Khi lá phong che kín cả khoảng trời - Đồng nhân Thiên Quan Tứ Phúc
6 lượt thích / 57 lượt đọc
• Tác phẩm: Khi lá phong che kín cả khoảng trời - Đồng nhân Thiên Quan Tứ Phúc.
• Tác giả: Ngạn.
• Thể loại: Fanfic, boylove, hiện đại, sad ending.
• Số chương: 01.
• Một trích đoạn nhỏ trong tác phẩm:
"Thiếu niên áo đỏ tựa lá phong, đạo trưởng áo trắng vương chút bụi. Hai bọn họ nắm lấy tay nhau, chân rảo bước đến đạo quán nho nhỏ, bước vào thắp nén nhang, xong lại đi xuống gian bếp sau nhà. Mỗi ngày đều như vậy, hạnh phúc mãi ngàn năm."
"Nghe thích nhỉ, những ngàn năm."
"Hửm, anh nói gì cơ, em không nghe rõ."
"Không có gì đâu, Tam Lang."
"Vậy em đọc anh nghe cuốn khác nhé."
"Tam Lang này."
"Vâng."
"Mai sau em phải sống thật tốt đấy, cũng nên cười thật nhiều thật nhiều vào."
Sau khi phát hiện mình sắp phải rời đi, anh thi thoảng lại nói mấy lời như thế. Nghe cứ như thể anh sắp chết vậy, dù đó có là sự thật đi chăng nữa...
"Anh ơi."
"Tam Lang."
"Anh à."
"Tam Lang à."
Nhìn gương mặt mỏi mệt của Hoa Thành do mấy đêm thức trắng chăm anh, anh mỉm cười vui vẻ.
Nhìn gương mặt nhợt nhạt của Tạ Liên do căn bệnh quái ác kia hành hạ, cậu đau lòng biết bao.
Hai người nắm lấy tay nhau, Tạ Liên chìm vào giấc ngủ thật dài.
"Anh ơi, ngủ ngon nhé."
"Em yêu anh."
Trời đổ mưa, một cơn mưa xối xả.
• Chú ý: Mình không có nhiều kinh nghiệm viết văn để chau chuốt câu từ, một số sẽ lậm QT hoặc sai chính tả. Bởi vậy mình rất mong các cậu nhắc nhở để mình sửa sai ạ.