TruyenHHH.com

allnegav ;; trói

3.

chengan0401_

Những năm đầu khi gặp Thành An, Khang vẫn là một chàng trai trẻ lớn lên ở chợ Hiệp Thành, Quận 12. Cuộc sống ở đó chẳng có gì gọi là xa hoa. Khang quen thuộc với mùi khói bụi, tiếng rao hàng ồn ào của những tiểu thương buổi sớm. Dưới góc nhìn của xã hội, Bảo Khang chẳng phải ai đặc biệt; một người trẻ không quá tài năng, không quá nổi trội. Khang lớn lên trong một gia đình luôn chật vật với tiền bạc, mà từ lâu đã biết rằng nếu muốn sống khác, Bảo Khang phải có một thứ gì đó nổi bật. Rap với Khang khi ấy như một lối thoát, một thứ Khang có thể bám víu. Nhưng giữa Sài Gòn, giữa vô vàn gương mặt sáng chói, Bảo Khang vẫn là một hạt cát nhỏ nhoi.

Thành An xuất hiện, như ánh sáng lạ rọi thẳng vào góc tối mà Khang đang chìm đắm. Thành An hào nhoáng và quyền lực, một chút bất cần, một chút nguy hiểm, khiến cho mọi thứ Khang nghĩ mình biết về cuộc sống đều đảo lộn. Ngay lần đầu gặp tại đêm diễn hôm ấy, ánh mắt Thành An đã khiến Bảo Khang như bị thôi miên. Đôi mắt ấy, lạnh lùng và thách thức, như thể Thành An đã nhìn thấu mọi tham vọng, mọi khát khao giấu kín của Bảo Khang.

Bảo Khang không hẳn đã yêu Thành An từ cái nhìn đầu tiên, nhưng thứ cảm xúc đó lại lạ kỳ đến mức khiến Bảo Khang không thể rời mắt. Chỉ sau cuộc gặp ngắn ngủi, Khang nhận ra rằng từ giờ trở đi, cuộc đời mình sẽ rẽ sang hướng khác. Thành An là cả thế giới mà Bảo Khang khao khát được thuộc về.

Cái danh "cậu cả" mà người ta dành cho Bảo Khang không có gì đáng hãnh diện – nó chỉ là lời mỉa mai, lời khẳng định về mối quan hệ giữa Bảo Khang và Thành An.

Quán bar hôm đó ở Thảo Điền cách đây đã ba năm, Bảo Khang vẫn nhớ rõ như in buổi gặp mặt đầu tiên. Lần ấy, Bảo Khang chỉ là một rapper còn mới trong giới underground của Sài Gòn, đến biểu diễn với tâm thế không hơn gì một màn thử sức trước đám đông. Lúc ấy, Thành An bước vào không gian tối mờ của quán bar với phong thái bất cần, cặp mắt sắc lạnh và ánh nhìn bướng bỉnh, giống hệt như hình ảnh cậu thiếu gia nhà giàu mà phim ảnh vẫn hay chiếu. Bảo Khang còn nhớ ánh mắt ấy đã dừng lại trên sân khấu một chút, không lâu, chỉ đủ lâu để tạo nên một kết nối mơ hồ. Nhưng chính khoảnh khắc đó khiến Khang cảm thấy mình không còn là một thằng nhóc không tên tuổi. Ánh mắt của Thành An chính là mồi lửa, một ánh nhìn có thể kéo Bảo Khang ra khỏi bùn lầy chợ búa và mang lại cho Bảo Khang ánh hào quang – thứ hào quang mà Bảo Khang luôn thèm khát nhưng không bao giờ dám hy vọng sẽ thuộc về mình.

Mọi thứ diễn ra nhanh chóng sau lần đầu gặp đó. An chẳng nói gì nhiều, chỉ bảo rằng muốn gặp lại Khang. Thành An mời Khang đến những bữa ăn sang trọng, dẫn Bảo Khang vào những đêm tiệc phù hoa của giới giải trí, cho Bảo Khang gặp gỡ vài người. Bằng vài lần đón đưa, những ca khúc của Bảo Khang được đầu tư, được sản xuất và trở thành các bài hit lớn. Chẳng mấy chốc, cái tên "HURRYKNG" nổi lên như một nghệ sĩ triển vọng của làng giải trí.

Cái danh "cậu cả" bắt đầu xuất hiện khi mọi người dần nhận ra rằng Khang là người đầu tiên được An "đỡ đầu". Trên bề mặt, họ ngưỡng mộ Bảo Khang vì tài năng âm nhạc. Nhưng phía sau những ánh mắt ngưỡng mộ ấy là ánh nhìn mỉa mai: với người ta, Khang chỉ là một "cậu cả" trong cái đế chế của Thành An, một món đồ chơi giải trí cho cậu út của đất Sài Thành. Những lời xì xào đó đôi lúc làm lòng Khang chùng xuống, nhưng không đủ để Khang bỏ cuộc. Khang chọn cách phớt lờ và tiếp tục cố gắng để chứng minh bản thân. Nhưng càng vùng vẫy, Bảo Khang càng nhận ra rằng mọi thứ mình đạt được, đều bắt nguồn từ Thành An.

"Cậu cả" cứ thế đeo bám lấy Bảo Khang, khiến Khang vừa cảm thấy xấu hổ, vừa chẳng dám chống cự. Bảo Khang sợ rằng, nếu mình phản ứng, mọi thứ sẽ đổ vỡ, và Thành An sẽ chẳng buồn níu kéo.

Bảo Khang sợ mất đi mọi thứ, sợ mất Thành An. Khang nhận ra rằng với An, mỗi người bước vào đời Thành An chỉ như một mảnh ghép để thỏa mãn khát khao nhất thời. Khang không muốn trở thành một món đồ chơi đã bắt đầu cũ, một niềm vui mà Thành An đang dần lãng quên.

Trong lòng Bảo Khang, từng lời rap viết ra đều chứa đựng nỗi lòng mà Khang chẳng bao giờ có thể nói ra. Những đêm dài không ngủ, khi Bảo Khang ngồi một mình nhìn ra ánh đèn thành phố, Khang tự hỏi liệu mình có thực sự là người đặc biệt trong cuộc đời của Thành An, hay chỉ là một cái bóng mờ nhạt trong trò chơi mà Thành An vẫn đang ung dung nắm quyền.

Và rồi, giờ đây, Đăng Dương xuất hiện, giống như một phiên bản khác của Khang ngày xưa, ngây ngô và đầy tham vọng. Dương có vẻ ngoài, có sự nhiệt huyết, và quan trọng hơn cả là được An đặt vào đúng vị trí mà trước đây Bảo Khang từng có. Nhìn thấy Đăng Dương vội vã loay hoay tìm cách chứng minh sự hiện diện của mình bên cạnh Thành An, Bảo Khang cảm thấy buồn cười nhiều hơn là tức giận, thằng nhóc đó liệu có hiểu rằng, vị trí này rồi cũng sẽ có người thay thế, khi Thành An nhàm chán.

Khang rít một hơi thuốc dài, làn khói tan vào không khí, đôi mắt vô thức dừng lại trên màn hình điện thoại. Hình ảnh về bài đăng của Trần Đăng Dương hiện lên, với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt đầy tự hào, thằng nhóc ấy vừa nhận giải thưởng lớn, dòng trạng thái trên mạng xã hội của Đăng Dương như một lời cảm ơn ẩn ý mà huỵch toẹt gửi tới Thành An. Bảo Khang cười khẩy.

Vội vã ghê.

Làn khói thuốc cuối cùng tan biến vào không trung, Bảo Khang khẽ nhắm mắt, cố xua tan dòng nỗi bực dọc trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com