Allnegav Troi
Buổi chiều muộn, ánh nắng cuối ngày yếu ớt chiếu vào căn phòng trang trí xa hoa của Thành An, phủ một lớp cam mờ ảo lên không gian sang trọng. Thành An, sau khi tắm xong, chỉ mặc vội chiếc áo thun trắng, mái tóc vẫn còn ẩm, đang ngồi lặng lẽ bên cửa sổ lớn, hút thuốc và nhìn ra ngoài. Sài Gòn lúc này ồn ào, nhưng từ tầng cao như thế này, tất cả dường như bị thu nhỏ lại trong tầm mắt, như một bức tranh sống động mà Thành An chỉ cần ngắm qua cũng đã đủ.Ở phía bên kia phòng, Đức Duy đang nằm dài trên chiếc sofa da cao cấp, chân vắt chéo lên thành ghế, tay lướt điện thoại và miệng không ngừng nhai nhóp nhép chiếc kẹo cao su. Duy là một trong những người hiếm hoi được phép tự do ra vào căn phòng này mà không cần báo trước. Hai anh em lớn lên cùng nhau, Duy không phải người thân thích ruột rà, nhưng cậu là con trai của một gia đình thân thiết với nhà Thành An, được coi như em trai trong nhà. Cả hai gần như cùng lớn lên trong nhung lụa, sự kiêu hãnh và ánh mắt nhìn đời đều giống nhau. "Đây, đọc đi," Duy ném chiếc điện thoại về phía Thành An, giọng chán chường. Trên màn hình là một bài đăng mới trên trang cá nhân của Đăng Dương, khoe khoang về những thành tựu gần đây với vẻ đầy hãnh diện.Thành An liếc nhìn qua, không buồn chạm vào chiếc điện thoại, rồi lại quay ánh mắt ra cửa sổ. "Quan tâm làm gì?"Đức Duy nhếch mép, đôi mắt sắc lạnh bắn thẳng về phía anh trai mình. "Vui vẻ? Em mà là anh thì đã tống cổ thằng nhãi đó đi từ lâu rồi. Loại người như Đăng Dương ấy, chỉ biết dựa vào người khác để trèo lên, tài năng chẳng bao nhiêu mà cứ làm như mình giỏi giang lắm. Nếu không có anh, anh ta chẳng là gì cả."Thành An phì cười, gẩy tàn thuốc vào gạt tàn gần đó, ánh mắt lơ đãng. "Cũng không hẳn. Dương có tài đấy chứ. Có khả năng, chẳng qua chỉ cần một chút đẩy nhẹ thôi.""Khả năng? Anh gọi cái đó là khả năng à?" Đức Duy bật cười khinh bỉ, vắt tay ra sau đầu. "Đúng là anh ta hát được, nhưng cái chính là anh ta biết cách tỏ ra đáng thương trước mặt anh. Anh ta hiểu rõ rằng chỉ cần anh chi tiền là có thể được như bây giờ. Đó mới là điều anh ta giỏi."Thành An nhướng mày, không phản bác, mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, "Người ta lớn hơn em đấy Duy."Đức Duy bĩu môi kèm theo là cái nhún vai, thẳng nhóc không bao giờ giấu diếm sự khinh miệt đối với những người như Đăng Dương — những người Duy cho rằng chỉ là "món đồ chơi" trong cuộc đời Thành An."Em đừng ghét người ta quá như vậy," An nói, giọng cười thoáng trong từng lời. "Dương cũng không hẳn tệ đâu.""Không hẳn tệ?" Duy bật dậy, đôi mắt lóe lên một tia giận dữ. "Anh nghiêm túc đấy à? Em không hiểu nổi tại sao anh cứ để cho mấy kẻ như anh ta xuất hiện trong cuộc sống của mình. Đầu tiên là Bảo Khang, bây giờ là Đăng Dương. Toàn những kẻ chỉ biết bám víu vào anh để leo lên."An không trả lời ngay. Cậu đưa mắt nhìn Đức Duy, một nụ cười thoáng hiện trên môi. "Cũng thú vị mà. Cuộc sống phải có chút sắc màu chứ, đúng không?"Đức Duy lắc đầu, thở dài đầy bực dọc. Cậu chưa bao giờ hiểu nổi cái cách Thành An nhìn mọi thứ. Với Duy, cuộc sống là một trò chơi mà họ — những người sinh ra trong gia đình giàu có — luôn có lợi thế. Những người như Đăng Dương hay Bảo Khang chỉ là kẻ hám danh, mải mê tìm cách lợi dụng gia đình và tiền bạc của Thành An để tiến lên."Anh không thấy mệt à?" Duy hỏi, giọng đầy khinh miệt. "Lúc nào cũng phải gánh trên vai mấy kẻ chỉ biết bám vào anh. Bảo Khang là một ví dụ. Anh biết đấy, dù anh có bỏ hắn ta thế nào, hắn ta vẫn sẽ không buông tay. Loại người như Khang sẽ không dễ dàng chấp nhận mình bị gạt bỏ. Để rồi xem, hắn ta sẽ làm mọi cách để trở lại."Thành An ngả đầu ra sau, mắt nhắm lại, không phản ứng gì trước lời nói của Duy. Thực tế, Thành An hiểu tất cả những gì Duy nói, và vâng, Thành An cũng cho rằng điều đó đúng. Nhưng với An, mối quan hệ với Đăng Dương và cả Bảo Khang đều là những trò chơi mà bản thân Thành An thích thú tham gia. Đến khi nào thấy nhàm chán, Thành An sẽ tự dừng lại.Ngay lúc đó, cửa phòng đột ngột mở ra. Không báo trước, không một tiếng gõ cửa. Bảo Khang bước vào với sự tự tin của một người biết mình vẫn còn vị trí trong cuộc sống của Thành An. Bảo Khang mặc một bộ đồ màu đen, vẻ ngoài điển trai, lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút. Ánh mắt Khang lướt qua Duy trong một giây, rồi dừng lại trên Thành An."Lại đến không báo trước à?" Đức Duy gằn giọng, đứng dậy ngay lập tức, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bảo Khang. "Anh nghĩ đây là nhà của anh chắc?"Khang chỉ cười nhẹ, không trả lời câu hỏi của Duy. Bảo Khang bước đến gần Thành An, "Anh đến xem em thế nào thôi," Khang nói, "Anh thấy dạo này em quá bận rộn với... những mối quan hệ mới.""Dĩ nhiên rồi, niềm vui mới mà," Đức Duy châm chọc, đôi mắt sắc bén liếc Bảo Khang từ trên xuống dưới. "Bảo Khang, anh đến đây để nhắc anh An về việc anh từng là 'niềm vui cũ' à?"Bảo Khang không thèm để ý đến Duy mà ngồi xuống cạnh Thành An, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xoáy vào An. "Em lại hút thuốc à?" Khang hỏi, đưa tay cầm lấy điếu thuốc trên tay An và dập tắt vào gạt tàn. "Em biết anh không thích thấy em thế này."Thành An chỉ mỉm cười, để mặc Khang làm như vậy. "Anh đến chỉ để dạy em chuyện thuốc lá thôi à?"Bảo Khang nhướn mày. "Không hẳn. Anh nghe nói về Đăng Dương."Đức Duy ngay lập tức hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực, vẻ chán ghét hiện rõ trên khuôn mặt. "Thằng đấy à? Thật kệch cỡm. Một kẻ chỉ nhờ cậy vào tiền của anh trai tao để tồn tại mà lại tự cho mình là trung tâm của vũ trụ."Khang không buồn nhìn Duy, tiếp tục hướng sự chú ý về phía An. "Thằng nhóc đó đang đang đẩy mọi chuyện đi xa đấy," anh nói, giọng không có chút cảm xúc nhưng rõ ràng mang hàm ý phán xét."Lại chuyện này nữa," Thành An nhún vai. "Đăng Dương cần khẳng định mình mà.""Khẳng định gì chứ?" Đức Duy bật cười lớn. "Khẳng định rằng anh ta biết leo trèo à? Để em nói thẳng, Đăng Dương chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là một kẻ ham danh, mong được anh yêu thương. Nhưng ai cũng biết, anh chỉ coi anh ta như trò chơi thôi."Bảo Khang khẽ cười, ánh mắt lướt qua Duy rồi quay lại Thành An. "Anh không quan tâm cậu ta nghĩ gì. Nhưng có một điều chắc chắn, Thành An, không ai thay thế được anh."Thành An thở dài, đứng dậy, bước đến gần cửa sổ và phóng tầm mắt ra xa. Những ánh đèn thành phố bắt đầu bật sáng, cuộc sống bên ngoài vẫn tiếp tục sôi động. Ánh mắt dõi theo dòng xe cộ đông đúc bên dưới, Thành An tự tách mình ra khỏi không khí căng thẳng trong phòng. Trong lúc ấy, Đức Duy và Bảo Khang vẫn tiếp tục trao cho nhau những cái nhìn lạnh lùng.Bảo Khang, dù cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng rõ ràng không giấu được sự khó chịu khi biết về Đăng Dương. Từ khi Thành An để mắt tới Đăng Dương, sự quan tâm mà Khang từng có dần mờ nhạt. Khang biết mình vẫn có giá trị trong mắt An, nhưng sự hiện diện của Đăng Dương khiến Khang cảm thấy bị đe dọa. Và điều đó, dù Khang có giả vờ không quan tâm, vẫn khiến Bảo Khang khó chịu đến mức không thể ngồi yên.Ngược lại, Đức Duy thì khác. Duy không có chút kiên nhẫn nào đối với những "niềm vui" như Đăng Dương hay cả Bảo Khang. Duy ghét tất cả những kẻ lợi dụng An để tiến lên, và cái cách Đức Duy thể hiện sự khinh bỉ của mình thì không cần che giấu."Anh không thấy buồn cười sao?" Duy nói, giọng đầy mỉa mai. "Cả anh và Đăng Dương đều kệch cỡm, ai cũng chỉ là 'đồ chơi' mà thôi."Bảo Khang chậm rãi quay lại nhìn Duy, đôi mắt thâm trầm của anh lóe lên một tia thách thức. "Anh không nghĩ mình là đồ chơi của ai cả, Đức Duy. Ít nhất, anh là người đầu tiên trong đời Thành An. An biết điều đó, và An sẽ không bao giờ quên.""Anh chắc chứ?" Đức Duy nhếch mép. "Anh An đâu có sống bằng quá khứ. Cái anh trai tao cần là hiện tại và cảm giác mới mẻ. Anh nên hiểu điều đó, Bảo Khang."Bầu không khí giữa hai người căng như dây đàn, An chậm rãi quay lại, bước về phía sofa, rồi ngồi xuống. "Đừng như thế, những gì của anh vẫn là của anh mà, Bảo Khang."Bảo Khang khẽ cười, nhưng đó không phải là nụ cười vui vẻ. "Anh hiểu," Khang đáp lại, nhưng trong giọng nói có chút gì đó mỉa mai. "Anh chỉ muốn em nhớ rằng, những gì anh dành cho em không phải ai cũng làm được."Đức Duy lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế. "Thôi, em đi đây. Mệt mỏi quá," Duy nói, giọng ngao ngán. "Phạm Bảo Khang ạ, tao khuyên thật lòng, nếu anh nghĩ mình đặc biệt thì nên cẩn thận. Những 'niềm vui' của Thành An thay đổi nhanh lắm, mà anh thì chẳng còn mới mẻ gì đâu."Duy bước nhanh ra cửa, trước khi quay lại ném cho An một cái nhìn đầy ẩn ý. "Nhớ đấy, anh. Đừng để mấy trò chơi này làm anh quên mất ai mới là người thật sự quan trọng."Thành An chỉ cười nhẹ, không nói gì. Cửa đóng lại, và phòng khách chỉ còn lại Thành An và Bảo Khang. Không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh hơn, nhưng không vì thế mà bớt ngột ngạt.Bảo Khang nhìn Thành An một lúc lâu, đôi mắt Khang dường như muốn xuyên thấu suy nghĩ của Thành An. Nhưng An không để lộ điều gì. Thành An ngả người ra sau ghế, đôi mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà, rồi bất chợt quay sang Khang."Anh biết không, Khang?" An nói, giọng chậm rãi nhưng đầy sức nặng. "Dù anh có làm gì, hay Đăng Dương có nổi lên thế nào, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc em cảm thấy thế nào về cuộc sống này. Anh vẫn là anh, và Dương vẫn là Dương. Chẳng ai trong hai người thay đổi được điều đó."Bảo Khang im lặng, Khang hiểu rõ An hơn bất cứ ai khác — hiểu cả cái tính cách cả thèm chóng chán, luôn tìm kiếm điều mới mẻ, hiểu cả cái việc Thành An chỉ yêu bản thân và đồng tiền. Nhưng cũng chính vì hiểu rõ mà Bảo Khang luôn phải lo lắng. Bảo Khang sợ mình không còn mới mẻ, cũng sợ bản thân không còn có thể tạo ra giá trị cho Thành An. Bảo Khang biết, tình cảm của Thành An đối với anh không hề giống như với những người khác. Bảo Khang là người đầu tiên có được những ưu tiên của Thành An, và đã hơn ba năm trôi qua, một khoảng thời gian được cho là dài, nỗi sợ mất đi sự ưu tiên ấy vẫn luôn ám ảnh Khang từng ngày."Em đã thay đổi," Bảo Khang nói, đôi mắt đăm chiêu. "Ngày xưa, em không như thế này."Thành An nhìn thẳng vào mắt Khang, đôi môi cong lên thành một nụ cười nhẹ. "Không phải em thay đổi, Khang. Chỉ là anh đã quên rằng em vốn dĩ luôn như thế."
Buổi tối hôm ấy, khi Bảo Khang đã rời đi, căn nhà của Thành An trở nên trống trải một cách lạ lùng. Thành An ngồi một mình trong bóng tối, không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ những tòa nhà cao tầng ngoài kia chiếu qua cửa sổ lớn.Điện thoại của An bất chợt reo lên, màn hình hiện lên một tin nhắn từ Đăng Dương. Những lời ngọt ngào, kèm theo một bức ảnh Đăng Dương chụp từ buổi biểu diễn tối nay. Đăng Dương vẫn luôn như vậy, luôn tìm cách khẳng định sự hiện diện của mình trong cuộc sống của An bằng những lời yêu thương và sự nhiệt huyết. Nhưng đối với Thành An, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Thành An chỉ nhắn lại một câu ngắn gọn:"Ừ, em biết rồi. Dương đi ngủ sớm đi"Tắt điện thoại, Thành An nằm dài trên sofa, mắt nhìn lên trần nhà. Thành An nhớ lại lời của Đức Duy và cả Bảo Khang. Trong thế giới của Thành An, những mối quan hệ chỉ như những quân bài được sắp xếp cẩn thận. Thành An biết mình là người cầm trịch, và chẳng có ai — không phải Bảo Khang, cũng không phải Đăng Dương — có thể thay đổi được điều đó.Thành An ghét việc ai đó cố gắng thay đổi trật tự, cho nên, đừng cố thách thức Thành An.
Buổi tối hôm ấy, khi Bảo Khang đã rời đi, căn nhà của Thành An trở nên trống trải một cách lạ lùng. Thành An ngồi một mình trong bóng tối, không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ những tòa nhà cao tầng ngoài kia chiếu qua cửa sổ lớn.Điện thoại của An bất chợt reo lên, màn hình hiện lên một tin nhắn từ Đăng Dương. Những lời ngọt ngào, kèm theo một bức ảnh Đăng Dương chụp từ buổi biểu diễn tối nay. Đăng Dương vẫn luôn như vậy, luôn tìm cách khẳng định sự hiện diện của mình trong cuộc sống của An bằng những lời yêu thương và sự nhiệt huyết. Nhưng đối với Thành An, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Thành An chỉ nhắn lại một câu ngắn gọn:"Ừ, em biết rồi. Dương đi ngủ sớm đi"Tắt điện thoại, Thành An nằm dài trên sofa, mắt nhìn lên trần nhà. Thành An nhớ lại lời của Đức Duy và cả Bảo Khang. Trong thế giới của Thành An, những mối quan hệ chỉ như những quân bài được sắp xếp cẩn thận. Thành An biết mình là người cầm trịch, và chẳng có ai — không phải Bảo Khang, cũng không phải Đăng Dương — có thể thay đổi được điều đó.Thành An ghét việc ai đó cố gắng thay đổi trật tự, cho nên, đừng cố thách thức Thành An.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com