SƯ PHỤ ! TA KHÔNG HỐI HẬN
1 lượt thích / 75 lượt đọc
Một tiểu cô nương được sư phụ nhận nuôi và trở thành sát thủ bậc nhất kinh thành. Nhiều biến cố xảy ra khiến bí mật bị thời gian chôn vùi dần trỗi dậy. Nàng vì sư phụ không tiếc mạng sống, cớ sao chỉ vì .... sư phụ lại giết nàng... nhưng là nàng không hối hận vẫn thủy chung yêu người như trước, nhẹ nhằng nhắm lại đôi mắt nặng trịch nàng nhẹ gọi "sư phụ".
Gió thổi càng mạnh tuyết rơi càng nhiều Ngạo Thiên vẫn đứng nhìn nấm mồ trước mặt nhẹ nhàng vuốt tấm bia lạnh gắt, ánh mắt mông lung như đang nghĩ tới một khoảng thờ gian trước đây luôn có một cục bông đỏ rực nhỏ chạy lại chỗ hắn miệng nhỏ không ngừng kiều "sư phụ" Rồi là một đại cô nương luôn nhìn hắn bằng ánh mắt tình ý nồng đậm vẻ mặt thẹn thùng nói yêu hắn Bỗng trước mắt hắn thấy hình ảnh thân hình nhỏ bé của nàng đang bị tuyết trắng vùi lấp, những bông tuyết thấm đỏ bởi máu nàng vẻ mặt nàng thanh thản cứ vậy bỏ lại hắn xa mãi Nhẹ hôn lên bia mộ nàng, hắn nhẹ nói "xin lỗi,Nguyệt nhi" Hắn thấy thân ảnh đỏ rực của nàng nhẹ dắt hắn cùng đi về phía vực. Hắn thấy nàng vẫn nở nụ cười thiên chân như xưa miệng nhỏ vẫn không ngừng gọi dịu ngọt hai tiếng "sư phụ" khiến lòng hắn ấm áp, nhẹ nở nụ cười khiếm hoi trên mặt hắn bước từng bước theo nàng
Sau này giang hồ truyền miệng nhau về câu chuyện bi thương của họ nhưng đó là một tình yêu đẹp....