Trọn đời không hối tiếc
0 lượt thích / 2 lượt đọc
-Anh sẽ không bao giờ quên em chứ phải không?
Cảnh Nguyên ngắm nhìn Đông An,hôn lên trán cậu,đáp lại: -Em không đi nữa thì tôi sẽ nhớ,em mà đi thì tôi sẽ quên.Em biết tôi rất nhanh quên mà.
Đông An im lặng cậu đưa tay ôm lấy Cảnh Nguyên,giọng nghèn nghẹn: -Em phải đi rồi,nhưng em sẽ đợi anh.Đợi đến khi nào ta gặp lại nhau một lần nữa.Được chứ?
-Được.