Mùa thu, lá rụng, thấy em về.
0 lượt thích / 16 lượt đọc
Đôi mắt cười híp lại tinh nghịch và khuôn miệng xinh xắn luôn nở nụ cười của em.
Giờ đây, nó đã không còn thuộc về riêng tôi nữa.
.
Tựa như mái tóc dài của em, giờ đây đã nhuốm màu hoá chất nồng nặc, cũn cỡn, xa lạ.
Tôi biết, tôi không nên và chẳng có lý do để can thiệp vào cuộc đời của em, tôi biết, em chưa từng thuộc về tôi, dù là trong khoảnh khắc nào đi chăng nữa.
Nhưng trái tim tôi lại chẳng thể nào dứt tin vào điều đó mặc cho nó đau đến tê dại.
Thật khờ phải không em.
.
Tôi chỉ muốn hỏi em, một câu thôi, một câu duy nhất.
"Liệu, đáng không?"
.
Liệu có đáng vì một người, mà bỏ đi tất cả không em.