và dòng sông trôi mãi, giữa bất tận lặng im
39 lượt thích / 523 lượt đọc
Lần đầu tôi gặp An Vân, anh đang nhìn dòng sông. Trời đổ mưa to. Trong áng mịt mù là quầng mưa tầm tã, mặt sông khoác lên tầng xám xịt nhạt nhẽo, tựa một bức họa cổ bị che khuất bởi lớp bụi thời gian. Tôi ngắm An Vân đến khi cơn mưa dứt. Tôi nhớ Vân, và giọt mưa loáng thoáng, và sông chảy màu tro, đến tận khi tuổi xuân chỉ còn lưu vị dĩ vãng.
(a story about incomplete love)