TruyenHHH.com

2. | EDIT | Sau Khi Nhận Buff Từ Hệ Thống Nằm Vùng, Tôi Bị Nghi Ngờ Liên Tục.

Chương 80 Nằm vùng FBI tự dâng mình tới cửa

Nhaconan

Usuha Izuki đang dọn dẹp nhà vệ sinh, vốn nghĩ Hagiwara Kenji lúc nãy gọi điện thoại và gửi tin nhắn tức giận như vậy, giờ chắc sẽ không nhắc đến chuyện gỡ bom trước đó nữa. Ai dè, đến bữa tối, cậu ta mới phát hiện ra bản thân đã đoán sai.

Có lẽ vì chiến thuật kéo dài thời gian thành công, Hagiwara Kenji cảm thấy thời điểm tốt nhất để nói đã trôi qua, mở lời cũng không tiện, liền gọi Matsuda Jinpei đến, để Matsuda Jinpei, người vẫn đang công tác đàng hoàng trong đội xử lý bom mìn với thân phận chính trực, thay mình bổ sung một bài giáo huấn.

Cũng may Matsuda Jinpei cũng đã qua giai đoạn tức giận nhất, hơn nữa giờ Sabukawa Fukaryu đang ở đội điều tra cơ động, nên lần này chủ yếu là giáo dục theo hướng.

'Cảnh sát được làm gì và không được làm gì', 'Một số chuyện dù trường cảnh sát không dạy nhưng làm sẽ bị xử phạt', 'Cậu cũng không muốn vất vả tốt nghiệp rồi mất việc chứ nhỉ?'.

"Vất vả cho Jinpei-chan rồi." Hagiwara Kenji đưa cốc nước cho Matsuda Jinpei đang nói khô cả cổ họng, "Shizuka-chan thật sự cần được giáo dục."

Matsuda Jinpei càu nhàu: "Vậy trường cảnh sát của cậu cần phải tự kiểm điểm lại đi, chuyện này vốn dĩ phải là vấn đề mà trường cảnh sát nên chỉnh lại chứ?"

"...Cậu xem, tớ với cậu cũng tốt nghiệp bình thường mà..."

Matsuda Jinpei im lặng một chốc, sau đó chuyển đề tài: "Dù có nói nhiều đến mấy, nếu bản thân thằng nhóc này không coi trọng mạng sống của mình, sau này vẫn sẽ xảy ra những vấn đề tương tự."

Sabukawa Fukaryu bị hai người nhìn chằm chằm, bình tĩnh nhấp một ngụm trà: "Tôi đương nhiên rất quý trọng sinh mệnh của mình, mỗi khi làm chuyện gì đều có sự nắm chắc mới làm như vậy."

"Cậu nghe đi, Hagi." Matsuda Jinpei cảm giác nắm đấm mình lại cứng lại, "Mình cảm thấy dạo này bản thân không thể nghe được mấy từ 'nắm chắc' nữa rồi!"

Giống như đang nói 'Lần sau còn dám' vậy!

Đồng dạng bị gọi tới liên hoan, Date Wataru sảng khoái cười hai tiếng: "Cũng không thể trông cậy vào Sabukawa-kun giống học sinh tiểu học mà ngoan ngoãn nhận sai được, mấy cậu ở vị trí của cậu ấy mà bị nói như vậy cũng khó mà phục lắm. Đặc biệt là cậu, Matsuda."

Matsuda Jinpei tặc lưỡi.

Hagiwara Kenji chỉ muốn Sabukawa Fukaryu ghi nhớ một chút, lần sau khi làm những chuyện mạo hiểm và dễ bị tố cáo, chỉ cần do dự thêm một lát là được. Anh cũng không trông mong thay đổi ý định của cậu ấy ngay lập tức, nên thấy vậy là đủ rồi, không định tiếp tục kéo dài chủ đề, cứ thế mà cho qua.

"Nói mới nhớ, lớp trưởng có phải mấy hôm trước vừa phá một vụ án không? Tớ thấy trên báo chí đều đăng tin, nói là cảnh sát phá án hiệu quả tăng lên đáng kể gì đó."

"À... Chuyện đó à."

Rõ ràng là chuyện đáng mừng, nhưng nhắc đến thì Date Wataru lại không còn vẻ tươi cười: "Thật ra không phải mình phá."

Usuha Izuki vừa nghe liền biết nói là vụ án nào, vì thế liền duy trì hình tượng Sabukawa Fukaryu, giữ im lặng một cách đầy chất lượng.

Sự chú ý của Matsuda Jinpei cũng bị thu hút: "Là cộng sự của đội trưởng phá à?"

"Cũng không phải." Date Wataru nhíu mày, "Là một thám tử lạ hoắc, tự xưng là thám tử lừng danh Conan."

"...Tự xưng là thám tử lừng danh?" Khóe miệng Matsuda Jinpei giật giật, "Nghe như một tên thích thể hiện."

Date Wataru thở dài: "Quả thật nghe có vẻ là như vậy, cả bộ đồ đó mặc lên người cũng cần phải có dũng khí dữ lắm. Xu hướng thời trang của giới trẻ bây giờ... Mình thật sự không hiểu nổi. Hơn nữa còn đặc biệt gây phân tán sự chú ý, mình cũng không biết bản thân  có nghiêm túc nhìn rõ mặt đối phương bao giờ chưa, cứ hồi tưởng là toàn thấy đủ thứ phản quang. Thật sự là mất mặt cảnh sát."

Kỳ lạ là những người khác hôm đó anh nhìn thấy, khi nhớ lại thì không có vấn đề gì, chỉ có thể đổ lỗi cho bản thân rèn luyện chưa đủ, thế mà lại không thể loại bỏ nhiễu loạn để quan sát rõ diện mạo mục tiêu.

Usuha Izuki lặng lẽ uống trà.

Hệ thống: 【Cậu xem cậu đã khiến một cảnh sát ưu tú thành ra nghi ngờ cả nhân sinh rồi kìa.】

【Đạo cụ dùng tốt, tại sao lại không dùng chứ?】 Usuha Izuki nói lý lẽ rõ ràng, 【Sau này cái khuyên tai cỏ bốn lá đó tôi sẽ không tháo ra đâu! Nó còn hợp với cái kẹp tóc cỏ bốn lá của tôi nữa chứ!】

Đó là đạo cụ cậu ta rút được từ nửa năm trước, hiệu quả rất đơn giản: Thu hút sự chú ý, tăng thêm sức hút.

Nghe nói ở bên hệ thống hảo cảm, đạo cụ này bán rất chạy, có thể khiến ánh mắt người khác không nhịn được dừng lại trên khuyên tai lâu hơn một chút, sau đó tiện thể bắt chuyện kiểu "Sao cậu nhìn tôi?", "Cậu thích cỏ bốn lá à?" v.v... để mở ra con đường "công lược" đối phương.

Usuha Izuki dựa vào việc rút được từ gói may mắn miễn phí mỗi ngày, đúng là nhặt được món hời.

Cậu ta không cần công lược người khác, chỉ cần khi người khác cố gắng quan sát mình, ánh mắt họ không kiểm soát được mà dừng lại trên khuyên tai thay vì trên mặt mình là được.

Người lạ mới gặp cơ bản là 100% trúng chiêu, theo thời gian hiệu quả dần yếu đi. Với những người đã quá quen với vẻ mặt cậu ta thì cũng chẳng cần thiết, nên Usuha Izuki nói "Sau này sẽ không tháo ra đâu", nhưng thật ra vẫn sẽ cẩn thận lựa chọn trường hợp sử dụng.

Đến nỗi thuộc tính tăng thêm sức hút, chỉ có thể nói bị cách ăn mặc và hành vi khoa trương kỳ quặc của Usuha Izuki làm triệt tiêu phần lớn, mỏng manh đến mức không ai cảm nhận được...

Usuha Izuki biết lý do sai lầm của Date Wataru, nhưng Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji không biết. Hai người sôi nổi an ủi Date Wataru, tiện thể hỏi vụ án đó rốt cuộc tình huống thế nào.

"...Vị thám tử đó chắc có liên quan đến băng đảng xã hội đen, nhưng không liên quan đến vụ án. Có lẽ chỉ vì muốn sớm thoát thân, tránh để sự việc lớn chuyện hơn, nên mới tích cực giúp phá án."

Date Wataru chần chừ nói: "Nhưng hung thủ bảo là bị cậu thám tử kia thuyết phục nên tự thú... Nếu đúng là người của xã hội đen, thì tên này đúng là có tính cách hơi kỳ quái... Haizz. Ăn mặc như thế, tính cách hiển nhiên cũng rất kỳ quái rồi, tớ đúng là nói thừa."

Sabukawa Fukaryu chầm chậm đặt chén trà xuống: "..."

Hệ thống: 【Nhịn đi, đó chẳng phải là mục đích của cậu sao! Huống chi bên tổ chức, số người nói cậu kỳ quặc cũng đâu có ít! Kỹ năng diễn xuất tệ hại của cậu giữ được đến giờ đâu phải dễ, đừng vì chuyện này mà hỏng hết!】

【Bọn họ thường sẽ không nói thẳng trước mặt tôi! Mà dù có nói thì tôi cũng có thể cãi lại trực tiếp! Đâu có chuyện không được cãi lại!】

Tuy rất khó chịu, nhưng vì đại cục, Usuha Izuki miễn cưỡng nhịn.

Hagiwara Kenji nghi ngờ nhìn Sabukawa Fukaryu.

Cứ có cảm giác hình như vừa rồi Shizuka-chan tâm rạng không được tốt lắm... À, có phải vì lớp trưởng nhắc đến băng đảng xã hội đen không?

Shizuka-chan bị ép gia nhập băng đảng, nên cảm xúc có chút dao động khi nhắc đến chủ đề này cũng là điều bình thường.

Vì Hagiwara Kenji đột nhiên quay đầu, Date Wataru cũng theo bản năng nhìn về phía bên đó.

Sabukawa Fukaryu đặt cả hai tay lên mặt bàn, vịn chén trà, như thể không hứng thú với chủ đề này, thẫn thờ nhìn tấm áp phích dán trên tường.

Dưới ánh đèn sắc lạnh, gương mặt trắng nõn như ngọc của cậu ta hiện rõ trong mắt Date Wataru. Hình dáng ấy dường như bỗng chốc trùng khớp với điều gì đó trong ký ức anh.

Nhưng khi cố gắng nghĩ kỹ hơn, lại chẳng nhớ ra được gì.

"Lớp trưởng?" Matsuda Jinpei gõ gõ chén rượu, "Sau đó thì sao, vụ án cuối cùng lại do các anh phá, là ý của cấp trên à?"

Date Wataru tỉnh lại: "Không, là ý của cậu thám tử Conan kia, chắc là cậu ta không tiện lộ mặt, nên nhường công lao cho bên cảnh sát."

Anh ta thật ra còn muốn nói với người bạn học cũ về việc gặp Morofushi Hiromitsu, rằng đối phương đang làm công việc rất nguy hiểm. Nhưng giờ đây có người ngoài... Dù là Date Wataru không mấy nghi ngờ Sabukawa Fukaryu, anh ta cũng không dám nhắc đến chủ đề này khi Sabukawa Fukaryu đang ở đó.

Matsuda Jinpei hừ một tiếng: "Giấu đầu lòi đuôi, cái gì mà thám tử Conan... Tôi là Edogawa Ranpo đây này!"

"Thôi được rồi." Hagiwara Kenji nói, "Tóm lại vụ án phá được là tốt rồi..."

"À, thật ra cũng chưa kết thúc hoàn toàn, vụ này phía sau còn liên lụy đến những chuyện phiền phức hơn, đã giao cho cục đối sách tội phạm có tổ chức rồi." Date Wataru nói, "Là vấn đề ma túy khá tràn lan ở Tokyo gần đây, đóng gói thành kẹo, sau đó dần dần sẽ cảm thấy không thỏa mãn, cuối cùng..."

Hagiwara Kenji sững sờ, vội vàng hỏi: "Đóng gói thành kẹo à? Có phải 'Kẹo cầu vòng' không?"

"Đúng vậy, bên họ gọi thế... Sao vậy?"

Hagiwara Kenji nói: "Có người ủy thác Shizuka-chan một vụ án, cũng liên quan đến cái kẹo cầu vồng này, thậm chí có học sinh cấp ba buôn bán nữa, tình hình rất nghiêm trọng."

À, là đang nói về vụ Kokonoe Yohito ủy thác tìm người kia.

Sabukawa Fukaryu chợt nhận ra, phối hợp gật đầu: "Nếu Date-san biết gì thì có thể nói thử xem sao?"

Date Wataru biết cũng không nhiều lắm, nhưng vẫn kể lại những gì mình biết và có thể nói cho Sabukawa Fukaryu.

Cuối cùng còn dặn dò: "Vụ này phía sau có liên quan đến thế lực ngầm, đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Matsuda Jinpei cạn lời: "Sợ cậu ta hành động thiếu suy nghĩ thì đừng nên để cậu ta nhận ủy thác này, cũng đừng nên nói cho Fukaryu-kun mấy chuyện đó... Nói đi nói lại, ai lại đi tìm một cảnh sát thực tập để ủy thác chuyện này chứ?!"

Hagiwara Kenji im lặng một chút: "Jinpei-chan còn chưa biết cái truyền thuyết kia à?"

"Cái gì?"

"'Lúc không có manh mối, cứ đi theo sau cảnh sát Moriarty, dù vụ án của bản thân không có tiến triển gì thì cũng có thể nhặt được công trạng khác'... Đại loại thế."

Date Wataru: "...???"

Matsuda Jinpei: "...Mình thật sự chưa từng nghe nói qua, 'cảnh sát Moriarty' là cái biệt danh trer trâu gì vậy, chắc chỉ truyền miệng trong phạm vi nhỏ thôi?"

Sự thật chứng minh, dù là phạm vi nhỏ đến đâu, cố ý hỏi thì cũng có thể hỏi ra.

Ngày hôm sau, Sabukawa Fukaryu đi làm ở đội điều tra cơ động, vừa vào đã nhận lấy ánh mắt kỳ lạ của cảnh sát Shima.

Cảnh sát Shima trước khi làm đồng đội của Ibuki Ai, cũng đã điều tra về Ibuki Ai. Trước đó vì quá bận nên quên mất chuyện còn một cảnh sát thực tập mình đang dẫn dắt, cũng không đi điều tra Sabukawa Fukaryu, chỉ vào cùng ngày trò chuyện một chút với Hagiwara Kenji, người cũng không biết gì về lời đồn.

Nhưng khi rảnh rỗi sau giờ tan tầm, anh ta nhớ đến việc Sabukawa Fukaryu đã giúp phá không ít vụ án, liền đi hỏi thăm người quen một chút, sau đó liền nghe được lời đồn kì quái này.

Nghĩ lại vụ án mạng buổi trưa hôm đó, rồi buổi tối gọi cơm hộp cũng có thể bắt được một đám trộm cướp tập thể, một ngày nhận được hai công trạng... Cảnh sát Shima liền cảm thấy, cái lời đồn này tuy nghe có vẻ không khoa học, nhưng nhất định là tổng kết từ kinh nghiệm...

Công trạng tuy hấp dẫn, nhưng đối với cảnh sát Shima, tốt nhất là không có vụ án nào xảy ra, điều đó chứng tỏ mọi người trong khu vực đó đều đang sống yên bình.

Vì thế, trước khi đi tuần tra, cảnh sát Shima với giọng điệu nặng nề vỗ vai Sabukawa Fukaryu: "Thu lại chút năng lực thần thông của cậu đi, để hôm nay bình an vô sự."

Ibuki Ai đi ngang qua không hiểu rõ: "Thần thông gì cơ? Muốn nhờ Sabukawa-kun hôm nay cũng phá thêm nhiều vụ án sao? Vậy có cần phải dâng vật cúng bái gì không?"

Nói đoạn liền đưa chiếc bánh dưa lưới trong tay cho Sabukawa Fukaryu.

Usuha Izuki: "..."

Cũng may Ibuki Ai "miệng quạ đen" không thành sự thật. Suốt 24 giờ tuần tra, toàn là mấy chuyện lặt vặt thường ngày như mèo mắc kẹt trên cây không xuống được, người già ngã trong nhà không tự đứng dậy nổi (có những việc thậm chí còn không nên gọi báo cảnh sát). Không có vụ án mạng nào cần họ phải đến trước, ban đêm cũng không gặp thêm băng nhóm tội phạm mới nào.

Đến 9 giờ sáng hôm sau, mọi người về trụ sở và bàn giao cho ca tiếp theo, cảnh sát Shima lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên lời đồn chỉ là lời đồn, con người vẫn nên tin vào khoa học, đâu dễ dàng gặp án mạng đến thế!

Kokonoe Yohito cũng có mặt ở trụ sở: "Sabukawa-kun, cậu không về nhà ngay sao?"

Những người khác nghi hoặc nhìn lại, không hiểu sao hai người này lại thân thiết đến vậy.

Sabukawa Fukaryu hơi cạn lời với sự khiên trì của Kokonoe Yohito, nhưng cậu ta cũng không ghét những người quá có trách nhiệm như thế này: "Không, tôi đi tìm bạn... Vụ anh ủy thác tôi vẫn nhớ mà."

"...Thành thật xin lỗi, làm phiền Sabukawa-kun." Kokonoe Yohito cúi đầu chào Sabukawa Fukaryu.

Usuha Izuki xua xua tay, nhanh chóng chuồn đi.

Vodka đã đưa hộp thư của cậu ta cho Miyano Akemi. Miyano Akemi hôm qua đã gửi email xác nhận thời gian đến dọn dẹp vệ sinh. Hôm nay cậu ít nhất phải xuất hiện để đưa chìa khóa cho cô ấy, xong rồi mới đổi sang áo choàng khác được.

Hơn nữa cậu ta cũng muốn dùng "Bản Đồ Vạn Năng" giúp Kokonoe Yohito tìm cái tên học sinh chưa bị bắt kia, kẻ có thể sẽ dính líu đến đám buôn ma túy, để Kokonoe Yohito nhanh chóng chuyển đi khỏi căn hộ bên cạnh căn hộ của cậu ta. 

Kết quả là cậu vừa tìm được một chỗ để thay đổi thân phận, trở về thân phận thật thì liền nhận được tin nhắn của Miyano Akemi.

【Vô cùng xin lỗi, Botanist, trên đường lái xe, tôi không cẩn thận đụng phải một người, bây giờ đang định đưa người đó đến bệnh viện xxx...】

Mắt Usuha Izuki sáng rực, lập tức trả lời tin nhắn: 【Chờ tôi, tôi cũng qua đó.】

.

Đây tuyệt đối là Akai Shuichi rồi! Miyano Akemi vừa mới về dưới trướng mình, tên nằm vùng FBI này liền tự mình dâng tới cửa, thật là khách sáo quá đi mà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com