TruyenHHH.com

ZSWW - Tôi nuôi con của ảnh đế

66

linhtrang263




Tiêu Chiến và Nhất Bác đang đứng cạnh nhau ở trong sảnh chờ tại sân bay, Toả Nhi cùng với đội ngũ của Tiêu Chiến đi du lịch suốt tám ngày rốt cuộc cũng đã về rồi, trước khi lên máy bay thì bé con còn cứ đinh ninh muốn cha cùng với Bo Bo ra đón mình.

Dạo gần đây Tiêu Chiến đang lựa kịch bản mới nên cũng không có quá bận rộn gì, còn Nhất Bác thì sau bộ phim《Thập Hương》cũng không có công việc gì mới, hai người bọn họ rảnh rỗi không có gì làm, nếu như Toả Nhi đã yêu cầu thì bọn họ đương nhiên là phải đến để đón bé rồi.

Nhất Bác sợ người khác sẽ nhìn thấy cậu và Tiêu Chiến ở cùng nhau, cho nên hai người bọn họ đã che chắn rất là kĩ, mũ, kính râm, khẩu trang đều đủ hết, đến ngay cả Trác Hành Kiện đến đón vợ con của mình khi nhìn thấy bọn họ thì cũng phải nghiên cứu tới lui một phen.

Trác Hành Kiện cẩn thận đi đến bên cạnh Tiêu Chiến đang vô cùng thong dong mà đứng bên cạnh Nhất Bác, ra một cái ám hiệu, thấp giọng mà nói với bọn họ: "Bảo vệ Dịch Tiêu tốt nhất thế giới! Bảo vệ Lãng Bác tốt nhất trần đời!"

Tiêu Chiến: "Biến!"

Trác Hành Kiện rốt cuộc cũng yên tâm rồi, tuy rằng anh ta không nhìn thấy được mắt, mũi, miệng của Tiêu Chiến và Nhất Bác, thế nhưng cái giọng điệu mắng người này lại quá đỗi quen thuộc, đây quả thật chính là Tiêu Chiến và Bo Bo của cậu ta rồi.

Mấy ngày nay Trác Hành Kiện đã xem kịch bản nhiều đến mức hoa mắt choáng đầu, cả cái giới giới trí này đều biết Tiêu Chiến chính là một cái bảng hiệu bằng vàng, cho nên số lượng các dự án muốn mời anh nhiều như núi như biển vậy, mà toàn bộ nhân viên trong phòng làm việc đều đã đi du lịch nước ngoài, chỉ có một mình Trác Hành Kiện bị chôn vùi trong cái mớ kịch bản đó mà thôi. Toàn bộ những kịch bản mà Tiêu Chiến đã xem thì thật ra đều là do Trác Hành Kiện đã tỉ mỉ mà chọn ra.

Trác Hành Kiện nhìn thấy Tiêu Chiến thì liền nhớ ngay đến cái đống kịch bản đó, mà nhớ đến chúng thì liền muốn khóc, thế nhưng anh ta lại không thể nào đứng đây khóc lóc mà chờ vợ con được, cho nên liền lựa chọn cách là không nhìn Tiêu Chiến nữa, mà là chuyển mục tiêu sang Nhất Bác.

Trác Hành Kiện nói với Nhất Bác: "Bo Bo à, tôi đã xem hết mấy cái tin nhắn trên tài khoản của cậu rồi, nói thật là mấy dự án đó tôi thấy cũng không được tốt, với lại nghe nói là đài truyền hình Vạn Thiên đang chuẩn bị một bộ phim công sở không tồi, cậu cũng đừng có gấp, để tôi liên hệ với bọn họ xem như thế nào."

Nhất Bác: "Thật ra thì không cần phải là nhân vật gì quá quan trọng đâu, chỉ cần là một kịch bản hay với đoàn phim tốt thì dù chỉ diễn có mấy cảnh cũng được."

Trác Hành Kiện: "Được, chiều theo ý cậu, để tôi xem lại thế nào."

Nhất Bác rất là cảm kích Trác Hành Kiện vì đã chịu lắng nghe ý kiến của cậu, chứ không phải như là anh Đông đối với Dịch Lãng, cứ một mực nhồi nhét tất cả những gì mà bản thân cảm thấy tốt nhất cho cậu ta. Nhất Bác thật lòng mà nói: "Anh Trác, cảm ơn anh."

Trác Hành Kiện nói rằng cậu không cần phải cảm ơn mình, sau đó thì liền nhớ ra được gì đó mà tiếp tục nói: "Bo Bo, cậu có biết hát không?"

Nhất Bác không biết vì sao Trác Hành Kiện lại hỏi như vậy, cậu nhìn anh ta một hồi, rồi mới nghiêng đầu sang nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng cảm thấy rất là hứng thú mà nhìn Nhất Bác, cậu có chút ngượng ngùng mà trả lời: "Không được êm tai cho lắm, chỉ là miễn cưỡng không bị lạc tông thôi."

Trác Hành Kiện: "Không lạc tông là tốt rồi, cậu đã xem qua cái chương trình ca hát của đài A chưa? Tên là《Sống Động Như Thật], nó chính là một cuộc thi ca hát xuyên quốc gia dành cho các diễn viên, chương trình còn mời thêm mấy vị khách quý đến để chấm điểm nữa, cũng không tính là chuyên nghiệp gì, đây chỉ là một show giải trí thôi, nhưng mà nổi tiếng lắm."

Nhất Bác cũng biết đến cái show này, cậu gật gật đầu, sau đó thì Trác Hành Kiện lại tiếp tục nói: "Bộ phim《Phong Hoa Lăng Vân truyện》cũng sắp kết thúc rồi, cho nên《Sinh Động Như Thật》muốn làm một tập đặc biệt về nó, tất cả những diễn viên chủ chốt đều tham gia, cậu cũng được mời nữa đấy, tôi cảm thấy cái show này rất là tốt, hay là cậu đi tham gia đi?"

Nhất Bác chưa từng đi show giải trí, cậu cũng chưa từng đứng trên sân khấu mà ca hát bao giờ, thế nhưng bây giờ cả đoàn phim đều đi rồi, nếu như cậu mà từ chối thì hình như cũng không được tốt cho lắm.

Nhất Bác có chút do dự, còn Tiêu Chiến đang đứng ở bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng: "Nhất Bác, đi đi."

Nhất Bác có hơi kinh ngạc mà nhìn Tiêu Chiến, tất cả mọi người đều biết rằng anh chưa từng tham gia các show giải trí bao giờ, cho nên cậu nghĩ rằng anh sẽ không vui nếu như cậu làm những việc khác ngoài việc đóng phim, thế nhưng không ngờ rằng anh lại ủng hộ.

Tiêu Chiến cũng hiểu Nhất Bác đang suy nghĩ gì, anh liền giải thích: "Em không giống tôi, tôi có thể không cần phải xào độ nóng, thế nhưng em thì không được. Chỉ khi nào em xuất hiện nhiều thì mới có thể có nhiều nhà sản xuất và đạo diễn biết đến em, nếu như có vai diễn nào đó thích hợp thì họ sẽ nghĩ đến em ngay. Mặc dù chúng ta là diễn viên, thế nhưng nếu đã ở trong cái giới này rồi thì bắt buộc phải là nghệ sĩ trước, chuyện này cũng là bất đắc dĩ mà thôi, bởi vì trước khi muốn làm chuyện mình thích thì chúng ta phải thỏa hiệp trước đã."

Trác Hành Kiện cũng rất là tán đồng: "Thật ra thì cái nghề diễn viên này rất là bị động, chúng ta cũng không biết là cái bộ phim thích hợp với cậu đang ở chỗ nào, cho nên nếu như có thể làm cho người cầm trịch nhìn thấy được cậu thì đó cũng xem như là một con đường tắt rồi."

Nhất Bác biết rằng Tiêu Chiến và Trác Hành Kiện hiểu cách mà cái giới giải trí này hoạt động rõ hơn cậu, cũng biết rõ hơn là nên làm cái gì thì mới tốt, cậu thấy hai người bọn họ đã tán đồng chuyện cậu tham gia《Sinh Động Như Thật》rồi thì liền gật đầu đồng ý: "Vậy em sẽ tham gia, chỉ là hát không được hay thôi."

Trác Hành Kiện trả lời: "Không hay thì không hay, chúng ta cũng không cần phải thiết lập tính cách cho cậu mà."

Nhất Bác cười cười, nhưng mà cậu lại bịt kín quá nên không thấy được gì, cậu vốn còn định hỏi kỹ chuyện của show giải trí thì Tịch Triều Mộc liền gọi điện thoại đến. Nhất Bác nói với Tiêu Chiến một chút rồi liền đi qua một bên mà nhận điện thoại.

Sau khi Nhất Bác rời đi thì Tiêu Chiến liền ghét bỏ mà liếc nhìn Trác Hành Kiện vì hoàn toàn không thèm để ý đến anh, Trác Hành Kiện không nhìn thấy được khuôn mặt của Tiêu Chiến vì có mũ che, cho nên anh ta cũng không biết rằng bản thân mình đang bị người ta ghét bỏ, lại còn vô cùng thân thiện mà sáp tới, nói: "Rất mong chờ được xem Bo Bo lên sân khấu ca hát hả?"

Tiêu Chiến không thèm để ý đến Trác Hành Kiện, anh vốn không muốn nói gì, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, liền xoay sang hỏi anh ta: "Anh vừa mới nói là toàn bộ những diễn viên chủ chốt của《Phong Hoa Lăng Vân truyện》đều sẽ tham gia cái show đó à? Dịch Lãng cũng đi sao?"

Trác Hành Kiện trả lời: "Cậu ta là diễn viên chính thì có thể không đi sao? Cậu có biết trên mạng có biết bao nhiêu người đang trông mong bộ đôi Lưu manh và Tiểu phu tử được tái hợp không? Cậu có biết có bao nhiêu người đang mơ ước cho CP Lãng Bác được nên duyên kiếp này không? Có biết rằng hai người bọn họ sẽ hát bài hát chủ đề không hả?"

Tiêu Chiến không biết, Tiêu Chiến cũng không hề muốn biết.

Tiêu Chiến cảm thấy người đại diện của mình từ sau khi bị mất tiền thưởng thì tư tưởng của anh ta đã xảy ra vấn đề rồi, anh xoay người sang nhìn Nhất Bác đang nghe điện thoại, hoàn toàn làm như không thấy Trác Hành Kiện.

Tuy rằng Trác Hành Kiện rất là không muốn quấy rầy Tiêu Chiến đang làm hòn vọng phu, thế nhưng tiếng thông báo ở sân bay lúc này lại vang lên, chuyến bay mà bọn họ đang đợi vừa mới đáp cánh. Trác Hành Kiện liền đẩy đẩy Tiêu Chiến, khuyên nhủ: "Bo Bo cũng đâu có chạy đi đâu đâu, đi đón con trai của cậu trước đi kìa."

Tiêu Chiến cảm thấy nếu như Trác Hành Kiện cứ liên tục làm ăn cái kiểu này thì Nhất Bác không bị bắt cóc đi đã là một kỳ tích rồi ấy.

Tịch Triều Mộc gọi điện thoại cho Nhất Bác là để bàn về chuyện kịch bản, có một tình tiết cậu ta mới viết nhưng lại không thấy được hài lòng cho mấy, cho nên muốn hỏi ý kiến của Nhất Bác một chút, xem thử người ngoài cuộc sẽ cảm thấy thế nào. Nhất Bác biết rằng Tịch Triều Mộc rất là nhiệt tình với cái kịch bản mới này, cậu cũng đang đứng đợi không có việc gì, cho nên liền dứt khoát mà nghiêm túc bàn chuyện với cậu ta, chờ đến khi cậu nói chuyện điện thoại xong, quay lại nhìn thì lại không thấy Tiêu Chiến và Trác Hành Kiện ở đâu cả.

Nhất Bác ngước đầu lên xem thông tin của chuyến bay thì liền phát hiện chuyến bay của Toả Nhi đã đáp cánh rồi.

Nhất Bác đang định đi đến cửa đón, vừa mới đi được mấy bước thì lấy được một nhóc béo tròn tròn đang vọt về phía mình. Toả Nhi dùng hai cái chân ngắn của mình mà chạy nhanh đến, bé con vừa chạy vừa la to: "Bo Bo!"

Nhất Bác nhìn thấy Toả Nhi thì cả người liền trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, cậu cúi xuống, giang hai tay ra hướng về phía Toả Nhi, ôm trọn lấy bé con vào trong lồng ngực của mình.

Nhất Bác bế nhóc béo mà mình đã không được gặp trong nhiều ngày lên, vô cùng thân mật mà dán sát khuôn mặt của mình vào mặt bé, vừa cười vừa hỏi: "Toả Nhi, con đi du lịch nước ngoài có vui không?"

Toả Nhi ôm chặt lấy cổ của Nhất Bác không buông tay, bé con ra sức gật gật cái đầu nhỏ của mình: "Vui lắm, chỉ là buổi tối lúc đi ngủ con sẽ nhớ Bo Bo, còn nhớ cha nữa, nhưng mà con nhớ Bo Bo nhiều hơn."

Nhất Bác bị Toả Nhi chọc cười, cậu hôn lên mặt của bé con một cái, vào lúc này thì Tiêu Chiến cũng kéo vali đến, anh bóp bóp khuôn mặt nhỏ bé mềm như nước của con mình, giả vờ bất mãn mà nói: "Không phải con vừa mới nói là con nhớ cha hơn Bo Bo sao?"

Toả Nhi ôm chặt lấy Nhất Bác hơn, bé con tỏ vẻ thâm sâu mà nói: "Cha, sao cha lớn như vậy rồi, mà lại không biết cái này gọi là dỗ người ta vui vẻ sao?"

Tiêu Chiến bị con mình nói một câu đỡ không nổi, Tiêu ảnh đế liền không nặng không nhẹ mà vỗ một phát vào mông của Toả Nhi, còn Nhất Bác thì lại bị hai cha con này chọc cho cười tiếp.

Toả Nhi vô cùng bất mãn mà sờ sờ cái mông nhỏ của mình, bé giãy dụa bảo Nhất Bác thả mình xuống, rồi liền ngẩng đầu lên nói với cậu và Tiêu Chiến: "Cha, Bo Bo, con có đem quà về cho hai người đó."

Nhất Bác cười cười rồi ngồi xổm xuống, cậu ôm lấy bé con, hỏi: "Toả Nhi mang quà gì về vậy?"

Toả Nhi bảo hai người chờ một chút, bé con lục lục túi áo của mình một hồi, cuối cùng liền móc ra một cái túi đựng trang sức màu vàng, vô cùng hào hứng mà đưa cái túi đó ra trước mặt của Tiêu Chiến và Nhất Bác: "Quà!"

Tiêu Chiến và Nhất Bác liếc nhìn nhau một cái, cậu đưa tay ra nhận lấy cái túi, còn anh thì lại một lần nữa mà bế con mình lên.

Dưới ánh mắt chăm chú của Tiêu Chiến và Toả Nhi, Nhất Bác liền mở cái túi đựng trang sức, lấy món đồ ở bên trong ra.

Món quà mà Toả Nhi tặng cho hai người bọn họ chính là một cặp dây chuyền bằng bạc nguyên chất, mặt dây chuyền chính là một cặp cánh trông vô cùng nghệ thuật, điểm khác nhau chính là một cái là chiếc cánh bên phải, còn cái còn lại chính là chiếc cánh bên trái. Mắt nhìn của Toả Nhi đúng là không tồi thật, bởi vì cặp dây chuyền này trông đẹp vô cùng.

Toả Nhi ôm Tiêu Chiến mà phổ cập cho hai người: "Là con mua ở cửa hàng bạc thủ công nổi tiếng nhất đó, có một không hai, chị A Phúc nói hai người nhất định là sẽ rất thích."

Tiêu Chiến không sửa miệng cho con trai mình vì đã nói trang sức bạc thành bạc, ngược lại là nhận lấy một sợi dây chuyền, vô cùng hài lòng mà nói: "Toả Nhi, cha rất là thích quà mà con tặng."

Toả Nhi nhìn sang Nhất Bác hỏi: "Bo Bo có thích hông?"

Nhất Bác cười cười xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: "Đương nhiên là thích rồi."

Toả Nhi vô cùng hài lòng mà hất cái khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của mình lên, đắc ý nói: "Con biết là hai người sẽ rất thích mà, lúc vào cửa hàng thì con nói như thế này nè, Chị gái đẹp ơi, em muốn mua dây chuyền đôi, loại mắc nhất."

Nhất Bác: .....

Toả Nhi: "Chị gái đẹp đó không hiểu, cho nên chị A Phúc liền dịch giúp con."

Nhất Bác nhìn sang Tiêu Chiến, anh liền chột dạ mà nói: "Không phải tôi dạy thằng bé xài tiền bậy bạ đâu."

Toả Nhi đang được Tiêu Chiến ôm trong ngực, bé con dùng hai tay nâng khuôn mặt của cha mình lên, nghiêm túc mà nói: "Cha, không phải là cha cho con một tấm thẻ, nói là con cứ việc cà sao?"

Nhất Bác lại tiếp tục nhìn Tiêu Chiến, còn anh thì cố nặn ra một nụ cười với con trai của mình: "Toả Nhi, con mất thẻ rồi."

Toả Nhi coi tiền như rác rưởi hừ một tiếng, còn Tiêu Chiến thì ra vẻ nghiêm túc mà nói: "Toả Nhi, đợi một lát nữa cha sẽ dẫn con đến một nơi, lúc đó thì con nhớ phải ngoan nhé."

Toả Nhi không hiểu mà hỏi: "Đi đâu ạ?"

Tiêu Chiến dùng cách nói mà Toả Nhi có thể dễ hiểu nhất mà miêu tả: "Đi đến nơi ở của cha khi còn nhỏ, ở đó còn cha mẹ của cha, còn có bác mà con đã từng gặp rồi nữa."

Toả Nhi gật gật đầu ồ một tiếng, rồi nhìn sang Nhất Bác mà hỏi: "Vậy Bo Bo cũng đi sao?"

Nhất Bác sờ sờ đầu của bé: "Ba không có đi, ba phải đi gặp chú Mộc Mộc của con rồi."

Toả Nhi có chút mất mát mà lại ồ thêm một tiếng nữa, Nhất Bác thấy vậy thì cười cười rồi nói: "Nhưng mà ba sẽ nấu cơm chờ hai người về."

Hai mắt của Toả Nhi liền sáng rực lên: "Có thật hông?"

Nhất Bác lại tiếp tục xoa đầu bé: "Đương nhiên là thật rồi."

Bé con vui vẻ, cha của bé cũng rất là vui vẻ, bởi vì Nhất Bác đã nói rằng sẽ chờ bọn họ về nhà ăn cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com