12 Edit Og Xuyen Thu Vai Ac Quoc Su Xinh Dep Nhu Hoa
Thẩm Chiết Chi mặc áo trong chỉnh tề rồi với mái tóc còn rối, đi vào bếp, múc mấy gáo nước đổ vào nồi và đun lên.May mà hôm nay y lấy thêm một ít nước, nếu không thì không biết làm sao để Quý Cảnh Chi rửa sạch người.@TửuHoa—— Một người bị thương nặng như Quý Cảnh Chi mà ngủ trên mặt đất ẩm ướt thì không ổn, nhưng nếu một người toàn thân đầy bùn ngủ trên giường của y, Thẩm Chiết Chi lại càng không thể chấp nhận.Quý Cảnh Chi đã sơ cứu xong vết thương, lúc này đang nằm nghiêng trên ghế, lặng lẽ quan sát từng đường nét của Thẩm Chiết Chi dưới ánh sáng bập bùng.Thẩm Chiết Chi ngồi bên bếp lửa, ánh lửa phản chiếu lên gương mặt y khiến đường nét càng thêm rõ ràng.Y sớm đã nhận ra ánh mắt sáng rực từ phía không xa, tuy rằng có phần mãnh liệt, nhưng không mang theo ác ý nên cũng không quan tâm để ý.Trước đây có vô số người nhìn chằm chằm y, đến mức nếu gom lại chắc có thể lập thành một đoàn trong quân đội. Nếu y cứ bận tâm đến từng người, chắc chắn sẽ bị quấy nhiễu đến chết.Lâu dần, y học cách làm lơ và không để trong lòng.Gió lùa qua khe cửa sổ, thổi thẳng vào lưng y. Tóc y vốn còn ướt, bị cơn gió lạnh thổi qua, càng thêm lạnh buốt.Thẩm Chiết Chi kéo chặt quần áo, ngồi sát bếp lửa hơn.Quý Cảnh Chi nhìn thấy cảnh tượng ấy, theo bản năng muốn ngồi dậy khoác thêm áo cho y. Nhưng cơn đau nhói trên đùi lập tức kéo hắn trở lại thực tại.Hắn vậy mà lại quên mất bản thân vẫn còn vết thương, cũng quên luôn việc mình vốn không có áo ngoài để đưa, hơn nữa ngay cả quần áo hắn đang mặc cũng là do Thẩm Chiết Chi cung cấp sau khi hắn lau sạch cơ thể.@TửuHoaQuần áo của hắn lúc này đang đặt chung với quần áo của Thẩm Chiết Chi, cả hai đều bị ném vào thùng gỗ, đợi mai đem ra suối giặt sạch.Thấy Thẩm Chiết Chi không định mặc thêm áo, Quý Cảnh Chi chỉ có thể lên tiếng: "Nếu lạnh, ngươi mặc thêm một lớp đi."Thẩm Chiết Chi lắc đầu, lớp tuyết trắng ngoài trời nhẹ nhàng bay lượn: "Chỉ là cửa sổ bị gió lùa thôi, ngồi sát bếp một chút là ổn rồi."Y nói thật.Trong phòng vẫn còn vương hơi ấm từ lần tắm trước của y, cộng thêm bếp lửa đang cháy, thực ra cũng không quá lạnh.Quý Cảnh Chi im lặng, không nói thêm gì nữa, chỉ nhắm mắt lại, dự định chợp mắt một lát.Khi nhắm mắt, thính giác bỗng trở nên nhạy bén hơn. Những âm thanh nhỏ bé thường ngày không để ý tới, giờ lại như bị khuếch đại vô hạn.Hắn nghe thấy tiếng nước mưa tí tách rơi xuống lá cây và cửa sổ. Cũng nghe thấy tiếng củi lửa nổ "tách" trong bếp.Những âm thanh ấy không khiến hắn thấy phiền, ngược lại còn mang đến một cảm giác an tâm khó tả.Ở phủ vương gia hay trong cung điện, đám hạ nhân và quan viên luôn giữ im lặng tuyệt đối, sợ làm hắn phật ý. Dù là ngày thường hay ngày hội, phủ vương gia lúc nào cũng tĩnh lặng đến mức như đã chết.Giờ đây, nhờ một sự sắp đặt nào đó của số phận, hắn được tiếp xúc với sự ấm áp của nhân gian. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy bản thân giống như một con người thực sự."Ta đi vo gạo, nấu cơm trước. Ngươi tự lau mình đi, nước có chút nóng, cẩn thận một chút."Quý Cảnh Chi đang đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng bị kéo trở lại hiện thực bởi giọng nói của Thẩm Chiết Chi.@TửuHoaThẩm Chiết Chi đã đổ nước ấm vào chậu gỗ, bê đến trước mặt Quý Cảnh Chi, khom lưng đặt lên chiếc ghế bên cạnh hắn."Cảm ơn."Quý Cảnh Chi hoàn hồn, nhưng cũng không nghe rõ Thẩm Chiết Chi vừa nói gì. Vừa cảm ơn xong, hắn đưa tay xuống nước cầm khăn lông lên.Vừa chạm vào nước ấm, cảm giác nóng bừng lan khắp cơ thể khiến hắn giật bắn người.Thẩm Chiết Chi khẽ vuốt lọn tóc rũ bên tai ra sau, nhẹ nhàng cười một cái.Quý Cảnh Chi lập tức giấu những ngón tay hơi đỏ vì nước nóng vào trong tay áo. Vừa ngẩng đầu lên, hắn bắt gặp nụ cười chưa kịp thu lại của Thẩm Chiết Chi, lập tức hỏi: "Ngươi nhìn thấy sao?"Từ lúc gặp Thẩm Chiết Chi, câu hỏi này luôn xuất hiện trong đầu hắn.Mặc dù Thẩm Chiết Chi bị mù, nhưng trong phòng y lại hành động rất tự nhiên, thậm chí phản ứng với một số cử chỉ của hắn chẳng khác gì người bình thường."Không nhìn thấy." Thẩm Chiết Chi lắc đầu. "Nhưng ta có thể nghe thấy.""Ta có thể nghe thấy tiếng ngón tay ngươi chạm vào mặt nước. Cũng có thể nghe thấy nhịp thở không ổn định của ngươi. Thậm chí nghe được tiếng quần áo trên người ngươi cọ xát."Ánh mắt Quý Cảnh Chi hơi dao động, đột nhiên đưa tay về phía mặt Thẩm Chiết Chi.Thẩm Chiết Chi không né tránh, mặc kệ Quý Cảnh Chi chạm vào mặt mình. Sau đó, như thể mới phản ứng lại, y lùi lại một bước.Ngón tay chai sạn của Quý Cảnh Chi lướt qua gò má Thẩm Chiết Chi khiến một sợi tóc đen theo động tác mà bay lên, vô tình rơi xuống lòng bàn tay hắn.Mái tóc mềm mại ấy, tựa như mang theo chút ngứa ngáy vương lại trong lòng bàn tay.Hắn dường như còn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt của gỗ thông.@TửuHoaThẩm Chiết Chi giữ nguyên nét mặt: "Ngươi đang làm gì vậy?"Y rõ ràng biết nhưng vẫn cố hỏi.Y biết Quý Cảnh Chi đang thử mình.Có lẽ Quý Cảnh Chi nghi ngờ y đang giả mù, cũng có thể nghi ngờ y có ý đồ không trong sáng."Trên mặt ngươi có chút bụi. Xin lỗi, ta thất lễ rồi."Quý Cảnh Chi rút tay lại.Thẩm Chiết Chi không tỏ thái độ với lời bào chữa của hắn, chỉ xoay người đi vào bếp.Quý Cảnh Chi hơi ngượng, sờ sờ chóp mũi của mình, đầu mũi vì vậy mà hơi ửng đỏ.Không lẽ chọc giận tiểu tử mù này rồi?Tiểu tử mù có vẻ giận dỗi ở trong bếp loay hoay một lúc, cuối cùng cũng cầm một nắm rau xanh mang đến.Y hỏi: "Đây là hành tây hay hành lá?"Khóe miệng Quý Cảnh Chi giật nhẹ: "Rau hẹ.""......"Thẩm Chiết Chi im lặng trong giây lát, rồi nói: "Ta cũng đoán thế."Quý Cảnh Chi bật cười.Thẩm Chiết Chi lại quay vào bếp tiếp tục loay hoay.Khoảng nửa canh giờ sau, Quý Cảnh Chi cuối cùng cũng được ăn tối.@TửuHoa"......"Nhìn bát cơm trắng ở giữa cháo và cơm khô cùng đĩa rau hẹ xào không rõ hình dạng, Quý Cảnh Chi chìm vào trầm tư."Cảnh Chi?"Thẩm Chiết Chi gắp một đũa đồ ăn bỏ vào chén mình trước, thấy Quý Cảnh Chi vẫn không động đũa, lập tức nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi không ăn?"Quý Cảnh Chi chần chừ gắp thử một miếng bỏ vào miệng."......"Thẩm Chiết Chi đầy mong chờ: "Hương vị thế nào?"Quý Cảnh Chi nở nụ cười: "Ngày mai để ta nấu cơm đi. Dù chân ta bị thương, nhưng vẫn có thể nấu ăn được."Cái vị ngọt kỳ lạ này vẫn còn đọng trong miệng, kích thích cả khoang miệng lẫn thần kinh hắn.Quý Cảnh Chi đoán, Thẩm Chiết Chi chắc đã nhầm đường với muối mà bỏ thẳng vào thức ăn.Cảm giác bị kiếm đâm vào ngực ngày trước cũng không có lực sát thương như món ăn này.Thẩm Chiết Chi hiểu ý của Quý Cảnh Chi.@TửuHoaCuối cùng, hai người đều không đủ can đảm để ăn hết đĩa đồ ăn kia. Chỉ ăn vài miếng cơm trắng rồi dọn dẹp bát đũa, sau đó thổi tắt nến, chui vào chăn.Lần đầu tiên Thẩm Chiết Chi ngủ chung giường với người khác.Trước đây, nhiều nhất y cũng chỉ ngồi bên giường ru Lý Thịnh Phong ngủ, đợi hắn ta ngủ rồi rời đi. Nhưng lần này, y phải thực sự cùng người khác chia sẻ một đêm trên cùng một chiếc giường.Nằm nghiêng về phía Quý Cảnh Chi thì có chút ngại ngùng, đưa lưng lại thì cảm thấy kỳ quái. Sau một giây cân nhắc, Thẩm Chiết Chi chọn cách nằm thẳng.Quý Cảnh Chi cũng có suy nghĩ tương tự.Hắn gối hai tay sau đầu, quay sang nhìn Thẩm Chiết Chi."Chiết Chi, ngươi đối với ai cũng vậy sao?""Ý ngươi là gì?""Chính là..."Quý Cảnh Chi nghĩ ngợi, rồi chỉ vào mình: "Như thế này, chăm sóc người khác như vậy."— Chăm sóc như chăm sóc cho Quý Cảnh Chi sao?Thẩm Chiết Chi hỏi lại: "Như vậy thì có vấn đề gì không?""Không phải có vấn đề, chỉ là cảm thấy..."@TửuHoaCảm thấy gì, Quý Cảnh Chi cũng không rõ.Hắn chỉ cảm thấy, Thẩm Chiết Chi quá ôn nhu."Không hẳn vậy."Thẩm Chiết Chi trầm ngâm một lát, đưa tay che mặt để Quý Cảnh Chi không nhìn thấy biểu cảm của y.Y không đối xử với ai cũng như vậy.Y không có một trái tim quá ấm áp, cũng không phải kiểu người thích làm Bồ Tát sống cứu độ chúng sinh.Những năm qua, người duy nhất y thực sự quan tâm là vị hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng kia.Nhưng đến giờ, dường như chẳng còn gì đáng để y để tâm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com