Hãy nắm tay em thêm lần nữa
2 lượt thích / 45 lượt đọc
Người ta nói: Nếu một ngày cuộc sống của bạn bị nhuốm màu đen, hãy cầm bút và tô điểm cho nó nhưng vì sao lấp lánh. Nghe những lời này, Nghi Lâm chỉ cười cười lạnh. Danh nhân vĩ đại thường có cái tật thích giao lưu học thức uyên bác, đã vậy lại còn toàn đi lừa người. Ngày đầu gặp anh, mặt trời sáng chói. Anh ngồi đó, khẽ rũ mi mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm dư thừa, thân hình bất động trên chiếc xe lăn điện W-HA-1031 tưởng như một con rối gỗ xinh đẹp chỉ dành cho giới thượng lưu. Anh lên tiếng, âm thanh trầm trầm pha chút lạnh lùng: "Công việc đầu tiên của cô: cút!" Lần đầu làm việc chung, anh bất chấp tất cả đuổi theo nghi phạm. Cô không đành lòng, giọng điệu lại có chút bình thản hờ hững nhìn anh đau đớn vật vã vẫn cắn răng không lên tiếng : " Thượng tá, anh không cần gắng gượng như vậy. Những kẻ đó có hóa thành tro cũng chẳng chạy được khỏi vòng pháp luật, đây không phải công việc đến phiên một kẻ như anh làm. Cứ cho là anh bắt được họ rồi thì sao? Không biết liệu tôi có thể lý giải rằng anh- đường đường một kẻ có kinh nghiệm, chức vụ, bằng cấp lại không biết sống chết đi làm cái việc ngu xuẩn này chỉ vì cái thứ anh gọi là danh vọng, tôn nghiêm???" Anh đưa tay khẽ quệt mồ hôi mướt mát trên trán, cắn răng gằn từng chữ mà Nghi Lâm cho rằng là câu nói dài nhất trong đời, khuôn mặt trắng nhợt, thần sắc vẫn lãnh đạm, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm là tia sáng rực rỡ mà cô chưa từng thấy bao giờ: "......." "....!!!"