TruyenHHH.com

Zsww Trans Huong Duong Hoan

Bởi vì bị cảm nắng, Vương Nhất Bác hầu như đều mơ mơ màng màng ngủ qua ngày, cũng may có thuốc của Tiêu Chiến lúc tan học cậu mới thoải mái hơn, đến nhà vệ sinh đổi trang phục bóng rổ, thuận tiện rửa mặt cho tỉnh táo chuẩn bị đi huấn luyện.

Lúc xuống lầu lại không khéo chạm mặt chủ nhiệm lớp, toàn bộ tiết học hôm nay niên thiếu không cách nào tập trung được, dù có tỉnh cũng vô lực nằm gục, có lẽ chủ nhiệm lớp cũng nghe được cáo trạng của giáo viên bộ môn. Không muốn làm lỡ thời gian tập luyện, hiếm khi nam hài mở miệng nhận sai trước, giải thích nguyên nhân cho thầy chủ nhiệm biết.

Lão sư vốn nghiêm túc mang theo một bụng chữ định giáo huấn, vừa thấy sắc mặt trắng bệnh của Vương Nhất Bác cũng nghĩ cậu chắc chắn không nói dối, liền hỏi han vài câu rồi thôi, mặc dù chỉ có vậy, lúc niên thiếu chạy đến nhà thi đấu mọi người đều đã khởi động xong.

Huấn luyện viên thấy nam hài còn có chút kinh ngạc: "Sao lại đến đây? Vu Sưởng còn nói em không khỏe nên xin nghỉ."

Giọng của huấn luyện viên không hề nhỏ, đúng lúc các đội viên khác vừa chạy khởi động ngang qua, vài người không tự chủ nhìn sang Vu Sưởng, bình thường ai cũng biết hắn không ưa Vương Nhất Bác, không tìm cậu gây sự đã là tốt rồi, hôm nay còn giúp người ta xin nghỉ?

Hai ánh nhìn quấn lấy Vu Sưởng, hắn mất tự nhiên đưa tay cốc đầu Đồng Ngô đang đứng gần đó, uy hiếp: "Nhìn cái gì, chuyên tâm chạy bộ!"

Ngược lại nam hài nhanh chóng thu hồi tầm mắt, hôm nay cậu đổ mồ hôi có hơi nhiều, sợ một chút tập luyện sẽ bị rơi vào mắt, niên thiếu cúi đầu cột tóc lên, đáp lại huấn luyện viên: "Không có chỗ nào không khỏe."

Vương Nhất Bác không phải là kiểu thích đem tình trạng ốm đau của mình nói cho người khác nghe, nhưng mấy chữ nhẹ nhàng vừa rồi lại giống như đạp vào cái đuôi của Vu Sưởng, hắn thấy cậu vô cùng không biết tốt xấu, thuận tiền cầm lấy một quả bóng, cánh tay cường tráng dùng sức ném đi.

Vật thể hình cầu cấp tốc bay về phía niên thiếu, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nó lướt qua gò má tái nhợt của nam hài, hung hăng đập vào vòng rổ.

Vòng rổ sắt bị đụng rung lên không ngừng, cánh tay cơ bắp của Vu Sưởng cũng gồng căng cứng, hắn đột nhiên phát lực dọa đến Đồng Ngô ở một bên, hắn do dự tiến lên nắm vai Vu Sưởng, thấp giọng khuyên: "Đều là anh em, làm gì vậy chứ."

Sắc mặt huấn luyện viên cũng khó chịu vì hành động của hắn, quát lớn: "Vu Sưởng, em muốn chạy thêm mười vòng đúng không!"

Lại quay đầu nói với Vương Nhất Bác: "Nếu không có trở ngại gì thì vào đội đi."

Niên thiếu im lặng đi theo đội khởi động, Vu Sưởng vốn hay chạy bộ chung với cả đám hôm nay lại một mình chạy lên đầu, mà nam hài ngày thường không thích tụ tập thì vượt hẳn qua đội ngũ. Dưới ánh mắt khó hiểu của đồng đội, cậu chạy đến cạnh Vu Sưởng, giọng nói lạnh lẽo như ngậm băng: "Ngày mai đánh một trận."

Đánh ở đây tất nhiên không phải đánh nhau, mà hai người sẽ so tài bóng rổ, một đấu một.

Ngược lại Vu Sưởng không ngờ Vương Nhất Bác dám hạ chiến thư, cho dù là người không biết chút gì về bóng rổ mà nhìn thấy thân hình hắn cũng biết, Vu Sưởng thuộc kiểu có sức mạnh cường thế, mà niên thiếu lại chính là dạng chiến thuật linh hoạt, Vu Sưởng không nghĩ đến tiểu bạch kiểm này có dũng khí như vậy.

Nhưng điều khó hiểu chính là bị người mà mình lúc nào cũng thấy chướng mắt khiêu khích, cảm giác đè nén trong đầu Vu Sưởng lại tiêu tan một nửa.

Đổi lại một bên, lão sư mỹ thuật mới nhậm chức hôm nay vừa tan làm đã nhận được lời mời của giáo viên thể dục Chu Nghệ Hiên, trước khi Tiêu Chiến đến, hắn còn tưởng mình sẽ nghẹn chết khi ở chung với toàn những vị trung niên trong trường, vất vả lắm mới có một người đồng trang lứa liền chủ động chèo kéo làm quen.

Vào ngày đi ăn mừng, thanh niên không rõ vô tình hay cố ý thăm dò thành viên đội bóng rổ mới biết nhà Vương Nhất Bác ở không xa phía sau học viện mỹ thuật, hôm nay được Chu Nghệ Hiên mời, anh vô cùng tự nhiên đề nghị đi dạo đến đại học thành phố.

"Đại học thành phố có gì ăn ngon đâu chứ, tôi dẫn cậu đi, phía sau học viện mỹ thuật còn có một thị trấn nhỏ, chắc cậu không biết, rất nhiều chỗ ăn ngon."

Chu Nghệ Hiên sớm đã ăn quen ở khu vực lân cận, cao trung A chỉ cách học viện mỹ thuật khoảng hai con đường, lái xe chưa đến năm phút đã chạy ra sau học viện, đưa Tiêu Chiến đến quán phở bò quen thuộc, thanh niên cũng có hứng, ăn rất ngon miệng.

Sau một bữa ăn hai người liền quen thuộc hơn nhiều, anh thuận miệng nói: "Tôi muốn thuê một căn nhà ở gần đây, tiện cho việc đi làm, không biết Chu lão sư có đề xuất nào không?"

Trong thị trấn nhỏ này đa số nhà nào cũng đều cho thuê, Chu Nghệ Hiên vỗ đùi một cái: "Việc này có gì khó, tôi đưa cậu đi dạo xung quanh."

Hiện tại đang là giờ cơm tối, sinh viên đến đây cũng không ít, vài chỗ còn ngồi tốp năm tốp ba, có người đi ăn rồi tiện thể mua cả dụng cụ vẽ tranh, trên tay cầm theo nào là màu nước cùng bút chì, sau lưng còn đeo ống đựng giấy vẽ.

Có điều thứ được thấy nhiều nhất chính là hầu như trên tay mỗi người đều cầm một ly trà sữa, túi đựng màu xanh nhạt này Tiêu Chiến vẫn nhớ, buổi sáng nữ học sinh đưa cho anh cũng là mua ở đây, bất quá thanh niên cũng không thích uống con hàng có vị ngọt, liền đưa cho nữ lão sư cùng phòng làm việc.

Chu Nghệ Hiên thấy anh nhìn chằm chằm ly trà sữa trên tay người ta, cười trêu: "Không ngờ Tiêu lão sư lại thèm uống món này, đều là đồ mà mấy tiểu nữ sinh ưa thích."

Tiêu Chiến nhíu mày cười cười không đáp.

Chu Nghệ Hiên lại nói thêm: "Tiệm trà sữa này còn là người nhà của học sinh trường mình mở, đúng rồi, không phải hôm nay cậu có tiết ở lớp đó sao, chính là Vương Nhất Bác ở ban hai, cậu biết không?"

Thanh niên bỗng nhiên thấy đau lòng thay ly trà sữa sáng nay mình đem cho.

"Tiệm này ở đâu vậy? Phở bò khi nãy hơi mặn, tôi muốn uống một ly để làm dịu lại."

Chu Nghệ Hiên vừa đáp ứng, điện thoại trong túi liền vang lên nói ở nhà có việc muốn hắn trở về, anh thấy đối phương có vẻ khó xử lập tức khoát tay bảo hắn lo chuyện của mình trước đi.

"Tiệm trà sữa nằm ngay trong con hẻm kia, cậu đi vào một chút sẽ nhìn thấy."

Chu Nghệ Hiên sợ thanh niên không tìm được, còn khoa chân múa tay một hồi để chỉ rõ hướng.

Trong trấn nhỏ có không ít tiệm trà sữa, nhưng suốt một đoạn đường đi, anh có thể khẳng định thứ mình thấy nhiều nhất chính là túi đựng màu xanh nhạt kia, còn nghĩ thầm lẽ nào trà sữa nhà bạn nhỏ ngon như vậy sao. Đến lúc dừng chân ở khúc rẽ, nhìn thấy nơi xa xa có dáng người đang bận bịu trong tiệm, Tiêu Chiến lập tức hiểu rõ nguyên nhân.

Tiệm trà sữa nhà Vương Nhất Bác không có chỗ ngồi uống, căn nhà lớn cũng chỉ trích ra được một không gian cỡ vừa, bên ngoài là máy thu ngân liền với bồn rửa có thể tạm xem là một cửa tiệm đơn giản, phía trước còn có mấy vị khách đang đợi.

Mà cái người đang loay hoay bận bịu bên trong hẳn là vừa huấn luyện xong, đồng phục bóng rổ còn chưa kịp thay, chính là bộ đồ màu đỏ anh đã bắt gặp vào hôm thi đấu, có điều hôm nay cậu mặc áo thun đen ở trong, nhìn qua vẫn có cảm giác không thể lại gần.

Thân ảnh đơn bạc quay lưng về phía quầy thu ngân, thuần thục pha trà sữa, đóng nắp, bận bịu nhưng không loạn.

Nếu là lúc trước, Tiêu Chiến thật sự cũng không nghĩ đến một bạn nhỏ lãnh đạm như vậy làm việc này sẽ có dáng vẻ thế nào, hôm nay bỗng nhiên gặp được tràng cảnh trước mắt lại cảm giác cũng không có gì đặc biệt, vẫn đẹp như cũ. Đến cả những nữ sinh đang chờ nước cũng thấp giọng say sưa thảo luận về niên thiếu một hồi, thỉnh thoảng nam hài để lộ một bên sườn mặt đều sẽ nghe được tiếng thét kiềm nén lẫn với âm thanh giậm chân xuống đất.

Có thể đây là chiêu bài hiệu quả gấp trăm lần so với những chiến lược quảng cáo của các nhãn hiệu đi.

Những nữ sinh trước tiệm không có vẻ gì là mất kiên nhẫn vì chờ đợi, ngược lại khi nhận lấy trà sữa trên mặt còn lộ ra biểu cảm thất vọng, mấy cô gái ngại ngùng xấu hổ buông một tiếng cám ơn, sau đó lưu luyến không rời bước đi.

Nhân lúc không có khách, Vương Nhất Bác xoay người rửa sạch dụng cụ vừa dùng xong, thậm chí không để ý rằng Tiêu Chiến đang lặng lẽ đi lại gần, trong nháy mắt quay ra, niên thiếu thấy có người liền bị dọa đến mở to đôi mắt cún con xinh đẹp.

Nhưng biểu cảm đó rất nhanh bị thu hồi, cậu vẩy vẩy đôi tay ẩm ướt, đầu ngón tay hơi đỏ bấm vài cái lên màn hình chọn món, máy móc hỏi: "Anh uống gì?"

Ngữ khí thản nhiên giống như một chút cảm xúc cũng không muốn cho thanh niên trước mặt.

Anh đưa mắt nhìn menu, sau đó chống cằm giả vờ suy nghĩ, sau đó chuyển ánh nhìn chằm chằm vào nam hài, vừa ngay thẳng lại trần trụi.

Ánh hoàng hôn tỏa ra như tô thêm chút huyết sắc trên gương mặt tái nhợt của Vương Nhất Bác, hàng mi không quá dày, cũng thanh thanh đạm đạm hệt như niên thiếu, thậm chí trông có chút mềm mại dễ bắt nạt, ngược lại sống mũi cao thẳng chẳng khác nào một tấm khiên bảo vệ nam hài, khiến cho ai nhìn vào cũng cảm giác bạn nhỏ vô cùng lạnh lùng.

Trên trán đeo một chiếc băng đô thể thao đỏ càng để lộ nét sinh động vốn có ở độ tuổi này, nhìn kỹ còn có thể thấy bờ môi hồng cùng hàm răng trắng, trông càng đẹp hơn dáng vẻ trên sân bóng vài ngày trước.

Trước khi bạn nhỏ lại nổi giận, Tiêu Chiến kịp thời hoàn hồn: "Em xem làm đại đi."

Lần đầu tiên nghe thấy yêu cầu như vậy, Vương Nhất Bác cũng không bị khó xử, thuận tay chọn món mắc nhất.

Chợt cửa sổ nhỏ bên cạnh mở ra, từ trong nhà có một nam hài tử da trắng như cậu bước đến, có điều dáng người mập hơn niên thiếu một vòng, thân hình cũng thấp hơn cậu nửa cái đầu, chắc là vừa ăn cơm xong, dầu mỡ bóng bẩy dính trên môi còn chưa lau sạch.

Thanh niên đoán đây là em trai của nam hài.

Giờ tối là lúc tiệm trà sữa bận rộn nhất, cô dượng và Vương Nhất Bác thay phiên ăn cơm, thỉnh thoảng Lâm Nhất Á không giúp được gì vẫn sẽ ra phụ, huấn luyện bóng rổ xong cũng đã hơn sáu giờ, sau khi về nhà cậu liền để cô dượng ăn tối, bản thân thì chờ Lâm Nhất Á ăn xong sẽ ra thay mình.

Chỉ là hôm nay đứa em họ này lại không đi vào từ cửa hông mà lại vòng qua cửa sổ, hắn dùng tay gõ gõ bồn rửa như gọi nam hài, theo thói quen phân phó: "Cho tôi một ly truyền thống, một ly trà sữa dâu, nhiều đá, nhiều dâu tây."

Giọng điệu thực sự không có chút khách khí, Tiêu Chiến ở một bên nghe thấy cũng khó chịu nhướng mày.

Lâm Nhất Á chỉ coi thanh niên là khách hàng bình thường, lại quay sang thúc giục Vương Nhất Bác đang không phản ứng hắn: "Nhanh chút đi, tôi còn phải đến thư viện nữa."

Mấy chữ đi thư viện chỉ lừa gạt được phụ huynh, niên thiếu đây còn không biết rõ tính toán trong lòng của tên nhóc này sao, trà sữa còn gọi hai ly, rõ ràng là đi hẹn hò với bạn gái nhỏ.

Có điều Lâm Nhất Á ra ngoài cũng đúng lúc, nam hài còn định tối nay sẽ thu xếp đồ đạc chuyển lên gác lửng.

Nghĩ đến đây liền không nhiều lời với hắn, đưa đồ uống cho Tiêu Chiến trước rồi lại xoay người làm hai ly của Lâm Nhất Á.

Đứa em họ này còn làm như vội vàng lắm, chốc chốc lại lấy điện thoại xem giờ, sau đó chợt nhớ đến điều gì, móc từ trong túi ra một tờ giấy đập vào phía trên bồn rửa.

"Người thuê tầng trên không thuê nữa, mẹ tôi bảo anh lát nữa dán cái này lên."

Nghe vậy thanh niên duỗi đầu xem lướt qua nội dung trên giấy, mắt nhìn đến hai chữ cho thuê liền không nhịn được nhếch môi, quả nhiên là cơ hội tốt đưa đến tận cửa!

Bất quá bây giờ không thể để nam hài biết được, chờ đến khi anh giao tiền rồi dọn đồ vào ở, lúc đó có muốn đuổi cũng không thể.

Không lâu sau, hai ly trà sữa của Lâm Nhất Á cũng xong, Vương Nhất Bác vừa đưa ra, hắn đã vội chụp lấy rồi chạy biến, Tiêu Chiến nhìn tên nhóc kia hùng hổ đi ra xa mới quay lại hỏi: "Đệ đệ của em sao?"

Niên thiếu luận tay lau dọn kệ pha chế, hiếm khi đáp lời: "Em họ."

Thanh niên còn định hỏi thêm, cửa hông đã mở ra, đi vào là một người phụ nữ trung niên, trông thấy tờ giấy trên bồn rửa liền nhíu mày: "Tên xú tiểu tử này, cô bảo nó dán lên, vậy mà lại ném sang cho con."

Nam hài vừa bôi keo vào mặt sau tờ giấy vừa nói: "Đều như nhau thôi."

Bà chờ Vương Nhất Bác bôi xong keo liền cầm lấy, dán lên tường nơi bắt mắt nhất.

Sau khi dán xong cũng không có ý định trông tiệm, lấy tạp dề lau tay, bà nói với cậu: "Bà nội của Lâm Nhất Á bảo là đau đầu, cô dượng phải đến đó xem thế nào."

Chờ dượng lái xe ra, người cô này mới chợt nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: "Uây, suýt nữa là quên mất con chưa ăn tối, có cần cô vào đem cơm ra không, nhân lúc chưa có khách ăn một chút."

Niên thiếu lắc đầu: "Mọi người đi đi, không cần để ý đến con."

Dù sao người cũng đã lớn, cô cô thật không để ý, lên xe rời đi với chồng mình.

Thấy xe chạy xa, Tiêu Chiến cau mày hỏi: "Em còn chưa ăn tối?"

Sau đó anh mới nghĩ lại, ngay cả đồ bạn nhỏ còn chưa thay, đâu chỉ là chưa ăn cơm, căn bản chính là vừa huấn luyện xong thì người đã loay hoay suốt ở đây rồi.

Vừa nhớ đến hình ảnh sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi lạnh lúc sáng của Vương Nhất Bác, sự bực bội liền tiêu tan một nửa, giọng nói sốt ruột cũng không còn chút tức giận: "Sao ở trường về lại không ăn cơm trước? Chẳng lẽ em không có một chút thời gian để ăn à!"

Sự lo lắng khó hiểu này ngược lại khiến bạn nhỏ sững sờ, nhưng không thấy kỳ quái khi Tiêu Chiến nói như vậy chút nào, dù sao người ta cũng không biết đây không phải là cha mẹ ruột của mình, nếu là cha mẹ ruột thì chắc chắn cậu sẽ không thiếu chút thời gian này để ăn cơm.

Nhưng bất luận thế nào, chuyện cũng không liên quan đến thanh niên đối diện.

Khuôn mặt nhỏ lạnh băng thường ngày hiện ra vẻ không kiên nhẫn, nhàn nhạt nói: "Trà sữa đã đưa anh rồi."

Giống như anh chỉ là một vị khách bình thường không hơn không kém, nhận nước rồi thì nên đi.

Dường như Tiêu Chiến thật sự bị dáng vẻ này của cậu đâm cho một đao, anh từ nhỏ vốn là được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, đã bao giờ trải qua cảm giác bị người chán ghét như vậy, nhất thời biểu cảm cũng âm trầm, lạnh lùng nói: "Đúng là tôi xen vào việc của người khác."

Vương Nhất Bác thường xuyên thấy bộ mặt lưu manh vô lại của thanh niên, đây là lần đầu tiên chứng kiến bộ dạng lạnh nhạt như vậy, không biết tại sao cảm giác tức ngực khó thở ban ngày lại kéo đến, cậu im lặng xoay người dọn dẹp kệ pha chế, nghe tiếng người rời đi cũng không quay đầu nhìn.

Cái ly đang rửa trong tay cũng khiến nam hài khó chịu, một người không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện xen vào cuộc sống của mình, bây giờ lại còn tức giận với mình!

Tiếng nước róc rách trộn lẫn với âm thanh va chạm của thành ly khiến người nghe vô cùng bực bội, trực tiếp bức niên thiếu quăng cả cái ly trong tay ra, sau một trận va đập hỗn loạn, cậu mới chầm chậm bình tĩnh hơi thở.

Nguyên nhân phát sinh cảm giác khó chịu này, phần lớn lại là từ những việc mà trước đây Vương Nhất Bác vốn chưa từng để ý.

Không lâu sau lại có hai vị khách xuất hiện, tâm trạng nam hài cũng trở lại bình thường, mặt không biến sắc ném ly trà sữa Tiêu Chiến để lại vào thùng rác, người kia thậm chí còn chưa uống.

Dạ dày ban đầu không cảm thấy đói bắt đầu làm loạn sau mấy đợt khách đến không ngớt, đồ ăn trong nhà chắc chắn đã sớm nguội lạnh, đến đôi chân đứng suốt một ngày cũng dần đau nhức, lại thêm cảm giác khó chịu mơ hồ dưới đáy lòng. Mọi thứ dồn vào một lúc liền làm khó niên thiếu, cậu hiện tại chỉ muốn nhanh nhanh xong chuyện lên gác tắm nước nóng rồi ngủ một giấc, còn muốn ăn một chút cơm canh nóng.

Bàn tay cứ một hồi lại xoa xoa dạ dày đã ẩn hiện cảm giác đau đớn, chốc chốc lại đấm bóp hai chân đang tê nhức, khó có được chút thời gian thả lỏng cơ thể tựa lên bệ pha chế. Chưa nghỉ ngơi được bao lâu, lại có khách đến.

Chờ đến khi bạn nhỏ làm xong việc dang dở trên tay, lúc quay lưng đã bắt gặp trước bàn có nhiều thêm một người, chính là vị họ Tiêu tên Chiến không biết từ bao giờ và vì sao trở lại.

Vương Nhất Bác lướt mắt nhìn thanh niên một cái, sau đó như lờ đi, đưa trà sữa đã đóng gói xong cho khách, nhìn họ rời khỏi.

Nhoáng cái, một phần cơm đóng gói cẩn thận được đẩy đến trước mặt cậu.

Người này dường như không nhớ rõ bản thân rời đi với vẻ mặt âm trầm đến mức nào, bây giờ lại dùng giọng nói nhẹ nhàng hệt như sáng nay: "À, nhân lúc còn nóng em mau ăn đi, mặc dù thức ăn ngoài không tốt như nhà nấu, nhưng ít nhất thì nó vẫn nóng."

Nam hài không hiểu rõ rốt cuộc Tiêu Chiến muốn làm gì, thu hồi ánh mắt không nhìn anh.

Người lớn hơn thấy cậu không động, liền nhích hộp cơm đến gần tay bạn nhỏ, hành động bất ngờ này lại như kim châm đâm vào Vương Nhất Bác, niên thiếu định trở tay đẩy ra, không ngờ hộp nằm trên cùng chứa canh, đẩy một cái liền bị đổ, hơn phân nửa nước canh văng lên mu bàn tay bạn nhỏ.

Canh đã đóng hộp còn mang đi một đoạn đường cũng không thể nóng đến mức bị bỏng, nhưng vẫn dọa thanh niên hết hồn, vội chạy vào từ cửa hông, anh dắt tay nam hài đến chỗ bồn rửa, nhanh chóng mở nước rửa.

Tiêu Chiến lo lắng: "Có đau không, bị phỏng rồi sao?"

Cổ tay bị nắm rất chặt, Vương Nhất Bác hơi mất tự nhiên giãy ra, sau đó thanh niên mới buông lỏng, chỉ là không nghĩ đến việc bản thân mình vượt qua ranh giới, hỏi một câu không liên quan: "Là tôi nắm đau em hả?"

Niên thiếu cũng không rõ, trong mắt anh, cậu yếu ớt đến mức đó sao, khẽ lắc đầu.

Người lớn hơn đau lòng nhìn tay nam hài, xả nước lạnh xong, trên mu bàn tay trắng nõn kia chỉ để lại một vệt đỏ nhạt, bấy nhiêu đó cũng đủ làm cho Tiêu Chiến xót đến muốn thay bạn nhỏ đánh cho mình một cái.

Thấy Vương Nhất Bác định dọn dẹp đống canh đổ trên bàn, thanh niên làm sao dám để người nọ ra tay, lập tức kêu: "Để tôi để tôi, em cẩn thận đừng bị bỏng."

Dọn dẹp xong xuôi, ai kia mới thành thật rời khỏi phòng trong, nằm sấp trên mặt bàn, vừa đáng thương vừa cẩn thận hỏi: "Em có còn muốn ăn không vậy?"

Cuối cùng lại sợ người ta không ăn, tiếp tục dỗ: "Vừa nãy là tôi không đúng, em ăn một chút có được không?"

Mặc dù niên thiếu vẫn không nói lời nào, nhưng thấy cậu mở hộp thức ăn ra, Tiêu Chiến mới cười lên.

Đồ ăn trong hộp vẫn còn nóng, uống canh vào cũng rất ấm.

Vừa bị cảm nắng khó chịu cả ngày, vừa không ăn tối còn đứng lâu như vậy, nam hài cũng không cảm thấy có việc gì, đột nhiên lại xuất hiện một bữa cơm nóng như ý muốn, ngược lại bản thân bắt đầu có chút ủy khuất.

Thanh niên đưa mắt tìm kiếm nửa ngày cũng không thấy ly trà sữa của mình, mặt buồn như đưa tang hỏi: "Trà sữa của tôi đâu?"

Bạn nhỏ xinh đẹp nhất trên thế giới tự mình làm cho anh, anh một giọt cũng chưa kịp uống đây!

Bàn tay múc canh của Vương Nhất Bác khựng lại trong giây lát, hồi lâu mới lên tiếng: "Chút nữa pha cho anh."

-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

Lời tác giả:

Cho nên không phải Chiến ca bỏ đi 🙊

Bây giờ lão lưu manh mặt dày mày dạn muốn quang minh chính đại đăng đường nhập thất rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com