TruyenHHH.com

ZSWW - Tôi nuôi con của ảnh đế

42

linhtrang263

Sau khi Nhất Bác  và Dịch Lãng đã xem xong tập đầu của《Phong Hoa Lăng Vân truyện》thì Nhất Bác  liền đi vào bếp rửa chén, Dịch Lãng cũng thuận tiện mà đi theo vào. Nhất Bác  thật sự đối xử với Dịch Lãng hệt như là một tiểu phu tử vậy, cậu dọn dẹp phòng bếp, còn Dịch Lãng thì đứng ở bên cạnh mà tổng kết về màn biểu diễn tâm đắc của mình.

Nhất Bác  rất thích việc đứng ở góc độ người xem mà đánh giá kỹ năng diễn xuất của mình, cậu cảm thấy làm như vậy thì có thể cải thiện bản thân của mình rất nhiều, cho nên cũng đã dạy lại cái phương pháp này cho Dịch Lãng.

Dịch Lãng cũng biết rằng Nhất Bác  là đang thật lòng giúp mình, cho nên cậu bảo làm cái gì thì Dịch Lãng đều sẽ nghiêm túc mà lắng nghe. Nhất Bác  vừa hướng dẫn cho Dịch Lãng vừa dọn dẹp, đợi đến khi cậu đã xong việc thì hai người cũng đã bàn bạc xong hết về diễn xuất của Dịch Lãng trong tập đầu tiên.

Nhất Bác  cởi tạp dề ra mà đi ra ngoài, cậu vừa đi vừa nói với Dịch Lãng ở phía sau mình: "Thật ra cậu rất có năng khiếu đấy, lúc chúng ta đóng phim cùng nhau thì cậu cũng có một sự hiểu biết nhất định của mình, chỉ là cái vai diễn mới của cậu có hơi khó, cho nên tôi vẫn có chút lo lắng."

Dịch Lãng vòng tới trước mặt Nhất Bác , trực tiếp chặn đường đi của cậu.

Nhất Bác  dừng lại, không hiểu gì mà nhìn Dịch Lãng: "Sao vậy?"

Dịch Lãng cười: "Em muốn xem thử có phải là anh đang bày ra vẻ mặt lo nước thương dân hay không thôi."

Nhất Bác  tránh khỏi Dịch Lãng: "Nội cái vai diễn của cậu là cũng đủ lo rồi, ngoại hình của cậu quá mạnh mẽ, diễn vai luật sư thì lại thiếu đi cái vẻ tri thức, đến khi bị lộ thân phận trùm buôn thuốc phiện thì rất là khó để diễn sự tàn nhẫn, diễn hơi quá thì sẽ trông hơi điên, diễn thiếu đi một chút thì lại không tới."

Dịch Lãng từ phía sau mà đỡ hai vai của Nhất Bác , nói: "Có tiểu phu tử dạy thì nhất định là em sẽ có thể diễn được, hôm nay em đã làm việc từ sáng đến tối rồi, đầu năm đầu tháng tha cho em đi, tụi mình ra ngoài hóng gió nhé."

Nhất Bác  nhìn đồng hồ treo tường một chút, cũng đã sắp mười hai giờ đêm rồi, ngoài trời thì đã tối mịt, thỉnh thoảng còn có một tia pháo hoa được bắn lên. Đêm đông lạnh như thế này thì hóng gió cái gì chứ.

Dịch Lãng nhìn thấu được suy nghĩ của Nhất Bác , cậu ta lôi kéo Nhất Bác  tới trước cửa mà nói: "Em chở anh đi bằng xe máy, giải tỏa áp lực lắm."

Nhất Bác  có hơi do dự: "Xe máy hình như không được an toàn cho lắm, phải không?"

Dịch Lãng: "Tin tưởng em đi, tay lái của em chắc lắm."

Dịch Lãng mặc áo khoác vào xong thì liền bảo Nhất Bác  đi chọn một cái áo khoác thật dày mà mặc vào, hai người chuẩn bị xong xuôi rồi thì Dịch Lãng liền cầm nón bảo hiểm mà lôi kéo Nhất Bác  đi xuống lầu. Chiếc xe máy hạng nặng của Dịch Lãng quả thật là đang đậu ở dưới tòa nhà của Nhất Bác , cả chiếc xe đều đen tuyền cứ như là một vi vua của bóng đêm vậy, trong đêm tối mà tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Dịch Lãng nhìn thấy chiếc xe máy của mình thì liền vui hẳn lên, cậu ta kéo cánh tay của Nhất Bác  chạm vào chiếc xe, đắc ý mà hỏi: "Đẹp trai không?"

Nhất Bác  có lòng tốt mà trả lời: "Rất đẹp trai."

Dịch Lãng nghe thế thì liền vui như chính mình được khen vậy, cậu ta lấy một cái nón bảo hiểm đỏ rực như lửa từ thùng xe ở phía sau ra, nghiêm túc mà giúp Nhất Bác  đội vào, cười cười nói: "Tiểu phu tử cũng đẹp trai."

Nhất Bác  không phải là một người thích mạo hiểm, cuộc sống của cậu từ trước đến giờ vẫn rất bình thản, mấy cái chuyện như ngồi xe máy thế này đối với cậu mà nói đã là một chuyện rất nguy hiểm rồi. Nhất Bác  có chút thấp thỏm mà ngồi lên yên sau, đồng thời còn cứ không ngừng dặn Dịch Lãng phải chạy từ từ, không được chạy quá nhanh.

Dịch Lãng cười cười, bảo cậu yên tâm đi, thế nhưng Nhất Bác  căn bản là không thể yên tâm nổi, cậu nhìn xung quanh muốn tìm một cái gì vịn vào để giữ thăng bằng. Dịch Lãng xoay lại nhìn Nhất Bác  một cái, cái tên đẹp trai này đột nhiên lại nở một nụ cười bỉ ổi, rồi khởi động xe, chiếc xe bỗng giật một cái, Nhất Bác  không một chút suy nghĩ mà liền trực tiếp ôm chặt lấy cái eo thon gầy rắn chắc của Dịch Lãng.

Chiếc xe máy của Dịch Lãng cứ như là lướt gió mà chạy ra khỏi cửa lớn của khu chung cư, không lâu sau đó thì lại có một chiếc xe hơi thể thao màu trắng dừng lại ở chỗ mà chiếc xe máy vừa mới đậu.

Tiêu Chiến bước xuống xe, rồi sau đó cũng ôm Toả Nhi xuống theo.

Tiêu Chiến một tay nắm lấy tay của Toả Nhi, tay còn lại thì xách theo cái vali nhỏ của bé con, mục tiêu của một lớn một nhỏ này chính là lầu bốn, trực tiếp dừng lại ở trước cửa nhà của Nhất Bác .

Tiêu Chiến thầm nhẩm lại lời thoại ở trong lòng, chỉ cần Nhất Bác mở cửa ra thì anh sẽ lập tức tố cáo Toả Nhi cứ khóc lóc đòi về. Tiêu ảnh đế đã chuẩn bị nội tâm của mình xong, bày ra cái vẻ mặt bất đắc dĩ mà giơ tay lên gõ cửa nhà Nhất Bác , thế nhưng không ngờ rằng bên trong lại chẳng có ai trả lời cả. Tiêu Chiến lại gõ cửa mạnh hơn, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Tiêu Chiến nhìn sang Toả Nhi, Toả Nhi cũng lộ ra cái vẻ mặt "con vô tội, con hông biết gì hết", bé con còn thuận tiện chớp chớp mắt thêm mấy cái, nhân cơ hội này mà bán manh với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến xoa xoa đầu con mình, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Nhất Bác , thế nhưng Nhất Bác  đang ngồi trên chiếc xe máy chạy như bay thì không thể nào nghe thấy tiếng chuông điện thoại được. Tiêu Chiến thấy không gọi được cho Nhất Bác  thì lại gõ cửa nhà cậu tiếp, thế nhưng đáng tiếc là vẫn không có ai trả lời.

Tiêu Chiến gõ cửa năm lần, gọi điện sáu lần, kết quả là vẫn không thể liên lạc được với Nhất Bác . Anh liền từ bỏ, bảo Toả Nhi ngồi lên cái vali nhỏ của bé, còn mình thì ngồi lên cái thùng gỗ trước cửa nhà của Nhất Bác .

Toả Nhi dùng hai cánh tay chống đầu gối nâng mặt, bé con nhìn về phía Tiêu Chiến, không quá chắc chắn mà hỏi: "Chúng ta cứ như vậy mà ngốc nghếch chờ sao? Cha nói xem tối nay Nhất Bác có về hông?"

Tiêu Chiến cố nặn ra một nụ cười: "Cậu ấy thử không về xem."

Toả Nhi: .....

Toả Nhi: "Cha cười đáng sợ thiệt đó."

Tiêu Chiến thu hồi nụ cười lại, anh cởi áo khoác của mình ra phủ lên người Toả Nhi, rồi lại cầm điện thoại muốn gọi lại cho Nhất Bác , thế nhưng anh còn chưa kịp gọi thì Trác Hành Kiện đã gọi đến trước. Tiêu Chiến nhận máy, giọng điệu không chút thân thiện mà hỏi: "Chuyện gì?"

Trác Hành Kiện: ? ? ?

Trác Hành Kiện vừa đánh bài vừa hỏi: "Đầu năm đầu tháng mà giọng cậu sao vậy? Đang ở đâu đó?"

Tiêu Chiến thành thật trả lời: "Trước cửa nhà của Nhất Bác ."

Trác Hành Kiện ồ một tiếng, suy nghĩ một hồi thì liền kinh ngạc hỏi: "Cậu cũng thấy hot search rồi à? Bây giờ người dân cả nước đều biết là Dịch Lãng đang ở trong nhà của Tiểu Bác, sao không vào đó lấy lại vị trí center của mình đi? Ngốc ở ngoài cửa làm gì?"

Bởi vì có chút lạnh, cho nên Tiêu Chiến liền co người lại một cái, anh phiền muộn mà đáp: "Gõ cửa không ai trả lời, cũng không biết là cậu ấy với Dịch Lãng đang làm cái gì nữa, gọi điện cũng không bắt máy."

Trác Hành Kiện không hề đứng đắn mà phân tích: "Vậy thì cũng chưa chắc là đã đi ra ngoài đâu, nhiều khi là đang ở trong nhà làm cái gì đó đó."

Tiêu Chiến thiếu kiên nhẫn hỏi: "Anh không có chuyện gì quan trọng hết đúng không?"

Trác Hành Kiện thấy Tiêu Chiến sắp cúp máy thì liền lập tức hô to: "Có có có, đừng có cúp máy, tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi đây nè. Chuyến du lịch nước ngoài năm nay của phòng làm việc là định đi đâu? Cậu dự tính kinh phí là bao nhiêu?"

Tiêu Chiến: "Bọn họ muốn đi đâu thì đi chỗ đó, đa số thắng thiểu số, năm nay tôi không đi đâu, anh để cho chị dâu với Ninh Ninh đi đi, còn anh thì ở lại."

Trác Hành Kiện quăng ra ba miếng mạt chược, phẫn nộ nói: "Mắc cái gì, tôi làm trâu làm ngựa suốt cả một năm rồi đó!"

Tiêu Chiến: "Chuyện tôi bảo anh điều tra thì anh có điều tra ra được miếng nào không, còn mặt mũi mà xin nghỉ phép à."

Trác Hành Kiện: "Cậu bảo tôi đề phòng cái đứa con gái của Tôn gia bôi đen Nhất Bác  trên mạng, có phải là tôi đã làm cho cô ta mất tài khoản rồi hay không? Cậu bảo tôi đi điều tra thân thế của Toả Nhi, tôi là người đại diện chứ không phải là thám tử tài ba, cho nên phải cần có thời gian để nghĩ ra được biện pháp, có biết không? Cậu bảo tôi điều tra là ai dám đi bôi đen Nhất Bác , cái chuyện này ngoài Bùi Trực với Nhậm Bội Hoa ra thì còn có ai nữa, còn vì sao mà hai người đó cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết thì cũng phải cho tôi thời gian để hiểu được tâm lý của mấy đứa thần kinh chứ."

Tiêu Chiến trả lời: "Nói tới nói lui, ngoại trừ việc làm cho đứa con gái của Tôn gia ngậm miệng lại thì mấy chụyện khác chả có gì rõ ràng cả, cũng không biết là hai cái tên thần kinh Nhậm Bội Hoa và Ngụy Trung Hiền còn có thể làm thêm chuyện gì hay không. Vào lúc như thế này mà chúng ta ra nước ngoài, lỡ Nhất Bác  xảy ra chuyện gì thì anh có chịu trách nhiệm không?"

Trác Hành Kiện: "Này cái vị ảnh đế kia, có phải là cậu đang nghĩ hơi nhiều rồi không? Tiến thêm một bước thì mời Nhất Bác đi du lịch nước ngoài chung với chúng ta, còn lùi một bước thì cho dù cậu ấy không có đi, chúng ta vẫn có thể liên lạc được với cậu ấy mà. Đi du lịch nước ngoài chứ có phải là du lịch vũ trụ đâu, với khoa học kỹ thuật bây giờ thì internet là để chưng à?"

Tiêu Chiến trầm mặc không nói gì, Trác Hành Kiện thì lại nói thêm một câu: "Vốn là có một vài chuyện tôi định điều tra xong hết rồi mới nói với cậu, nhưng mà thôi, bây giờ nói luôn đi."

Trác Hành Kiện nói xong thì hình như là đã đứng lên đi ra chỗ khác để tránh có người nghe được, anh ta thấp giọng mà nói: 'Tôi đã điều tra qua một lượt tất cả những người ở Trung tâm Đào tạo rồi, đều có thể tra được hướng đi của bọn họ, những năm gần đây thì cũng không có gì khả nghi, chỉ có mỗi cái người kỹ sư phụ trách kế hoạch của cậu là không thấy đâu cả. Người đàn ông đó cũng đã hơn 40 tuổi rồi, tôi có xem qua hình của anh ta, bên phía cô nhi viện cũng có nói đó trông rất là giống với người đã đưa Toả Nhi tới đó."

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn sang Toả Nhi, bé con này đang cúi đầu mà chơi đùa cái dây áo của mình, Toả Nhi cảm nhận được Tiêu Chiến đang nhìn mình thì cũng liền ngẩng đầu lên mà cười cười với anh. Tiêu Chiến cũng cười theo, anh xoa xoa đầu của bé, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn mà nói với Trác Hành Kiện: "Cố gắng tra ra người đó đi, cảm ơn."

Trác Hành Kiện bị giọng điệu của Tiêu Chiến làm cho run sợ, anh ta hắng giọng một cái: "Cậu mà cũng nói ra mấy lời đáng sợ đó sao, có sao không vậy?"

Tiêu Chiến không sao, Tiêu Chiến lãnh khốc vô tình cúp điện thoại.

Vào buổi tối thì tòa nhà này có hơi lạnh, Tiêu Chiến muốn dẫn Toả Nhi vào trong xe ngồi để đợi Nhất Bác , thế nhưng lại cảm thấy ngồi ở trong xe thì không có khí thế bằng việc ngồi chờ trước cửa nhà cậu. Tiêu Chiến hỏi Toả Nhi có lạnh không, bé con đang được bọc trong áo khoác của anh dùng sức mà lắc đầu, Tiêu Chiến thấy bé con không có vấn đề gì thì liền quyết định ngồi xuống cái thùng gỗ trước cửa nhà của Nhất Bác  mà đợi cho tới cùng.

Tiêu Chiến cùng với Toả Nhi dùng điện thoại mà xem phim hoạt hình trong chốc lát, sau đó Toả Nhi lại nói khát, cho nên Tiêu Chiến liền lấy một cái bình giữ nhiệt trong ba lô của bé con ra. Anh cảm thấy cái quyết định thông minh nhất của mình trong tối nay chính là khi ra ngoài đã mang theo nước ấm và đồ ăn vặt cho Toả Nhi.

Tiêu Chiến đút cho con mình uống nước xong thì bản thân anh cũng muốn uống hai ngụm để cho ấm người, thế nhưng không ngờ rằng ngay lúc này lại có vài người nam nữ có hơn lớn tuổi đi từ trên cầu thang xuống.

Người thân của người hàng xóm ở lầu trên muốn về nha, cả nhóm vừa mới xuống tầng bốn thì liền thấy được Tiêu Chiến đang ngồi ở trên thùng gỗ định uống nước.

Mấy người nam nữ trung niên này nhìn Tiêu Chiến chằm chằm một hồi, đột nhiên có một bà cô liền kích động mà hỏi: "Cậu có phải là đại minh tinh Tiêu Chiến không? Cậu trông còn đẹp trai hơn cả trên TV nữa đó! Có thể ký tên cho tôi không?"

Cả đời này Tiêu Chiến chưa từng bị người ta nhìn thấy được dáng vẻ chán nản của mình như bây giờ, Tiêu ảnh đế đang ngồi trên thùng gỗ run lẩy bẩy vội vàng thề thốt mà phủ nhận: "Tôi không phải đâu, cô à cô nhận lầm người rồi."

Bà cô đó nghi hoặc mà quan sát Tiêu Chiến một cách tỉ mỉ: "Nhưng thật sự rất là giống mà, không phải sao?"

Tiêu Chiến nặn ra một nụ cười: "Không phải đâu, tôi hay bị người ta nhận nhầm lắm."

Bà cô đó cứ nửa tin nửa ngờ mà tiếp tục đi xuống cầu thang, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ai u, nhưng mà trông giống lắm mà, hay là cậu ta không thừa nhận?"

Một bà cô khác liền trả lời: "Chắc chắn là không phải đâu, Tiêu Chiến là ảnh đế đó, sao mà lại thảm như vậy được. Đầu năm mà mình với con trai còn bị đuổi ra khỏi nhà, vợ cậu ta cũng dữ thật đó, thanh niên này đúng là thảm thật."

Bà cô đầu tiên: "Ừm, đúng là thảm thật, cũng tội nghiệp cho đứa bé."

Tiêu Chiến: .....

Toả Nhi: .....

Vị ảnh đế thảm thương quay sang nhìn đứa con ruột tội nghiệp của mình, thế nhưng Toả Nhi thì lại nở một nụ cười thật tươi với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cảm thấy con trai của mình đúng là có một tấm lòng bao la thật.

Tiêu Chiến bị nghẹn lòng đến hoảng, anh cũng không uống nước nữa, mà là đeo khẩu trang lên lại, rồi nói với Toả Nhi: "Một chút nữa Nhất Bác  quay về thì chúng ta không thèm quan tâm đến cậu ấy."

Toả Nhi: "Đúng, đứng dậy là đi liền!"

Tiêu Chiến cảm thấy bé con thông minh của nhà mình đột nhiên biến thành con trai ngốc của địa chủ mất rồi, hai người bọn họ ở đây chịu lạnh chịu khổ như vậy, lúc Nhất Bác  về thì đương nhiên là phải khí phách mà vọt thẳng vào trong nhà chứ, đi cái gì mà đi, đi một cái là quá thiệt rồi.

Vào buổi tối của mùng 1 đầu năm thì trên đường có rất là ít xe, Dịch Lãng chở theo Nhất Bác  ngồi ở phía sau mà phóng như bay. Nhất Bác  đang sợ tới mức hồn phi phách tán, cậu ôm Dịch Lãng rất chặt, dùng sức mà hô to: "Chậm lại! Câụ có nghe không vậy? Chậm lại một chút!"

Dịch Lãng không có quay đầu lại nhìn Nhất Bác , khi nghe thấy tiếng Nhất Bác  thét to như vậy thì lại nở một nụ cười sâu hơn. Thật ra thì cậu ta cũng không có chạy nhanh như vậy, còn một tí nữa thì mới được coi là quá tốc độ, chỉ là lá gan của Nhất Bác  quá nhỏ mà thôi.

Dịch Lãng chở Nhất Bác  trên con đường vắng tanh mà phóng, gió mạnh cứ thổi vù vù bên tai, Dịch Lãng lớn tiếng mà hỏi: 'Tiểu phu tử, anh sợ sao?"

Vương Nhất Bác  hô to: "Cậu chậm lại một chút!"

Dịch Lãng lại cười, mục đích của cậu ta chính là muốn Nhất Bác  giải phóng hết những phiền muộn, tâm trạng tiêu cực trong lòng mình, vì vậy mà Dịch Lãng không hề giảm tốc độ, ngược lại lại còn tăng nhanh thêm một chút. Dịch Lãng hô to: "Tiểu phu tử, la to lên đi, có chuyện gì không vui thì cứ nói hết ra."

Vương Nhất Bác  là một người hướng nội, cậu cứ ôm chặt cái eo của Dịch Lãng mà không chịu lên tiếng, Dịch Lãng thấy vậy thì liền cười một cái rồi nói: "Anh mà không chịu la lên là em tăng tốc đó."

Vương Nhất Bác  sợ hãi mà hô to lên: "Đừng!", Dịch Lãng không để ý tới cậu, cậu ta thật sự tăng tốc độ nhanh hơn một chút. Nhất Bác  lúc này đã hết cách rồi, cậu cứ ôm chặt lấy eo của Dịch Lãng, bị ép đến bất đắc dĩ mà chỉ la lên một tiếng vừa nhanh vừa ngắn. Nụ cười của Dịch Lãng lúc này lại càng sâu hơn, cậu ta lại tiếp tục mà tăng tốc lên, mãi cho đến khi Nhất Bác  không quan tâm đến việc bị mất mặt nữa mà la thật to.

Dịch Lãng chở Nhất Bác  đi một vòng thật lớn rồi mới chạy theo con đường cũ mà trở về, Dịch Lãng thì chạy xe đến mức nghiện luôn, còn Nhất Bác  thì lại bị dọa sợ đến chết, đợi cho đến Dịch Lãng dừng xe lại thì điều đầu tiên mà Nhất Bác  làm sau khi xuống xe chính là cởi mũ bảo hiểm ra rồi nhét nó vào trong ngực của cậu ta.

Dịch Lãng thấy cái dáng vẻ cáu kỉnh trong yên lặng của Nhất Bác  rất là thú vị, cậu ta ôm cái mũ bảo hiểm mà vui vẻ cười, cười xong thì lại nghiêm túc nói: "Tiểu phu tử, đừng có sợ, em sẽ không để anh gặp nguy hiểm đâu."

Nhất Bác  tới giờ vẫn còn sợ, cậu chỉ liếc mắt nhìn Dịch Lãng rồi lẩm bẩm một câu: "Đồ lưu manh."

Dịch Lãng cười: "Bây giờ đã thấy thả lỏng hơn chưa?"

Nhất Bác  nghe Dịch Lãng nói vậy thì liền suy nghĩ một chút, sau khi bị căng thẳng cao độ thì đúng là cậu đã cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều.

Dịch Lãng nhìn vẻ mặt của Nhất Bác  thì liền hiểu ngay, cậu ta giơ tay lên vỗ vỗ nhẹ vào đầu của Nhất Bác , rồi lại cất cái mũ bảo hiểm mà cậu vừa mới đội vào trong cái thùng ở đuôi xe.

Dịch Lãng không có cởi mũ bảo hiểm của mình mà là leo lên xe lại, cười nói với Nhất Bác : "Em còn phải đi làm nữa, mười hai giờ là lên máy bay rồi, em đi đây, gặp lại anh sau nhé tiểu phu tử."

Dịch Lãng nói xong thì liền vẫy vẫy tay với Nhất Bác , không hề chậm chạp mà khởi động xe rồi hiên ngang chạy đi.

Nhất Bác  nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Dịch Lãng, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút ấm áp. Dịch Lãng bận rộn cả ngày hôm nay, chắc là đã mệt muốn chết rồi, vậy mà trước khi lên máy bay lại còn chạy đến đây, cái gì mà muốn xem phim cùng mình chứ, rõ ràng là muốn an ủi cậu mà.

Nhất Bác  cảm thấy Dịch Lãng thật sự là một người rất tốt, thế nhưng cậu ta đã có thể chọn một cách tốt hơn cách này mà.

Nhất Bác  cứ lẳng lặng mà nhìn theo hướng Dịch Lãng rời đi, mãi cho đến khi cậu ta đã hoàn toàn biến mất trong bóng đêm thì cậu mới xoay người mà đi lên lầu.

Nhất Bác  bước đi rất nhẹ, cậu đang nhớ Toả Nhi, cho nên có hơi không tập trung mà cứ bước lên lầu. Khi Nhất Bác  đi đến khúc quẹo giữa lầu ba và lầu bốn, cậu vừa tùy ý ngước mắt lên nhìn một cái, thì lại phát hiện có hai ông thần một lớn một nhỏ đang đen mặt mà ngồi trước cửa nhà mình.

Tiêu Chiến nhìn thấy Nhất Bác  thì liền lập tức đứng lên, còn tiện chân đá cái thùng gỗ kia qua một bên. Toả Nhi cũng đứng lên theo Tiêu Chiến, bé con vô cùng phẫn nộ mà chống nạnh nói: "Tiểu Bác, con mới đi có nửa ngày mà chú đã ra ngoài đi tìm đàn ông khác rồi, hừ!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com