TruyenHHH.com

Be Con Toi Khong The Cho Chau


Mạnh Quỳnh rất hài lòng với chiếc nhẫn trên ngón tay của mình. Càng nhìn càng thấy ưng mắt, đương nhiên cô còn trông ưng mắt hơn. Điều đó có nghĩa là Mạnh Quỳnh đã đóng dấu lên cô rồi.

Anh đặt một bàn tay quanh eo cô, chóp mũi ấm áp áp lên chóp mũi cô:

“Em có biết chiếc nhẫn này tượng trưng cho cái gì không?”

Phi Nhung gật đầu:  “Ừm…”

Cảm xúc trong trái tim cô cũng mạnh mẽ như anh. Dưới ánh đèn, đôi mắt lấp lánh ánh lên niềm xúc động. Hai tay cô lại ôm lấy thắt lưng cường tráng của anh.

Anh nắm tay phải của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve trên chiếc nhẫn, giọng nói nhỏ nhẹ:

“Phi Nhung, lần này, chúng ta không thể lại lùi bước nữa”

Phi Nhung lắc đầu:

“Em không lùi bước nữa.”

Bốn năm trước, vì quá đau đớn và vì còn non nớt, cô đã chọn cách ra đi, chạy trốn, dùng thời gian để tự chữa lành vết thương.

Tuy nhiên, trong những năm tháng dài sau khi cô ra đi, cô nhận ra rằng nỗi đau chia ly và nhớ nhung sâu sắc còn đáng sợ hơn hơn bất cứ tổn thương nào, thậm chí nó giày vò cô cả ngày lẫn đêm.

Sau khi trải qua những điều đó, và niềm vui mất đi ngày nào giờ lại lấy lại được, bây giờ, cô đâu dám lại để lại cho mình đường lùi nào nữa?

“Cho dù phía trước có vách núi, em cũng không quan tâm, cho dù không ai cho phép chúng ta ở bên nhau, chỉ cần anh không từ bỏ, em cũng sẽ không từ bỏ..”

Có một sự kiên định chưa từng có trên khuôn mặt nhỏ của cô.

Sự kiên định đó phản chiếu trong đôi mắt anh, thật quyến rũ…

Tim Mạnh Quỳnh run lên không ngừng. Khoảnh khắc đó, anh chỉ cảm thấy mọi nỗi đau trong 4 năm qua đều bị xóa sạch trong phút chốc.

Sự kiên trì của anh không phải là vô ích.

Cô gái nhỏ của anh cuối cùng cũng âu yếm nói những lời ngọt ngào với anh.

“ Cô gái nhỏ của anh, lời này là em nói đấy nhé!” Mạnh Quỳnh hất hàm ánh mắt thâm thúy.

Phi Nhung ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt như bị tát của cô nhuốm màu ngọt ngào tràn đầy yêu thương.

Anh nheo mắt. Anh cảm thấy rằng anh đã bị mê hoặc bởi cô gái nhỏ này!

“Anh tưởng đêm qua, anh đã luôn muốn em.”

Hàm ý trong lời nói của anh rất rõ ràng, Phi Nhung nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, mặt đỏ bừng, cô tát anh một cái:

“Anh biết em không nói về chuyện đó…”

Mạnh Quỳnh cũng đứng thẳng mặt lên, nhìn kỹ cô:

“Trong mối quan hệ này, anh luôn ở thế bị động, trước giờ em là người lựa chọn có cần anh hay không, không phải sao?”

Phi Nhung nhìn anh đầy xúc động với đôi mắt ướt nhòe.

Người đàn ông quyền lực và độc đoán, quen kiểm soát mọi thế chủ động, nhưng trong tình cảm anh không giữ lại gì cả, anh đã cho cô tất cả.

Phi Nhung dựa người vào ngực anh, áp vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh.

Dưới ánh đèn mờ ảo, anh không để ý đến biểu cảm hơi phức tạp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Em có thể hỏi anh một câu được không?” Một lúc lâu, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Phi Nhung nói.

“ Được?”

Phi Nhung siết chặt bàn tay đang ôm lấy eo anh.

“… Bốn năm trước, trước khi mất con, em có xem một bộ ảnh của anh...” Lúc này, cô dừng một chút, không nói tiếp.

Mạnh Quỳnh trả lời:

“ Ảnh của anh và Tô Hoàng Quyên?”

“Vâng.”

Mạnh Quỳnh đẩy Phi Nhung ra khỏi người anh một chút, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào mắt cô:

“Nếu nói từ đầu đến cuối, anh chưa từng có chuyện gì với cô ta, những bức ảnh kia chỉ là giả, em có tin anh không?”

“Em tin điều đó” Cô trả lời mà không hề do dự.

Lý do cô hỏi cũng chỉ vì muốn đích thân anh nói với mình.

Chỉ vậy mà thôi.

Mạnh Quỳnh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:

“Đừng nghi ngờ anh. Từ khi đưa em vào nhà này, anh đã cách ly với phụ nữ. Em nên biết rõ hơn ai hết.”

Phi Nhung cười. Nơi đầu môi ngọt như mật.

Anh ấy đang nói sự thật. Trong ký ức từ nhỏ đến lớn của cô, cuộc sống riêng tư của anh rất đơn giản. Vì vậy, giữa anh và Tô Hoàng Quyên, đúng như anh nói, cô hoàn toàn tin tưởng.

Nếu không phải suốt bốn năm qua, cô hoàn toàn mất đi niềm tin vào bản thân và tình yêu với anh, thì làm sao lại hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Lăng Ái Xuyên, cũng đã không tự giày vò mình nhiều đến thế.

“Còn một chuyện, anh muốn hỏi em…”

Phi Nhung ngồi xuống sofa, ôm chặt cái gối trong tay, chỉ để lộ ra một đôi mắt từ sau gối mà nhìn anh.

Anh trìu mến sờ lên đỉnh đầu cô, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi:

“Sao hôm nay em muốn hỏi nhiều câu như vậy?”

“Ừm… bởi vì có điều mà em luôn muốn biết”

Vì cả hai sắp bắt đầu lại, nên tốt hơn hết là nói rõ những khúc mắc trong lòng nhau.

“Hỏi rõ ràng cũng tốt, tránh sau này em sẽ lại suy nghĩ lung tung” Anh điều chỉnh tư thế ngồi, như muốn bảo cô qua:

Đôi mắt trong veo của Phi Nhung chăm chú nhìn anh hồi lâu, sau đó cô đột nhiên nói:

“Về cha mẹ em và cha mẹ anh, cũng như những chuyện giữa họ và anh… em muốn biết…”

Rõ ràng là hoàn toàn không ngờ Phi Nhung lại hỏi câu này, Mạnh Quỳnh sửng sốt trong chốc lát, thật lâu sau liền dựa vào sofa không lên tiếng.

Đôi mắt anh sâu thẳm, không biết anh đang nghĩ gì.

Nếu nói rằng không khí trong phòng ban nãy vẫn còn ấm áp, thì bây giờ đã giảm xuống rất nhiều.

Phi Nhung mím môi dưới, biết rằng bây giờ hỏi những thứ này là không thích hợp.

Nhưng nút thắt trong lòng đã thắt chặt lòng cô bốn năm rồi, rốt cuộc vẫn phải cởi ra.

“Trước tiên nói về cha mẹ em vậy?” Sau một lúc lâu, dường như cuối cùng anh cũng tìm được cách vào đầu thích hợp, và chậm rãi nói: “Trước khi đến đại học Bắc An và gặp được cha em, mẹ em là công nhân ở Nguyễn Mạnh. Nghe cha anh nói, khi đó, mẹ em vừa tròn 18 tuổi. Vì một sự tình cờ nào đó, bà ấy được chuyển đến làm việc ở chỗ cha anh, bà ấy làm việc rất chăm chỉ lại cộng thêm dịu dàng, hòa nhã và rất chăm lo cho cha anh nên…”

Nói đến đây, anh dừng lại một chút.

Anh nhìn Phi Nhung, rồi lại nói:

“Cha anh rất thích bà ấy. Hay nói cách khác, ông ấy rất yêu bà ấy, trong mắt ông cũng chỉ có mẹ em”

“Nhưng… tại thời điểm đó, ông ấy đã có gia đình, đã có mẹ anh, và cả anh chị em anh” Phi Nhung nói Mạnh Quỳnh phóng tầm mắt về một nơi nào đó phía trước, dường như còn lưu lại ký ức:

Cha mẹ anh lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã. Khi đó, tình hình trong nước khá tệ. Cha anh và cả nhà họ Nguyễn đều vậy, đều từng trải qua những năm tháng thăng trầm khốn khổ nhất, mẹ anh có tính cách cứng rắn, bền bỉ nên dù được mọi người trong gia đình thuyết phục nhưng bà vẫn nhất quyết đi cùng cha anh, bà đã đồng hành cùng ông chịu đựng gian khổ và sinh con cho ông. Đương nhiên, vì tính cách mạnh mẽ, nên mẹ anh không được dịu dàng như mẹ em. Trong ấn tượng của anh, khi anh còn nhỏ, giữa họ luôn có những cuộc cãi vã không dứt, họ cãi vã nhau suốt ngày… cuộc hôn nhân của cha mẹ anh, sau này, có lẽ chỉ còn lại mệt mỏi.”

“Vậy thì… Mẹ em có biết chuyện này không?”

Mạnh Quỳnh lắc đầu:

“Vốn dĩ mẹ em không biết cha anh đã kết hôn, có thể là cha anh có ý che giấu! Mẹ em và cha anh yêu nhau một đoạn thời gian. Dù sao giấy không giữ được lửa, sau đó mẹ anh biết được. Sau đó mẹ em. và cha anh chia tay rồi mẹ em từ chức, sau này… cha anh tìm được mẹ em, sau đó mới có Mạnh Thiên…”

“Có thể em đã nghe về những gì đã xảy ra sau đó. Mẹ em đã vào tù. Anh thực sự không muốn em biết quá nhiều về những mối hận thù của thế hệ trước và khiến em đau lòng. Vì vậy, anh đã giấu nhẹm chuyện mẹ em đi tù”

“Thế anh có biết tất cả sự tra tấn mà mẹ em phải chịu đựng trong tù sau khi bà vào tù không?” Phi Nhung hỏi một cách khó khăn.

Bao lâu nay, cô buộc mình không nghĩ đến điều đó, nhưng cô không thể quên được vết thương trên người mẹ.

Đến nỗi bây giờ nhìn thấy bà cụ Nguyễn, cô vẫn thấy hoảng sợ.

Cô nghĩ, những năm tháng sau này, cô và Mạnh Quỳnh sẽ ở bên nhau cả đời, cho dù bà cụ có thể chân thành chấp nhận cô hay không, cô cũng không chắc mình có thể bình tĩnh đối mặt với bà cụ Nguyễn.

Sự sợ hãi và phản kháng, thậm chí là căm ghét đó đã ăn sâu vào cô từ lâu.

“Mẹ em đã ngồi tù, anh cũng không theo dõi. Vì vậy, anh chỉ biết về nỗi đau khổ của bà ấy trong quá trình điều tra sau này.” Mạnh Quỳnh dừng lại, nghiêng người và ôm cô.

Lòng bàn tay cô lạnh ngắt, anh nhẹ nhàng chạm ngón tay thon dài trên mu bàn tay cô:

“Phi Nhung, nếu ngay từ đầu anh đã biết nỗi khổ của mẹ em, anh sẽ không để mẹ anh hành xử tàn nhẫn như thế!”

Bà cụ Nguyễn thực đã hận Lâm Vân Thanh thấu xương rồi.

Người mạnh mẽ như bà ta sao có thể chịu được sự phản bội của người chồng? Thêm nỗi đau mất người thân, những việc đó chẳng khác nào dùng thanh kiếm sắc bén nhất để khoét sâu trái tim bà ta.

“Vậy… cha em ở đâu?”Phi Nhung cắn môi dưới nhìn anh: “Cha em… vì anh mà chết trong tòa nhà Nguyễn Mạnh, đúng không?”

“Cái chết của cha em, lúc đó tập đoàn Nguyễn Mạnh đã giấu tin tức đó khỏi truyền thông. Công ty đã liên hệ và chặn tất cả các phương tiện truyền, thông” Khuôn mặt anh trở nên nặng nề hơn, và đôi môi anh từ từ hé mở. “Thị trường và các cổ đông rất nhạy cảm với các vụ bê bối của công ty. Vào thời điểm quan trọng đó, công ty phải cân nhắc kỹ càng”

Phi Nhung không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.

“Lúc đó mẹ em đã ngồi tù rồi, cả cha anh và cha em đều không biết chuyện. Ông ấy đã lâu không về thăm mẹ anh. Lúc đó ông ấy đang ở nước ngoài nên không biết vợ mình làm chuyện như vậy. Nhưng cha em cho rằng chính cha anh đã giấu mẹ em nên mới dẫn theo khá nhiều nhà báo, phóng viên đến Nguyễn Mạnh uy hiếp công ty để đòi người.”

Nói đến đây, Mạnh Quỳnh lại dừng lại. Rõ ràng là trong lòng bàn tay anh, bàn tay vốn mềm mại của cô đã trở nên cứng ngắc.

Cả người cũng duỗi thẳng.

Anh siết chặt tay cô, dường như không chắc về phản ứng tiếp theo của cô.

Sau khi điều chỉnh lại tư thế ngồi, cuối cùng anh ta mới nặng nề thốt ra những lời còn lại:

“Lúc đó ông ấy dọa nhảy xuống, anh cũng không ngăn cản, cũng không đưa ra cho ông ấy biện pháp giải quyết nào khác, ngược lại… còn nói lời kích động ông ấy. Nhưng, điều anh không ngờ là ông ấy thực sự dám nhảy như vậy…”

Cảnh tượng bị thương đó, Mạnh Quỳnh cho đến bây giờ vẫn còn nhớ.

Lúc đó, tòa nhà Nguyễn Mạnh còn chưa hiện đại như bây giờ chứ đừng nói là cao ngất ngưởng.

Cơ thể người đàn ông sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ, lần lượt rơi xuống các lớp hộp điều hòa, liên tiếp phát ra những tiếng “rầm, rầm, rẩm” gần như chói tai. Anh có thể nghe rõ tiếng xương rơi ra từng mảnh.

Phi Nhung hơi thở nặng nề hơn, sắc mặt có chút tái nhợt.

Rất lâu, rất lâu, tâm trí anh chỉ toàn là bức ảnh gây sốc trên báo.

Mạnh Quỳnh giơ cánh tay dài của mình lên và ôm cô vào lòng. Mắt nhằm thật chặt.

Phi Nhung dựa vào anh, hồi lâu, cô không nói gì, chỉ ôm lại anh.

Trong một khoảng thời gian dài…

Hai người cứ thế lặng lẽ. Không ai là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

....

Ngày hôm sau. Phi Nhung xong việc thì đã ba giờ chiều, hôm nay thời tiết hơi lạnh. Dự báo thời tiết cho biết trời có khả năng có tuyết.

Cô mặc áo khoác và quàng khăn, gọi taxi, đi đến vùng ngoại ô hoang vắng.

Cô lặng lẽ ngồi ở băng ghế sau, mắt luôn hướng ra ngoài cửa sổ. Không quá nửa tháng nữa sẽ đến lễ hội mùa xuân, các ngõ ngách trên khắp phố phường đều phủ kín những loài hoa đủ màu sắc.

Phi Nhung nghĩ, nếu bây giờ cha mẹ cô vẫn còn sống, cô cũng có thể mong được đoàn tụ với gia đình như tất cả những người lang thang mong muốn được trở về nhà, cô có thể mua cho họ quần áo mới, cùng nhau nấu ăn, làm bánh và ăn đồ nóng. Một bữa tối đoàn viên ấm áp.

Nhưng tiếc thay…

Nghĩ đến đây, khóe mắt Phi Nhung nhòe đi.

Không biết sau bao lâu… Chiếc taxi dừng lại. Người lái xe quay lại và nói với cô:

“Cô ơi, đến rồi”

Phi Nhung quay lại:

”Xin chờ tôi ven đường một lát, tôi sẽ ra ngay”

Cô và tài xế đã đồng ý một chuyến cả đi và về hết 700 nghìn. Không thì tối nay có thể cô sẽ không bắt được xe để quay trở lại thành phố.

“Được rồi. Cô làm gì thì làm đi. Tôi hút điếu thuốc” Tài xế nói xong thì tắt máy xe và ngồi đợi.

Đây là một nghĩa trang ở một ngoại ô hoang vắng. Hiện tại có rất ít người quét mộ, Phi Nhung nhìn lên mấy dãy nghĩa địa, một mình đứng ở nơi đó, càng ngày càng lạnh.

Cô mua hai bó hoa cúc ở cửa hàng nhỏ bên cạnh và ôm chúng trên tay.

Từng bước, từng bước đi lên.

Cha và mẹ được chôn chung. Phi Nhung đặt hoa cúc trước mộ và thành tâm cúi đầu ba lần.

Không đứng thẳng dậy và ngồi xuống bên tấm bia đá. Đôi mắt chập chờn dán chặt vào tấm ảnh đen trắng của người mẹ trên bia mộ.

Đôi môi đỏ mọng mấp máy, định nói gì đó nhưng cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại.

Sau một lúc, cuối cùng cô ấy đã tìm thấy giọng nói của chính mình:

“Mẹ, con xin lỗi..”

Sau tất cả, cô ấy đã thất hứa. Cô nghĩ… Cô có lẽ thực sự không phải là đứa con hiếu thuận.

Đi ngược lại nguyện vọng cuối cùng của mẹ mình và ở bên anh một cách bền bỉ như vậy. Giờ phút này, nếu mẹ cô còn sống, cô sợ mẹ sẽ không ủng hộ quyết định của mình.

Nhưng… Làm thế nào bây giờ?

Cô thực sự yêu người đàn ông đó hết mình!

Khó khăn lắm mới có nhau lần nữa, cô thật sự… không thể buông tay được nữa…

Tất cả những hận thù, trách móc, cũng không thể đánh gục được tình yêu đang trào dâng trong tim…

Nghĩa trang rất yên tĩnh. Không ai đáp lại cô ấy.

Chỉ có điều, tuyết trắng từ trên trời bắt đầu rơi xuống.

Rơi vào khuôn mặt nhỏ bé và đôi vai run rẩy của cô…

Cô lại nghĩ, nếu có một người đàn ông như vậy xua đi mọi lạnh lùng của cô, xoa dịu mọi xao động, xóa tan mọi nỗi cô đơn trống vắng của cô thì cha mẹ ngủ ở đây sẽ ít nhiều cảm thấy nhẹ nhõm hơn đúng không?

Sau đó, cả hai sống yên bình bên nhau.

Lễ hội mùa xuân ngày càng đến gần. Công việc của Phi Nhung ở thành phố An Lập đang dần đi đến hồi kết thúc.

Cô đã nghiêm túc xem xét việc từ chức của mình.

Đêm muộn.

Cô bật máy tính lên, hơn một nửa lá đơn từ chức đã được đánh máy.

Mạnh Quỳnh đang bận rộn với tài liệu trên bàn làm việc.

Phi Nhung viết được nửa chừng thì dừng lại, ngước nhìn anh.

Hai người chiếm bàn làm việc và ghế sofa. Cũng không ai nói tiếng nào, cả không gian yên lặng đến lạ thường, chỉ có tiếng thở đều đều của hai người.

Nhưng… Không khí như vậy thật ấm áp khôn tả.

Phi Nhung đặt máy tính xuống, yên lặng rót đầy một cốc sữa nóng rồi đưa đến cho anh.

Anh nhìn lên. Mỉm cười, để cô ngồi vào lòng anh.

Phi Nhung ngáp dài, uể oải dựa vào vai anh.

“Buồn ngủ à?”

“… Vâng”  Cô ôm lấy cổ anh bằng cả hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào giữa cổ anh.

Anh đang lật xem hồ sơ, thì dừng lại, cúi đầu nhìn cô:

“Có chuyện muốn nói sao?”

“Em sắp từ chức, tập đoàn Nguyễn Mạnh có còn tuyển dụng không?”

“Em muốn vào làm việc cho Nguyễn Mạnh sao?”

“Ừm. Có thể không?”

Mạnh Quỳnh suy nghĩ một chút:

“Hiện tại, Nguyễn Mạnh không có kế hoạch tuyển người, em ngoan ngoãn làm việc một thời gian, đợi đến khi có vị trí thích hợp hãy vào.”

Nguyễn Mạnh bây giờ đang lộn xộn, và anh không muốn cô lo lắng về điều đó.

“ Giám đốc Quỳnh công bằng như vậy. Xem ra em không được đi cửa sau rồi!” Cô nghịch ngợm nói đùa, nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy sau Tết em sẽ về Hà Cảng”

Ngay cả khi cô từ chức, cô vẫn phải đến Hà Cảng để bàn giao công việc của mình.

Cô cố ý cao giọng, chờ xem phản ứng của anh.

Kết quả… Bất ngờ.

Anh không những không bảo cô ở lại mà sau một nụ hôn lên môi cô, anh nói:

“Đến lúc đó, anh sẽ tiễn em đi. Hãy ở Hà Cảng nghỉ ngơi thật tốt, em biết không?”

Phi Nhung im lặng.

Cái quái gì thế! Còn tưởng rằng anh ấy sẽ giữ mình. Nhưng, kết quả là...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com