TruyenHHH.com

Bé con ! tôi không thể chờ cháu

Chương 84

nhungquynhpair


Đúng lúc này, điện thoại di động của Phi Nhung đột nhiên vang lên. Cô bỏ điện thoại trong túi xách và túi đang trên ghế sofa. Cố gắng đứng dậy nhưng cô lại cử động rồi lại nằm xuống vì không còn sức lực.

Mạnh Quỳnh đứng dậy, cầm lấy bộ đồ ngủ, mặc vào và lấy điện thoại ra khỏi túi xách.

Liếc nhìn màn hình điện thoại di động, Phi Nhung hỏi ai, anh liền cầm lấy và áp vào tai.

“Alo, phải, là tôi … Phi Nhung? Còn đang ngủ… Ừm, tôi xin nghỉ phép cho cô ấy… Tối hôm qua tôi đã làm cô ấy kiệt sức rồi, tôi sợ hôm nay ra khỏi giường còn có chút khó khăn, chứ đừng nói là làm việc”

Phi Nhung nghe vậy, chỉ còn thiếu nước khóc nữa thôi.

Cô đứng dậy khỏi giường gần như ngay lập tức.

Ôi trời! Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?

Nói như vậy, không phải anh đã nói rõ với đối phương rằng tối hôm qua cô đã quá sức sao?

“Hừ, anh nói linh tinh”

Phi Nhung cuộn chăn bông và nhảy tới giật lấy điện thoại.

“Em rõ ràng có thể ra khỏi giường, em còn có sức lực…”

Bây giờ, cứ coi như thật sự không thể kiên trì đi làm, cũng phải cố gắng kiên trì đến cùng? Nếu không, chẳng phải sẽ bị cười chết sao?

“Được rồi, Trịnh Thanh Vy, thôi không nói nữa nhé, tôi đang có chút việc.” Mạnh Quỳnh nói xong dứt khoát cúp điện thoại, ném lại trên sô pha.

Bế cô gái đang quan như nhộng ve sầu lên và ném cô trở lại giường.

“Có vẻ như anh đã đánh giá thấp hiệu quả chiến đấu của em. Vì vẫn còn sức lực, vậy chúng ta nên làm gì đó để sử dụng sức mạnh của mình bây giờ.”

Phi Nhung phản đối, trực tiếp bị nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông kìm lại.

Sau đó, điều duy nhất còn lại là tiếng thở khò khè của cô gái.

Kết quả là Phi Nhung chắc chắn không đi làm. Ừ! Thực sự không có chút sức lực nào nữa!

Sau buổi sáng hôm đó, cô lại chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay, cô ngủ một giấc đến trưa.

Tỉnh dậy, cô đã không còn thấy anh bên cạnh nữa. Tuy nhiên, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Cô nhếch môi cười ngốc nghếch, đưa tay sang một bên, tham lam vuốt ve nơi anh đã nằm tối qua ở đó vẫn còn vương mùi hương của anh.

Chỉ thế này thôi mà lòng cô se lại. Bong bóng ngọt ngào không ngừng bay lên…

Rất hạnh phúc…

Cô hy vọng ông trời có thể cho cô và anh bình an bên nhau.

Cô không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần mỗi ngày đều như hôm nay…

Đại hội cổ đông của tập đoàn Nguyễn Mạnh ngày hôm nay bị lùi đi lùi lại vì ông chủ Mạnh Quỳnh mãi vẫn chưa xuất hiện.

Cuối cùng, anh đã đến muộn hai giờ đồng hồ.

Vì vậy, nhiều cổ đông đã tức giận.

Cuối cùng cũng đợi được Mạnh Quỳnh, trên cổ anh có vết đỏ mờ mờ.

Tất cả nhân viên đều ngạc nhiên. Hôm nay đến muộn đã là bất thường rồi.

Những vết đỏ này còn bất thường hơn.

Mặc dù sếp đã có bạn gái nhiều năm rồi, nhưng có khi nào anh như vậy không? Với sự cẩn trọng của mình, anh sẽ không để dấu hôn lộ ra thế kia, hoặc thậm chí không thể hiện tình yêu ra bên ngoài.

Vậy, tình hình bây giờ là thế nào đây?

Tại cuộc họp cổ đông tiếp theo, Mạnh Thiên, người bị đàn áp trong nhiều năm, trở thành nhân vật chính.

Đề xuất của anh ta, mặc dù bị Chủ tịch Mạnh Quỳnh từ chối, nhưng kết quả đã được hội đồng quản trị chấp thuận.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Mạnh Thiên chuyển thông tin cho anh rể La Chí Thành, và đi về phía Mạnh Quỳnh, người vẫn đang ngồi vững vàng trên ghế Chủ tịch.

“Anh à, việc có đủ vốn cho dự án này là tùy thuộc vào anh. Hôm khác em mời anh đi ăn tối”

Nói là cảm ơn, nhưng rõ ràng chỉ là khoe khoang.

Mạnh Quỳnh nhàn nhạt liếc anh ta một cái,

“Trước tiên hoàn thành dự án đi, sau đó mời tôi đi ăn cũng không muộn”.

Anh đứng dậy đóng dấu tài liệu,

“Vì nhà họ Nguyễn của chúng ta, cậu hãy làm thật tốt, đừng để tôi thất vọng.”

Mạnh Thiên cười thay vì tức giận.

“Anh ba lo lắng nhiều rồi. Nhưng mà, anh yên tâm đi, lần này em nhất định sẽ khiến anh nhìn em bằng con mắt khác! Đến lúc đó…” Nói đến đây, trong mắt Mạnh Thiên hiện lên một tia thù địch sắc bén.

Khi ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Quỳnh lướt qua, sự thù địch đã giảm bớt và thay vào đó là một nụ cười đầy ẩn ý.

“Đến lúc đó, em rất muốn mời anh ba ăn một bữa thật ngon.Đến lúc đó anh nhớ phải đến nhé.”

Mạnh Quỳnh không trả lời anh ta. Anh ta cũng không quan tâm lắm mà xoay người rời khỏi phòng họp.

Rất lâu sau…

Mạnh Quỳnh nhìn chằm chằm bóng lưng đó, cho đến khi Mạnh Thiên hoàn toàn biến mất ở cửa, ý cười trong mắt anh cũng dần dần phai nhạt, thay vào đó là sự lạnh lùng sâu sắc.

Lý Thanh đang dọn dẹp tài liệu, không khỏi nói:

“Xem ra quản lý Thiên đã thuyết phục được không ít người.”

“Đúng như dữ liệu” sự ẩn giấu của anh và La Chí Thành nhiều năm như vậy không phải là uổng công.

Vừa hay, lần này, tất cả những người ăn ở hai lòng với Nguyễn Mạnh đều đã được quét sạch.

“Còn trợ lý Sơn, sao hôm nay tôi không thấy anh ấy?”

“Trợ lý Sơn nói hôm nay bận việc nên không qua.”

Mạnh Quỳnh khẽ gật đầu,

“Mấy ngày nay cậu ta có chuyện gì sao? Hình như lúc nào cũng có chút bồn chồn”

Lý Thanh suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu,

“Tôi hình như không nghe Trợ lí Sơn nói gì.”

“Ừ, nếu có nghe được cậu ấy cần giúp đỡ gì thì cứ bảo cậu ta nói.”

“Anh yên tâm, chắc chắn rồi.”

Bên ngoài, Mạnh Thiên quay lại và rời đi sau khi nghe cuộc trò chuyện của bọn họ. Khóe môi anh ta cong lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Nguyễn Mạnh Quỳnh, anh sẽ hoàn toàn sụp đổ! Đến lúc đó, thù hận cũ và mới tích tụ bao nhiêu năm phải cùng nhau trả hết.

“Anh Nguyễn, lịch trình tuần này đã được sắp xếp xong, anh xem qua đi.”

Trở lại văn phòng, Lý Thanh đưa ipad cho Mạnh Quỳnh.

Mạnh Quỳnh liếc nhìn rồi bấm vào màn hình:

“Sau này, bất cứ công chuyện nào sau 7 giờ buổi tối đều bị từ chối.”

“7 giờ, sớm như vậy ạ?” Lý Thanh ngạc nhiên.

Nhưng vẫn gật đầu:

”Tôi sẽ cố gắng hết sức để thu xếp.”

“Tuần này đi công tác, tạm thời không cần sắp xếp.”

Lý Thanh lại lúng túng. Tình hình gì thế này? Sếp là một người nghiện công việc, bây giờ anh đã thay đổi rồi.

“Vâng, giờ tôi sẽ đi điều chỉnh. Anh còn có yêu cầu gì không?”

“Không còn việc gì nữa, ra ngoài đi. Có việc gì tôi sẽ gọi sau”

Lý Thanh cầm lấy ipad đi ra ngoài. Khi bước tới cửa, cô không nhịn được nói:

“Anh Nguyễn, trên cổ anh… có cần lấy khăn của tôi che một chút không?”

Mạnh Quỳnh nhướng mày.

“Có lý do bắt buộc nào phải che nó không?”

“… Thể hiện tình cảm dễ khiến những người độc thân trong công ty mất tập trung và mất động lực làm việc.”

“Thật sao?” Mạnh Quỳnh có vẻ nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy thì cuối tuần này sắp xếp một buổi tụ họp để mọi người cải thiện tinh thần làm việc, cô nghĩ như thế nào?”

Lý Thanh kinh ngạc đến mức hai mắt sắp rơi xuống.

Có vẻ như Giám đốc đang thực sự có tâm trạng tốt! Anh trở nên thoải mái hơn! Anh đâu có thường quan tâm đến đời sống tinh thần của nhân viên?

“Sếp suy nghĩ thật chu đáo.”

Lý Thanh vừa thay các nhân viên khác cảm ơn, cũng bao gồm cả cô cảm ơn anh.

Có vẻ như việc Phi Nhung trở về thực sự là một điều tuyệt vời. Mang lại lợi ích cho cả công ty! Buổi trưa, Phi Nhung miễn cưỡng đứng dậy xuống giường. Không có quần áo để mặc nên cô thản nhiên mặc áo ngủ vào.

“ Con tỉnh rồi à?”

Vừa đi xuống, Dì Lý đã nhiệt tình chào hỏi.

Phi Nhung đang có một tâm trạng tuyệt vời.

Cô chào hỏi dì Lý và nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ. Dù là mùa đông nhưng hôm nay nắng nhẹ.

Cô uể oải vươn vai.

Cuối cùng đã trở lại đây, trở lại ngôi nhà này … Sau một thời gian dài, cuối cùng cô cũng có cảm giác thân thuộc.

“Đói bụng không? Vào phòng bếp ngồi đi, dì sẽ dọn đồ ăn lên.”

Dì Lý nói chuyện với cô khi đang quay vào nhà bếp.

Không cần nói cũng biết, Phi Nhung thực sự rất đói.

Cô ngồi vào bàn ăn, một lúc sau người giúp việc bưng hết món này đến món khác lên.

“Làm sao một mình cháu có thể ăn nhiều như vậy?”

“Cậu chủ đã dặn đi nói lại trước khi đi, hôm nay cô Phạm phải ăn bù”

Người giúp việc đang đưa thức ăn lên cho cô trả lời. Trong giọng nói hình như có chút gì đó khó hiểu, lúc nói còn cười mỉm nữa.

Hai má Phi Nhung bỗng nhiên đỏ bừng.

Đêm qua, hai người hoàn toàn rơi vào ham muốn cuồng nhiệt, mà bỏ quên mất những người xung quanh họ. Cô e rằng những tiếng xấu hổ đó đã bị những người giúp việc dưới tầng nghe thấy từ lâu.

Anh thì hay rồi! Vẫn có thể lớn tiếng như vậy, như muốn cho cả thế giới biết đêm qua hai người bọn họ… cuồng nhiệt đến mức nào!

Phi Nhung xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.

Cô cầm lấy đũa ăn.

Dì Lý đứng bên cạnh quan sát, trong mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm, để cho Phi Nhung nếm thử món này một chút, món kia một chút.

“ Dì Lý, bụng của cháu chỉ lớn có như vậy thôi, ăn nhiều không được”

“Ăn không được thì thôi vậy, không phải ép bản thân làm gì” Dì Lý nói: “Giờ cháu đã trở về là được rồi, phải mau chóng vỗ béo cháu mới được”

“Bây giờ ổn rồi, cháu có thể phải giảm cân nếu béo hơn.”

“Tại sao cháu vẫn giảm cân, làm sao cậu chủ có thể bằng lòng để cho cháu giảm cân?”

Nhắc đến anh, nụ cười trên gương mặt Phi Nhung dịu dàng hơn rất nhiều.

Giờ chắc anh ấy đang làm việc ở công ty nhỉ?

“ Phi Nhung, lần này trở về cháu sẽ không rời đi nữa chứ? Từ hôm nay, cháu sẽ sống ở biệt thự sao?” Dì Lý ngồi xuống nói chuyện phiếm với cô.

Phi Nhung mỉm cười gật đầu.

“Ừ, bắt đầu từ hôm nay, cháu sẽ sống ở đây, không đi đâu cả.”

“Vậy thì tốt rồi!” Dì Lý thở phào nhẹ nhõm: “Dì sợ hai người lại giận dỗi nhau. Mấy năm nay cháu không ở đây, nhà này dường như còn chẳng giống một ngôi nhà thực sự nữa, cả ngày đều tẻ nhạt. Thấy cậu chủ khó chịu, lúc đó dì cũng thấy khó chịu theo, vì dì không giúp được gì cho cậu ấy cả. Giờ thì ổn rồi, cháu về rồi. Nếu sau này cậu ấy không thoải mái thì cháu có thể an ủi cậu ấy. Hai người sống vui vẻ cùng nhau thì đây mới là ngôi nhà thực sự được.”

Phi Nhung cười.

“Dì Lý, dì đừng lo lắng, sau này dù có ai đuổi cháu đi cháu cũng sẽ không đi đâu hết!”

“Đây là lời cháu nói đấy nhé! Hôm nay dì Lý cũng yên tâm rồi.”

“Mau ăn cơm đi, rồi nghỉ ngơi thật tốt. Cậu chủ tìm người đấm bóp cho cháu, muộn một chút nữa người ta sẽ đến đấm bóp cho cháu, để xương cốt được thư giãn”

Phi Nhung gần như mắc nghẹn trong cổ họng.

Anh làm thế… có quá đáng không?

Thực sự đã thuê một nhân viên đấm bóp!

Anh thực sự muốn nói với cả thế giới sao? Ôi trời, sau này cô còn đâu mặt mũi mà gặp ai được nữa!

Buổi chiều, người đấm bóp đến thật. Sau khi được ấn huyệt và đấm bóp, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tình trạng đau nhức trên cơ thể cũng đã thuyên giảm nhiều.

Phi Nhung cũng không nhàn rỗi, buổi tối thay quần áo xong liền đi ra ngoài trở về khách sạn.

Cô ấy đang thu dọn từng thứ một, tâm trạng cô vui vẻ một cách đáng ngạc nhiên.

Khi cô đóng gói hộp trang sức của mình, như đã nhớ ra điều gì đó, sau đó cô đi đến lấy chiếc vòng tay mà cô đã giấu ở nơi sâu nhất ra.

Cô lau nó thật cẩn thận và đeo lại vào tay mình.

Cô đã không đeo nó trong một thời gian dài… Nhưng, cô luôn giữ chiếc vòng tay này như một báu vật, chiếc vòng tay này không hề dính bụi, thậm chí sau một thời gian cô lại đưa nó ra lau để nó luôn sáng như ban đầu.

Cô từng cảm thấy rằng giữ được chiếc vòng sáng như ban đầu thì giống như cô đã lưu giữ được tất cả những kỷ niệm đẹp nhất.

Bây giờ có vẻ như những ký ức tốt đẹp đó không những đã được lưu giữ mà còn được tiếp tục…

Đã tiếp tục…

Phi Nhung kéo hành lý trở về biệt thự. Anh không về ăn bữa tối, nhưng điều này ít nhất không ảnh hưởng đến tâm trạng của Phi Nhung.

Sau bữa tối, cô đi tắm và dựa vào chiếc gối trên ghế sofa rồi thoải mái xem TV.

Chiếc ghế sofa êm ái quấn lấy cô tròn trịa. Nhiệt độ tỏa ra từ lò sưởi giữ cho cả căn phòng luôn ấm áp.

Có lẽ là vì đêm qua cô ngủ không được nhiều, cô xem TV một lúc rồi lại ngủ thiếp đi.  Không biết bao lâu sau… Lông mi khẽ động đậy.

Khi Phi Nhung mở mắt ra lần nữa, khuôn mặt quen thuộc đã ở ngay trước mắt cô. Anh đang ngồi trên mép ghế sofa nơi cô đang nằm, và đang bật máy tính.

Những ngón tay dài nhảy trên bàn phím, trông thanh thoát và tao nhã như đang chơi đàn piano.

Trong căn biệt thự thật ấm áp. Bên ngoài cửa sổ trời đã tối, rèm trắng trên cửa sổ đã được kéo chặt.

Có vẻ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ cô, anh tắt ngọn đèn pha lê sáng nhất trong sảnh, chỉ để lại một ngọn đèn mờ nhạt. Ngay cả TV cũng được điều chỉnh đến âm thanh nhỏ nhất.

Dường như có thần giao cách cảm. Cô vừa mở mắt ra, anh liền cảm thấy hình như cô đã tỉnh, anh quay đầu nhìn cô thật âu yếm.

Phi Nhung xoa nhẹ lưng anh:

“Mấy giờ rồi?” Giọng nói ngái ngủ.

“Đã hơn 8 giờ.”

“Vâng… Vậy em đã ngủ được một lúc lâu rồi” Phi Nhung, uể oải quay sang liếc nhìn máy tính của anh rồi hỏi: “Sao anh lại ngồi đây làm việc?

“Muốn ở bên em”

Lòng bàn tay to của Mạnh Quỳnh rời khỏi máy tính và đáp xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Lòng bàn tay anh rất nóng, anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô.

Đôi mắt anh sâu như đại dương, nhìn cô chằm chằm, như thể cho dù nhìn cô thế nào cũng không thấy đủ.

Phi Nhung thấy không tự nhiên lắm khi bị anh nhìn chằm chằm như thế, cô ngồi lại gần anh. Cô nhướng mi nhìn anh, sau đó hỏi nhỏ:

“Sao lại nhìn em như thế?”

“Anh muốn nhìn thấy tất cả những gì anh đã bỏ lỡ trong mấy năm qua…” Dường như, anh nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Anh đã bỏ lỡ bốn năm, và cô gái nhỏ anh yêu cũng đã có những thay đổi trong trong bốn năm đó…

Mạnh Quỳnh đặt máy tính ra xa, sau đó đưa cô ra khỏi chăn bông và ngồi trên đùi anh một cách dễ dàng.

Trong suốt cả quá trình, ánh mắt dịu dàng và trìu mến của anh khiến Phi Nhung đỏ mặt, tim đập loạn nhịp. Cô lấy tay che mắt, nhỏ giọng phản đối:

“Anh nhìn em như thế, em xấu hổ lắm…”

Anh cười thật thấp.

Giọng nói quá mức gợi cảm. Lòng bàn tay to nắm lấy tay cô. Đầu ngón tay lành lạnh, anh nhìn xuống cổ tay mảnh khảnh của cô, màu sắc tươi sáng càng làm cho đôi mắt anh trở nên sâu hơn.

Ánh mắt Phi Nhung nhìn theo ánh mắt của anh.

“Anh tưởng em đã ném nó đi rồi” Trong một đêm như đêm nay, giọng nói càng nghe càng xúc động.

Phi Nhung chạm vào chiếc vòng kim cương, lè lưỡi tinh nghịch:

“Không dám, sợ anh tức giận cắt tay em mất”

Anh bóp chóp mũi rất nhỏ của cô một cách trìu mến:

“Sao em còn ghi thù anh thế?”

Chuyện đã xảy ra bao năm rồi vậy mà cô vẫn nhớ.

Thời gian dài như vậy, họ đã tưởng chừng thời gian đó sẽ không bao giờ kết thúc, nhưng bây giờ nghĩ lại, lại nhanh tựa như thoi đưa.

Cô trở về rồi.

Mọi thứ đã được khôi phục lại hình dáng ban đầu. Dường như họ chưa bao giờ xa cách, chỉ có trong lòng càng thêm trân quý.

Phi Nhung nở nụ cười:

“Lúc trước ai bảo anh nóng tính như vậy.”

Mạnh Quỳnh nghịch chiếc vòng tay nhỏ bé đã thấm đẫm nhiệt độ cơ thể của cô, như nhớ ra điều gì đó, anh đột nhiên ôm cô rời khỏi chân mình. Sau đó, ôm cô đứng dậy đi lên tầng.

“Anh đưa em đi đâu?”

Phi Nhung hỏi khi cô đi theo anh lên tầng. Vốn tưởng rằng anh đi vào phòng ngủ, nhưng anh đã đẩy cửa phòng làm việc ra.

Phi Nhung bối rối nhìn anh đi về phía bàn, và mở ngăn kéo.

Cô không biết anh đang tìm cái gì, chỉ thấy anh cầm nó trong lòng bàn tay, rồi ngẩng đầu nhìn cô:

“ Phi Nhung, lại đây.”

Phi Nhung ngoan ngoãn bước tới. Mạnh Quỳnh nắm tay phải vào lòng bàn tay mình, lúc bối rối chỉ cảm thấy trên đầu ngón tay lành lạnh.

Và sau đó… Lúc cô nhẹ nhàng lướt qua thì một chiếc nhẫn đơn giản đã được đeo vào tay cô.

Đó là ngón tay đeo nhẫn của cô.

Phi Nhung rất xúc động, hồi lâu, cô đưa ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn, chìm trong suy nghĩ.

“Bây giờ có phải đến lượt em rồi không?” Anh thì thầm. Bởi vì cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng, giọng nói của anh khàn khàn.

Có một chiếc nhẫn khác nằm trong lòng bàn tay đang mở ra của anh.

Nhẫn dành cho nam. Phi Nhung hoàn hồn. Cô đeo chiếc nhẫn vào ngón tay dài khỏe khoắn của anh gần như ngay lập tức.

Khoảnh khắc đó giống như một nghi thức trang trọng vậy.

Thật muốn cứ thế này trói anh cả đời…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com