Anh Thảo Muộn là lời yêu chưa thể nói
0 lượt thích / 2 lượt đọc
Tôi từng nghe người từng yêu bảo rằng. Yêu là nụ cười. Yêu là ánh mắt. Yêu là cái ôm. Yêu là mơ mộng. Hay yêu đơn giản là rung động. Tôi lắng nghe từng lời, hơi hoảng sợ. Tôi chưa từng ôm hay nắm tay, cũng chưa từng chạm được vào ánh mắt, thậm chí cũng chưa từng vọng tưởng hay mơ mộng về cậu, trái tim tôi...cũng chưa từng lỡ nhịp vì cậu. Tôi chẳng lẽ không thực sự "yêu"? Họ nhìn tôi, cười lớn. Nếu tôi chưa từng có những điều ấy vậy tại sao lại hỏi họ về tình yêu? Tôi ngượng ngùng, thỏ thẻ đáp rằng: Vì tôi có một giấc mơ. Mơ về đôi /anh thảo muộn/. Anh thảo muộn là lời yêu ngọt ngào nhất cũng là lời yêu đau lòng nhất. Vì đó là lời yêu chưa thể nói, cứ chôn giấu trong tim chỉ đến đêm mới dần hé mở. Lúc ấy người kia có lẽ chẳng kịp thấy nữa rồi. Họ nhìn tôi xót xa, tôi lại khẽ cười. Không thấy thì sao chứ? Thứ tôi biết là bản thân có yêu, yêu một người đến mức không nhận ra, yêu như đôi anh thảo muộn, yêu như đôi hoa thầm lặng trong giấc mơ ấy chẳng hề thay đổi.