TruyenHHH.com

Zsww Trans Huong Duong Hoan

Cho đến lúc về nhà, Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh. Sau khi vung giày mỗi chiếc một nơi, thiếu niên lập tức cắm đầu cắm cổ chạy thẳng vào phòng.

Tiêu Chiến biết cậu thẹn thùng, chỉ đành bất lực cúi người sắp xếp giày lại cho gọn gàng, xong xuôi mới chậm rãi tiến đến tủ TV phòng khách lấy hòm thuốc.

Vừa vào phòng, anh đã nghe thấy nhà tắm vang lên tiếng nước chảy. Suy nghĩ một lúc, vẫn không yên tâm về tiểu người què, thanh niên cất giọng nhắc nhở: "Cẩn thận trơn trượt, đừng để bị ngã."

Tiếng nước khá lớn, kỳ thực nam hài cũng không nghe người bên ngoài nói gì, mơ mơ hồ hồ đáp lại.

Đến lúc khập khiễng bước ra khỏi phòng tắm, lòng bàn chân đột ngột truyền lên xúc cảm ấm áp mềm mại, Vương Nhất Bác cúi xuống mới phát hiện không biết Tiêu Chiến đã trải một tấm khăn lớn ở đây từ bao giờ, trong phòng ngủ lại không có bóng dáng anh.

Hơn phân nửa là sợ vết thương bất tiện, chân trượt nước sẽ dễ bị ngã.

Thiếu niên xác thực cũng quên mang dép, những giọt nước dưới chân nhanh chóng được thấm khô. Giây tiếp theo, cửa phòng bật mở, người lớn hơn bước vào, một tay cầm dép, tay còn lại ôm hộp giày thể thao.

Mái đầu ướt sũng của bạn nhỏ hiện tại có chút lộn xộn, từng giọt nước xuôi theo tóc thấm vào cổ áo, dáng vẻ được hơi nước bao bọc trông vô cùng mềm mại.

Nam nhân nở một nụ cười bất đắc dĩ, buông hộp giày trên tay, anh bước nhanh đến, đặt dép lê xuống trước mặt Vương Nhất Bác, còn thuận tiện xoa xoa mắt cá chân gầy nhỏ: "Lúc nào cũng quên mang dép, vì em, anh phải trải thảm lên hết mặt sàn trong nhà mới được."

Tiểu bằng hữu tuyệt đối không hoài nghi trình độ nghiêm túc của Tiêu Chiến khi nói như vậy, cậu tranh thủ xỏ dép, trung thực cam đoan: "Lần sau sẽ không quên nữa."

"Mau lau khô tóc, anh giúp em xử lý vết thương trên chân."

Vừa nói vừa lắc lắc tuýp thuốc tiêu sưng trong tay, anh dắt nam hài đến bên giường, ngồi xuống, lại đưa tay nhẹ kéo chân cậu gác lên đùi mình.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn trùm khăn lau tóc, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo hành động của Tiêu Chiến.

Vết thương nằm ở bắp chân sau, nam nhân hiện tại không cách nào nhìn được, cũng dẫn đến không thể xử lý tốt, anh lập tức muốn dỗ dành thiếu niên thay đổi tư thế.

"Bảo bối, em nằm sấp xuống đi, như vậy mới thuận tiện bôi thuốc."

Miệng nói, tay không quên kê gối đầu cho bạn nhỏ, đối phương liền nhu thuận nằm xuống, còn được người lớn hơn đưa điện thoại sang.

Bây giờ mọi chuyện mới dễ dàng.

Có điều đồ ngủ đã rộng lại còn là loại vải mềm. Vương Nhất Bác vừa nằm xuống đã nhìn được dáng người mỹ lệ của thiếu niên tuổi mới lớn. Cậu dồn lực vào hai tay chống nửa thân trên chơi điện thoại, cần cổ trắng nõn cũng theo động tác này liên lụy để lộ ra ngoài.

Một giọt nước thuận theo đuôi tóc lăn xuống, quét qua nốt ruồi sau gáy nam hài, cuối cùng biến mất nơi cổ áo ngủ. Hình ảnh trước mắt hiện tại chẳng khác nào một ngọn lửa, cơ hồ muốn đốt cháy toàn bộ tim gan Tiêu Chiến.

Hầu kết anh khẽ trượt lên xuống một cái, thanh niên nhanh chóng dời lực chú ý, ngồi xuống cạnh cậu, kéo ống quần bên phải lên. Đồ ngủ vô cùng rộng rãi, không khó để phô bày vết thương trên bắp chân trắng nõn của tiểu bằng hữu.

Chỗ bị đánh một gậy vừa sưng đỏ vừa chuyển sang màu tím xanh trông có chút đáng sợ, người lớn hơn nhìn thấy lại lập tức thay đổi sắc mặt. Anh cho thuốc ra đầu ngón tay, nhẹ thoa lên vết thương, sau đó kiên nhẫn xoa một lúc chờ tan để mau thấm.

Thời điểm mới chạm vào còn hơi đau, nhưng càng về sau Vương Nhất Bác lại thấy có chút ngứa, cậu mất tự nhiên nhẹ rụt chân. Còn dọa Tiêu Chiến tưởng mình mạnh tay, anh nhanh chóng ngừng lại: "Làm em đau sao?"

Thiếu niên phủ nhận, nghiêng người quay đầu nhìn thoáng qua, cậu nhíu mày xem thường, mặc dù hơi bầm tím nhưng tiểu bằng hữu cảm thấy mình vẫn còn rất lợi hại, chỉ là không dám nói như vậy với anh.

Không ngờ hành động này của nam hài lại khiến cho áo ngủ bị kéo lên cao, một đoạn eo nhỏ lập tức lộ ra ngoài. Đoán chừng là do thường xuyên chơi bóng rổ, đường nét cơ bắp vô cùng xinh đẹp.

Hõm eo như ẩn như hiện dưới vạt áo. Quỷ thần xui khiến thế nào, Tiêu Chiến vươn tay nhẹ chọt thử, ai mà biết Vương Nhất Bác lại là một bạn nhỏ sợ nhột, cậu vừa cười vừa co người, lăn sang bên cạnh né tránh.

Trong cặp mắt tràn đầy nghi hoặc của thiếu niên còn mang theo một tầng nước mỏng, dưới ánh đèn dịu dàng trong phòng, thủy quang chuyển động, xinh đẹp đến mức khiến cho người đối diện không thể dứt cái nhìn.

Ham muốn chiếm hữu hiện tại vô cùng mãnh liệt, thanh niên đưa tay giữ lấy gáy nam hài, cúi người sát xuống cổ đối phương, anh thậm chí còn có thể nghe được tiếng hít thở mỗi lúc một loạn của chính mình.

Vương Nhất Bác chưa từng bắt gặp dáng vẻ này của Tiêu Chiến bao giờ, cơ hồ anh không hài lòng chỉ với nụ hôn vừa rồi.

Chưa kịp mở miệng, cậu đã thấy nam nhân áp tới hôn sâu như thể không muốn sống nữa. Thiếu niên cảm nhận được mình đang bị đối phương đè xuống, chậm rãi rơi trên mặt giường mềm mại.

Nam hài muốn rút tay ra, lực đạo siết lấy cổ tay cậu tựa hồ định bóp nát cả xương cốt. Nụ hôn của Tiêu Chiến bây giờ chẳng khác nào đang hận không thể hủy đi người dưới thân mà nuốt luôn vào bụng.

Bên môi tràn ra tiếng kêu nghẹn ngào vì đau, nam nhân đột nhiên bừng tỉnh, rút lui.

Vương Nhất Bác như vừa được cứu sống, nghiêng đầu nhanh chóng hít lấy không khí, trên trán cậu đã rịn một tầng mồ hôi mỏng, vài sợi tóc cũng theo đó dính bết vào làn da trắng nõn. Ánh mắt nhìn người đối diện còn đang run rẩy.

Cậu rất sợ, nhưng vẫn lựa chọn đến gần.

Thanh niên cảm nhận được hai tay bạn nhỏ đang chậm rãi vòng qua vai mình, anh rốt cuộc cũng không nhẫn nhịn nữa, lập tức ôm lấy đối phương, bờ môi nhẹ quét qua vành tai cậu an ủi.

Hồi lâu sau, người lớn hơn nghe thấy tiểu bằng hữu nhỏ giọng nói: "Ca, em có chút sợ."

Một tiếng kêu yếu ớt này triệt để khiến tâm Tiêu Chiến tan chảy, có làm thế nào cũng không thể nổi gió lên được nữa.

Thanh niên khẽ thở dài tự trách mình, đối phương vẫn còn nhỏ đây.

Kỳ thực còn một chuyện anh luôn canh cánh trong lòng: "Bạn nhỏ Vương Nhất Bác, em có biết hai nam nhân ở bên nhau sẽ làm những gì không?"

Tiểu bằng hữu minh bạch người lớn hơn ý muốn chỉ việc gì, nhẹ gật đầu. Cậu hiểu rất rõ, phương thức phát tiết của căn bệnh kỳ quái này.

Tiêu Chiến thoáng kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ lại, Vương Nhất Bác đã sớm xác định tính hướng của bản thân, vậy nhất định là xem qua không ít tư liệu, có biết cũng không kỳ lạ.

Nhưng biết thì biết, nó không đồng nghĩa với việc anh có thể khi dễ đối phương. Thanh niên ủ rũ, cất lời đùa giỡn lại vờ như oán giận: "Chờ đến khi em đủ mười tám tuổi xem anh có bỏ qua cho em thế này không."

Hôm nay, cách ngày sinh nhật của Vương Nhất Bác không còn xa.

Nào ngờ nam hài vừa nghe xong liền tái mặt, người lớn hơn cũng bị dọa cho hốt hoảng, nhanh chóng giải thích: "Không phải không phải, ca ca chọc em thôi. Đừng sợ, đừng sợ, nếu em không đồng ý, anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em!"

Nhưng sắc mặt bạn nhỏ cũng không vì vậy mà chuyển biến tốt. Tiêu Chiến vừa vội vừa lo, anh rất sợ lời bông đùa của mình thật sự dọa đến cậu, lại tranh thủ lảng sang chuyện khác: "Nhắc mới nhớ, cũng sắp sinh nhật em rồi, nói cho ca ca nghe thử em muốn quà gì có được không?"

Giây tiếp theo, thiếu niên vốn đang yên tĩnh để mặc người ôm lại đẩy nam nhân một cái, ngồi dậy. Giữa hai đầu lông mày là dáng vẻ lãnh đạm đã lâu không xuất hiện, nhìn kỹ còn có thể phát hiện mấy phần bối rối.

Anh nghe thấy Vương Nhất Bác trả lời: "Em không thích sinh nhật."

Không đợi đối phương hỏi thêm, nam hài lại từ từ ngã ra giường, hai mắt nhắm nghiền, bộ dạng hiển nhiên là không muốn nói gì nữa. Bên cạnh giường vẫn còn một hộp giày được thanh niên ôm vào khi nãy, đây mới thực sự là món quà dành cho cậu nhân dịp thành tích có tiến bộ.

Sáng nay Vu Sưởng vừa cho anh biết, là bạn nhỏ khen đẹp, nam nhân liền vội vội vàng vàng nhờ người mua giúp, hiện tại lại không biết nên đưa như thế nào.

Mà Tiêu Chiến tự nhiên cũng sẽ không biết, Vương Nhất Bác khen đẹp là vì cảm thấy rất hợp với anh.

-----

Như tui đã thông báo thì trên lofter tác giả chỉ đăng đến chương 19 cùng với chương cuối (31) và toàn bộ phiên ngoại. Cho nên fic này tui ko thể hoàn thiện cho mn được rồi, tui vẫn sẽ tiếp tục edit những phần còn lại mà tác giả có đăng :<<

Theo như tui biết thì fic này bên Trung đc tác giả xuất bản thành sách, có lẽ vì vậy nên đã gỡ từ chương 20 đến 30 nhằm khuyến khích mn mua sách, mà tui thì ko biết tí ti gì về tiếng Trung nên có mua cũng ko đọc đc huhu. Những quả fic tui edit đều có sự trợ giúp từ một vài bạn cùng với app dịch hết nên chắc chắn ko thể đúng 100% đc. 

Tui để link lofter tác giả ở đây chỉ mong có cao nhân nào giúp đỡ đc thì nhắn xin tác giả những chương thiếu (20 đến 30) giùm tui thui à huhuhu ToT 

https://webxzszd.lofter.com/view

Weibo tác giả cùng tên lofter luôn ạ. Cảm ơn mn đã luôn ủng hộ fic

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com