Hồi ức bản Dạ khúc
2 lượt thích / 17 lượt đọc
"Yêu người mãi với thời gian
Lòng này muôn kiếp yêu người... Thề mãi không rời...
Khi đã yêu ai rồi sẽ yêu suốt đời...
Nơi này em vẫn mong chờ...mong chờ anh mãi..."
Liệu có chuyện ghét nhau không cần lí do? Minh Luân mãi vẫn không hiểu được, vì sao Thiên Vĩ lại ghét mình đến vậy. Từ ngày biết Thiên Vĩ, đêm nào nó cũng mơ thấy giấc mơ, về một khu vườn hoa hồng. Nơi ấy có một người cứ mãi chơi violin, tấu lên một bản tình ca u sầu. Là điềm báo hay là một ký ức bị quên lãng? Chỉ là một người không hiểu mình, hà cớ gì nó quyết phải tìm cho được nguyên nhân? Quyết không muốn Thiên Vĩ ghét mình? Đối với nó, Thiên Vĩ quan trọng đến thế nào? Và còn người trong giấc mơ là ai?...