Zzkk Mo Nguoi La
Trương Chiêu và Trịnh Vĩnh Khang đang hẹn hò. Chẳng ai ngoài hai người biết cả, là bí mặt nhỏ giữa họ. Hai người chưa từng nhắn tin qua WeChat, nói đúng hơn là chỉ có Trịnh Vĩnh Khang đã chủ động nhắn tin nhưng lúc nào cũng chẳng nhận lại hồi âm từ hắn. Cả hai chưa từng hôn nhau hay làm những chuyện như bao cặp đôi bình thường khác, nếu có cũng chỉ là một mình em tự vòi vĩnh hắn làm cùng, nhưng kết cục vẫn là bị chửi bới thậm tệ. Họ chẳng dịu dàng với nhau, nhưng đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán thì có rồi.
Họ là thanh mai trúc mã, nhưng trong trường chỉ có hai người biết chuyện đó, bởi lẽ Trương Chiêu dặn dò em rằng không được để ai biết đến mối quan hệ của cả hai. Hắn là kẻ bắt nạt, và Trịnh Vĩnh Khang chính là nạn nhân chính bị đám người của hắn. Một mối quan hệ sai trái, vì thế mà hắn không muốn bị lộ ra, sợ mất mặt khi bị mọi người biết là có quan hệ mờ ám với một người yếu đuối như Trịnh Vĩnh Khang.Chỉ những lúc có hai người, Trịnh Vĩnh Khang mới được phép làm những hành động cử chỉ thân mặt, nhưng luôn bị Trương Chiêu khó chịu đẩy ra. Cho dù sau giờ học, em bị đám đàn em của hắn hành hạ đến thừa sống thiếu chết, em vẫn luôn hướng ánh mắt của mình về phía hắn. Ngược lại, hắn luôn tỏ vẻ chán ghét nhìn người đang bị đánh đập dã man, rõ ràng là chỉ cần một cái búng tay có thể cứu được em người yêu, nhưng nhìn em thế này khiến gã lại phấn khích hơn, cảm giác hả hê.Nhưng Trương Chiêu chán ngấy Trịnh Vĩnh Khang từ lâu rồi, vốn dĩ hắn không dám chia tay trước bởi vì em nắm giữ bí mặt động trời của hắn, hắn là người đồng tính. Ban đầu, đúng thật là có chút ít thích Trịnh Vĩnh Khang, nhưng từ khi hắn có được em thì không còn nữa, chỉ thấy ghê tởm em. Vậy nên, hắn muốn bày mưu để khiến em ghét bỏ rồi chia tay hắn trước, thế thì bí mặt sẽ rơi vào dĩ vãng, hắn sẽ hẹn hò và cưới một người vợ xinh đẹp chứ không phải Trịnh Vĩnh Khang."Sao thế? Chiêu ca của mấy em lớp dưới lại suy nghĩ cái gì thế? Nghía được em nào rồi?""Im đi Vương Sâm Húc, tao đang suy nghĩ chút"Hắn đang suy nghĩ xem sau giờ học sẽ sai đám đàn em làm gì với Trịnh Vĩnh Khang, lại bị Vương Sâm Húc cắt ngang. Thấy cậu bạn thân của mình lại chăm chú suy nghĩ chuyện gì đó, Vương Sâm Húc không khỏi thắc mắc. Cả hai người cứ thế đứng trên sân thượng, chẳng nói với nhau câu nào, bỗng Vương Sâm Húc nhớ ra chuyện gì đó, quyết định kể nó để phá vỡ cái bầu không khí ngột ngạt này."Ê này, mày đã biết chuyện gì chưa?""Chuyện gì?""Cái thằng nhóc Trịnh Vĩnh Khang mà đám bọn mày hay bắt nạt ấy, nghe nói nó bị bệnh-""Nhảm nhí"Chuyện về người yêu rầm rộ như vậy, Trương Chiêu đương nhiên đã nghe qua, nhưng hắn tuyệt nhiên không quan tâm, chỉ nghĩ là do Trịnh Vĩnh Khang tự bịa ra để tìm kiếm sự thương hại từ hắn. Hắn chẳng thèm đoái hoài gì đến Vương Sâm Húc, trực tiếp gạt cậu bạn sang một bên rồi đi đến chỗ đám bắt nạt."Đại ca, hôm nay chúng ta sẽ làm gì với cái thằng Trịnh Vĩnh Khang đây? Hôm nay nó còn chưa nộp tiền cho bọn mình""Phải đó, chắc hôm nay phải làm gì đó rợn rợn một chút, cho nó nhớ cả đời"Cả đám phá lên cười, Trương Chiêu thờ ơ ngồi bấm điện thoại nhưng vẫn âm thầm nghe ngóng từ đầu đến cuối câu chuyện của bọn chúng. Nhà của hắn rất giàu và quyền lực, vậy nên cái đám bắt nạt này luôn xem hắn là tên đầu đàn, mặc dù không đụng tay đụng chân tí nào nhưng hắn sẽ có quyền được ra quyết định xem sẽ hành hạ những người người xấu số kia như thế nào. Nghe bọn chúng bàn về những thứ chúng sẽ làm với Trịnh Vĩnh Khang, hắn khỏi kinh tởm, nào là móc mắt của em ra, hay là làm một vết sẹo dài trên mặt, thậm chí là sẽ bắt ép em bóc những nắm đất dơ bẩn bỏ vào miệng, hắn hận không thể xông lên đấm cho bọn chúng mỗi người một cú. Cho dù đúng thật là hắn rất ghét bỏ em, thì em cũng đã từng là một người bạn mà hắn khó khăn lắm mới chinh phục được, chỉ có điều khi có được em rồi thì hắn lại không biết quý trọng mà thôi."Đại ca, giờ bọn mình sẽ làm gì?""Hôm nay tao đến trễ, muốn làm gì thì tuỳ bọn mày"Lần đầu tiên được Trương Chiêu cho phép tự do hành động, cả đám nhìn nhau cười toe toét. Có thể thấy sự mờ ám bên trong nụ cười của chúng, nhưng Trương Chiêu không quan tâm, hắn bận nhấn tin với cô bạn xinh đẹp cùng lớp rồi.Hắn không biết nếu như lúc đó không nhận lời đi ăn cùng cô bạn kia, thì có phải chuyện đó sẽ không xảy ra rồi hay không. Hắn trong lúc đang đi hẹn hò cùng cô bạn, nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ số lạ. Cảm thấy quá phiền phức, hắn định bụng sẽ gọi lại sau nên đã tắt nguồn điện thoại. Sau buỗi hẹn hò đầy tình tứ ấy, hắn quay lại trường học, nghĩ có lẽ đám côn đồ kia vẫn còn đang hành hạ Trịnh Vĩnh Khang ở trong nhà kho bị bỏ trống của trường. Lúc này, số cuộc gọi nhỡ đã lên đến 20 cuộc.Đúng như hắn nghĩ, vừa mới bước đến cửa đã nghe thấy tiếng rên rỉ cùng với những lời cầu xin đầy khẩn thiết từ Trịnh Vĩnh Khang. Nhưng hắn lại cảm thấy lạ, ngoài những tiếng cười lớn mỉa mai từ đám bắt nạt, hắn nhận ra còn có những tiếng thở dốc không thuộc về Trịnh Vĩnh cùng với những tiếng va chạm đầy ái muội. Hắn không dám tin rằng sẽ có loại chuyện đó xảy ra, chỉ dám hé mở chiếc cửa rồi ngó vào trong."A! Dừng lại đi...L-làm ơn"Sự thật phũ phàng đã tạt vào mặt hắn một gáo nước lạnh. Trịnh Vĩnh Khang nằm vật vờ trên đất, trên người độc mỗi chiếc áo đồng phục bị vén qua ngực với hai chân bị cưỡng ép dang rộng. Ở giữa hai chân đầy dâm thủy cùng tinh dịch mà hắn đoán chính là của bọn đàn em, khuôn mặt tèm lem nước mắt cùng với tiếng khóc tức tưởi của em khiến Trương Chiêu chẳng muốn nhìn cảnh tượng đó nữa. Hắn chưa chuẩn bị đủ tinh thần để chứng kiến người bạn thanh mai trúc mã kiêm người yêu bốn năm trời của mình bị cướp mất lần đầu một cách nhục nhã như thế. Hắn nhẹ nhàng đóng kín cửa lại rồi đi ra đứng ngoài cổng trường.Bất an đi qua đi lại trước cổng, hắn chốc chốc lại ngó đến nhà kho đang đóng kín cửa kia. Trương Chiêu bỗng dưng ghét sự hèn nhát của mình, khẽ nuốt khan nước miếng rồi chạy vào muốn kéo em ra khỏi căn phòng kho kia . Nhưng trễ rồi, bọn họ đã ra khỏi phòng kho, cùng với Trịnh Vĩnh Khang quần áo xộc xệch khập khiễng theo sau, bộ dạng phờ phạc thiếu sức sống."Đại ca đến trễ thế ạ? Bọn em xử xong cả rồi""Hôm nay đúng thật là vui lắm luôn đó"Nhìn bọn cầm thú đang cười khúc khích trước mặt, hắn hận không thể tẩn cho mỗi đứa một cái. Bọn chúng nhìn Trịnh Vĩnh Khang đang khó khăn muốn lẩn đi, bị một trong số chúng kéo lại rồi tát mạnh vào đầu. Em vẫn cuối gầm mặt xuống, dường như không có đủ dũng khí để đối mặt với hắn."Mày không biết lễ nghĩa gì cả à? Mau chào đại ca đi!"
"C-chào anh"Lúc này, Trịnh Vĩnh Khang mới ngẩng mặt lên nhìn hắn, có chút rụt rè và áy náy, giống như đang giấu hắn chuyện gì động trời lắm. Bọn kia thấy thế lại càng phấn khích hơn, một tên to con trong đám bỗng đấm mạnh vào mặt của em khiến Trương Chiêu không kịp trở tay, vội vàng đạp vào lưng của tên kia để cảnh cáo."Đại ca đừng có cản bọn em, nó bây giờ còn không chịu nôn tí tiền nào ra!"
"Thôi đủ rồi đấy, về hết cả đi, còn lại để tao lo"Bọn họ nghe vậy cũng miễn cưỡng chào tạm biệt hắn rồi nhanh chóng giải tán. Đến khi chỉ còn lại cả hai người, Trịnh Vĩnh Khang mới bắt đầu bật khóc nức nở, em cũng không xà vào lòng hắn tìm kiếm sự an ủi như mọi lần nữa. Thay vào đó, chỉ đưa tay lên quệt nước mắt rồi lững thững bước về nhà. Nhà của Trương Chiêu đối diện nhà của em, nên họ đã thống nhất với nhau sẽ đi mỗi người một đường, miễn sao đừng về cùng nhau là được. Lần này Trương Chiêu phá lệ, mặc cho em đang cố tình tránh né, hắn vẫn cố chấp đi kè kè bên cạnh."Trương Chiêu, đừng...""Sao thế? Hôm nay khóc lại không muốn ôm tao à?"
"Hôm nay không được, em mệt lắm rồi, không đủ sức để làm nũng với anh nữa"Lần đầu tiên bị Trịnh Vĩnh Khang từ chối, Trương Chiêu tất nhiên là không hài lòng. Nhận ra em lại tiếp tục sụt sịt, giấu mặt vào vai áo rồi tiếp tục bỏ hắn lại đằng sau. Hắn chưa bao giờ bị người yêu dỗi, cũng chưa từng dỗ em nín khóc bao giờ, đương nhiên là hoàn toàn không có kinh nghiệm. Như một tên khờ đứng đó nhìn bóng Trịnh Vĩnh Khang lững thững bước về nhà, hắn liên tục vò đầu đến rối tung rối mù. Cuối cùng chỉ có thể chạy vội về phía em, nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh buốt kia rồi đút nó vào túi áo khoác."Tao đưa em về"Lần đầu tiên trong bốn năm hẹn hò, hắn cho em nắm tay mình. Nhưng mà...tay Trịnh Vĩnh Khng buốt quá.
Ngày hôm sau, Trịnh Vĩnh Khang không đến trường. Cứ tưởng chỉ là nghỉ vài hôm, nhưng không ngờ em lại nghĩ cả một tuần dài. Hắn lại nghĩ, cũng thật tốt, có thể về nhà sớm hơn rồi. Nói là vậy, nhưng khi về đến nhà vẫn không hiểu đôi chân của vô thức bước tới trước cửa căn nhà đối diện, lấy hết dũng khí bấm chuông.Đúng như hắn mong đợi, Trịnh Vĩnh Khang mở cửa cho hắn. Vừa nhìn thấy bóng dáng của người trước mặt, em mím môi lại vẻ rụt rè, sau đó lại chìa con cá mập bằng len được móc một cách vụng về. Hắn biết Khang Khang là một người hậu đậu, móc đến như thế này đúng thật là có cố gắng. Nhưng gã vẫn thở dài một cách nặng nề, lời hỏi thăm hắn cố nghĩ ra trên đường về nhà cũng trôi tuột vào trong bụng, sau đó chẳng nói chẳng rằng xoay bước rời đi."Chiêu ca, em thích anh xăm tên của em lên lưng anh"Giọng nói khàn khàn yếu ớt của Trịnh Vĩnh Khang vang lên, Trương Chiêu có hơi khựng lại, sau đó chỉ đứng đó nói to."Đừng có nói nhảm"Nhìn cá mập bông được móc bằng len một cách vụng về, hắn mặt đầy khinh bỉ. Thẳng tay vứt nó vào sọt rác như một thói quen. Phải, tất cả đồ mà Trịnh Vĩnh Khang tặng cho hắn từ trước đến giờ đều nằm trong sọt rác, không thì cũng bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày khi vừa mới đến tay hắn.——————
Tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên inh ỏi, Trương Chiêu với tay lên tắt đi tiếng kêu của nó rồi đi vệ sinh cá nhân, khi hắn đang xuống dưới nhà dùng bữa sáng do người hầu làm, thì tiếng chuông cửa vang lên. Vì thấy người hầu đang tất bật làm việc, hắn mới đích thân ra mở cửa.
"Trương Chiêu, từ mai em không còn ở đây nữa"Giọng nói không có vẻ gì là đang bông đùa, nhưng khuôn mặt Trịnh Vĩnh Khang lại vui vẻ đến lạ kì. Trương Chiêu biết lần này không phải chuyện để giỡn hay là em đang giận dỗi vô cớ, mà là chuyện nghiêm túc khiến hắn có chút bất an."Mình dừng lại đi, cảm ơn anh nhiều nhé!"Vẫn là nụ cười tươi rói thường trực trên khuôn mặt đó, nhưng nó lại có chút đau lòng, chẳng còn vui vẻ như ngày xưa nữa. Khuôn mặt em hiện giờ bầm dập, toàn là dấu tích của đám Trương Chiêu gây ra, mới phát hiện ra hình như nó có chút gầy gò, chẳng còn đầy đặn như ngày xưa nữa. Gió lạnh phà tới khiến Trịnh Vĩnh Khang giật mình, vội vàng rúc đầu vào chiếc khăn quàng trên cổ, sau đó lại dứt khoát xoay bước rời đi.Trương Chiêu nhìn theo bóng lựng của em, theo thói quen thường trực chờ em quay lại, lần nào cũng sẽ chính là Trịnh Vĩnh Khang tự đến nói chia tay nhưng đi được vài bước lại quay lại, vậy nên hắn chẳng cần bận tâm về việc níu kéo em, đã quá quen rồi. Nhưng lần này lại khác, gã đứng đó nhưng nhấp nhổm không yên, muốn lại gần rồi níu lấy vạt áo cậu nhưng cái tôi của hắn không cho phép. Vậy nên hắn chỉ đứng đó nhìn bóng em nhỏ cứ thế khuất dần đằng sau lớp tuyết dày đặc. Những ngày sau đó, Trịnh Vĩnh Khang cũng không đến trường, bạn bè của hắn nói em đã biến mất rồi.Lần này Trịnh Vĩnh Khang đi thật, cả hai đã chính thức chia tay. Trương Chiêu chắc chắn chẳng còn cái quyền gì để níu em ở lại.TúttTiếng tút dài vang lên, Trương Chiêu ngồi thẩn thờ nhìn ra cửa sổ, hắn vừa biết được dãy số lạ đã gọi cho hắn đêm Trịnh Vĩnh Khang bị cưỡng hiếp chính là số điện thoại của em. Hắn nhận ra, mình chẳng biết gì về cuộc đời Trịnh Vĩnh Khang cả, nếu không biết chắc cũng có thể gọi nhau bằng hai tiếng 'người lạ ' cũng được.
Họ là thanh mai trúc mã, nhưng trong trường chỉ có hai người biết chuyện đó, bởi lẽ Trương Chiêu dặn dò em rằng không được để ai biết đến mối quan hệ của cả hai. Hắn là kẻ bắt nạt, và Trịnh Vĩnh Khang chính là nạn nhân chính bị đám người của hắn. Một mối quan hệ sai trái, vì thế mà hắn không muốn bị lộ ra, sợ mất mặt khi bị mọi người biết là có quan hệ mờ ám với một người yếu đuối như Trịnh Vĩnh Khang.Chỉ những lúc có hai người, Trịnh Vĩnh Khang mới được phép làm những hành động cử chỉ thân mặt, nhưng luôn bị Trương Chiêu khó chịu đẩy ra. Cho dù sau giờ học, em bị đám đàn em của hắn hành hạ đến thừa sống thiếu chết, em vẫn luôn hướng ánh mắt của mình về phía hắn. Ngược lại, hắn luôn tỏ vẻ chán ghét nhìn người đang bị đánh đập dã man, rõ ràng là chỉ cần một cái búng tay có thể cứu được em người yêu, nhưng nhìn em thế này khiến gã lại phấn khích hơn, cảm giác hả hê.Nhưng Trương Chiêu chán ngấy Trịnh Vĩnh Khang từ lâu rồi, vốn dĩ hắn không dám chia tay trước bởi vì em nắm giữ bí mặt động trời của hắn, hắn là người đồng tính. Ban đầu, đúng thật là có chút ít thích Trịnh Vĩnh Khang, nhưng từ khi hắn có được em thì không còn nữa, chỉ thấy ghê tởm em. Vậy nên, hắn muốn bày mưu để khiến em ghét bỏ rồi chia tay hắn trước, thế thì bí mặt sẽ rơi vào dĩ vãng, hắn sẽ hẹn hò và cưới một người vợ xinh đẹp chứ không phải Trịnh Vĩnh Khang."Sao thế? Chiêu ca của mấy em lớp dưới lại suy nghĩ cái gì thế? Nghía được em nào rồi?""Im đi Vương Sâm Húc, tao đang suy nghĩ chút"Hắn đang suy nghĩ xem sau giờ học sẽ sai đám đàn em làm gì với Trịnh Vĩnh Khang, lại bị Vương Sâm Húc cắt ngang. Thấy cậu bạn thân của mình lại chăm chú suy nghĩ chuyện gì đó, Vương Sâm Húc không khỏi thắc mắc. Cả hai người cứ thế đứng trên sân thượng, chẳng nói với nhau câu nào, bỗng Vương Sâm Húc nhớ ra chuyện gì đó, quyết định kể nó để phá vỡ cái bầu không khí ngột ngạt này."Ê này, mày đã biết chuyện gì chưa?""Chuyện gì?""Cái thằng nhóc Trịnh Vĩnh Khang mà đám bọn mày hay bắt nạt ấy, nghe nói nó bị bệnh-""Nhảm nhí"Chuyện về người yêu rầm rộ như vậy, Trương Chiêu đương nhiên đã nghe qua, nhưng hắn tuyệt nhiên không quan tâm, chỉ nghĩ là do Trịnh Vĩnh Khang tự bịa ra để tìm kiếm sự thương hại từ hắn. Hắn chẳng thèm đoái hoài gì đến Vương Sâm Húc, trực tiếp gạt cậu bạn sang một bên rồi đi đến chỗ đám bắt nạt."Đại ca, hôm nay chúng ta sẽ làm gì với cái thằng Trịnh Vĩnh Khang đây? Hôm nay nó còn chưa nộp tiền cho bọn mình""Phải đó, chắc hôm nay phải làm gì đó rợn rợn một chút, cho nó nhớ cả đời"Cả đám phá lên cười, Trương Chiêu thờ ơ ngồi bấm điện thoại nhưng vẫn âm thầm nghe ngóng từ đầu đến cuối câu chuyện của bọn chúng. Nhà của hắn rất giàu và quyền lực, vậy nên cái đám bắt nạt này luôn xem hắn là tên đầu đàn, mặc dù không đụng tay đụng chân tí nào nhưng hắn sẽ có quyền được ra quyết định xem sẽ hành hạ những người người xấu số kia như thế nào. Nghe bọn chúng bàn về những thứ chúng sẽ làm với Trịnh Vĩnh Khang, hắn khỏi kinh tởm, nào là móc mắt của em ra, hay là làm một vết sẹo dài trên mặt, thậm chí là sẽ bắt ép em bóc những nắm đất dơ bẩn bỏ vào miệng, hắn hận không thể xông lên đấm cho bọn chúng mỗi người một cú. Cho dù đúng thật là hắn rất ghét bỏ em, thì em cũng đã từng là một người bạn mà hắn khó khăn lắm mới chinh phục được, chỉ có điều khi có được em rồi thì hắn lại không biết quý trọng mà thôi."Đại ca, giờ bọn mình sẽ làm gì?""Hôm nay tao đến trễ, muốn làm gì thì tuỳ bọn mày"Lần đầu tiên được Trương Chiêu cho phép tự do hành động, cả đám nhìn nhau cười toe toét. Có thể thấy sự mờ ám bên trong nụ cười của chúng, nhưng Trương Chiêu không quan tâm, hắn bận nhấn tin với cô bạn xinh đẹp cùng lớp rồi.Hắn không biết nếu như lúc đó không nhận lời đi ăn cùng cô bạn kia, thì có phải chuyện đó sẽ không xảy ra rồi hay không. Hắn trong lúc đang đi hẹn hò cùng cô bạn, nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ số lạ. Cảm thấy quá phiền phức, hắn định bụng sẽ gọi lại sau nên đã tắt nguồn điện thoại. Sau buỗi hẹn hò đầy tình tứ ấy, hắn quay lại trường học, nghĩ có lẽ đám côn đồ kia vẫn còn đang hành hạ Trịnh Vĩnh Khang ở trong nhà kho bị bỏ trống của trường. Lúc này, số cuộc gọi nhỡ đã lên đến 20 cuộc.Đúng như hắn nghĩ, vừa mới bước đến cửa đã nghe thấy tiếng rên rỉ cùng với những lời cầu xin đầy khẩn thiết từ Trịnh Vĩnh Khang. Nhưng hắn lại cảm thấy lạ, ngoài những tiếng cười lớn mỉa mai từ đám bắt nạt, hắn nhận ra còn có những tiếng thở dốc không thuộc về Trịnh Vĩnh cùng với những tiếng va chạm đầy ái muội. Hắn không dám tin rằng sẽ có loại chuyện đó xảy ra, chỉ dám hé mở chiếc cửa rồi ngó vào trong."A! Dừng lại đi...L-làm ơn"Sự thật phũ phàng đã tạt vào mặt hắn một gáo nước lạnh. Trịnh Vĩnh Khang nằm vật vờ trên đất, trên người độc mỗi chiếc áo đồng phục bị vén qua ngực với hai chân bị cưỡng ép dang rộng. Ở giữa hai chân đầy dâm thủy cùng tinh dịch mà hắn đoán chính là của bọn đàn em, khuôn mặt tèm lem nước mắt cùng với tiếng khóc tức tưởi của em khiến Trương Chiêu chẳng muốn nhìn cảnh tượng đó nữa. Hắn chưa chuẩn bị đủ tinh thần để chứng kiến người bạn thanh mai trúc mã kiêm người yêu bốn năm trời của mình bị cướp mất lần đầu một cách nhục nhã như thế. Hắn nhẹ nhàng đóng kín cửa lại rồi đi ra đứng ngoài cổng trường.Bất an đi qua đi lại trước cổng, hắn chốc chốc lại ngó đến nhà kho đang đóng kín cửa kia. Trương Chiêu bỗng dưng ghét sự hèn nhát của mình, khẽ nuốt khan nước miếng rồi chạy vào muốn kéo em ra khỏi căn phòng kho kia . Nhưng trễ rồi, bọn họ đã ra khỏi phòng kho, cùng với Trịnh Vĩnh Khang quần áo xộc xệch khập khiễng theo sau, bộ dạng phờ phạc thiếu sức sống."Đại ca đến trễ thế ạ? Bọn em xử xong cả rồi""Hôm nay đúng thật là vui lắm luôn đó"Nhìn bọn cầm thú đang cười khúc khích trước mặt, hắn hận không thể tẩn cho mỗi đứa một cái. Bọn chúng nhìn Trịnh Vĩnh Khang đang khó khăn muốn lẩn đi, bị một trong số chúng kéo lại rồi tát mạnh vào đầu. Em vẫn cuối gầm mặt xuống, dường như không có đủ dũng khí để đối mặt với hắn."Mày không biết lễ nghĩa gì cả à? Mau chào đại ca đi!"
"C-chào anh"Lúc này, Trịnh Vĩnh Khang mới ngẩng mặt lên nhìn hắn, có chút rụt rè và áy náy, giống như đang giấu hắn chuyện gì động trời lắm. Bọn kia thấy thế lại càng phấn khích hơn, một tên to con trong đám bỗng đấm mạnh vào mặt của em khiến Trương Chiêu không kịp trở tay, vội vàng đạp vào lưng của tên kia để cảnh cáo."Đại ca đừng có cản bọn em, nó bây giờ còn không chịu nôn tí tiền nào ra!"
"Thôi đủ rồi đấy, về hết cả đi, còn lại để tao lo"Bọn họ nghe vậy cũng miễn cưỡng chào tạm biệt hắn rồi nhanh chóng giải tán. Đến khi chỉ còn lại cả hai người, Trịnh Vĩnh Khang mới bắt đầu bật khóc nức nở, em cũng không xà vào lòng hắn tìm kiếm sự an ủi như mọi lần nữa. Thay vào đó, chỉ đưa tay lên quệt nước mắt rồi lững thững bước về nhà. Nhà của Trương Chiêu đối diện nhà của em, nên họ đã thống nhất với nhau sẽ đi mỗi người một đường, miễn sao đừng về cùng nhau là được. Lần này Trương Chiêu phá lệ, mặc cho em đang cố tình tránh né, hắn vẫn cố chấp đi kè kè bên cạnh."Trương Chiêu, đừng...""Sao thế? Hôm nay khóc lại không muốn ôm tao à?"
"Hôm nay không được, em mệt lắm rồi, không đủ sức để làm nũng với anh nữa"Lần đầu tiên bị Trịnh Vĩnh Khang từ chối, Trương Chiêu tất nhiên là không hài lòng. Nhận ra em lại tiếp tục sụt sịt, giấu mặt vào vai áo rồi tiếp tục bỏ hắn lại đằng sau. Hắn chưa bao giờ bị người yêu dỗi, cũng chưa từng dỗ em nín khóc bao giờ, đương nhiên là hoàn toàn không có kinh nghiệm. Như một tên khờ đứng đó nhìn bóng Trịnh Vĩnh Khang lững thững bước về nhà, hắn liên tục vò đầu đến rối tung rối mù. Cuối cùng chỉ có thể chạy vội về phía em, nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh buốt kia rồi đút nó vào túi áo khoác."Tao đưa em về"Lần đầu tiên trong bốn năm hẹn hò, hắn cho em nắm tay mình. Nhưng mà...tay Trịnh Vĩnh Khng buốt quá.
Ngày hôm sau, Trịnh Vĩnh Khang không đến trường. Cứ tưởng chỉ là nghỉ vài hôm, nhưng không ngờ em lại nghĩ cả một tuần dài. Hắn lại nghĩ, cũng thật tốt, có thể về nhà sớm hơn rồi. Nói là vậy, nhưng khi về đến nhà vẫn không hiểu đôi chân của vô thức bước tới trước cửa căn nhà đối diện, lấy hết dũng khí bấm chuông.Đúng như hắn mong đợi, Trịnh Vĩnh Khang mở cửa cho hắn. Vừa nhìn thấy bóng dáng của người trước mặt, em mím môi lại vẻ rụt rè, sau đó lại chìa con cá mập bằng len được móc một cách vụng về. Hắn biết Khang Khang là một người hậu đậu, móc đến như thế này đúng thật là có cố gắng. Nhưng gã vẫn thở dài một cách nặng nề, lời hỏi thăm hắn cố nghĩ ra trên đường về nhà cũng trôi tuột vào trong bụng, sau đó chẳng nói chẳng rằng xoay bước rời đi."Chiêu ca, em thích anh xăm tên của em lên lưng anh"Giọng nói khàn khàn yếu ớt của Trịnh Vĩnh Khang vang lên, Trương Chiêu có hơi khựng lại, sau đó chỉ đứng đó nói to."Đừng có nói nhảm"Nhìn cá mập bông được móc bằng len một cách vụng về, hắn mặt đầy khinh bỉ. Thẳng tay vứt nó vào sọt rác như một thói quen. Phải, tất cả đồ mà Trịnh Vĩnh Khang tặng cho hắn từ trước đến giờ đều nằm trong sọt rác, không thì cũng bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày khi vừa mới đến tay hắn.——————
Tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên inh ỏi, Trương Chiêu với tay lên tắt đi tiếng kêu của nó rồi đi vệ sinh cá nhân, khi hắn đang xuống dưới nhà dùng bữa sáng do người hầu làm, thì tiếng chuông cửa vang lên. Vì thấy người hầu đang tất bật làm việc, hắn mới đích thân ra mở cửa.
"Trương Chiêu, từ mai em không còn ở đây nữa"Giọng nói không có vẻ gì là đang bông đùa, nhưng khuôn mặt Trịnh Vĩnh Khang lại vui vẻ đến lạ kì. Trương Chiêu biết lần này không phải chuyện để giỡn hay là em đang giận dỗi vô cớ, mà là chuyện nghiêm túc khiến hắn có chút bất an."Mình dừng lại đi, cảm ơn anh nhiều nhé!"Vẫn là nụ cười tươi rói thường trực trên khuôn mặt đó, nhưng nó lại có chút đau lòng, chẳng còn vui vẻ như ngày xưa nữa. Khuôn mặt em hiện giờ bầm dập, toàn là dấu tích của đám Trương Chiêu gây ra, mới phát hiện ra hình như nó có chút gầy gò, chẳng còn đầy đặn như ngày xưa nữa. Gió lạnh phà tới khiến Trịnh Vĩnh Khang giật mình, vội vàng rúc đầu vào chiếc khăn quàng trên cổ, sau đó lại dứt khoát xoay bước rời đi.Trương Chiêu nhìn theo bóng lựng của em, theo thói quen thường trực chờ em quay lại, lần nào cũng sẽ chính là Trịnh Vĩnh Khang tự đến nói chia tay nhưng đi được vài bước lại quay lại, vậy nên hắn chẳng cần bận tâm về việc níu kéo em, đã quá quen rồi. Nhưng lần này lại khác, gã đứng đó nhưng nhấp nhổm không yên, muốn lại gần rồi níu lấy vạt áo cậu nhưng cái tôi của hắn không cho phép. Vậy nên hắn chỉ đứng đó nhìn bóng em nhỏ cứ thế khuất dần đằng sau lớp tuyết dày đặc. Những ngày sau đó, Trịnh Vĩnh Khang cũng không đến trường, bạn bè của hắn nói em đã biến mất rồi.Lần này Trịnh Vĩnh Khang đi thật, cả hai đã chính thức chia tay. Trương Chiêu chắc chắn chẳng còn cái quyền gì để níu em ở lại.TúttTiếng tút dài vang lên, Trương Chiêu ngồi thẩn thờ nhìn ra cửa sổ, hắn vừa biết được dãy số lạ đã gọi cho hắn đêm Trịnh Vĩnh Khang bị cưỡng hiếp chính là số điện thoại của em. Hắn nhận ra, mình chẳng biết gì về cuộc đời Trịnh Vĩnh Khang cả, nếu không biết chắc cũng có thể gọi nhau bằng hai tiếng 'người lạ ' cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com