TruyenHHH.com

12. [EDIT - OG]🐇 [XUYÊN THƯ] Vai ác quốc sư xinh đẹp như hoa

🐇Chương 7: Đệ nhất mỹ nhân

ThThanhHinVng

Lại một buổi sáng sớm.

Kinh thành.

Trời vẫn chưa hửng sáng, người gõ mõ điểm canh đã đi qua các con phố, ngõ hẻm.@TửuHoa

Có nhà bên đường nghe tiếng mõ, mơ màng tỉnh dậy, thấy trời còn sớm nên định ngủ thêm một lát. Nhưng ngay sau đó, họ lại nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ cuối phố vọng đến.

Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, mang theo sát khí nặng nề như dẫm thẳng lên lòng người, khiến người ta vô cớ cảm thấy bất an.

Cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Có đứa trẻ ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng một người cưỡi trên lưng con tuấn mã màu đen cao lớn.

Hiên Viên Sâm xuống ngựa trước cửa cung, sau đó đi bộ vào trong.

Thị vệ và cung nhân không ai ngăn được, đành để một thái giám nhanh chóng chạy tới Phúc Ninh Điện báo tin cho Lý Thịnh Phong.

Lúc đó, Lý Thịnh Phong đã thức dậy và đang dùng bữa sáng trong điện.

Nghe tin báo, hắn ta ra lệnh cung nữ dọn bữa sáng đi, đồng thời bảo cung nhân không được cản Hiên Viên Sâm. Sau đó, hắn ta chỉnh lại long bào, ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, gật đầu nhẹ, chờ Hiên Viên Sâm đến.

Thiếu niên mới lớn, dung mạo vẫn còn nét non nớt và kiêu căng, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm như hồ nước, bình tĩnh mà trầm ổn, khí thế áp đảo người khác.

Từ xa đã nghe rõ tiếng bước chân của Hiên Viên Sâm.

Hiên Viên Sâm tập võ từ nhỏ, luyện được một thân võ công cao cường, đi đứng nhẹ nhàng không chút tiếng động. Nếu hắn ta không cố ý lên tiếng, trong triều đình này, e rằng chỉ có Thẩm Chiết Chi mới có thể nhận ra hắn ta đã đến.

Nhưng hôm nay, hắn ta không hề che giấu sự hiện diện của mình.

Đôi ủng sắt giẫm mạnh lên nền đá phiến, phát ra âm thanh trầm đục khiến lòng người run sợ.

Hiên Viên Sâm tiến vào, lập tức quỳ một gối xuống đất, uy thế vẫn không giảm: "Bái kiến hoàng thượng."

Hắn ta là Trấn Bắc Tướng Quân được tiên đế đích thân phong tước, có đặc quyền không cần quỳ trước hoàng đế.@TửuHoa

Khi Lý Thịnh Phong tranh giành ngôi báu, hắn ta đã không giúp phe con vợ cả của tiên đế. Chỉ riêng điều đó đã là sự trợ giúp rất lớn đối với Lý Thịnh Phong.

Bởi vậy, sau khi Lý Thịnh Phong đăng cơ, không chỉ giữ nguyên các đặc quyền của hắn ta mà còn ban thêm phong thưởng, địa vị càng thêm hiển hách. Vì thế, chuyện hắn ta ngang nhiên vào cung như hôm nay cũng không bị truy cứu.

Lý Thịnh Phong ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, cúi mắt nhìn xuống Hiên Viên Sâm.

Hôm nay, Hiên Viên Sâm mặc chiến bào, áo đen, giáp bạc.

Không giống một người vào cung bái kiến hoàng đế, mà trông như kẻ sẵn sàng lao thẳng ra chiến trường ngay giây tiếp theo.

Lý Thịnh Phong trầm ngâm, rồi mới lên tiếng: "Hiên Viên tướng quân mau đứng lên. Hôm nay tướng quân vào cung gặp trẫm có chuyện gì?"

Dù bảo đối phương mau đứng lên, nhưng giọng điệu và cử chỉ của Lý Thịnh Phong lại không hề vội vã. Lý Thịnh Phong tựa người vào ghế, nghiêng đầu chống cằm, dáng vẻ vô cùng ung dung.

Hiên Viên Sâm trầm giọng nói: "Hôm nay có tin cấp báo, nói rằng biên giới phía bắc bị man di quấy nhiễu nhiều lần, dân chúng ở các thành trì lớn nhỏ đều chịu ảnh hưởng. Nếu thần còn không quay về, e rằng sẽ để lại hậu họa. Nghĩ đến sự an nguy của bách tính nơi biên cương, thần xin được ở lại Bắc Cương mãi mãi."

Giọng Hiên Viên Sâm vang vọng, mạnh mẽ như sấm rền nhưng lại ẩn chứa sự nặng nề và mất mát khôn cùng.

"Hạ thần khẩn cầu —— vĩnh viễn không trở về kinh thành."

Ánh mắt Lý Thịnh Phong khẽ nheo lại.

Nhìn vào gương mặt chìm trong bóng tối của Hiên Viên Sâm, Lý Thịnh Phong bỗng chốc đứng bật dậy.

"Hiên Viên tướng quân, sao lại nói ra lời này?"@TửuHoa

Hiên Viên Sâm vẫn quỳ dưới đất không nhúc nhích, nhưng khi nghe câu hỏi ấy, mắt hắn ta khẽ động, tròng mắt đỏ ngầu lên.

"Từ Bắc Cương đến kinh thành phải mất nhiều ngày. Nếu trong khoảng thời gian này, man di kéo đến xâm phạm thì đó chính là lỗi của thần."

Chỉ vì lý do đó thôi sao?

Không thể nhìn thấu.

Lý Thịnh Phong lại quan sát Hiên Viên Sâm vài lần, sau đó một lần nữa ngồi trở lại ghế.

"Trẫm đồng ý."

"Từ nay về sau, mỗi năm tướng quân chỉ cần cử phó tướng hồi kinh báo cáo công việc là đủ."

Hiên Viên Sâm siết chặt tay: "Tạ ơn hoàng thượng."

Lý Thịnh Phong khẽ cười, nhìn theo bóng lưng Hiên Viên Sâm rời đi.

Đợi đến khi thân ảnh Hiên Viên Sâm hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, nụ cười trong mắt Lý Thịnh Phong vẫn chưa biến mất. Cậu ta khẽ gõ nhẹ lên tay vịn, rồi hỏi tên thái giám đứng phía sau: "Thừa tướng hiện giờ thế nào rồi?"

Hôm qua, thừa tướng cáo bệnh không lên triều. Sau khi bãi triều, cậu ta đã sai người đến phủ thừa tướng xem xét tình hình. Quản sự trong phủ báo lại rằng thừa tướng bị trọng bệnh, cần nghỉ ngơi bảy ngày.

Thái giám đáp: "Thừa tướng đã quỳ trước cửa phủ quốc sư suốt hai ngày nay."

Nụ cười trong mắt Lý Thịnh Phong càng sâu thêm.

Người khác cho rằng nếu Thẩm Chiết Chi chết, người chịu đả kích nặng nề nhất chắc chắn là cậu ta.

Nhưng thực ra, hoàn toàn không phải vậy.@TửuHoa

Người hưởng lợi lớn nhất chính là cậu ta.

Thẩm Chiết Chi nắm quyền khuynh đảo triều đình, có vô số người ủng hộ. Nếu không trừ khử y, ngôi vị hoàng đế của cậu ta, nếu Thẩm Chiết Chi muốn, lúc nào cũng có thể bị lật đổ.

Cậu ta biết, các quan viên thân cận với Thẩm Chiết Chi đều đã ngầm thỏa thuận sẽ phò trợ cậu ta. Dù Thẩm Chiết Chi có chết, bọn họ dù bất mãn cũng không thể không nghe lệnh cậu ta.

Như thừa tướng, hiện giờ chắc hẳn căm hận cậu ta đến tận xương tủy, nhưng cuối cùng vẫn chỉ cáo bệnh bảy ngày rồi sau đó cũng phải quay lại triều đình làm việc. Nếu ông vì oán hận mà lơ là chức trách, cậu ta hoàn toàn có thể phế bỏ ông, thay bằng tâm phúc của mình.

Nụ cười trên môi càng đậm, nhưng ánh mắt Lý Thịnh Phong lại lạnh lẽo vô cùng.

Thái giám lấy từ trong tay áo ra một chiếc mặt nạ bạc đã bị sứt mẻ, khẽ hỏi: "Hoàng thượng, vật này nhặt được từ đống phế tích của phủ quốc sư, xin hỏi nên xử lý thế nào?"

Lý Thịnh Phong khép mắt, phất tay tùy ý: "Vứt đi."

Những thứ này không cần lưu lại.

Cậu ta tin rằng mình có thể làm tốt hơn Thẩm Chiết Chi.

Dù không có Thẩm Chiết Chi, cậu ta vẫn có thể làm một hoàng đế tốt.

Lý Thịnh Phong siết chặt vạt áo thêu rồng.

Cậu ta nhất định làm được.

Thái giám lĩnh mệnh, rời khỏi Phúc Ninh điện.

Nhìn trước nhìn sau thấy xung quanh không có ai, thái giám do dự một chút rồi cuối cùng vẫn không nỡ vứt đi chiếc mặt nạ bạc mà dùng vải bọc lại, lặng lẽ giấu vào trong tay áo.

——

Sáng sớm, Thẩm Chiết Chi đã giục ngựa đi Giang Nam tìm thầy thuốc.@TửuHoa

Trước đây, khi khảo sát Giang Nam, y từng quen biết một lão y sư. Tuy lão có tính tình cổ quái, nhưng y thuật vô cùng cao siêu, lại thêm miệng lưỡi cay nghiệt. Nếu muốn chữa trị vết thương cho Quý Cảnh Chi, không ai thích hợp hơn lão.

Từ sáng sớm y đã xuất môn, đến tận chính ngọ* mới phi ngựa trở về.

*chính ngọ: 12 giờ trưa

Lão y sư tóc hoa râm, trên lưng đeo theo một hòm thuốc. Nhìn thấy căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ, lão khẽ nhướng mày, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Chiết Chi.

Lão biết rõ thân phận của Thẩm Chiết Chi.

Đường đường là quốc sư, lại sống trong một nơi như thế này sao?

Thẩm Chiết Chi buộc ngựa vào gốc cây, không có ý định giải thích, chỉ dẫn theo lão y sư, đẩy cửa bước vào phòng.

"Ngươi bình thường không tìm ta, lần này lại..." Lão y sư đang nói, chợt nhìn thấy một nam nhân tuấn mỹ ngồi bên bếp lửa. Lão khẽ nheo mắt rồi lập tức quay đầu, giọng điệu đầy vẻ quả nhiên là thế nói với Thẩm Chiết Chi: "Cuối cùng ngươi cũng chịu nuôi dưỡng tình nhân rồi sao?"

Sắc mặt Thẩm Chiết Chi và Quý Cảnh Chi đồng loạt tối sầm lại.

"Trước đừng vội nấu cơm, để ta xem vết thương trước đã."

Lão y sư mặc kệ sắc mặt hai người ra sao, đặt hòm thuốc xuống rồi định kéo tay Quý Cảnh Chi ra kiểm tra.

Quý Cảnh Chi vẫn bất động, thậm chí còn ngồi chặt hơn vào bếp lò, như thể quyết tâm giữ vững vị trí này.

"Này, tiểu tử kia, đừng có lì lợm nữa. Khám xong sớm thì ăn cơm sớm, đừng có làm lỡ bữa của ta."@TửuHoa

Thẩm Chiết Chi vừa xắn tay áo lên vừa nói xen vào: "Cảnh Chi, trước tiên để y sư kiểm tra vết thương đi, ta sẽ nấu cơm."

—— Ta sẽ nấu cơm.

Sau một khoảng im lặng, lão y sư buông tay Quý Cảnh Chi ra, quay sang cất lại hòm thuốc vào chỗ cũ.

Quý Cảnh Chi chỉ lẳng lặng thêm củi vào bếp.

Lão y sư khẽ hắng giọng, nói ngượng nghịu: "Ăn xong rồi kiểm tra vết thương cũng không muộn."

Quý Cảnh Chi gật đầu, khuôn mặt tuấn tú không biểu lộ chút gì khác thường: "Ừ."

Thẩm Chiết Chi: "......"

Cuối cùng, ba người vẫn ăn đồ ăn do Quý Cảnh Chi nấu.

Bề ngoài trông hắn không có gì nổi bật, nhưng tay nghề lại ngoài sức tưởng tượng. Cụ thể thế nào thì chỉ cần nhìn lão y sư ăn đến ba bát cơm là biết.

Thẩm Chiết Chi cẩn thận nhấm nháp thức ăn, cố gắng đoán xem Quý Cảnh Chi đã dùng gia vị gì.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của y, khóe môi Quý Cảnh Chi khẽ nhếch lên.

Sau khi ăn xong, Thẩm Chiết Chi dìu Quý Cảnh Chi về giường, lão y sư ngồi khoanh chân trên chiếc ghế cũ kỹ, cẩn thận kiểm tra vết thương.

Vết thương của Quý Cảnh Chi nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của Thẩm Chiết Chi.

Nhưng cũng may vẫn có thể chữa trị.@TửuHoa

Sau khi Thẩm Chiết Chi thay mấy thau nước dính đầy máu, lão y sư mới rửa sạch tay, dùng vải sạch băng bó vết thương trên đùi Quý Cảnh Chi.

"Nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng, hạn chế đi lại. Vài ngày nữa ta sẽ quay lại thay thuốc, đừng có mà chạy lung tung làm gãy chân đấy."

Thẩm Chiết Chi và Quý Cảnh Chi đồng thời biến sắc mặt.

"Cần đến nửa tháng sao?"

Ban đầu, Thẩm Chiết Chi chỉ định giữ Quý Cảnh Chi lại vài ngày, hắn dạy nấu ăn, đổi lại được chỗ ở, sau đó đường ai nấy đi, không ai nợ ai.

Quý Cảnh Chi cũng không định ở đây lâu, thậm chí còn không thể ở lại lâu.

Kẻ ám sát hắn chưa hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn sẽ tiếp tục truy lùng. Chúng vốn dĩ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, nếu biết tiểu tử mù đang che giấu hắn, nhất định sẽ không tha.

Chuyện này liên quan đến hắn, không thể kéo tiểu tử mù này vào.

Lão y sư nhìn biểu cảm của cả hai, trợn tròn mắt: "Nửa tháng mà còn chê dài! Đổi người khác có khi phải ba tháng ấy chứ, còn dám than phiền?"

Thẩm Chiết Chi cảm thấy đau đầu, sợ lão y sư lại càm ràm nên nhanh chóng đổi chủ đề.

Lão y sư hừ hừ vài tiếng, cuối cùng cũng xách hòm thuốc lên, chắp tay sau lưng tức giận bỏ đi.

Thẩm Chiết Chi vừa định tiễn lão ra cửa thì thấy lão y sư đột nhiên quay lại, nói: "Con ngựa của ngươi trông cũng không tệ, ta lấy đi nhé. Vài hôm nữa ta đến thay thuốc rồi trả."

Dứt lời, lão thực sự tháo dây cương, dắt ngựa đi mất.@TửuHoa

Thẩm Chiết Chi bật cười, dựa vào khung cửa nhìn lão y sư khuất dần, đến khi không còn thấy bóng dáng mới quay vào phòng.

Thấy Thẩm Chiết Chi lại gần, Quý Cảnh Chi lên tiếng: "Ta với ngươi đã ước định chỉ —"

"Ở lại đã." Thẩm Chiết Chi ngậm một dải vải trắng buộc tóc trong miệng, vén tay áo lên rồi cột tóc lại, tiếp tục nói: "Lão già đó nhận nơi này rồi, sau này chỉ đến đây chữa bệnh, đổi chỗ khác lão sẽ không chịu đi. Ngươi cứ ở lại nửa tháng rồi đi."

Y lại cười nói: "Có đầu bếp miễn phí nửa tháng, xem như ta lời rồi."

Những lời Quý Cảnh Chi định nói cuối cùng cũng nuốt lại, chỉ để lại một tiếng đáp khẽ, hắn gật đầu: "Ừ."

Hắn biết mình nên rời đi.

Nhưng không hiểu sao, lại không thể mở miệng nói ra.

Thôi vậy.

Hắn sẽ bảo vệ tiểu tử mù này.

Vừa thay thuốc xong, hiện tại vẫn không thể cử động nhiều, chỉ có thể nửa ngồi trên giường, nhìn Thẩm Chiết Chi bận rộn trong bếp.

Tiểu tử mù này thực sự có dáng vẻ rất đẹp.

Mái tóc đen dài chỉ buộc hờ bằng một dải lụa trắng, để lộ chiếc cổ thon dài.@TửuHoa

Đường nét cằm mềm mại như họa, đôi môi đỏ tươi, phần giữa môi còn có sắc hồng đậm hơn một chút, trông như vô tình thoa một lớp son nhạt, càng thêm mê hoặc.

So với những mỹ nhân được tung hô là đệ nhất kinh thành, y còn đẹp hơn gấp bội.

Ngón tay Quý Cảnh Chi khẽ động.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com