Zsww Yeu Tu Khi Nao
Bốn mắt mở lớn trừng trừng nhìn nhau, lần ngã này đỉnh quá rồi, vừa vặn môi chạm môi. Hai cẳng tay Nhất Bác đặt hai bên song song với đầu Tiêu Chiến, còn anh một tay ôm giữa lưng, tay kia không hiểu sao lại ôm một bên mông căng tròn của cậu, đây có lẽ chính là việc đúng người đúng thời cơ mà người ta hay nóiNgười phản ứng trước là Nhất Bác, cậu chớp chớp mắt liên hồi sau đó chống hai tay nâng đầu dậy, môi mấp máy mãi mới thốt lên lời"Tiêu... Tiêu Chiến, anh... anh cố ý có đúng không hả?"Anh nhướn mày lên, đáp lời cậu, "Tôi cố ý để em chiếm tiện nghi?""Tôi..."Nhất Bác mím môi, nghĩ trong đầu, "Ai thèm chiếm tiện nghi của anh", sau đó lại thấy có gì không đúng lắm, mặt vốn đang đỏ dần giờ lại nóng bừng bừng"Ai... ai chiếm tiện nghi của ai hả? Anh còn không mau bỏ tay ra cho tôi, tên háo sắc này"Tiêu Chiến không hề để ý việc một bàn tay của mình đặt ở vị trí hơi nhạy cảm, bởi dư vị của cái chạm môi khi nãy vẫn còn khiến anh mơ mơ màng màng. Giờ nghe giọng điệu tức giận xen lẫn với sự xấu hổ của Nhất Bác anh cũng có chút lúng túng, không biết phải hành động ra sao để bản thân không bị thất thố. Lúc này mấy cái tư liệu của người bạn thân Trác Thành bỗng phát huy tác dụngBị ai kia vỗ vỗ mấy cái vào mông, mặt Nhất Bác càng đỏ hơn, thanh âm cũng vì vậy mà tăng lên, "Tiêu Chiến, tên khốn này, anh đánh vào đâu thế hả? Không mau bỏ tay ra"Tiêu Chiến đánh thêm một cái lực vừa đủ, thản nhiên nói, "Trẻ con khi không nghe lời sẽ bị dạy dỗ kiểu như vậy, không đúng sao?""Anh..."Tự lật người sang bên cạnh, vì một nửa thân dưới mất đi điểm tựa nên Nhất Bác cứ vậy tụt xuống ngồi dưới nền xe ô tô được trải thảm. Quỳ gối, nhổm người vươn tay ấn công tắc thu lại tấm màn che, cậu đứng lên chỉnh lại quần áo, cuối cùng là hỏi tội ai kia"Anh... đồ lưu manh"Tiêu Chiến hơi ngả người chống hai cánh tay ra phía sau, ngửa đầu nói với bạn nhỏ vẫn đang chìm ngập trong sự xấu hổ, quyết trêu ghẹo tới cùng bởi hình ảnh này hiếm khi anh mới được thấy. Trước kia chẳng phải cậu da mặt dày lắm sao? Cả ngày chỉ tìm cách ghẹo người, giờ là lúc phải hứng chịu hậu quả"Cũng đâu phải tôi kêu em ngã lên người tôi, oan uổng quá"Thẹn quá hóa giận, Nhất Bác lao tới muốn đánh nhau với Tiêu Chiến, nào ngờ hai tay lại bị anh bắt được, không hề thương hoa tiếc ngọc vòng ngược hai cánh tay của cậu ra sau lưng, kéo người đứng áp sát vào mình rồi ngửa mặt lên nói tiếp"Nếu em vẫn muốn tiếp tục ngã lên người tôi, tôi rất sẵn lòng""Tiêu Chiến, anh học ở đâu cái kiểu lưu manh này hả? Mau buông tay ra, hôm nay tôi phải dạy dỗ anh một trận"Tiêu Chiến bật cười thành tiếng trước sự giãy giụa của sư tử nhỏ xù lông, cuộc vui sẽ vẫn tiếp diễn nếu như không bị nhân viên của đoàn quay phim phá đám. Xoa xoa cổ tay bị nắm tới hằn lên vết đỏ, Nhất Bác dứ dứ nắm đấm về phía người lớn hơn"Anh cứ đợi đó, tôi quay về sẽ dạy dỗ anh"Tiêu Chiến dang rộng hai cánh tay sang hai bên, ngẩng mặt nghênh chiến, "Tôi luôn sẵn sàng"Nhất Bác đi rồi, một mình ở trên xe buồn chán Tiêu Chiến ra ngoài đi dạo, tiện thể muốn xem thử diễn viên đóng vai mối tình đầu của bạn nhỏ mặt mũi trông ra sao? Tiếc là người anh tìm thì chẳng thấy, lại gặp trúng người phụ nữ mà anh không có tí thiện cảm nàoTrần Nghiên Nghiên nở nụ cười tươi tắn, đưa tay ra chào hỏi nhưng Tiêu Chiến lại làm lơ cô ta. Nghiên Nghiên cũng chẳng để bụng, cô ta tặc lưỡi vài tiếng rồi nói"Tôi nhớ trước kia cậu rất được mọi người săn đón, đi tới đâu đều có người tháp tùng và fan hâm mộ vây quanh. Còn bây giờ..."Nghiên Nghiên đưa tay che miệng khẽ cười thành tiếng, "Có vẻ bọn họ chỉ muốn cách xa cậu càng xa càng tốt, hoặc là coi thường, chế giễu...""Chị nói xong chưa?"Bị ngắt lời, cô ta không hề tỏ ra tức giận, bình tĩnh nói thêm, "Tiểu Chiến, tôi khuyên cậu nên thuận theo ý của Cha cậu, chuyện đó không những có lợi cho việc làm ăn của gia đình cậu mà còn có thể giúp cậu lấy lại chỗ đứng trong giới giải trí"Không thấy Tiêu Chiến nói gì, Trần Nghiên Nghiên tiếp tục độc thoại, "Chẳng phải trước đây cậu rất thích..""Chị im đi. Tôi không biết tại sao chị lại có mặt ở đây? nhưng tôi vẫn muốn nói cho chị biết rằng, tôi không muốn nhìn thấy mặt chị, càng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với chị cả""Chậc chậc... Cậu thật tuyệt tình, về mặt này có khi còn hơn người cha bảo thủ, cố chấp của cậu. Nhưng không sao, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Tôi tin..." "Tiêu Chiến... Tiêu Chiến.. anh đi đâu rồi?"Tiếng Nhất Bác vọng lại từ xa, Trần Nghiên Nghiên chưa nói xong câu đã vội vàng lấy lý do có việc gấp để rời đi. Tiêu Chiến chẳng rảnh để ý cô ta, nhìn thấy bóng dáng bạn nhỏ đi về phía mình liền giơ tay gọi cậu"Tôi ở đây này"Nhất Bác đã nhìn thấy Tiêu Chiến đứng trò chuyện với một người phụ nữ trước đó, cô ta quay lưng về phía cậu nên không nhìn rõ mặt mũi, chỉ thấy bóng lưng này vô cùng quen, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra"Người phụ nữ khi nãy là ai vậy?"Tiêu Chiến lắc đầu, "Tôi không quen, cô ta hỏi một vài câu linh tinh, tôi trả lời không biết cô ta liền rời đi"Anh chuyển đề tài, "Xong việc rồi sao?"Nhất Bác vẫn nhìn theo lối mà người phụ nữ kia rời đi, cố nhớ xem đã từng thấy ở đâu nhưng vẫn chẳng nhớ nổiThấy cậu ngẩn người, Tiêu Chiến vỗ lên vai rồi nói tiếp, "Chẳng phải em nói còn việc quan trọng cần làm sao? Nếu như ở đây không còn chuyện gì nữa thì đi thôi"Nhất Bác dùng đủ biện pháp, lấy đủ mọi lý do để cắt đuôi người nào đó nhưng chẳng thành công. Người kia còn ngang nhiên mở cửa xe, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn ở hàng ghế sau. Quá bất lực cậu đành bỏ cuộc, để kệ anh đi theo Tiêu Chiến không nghĩ tới việc Nhất Bác sẽ đến trại tâm thần ở cách trung tâm thành phố không xa. Anh không thấy lạ lẫm gì tại đã từng quay phim ở đây, nó được dựng lên chủ yếu để bắt nhốt những kẻ tội phạm có tâm lý không ổn định, tinh thần không tỉnh táo, hay nói một cách dễ hiểu là những kẻ bị tâm thần, bệnh hoạn."Anh ở ngoài này chờ tôi"Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác, muốn hỏi tại sao? Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hằn lên nỗi u buồn xen lẫn cảm xúc tức giận, anh chỉ yên lặng gật đầu.Theo chân nữ y tá vào trong phòng, nhìn người đàn ông gầy gò ngồi thu mình trên chiếc giường ở phía sau song sắt, Nhất Bác không cảm thấy thương hại mà chỉ thấy hình phạt này quá là nhẹ nhàng so với những gì hắn đã gây ra cho gia đình cậuNữ y tá cầm một chiếc gậy bằng inox gõ gõ lên song sắt, "Vương Thông, Vương Thông"Vốn dĩ đang ngẩn người, nghe thấy tiếng gõ ding...ding cùng tiếng gọi của người y tá, Vương Thông giật nảy mình, rúc sâu người vào góc tường, miệng không ngừng nói lớn"Tôi không có bệnh, đừng đánh tôi, đừng tiêm thuốc cho tôi"Lúc hắn ngẩng mặt lên, nhìn thấy Nhất Bác hai tròng mắt bỗng dưng sáng rực. Lồm cồm bò xuống giường, Vương Thông vui mừng"Tiểu Bác, con đến đón chú về có phải không?"Thò hai cánh tay đầy vết bầm tím qua song sắt, hắn nói tiếp, "Nào nào, đến đây, đến đây để chú ôm con"Nữ y tá dùng que gõ mạnh lên song sắt, theo phản xạ Vương Thông lập tức rút tay lại. Hắn quay sang chửi đổng, dọa tới khi ra ngoài sẽ cho người giết cả nhà cô ấy khiến không một ai được chết yên ổnNhất Bác hừ lạnh, "Ông đã vào tới đây rồi mà vẫn chứng nào tật nấy, ông còn ác hơn ma quỷ"Vương Thông mặt mày không vui, "Tiểu Bác, con dám ăn nói với chú út vậy sao? Con đã quên chú út yêu thương con như thế nào rồi sao?"Nhất Bác nhìn nữ y tá, xin cô ấy tránh mặt một lát. Nhận ra sự lo lắng của cô ấy, cậu đảm bảo sẽ giữ khoảng cách với Vương Thông, tuyệt đối không cho hắn cơ hội làm loạn. Đợi nữ y tá rời đi, Nhất Bác lạnh mặt đối diện với hắn"Quên ư? Tôi làm sao có thể quên được kẻ đã khiến cho tôi nhà tan cửa nát, những việc mà chú đã gây ra là việc mà con người có thể làm sao? Giờ còn mở miệng nói yêu thương tôi, chú không thấy xấu hổ, không thấy ghê tởm sao?""Tiểu Bác, con vốn là một đứa trẻ ngoan, mà đã là đứa trẻ ngoan thì sẽ không nói những lời như vậy với chú của mình"Nhất Bác cười khinh bỉ, "Chú ư, nếu ông thực sự nghĩ bản thân là chú của tôi thì ông đã không tìm đủ mọi cách để chia rẽ cha mẹ tôi, không trơ mắt nhìn cha tôi hại chết ông bà ngoại của tôi"Vương Thông thanh minh những chuyện đó đều là bịa đặt, là do Diệp Cẩn và Diệp Phong có ý đồ muốn chia rẽ tình cảm của hai người họ. Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Nhất Bác cắt ngang, cậu không cho phép hắn nói xấu bác của mình, loại người ác độc như hắn có chết hàng ngàn hàng vạn lần cũng không hết tộiVương Thông bỗng chốc bật cười, "Tiểu Bác, con thật ngây thơ. Trên đời này ngoài chú út ra chẳng có người nào thật lòng đối xử tốt với con đâu, bọn họ chỉ vì muốn trả nợ ân tình cho mẹ của con nên mới gượng ép bản thân phải đối xử tốt với con" Dừng một chút hắn lại nói, "Đúng rồi, còn cả người phụ nữ vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc con, cô ta cũng là một kẻ đạo đức giả, một con cáo già..."Nhất Bác tức giận quát lên, "Ông im đi, ông không có tư cách nhắc tới dì ấy. Chính ông đã hại chết dì của tôi, hại chết mẹ tôi, ông không phải con người"Vương Thông càng cười to hơn, hắn nói cho Nhất Bác nghe Trí Dung không phải là người tốt như cậu vẫn nghĩ, bà ấy cũng giống như hắn muốn một mình độc chiếm mẹ của cậu, dù biết toàn bộ âm mưu và việc mà hắn làm nhưng Trí Dung không lên tiếng vạch trần, ngược lại còn lợi dụng hắn để chuộc lợi. Sau khi mẹ của Nhất Bác chết đi, Trí Dung còn muốn một mình độc chiếm luôn cả cậu nữa. Vụ tai nạn ngày hôm đó chính là quả báo mà bà ấy phải chịu, có kết cục như vậy vẫn còn là quá nhẹ nhàng. Nếu để cho Vương Thông tự mình ra tay hắn sẽ băm Trí Dung ra thành ngàn mảnh sau đó vứt xuống biển nuôi cáNhất Bác càng nghe càng không thể chịu đựng nổi, lồng ngực quặn lại còn cảm thấy vô cùng buồn nôn. Quát vào mặt Vương Thông yêu cầu hắn im miệng đi, cậu không muốn nghe thêm bất kỳ chuyện gì từ miệng của tên ác quỷ này nữa. Có lẽ quyết định đi tới đây gặp hắn là sai lầm lớn rồi Vương Thông một lần nữa lên tiếng dụ dỗ, "Tiểu Bác ngoan, con mau đưa chú út ra ngoài. Bây giờ chỉ có một mình chú mới có thể bảo vệ cho con mà thôi. Người đàn bà kìa cô ta điên rồi, cô ta sẽ không tha cho con đâu"Nhìn Vương Thông bằng đôi mắt hằn tia máu đỏ, Nhất Bác gằn giọng, "Ông đừng có mơ, từ giờ cho tới cuối đời ông hãy cứ ở nơi đây mà chuộc tội đi"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com