TruyenHHH.com

[Allluffy] Thời gian

06

yukino1010

Cậu thì đang ở trong vòng xoáy thời gian. Lần này khác hẳn với mấy lần trước. Lần này cậu ở trong này lâu hơn bình thường. Dòng thời gian trở trên méo mó, bắt đầu xuất hiện những vết nức. Bùm.

"LUFFY"

"Anh Ace?"

Trước mắt cậu bây giờ là một cảnh tượng rất hỗn loạn, cũng rất quen thuộc. Anh Ace vẫn còn sống? Đây là...đây là trận chiến thượng đỉnh năm đó. Cậu chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đột nhiên có một bàn tay nóng đỏ đang dần tiến về phía cậu. Khoảng cách ngày càng gần. Cậu sẽ lại chết sao?

Chỉ một chút nữa thôi là bàn tay đó chạm được đến cậu. Nhưng rồi nó khựng lại, rốt cuộc tại sao lại dừng lại? Chuyện gì xảy ra vậy.

Một chút nữa thôi là hắn đã có thể kết liễu được cậu nhưng tại sao hắn lại dừng lại. Hắn bị làm sao vậy? Cơ thể của hắn, lí trí của hắn không cho phép hắn làm thế với cậu. Đầu óc hắn bắt đầu nhói lên, kí ức của hắn bắt đầu lộn xộn, hắn ngã gục xuống. Hắn nhớ ra rồi. Nhớ ra cậu là ai rồi. Xém một xíu nữa thôi là hắn đã tự tay giết đi người mà hắn vẫn ngày đêm mong được gặp lại.

Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng mà trước khi hắn bình tĩnh lại thì không nên ở lại đây, Ace không suy nghĩ nhiều mà vác cậu lên vai, chạy về phía mọi người. Tất cả hải tặc ở đó cũng bắt đầu rút lui. Thủy sư đô đốc Sengoku thấy tình hình không như kế hoạch liền thay đổi phương án. Lập tức ra lệnh cho hải quân nhanh chóng vây bắt cho bằng được. Như hiểu được ý định, Shanks tóc đỏ từ đâu xuất hiện, phá tan hết tất cả ý định của hải quân. Cũng vì thế mà cuộc chiến dừng lại. Hải quân thất bại trước hải tặc, uy tín của hải quân dần bị giảm sút.

Luffy hiện giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng mà cuối cũng cậu đã cứu được Ace. Không nghĩ gì nhiều mà nhảy bổ vào người Ace mà nức nở.

"Anh Ace" rưng rưng nước mắt

"Luffy? Sao lại khóc"

"Em cứ tưởng lúc đó em tiêu đời rồi chứ" lau lau nước mắt

"Đồ ngốc Luffy, sao tự nhiên lại tới đó hả? Biết nguy hiểm lắm không?" Hơi lớn tiếng

"Em đến là để cứu anh Ace mà" cậu dũng được đà mà quát lên

"Anh đây mà cần em cứu à" lớn tiếng×2

"Em là em trai của anh mà" lớn tiếng×3

"Luffy!" Lặng người một lúc thì Ace lên tiếng.

"Gì?"

"Lần sau đừng hành động liều lĩnh như vậy nữa nhé, anh xin em đó"

"Anh Ace..."

"Lúc đó anh sợ lắm, Luffy. Anh sợ sẽ không được gặp lại em nữa, sợ em sẽ rời xa anh, anh chỉ còn mỗi mình em thôi Luffy à" sóng mũi bắt đầu đỏ lên.

"Anh Ace...anh đừng khóc mà. Em hứa sẽ không liều lĩnh như vậy nữa, em hứa mà!" Cậu nhanh chóng ôm hân vào lòng an ủi.

"Anh không tin"

"Vậy em phải làm sao thì anh mới tin đây?"

"Dùng hành động đi"

"Hành động?"

"Ừm" nói xong liền chỉ tay lên môi, ngụ ý muốn Luffy chủ động hôn hắn. Đúng là cao thủ không bằng tranh thủ.

Luffy cũng hiểu ý mà tiến lại gần. Ngay lúc môi gần chạm môi thì...

"Ui da... sao anh đánh tôi hả?" Ôm đầu cảm thán

"Ai cho cậu dụ dỗ Luffy của tôi hả?" Từ đâu nhảy ra giáng lên đầu Ace một cú đau điếng.

"Luffy nào của anh? Luffy của tôi mà"

"Đồ ngốc Luffy hắn nói vậy mà cũng tin" chuyển hướng sang gõ đầu Luffy.

"Sao lại đánh ta? Ngươi muốn chết sao?"

"Từ khi nào mà hai người họ thân thiết vậy chứ?" Nhìn hai người họ đuổi bắt nhau như vậy cũng có chút thắc mắc.

"Nè đứng lại đó cho ta"

Hắn chạy vô một góc tối của con tàu chờ cậu đuổi tới. Anh đây tính cả rồi.

"Ủa đâu rồi, mới thấy đây...á" bị kéo đi bất ngờ.

"Ngươi làm gì vậy hả?"

"Cuối cùng cũng gặp lại em, Luffy!" Ôm chầm lấy cậu, cũng phải thôi, tính ra cũng 26 năm hắn lùng sục cậu khắp nơi mà.

"Hể? Ngươi đang nói gì vậy?"

"Em có biết là anh đã tìm em suốt 26 năm không hả?"

"Nghĩ sao mà gọi ta là em hả?" Quát thẳng vào mặt hắn.

"Bộ em quên rồi sao? Cái lần ở Sabaody là do anh cứu em nên em đồng ý xưng hô như thế mà"

"Cái đó là ngươi ép ta mà, chứ ta đâu có muốn"

"Dù sao cũng đã đồng ý rồi"

"Kệ ngươi! Mau thả ta ra"

"Xưng hô đoàng hoàng đi rồi thả"

"Không"

"Vậy thì cứ đứng đây đi"

"Aaaa tức chết đi mà! Anh thả em ra đi"

"Như vậy mới được chứ" đặt lên trán cậu một nụ hôn rồi mới thả cậu ra.

"Nè nha! Đừng có mà được nước lấn tới"

"Nhìn mặt em đỏ lên hết rồi kìa! Luffy nhạy cảm quá"

"Đ...đỏ hồi nào" ngại ngùng che đi khuôn mặt của mình, chắc là bị nói trúng tim đen rồi.

"Haha! Luffy em cứ dễ thương như này sao anh chịu nổi đây"

"Đồ Marco đáng ghét" ngại quá nên chạy vào trong rồi, ở đây thêm chắc cậu  biến thành cà chua thiệt luôn quá.

Luffy, em vẫn như ngày nào, vẫn còn rất bướng bỉnh

Chạy vào bên trong tàu thì gặp Ace. Hắn thấy cậu cũng lên tiếng hỏi.

"Luffy! Nảy giờ em đi đâu vậy?"

"Em đi vòng vòng quanh tàu thôi"

"Mà sắp tới em định như nào?"

"Chắc là em sẽ tập hợp đồng đội lại rồi tiếp tục lên đường, bọn em đã hẹn nhau ở Sabaody rồi"

"Vậy để anh giúp em"

"Vậy thì tốt quá"

"Nhóc con, ngươi khá lắm" Râu Trắng từ đằng sau xuất hiện.

"Bố già?" Ngạc nhiên

"Vẫn còn gọi ta bằng cái tên đó sao?"

"À ta quên mất" gãi gãi đầu.

"Không sao. Cứ gọi theo ý của ngươi"

"Hai người quen nhau từ trước rồi sao?"

"Chuyện dài lắm, có dịp em sẽ kể anh nghe"

Sau vài ngày di chuyển thì cậu thì cậu cũng đã đến được Sabaody. Cũng đến lúc cậu phải chia tay mọi người rồi. Có chút hụt hẫn nhưng cũng phải rời đi thôi. Hành trình ra khơi của cậu phải tiếp tục rồi.

"Bảo trọng nha Luffy"

"Em biết rồi, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha"

"Ừm"

"Marco, anh cũng phải bảo trọng đó"

"Được! Nhớ phải cẩn thận"

"Tạm biệt mọi người nha, mong sẽ sớm gặp lại"

Bóng lưng của cậu bắt đầu khuất dần đến khi chẳng còn thấy gì nữa. Nhưng không hiểu sao vẫn có 2 cặp mắt không chịu rời đi.

"Đừng nhìn nữa, em ấy đi xa rồi" miệng thì nói vậy nhưng mắt vẫn không rời

"Kệ ta"

"Nói mau, rốt cuộc ngươi và Luffy là quan hệ thế nào hả?" Quay qua chất vấn Marco.

"Tại sao ta phải nói với ngươi"

"Ta cảnh cáo ngươi tránh xa Luffy ra, em ấy là của ta"

"Nằm mơ đi" tỏ ra khiêu khích

Cậu lại tiếp tục lên đường, cậu về lại tàu nhưng chẳng có ai ngoài những người bạn của Sanji cả, họ hứa là sẽ trông coi cho tới khi họ rời đảo. Đành vậy, cậu quyết định đi tới quán rượu chờ mọi người.

"Luffy! Ngươi đúng là rất bản lĩnh đó, gương mặt của ngươi tràn lan ra hết các mặt báo"

"Haha! Vậy thì phiền phức rồi"

"Nhưng mà mọi người chưa ai đến sao?"

"Chưa"

"Luffy! Ta có một lời đề nghị. Tất nhiên chỉ là đề nghị thôi còn làm theo hay không vẫn là ngươi quyết định"

"Ông cứ nói đi"

"Ta biết là ngươi rất muốn thực hiện ước mơ làm vua hải tặc nhưng ngươi thấy rồi đó... lần đụng độ với Kuma. Với sức mạnh hiện giờ của ngươi thì ta e rằng khó mà trụ nổi ở tân thế giới"

"Tôi hiểu"

"Ngươi có đồng ý để ta huấn luyện cho ngươi không? Chỉ 2 năm"

"Nếu vậy thì...nhờ ông" cậu suy nghĩ một hồi lâu cũng lên tiếng. Đúng thật là với sức mạnh hiện giờ của cậu nếu bước vào tân thế giới sẽ chẳng làm được gì.

"Đây chính xác là câu trả lời mà ta mong chờ"

"Nhưng mà làm sao để tôi có thể thông báo với đồng đội"

"Ta có ý này"

Vậy là sau đó Luffy đã làm như lời ông Rayleigh nói, cậu đã đến tổng bộ hải quân một lần nữa để gửi thông điệp đến các đồng đội. Sau hai năm nữa, nhất định sẽ tái ngộ. Chờ tôi.

"Luffy! Sau 2 năm nữa tôi nhất định sẽ mạnh hơn, nhất định" Zoro

"Chờ tôi, Luffy" Nami

"Luffy! 2 năm nữa gặp lại" Robin

"Cậu Luffy! Tôi sẽ chờ cậu" Brook

"2 năm nữa gặp lại nha" Usopp

"Luffy à! Tôi hiểu ý cậu rồi" Chopper

"Được thôi, hẹn gặp lại cậu" Sanji

"Sẽ nhanh thôi, siêu đẳng" Franky

Luffy sau khi rời tổng bộ cũng nhanh chóng bắt tay vào việc luyện tập. Cậu được Boa Hancock giúp đỡ nên cũng không khó để tìm được nơi phù hợp cho việc tập luyện.

"Luffy!"

"Có chuyện gì sao ông Rayleigh"

"Không hiểu sao ta lại cảm thấy ta đã gặp ngươi ở đâu đó trước đây"

"Thì 26 năm trước chứ đâu"

"Hửm?"

"Thật ra thì... tôi nói cái này ông đừng có cười tôi nha"

"Được rồi!"

"Chuyện là tôi đã trãi qua một chuyện rất khó tin. Đó là...bla bla..."

"Haha! Có chuyện đó luôn sao?"

"Ông đã hứa là không cười tôi rồi mà"

"À xin lỗi xin lỗi, ta không cố ý"

"Thật là..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com