2. | EDIT | Sau Khi Nhận Buff Từ Hệ Thống Nằm Vùng, Tôi Bị Nghi Ngờ Liên Tục.
Chương 81 Không chết là còn sống, còn sống là...
Miyano Akemi đang ở bệnh viện, ngồi bên mép giường một người đàn ông hôn mê, tay nắm điện thoại, vẻ mặt đầy lo lắng.Sao lại đúng vào hôm nay, đúng vào lúc này mà xảy ra tai nạn giao thông chứ... Dù cho chuyện này xả ra sớm hơn một ngày thôi thì mình cũng không đến mức lo lắng như bây giờ.Là một thành viên của tổ chức Áo Đen, Miyano Akemi luôn rất rõ thân phận của mình.Cha mẹ cô là nhà nghiên cứu của tổ chức, đã qua đời. Cô không có tài năng trong lĩnh vực này, ngược lại em gái Miyano Shiho lại thừa hưởng điều đó. Vì thế, tổ chức đã dốc lòng bồi dưỡng em gái cô, trao cho em gái mật danh 'Sherry', thậm chí đưa em gái ra nước ngoài đào tạo.Còn Miyano Akemi, thì làm con tin và là một dạng bảo hiểm, được phép ở lại trong nước, đi học, giao du như người bình thường...Từ trước đến nay, tổ chức không thường xuyên tìm đến Miyano Akemi, cô cũng không hiểu biết sâu về tổ chức. Thế nên, mấy ngày trước, khi đột nhiên nhận được điện thoại từ Vodka, một thành viên cấp cao của tổ chức, tim cô lập tức chùng xuống, suýt nữa nghĩ em gái xảy ra chuyện gì.Kết quả là họ sai cô đi làm bảo mẫu cho một thành viên cấp cao khác.Đối với Miyano Akemi, đây là một chuyện rất kỳ lạ, bởi vì trước đây tổ chức chỉ giám sát cô, không có yêu cầu gì nhiều hơn. Hiện tại cô thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học, vốn dĩ cứ nghĩ ít nhất có thể bình an chờ đến khi tốt nghiệp đại học... Sao lại nghĩ đến chuyện sai cô đi làm bảo mẫu chứ?"Tại sao lại là tôi?" Miyano Akemi cũng hỏi thẳng qua điện thoại.Vodka không nói thật, úp mở bảo: "Tính cách cô khá tốt, lại đang học ở Tokyo, khoảng cách cũng gần. Cái tên Botanist kia tính tình hơi kì quái... Nhưng cô yên tâm, làm bảo mẫu cho tên đó không phải là không có chút lợi ích nào đâu. Người trước đó làm bảo mẫu cho Botanist, chỉ mấy tháng đã đạt được mật danh rồi. Nếu cô đạt được mật danh, việc gặp lại em gái cô chắc cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều phải không?"Miyano Akemi thật ra không tin rằng chỉ cần làm bảo mẫu cho một thành viên có mật danh là mình cũng có thể đạt được mật danh, cũng vì có thể gần gũi hơn với em gái. Nghe cứ như vì nhiệm vụ quá gian nan, nên tổ chức phải treo một củ cà rốt trước mặt cô.Nhưng cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi, mong chờ tổ chức có thể thực hiện lời hứa dù chỉ một phần mười phần trăm, mật danh thì cô không trông mong, nhưng gặp em gái nhiều hơn thì chắc được chứ?Hơn nữa, dù là để kiềm chế em gái cô, tổ chức cũng không thể đưa cô cho những kẻ thích tra tấn hay thậm chí có thể giết cô được. Chắc là tên đó đơn thuần chỉ có tính tình rất tệ thôi.Nghĩ nhiều cũng vô ích, tổ chức vốn dĩ không cho cô quyền từ chối. Vì thế Miyano Akemi đồng ý với đề nghị này, lấy được cách liên lạc của Botanist, và hẹn gặp mặt hôm nay.Kết quả, giữa đường lại không hiểu sao va phải một người. Miyano Akemi không thể bỏ mặc người đang bất tỉnh, đành phải nhanh chóng xin lỗi Botanist rồi đưa người bất tỉnh đến bệnh viện.Không nghĩ tới, Botanist cư nhiên nói chính mình cũng muốn tới......Không ngờ, Botanist lại nói mình cũng muốn đến...Miyano Akemi tức khắc càng thêm căng thẳng.Có phải vì Botanist nghi ngờ mình không phục nên đang tìm cớ không? Cố ý đến bệnh viện kiểm tra? Chắc không đến mức đâu nhỉ, mình chỉ là nhân viên cấp thấp, nào dám cho thành viên cấp cao leo cây.Nhưng Vodka hình như có nhắc tới, trạng thái tinh thần của Botanist không được tốt lắm... Người bình thường sẽ không nghĩ vậy, nhưng người tâm thần thì khó nói, lỡ đâu là một tên hoang tưởng bị hại thì sao...Đúng rồi, còn phải nghĩ kỹ lời giải thích, "Nếu bỏ mặc anh ta, tiếp tục đi thẳng về nhà ngài Botanist, cảnh sát sẽ truy ra tôi, sau đó liên lụy đến ngài Botanist, nên tôi phải đưa anh ta đến bệnh viện".Như vậy có thể thuyết phục Botanist không?Cũng không biết Botanist rốt cuộc là tính cách như thế nào...Từ khi nhận được thông báo của Vodka, Miyano Akemi liền cùng Vodka gần đây, hợp thành một tổ đội "Cống hiến lượng lớn giá trị hoài nghi".Vodka gần đây động một tí là nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ Usuha Izuki đồng ý sảng khoái như vậy có phải có gì mờ ám không. Còn Miyano Akemi thì lúc nào cũng nghi ngờ tính cách của Botanist rốt cuộc kém cỏi, tồi tệ đến mức nào, người bảo mẫu trước kia vì sao lại rời đi...Usuha Izuki gần đây vừa mở thông báo hệ thống là có thể thấy hai người kia spam, trong lòng sung sướng. Ngay cả việc ba ngày liên tiếp mở gói quà may mắn rút phải gói mì ăn liền, bản thân không thích cậu ta cũng không tức giận.Còn Akai Shuichi, người đang giả vờ bất tỉnh để ăn vạ tổ chức, nằm trên giường đến lúc gần đủ thì từ từ mở mắt, nghi hoặc nhìn về phía Miyano Akemi đang đứng cạnh giường: "Cô là...""Tôi là Miyano Akemi, xin lỗi, tôi đã đụng phải anh, bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi?"Miyano Akemi trong lòng vẫn lo lắng chuyện Botanist, không biết đối phương khi nào sẽ xuất hiện, biểu hiện ra ngoài thì dù cô rất lo lắng Akai Shuichi, nhưng khi trò chuyện lại có một vẻ nôn nóng muốn rời đi.Cô không muốn liên lụy người vô tội vào tổ chức, nếu đầu óc Botanist thật sự không bình thường, đến đây xong xuôi đối phương rồi nói muốn diệt khẩu gì đó thì sao?Thế là Miyano Akemi nói được vài câu, liền không nhịn được nhìn đồng hồ treo tường, âm thầm tính toán thời gian Botanist sẽ đến: "Cái đó, nếu có vấn đề gì thì rung chuông gọi y tá nhé, tôi còn có chút việc, có thời gian sẽ đến thăm anh sau."Cô cảm thấy, tốt nhất là hẹn Botanist gặp ở đại sảnh, đừng để hai người kia chạm mặt thì hơn.Không biết Miyano Akemi đang nghĩ gì, Akai Shuichi từ từ đánh ra một dấu chấm hỏi: "............?"Điều này hình như không giống với đãi ngộ mà mình tưởng tượng cho lắm!Dựa theo thông tin mình điều tra được, nhân viên cấp thấp này hẳn là người thân của một thành viên cốt cán trong tổ chức, vì vậy dù xung quanh thường xuyên có người của tổ chức giám sát, nhưng lại không mấy khi can thiệp vào cuộc sống của cô ấy, gần như lớn lên như người bình thường, tính cách cũng dịu dàng chu đáo.Cuộc sống sinh viên tương đối tự do, không nhất thiết phải ở mãi trong trường, nên Miyano Akemi cũng thường xuyên lái xe ra ngoài hóng mát.Về lý thuyết, kiểu người có tính cách này, sau khi lái xe đâm trúng mình, chắc chắn sẽ vô cùng áy náy, hơn nữa lo lắng mình có để lại di chứng gì không. Theo thông tin trước đây thì hôm nay Miyano Akemi cũng không có hẹn hò, nên lẽ ra phải ở lại bệnh viện bầu bạn với bệnh nhân như mình...Sao mà lại phải đi ngay vậy? Còn vội vàng đến thế? Chẳng lẽ mình trông khó coi đến mức khiến người ta không muốn ở lại thêm một giây nào sao?Thế nhưng, đúng lúc Miyano Akemi vừa đứng dậy, cánh cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị kéo ra.Akai Shuichi tưởng là y tá hoặc bác sĩ, theo bản năng nhìn thoáng qua bên đó, rồi bị ánh sáng chói lóa bất ngờ làm chói mắt.Chỉ thấy người đến có một mái tóc bạc, đeo kính râm màu trà và khuyên tai hình ngôi sao vàng. Cậu ta mặc chiếc Haori màu xanh nhạt, để lộ áo thun đỏ bên trong có chữ 'Hiệp nghĩa' viết bằng Hán tự. Phía dưới mặc quần màu tím sẫm, trên cổ lỉnh kỉnh đeo mấy chuỗi đồ lấp lánh dài ngắn khác nhau, cổ tay trái đeo đủ loại đồng hồ nạm kim cương, cổ tay phải là vài sợi dây buộc tóc đủ màu hoặc hạt cườm may mắn các thứ lộn xộn.Bộ trang phục chất đầy chi tiết này, dù là Akai Shuichi, đặc vụ FBI có sức quan sát kinh người. Cũng phải hoa mắt chóng mặt, CPU suýt nữa thì cháy.Người nọ hoạt bát, rạng rỡ chào hỏi họ: "Chào buổi sáng và tiện thể chào buổi trưa luôn nha ~""Xin lỗi." Miyano Akemi ban đầu còn chưa kịp phản ứng, "Ngài..."Cô định hỏi ngài có phải đi nhầm phòng bệnh không, thì thấy người mặc đồ sành điệu kia đẩy đẩy kính râm, quay đầu nhìn về phía cô."Cô là Miyano Akemi? Đây là người cô đụng phải à? Không chết tức là còn sống, người sống là được rồi, bây giờ có nên phải nên xuất viện rồi không?"Akai Shuichi: "...?"Cái tên bỗng nhiên xuất hiện này là người của tổ chức sao? Phong cách ăn mặc và cách nói chuyện đều khó hiểu quá... Rõ ràng chỉ là tìm một nhân viên cấp dưới để ăn vạ, sao lại xuất hiện một tên kỳ quái như vậy?Chính lúc này, phiền phức nhất là sự biến đổi về số lượng người xuất hiện, hy vọng đừng ảnh hưởng đến nhiệm vụ nằm vùng của anh.Trong lòng Miyano Akemi cũng sợ hãi giật mình.Lúc này, tìm thấy phòng bệnh, ăn mặc không quá bình thường, lại còn một tiếng gọi đúng tên mình...Không lẽ người này chính là Botanist mà lẽ ra bản thân phải gặp mặt sao?!Vodka đừng nói tuổi tác, đến giới tính cũng chưa nói cho cô. Hại cô cứ tưởng Botanist là một gã ít nhất ba bốn mươi tuổi, tính cách quái dị... Ai ngờ, phong cách trang điểm và cách nói chuyện này, quả thực chỉ là một tên thanh niên nổi loạn."Đúng vậy, thưa ngài, tôi chính là Miyano Akemi." Miyano Akemi không tiện gọi mật danh thành viên tổ chức vào lúc này, "Xin lỗi, đã làm ngài phải chạy một chuyến...""Không sao đâu, cứ gọi tôi là Usuha là được." Usuha Izuki rất tự nhiên báo họ của mình, một chút cũng không sợ FBI đang vây xem sẽ điều tra mình. Cậu ta thậm chí còn nghênh ngang đi đến trước mặt Akai Shuichi, kéo kính râm gọng màu trà xuống nhìn nhìn, "Ừm, trông có vẻ khỏe mạnh lắm, có thể đánh mười người như tôi ấy chứ. Tôi thấy anh ta có thể xuất viện rồi."Akai Shuichi: "...Tôi vẫn muốn nghe phán đoán của bác sĩ hơn.""Không sao đâu, anh còn khó chịu chỗ nào thì cứ nói với tôi, cũng như nhau cả thôi."Nói rồi, Usuha Izuki liền ngồi xuống.Miyano Akemi đã đứng dậy rồi, nhưng Usuha Izuki có ghế trống không ngồi, cứ nhất quyết không khách khí ngồi xuống mép giường, thậm chí còn chắn ngang một cánh tay của Akai Shuichi."..." Akai Shuichi im lặng một chút, "Xin lỗi, cậu đè vào tay tôi rồi."Usuha Izuki làm ra vẻ nghiêm túc: "Cảm nhận được, chứng tỏ xương của anh không vấn đề gì, không bị liệt, thật tốt quá."Akai Shuichi đã mơ hồ nhận ra hình như có gì đó không ổn.Dù là thành viên của tổ chức, cũng không đến mức ngông cuồng như vậy trước mặt người thường chứ? Nghe nói ra ngoài còn phải giả vờ là thành viên công ty bình thường mà.Thái độ củagười tên Usuha này... Rốt cuộc là đã phát hiện thân phận của mình có vấn đề nên cố ý gây khó dễ, hay đơn thuần là tính cách tệ, thích trêu chọc người khác?Akai Shuichi liếc mắt thấy Miyano Akemi vẻ mặt lo lắng, rồi lại nhìn trang phục của tên này, đặc biệt là chiếc thánh giá, chuỗi hạt Phật và vòng cổ xương khô phong cách Punk, cảm thấy có lẽ là trường hợp sau.Ăn mặc thế kia, tính cách chắc chắn không dính dáng gì đến ngoan ngoãn nghe lời. Mức độ này cũng không phải là không thể nhịn, chỉ là bị một người như vậy xen ngang, không biết kế hoạch nằm vùng ban đầu của mình còn có dùng được không..."Cảm ơn, nếu cậu đã kiểm tra xong, có phải chúng ta có thể đi được rồi không?" Sau một hồi đấu tranh tâm lý, Akai Shuichi dùng giọng điệu của một nạn nhân đáng lẽ phải tức giận, nhưng vẫn phải giữ vẻ kiên nhẫn và lịch sự: "Vốn dĩ không sao, nhưng cậu cứ ngồi thế này mãi, có khi tôi bị liệt thật đấy.""A? Không sao đâu, dù sao anh thuận tay trái mà phải không?"Akai Shuichi: "...?!?!?!"Từ khi tên này bước vào, tay mình đã không nhúc nhích, sao tên này lại biết mình thuận tay trái được chứ!? Mình đã bị lộ rồi sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com