[BÁC CHIẾN] - CÙNG NGƯỜI VĨNH KẾT ĐỒNG TÂM
Chương 17: Đi trước một bước
Sáng mùng một, bầu trời trong xanh, nắng sáng bừng một góc. Tuyết cũng bắt đầu tan dần, thời tiết cũng bắt đầu ấm hơn đôi chút, nhưng mỗi khi đi ra ngoài mọi người vẫn phải giữ ấm.Tiêu Chiến dậy sớm cho Nhược Nhiên chảy tóc và thay y phục chuẩn bị về Tiêu gia chúc Tết Tiêu nguyên soái. Hôm nay y chọn một bộ y phục màu xanh nhạt, được may bằng vải lụa và áo khoác ngoài may bằng vải the. Búi tóc hôm nay, y chọn một bộ kim quan hình dáng của một đôi cánh bằng bạc, đi cùng một cây trâm đính hồng ngọc tủy. Trên đai lưng y đeo một miếng ngọc bội uyên ương, là vật bất ly thân y luôn đeo trên người.Đột nhiên, Tiêu Chiến thấy bóng dáng của A Phúc lấp ló thập thò ngoài hành lang. Y không gọi vào mà trực tiếp đứng lên đi ra hỏi trực tiếp:- Có chuyện gì mà thập thò thậm thụt ở đây. Không sợ vương gia trách phạt sao?A Phúc cung kinh chào Tiêu Chiến, rồi thở dài một hơi:- Sở dĩ nô tài cứ thậm thụt, là do sáng nay vương gia có hẹn với vương phi đến Tiêu phủ thăm nguyên soái. Nhưng vừa tản sáng hoàng thượng đã cho người gọi vương gia vào cung diện thánh, nên vương gia bảo với nô tài chuyển lời với người cứ đến Tiêu phủ chơi. Khi nào bãi triều vương gia sẽ đến đón người và cùng hồi phủ.Tiêu Chiến có chút hụt hẫng, nhưng vẫn mỉm cười:- Vậy tại sao cứ thậm thụt, không trực tiếp bẩm báo với ta.A Phúc lại tiếp tục thở dài:- Nô tai không dám nói. Nô tài sợ vương phi buồn lòng.Tiêu Chiến thở hắt ra một hơi:- Bỏ đi. Hoàng thất vốn lấy triều chính làm trọng, ta tự mình về nhà cũng được. Ngươi đến kho lấy một cây hồng sâm và lấy một ít đồ bổ đến đây, phụ thân chinh chiến sa trường sức khỏe có lẽ không tốt. Ta sống trong vương phủ cái gì cũng có, tặng cho phụ thân tẩm bổ cũng tốt.Nói xong, Tiêu Chiến cùng Nhược Nhiên đi ra xe ngựa kiểm tra những thứ y đã chuẩn bị để mang về nhà làm quà Tết tặng cho Tiêu nguyên soái.Vừa ra đến cửa phủ, Tiêu Chiến trông thấy Tiêu Vân Bạch Trúc đứng bên cạnh xe, mặt mũi hậm hực, chân không ngừng đá vào bánh xe gỗ, miệng lẩm nhẩm mắng gì đó. Tuy rằng y không hỏi, nhưng y biết ả ta đang mắng chửi ai và đang mắng chửi vì điều gì.Từ lúc bước chân vào Tần Vũ phủ đến bây giờ đã được một năm, nhưng Tiêu Vân Bạch Trúc vẩn chưa được Vương Nhất Bác chú ý. Những gì hắn nói với ả ta có lẽ yêu cầu ả ta rời khỏi phủ, và ánh mắt chán ghét của hắn dành cho ả. Hôm nay hắn ngỏ ý mời ả ta cùng nhau về Tiêu phủ, ả khẳng định hắn sẽ nhân cơ hội này ép buộc ả ta ở lại Tiêu phủ.Trông thấy Tiêu Chiến bước ra, phu xe vội lấy bục gỗ để xuống cho y bước lên xe ngựa:- Vương phi! Mời lên xe. Vương gia nói người cứ đến Tiêu phủ trước. Tan buổi chầu, vương gia sẽ đến đón vương phi và chúc tết nguyên soái sau.Tiêu Chiến và Nhược Nhiên mỉm cười nhìn nhau. Ngân Chi thoáng nhìn thấy ánh mắt ghen tức đang hướng về phía mình, nàng thầm cười và cố ý nói hơi lớn tiếng:- Công tử người xem. Vương gia sợ người khác hiểu lầm người bị vương gia lạnh nhạt sẽ làm khó, nên dặn dò hết tất cả người hầu trong phủ phải báo lại với người.Tuy đứng cách Tiêu Chiến khá xa, nhưng những gì Ngân Chi vừa nói đều được Tiêu Vân Bạch Trúc nghe không bỏ sót một chữ nào. Có điều ả ta không dám nói năng gì, chỉ biết ôm cục tức đang nghẹn ứ ở cổ họng, ngậm ngùi bước lên ngồi vào xe ngựa. Trong lòng ả bây giờ thật sự hận y tột cùng. Quản gia Trương kiểm tra quà mừng được chất lên xe, sau đó ra hiệu cho phu xe đánh ngựa xuất phát. Thân vương là người trong hoàng thất, quy định cấp bậc chắc chắn có quy định rõ ràng. Xe ngựa của Tiêu Chiến đi ở phía trước, theo sau là xe ngựa của Tiêu Vân Bạch Trúc, cuối cùng xe chở đồ và một ít quà tặng của Thần Vũ vương phi đem về nhà mẹ đẻ.Màn che của xe ngựa dành cho chính thê trong tông thất hoàng gia là một tấm vải gấm màu đỏ thắm có thêu hình đôi uyên ương gặm chữ hỉ ở hai bên. Tiêu Vân Bạch Trúc ngồi trong xe ngựa vén màn nhìn về phía trước, ả không khỏi nghiến răng ken két vì hận. Tại sao, cũng là con thứ, nhưng Tiêu Chiến lại được sinh ra từ bụng của một chính thê, khi cưới vào phủ nguyên soái đi lại được đường hoàng chính chính đi vào từ cửa chính. Còn ả ta chỉ là con của một thiếp thị, cho dù được cưới vào thì cũng chỉ đi vào từ cửa sau. Chịu nhiều thiệt thòi. Hơn nữa,dù cho sau này có được gả cho một thân vương, cũng phải từ danh vị thứ thiếp, rồi mang thai cháu đích tôn cho nhà chồng mới được trở thành chính thê.Từ Tần Vũ phủ đến Tiêu phủ mất tầm một canh giờ, khi đến nơi mặt trời cũng đã lên thêm một sào. Tiêu Chiến trông thấy trước cửa phủ treo đèn cát tường, cánh cửa phủ có dán mấy hình cắt tạo thành một bức tranh. Bên trên là hình hai ông thần tài, bên dưới là một bầy trẻ vây quanh, trên tay từng đứa đều cầm nhánh mai. Cánh cửa mở toang không có một gia đinh nào đứng gác.Tiêu Chiến đứng nhìn cánh cửa phủ một hồi lâu, sau đó cùng Nhược Nhiên đi vào trong đại sảnh gặp Tiêu nguyên soái. Lúc đi vào, y không quên căn dặn người hầu mang quà tết vào tặng cho Tiêu Lộc.Vừa trông thấy Tiêu nguyên soái ngồi uống trà, đọc sách trong đại sảnh. Tiêu Chiến mừng rỡ nhanh bước đi vào:- Phụ thân! Sao mới buổi sáng mà đã uống trà đậm như vậy rồi? Tiêu Lộc trông thấy bóng dáng của Tiêu Chiến, liền gấp quyển sách lại để lên bàn:- Con cũng ngửi ra sao? Tiêu Chiến không đợi Tiêu Lộc nói thêm gì, liền tự ý ngồi xuống ghế và với tay bưng lấy chén trà của Tiêu nguyên soái mà ngửi:- Hương thơm thuần khiết, vị ngọt ngào nhưng không ngấy, màu nước trà vàng óng như mật ong. Là trà hoa bưởi mật ong của mẫu thân dạy cho trưởng tỷ đúng không?Tiêu Lộc 'hừ' giọng một chút, rồi sai người xuống bếp chuẩn bị một ít món ăn mà khi còn ở nhà Tiêu Chiến hay ăn, sau đó quay sang nói với y:- Con bây giờ đã là vương phi, nhưng mà vẫn không chịu lớn một chút nào vậy. Ngoài ta, Lan Nhi, chắc chỉ có mỗi vương gia mới chịu được con.Tiêu Chiến cười tủm tỉm, nhưng không nói. Nhược Nhiên đứng bên cạnh cười lém lỉnh, lấy lò sưởi khoe với Tiêu Lộc:- Lão gia! Người xem nè. Là vương gia tặng cho công tử đó. Ngoài cái thủ lô sưởi tay, Tiêu Lộc còn từng thấy rất nhiều món mà Vương Nhất Bác đã tặng cho Tiêu Chiến vào ngày sinh thần của y. Tuy những món đồ đó so với những thứ quý giá của hoàng đế chẳng là gì, nhưng nó lại là những thứ mà khó có thứ bảo vật nào sánh được.Trông thấy Tiêu Chiến mãi mê nhâm nhi chén trà mật ong, Tiêu Lộc cũng không buồn để ý. Chén trà đã cạn nước, Tiêu Chiến sai người mang quà tết vào chất đầy trong sảnh, sau đó bảo Ngân Chi ẵm tiểu vương gia Phúc Bảo đến gần cho Tiêu Lộc ẵm cháu ngoại. Tuy trong tiệc đầy tháng của Phúc Bảo, Tiêu nguyên soái cũng có đến dự, nhưng khi đó người đông phức tạp, lại thêm Phúc Bảo còn nhỏ, nên ông cũng không dám bế.Nhìn hai gò má phúng phính, cùng với đôi mắt to tròn của cháu ngoại, ánh mắt Tiêu nguyên soái toát lên sự vui mừng khôn xiết.Người xưa nói đứa con là kết tinh của phụ mẫu. Chỉ cần phụ mẫu ân ái, đứa con sẽ tấm gương phản chiếu. Phúc Bảo tuy chỉ là một đứa trẻ chưa được một tuổi, nhưng trong mắt của nó lúc nào cũng long lanh phát sáng, mỗi khi cười hai mắt cong híp lại như vần trăng khuyết. Người khác nhìn vào sẽ cảm thấy an tĩnh trở lại. Chỉ như vậy thôi, cũng đủ chứng minh cuộc sống của Tiêu Chiến ở vương phủ rất thoải mái.Nửa canh giờ trôi qua, Phúc Bảo đói bụng bắt đầu ngọ nguậy mếu máo. Tiêu Lộc trả Phúc Bảo lại cho Tiêu Chiến, rồi sai người dọn bữa trưa lên. Đặc biệt, ông còn sai người làm món cá chép hấp cay, mà y thích ăn nhất. Ngồi một mình trong phòng cho Phúc Bảo uống sữa, Tiêu Chiến đảo mắt nhìn một lượt khắp ngóc ngách trong phòng và dừng lại ngay cây đàn làm bằng gỗ bạch đàn do chính tay Tiêu nguyên soái làm cho. Đợi Phúc Bảo ngủ rồi, Tiêu Chiến đặt nó xuống giường, rồi đứng lên đi đến ngồi bên cạnh cây đàn. Ngón tay của y lướt nhẹ trên dây cước, từng sợi dây đàn mảnh dày nối tiếp nhau cứa vào da đau nhói, nhưng lại tạo ra những âm thanh 'tăng tăng' không đúng nhịp. Mỗi lần âm thanh của cây đàn vang lên, đều thoang thoảng một mùi hương thoang thoảng, khiến con người cảm giác thư giãn.Bạch đàn không quý hiếm như trầm hương hay huyết đàn, nhưng dược tính và hương thơm thì lại không kém bao nhiêu. Tiêu Chiến thường hay bị muỗi đốt và bị mất ngủ do căng thẳng, nên Tiêu Lộc đã đích thân tìm một khúc gỗ bạch đàn về làm thành một cây đàn tặng cho y. Hy vọng hương thơm của nó sẽ giúp y thư giãn.Tiêu Chiến còn nhớ rõ, lúc y nhận được cây đàn này là sau khi Tiêu Ỷ Lan thành thân được khoảng mười ngày. Chiều ngày hôm đó, y đã ôm cây theo cây đàn đi vào cung tìm tỷ tỷ và mè nheo để nàng dạy cầm nghệ. Ban đầu nàng không đồng ý, vì học cầm rất đau tay, nên nàng khuyến khích y nên học cái khác, nhưng từ nhỏ y muốn gì là phải đòi bằng được. Vậy là sau một hồi năn nỉ có, khóc cũng có, Tiêu đại tiểu thư cũng bất lực gật đầu và nhờ nhạc sư trong cung mỗi ngày đến Đông cung dạy đệ đệ học cầm nghệ.Tiếng gió xào xạc mang theo hương bạch đàn tỏa ra từ cây đàn, Tiêu Chiến chậm rãi gảy một khúc nhạc. Nhược Nhiên đợi tiếng đàn dừng lại, liền vỗ tay không ngừng:- Đã lâu rồi nô tỳ không được nghe công tử đàn lại bài Hồng Mai Phi này rồi. Tiêu Chiến đặt tay lên mặt đàn để ngăn âm vang, nhưng vẫn trả lời Nhược Nhiên:- Người khác rơi lệ, thế nhân thông cảm. Dương quý phi rơi lệ thế nhân cho là họa thủy.Đột nhiên, quản gia của Tiêu phủ đến gõ cửa phòng Tiêu Chiến:- Công tử! Đến giờ dùng cơm trưa.Trên bàn ăn trong phòng khách lúc này bày biện các món, cá chép hầm cay, ngọn bí ngô xào thịt heo, còn có canh sườn heo hầm chung với củ sen...Tất cả các món ăn trên bàn đều là các món mà Tiêu Chiến rất thích ăn, kể cả món ngọt cũng không ngoài những món bánh ngày nhỏ y hay ăn.Vốn rất thích món cá chép, nhưng Tiêu nguyên soái vẫn chưa động đũa và mẫu tữ của Dương Bạch Phi chưa đến, nên Tiêu Chiến vẫn ngồi im như tượng và trò chuyện cùng Tiêu Lộc. Trò chuyện được mấy câu, Dương Bạch Phi và Tiêu Vân Bạch Trúc cũng đến nhà ăn, nhưng sắc mặt không được tốt lắm. Thậm chí, hai mẹ con này còn không quên lườm mắt nhìn Tiêu Chiến một cái. Trong đáy mắt toàn là những tia oán hận y. Vừa ngồi xuống, Tiêu Vân Bạch Trúc không đợi Tiêu Lộc động đũa, mà đã cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào chén. Món cá hấp cay vừa được cho vào miệng, thì ả ta nhả ngược trở ra vì quá cay, sau đó với tay lấy chén trà uống một hớp vì trà quá nhạt, hương không thơm, nên ả ta phun hết ra ngoài.Tiêu Vân Bạch Trúc vốn không được dạy dỗ đàng hoàng, nên hành sự rất lỗ mãng. Ả ta cầm chén trà ném mạnh vào góc tường vỡ tan tành, bã trà cùng nước trà văng tung tóe:- Phế vật. Thứ trà dở tệ như thế này cũng dám pha cho bổn tiểu thư uống. Các ngươi xem ta chết hết rồi phải không? Còn nữa, trong phủ không còn đồ tốt nữa phải không, sao các ngươi lại lấy cái chén tầm thường này pha trà cho ta.Tiêu Chiến vốn không định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Tiêu Lộc dành cho Dương Bạch Phi, khi bà ta để cho con gái làm càng trước mặt một vương phi, thì y lại thở dài lên tiếng:- Trà mà muội vừa chê trách, là trà Tuyết San Bắc Sơn. Một năm mới thu được một cân trà. Còn chén trà mà muội vừa ném vỡ nát, được làm bằng ngọc dương chi.Vốn ngu ngốc, hiểu biết lại nông cạn. Nên nghe những gì Tiêu Chiến vừa nói xong, Tiêu Vân Bạch Trúc chỉ hừ giọng khinh thường:- Thứ trà nhạt nhẽo như vậy mà cũng được gọi là thượng phẩm sao. Còn cái tách kia nữa, ngọc dương chi gì chứ. Mới ném có một cái là đã bể nát rồi, đá là vật tầm thường đáng bỏ đi, ném còn không bể.Nghe những lời nói ngông cuồng như vậy, Tiêu Chiến ung dung múc một bát canh sườn đưa cho Tiêu Lộc:- Phụ thân! Uống chén canh sườn heo củ sen đi. Biểu ca nói củ sen có thể giải nhiệt an thần. Con thấy phụ thân có vẻ mệt mỏi lắm.Tiêu Lộc cầm lấy chén canh và thở dài:- Vương gia am hiểu về trà, vả lại ngài ấy là phu quân của con là người hoàng thất. Con hãy nói cho nó biết đi.Tiêu Chiến 'dạ' một tiếng, rồi chậm rãi lên tiếng nói về danh tiếng của loại trà Tuyết San Bắc Sơn.Núi Bắc Sơn quanh năm tuyết phủ, cây trà cổ thụ mọc trên núi không nhiều, hình dáng tựa như một cây san hô khổng lồ. Mỗi lần hái lá non đều phải đi trước khi mặt trời mọc, mang về xao khô trên lửa than và phải dùng chảo bằng sứ trắng để xao. Nếu dùng chảo gang hay chảo đồng hoặc bạc để xao thì sẽ làm mất vị trà. Trà Tuyết này hiếm ở chỗ là, quá tình làm công phu đã đành, số lượng trà tươi lại không nhiều. Mỗi năm chỉ làm được khoảng mấy trăm cân trà, hoàng thất muốn thưởng thức trà này cũng khó, đừng nói gì đến bá tánh bình thường.Trà Tuyết càng thơm ngon và ngọt đến thanh mát lòng người, nếu dùng nước sương nấu cùng hoa cúc, tim sen và long nhãn để pha và chén làm bằng ngọc dương chi để uống trà. Mùa xuân năm ngoái, Tiêu Lộc dẹp yên được loạn đảng tiền triều, trả lại bình yên cho Vương Chu. Thái thượng hoàng vì muốn khen thưởng, nên ban cho Tiêu nguyên soái một hộp trà Tuyết San Bắc Sơn và một bộ bình trà làm bằng ngọc dương chi. Vì hai thứ này quá quý giá, nên sau khi hồi phủ Tiêu nguyên soái đem hộp trà bỏ vào trong lọ sứ dùng đất sét bọc kín lại, còn bộ bình trà đem cất đi. Đến hôm nay Tiêu Chiến về thăm nhà, ông mới lấy ra khoe với con trai. Ai dè bị đứa con gái vô dụng, thích gây họa đập vỡ nó.Đồ ban thưởng của hoàng đế, mà dám đập vỡ tương đương với việc phạm tội khi quân.Tiêu Chiến dừng một lúc, rồi chậm rãi nói tiếp:- Trong hoàng thất, chỉ những thân vương được hoàng thượng xem trọng mới được một ít. Trong hậu cung của hoàng thượng, ngoài hoàng hậu là trung cung, thì chỉ có phi tần thực sự được ái, mới có được loại trà này. Còn trong các quan viên, chỉ có đại thần lập công lớn, thì mới được ban thưởng.Càng nghe về lai lịch của trà Tuyết San Bắc Sơn, mặt của Tiêu Vân Bạch Trúc càng tái xanh hết cả lên, mồ hôi lạnh từ trán của ả ta túa ra như mưa. Ngay cả Dương Bạch Phi cũng sợ đến hàm răng cứng lại. Trà Tuyết San là trà dành cho hoàng thất, hoàng đế ban thưởng là vinh hạnh nhiều quan lại mơ ước. Nếu tin tức này truyền đến tai hoàng đế, cả nhà chắc chắn sẽ gặp chuyện.Tiêu Lộc chán nản nhìn Tiêu Vân Bạch Trúc rồi thở dài:- Ngay cả tôn ti trên dưới còn không biết phân biệt, làm sao biết chừng mực. Tuy rằng Tiêu phủ là nhà chúng ta, nhưng bây giờ A Tán là vương phi, cho dù là ta có là nguyên soái, khi gặp nó ta vẫn phải thỉnh an. Tiêu Vân Bạch Trúc vẫn không biết hối cãi, tức giận trả lời:- Thái thượng hoàng đã chỉ hôn cho con và vương gia, nhưng tại sao con phải là người chịu thiệt chứ. Tất nhiên là con phải đến đòi lại những thứ thuộc về con rồi.BỐP...Một cái tát giáng xuống mặt Tiêu Vân Bạch Trúc, khóe môi của ả ta bị rướm máu. Trên dưới Tiêu phủ ai cũng biết ả ta ngông cuồng hống hách, nhưng không ai ngờ những lời nói đại bất kinh như vậy ả ta cũng dám nói ra. Nếu như có một ngày, Tiêu gia gặp đại họa, hẳng là mọi người đều biết rõ là ai gây ra mọi chuyện.Tiêu Lộc tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, ông chỉ tay vào mặt Tiêu Vân Bạch Trúc:- Ngươi...nữ nhi khuê tú còn chưa xuất giá mà dám ở nhà của một nam nhân đã có gia thất. Hơn nữa người đó lại còn là ca ca của ngươi. Ngươi đã quên chuyện xấu của Tiểu Chu hậu Chu thị thời Nam Đường rồi sao. Ngươi còn muốn làm xấu mặt Tiêu gia như thế nào mới cảm thấy đủ hả?Nghe đến câu chuyện về Tiểu hậu Chu thị, Tiêu Vân Bạch Trúc liền im bặt, không dám ho he dù chỉ một lời. Tuy ả học thức không cao, nhưng từ khi lên bảy tuổi ả đã được Tiêu Lộc mời phu tử đến Tiêu phủ dạy học cho ả ta. Tất nhiên, câu chuyện về tỷ muội của hoàng hậu Chu thị, ả ta cũng có được nghe mấy lần.Chuyện là vào thời Nam Đường Hậu Chủ, hoàng hậu Chu Nga còn có tên gọi là Đại Chu hậu. Bà được muội muội của bà là tiểu Chu hậu phụng chỉ vào cung để thăm bà. Do thường xuyên gặp gỡ nên có vài lần Tiểu Chu hậu và Lý Dục gặp nhau nảy sinh tình cảm. Sau khi Đại Chu hậu biết chuyện, u sầu thành bệnh dẫn đến băng thệ khi chỉ mới hai mươi chín tuổi. Tuy Tiểu Chu hậu được phong làm hoàng hậu, nhưng bá quan trong triều bàn tán không ngừng. Thậm chí, khi Nam Đường vong quốc, Tiểu Chu hậu cũng gặp kết cục không được tốt cho lắm.Nghe Tiêu Lộc nhắc đến chuyện xấu của tiểu hoàng hậu Chu thị, Tiêu Chiến hiểu rõ phụ thân mình chắc chắn sẽ giúp y quản giáo lại Tiêu Vân Bạch Trúc. Trong lòng y biết rõ, Vương Nhất Bác là người như thế nào, cũng biết hắn đã đuổi Tiêu Vân Bạch Trúc khỏi phủ một lần, nhất định sẽ có lần hai, như vậy sẽ càng mất mặt Tiêu gia hơn. Thấy Tiêu Lộc im lặng, Tiêu Chiến múc một chén chè hạt sen đưa đến trước mặt ông:- Phụ thân! Trúc Nhi còn nhỏ hãy từ từ khuyên nhủ muội ấy sau. Hơn nữa nó đến vương phủ ở cùng với con cũng là không có gì là xấu. Chẳng qua, điền trang và vương phủ nhiều việc, cộng thêm Phúc Bảo còn nhỏ, nên con càng thêm bận rộn, không thể chăm sóc cho muội ấy. Suy cho cùng, vẫn là con có lỗi.Đang tức giận đến hoa cả mắt, nhưng nghe Tiêu Chiến kể rằng bản thân được quán xuyến mọi việc trong phủ. Tiêu Lộc không khỏi vui mừng:- Nhìn thấy cuộc sống của con tốt như vậy, vương gia thật sự đối xử với con rất tốt. Ta cũng yên lòng hơn.Tuy trên môi của Tiêu Lộc là một nụ cười, nhưng Tiêu Chiến vẫn nhìn ra được là ông vẫn còn chưa tin. Y vội nắm tay ông và gật đầu:- Phụ thân yên tâm. Vương gia quả thật đối xử với con rất tốt. Chuyện gì trong phủ, huynh ấy cũng hỏi con quyết định thế nào. Nói xong, Tiêu Chiến không quên liếc mắt nhìn sang Tiêu Vân Bạch Trúc đang vừa tức giận, vừa sợ hãi đến đỏ cả mặt. Trong khí trời lạnh giá, y vẫn nhìn thấy được những giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán của ả. Vốn không định ra hạ sách, nhưng mấy ngày trước Tiêu Chiến đã trông thấy dã tâm của Lý Trường Ngư, y quyết định một chọi một với nàng ta. Sau một hồi suy nghĩ, Tiêu Chiến quyết định lên tiếng:- Phụ thân! Có một lần muội muội từng nói với con, phụ thân muốn gả muội ấy cho một trạng nguyên, nhưng không may hắn ta bị bệnh nằm liệt giường đến nay vẫn chưa khỏi. Trúc Nhi sợ phụ thân buồn lòng không dám nói, nên đã chạy đến Tần Vũ phủ tìm con. Con vốn định tìm cơ hội nói với phụ thân, ai ngờ vương phủ nhiều việc khiến con quên mất.Tiêu Lộc nhăn mày nhìn Tiêu Vân Bạch Trúc, rồi quay sang hỏi Tiêu Chiến:- Con vừa nói gì? Nó dám nói với con là phụ thân mai mối một người sắp chết cho nó.Biết Tiêu Lộc đang nổi giận, Tiêu Chiến khẽ siết chặt tay và giả vờ không thấy tiếp tục nói:- Phụ thân đừng trách con nói những lời không may. Trúc Nhi đang độ tuổi xuân, trong kinh thành bách gia công tử không thiếu người hiền, dung mạo anh tuấn. Chi bằng phụ thân nhờ bà mối tìm cho muội ấy một mối khác, nhỡ tân trạng nguyên vẫn cứ bệnh mãi không khỏi, không phải Trúc Nhi sẽ lỡ thời hay sao. Huống hồ, phụ thân còn là một đại tướng chính nhất phẩm triều đình, hơn hết là quốc trượng của đương kim thánh thượng. Chỉ cần phụ thân lên tiếng, còn lo Trúc Nhi không tìm được người tốt hơn tân trạng nguyên suốt ngày bệnh tật kia sao.Trông thấy nét mặt của Tiêu Lộc sa sầm lại, Tiêu Chiến cũng biết rõ là không nên làm ông giận, nhưng y chỉ còn một cách này thôi. Thứ nhất, là tình máu mủ, y không nỡ đối phó. Thứ hai đối thủ của y không chỉ một mình Tiêu Vân Bạch Trúc, ả động vào y thì vẫn còn đường sống, nhưng ả động vào Lý thị. Khả năng không bảo toàn được mạng sống là hoàn toàn có thể đoán trước được.Tuy nói rằng Tiêu Chiến tin tưởng Vương Nhất Bác, tin tưởng tuyệt đối hắn không phản bội y, cũng sẽ không có chuyện hắn nạp trắc phi hay nạp thiếp, nhưng y không thể không đề phòng Tiêu Vân Bạch Trúc và Lý Trường Ngư sẽ giở thủ đoạn. Bàn tay giấu trong ống tay áo, Tiêu Chiến xoay tròn viên hồng bảo thạch đến nóng cả hai đầu ngón tay. Y hy vọng bản thân không làm chuyện có lỗi với lương tâm và ảnh hưởng đến phụng vị của Tiêu Ỷ Lan.Ngay từ đầu, Tiêu Chiến vốn không thích tranh giành với nữ nhân, y càng không thích giúp đỡ Tiêu Vân Bạch Trúc bất cứ một chuyện gì. Có điều nói thế nào, thì ả ta cũng là muội muội cùng cha với y, y đắn đo mãi mới quyết định phải trừ trước một đối thủ và phải dọn sẵn một con đường sống cho ả. Dùng xong bữa trưa, Tiêu Chiến không trở về phòng mà đến hậu đường ngồi ngắm tuyết rơi. Chuyện ngày hôm nay xem như đã xong rồi, còn chờ Tiêu Lộc sẽ quản giáo mẹ con Tiêu Vân Bạch Trúc như thế nào thôi.Mấy nén hương qua đi, Tiêu Chiến vẫn không ngừng nhìn ngắm những chậu hoa lài và hoa cúc trong sân đang rủ những bông hoa tuyết xuống. Y với tay ngắt một ít hoa lài cho vào trong lò sưởi đang ôm trong lòng. Hương hoa lài theo các lỗ hỏng trên nắp lò bay vấn vít bên mũi, khiến cho y ngủ quên trên xích đu.Khoảng một canh giờ trôi qua, Tiêu Chiến bị một bông hoa tuyết bám lên mũi, làm cho mũi bị ngứa ngáy mà giật mình thức dậy. Nhác thấy trời đã chiều, nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa thấy Vương Nhất Bác đến đón. Y thở dài đến đại sảnh chào Tiêu Lộc rồi theo người hầu trở về vương phủ. Lúc ra đến cổng phủ, Tiêu nguyên soái lấy một hồng bao đưa cho y:- Ta biết con đã trưởng thành, cũng đã trở thành một vương phi cao quý, những thứ này không bằng vương phủ, nhưng đây là mừng tuổi của con. Ta hy vọng ngày tháng sau này của con khi ở vương phủ cũng sẽ vui vẻ như bây giờ.Tiêu Chiến nhận lấy hồng bao bằng hai tay:- Phụ thân! Bảo trọng. Mỗi khi rảnh rỗi con sẽ về thăm phụ thân.Tiêu Lộc thở dài nắm tay Tiêu Chiến.- Chuyện của Trúc Nhi, tới tận bây giờ vẫn còn lấn cấn chuyện thánh chỉ ban hôn là của nó. Nó còn nhỏ suy nghĩ không thông, ta cũng đã thay con giáo huấn nó. Lát nữa, nó sẽ theo con về Tần Vũ phủ thu dọn hành lý rồi trở về Tiêu phủ.Tiêu Chiến cũng hiểu rõ tâm trạng của Tiêu tướng quân, dù mẫu tử Dương Bạch Phi không xem tỷ đệ y là người nhà thì đối với tỷ đệ y tình thân vẫn là không thể thay đổi:- Con đã hiểu, con xin phép phụ thân hồi phủ.Nói xong, Tiêu Chiến thực hành đại lễ với Tiêu Lộc, rồi xoay người đi ra xe ngựa. Trước khi lên xe, y không quên ngoáy đầu nhìn lại Tiêu phủ một lần nữa. Thấy Tiêu nguyên soái vẫy tay, y mới dứt khoác bước lên xe ngựa trở về vương phủ.Trên xe ngựa, Tiêu Vân Bạch Trúc tức tối nắm khăn tay vì ả không ngờ Tiêu Chiến dám tố cáo ả với Tiêu Lộc. Chuyện Vương Nhất Bác đuổi ả khỏi phủ đã khiến ả khó chịu, bây giờ lại thêm Tiêu Chiến nhanh chân hơn một bước muốn tống cổ y khỏi Tần Vũ phủ.Xe ngựa về đến cửa vương phủ đã là hoàng hôn rủ xuống, Tiêu Chiến thở dài nặng nề bước xuống xe khỏi xe ngựa đi vào trong phủ, nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa hồi phủ. Y doán chắc buổi lễ tế trời vẫn chưa xong, nên y cũng không nghĩ ngợi gì quyết định đi dạo trong vườn một mình.Nhược Nhiên đã hứa với Tiêu Ỷ Lan là sẽ chăm sóc tốt cho Tiêu Chiến, nên khi thấy y đi một mình vội vã chạy theo:- Công tử! Trời sắp tối rồi người đi một mình nguy hiểm lắm.Vốn định ở một mình cho thoải mái, nhưng Tiêu Chiến thấy Nhược Nhiên lo lắng, nên y cũng tặc lưỡi cho nàng theo. Tiêu Vân Bạch Trúc bước xuống khỏi xe ngựa nhìn Tiêu Chiến đi phía trước, ả cắn răng đi theo phía sau.Hồ sen buổi hoàng hôn cá vàng nấp dưới lá bèo chờ đớp thức ăn. Tiêu Chiến hốt thêm một nắm thức ăn nữa thì mới phát hiện đã hết. Vốn đang cao hứng, nên y đã bảo Nhược Nhiên đi lấy thêm.Còn một mình y trong vườn, Tiêu Chiến đi đến nhà thủy tạ giữa hồ, ngồi thưởng trà ngắm cá vàng và hoàng hôn mùng một Tết. Vào những ngày này, ánh nắng chiều chiếu rọi lên những giọt nước tan từ băng tuyết quả thật là đẹp vô cùng.Lò sưởi trong tay vẫn phảng phất hương hoa lài, nhưng Tiêu Chiến vẫn ngửi ra hương hoa hồng. Y theo phản xạ ngước mắt lên nhìn, thì mới biết là Lý Trường Ngư đang ngồi bên bàn trà.Trong lòng có một chút nghi hoặc, nhưng Tiêu Chiến vẫn bước đến gần ngồi xuống đối diện, cầm bình trà lên rót mời Lý Trường Ngư:- Lý tiểu thư! Thật không ngờ tiểu thư cũng thích ngắm hoàng hôn. Đây là trà hoa mai vương gia thích nhất. Tiểu thư nếm thử xem.Dưới nắng chiều, màu trà trong suốt, nhưng vị thơm và đắng nhẹ của hoa mai vương vấn trong miệng, Lý Trường Ngư uống một hớp, rồi lại thêm một hớp nữa. Vị ngọt của hoa mai lan tỏa, nàng ta không kềm được tiếng khen:- Trà thơm quá. Nghe lời khen, Tiêu Chiến biết rõ Lý Trường Ngư cũng không thích y thêm được một chút nào. Ghét thì vẫn cứ ghét thôi. Y vẫn dùng lễ đối người, ít nhất nàng ta cũng không có cớ gì gây sự. Binh pháp có nói rõ, dùng tĩnh chế động luôn là cách tốt nhất đối vối một cuộc chiến khốc liệt. Tiêu Chiến đứng lên đi ra ngoài ngắm cá, Lý Trường Ngư cũng đi theo phía sau. Bên bờ hồ rong rêu bám đầy, cộng thêm tuyết đang tan dần, khiến cho đường đi càng thêm trơn trượt. Từ nhỏ luyện võ, nhưng với đường trơn vào mùa đông, Tiêu Chiến vẫn suýt trượt chân té ngã. Y lo lắng cho Lý Trường Ngư, nên không ngại lên tiếng nhắc nhở:- Đường đá rất trơn, Lý tiểu thư hãy cẩn thận.Lý Trường Ngư đứng bên cạnh Tiêu Chiến, nghe y nhắc nhở cũng đáp lại:- Đa tạ vương phi.Tiêu Chiến không nói thêm gì, cùng Lý Trường Ngư đi dạo trong vườn. Đến giữa giờ Dậu, mọi việc triều chính thực sự hoàn tất. Vương Nhất Bác rời khỏi Long Đức điện thấy trời đã tối, hắn biết bây giờ Tiêu Chiến đang ở vương phủ, nên nhanh chóng quay về. Vừa bước chân đến bậc cửa, Vương Nhất Bác nghe người hầu nói Tiêu Chiến đang ngắm sen ở ngoài vườn, hắn liền nhanh chân đi tìm. Tất nhiên, là hắn không quên gọi người hầu mang theo món quà hoàng đế vừa thưởng cho. Nhưng khi hắn chỉ vừa mới bước đến vườn hoa thì nghe tiếng động vang lên, giống như tiếng có vật nặng rơi xuống nước. Trong lòng nảy lên lo lắng bất an, Vương Nhất Bác nhanh chóng chạy đến bên hồ sen, trước mắt hắn, Tiêu Chiến và Lý Trường Ngư đã rơi xuống hồ sen từ bao giờ.Mặc nước mùa đông lạnh giá, Vương Nhất Bác không nghĩ nhiều, vội nhảy xuống nước đưa Tiêu Chiến lên bờ, ngay sau đó Lý Trường Ngư cũng được người hầu trong phủ kéo lên.Có lẽ vì nước quá lạnh, Tiêu Chiến lại chưa bình phục sau khi sinh Phúc Bảo nên đã ngất đi. Vương Nhất Bác gọi mãi không thấy y tỉnh lại, hắn tức giận trừng mắt nhìn đám người hầu đang đứng im như tượng:- Còn đứng đó làm gì? Mau gọi đại phu đến cứu vương phi. Nếu vương phi xảy ra chuyện, bổn vương sẽ trị tội các ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com