CHỈ SỢ TƯƠNG TƯ KHỔ [edit]
1 lượt thích / 60 lượt đọc
Ai nha! Rốt cuộc tiểu bạch xà mà nàng đợi tám năm cũng được đưa tới!
Nàng kinh ngạc mở hai mắt nhìn vào giỏ trúc dò xét. Thật lâu sau, vẫn
không thấy có âm thanh.
"Vị công tử này, ta muốn chính là tiểu bạch xà."
"Ta biết."
"Phải là màu trắng."
"Ta biết."
"Phải có hình dạng của rắn."
"Ta biết."
"Phải nhìn thấy được."
"Ta biết."
"Như vậy, tiểu bạch xà của ta đâu?"
"... Ách, không... Không thấy."
Không thấy?! Thật sự là ông trời cũng giúp nàng, vừa vặn, nàng có thể
trao đổi điều kiện với hắn!
Hắc hắc hắc, trông người này khi tức giận mà vẫn thanh tú, nói chuyện
còn nhỏ giọng hơn so với cô nương nhà người ta.
Nhìn nhã nhặn như vậy, chắc là người đọc sách rồi, cá tính ôn hòa như
con thỏ con, bộ dạng thoạt nhìn có vẻ rất dễ khi dễ.
Sau khi thử một lần, quả nhiên là không phải dễ lừa gạt một cách bình
thường.
Cái này... Nàng từ từ lừa hắn mới được.