữa hai người mà không vui. Có hơn ba năm thôi mà cứ làm như một đời thế?Nhưng vì gã đã hứa với em nên cũng không muốn ép buộc em quá nhiều.Và nguyên một ngày trời, bé con và em nói chuyện chơi đùa với nhau đủ thứ, trông vui vẻ hạnh phúc lắm, còn Anh Quân thì chỉ ngồi trên giường làm nốt phần giấy tờ công ty.Có lẽ hôm nay là ngày mà Bảo An cảm thấy hạnh phúc nhất kể từ khi vụ việc thương tâm của cha mẹ em xảy ra. Con em cực kì đáng yêu, đứa bé không hề ghét em, nó vô cùng yêu thương em khiến em sung sướng khó tả. Bảo An bên cạnh Thanh Phong đến quên cả giờ giấc, thậm chí quên cả ai đó luôn.Bảo An chưa bao giờ thấy thời gian trôi qua nhanh như thế này, em cũng không nghĩ sẽ có ngày mình cảm thấy mọi thứ lại tốt đẹp như vậy.Hôm nay, Triệu Bảo An đã cười rất nhiều.Đứa bé đang ngồi trong lòng em vui đùa liền bị Anh Quân bế nhấc lên trước sự ngỡ ngàng của cả hai.-" Muộn rồi, trở về phòng cho vợ chồng tao nghỉ ngơi."Thanh Phong bị xách lên đối diện mặt gã, mặt nó đanh lại, không còn vẻ nũng nịu dễ thương như cách nó thể hiện với mami nó. Nó nhìn gã tỏ vẻ không vui, sau đó quay sang nhìn em với hai mắt ngập ngụa nước.-" Mami...Mami...hong muốn xa mami mà...."Bảo An tuy có can ngăn, cũng muốn bế đứa bé vào lòng nhưng đều bị gã từ chối. Anh Quân xách nó ra ngoài, sau đó đóng cửa lại mặc cho nó gào khóc ngoài cửa.Vú nuôi dỗ mãi còn chẳng được. Không thể nào tin nổi một đứa trẻ chẳng buồn chẳng khóc bao giờ, nay lại gào khóc đòi mẹ thảm thiết như thế.Có lẽ nó sợ nó sẽ không bao giờ được gặp lại mami của nó nữa chăng? Cũng phải ha, tận hơn ba năm, nó mới được thấy mami bằng da bằng thịt lần đầu trong đời mà.Sáng nay khi nghe tin được gặp mami. Lần đầu tiên nó được gặp người nó chỉ có thể nhìn qua tấm ảnh bao năm. Nó biết mami nó thích gấu, nên đã lựa một bộ đồ hình gấu rất dễ thương, và đôi giày hình gấu, tuy đó không phải đồ nó thường hay mặc.Lần đầu gặp mami, Thanh Phong rất bất ngờ. Mami nó còn xinh hơn trong ảnh cơ. Mami nó dịu dàng lắm. Rất rất yêu mami.Mami chơi với nó, nên nó rất hạnh phúc. Mami ân cần, yêu chiều nó. Mami đút cơm cho nó ăn luôn đó. Thậm chí hồi trưa nó được mami ôm ngủ luôn cơ. Mọi thứ đều là lần đầu nó được cảm nhận, nên nó muốn mãi mãi về sau được như vậy.Nhưng giờ cánh cửa kia lại đóng rồi, nhốt mami nó lại, nó không thể gặp mami khiến nó rất buồn. Nó cứ ở đó đập cửa khóc lóc đòi vào, mặc cho vú nuôi dỗ dành ngăn cản.Nó ghét baba. Nó chỉ yêu mami thôi.-" Huhu...Mami...Mami ơi...."Bảo An bên trong láng máng nghe được giọng nói non nớt khàn đặc của đứa trẻ, lòng em rối như tơ vò.-" Em không cần lo. Nó lớn rồi tự biết lo cho nó thôi. Không biết nay giở giời khóc lóc cái gì."-" N...Nhưng..."-" Ngoan. Đi tắm rồi nghỉ ngơi, mai anh cho gặp bé con tiếp được không?"Bảo An nghe vậy có chút yên tâm, nhưng nghe tiếng con mình gào oang oang bên ngoài cũng có chút lo.Phòng cách âm như thế rồi mà cái giọng nó còn vang vô đây được. Chẳng biết nó giống ai.Anh Quân thầm nghĩ. Gã ôm em vào lòng. Tấm lưng mảnh khảnh áp lấy cơ ngực săn chắc rắn rỏi. Thân hình nhỏ bé lọt tỏm trong lòng gã, khoảng cách dần chặt lại, lộ rõ khoảng trống lớn trong chiếc bồn tắm kiêu sa lộng lẫy.Mặt nước sóng sánh, hơi nước bốc lên khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.Bỗng nhiên Anh Quân luồn tay xuống phía dưới trước sự ngỡ ngàng của em. Gã hôn nhẹ lên gáy cổ trắng sứ, cắn nhẹ lên đó một cái rồi thủ thỉ nói.-" Bé con à. Thanh Phong một mình sẽ buồn, chúng ta tạo em cho Thanh Phong nha. Có em bé Thanh Phong sẽ không buồn chán nữa."________Ý là truyện này có đúng một lần seg mà vẫn có ng đọc;)Ai muốn seg khong. Truyện tầm 5 chương nữa là end, khoảng đó. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ truyện. Khi kết thúc bộ này, liệu có ai hóng bộ của em bé Thanh Phong không!?120vote+20cmt up chương13.02.2025
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com