TruyenHHH.com

Bac Chien Cung Nguoi Vinh Ket Dong Tam

Chuyện của Tiêu Chiến nhanh chóng truyền đến trong cung, hoàng thượng nhìn thấy Tiêu hoàng hậu lo lắng vội vã rời cung nhanh chóng phái một vài người đáng tin cậy của thái y viện đến Tần Vũ phủ chẩn trị cho y. Tất nhiên, là không thể vắng mặt Tiêu Tường và Phương thái y- Phương Dĩnh.

Trong Uyên Ương các lúc này có đến năm đại phu có tiếng trong kinh thành đang cật lực chẩn trị cho Tiêu Chiến, nhưng y vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Thậm chí, cả người còn run rẩy bần bật, da mặt trắng bệt, môi tái tím lại.

Tiêu Ỷ Lan vô cùng tức giận vì Tiêu Chiến gặp nguy hiểm, không chỉ thế Lý Trường Ngư hiện tại cũng đang hoảng sợ, nhưng nàng ta vẫn cố gắng hành lễ thỉnh an hoàng hậu.

Cả hai cùng ngã xuống hồ, dù Tiêu Chiên được Vương Nhất Bác nhanh chóng đưa lên bờ, nhưng tình hình của y hiện tại lại vô cùng nguy hiểm.

Đợi Tiêu Ỷ Lan cho miễn lễ, Lý Trường Ngư vội vàng co ba chân bốn cẳng rời khỏi Uyên Ương các, với lý do cần trở về phòng thay y phục.

Nhìn thấy đám đại phu ngoài cung chạy ra chạy vào, mà tình hình của Tiêu Chiến không có một chút gì tiến triển, Tiêu Ỷ Lan tức giận đập tay lên bàn. Chiếc hộ giáp vàng ròng nạm trân châu va vào bàn kêu 'cộp' một tiếng:

- Đã mấy nén hương trôi qua rồi, tại sao vương phi vẫn chưa tỉnh lại. Các ngươi làm đại phu như thế nào hả?

Tiêu Tường và Phương Dĩnh sau khi bắt mạch và châm cứu cho Tiêu Chiến xong, hai người bọn họ đợi y nôn hết nước còn sót lại trong bao tử, liền sai người mang nước gừng đậm bón vào miệng của y. May mắn là, y vẫn còn nuốt xuống được.

Hai vị thái y thở phào nhẹ nhõm, thì nhanh chóng vén rèm bước đến bẩm báo với hoàng hậu:

- Hồi bẩm hoàng hậu nương nương. Vương phi bị rơi xuống nước, tuy đã được cứu, nhưng do sợ hãi quá độ và sức khỏe vẫn chưa bình phục, nên vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Phương Dĩnh trông thấy hai hàng chân mày của hoàng hậu chau lại, chậm rãi nói tiếp:

- Xin nương nương yên tâm. Thần và Tiêu thái y đã dùng châm để vương phi nôn hết nước trong bụng, chỉ là nhất thời vương phi chưa thể tỉnh lại ngay.

Hoàng hậu vốn định muốn hỏi Vương Nhất Bác lí do tại sao Tiêu Chiến rơi xuống nước, thì cung nữ bên cạnh nhắc nhở đã đến giờ hồi cung, vì giờ Hợi là cửa cung sẽ đóng lại. Nên dù nàng có là trung cung, được chỉ ý của hoàng đế rời cung, nhưng cũng không thể ở ngoài quá lâu. Tránh những lời bàn tán không hay.

Tiêu Ỷ Lan cắn nhẹ môi dưới, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, nàng vén rèm bước vào trong thăm Tiêu Chiến một chút. Thấy sắc mặt của y vẫn không có thay đổi gì, nhưng bàn tay đã ấm lên một, nàng mới thực sự yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, nàng mới có tâm trí để tâm đến Lý Trường Ngư.

Sau khi dặn dò người hầu trong phủ vài việc quan trọng, Tiêu Ỷ Lan vội gọi Nhược Nhiên đi theo. Trên đường ra ngoài, nàng thấy không có ai khác đi theo, thì mới nhỏ giọng hỏi:

- Từ trước đến giờ muội luôn là người cẩn thận nhất trong số các thị nữ trong Tiêu phủ, nhưng chuyện A Tán rơi xuống nước nếu ở gần muội thì tỷ tin là chuyện ngoài ý muốn. Có điều lúc đó chỉ có Lý Trường Ngư, mà muội thì lại không có mặt ở đó. Chuyện là thế nào?

Nhược Nhiên nghiền ngẫm một chút, thì mới chậm rãi trả lời:

- Muội không dám giấu tỷ. Lúc đó muội chạy đi lấy thêm thức ăn cho cá vàng, vô tình thấy Lý thị đi về hướng vườn hoa. Khi muội muốn đuổi theo thì bị thị nữ của cô ta chặn lại, muội làm thế nào cũng không thể nào đuổi theo được. Đến khi thị nữ của cô ta để cho muội đi, thì đúng lúc muội thấy công tử và Lý thị đều rơi xuống hồ. Muội tuy hốt hoảng thật, nhưng vẫn nhớ nên cứu công tử lên trước. Ai ngờ vương gia đã kịp cứu công tử, nên muội đã chạy đi vào cung bẩm báo với tỷ để mời Tiêu Tường công tử đến phủ cứu người.

Tiêu Ỷ Lan vừa lắng nghe vừa nhịp nhịp ngón tay út vào bàn tay còn lại, hai chiếc hộ giáp va vào nhau vang lên 'cộp, cộp' mấy tiếng. Nàng ngẫm nghĩ một hồi thì mới chậm rãi nói:

- A Tán không biết bơi, nếu muội có mặt ở đó, nhất định muội sẽ không cho nó đến gần bờ hồ. Nhưng muội vừa rời khỏi, Lý thị kia liền đến lại còn có thị nữ của cô ta chắn đường muội. Nhiên Nhiên! Cô ta không nhịn được nữa rồi.

Câu nói của hoàng hậu như hòn đá to được người ta dùng lực ném xuống mặt hồ đang phẳng lặng, trái tim của Nhược Nhiên liền giật nảy lên. Trong lòng lo lắng không thôi.

Tuy nhiên, Nhược Nhiên tuy chỉ là nha hoàn nhưng chính là tâm phúc, không chỉ là trung thành với chủ tử, mà từ nhỏ nàng lớn lên cùng tỷ đệ Tiêu Ỷ Lan, không chỉ là quan hệ chủ tớ mà còn cả thân hơn tỷ muội ruột thịt.

Nhược Nhiên ngẫm nghĩ kĩ cũng không có chút ý giấu diếm, nàng nhìn Tiêu Ỷ Lan rồi mím môi bẩm báo:

- Thật ra lúc ấy, muội có nhìn thấy tam tiểu thư đứng sau hòn giả sơn. Nhưng không biết đến khi nào. Liệu có phải....

Nhược Nhiên biết, cho dù tình cảm của nàng với tỷ đệ Tiêu Ỷ Lan có sâu bao nhiêu thì Tiêu Vân Bạch Trúc vẫn là người thân của họ..

Tiêu Ỷ Lan nhìn Nhược Nhiên, Tiêu Vân Bạch Trúc tính tình như thế nào nàng vô cùng hiểu rõ. Chắc chắn nàng sẽ không để yên cho ai hãm hại Tiêu Chiến, Lý Trường Ngư kia không thể, Tiêu Vân Bạch Trúc chắc chắn là càng không thể.

Sau khi tiễn hoàng hậu ra khỏi cửa, Nhược Nhiên mới quay trở vào hầu bên cạnh Tiêu Chiến, nhưng vừa bước đến gần thì đã bị Vương Nhất Bác đuổi đi:

- Ngươi lui ra đi. Bổn vương ở đây, để xem kẻ nào dám hãm hại vương phi.

Ánh mắt sắc lạnh của Vương Nhất Bác như một con dao bén ngót rạch từng nhát nhẹ trên da thịt chảy cả máu tươi, nhưng vẫn không lộ ra một chút xương nào. Hắn không phải là không biết nguyên nhân Tiêu Chiến bị rơi xuống nước, hắn thực sự rất muốn trị tội Lý Trường Ngư để trả thù cho y. Chỉ là sau lưng ả ta là Lý quý tần đang được thánh sủng, hiện tại còn đang mang thai. Vì vậy bây giờ hắn muốn làm gì cũng không thể nôn nóng.

Trong tay Vương Nhất Bác bây giờ là vô vạn tội chứng của Lý Trung, nào là nhận hối lộ, âm thầm kéo lập vây cánh. Thậm chí, tội danh khai thác vàng giả đáng bị tru di cả nhà, Lý Trung cũng dám nhảy vào, vậy thì âm mưu phản nghịch nào hắn ta không dám nhúng vào đâu.

Lý Trung còn có một nữ nhi là sủng phi của hoàng đế. Không cần nói đến chuyện khác, chỉ cần Lý Nghiên còn là sủng phi, cho dù Lý gia có vô số tội trạng chẻ trúc cũng không kể hết. Hoàng đế vẫn không có cách nào nhổ bỏ cái gai này được.

Hoàng đế tuy có hậu phi đông đúc, có đến mười mấy hậu phi. Năm xưa, khi còn là thái tử, Trần trắc phi tuy đắc sủng và đã mang thai nhưng, do sơ xuất mà đứa nhỏ không còn. Đến khi đăng cơ, hoàng hậu mới mang thai và hạ sinh đại hoàng tử đại hoàng tử Vương Thiên Quang, thì đến bây giờ các phi tần vẫn chưa ai mang thai. Vì vậy, khi nghe tin Lý thị mang long thai, hoàng đế vui mừng tấn phong Lý thị từ ngôi mỹ nhân ngũ phẩm lục, lên ngũ phẩm quý tần- trở thành chủ vị một cung. Lúc ban chỉ, hoàng đế có nói khi nào hạ sinh hoàng tử sẽ tấn phong lên tứ phẩm vị Tần, ban thêm phong hiệu. Như vậy thể diện sẽ đứng đầu sáu Tần và chức vị chỉ dưới ngôi phi một bậc.

Nhớ đến Lý gia, Vương Nhất Bác khẽ thở dài. Hắn suy nghĩ mấy ngày nay, chưa kể đã bàn bạc với các vị vương gia còn lại mãi mà vẫn chưa có cách nào để trị tội Lý Trung. Cách đây mấy tháng hắn đã tìm được lí do để trừng trị Lý Trung, nhưng không ngờ trong cung truyền tin ra, nói rằng Lý Nghiên đã mang thai. Lúc biết tin, hắn đã biết chuyện đã không còn dễ để mở miệng.

Vương Nhất Bác bóp trán thở dài lần nữa. Dù cho hắn có bằng chứng trong tay, cố gắng dâng tấu thế nào, chỉ cần Lý quý tần còn là sủng phi, còn là kẻ có công sinh con nối dõi với Đại Chu, thì mọi chuyện vẫn không dễ dàng.

Trong phòng ánh nến lập lòe, tựa như móng vuốt của vô số con mãnh thú đang rình rập lao vào xâu xé con mồi. Vương Nhất Bác dùng khêu gạc và kéo cắt bớt tim đèn, khiến ngọn lửa càng tỏa ra thứ ánh sáng càng lạnh lẽ đến đáng sợ.

Chuyện Tiêu Chiến rơi xuống nước, Vương Nhất Bác đâu phải không biết nguyên nhân. Một là vì Lý Trường Ngư đố kị với y, hai là vì chuyện ở Vĩnh Xương có liên quan đến Lý gia, nên Lý gia sắp xếp cho con gái vào ở trong Tần Vũ phủ để thăm dò động tĩnh, nếu như được hắn để mắt. Nếu có tra ra chân tướng, thì cũng có thêm hắn làm một tấm khiên chắc chắn.

Nhìn gương mặt trắng bệch của Tiêu Chiến, trong lòng Vương Nhất Bác áy náy không thôi. Nếu hôm đó hắn không đồng ý, thì y đã không xảy ra chuyện như hôm nay và mọi chuyện đã không rắc rối như thế này.

Một đêm dài đăng đẵng trôi qua, Tiêu Chiến tỉnh lại là gần đến buổi trưa. Lúc y tỉnh dậy, trông thấy Vương Nhất Bác ngồi bên giường xoa huyệt thái dương, hai mắt nhắm lại, thỉnh thoảng lại thở dài. Có lẽ hắn rất mệt mỏi

Được một lúc, Tiêu Chiến thò tay từ trong chăn bông ra nắm lấy mu bàn tay của hắn:

- Huynh sao vậy? Trong triều có chuyện gì sao?

Vương Nhất Bác nghe tiếng Tiêu Chiến, liền mở mắt và quay sang nhìn:

- Đệ tỉnh rồi. Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không. Ta bảo người hầu đem vào cho đệ.

Do đêm qua bị sặc nước, dù đã nôn ra hết, nhưng cổ họng của Tiêu Chiến lúc này trở nên khô khốc. Y ho mấy cái rồi mới trả lời Vương Nhất Bác:

- Đệ không muốn ăn gì cả. Nếu huynh sợ đệ không khỏe, vậy nói Nhược Nhiên mang một bát cháo cho đệ được rồi.

Sau khi bảo Nhược Nhiên nấu một ít cháo tổ yến, Vương Nhất Bác quay sang hỏi Tiêu Chiến:

- Ta có chuyện muốn hỏi đệ. Hôm qua đệ rơi xuống nước, có phải là do Lý thị đẩy đệ xuống không?

Câu hỏi của Vương Nhất Bác, làm cho Tiêu Chiến nhớ đến chuyện tối hôm qua. Y cùng Lý Trường Ngư rơi xuống nước, nguyên nhân bên trong như thế nào chỉ một mình y biết.

Suy nghĩ một lúc, Tiêu Chiến chậm rãi lên tiếng:

- Huynh đừng trách người hầu trong phủ, hay là trách Lý tiểu thư. Tuyết tan đường trơn, đệ bị trượt chân rơi xuống hồ. Lý tiểu thư vốn muốn kéo đệ lại, nhưng bờ hồ vừa có tuyết bám, lại có rong rêu nên cô ấy cũng bị kéo theo. Là do đệ không cẩn thận mới khiến huynh lo lắng.

Vương Nhất Bác kéo chăn đắp cho Tiêu Chiến:

- Ngốc này, đã bị thành như thế này còn nói giúp người khác. Lý thị đố kị với đệ vì chuyện gì, đệ còn không biết sao.

Nhìn ánh mắt lo lắng của Vương Nhất Bác, trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy ấm áp hơn hẳn. Y lại nắm chặt bàn tay của hắn hơn, cảm nhận được lòng bàn tay của hắn thô ráp do cầm kiếm, cung quanh năm. Y lại cảm thấy ông trời không ưu ái ai, mà cũng chẳng bạc đãi ai bao giờ. Nếu không phải trực tiếp chạm vào, y mãi sẽ không bao giờ biết được phía sau vẻ mặt thư sinh gần như trói gà không chặt của hắn, là một võ tướng chém giặc như rạ. Những nốt chai sần trong lòng bàn tay hắn đã nói lên điều đó.

Chuyện y cùng Lý Trường Ngư rơi xuống nước, y biết rõ là do Tiêu Vân Bạch Trúc làm. Không rõ Lý Trường Ngư kia có nhìn thấy ả hay không nhưng tội danh giết người không phải nhỏ. Y cũng không ngờ chỉ vì y muốn ả về Tiêu phủ mà lại làm ra hành động táng tận lương tâm như vậy.

Nơi khớp ngón tay trỏ của Vương Nhất Bác có một nốt chai nhô lên, Tiêu Chiến không muốn nói tiếp vấn đề này nên dùng ngón tay miết nhẹ mấy lần:

- Vết chai này của huynh đã bao lầu rồi?

Vương Nhất Bác mỉm cười, hướng mắt nhìn xa xăm:

- Có lẽ là vào năm ta được bảy tuổi. Phụ hoàng thân là một hoàng đế, tự tay làm cho ta một thanh kiếm gỗ và đích thân dạy võ cho ta.

Nghe tiếng 'sột soạt' vang lên, Vương Nhất Bác quay sang nhìn, thì thấy Tiêu Chiến muốn ngồi dậy, hắn nhanh tay đỡ y ngồi dựa vào gối mềm đã được hắn kê sau lưng, y nhìn hắn với ánh mắt mong chờ được nghe tiếp câu chuyện phía sau. Hắn như hiểu ý, liền không nhanh không chậm mà kể lại cho y nghe.

Năm Khải Uy thứ hai mươi bốn, khi đó Vương Nhất Bác vừa được bảy tuổi.

Hôm đó Vương Nhất Bác tan học, vừa bước ra khỏi lớp hắn trông thấy ngự tiền thái giám Trịnh Lâm đứng chờ sẵn và nói rằng hoàng đế đang chờ hắn ở ngự thư phòng, bên trong Thọ Tiên cung. Bộ dạng Trịnh Lâm thần thần bí bí, tuy rằng ông ta là người hiền từ, nhưng với cái dáng vẻ hiện tại của ông ta, ai cũng sẽ nghi ngờ ông ta là một kẻ gian manh xảo trá. Tuy nhiên, hắn vẫn nắm ngón tay út của ông ta và cùng ông ta đi đến Thọ Tiên cung gặp hoàng đế.

Trong thư phòng của hoàng đế có đặt một cái đỉnh xông trầm bằng sứ, Vương Nhất Bác vừa bước chân vào liền ngửi được mùi đàn hương thoang thoảng. Hắn theo lệ thỉnh an hoàng đế, sau đó tự leo lên ghế ngồi chờ hoàng đế phê duyệt tấu chương xong sau đó mới nói chuyện với hắn.

Khoảng nửa canh giờ trôi qua, hoàng đế cũng đã phê xong hết tấu chương của các đại thần. Vương Nhất Bác nghe tiếng giấy 'sột soạt', thì mới nhảy xuống khỏi ghế bước đến phụ giúp xếp tấu chương để qua bàn bên cạnh, cho thái giám truyền chỉ mang đi.

Thấy Vương Nhất Bác đứng bên cạnh cái bàn ló hẳng một cái đầu, hoàng đế nhìn hắn một lúc, thì mới xoa đầu hắn:

- Hình như con đã gầy đi một chút rồi, nhưng mà đã cao hơn. Hôm nay con học được những gì rồi, ở lớp Lâm phu tử hôm nay có gì mới lạ không. Kể cho phụ hoàng nghe thử.

Vương Nhất Bác vốn kiệm lời, nên chỉ đọc lại vanh vách mấy bài thơ và tự ngẫu hứng một vài câu cho hoàng đế nghe, xong rồi thì hắn lại im như hến. Gần một nén nhang sau, hắn mới 'ồ' lên và lấy một viên kẹo mật để lên bàn:

- Mấy hôm trước con nghe phụ hoàng ho mấy tiếng, nên con đã nhờ Tống ngự trù làm một ít kẹo bưởi mật ong cho phụ hoàng. Mật ong có vị ngọt, có thể an thần, thịt bưởi có vị chua có thể trợ tiêu thức ăn, vỏ có vị đắng có thể giảm ho.

Nhìn hai gò má phúng phính của Vương Nhất Bác cứ rung rung mỗi khi hắn nói chuyện, hoàng đế phì cười bẹo má hắn một cái, rồi lấy thanh kiếm gỗ treo trên giá đặt sau lưng đưa cho hắn:

- Phụ hoàng thì nhớ lần sinh thần vừa rồi của nhị ca con, con đã nhìn chằm chằm vào thanh Thạch Vân kiếm, nhưng con thì vẫn còn nhỏ, nên phụ hoàng làm riêng cho con một thanh kiếm bằng gỗ. Con hãy chăm chỉ học võ, luyện kiếm, khi nào con trưởng thành thì phụ hoàng cũng sẽ tặng cho con một thanh bảo kiếm giống hệt nhị ca của con. Chịu không?

Vương Nhất Bác gật đầu một cái chắc nịch, ôm khư khư thanh kiếm trong tay. Đến buổi tối sau khi tắm gội sạch sẽ, thay tẩm y và leo lên giường chuẩn bị đi ngủ rồi, mà hắn vẫn không rời thanh kiếm gỗ long não. Nhũ mẫu bảo hắn cất thanh kiếm đi, hắn đã gắt lại với nhũ mẫu và cương quyết ôm thanh kiếm vào lòng.

Từ hôm đó, cứ sau buổi thượng triều mỗi ngày, hoàng đế đều đích thân dạy võ cho Vương Nhất Bác. Lúc đó, hắn mới biết võ công của các hoàng huynh của hắn vì sao mà giỏi đến như vậy và tài dụng binh của mỗi người đều rất đáng khâm phục. Mãi đến sau này, hắn đã trở thành một nam tử hán đại trượng phu 'đầu đội trời, chân đạp đất', thanh kiếm gỗ ấy vẫn được hắn treo ở giá sách trong thư phòng.

Nụ cười hơi khóe môi của Vương Nhất Bác mỗi lúc một rõ hơn khi hồi tưởng lại những chuyện diễn ra ngày nhỏ. Hắn tuy sống trong nhung lụa, văn thơ hay võ nghệ cũng đều có sư phụ dạy cho, nhưng thái thượng hoàng đích thân dạy những tuyệt kĩ kiếm pháp của Vương gia.

Lò than trong phòng nổ tách một tiếng, Vương Nhất Bác trở về vói hiện thực. Hắn nghe tiếng tiểu Vương gia Phúc Bảo cười khanh khách ngoài sân, hắn nắm tay Tiêu Chiến, ánh mắt ánh lên những tia ấm áp:

- Khi nào Bảo Nhi của chúng ta lớn rồi, ta sẽ cho nó thanh kiếm gỗ của ta và sẽ đích thân dạy võ cho nó. Đợi nó trưởng thành, ta sẽ tặng cho nó thanh Vô Ảnh kiếm của ta.

Đột nhiên, Tiêu Chiến ngửi được mùi thơm của cháo gà ác, bụng bất chợt kêu lên. Y đỏ mặt xấu hổ, xoay người vào trong giấu mặt đi. Được một lúc sau, Nhược Nhiên cũng mang bát cháo nóng hổi còn đang bốc khói đi vào:

- Vương gia! Cháo nấu xong rồi. Nô tỳ đã cho bọn chuột nếm trước rồi, bọn chúng không sao. Vương gia cứ yên tâm.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến xấu hổ giấu cả người vào trong chăn, liền phì cười một cái. Hắn đón lấy bát cháo trên tay Nhược Nhiên, miệng không quên dặn dò:

- Ngươi cẩn thận lắm. Bổn vương nghe nói Lý thị cũng bị rơi xuống nước, ngươi mau đi mời đại phu đến bắt mạch cho cô ta.

Vì không thích bộ dạng hống hách của Lý Trường Ngư, nên Nhược Nhiên không hài lòng, cũng không muốn đi mời đại phu cho nàng ta. Đến khi nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Chiến, cô nàng biết không thể không làm theo lời dặn của Vương Nhất Bác, đành dậm chân hậm hực xoay người bước đi.

Lúc rời đi, Tiêu Chiến còn nghe rõ tiếng Nhược Nhiên lầm bầm Vương Nhất Bác dễ tính. Thậm chí, y còn nghe thấy được nàng dùng hòn sỏi nhỏ ném mạnh vào cái chậu hoa lài được đặt trên hành lang.

Trên chậu sứ là hình của một con cá. Thảo nào, Nhược Nhiên giận cá chém thớt.

Thấy bóng của Nhược Nhiên khuất sau hành lang, Tiêu Chiến mỉm cười với Vương Nhất Bác:

- Nhược Nhiên tính cách ngay thẳng, miệng lưỡi mau mắn, nên cũng khó trách hành động bộp chộp. Huynh đừng trách muội ấy.

Vương Nhất Bác mỉm cười, khuấy đều cháo trong bát, sau đó xúc một muỗng lên thổi nguội, bón cho Tiêu Chiến:

- Được một người kĩ tính như đệ khen ngợi, hẳn là nha đầu Nhược Nhiên này rất được việc.

Tiêu Chiến nuốt hết cháo trong miệng, vị đậm đà của gà ác và mùi thơm của gừng lan tỏa khắp cổ họng. Y mỉm cười há miệng ăn thêm một muỗng, rồi lại một muỗng nữa:

- Lý tiểu thư đó cũng bị rơi xuống nước, hay là huynh đi thăm cô ấy đi. Nói gì thì nói, cô ấy cũng xảy chuyện khi ở phủ chúng ta.

Vương Nhất Bác im lặng một hồi lâu, thì 'hừ' giọng một cái:

- Để huynh nghĩ đã.

Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác nhỏ giọng khuyên:

- Được rồi, không vì cô ấy cũng hãy vì nể mặt hoàng thất mà thăm cô ấy một chút. Huynh dành một chút thời gian dành cho cô ấy, biết đâu giúp ít được chuyện huynh đang đau đầu mấy ngày nay.

Vương Nhất Bác ngạc nhiên:

- Đệ biết rồi sao?

Tiêu Chiến gật đầu:

- Hôm qua, phụ thân đã nói với đệ. Vì vậy, huynh không cần lo lắng đệ sẽ buồn đâu. Đây vốn dĩ là khách sáo thôi mà.

Tuy không muốn, nhưng Vương Nhất Bác vẫn sang Tây Uyển các thăm Lý Trường Ngư.

Vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác ở ngạch cửa, Lý Trường Ngư liền bước tới khóc lóc, miệng không ngừng oán trách người hầu trong phủ. Nàng ta từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng chịu ấm ức việc gì, nhưng khi vào ở trong vương phủ thì nàng ta lại không như ý. Người xưa nói, 'gặp mặt ba phần tình' hôm nay hắn đến thăm nàng ta, chỉ cần nàng ta chịu khó một chút nhất định sẽ có được thứ mà nàng ta mong muốn.

Ngôi vị Tần Vũ vương phi này, Lý Trường Ngư nhất định phải giành lại cho bằng được.

Nếu không phải vì Tiêu Chiến nói, không phải vì vấn đề khiến hắn đau đầu thì còn lâu hắn mới nhìn Lý Trường Ngư một cái. Vương Nhất Bác kiềm nén nội tâm chán ghét sắp hiện rõ lên trên gương mặt phủ băng ngàn năm, mà đi đến ghế được đặt giữa phòng ngồi xuống nghe Lý Trường Ngư than thở.

Trời sinh Vương Nhất Bác tính cách không giống ai, hắn chỉ không động thủ tay chân với nữ nhân và song nhi thôi. Chứ hắn không phải là kiểu người dễ động lòng trước nước mắt mỹ nhân. Trong mắt hắn, ngoài Tiêu Chiến là một tuyệt thế giai nhân, thì Lý Trường Ngư chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân có hai mắt, một mũi, một miệng biết nói chuyện và có tứ chi đi đứng bình thường như bao người khác thôi. Nếu có khác, thì nàng ta được sinh ra trong gia đình quan lại và thích gây chuyện thị phi trong phủ của hắn mà thôi.

Nếu không phải vì đại công chú chưa thể trả ơn cho Lý gia, thì có lẽ bây giờ Lý Trường Ngư đã bị Vương Nhất Bác ném ra khỏi cửa phủ rồi.

Vương Nhất Bác từng nghe câu nói 'Đông Thi hiệu Tần', nhưng hắn lại không biết khi Đông Thi bắt chước nàng Tây Thi chau mày mỗi khi bệnh tim tái phát thì sẽ có dung mạo ra sao. Đến bây giờ trong lòng hắn có một đệ nhất mỹ nhân của kinh thành Trường An, thì hắn mới biết ý nghĩa câu nói của cổ nhân.

Sau một hồi nghe Lý Trường Ngư than vãn, khóc lóc. Vương Nhất Bác cũng hỏi thăm qua loa đôi ba câu, rồi bước nhanh đi ra ngoài. Đi được mấy bước, hắn quay sang hỏi A Phúc:

- Vừa rồi cô ta nói gì vậy?

A Phúc mở to mắt nhìn Vương Nhất Bác:

- Vương gia! Người đang đùa sao? Lý tiểu thư nói nhiều như vậy mà người không nghe một chút gì sao?.

Vương Nhất Bác thở dài:

- Nếu không phải vương phi nằng nặc bảo ta đi, có chết ta cũng không muốn đến gặp cô ta. Cứ gặp là thấy phiền. Cứ mời một đại phu đến chữa bệnh cho cô ta, các ngươi cứ nghe lời vương phi là được.

A Phúc vâng dạ mấy tiếng, rồi lui đi làm việc. Vương Nhất Bác cũng nhanh chóng trở về Uyên Ương các chăm sóc cho Tiêu Chiến. Nhưng ngồi được một lúc, thì có thái giám đến truyền chỉ hoàng đế triệu kiến các vị vương gia vào cung.

Trước khi Vương Nhất Bác vào cung, hắn gọi ảnh vệ bên cạnh âm thầm theo sát Lý Trường Ngư. Hắn nghi ngờ, chuyện tối hôm qua Tiêu Chiến rơi xuống nước không hề đơn giản như vậy.

Trong phủ ảnh vệ không ít, Vương Nhất Bác có thể chọn ra hai người đáng tin cậy để bảo vệ Tiêu Chiến và giám sát Lý Trường Ngư.

Lý Trường Ngư đứng ở góc khuất nghe tiếng được tiếng mất, tưởng rằng Vương Nhất Bác lo lắng cho mình. Sau một hồi cười tủm tỉm, nàng ta quay sang nói với Tĩnh Dao:

- Ngươi nhìn thử xem đó có phải là ảnh vệ tâm phúc bên cạnh vương gia không? Có phải vương gia vừa nhìn ta không?

Tĩnh Dao nhìn gã ảnh vệ kia một lúc, thì mới quay sang nói với Lý Trường Ngư:

- Tiểu thư! Quả đúng là vương gia vừa nhìn tiểu thư. Xem ra, vương gia rất quan tâm đến tiểu thư.

Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Lý Trường Ngư liền đi đến Uyên Ương các lấy cớ thăm Tiêu Chiến, nhưng thực tế nàng ta đến với mục đích gì người hầu trong phủ đều biết.

Tất nhiên, với một người thông minh, nhưng lúc nào cũng che giấu đi không để người khác biết như Tiêu Chiến thì càng không khó để y nhìn ra mưu tính của Lý Trường Ngư. Có điều y sẽ không chủ động cho nàng ta biết, mà sẽ giả vờ không hay biết gì. Y muốn nàng ta giở hết mưu kế ra, như vậy mới có thể đối phó được.

Lúc này, Tiêu Chiến đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, tựa lưng vào gối, sắc mặt nhợt nhạt, chén thuốc được đặt trên bàn nhỏ đầu giường vẫn còn bốc khói, hẳn là mới nấu xong. Lý Trường Ngư nở nụ cười đoan trang nhìn y một lúc lâu thì mới chậm rãi lên tiếng:

- Vương phi tỉnh rồi. Hôm qua vương phi hôn mê mấy canh giờ, thật khiến muội lo lắng quá.

Tiêu Chiến biết chủ ý của câu nói của Lý Trường Ngư có ý gì, nhưng y vẫn tươi cười:

- Ý tốt của Lý tiểu thư, bổn vương phi xin nhận lấy. Ta cũng đã nói với vương gia là ta trượt chân, Lý tiểu thư vì muốn cứu ta nên mới cùng trượt chân rơi xuống nước.

Lý Trường Ngư sững người một lát, sau đó tiếp tục cười nói với Tiêu Chiến:

- Vương phi thật biết nói chuyện, nhưng hình như không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Tiêu Chiến kéo nhẹ mép chăn, cố tình để rơi miếng ngọc bội uyên ương xuống gạch:

- Có gì mà phải đa tạ. Tiểu thư xem ta bất cẩn quá, ngọc bội uyên ương của vương gia không biết đã làm rơi ở đâu rồi. Không biết tiểu thư có thể tìm giúp ta không?

Câu nói của Tiêu Chiến chính thức trở thành một tiếng chuông gõ bên tai Lý Trường Ngư một tiếng 'boong' chói tai, nàng ta nghiến răng kèn kẹt bước đến nhặt miếng ngọc bội bên cạnh đôi giày của y. Nếu nàng ta nhớ không lầm, thì đây là miếng ngọc bội lần trước Vương Nhất Bác xâu thành vòng chỉ đỏ đeo trên tay.

Tận mắt nhìn thấy miếng ngọc bội điêu khắc tinh xảo, Lý Trường Ngư không nhịn được buông lời mỉa mai:

- Ngọc bội này được khắc từ thạch anh tím, thần nữ nghe nói vương gia không tùy tiện ban cho ai, lúc nào cũng đeo trên tay. Không biết vương phi lấy thứ này từ đâu. Thần nữ nghe nói trộm đồ vật do chính thiên tử ngự ban là tội chết đấy.

Tiêu Chiến vuốt nhẹ đầu của hai con Đậu Đen và Đậu Đỏ đang duỗi người ngáp một cái thật dài mấy cái, rồi lại nhìn Lý Trường Ngư. Ánh mắt của y lúc này trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng trở nên đanh thép hơn:

- Trí nhớ của tiểu thư thật tốt. Có điều miếng ngọc này là do đích thân vương gia tặng cho ta vào ngày sinh thần, vương gia cũng có một cái. Vương gia thường xuyên luyện võ, sợ ngọc bội bị rơi mất, nên ta đã dùng chỉ đỏ kim tuyến bện thành một sợi dây tặng cho vương gia. Một là có thể tránh ngọc bị rơi vỡ ảnh hưởng phúc khí, hai là có thể bảo vệ vương gia bình an. Ba là dây đeo do đích thân ta bện, vương gia đeo mỗi ngày tựa như là ta luôn ở bên cạnh vương gia. Tiểu thư nói trộm đồ thiên tử ngự ban là phạm tội chết, ý của tiểu thư là đang nói ta trộm ngọc bội của vương gia đúng không. Người đâu, Lý thị cuồng ngôn bất kính, phạt vả miệng năm mươi cái. Khi nào vương gia hồi phủ, ta tự nói với vương gia.

Nói rồi, Tiêu Chiến đón lấy chén thuốc đã có phần nguội bớt từ tay của Nhược Nhiên, sau đó đưa lên miệng một hơi uống cạn. Y đặt chén thuốc trở lại khay gỗ, rồi nằm xuống ngủ trưa.

Trời bên ngoài tuyết bắt đầu tan thêm một chút, Lý Trường Ngư bị Nhược Nhiên sai nô tài lôi ra ngoài không ngừng nhao nhao la hét. Nhược Nhiên vốn không ưa gì Lý Trường Ngư nên không hề nương tay. Tiếng vả mặt vang dội cả hoa viên kèm cả tiếng la hét của Lý Trường Ngư thu hút toàn bộ gia nhân trong phủ, cũng đến tai Tiêu Vân Bạch Trúc, ả vẫn không nghĩ Tiêu Chiến nhìn ra ả ra tay đẩy y cùng Lý Trường Ngư xuống hồ sen.

Sau khi tan buổi chầu triều trời vẫn còn sớm, Vương Nhất Bác rời Long Đức điện định đến cung của Tiêu quý thái phi để xin một ít mật ong hoa lài về ngâm với tắc để giúp Tiêu Chiến giảm ho. Ai dè đi được nửa đường, thì hắn trông thấy Linh Chi- người hầu của hoàng hậu đến mời hắn đến thư phòng của hoàng đế gặp hoàng hậu một chuyến.

Vương Nhất Bác khẽ nhăn mày khó hiểu, nhưng vẫn đi theo Linh Chi đi gặp hoàng hậu. Hoàng hậu xưa nay xem trọng lễ tiết, luôn giữ khoảng cách với thân vương, nay triệu hắn đến thư phòng của hoàng đế, nhất định là có chuyện quan trọng.

Vừa bước vào thư phòng của hoàng đế ở Thọ Tiên cung, Vương Nhất Bác trông thấy hoàng hậu ngồi trên phượng kỉ mặt mũi đỏ bừng do tức giận. Bên cạnh là hoàng đế ngồi phê tấu chương, nhưng thỉnh thoảng có thái giám dùng khăn lau mồ hôi giúp.

Hoàng đế là bậc cửu ngũ chí tôn, mà cũng phải có lúc như thế này. Vương Nhất Bác hắn tự biết, hôm nay hắn chỉ có một lựa chọn mà thôi. Là phải cho hoàng hậu một câu trả lời chính xác.

Hoàng hậu vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, không đợi cho hắn thỉnh an, liền trực tiếp đi vào vấn đề:

- Vương gia! Thật hiếm khi ngài chịu vào cung gặp bổn cung. Hôm nay, nhân ngày sinh thần của hoàng thượng, bổn cung đành xin thánh thượng giữ ngài ở lại một nén hương. Vì bổn cung có chuyện muốn nói với ngài.

Trong lòng Vương Nhất Bác hiểu rõ, Tiêu Ỷ Lan gọi hắn vào đây chính là vì chuyện Tiêu Chiến rơi xuống hồ sen:

- Hoàng hậu nương nương! Không biết nương nương có gì chỉ giáo thần đệ.

Hoàng hậu tức giận đến đỏ cả mắt, đêm qua sau khi nghe Nhược Nhiên bẩm báo, Tiêu Ỷ Lan vô cùng tức giận. Lý Trường Ngư là người ngoài nhưng Tiêu Vân Bạch Trúc là tỷ muội trong nhà. Tuy hoàng hậu không tin Vương Nhất Bác, nhưng nàng tin vào nhãn quang của Tiêu Lộc. Ông dám giao Tiêu Chiến cho hắn, cũng tức là ông đã tin tưởng hắn.

Tiêu Ỷ Lan nén cơn giận sắp phát tác, bình tĩnh nói chuyện với Vương Nhất Bác:

- A Tán từ nhỏ yếu ớt, nên ta và phụ thân luôn xem nó là viên ngọc quý. Chuyện A Tán rơi xuống hồ sen, ta hy vọng đệ sẽ cho ta một câu trả lời chính đáng.

Vương Nhất Bác gật đầu:

- Đệ đã điều tra trong phủ, gia nhân bẩm báo khi ấy chỉ có A Tán và Lý Trường Ngư ở cạnh nhau, đệ có hỏi A Tán, đệ ấy nói là do đệ ấy bị trượt chân, Lý thị kia muốn kéo đệ ấy lại nên mới cùng nhau ngã xuống hồ. Chỉ có điều...

Vương Nhất Bác không khỏi nhíu mày, cái lý do này chắc chắn không thể khiến Tiêu Ỷ Lan hài lòng.

Đột nhiên, Tiêu Ỷ Lan nói rõ khó khăn của Vương Nhất Bác:

- Ta cần biết đệ sẽ xử lý như thế nào. Hơn nữa khi A Tán bị rơi xuống hồ, Nhược Nhiên có bẩm báo lại thấy Bạch Trúc đứng gần đó. Cho dù là ai ta cũng muốn đệ xử lý chuyện này ổn thoả.

Ý tứ của Tiêu Ỷ Lan chính là muốn Vương Nhất Bác xử lý cả Lý Trường Ngư lẫn Tiêu Vân Bạch Trúc, Tiêu Chiến phải được bảo vệ tốt nhất. Lý Trường Ngư tới phủ vì mục đích gì ai cũng hiểu rõ, nhưng vì ân tình Lý gia giúp đỡ trưởng công chúa nên cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Vương Nhất Bác ôm quyền hành lễ:

- Đệ đã hiểu. Xin nhạc tỷ tin tưởng, Đệ sẽ không cho chuyện này xảy ra trong phủ của đệ một lần nữa. Trời đã chiều tối, đệ không tiện ở lại lâu. Xin phép hồi phủ.

Thấy cái gật đầu tin tưởng của hoàng hậu, Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm lần nữa, sau đó đứng lên chỉnh lại y phục rồi thỉnh an lui ra. Hắn cảm nhận được, mồ hôi đã tuôn ra uớt cả lớp áo trong cùng của hắn.

Vừa rồi Vương Nhất Bác đã rất lo lắng hoàng hậu sẽ vì chuyện của Tiêu Chiến mà nổi giận, nhưng thật may mắn vì hoàng hậu đã tin hắn và cho hắn thời gian điều tra chuyện của y. Nếu không, thì hoàng đế có hạ chỉ cũng không giải quyết được vấn đề của hắn.

Lý Trường Ngư đó nhân lúc Vương Nhất Bác không có mặt trong phủ đã đảo lộn trắng đen. Dám vu khống cho Tiêu Chiến, hắn thề độc rằng nếu như hắn không thẳng tay trừng trị nữ nhân này. Hắn thề không mang họ Vương.

Cứ tưởng rắc rối trong ngày đã thôi tìm đến với mình, Vương Nhất Bác chỉ vừa mới bước chân vào phủ thì thấy tên ảnh vệ của mình ngồi trên cây liễu ngoáy tai liên tục, bộ dạng vô cùng chán nản.

Vương Nhất Bác thở dài chán nản một lần nữa, rồi nhanh chân bước đi. Hắn biết chuyện gì đang xảy ra trong phủ, ảnh vệ của hắn vốn không có khó khăn gì không trải qua. Nhưng mà tìm một góc ngoáy tai, hẳn là đã chịu không nổi rồi.

Vừa bước đến đại sảnh, Vương Nhất Bác đã bị Lý Trường Ngư chặn đường khóc lóc:

- Vương gia! Vương xin hãy làm chủ cho thần nữ.

Nhìn thấy hai bên má của Lý Trường Ngư sưng húp, Vương Nhất Bác biết rõ là Tiêu Chiến trừng phạt nàng ta, nhưng hắn vẫn giả ngốc:

- Mặt bị làm sao mà phải thoa thuốc?

Lý Trường Ngư dùng khăn chấm nước mắt:

- Vương phi cho người tát vào miệng thần nữ.

Vương Nhất Bác lạnh lùng hỏi lại:

- Vậy sao?

Lý Trường Ngư gật đầu:

- Dạ. Thần nữ không dám nói dối vương gia.

Vương Nhất Bác cố tình để lộ sợi dây đeo trên tay cho Lý Trường Ngư thấy:

- Vương phi là chính thê của bổn vương, nô bộc trong phủ của bổn vương cũng là nô bộc của phủ nguyên soái. Kể cả ngươi, vương phi cũng có thể dạy dỗ.

Lý Trường Ngư sững sốt đến mở to mắt:

- Vương gia...

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Lý Trường Ngư:

- Ngươi đừng nghĩ có đại hoàng tỷ của bổn vương hậu thuẫn, thì có thể hô mưa gọi gió trong phủ của bổn vương. Trong mắt bổn vương, chỉ có vương phi là thê tử kết tóc, khi chết được chôn cùng một huyệt với bổn vương. Nếu như ngươi dám đụng đến một sợi tóc của vương phi, thì chính tay ngươi đang tự hại cả Lý gia. Kể cả trưởng tỷ của ngươi có là sủng phi của hoàng đế, cũng khó tránh bị ngươi làm liên lụy. Ngươi liệu mà lo đi.

Ánh mắt sắt lạnh, cùng với giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất Bác, cả người của Lý Trường Ngư như bị đông cứng lại, nhưng nàng cũng hận Tiêu Chiến. Vì y có điểm nào hơn nàng mà hắn lại dùng cả Lý gia để uy hiếp nàng.

Không phục. Lý Trường Ngư thật sự không phục.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com