Zsww Yeu Tu Khi Nao
Nhất Bác hốt hoảng bám tay vào hai bên vai của Tiêu Chiến, "Anh chảy máu rồi...chảy máu rồi, làm sao đây?" Nhìn vẻ mặt sợ hãi cùng với đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc của bạn nhỏ, Tiêu Chiến hoàn toàn không cảm thấy bất kỳ sự đau đớn nào, anh mỉm cười trấn an"Tôi không sao, không cần lo, chắc chỉ là vết rách ngoài da"Khi anh định đưa tay lên chạm vào mắt, Nhất Bác vội vàng cản lại, "Đừng chạm vào, lỡ như vẫn còn vương lại dị vật sẽ nguy hiểm cho mắt của anh"Cậu cầm tay Tiêu Chiến kéo khỏi sân khấu, "Đi thôi, tới bệnh viện"Trong suốt quá trình bác sĩ sơ cứu cho Tiêu Chiến, Nhất Bác vẫn luôn bên cạnh không rời anh nửa bước. Bác sĩ trẻ nói Tiêu Chiến thật may mắn, chỉ một chút nữa thôi mảnh vỡ bóng đèn đã cắt vào mắt anh rồi, nghe tới đây trái tim Nhất Bác giống như rớt bịch một cái"Bác sĩ, liệu vết thương có để lại sẹo không vậy"Tiêu Chiến nắm lấy cánh tay Nhất Bác, dịu giọng nói, "Có để lại sẹo cũng không sao cả"Lời nói này không phải chỉ để trấn an cậu mà thật sự anh đã nghĩ thế, chỉ cần có vết sẹo Nhất Bác sẽ không quên chuyện hôm nay, cho dù chỉ vì sự áy náy cậu mới đồng ý để anh bên cạnh thì Tiêu Chiến cũng nguyện lòngNhất Bác không nhìn ra ý tứ của anh, liếc mắt lườm một cái lại hướng tới bác sĩ nói tiếp, "Anh ấy không thể để lại sẹo được, khuôn mặt là tương lai phát triển sự nghiệp sau này, anh ấy còn phải lấy lại vị trí ảnh đế nữa"Bác sĩ trẻ cảm thấy hơi buồn cười trước sự gấp gáp của Nhất Bác, cứ như bản thân cậu mới là người bị thương vậy, "Thiếu gia không cần quá lo lắng, vết cắt tuy sâu nhưng khá mảnh, chỉ cần cẩn thận kiêng cữ là không có vấn đề gì đáng ngại"Rời khỏi phòng khám, Nhất Bác cầm tờ giấy ghi lại những điều cần lưu ý, kiêng cữ cẩn thận nghiên cứu, thỉnh thoảng vỗ vỗ lên người Tiêu Chiến vô thức nhắc nhở cái này phải hết sức thận trọng, vân vân và mây mây.Tiêu Chiến để ý có chiếc xe lăn đẩy bệnh nhân đi ngược chiều, Nhất Bác vẫn còn tập trung vào tờ giấy khám bệnh, anh lùi lại phía sau, vòng tay lên trước ôm ngang vai rồi kéo cậu đứng sang một bên. Nhất Bác bất ngờ bất động vài giây, sau đó vội xoay người "Anh làm gì vậy?"Tiêu Chiến nghĩ rằng cậu đang tức giận vì bị anh ôm ở trước bao người, cho tới khi Nhất Bác nhón chân, nghiêng trái phải quan sát vết thương ở mắt rồi nói tiếp"Có va trúng vết thương của anh không? Anh có thấy đau không? Có khó chịu không? Hay chúng ta quay lại nhờ bác sĩ kiểm tra thêm một lượt"Tiêu Chiến đè hai bên vai để Nhất Bác đứng xuống, khẽ cười, "Tôi thật sự không sao rồi, ngược lại là em đó, đi đứng nhìn đường một chút"Cậu quay đầu nhìn chiếc xe lăn vừa rời đi không xa, lầm bầm nói đủ cho mình Tiêu Chiến nghe, "Nếu tôi không tránh bọn họ thì bọn họ cũng phải tránh tôi chứ"Tiêu Chiến lắc đầu bất lực, dùng giọng điệu cưng chiều nói với Nhất Bác, "Đúng là mèo hoang ngang bướng"Cậu lừ mắt, "Anh nói ai đó?""Tất nhiên là.."Thấy mèo nhỏ mở to đôi mắt nhướn mày nhìn đầy ý cảnh cáo, Tiêu Chiến nhẹ giọng nói nốt câu dang dở, "Không dám nói em rồi"Vì sợ ai đó không chịu làm theo lời căn dặn của bác sĩ, Nhất Bác yêu cầu anh tới ở cùng mình để tiện theo dõi cho tới khi vết thương lành lặn. Hồ A Tiếu đưa Tiểu Kiệt về nhà, biết được tin này thì cậu nhóc vui lắm, việc đầu tiên muốn làm với vị khách bất đắc dĩ là cùng nhau đi tắm Nhất Bác túm cổ áo giữ Tiểu Kiệt, khó hiểu hỏi, "Nhóc con không biết xấu hổ, sao có thể rủ người khác tắm cùng được"Tiểu Kiệt ngơ ngác, "Tại sao lại không được? Chẳng phải anh trai vẫn hay tắm cùng em đó sao?""Cái đó... tại anh là anh trai"Nhất Bác đang không biết phải giải thích cho em trai như thế nào, Tiêu Chiến lại lên tiếng, "Tôi cũng muốn biết vì sao tôi và Tiểu Kiệt không thể tắm chung?""Anh..."Bị ai đó liếc mắt lườm, Tiêu Chiến giả bộ như không thấy, kéo Tiểu Kiệt tới bên cạnh rồi khoác vai cậu nhóc hỏi"Vì sao lại muốn anh tắm chung?"Tiểu Kiệt ngây ngô, thật thà trả lời, "Tại vì mấy bạn ở lớp nói, nếu muốn có ngoại hình giống ai đó thì phải thường xuyên nhìn người đó hoặc làm mọi thứ cùng với người đó thì dáng vẻ sẽ thay đổi theo"Nhất Bác lầm bầm, "Ngốc nghếch"Tiểu Kiệt không hài lòng hừ một tiếng với anh trai, lại quay sang nói với Tiêu Chiến, "Em muốn cao lớn giống anh, như vậy sau này có thể bảo vệ được anh trai rồi"Tiêu Chiến dùng ngón tay ngắt nhẹ đầu mũi Tiểu Kiệt, trêu chọc, "Sau này nhóc lớn có bạn gái, có vợ rồi có gia đình riêng, sao có thể ở bên cạnh bảo vệ anh trai mãi được?"Tiểu Kiệt ngây ngô ưỡn ngực, dùng tay vỗ vỗ, giọng điệu kiên quyết, "Em không lấy vợ, chỉ muốn ở bên cạnh bảo vệ anh trai cả đời"Nhất Bác cầm tay em trai kéo đi, "Muộn rồi còn không mau đi tắm, ở đó nói linh tinh cái gì? Người ta sắp giao đồ ăn đến rồi, tới lúc đó anh ăn hết không chừa lại cho em miếng nào"Đóng cửa phòng của Tiểu Kiệt lại, vừa xoay người Nhất Bác đã đụng ngay Tiêu Chiến phía sau, cậu khẽ giật mình"Anh đi theo tôi làm gì?"Tiêu Chiến hất mặt về phía căn phòng, "Để thằng nhỏ tự tắm một mình được sao?"Nhất Bác không muốn để ai biết thân thế của Tiểu Kiệt, cậu sợ đứa nhỏ sẽ có những suy nghĩ tiêu cực, không vui. Tiểu Kiệt là đứa nhỏ hiểu chuyện và có suy nghĩ già dặn hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, Nhất Bác đã phải mất khá nhiều thời gian để thằng bé hiểu và tin cậu thật lòng xem nó như người nhà, là em trai, thật lòng yêu thương nó chứ không phải vì thương hại nó bị cha mẹ vứt bỏ. Khi mới sang nước ngoài sinh sống, Tiểu Kiệt lúc nào cũng tự xem bản thân là người được Nhất Bác cứu mang, vì thế nó cần phải biết thân phận của mình, phụ người giúp việc, làm gì cũng dè dặt và chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì. Thậm chí đi học bị bạn bè trêu chọc, tẩy chay không cho chơi đồ chơi, thằng bé cũng không dám kể những uất ức mình phải chịu chỉ vì sợ Nhất Bác phiền lòng. "Không sao, khi ở Mỹ thằng bé đã học được cách sống tự lập, đối với những việc như thế này rất bình thường"Cậu nghĩ một chút lại nói, "Lát nữa tắm rửa anh nhớ cẩn thận vết thương, bác sĩ dặn không thể để nước dính vào trong mấy ngày đầu"Tự nhiên Tiêu Chiến nổi hứng muốn trêu chọc Nhất Bác, anh tiến gần cậu hơn, nhỏ giọng nói, "Hay là em vào canh chừng, tiện thể nhắc nhở tôi, tôi sợ bản thân quên mất lại xả nước từ trên đầu xuống, quen rồi"Mặt Nhất Bác dần nóng lên, tự hỏi trong đầu sao Tiêu Chiến lại thay đổi nhiều quá vậy? trước đây mỗi lần bị cậu trêu chọc anh sẽ chau mày đỏ mặt tức giận rời đi, giờ tình huống giống như bị đổi ngược lại vậy "Anh... đồ không biết xấu hổ, cho anh đau chết"Cậu đi một mạch ra ngoài phòng khách lấy điện thoại gọi cho ai đó, sau khi ngắt máy vẫy tay với Tiêu Chiến, bảo anh đi theo mình vào phòng ngủ. "Hồ A Tiếu nói cậu ấy có việc phải trở về nhà một chuyến, vì vậy anh mặc tạm đồ của tôi, mai cậu ấy sẽ mang đồ của anh tới"Cậu lôi ra một đống đồ ngủ đưa tới trước mặt Tiêu Chiến, "Anh thích mặc bộ nào? Bộ này, bộ này hay là bộ này?"Anh hỏi ngược lại cậu, "Vậy lát nữa em sẽ mặc bộ nào?"Quay lại tủ quần áo, Nhất Bác lấy ra bộ đồ ngủ màu xanh lá nhạt, "Tôi đã chừa lại bộ đồ mà tôi sẽ mặc nên anh cứ thoải mái lựa đi"Tiêu Chiến gật đầu, anh chỉ tay vào bộ đồ có kiểu dáng và màu tương tự với bộ đồ của Nhất Bác, chỉ khác là màu đậm hơn chút xíu"Vậy tôi sẽ mượn em bộ đó"Căn chung cư chỉ có hai phòng ngủ tương ứng với hai phòng tắm, Nhất Bác để Tiêu Chiến tắm trong phòng mình. Trước khi ra ngoài cậu liên tục nhắc nhở anh phải cẩn thận đừng để nước chạm vào vết thương, còn Tiêu Chiến không ngừng chọc ghẹo, năn nỉ Nhất Bác ở lại trông chừng mình tắm khiến cậu tức muốn bốc khói, mắng anh là đồ mặt dày không biết xấu hổLúc Tiêu Chiến tắm xong đi ra ngoài phòng khách, Tiểu Kiệt với Nhất Bác được một trận cười đau bụng. Bộ đồ ngủ của cậu so với anh có lẽ là nhỏ quá, quần dài thành quần lửng tới ống chân, áo thì hớt ngắn ngang rốn, chung quy nhìn rất chi là buồn cười. "Tiểu Kiệt, lát ăn cơm tối xong em rủ anh trai đẹp trai xuống dưới sân chơi nhé"Tiểu Kiệt không hề nhận ra ý tứ trêu chọc của anh trai mình, vui vẻ gật đầu cái rụp, "Dạ được, em cũng muốn qua trung tâm thương mại chơi nữa"Thằng bé quay đầu quan sát Tiêu Chiến, quan tâm hỏi, "Nhưng mà anh ăn mặc như vậy có ổn không đó? Áo ngắn lộ hết cả bụng rồi, bụng anh còn có rất nhiều lông nữa?"Nhất Bác ho khan vài tiếng, đang muốn nhắc Tiểu Kiệt tập trung ăn cơm lại thấy Tiêu Chiến nói"Có phải nhóc thấy anh rất ngầu, rất đàn ông đúng không?"Tiểu Kiệt đặt thìa vào trong bát, bật ngón tay cái về phía Tiêu Chiến, "Rất men, rất đàn ông và còn siêu đẹp trai nữa, sau này lớn lên em cũng muốn có nhiều lông bụng giống như anh" Nghĩ nghĩ một chút thằng bé lại khoe, "Ở bên Mỹ em gặp rất nhiều người có lông ngực và lông bụng đó, thấy bọn họ ở trần ngầu lắm luôn"Để trả đũa việc Nhất Bác cười nhạo mình, Tiêu Chiến hỏi Tiểu Kiệt, "Anh trai của em có lông bụng không?"Tiểu Kiệt nhổm hẳn mông khỏi ghế, vươn người tới chỗ Tiêu Chiến thì thầm đủ cho mọi người cùng nghe thấy, "Người anh trai em ít lông lắm, có chút xíu à, lúc trước ở nước ngoài có nhiều mỹ nữ còn ganh tỵ với làn da của anh trai..."Nhất Bác dùng cán đũa gõ lên mặt bàn, cảnh cáo Tiểu Kiệt nếu còn không im lặng ăn cơm thì suốt cả tuần tới đừng mong động vào máy chơi game, cũng không được ăn một miếng kem nào. Cậu nhóc nghe vậy vội vội vàng vàng trở về vị trí của mình, ngoan ngoãn tiếp tục ăn cơmBầu không khí trên bàn ăn bỗng trở nên yên lặng, vài phút sau thấy Nhất Bác đứng lên, Tiêu Chiến hỏi đi đâu? Thì cậu nói đi lấy thuốc"Anh trai của nhóc bị ốm sao?"Tiểu Kiệt ngơ ngác, nhét miếng sủi cảo vào miệng rồi nghiêng đầu xem anh trai đã quay lại chưa, sau đó nhổm mông áp sát Tiêu Chiến thì thầm bí mật, còn anh nghiêm túc lắng nghe "Không có"Nói xong thằng bé lập tức trở về vị trí của mình như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục gắp sủi cảo vào bát. Tiêu Chiến đơ ra mấy giây, đang định giơ tay nhéo tai Tiểu Kiệt thì Nhất Bác quay lại bàn ăn"Bác sĩ dặn có một loại thuốc cần uống trong lúc ăn cơm, như vậy mới phát huy tốt tác dụng"Tiêu Chiến chống hai khuỷu tay lên bàn, dùng bàn tay ôm má yên lặng quan sát Nhất Bác vừa đọc đơn vừa lựa thuốc, miệng không ngừng lẩm nhẩm. Bất chợt anh lên tiếng"Vương Nhất Bác"Khi cậu ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, Tiêu Chiến nói tiếp, "Em đang coi tôi là nhóc Tiểu Kiệt đấy à?"Nhất Bác chậc một tiếng, chẳng thèm để ý tới Tiêu Chiến, quay sang bẻ thuốc rồi nhổm người đặt ở trước mặt anh"Tiểu Kiệt mỗi khi uống thuốc đều phải có vài viên kẹo đặt ở bên cạnh, anh thì sao?"Tiêu Chiến đáp lời ngay lập tức, "Tôi không cần kẹo, có em ở cạnh là đủ ngọt rồi"Nhất Bác nuốt khan một ngụm nước bọt, Tiêu Chiến đây là đang thả thính công khai sao? Có phải vụ tai nạn đã khiến đầu anh bị ảnh hưởng rồi không? Lẽ ra nên kiến nghị bác sĩ kiểm tra tổng thể từ đầu tới chân, từ chân lên đầu cho anh một lượt mới đúng. Vẫn đang suy nghĩ nên đối đáp ai đó ra sao thì nhóc Tiểu Kiệt lại nói"Sao anh biết anh trai của em ngọt vậy ạ?"Thắng bé rời khỏi ghế tới gần ôm Nhất Bác cứng ngắc, nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt cảnh giác, nói thêm, "Anh đừng ăn anh trai của em, không được ăn"Nhất Bác đưa tay day day thái dương, gỡ em trai ngốc nghếch dính người ra rồi đẩy trở lại vị trí ghế ngồi "Hai người ngậm miệng lại ăn cơm và uống thuốc cho tôi, còn nói nữa thì dắt tay nhau ra ngoài cửa đứng ăn đi"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com