Mạch
0 lượt thích / 5 lượt đọc
Tôi có một mối tình đẹp lắm, người ta hay gọi là trai tài gái sắc ý. Anh là người lạnh lùng, ít nói, không biết bộc lộ cảm xúc, nhưng bù lại, anh thương tui lắm. Anh luôn biết khi nào tui đói, luôn đứng đợi dưới nhà tui với những món quà nho nhỏ, vì tui anh chuyển nhà lại gần tui hơn, anh luôn cười xoa đầu tui làm gì đó vô tri,... nhiều lắm, những thứ nho nhỏ anh làm cho tui làm tui hạnh phúc từng ngày. Còn tôi, tôi là người khá là hài hước, khá là lạc quan, đôi lúc cũng hơi vô tư quá đà, là kiểu người khi yêu là trao đi tất cả mà không cần nhận lại ấy. Hai con người trái ngược nhau nhưng không hiểu sao nữa, chúng tôi va vào nhau như tên lửa đạn đạo, đứa đứng yên, đứa lao đi. Tui rất thích cái cách anh lon ton qua nhà tui, đưa tui cái kẹo rồi bảo: " nay đi ngoài đường, vấp cục đá nên mua kẹo cho em", hay những lần giận hờn vu vơ khi qua nhà làm bất ngờ mà tui đi chơi đâu mất tiu, không dám trách, anh chỉ hờn dỗi bảo "chạ thương tuôi". Còn có những ngày mưa nữa chứ, ai bảo ngày mưa là ngày buồn nhất, không quản nắng mưa anh luôn tò tò chạy theo tui rong ruỗi kháp nẻo đường, tạo cho tui những niềm vui, bất ngờ hehehe. Tí tách, tí tách, tí tách, mưa rồi, mưa ướt vài tôi rồi, mưa trôi đi những mộng tưởng kia rồi, thì ra người chủ động chỉ là tôi.