TruyenHHH.com

[ANN_CHEER FANFIC] Niềm tin xin đặt nơi em

Chap 9: Nhờ ba mẹ thưa chuyện chúng ta!

mtlttv

Tối hôm sau, không như mấy hôm trước, chỉ hơn tầm 7h tối, Cheer đã đến bệnh viện, lại không phải là đi một mình lén lút nữa, khí thế còn rất tự tin. Bà Noon đang cùng Ann dùng bữa tối, cửa mở ra, Cheer bước vào, theo sau còn có một cặp trung niên, ăn mặc lịch sự, thái độ vui vẻ, trông rất tình cảm vào cùng.

Bà Noon nhíu mày, Ann thoáng bất ngờ, rồi rất nhanh đã nhận ra đó là ai. A~

- Con chào bác! Ann, em đến rồi! Hì hì!

- Tôi chào chị, nghe Cheer bảo cô Ann đang nằm viện nên vợ chồng tôi đến thăm.

- Anh chị đây là..._ bà Noon vẫn chưa rõ đây là ai, ai lại đi cùng Cheer, là ai lại muốn đến thăm con gái bà?

Cheer rất nhanh nhẹn mang giỏ trái cây đến đặt lên bàn cạnh bên Ann, lúc đi qua còn thuận tiện vuốt khẽ đôi tay chị, một cái gật đầu trấn an. Cheer biết, bây giờ trong lòng Ann chính là cảm giác hoang mang vô độ, cô chưa nói gì với chị, đã trực tiếp dẫn phụ huynh đến tận đây chào hỏi!

- Xin lỗi chưa giới thiệu, tôi là Sam, tôi là ba của Cheer, đây là vợ tôi, em Fon. Vợ chồng tôi cũng chỉ mới đáp máy bay xuống chiều hôm qua, xin lỗi vì bây giờ mới đến gặp chị! Chúng tôi có mua chút trái cây, gửi chị và Ann.

Thật ra, đối với ba mẹ Cheer, Ann cũng chẳng còn lạ lẫm gì nữa, chỉ là từ khi cô tốt nghiệp đến giờ chưa có gặp lại, với cả bây giờ chị là người yêu cô, không phải là cô giáo của cô, nên có lẽ Ann cũng đang không biết phải xưng hô làm sao cho phải.

Hành động của Cheer rất nhanh đã được mẹ cô thu vào tầm mắt, bà khẽ mỉm cười, ánh mắt chế giễu đứa nhỏ của bà, thật không biết kiềm chế, rồi hắng giọng, khiến cô vội buông tay Ann mà quay lại chỗ của ba mẹ mình ngoan ngoãn.

- Thì ra là ba mẹ  của Cheer, anh chị ngồi xuống đi!

- Cô Ann đã ổn hơn rồi chứ? Tôi nghe Cheer nhà tôi bảo bị suy nhược cơ thể, bác sĩ có nói bao giờ được xuất viện hay không?

- Dạ... vâng... đã khỏe hơn nhiều..._ Ann e thẹn, không ngoài suy nghĩ của Cheer, chị đúng là không biết phải xưng hô làm sao cho phải phép. Ngày trước một câu cũng đều là anh chị xưng tôi, bây giờ cũng xưng như vậy liệu có ổn không? Không a!

- Cảm ơn anh chị đã quan tâm, cháu Ann nhà tôi đã khỏe nhiều, chắc trong tuần này sẽ được xuất viện thôi.

- Chị Noon không cần khách sáo, trước sau gì cũng là người nhà cả mà... Aaa...

Ông Sam nói chưa hết câu, cánh tay trái đã ăn ngay một cái véo đau điếng, kèm theo đó là ở phía đối diện, một ánh mắt vừa khó hiểu, rồi nhanh chóng chuyển sang khó chịu.

- Chị thông cảm, là ông nhà tôi ăn nói không biết chừng mực!_ Bà Fon lên tiếng giải vây, một nụ cười giả lả trên môi_ người lớn chúng ta không cần vòng vo nhiều làm gì, tôi xin nói thẳng, thật ra thì hôm nay chúng tôi đến đây cũng là muốn nói với chị chuyện của hai đứa nó!

- Giữa con gái anh chị và Ann nhà tôi có chuyện gì để phải cả hai nhà cùng ngồi đây nói chuyện sao?

- Chị à, chị cũng biết chúng nó yêu nhau, hà cớ còn phải nói mấy lời này làm gì?_ Đối diện với vẻ lạnh nhạt của bà Noon, mẹ Cheer vẫn rất niềm nở_ Bọn trẻ nó thật lòng với nhau, người lớn chúng ta cũng không thể cản được. Lại thêm nữa, con tôi là mến mộ Ann từ lâu...

- Tôi xin lỗi, anh chị có thể chấp nhận nhưng tôi thì không thể, chuyện...

- Chị_ bà Fon nhanh như cắt đến ngồi bên cạnh bà Noon, rất nhanh chóng nắm lấy bàn tay người kia, khoảng cách gần lại, nói chuyện cũng mạnh dạn hơn_ chị cũng nên nghĩ thoáng một chút, nghĩ xem, miễn con mình hạnh phúc là được...

- Hạnh phúc? Anh chị nói nghe dễ dàng nhỉ? Không quản tốt đứa nhỏ nhà anh chị, còn dám đến đây nói với tôi mấy lời này? Anh chị lấy gì đảm bảo con gái anh chị sẽ mang lại hạnh phúc cho con gái tôi?

Bà Noon gạt tay bà Fon ra rồi đứng dậy, khuôn mặt nhăn lại đến khó coi. Cư xử như vậy trong lần đầu gặp mặt là rất thất lễ, nhưng mà chính là đã quá giới hạn chịu đựng rồi.

- Tôi nể mặt hai người là người lớn, sẽ không nói những lời khó nghe, nhưng phải nói thẳng, chuyện này tôi không bao giờ chấp nhận! Không bao giờ! Mời anh chị và con gái hai người về cho, nếu có tự trọng, thì làm ơn đừng bao giờ tới làm phiền mẹ con tôi nữa!

Giọng điệu hùng hồn, ánh mắt kiên quyết, xem chừng là khó lòng thay đổi.

Cheer và Ann nín thở nghe từng lời bà Noon nói. Cheer nghe những lời này cũng đã quen thuộc cả rồi, nhưng là lo cho ba mẹ có chút sốc, cô khẽ đánh mắt sang nhìn, không đọc ra biểu cảm của hai người họ rốt cuộc đang nghĩ gì, chỉ là cô cảm thấy có lỗi với họ, cảm thấy dường như vừa để hai người mất mặt vô cùng. Dù gì cũng là người làm ăn, cả đời đều ngẩng cao đầu, chẳng chịu nhẫn nhịn trước ai, bây giờ vì cô mà ở đây chịu những lời  nặng nề thế này. 

Trong thang máy, Cheer thấy ba mẹ im lặng. Cô nghĩ hai người là đang bức bối trong lòng vì bị mắng mà lại chẳng nói lại được. Cô quay sang hai người, chắp tay thành khẩn:

- Ba mẹ, con xin lỗi!

-..._ Cả hai im lặng nhìn nhau.

- Ba mẹ, đừng im lặng mà, con biết ba mẹ cảm thấy có chút... ừm..._ Cheer túng quẫn không biết nên nói thế nào_ nhưng ba mẹ đã hứa với con sẽ giúp thuyết phục mẹ Ann, xin hai người đừng bỏ cuộc!

- Cũng không nghĩ là mẹ Ann lại gay gắt như vậy, chúng ta ra điều kiện với con thấy vẫn còn rất nhẹ nhàng_ Bà Fon lơ đễnh nhìn đi nơi khác, phủ phủ vai áo của ông Sam.

- Ba mẹ, hai người không được nuốt lời!

-Sẽ không nuốt lời, dù gì ta cũng đã chấm Ann làm con dâu!_ Bà Fon nở nụ cười hiền hậu, nhưng rất nhanh cả ánh mắt lẫn biểu cảm đều thay đổi_ chỉ là muốn ta tận tậm đốc thúc hơn, thì cũng cần thêm vài điều kiện...

- Con là con gái hai người đó, không thể nể tình ba mươi năm mà không nghĩ đến điều kiện được sao?_ Cheer bất bình.

- Chúng ta là dân làm ăn, không có làm từ thiện! Bé cưng của mẹ à, con muốn có vợ đẹp, thì nên nỗ lực một chút không phải sao? Có như vậy thì sau này mới biết quý trọng người ta!

- Mẹ con nói phải đó!_ Ông Sam vỗ tay tán thành, gật gật đầu.

- Chuyện gì hai người nói đi!_ Cheer giận dỗi, ha, xem ba mẹ cô kìa, có thật cô là con gái họ hay không?

- Về công ty làm việc đi, vẫy vùng như vậy là đủ rồi!

----------------------

Hôm sau đó, mặc dù ngay cả trước mặt ba mẹ mình bà Noon cũng không đồng ý, nhưng Cheer dường như có lá gan to hơn hẳn. Không những là không đợi bà về rồi mới vào, mà còn tận tay mang bữa tối đến trước khi bà Noon kịp về nhà chuẩn bị.

- Bác à, hôm nay mẹ con đặc biệt có nấu canh tẩm bổ cho bác và chị Ann, con mang cho hai người, mấy hôm nay chạy đi chạy lại lo lắng bác cũng vất vả nhiều rồi!

- Chẳng phải hôm qua đã nói rõ đừng tới nữa rồi sao?_ Bà Noon nhíu mày, nhìn dáng vẻ của đứa nhỏ sau khi nghe bà nói những lời nặng nề hôm qua vẫn rất vui vẻ bình thản, không hề có chút nào là căm giận, ngược lại còn nhiệt tình gấp bội làm bà không khỏi bực dọc_Tự trọng không có?

- Con chỉ tới mang bữa tối cho chị Ann và bác, xong rồi con sẽ đi ngay!

Cheer không để ý tới những lời khó nghe, vẫn vui vẻ, đem chiếc bàn nhỏ dọn đến trước mặt Ann, rồi múc từng món một ra bát, từng chút một cẩn thận ân cần. Ann nhìn thấy hành động của Cheer, lại nhìn thấy mẹ vẫn đang khó chịu nhìn cô, còn buông ra vài lời khó nghe, lòng chị liền không tránh khỏi cảm giác xót xa cho cô người yêu nhỏ.

- Bác đến dùng bữa đi ạ, chị dùng đi, canh gà là mẹ đặc biệt hầm cho chị đó!

- Mẹ...

Ann muốn dùng thử, nhưng thấy mẹ mình vẫn không hề có động tĩnh gì, chị lại không dám.

- Có phải ta dễ dãi quá, các người không xem lời nói của ta ra gì, có phải không? Cheer, ta luôn yêu quý con, cho nên đừng để ta phải nói thêm lời khó nghe nào, tốt nhất hãy rời khỏi Ann đi, sau này lấy một người đàn ông tử tế, sống một đời hạnh phúc, như vậy chẳng phải rất tốt sao, cớ gì cứ phải làm khổ Ann nhà ta?

- Nếu con thực sự lấy một người khác, vậy thì Ann của con, phải làm sao đây?

Cheer rất lâu mới trả lời câu hỏi của bà Noon. Sắc mặt cô đã không còn vui vẻ như lúc nãy, dần dần trở nên nghiêm túc. Cheer đứng dậy, đến đối diện bà Noon, nhìn vào đôi mắt bà, và cũng cảm nhận được đôi mắt ấy cũng đang muốn nhìn cô, nhìn vào mắt cô, như để soi rõ được tâm can cô, soi rõ mọi suy nghĩ của cô!

Ann chờ con bao năm, không phải để con lấy ai đó rồi sống một đời hạnh phúc như thế! Cả chị ấy nữa, làm sao con có thể để chị ấy một mình mà tìm một hạnh phúc khác?

- Không có con, Ann nhà ta cũng không bất hạnh đến mức không tìm được một người nào!

- Đương nhiên chị ấy tốt như vậy, không thiếu người tốt mong cầu ở bên, thế nhưng, bác có nghĩ Ann sẽ hạnh phúc hay không?_ Cheer không nhìn về phía sau, nơi đang có một ánh mắt nhìn cô như gửi trọn sự tin tưởng, ánh mắt Ann đong đầy, ánh mắt ấy gửi gắm nhiều yêu thương lắm.

Cheer đột nhiên quỳ xuống, đầu gối tiếp xúc với sàn gạch lạnh lẽo, làm cho người đang ngồi trên giường và ngay cả người đứng trước cô đột nhiên phát hoảng.

- Bác, Thikamporn con, một lần nữa xin bác hãy cho con một cơ hội ở bên cạnh Ann, những năm qua chị ấy chịu nhiều cô đơn, những ngày qua cũng chịu nhiều khổ sở, con xin bác, hãy cho con cơ hội để bù đắp lại.

- Ta đã nói là không thể!_ Bà Noon quay lưng lại, giọng điệu dứt khoát thẳng thắn gạt bỏ.

- Chỉ khi nào Ann không còn nguyện ý ở cạnh con, con sẽ từ bỏ, còn bằng không, cho dù là chuyện gì, con cũng sẽ theo đuổi Ann đến cùng! Con nhất định không để chị ấy một mình! Bác, con xin lỗi, điều bác nói, con không thể làm được!

- Con...

Bà Noon đã tức đến không nói nên lời, đứa nhỏ trước mặt còn chẳng nhìn lên để bà cho một cái bạt tay lên gương mặt non trẻ mà giọng điệu lại thật hùng hồn kia!

Bà nhìn sang Ann, ban nãy còn nhìn bà, còn lo sợ rằng bà sẽ tổn thương Cheer, vậy mà bây giờ ánh mắt đó dời sang Cheer, nhìn kìa, trong đó có bao nhiêu phần thâm tình, bao phần cảm kích đây!

Sự hiện diện của bà bây giờ chính là thừa thãi vô cùng. Cheer nói vậy, ý tức chỉ cần hai đứa nó còn yêu nhau, thì có đến trời cũng chẳng cản nổi. Giỏi!

Tính cách cứng rắn như vậy, thật sự cũng rất đáng để gửi gắm, nhưng nếu Cheer là một người đàn ông thì tốt biết mấy. Đằng này...

- Ý Cheer là vậy, còn con, Ann, nói một lời đi, có phải cũng học theo đứa nhỏ này, không để lời của ta vào tai nữa?

- Con thật lòng yêu Cheer mà mẹ_ Ann bước xuống giường, quỳ xuống cạnh bên Cheer, đôi bàn tay lạnh toát tìm đến bàn tay cô mà nắm lấy_ chuyện sau này dù có ra sao, con đều cam lòng cùng Cheer trải qua, con nhất định sẽ hạnh phúc, con xin mẹ, tác thành cho con và em ấy!

- Thật hay cho hai chữ tác thành...

Bà Noon lắc đầu, rồi quay người chậm rãi rời đi. Thấy mẹ Ann đã đi khuất, Cheer cũng vội quay sang mà dìu chị đứng dậy. Đôi mắt kia nhìn cô, trong mắt đã hiện lên những tia đỏ thẫm, long lanh tầng nước chỉ đợi cô ôm vào lòng liền trào xuống.

- Cheer à...

- Em đây, đừng khóc, không tốt cho sức khỏe của chị đâu!

- Nhưng phải làm sao, ngay cả ba mẹ em cũng đã tới nói chuyện mẹ tôi cũng không đồng ý...

- Ai bảo chị là mẹ không đồng ý chứ hả?_ Cheer đẩy Ann ra, nhìn vào gương mặt mếu máo kia an ủi, ngắt nhẹ chiếc mũi ửng đỏ_ chị không thấy, em nói vậy mà mẹ cũng không đuổi em về sao?

- Chẳng phải là đuổi mà em không chịu về đó ư?_ Ann òa lên, rồi lại quay về vòng tay Cheer_ tôi không đành lòng nhìn em thế này, hay là...

- Đừng nói không hay!_ Cheer trấn an chị ngay lập tức_ Em đang cố gắng từng chút một để thuyết phục mẹ, với lại ban nãy chị cũng đã nghe rồi đó, chỉ trừ khi chị muốn buông tay, còn lại sống chết gì em cũng không từ bỏ! Cho nên, tin tưởng em, nhé?

Ánh mắt Cheer nhìn Ann, chờ đợi cái gật đầu của chị. Nhìn vào đôi mắt ấy, dù là mười năm trước hay bây giờ, cũng đều khiến cho chị tin tưởng vô điều kiện. Năm đó, câu chờ của Cheer nói, người khác nhìn vào chỉ nghĩ là lời nói đùa của trẻ con, chỉ Ann tin rằng rồi Cheer sẽ trở lại và để cho những tháng năm chị dành ra là không phí phạm. Cũng như bây giờ, Cheer từng bước để hai người có thể đến bên nhau, từng chút một phá bỏ những rào cản của hai người.

Chị biết, Cheer còn trẻ con, tính tình đôi khi hay nóng nảy, vài lời nói nặng có khi cũng khiến cô tự ái.

Thế nhưng cả tháng nay, từ khi bị phát hiện, đều đặn dù có bị nói ra sao, Cheer vẫn đến gặp chị, vẫn dùng thái độ kính trọng đối với mẹ chị. Chỉ điều ấy thôi cũng khiến chị biết ơn và tin tưởng hơn vào người mình đã chọn biết bao.

Cheer được nuông chiều từ nhỏ, vì yêu chị mà lại hết lần này đến lần khác phải nghe những lời nặng nề, vì yêu chị đã hạ thể diện của mình xuống biết bao, chị đều thấy cả. Sự nghiêm túc của Cheer đối với chị, chẳng cần ai phải hiểu, chị tự cảm nhận được. Mọi hành động của cô, từ cách đối với chị đến mẹ chị, chút thôi cũng đủ khiến Ann vững vàng mà đặt trọn niềm tin!

-----------------------

💕

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com