
Một câu chuyện nhỏ
5 lượt thích / 28 lượt đọc
Tối quá. Tối và ẩm. Khi tôi có nhận thức thì đã thấy mình ở đây rồi. Tôi định vươn tay sờ soạng, nhưng bỗng hoảng hốt khi không cảm nhận được tay, chân đâu hết. Sợ đến nỗi tôi muốn thét lên, nhưng cũng chợt nhận ra mình không có miệng để kêu ra tiếng. Thật kỳ lạ. Tôi cảm thấy mình không nên là thế này, trong thâm tâm có cái gì đó mách bảo tôi nên là một sinh vật có tay để cầm nắm, chân để đi, có mắt, mũi, miệng và chắc chắn là biết nói.