Ngày ta bên nhau vẫn còn đó chăng?...
166 lượt thích / 3571 lượt đọc
Bản thân vốn dĩ biết...
Mình không thể yêu người ta.
Bất lực trông chờ, mòn mỏi hai hàng mi ngấn lệ.
Tại sao...
Chỉ là... tại sao chứ?...
Thế giới này... không lẽ không có một người để nàng rung động hay sao?
Bằng mọi giá, tại sao phải chọn đúng người này chứ?...
Hai người chúng ta, là những con người thuộc về hai nơi hoàn toàn lạ lẫm. Cho dù là mối tình đơn phương, lặng lẽ xuất phát từ một phía. Hay là chúng ta quả thực có thương nhau, dẫu chăng chính y là đất sét vô tri vô giác...
Chúng ta đơn giản, chỉ bên nhau là nhờ cái Lệnh Chú trên tay, nhờ cái trận chiến quyết sinh quyết tử này.
Thì vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ có một cái kết, rất hậu hĩnh cho hai người chúng ta đâu...
Chuyện này... không nên đâm đầu vào, muốn có là có... không muốn là không muốn.
Ấy nhưng mỗi khi bản thân muốn từ bỏ...
Trái tim bóp nghẹn thật đau đớn, khôn nguôi đến mức khó cưỡng khó cầu. Hơi thở đứt quãng... điều tiết trông khò khè...
Nó hành hạ nàng muốn chết...
Muốn chết...
Nhưng...
Cư nhiên người ấy... lúc nào cũng đúng lúc xuất hiện. Khóe môi yêu kiều rạng rỡ, nở nụ cười thật ấm áp... làm trái tim thiếu nữ khẽ rung động. Đáy mắt màu đen láy lộ màu nắng hạnh phúc, được phủ thêm mái tóc trùng màu lòa xòa.
Lấp lánh... làm đối phương không thẹn chỉ muốn khảm vào cơ thể.
Bảo vệ hết đời.
"Chủ nhân, Enkidu tôi... đã có mặt"