Cánh đồng cỏ lau phía chân trời nắng hạ
0 lượt thích / 97 lượt đọc
Bầu trời năm ấy là những gì đẹp nhất, dịu dàng nhất, hài hòa nhất. Là cảm nhận khi hoàng hôn đỏ rực buông xuống phía chân trời bao phủ lấy vùng đất rộng lớn, được trải dài bằng những ngọn cỏ lau đang yên tĩnh bỗng rung động vì cơn gió. Khoảnh khắc ấy lòng người bỗng chợt xao xuyến rồi nặng chĩu. Từng chút một, lớp vỏ bọc bao lấy trái tim mềm yếu vỡ vụn, đau đớn, tủi hờn hòa quyện cùng những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má, đôi tay buông thõng bỗng chốc được nắm lấy. Một chất giọng trầm ấm vang lên.
" Tôi che cho cậu rồi muốn khóc thì khóc thật lớn. Khóc xong rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Thời khắc đó chính là sự chuyển giao giữa hoàng hôn và màn đêm, trên bầu trời kia dần hiện lên những vì tinh tú mờ ảo. Thời điểm ấy bên trong một người là màn đêm còn người kia là vầng trăng khuyết, không đầy đặn, không tròn chịa nhưng lại vì tương tư mà tỏa sáng cả một khoảng trời. Đó là khi mối tình chớm nở.