TruyenHHH.com

Zsww Tinh Dau Hoan

Hôm nay Tiêu Chiến có chút việc, nên nhờ cô giáo chủ nhiệm lớp mầm non của Lạc Lạc đưa cậu nhóc về, sau khi trò chuyện với cô giáo một chút, hai ba con cùng nhau đi lên nhà. Lúc đi ngang qua cửa nhà bên cạnh, Tiêu Chiến không tự chủ mà liếc mắt nhìn qua một chút, thấy bên trong im ắng, anh liền đoán có lẽ cậu chưa về.

Tiêu Chiến dẫn Lạc Lạc vào nhà, cho bạn nhỏ tắm rửa sạch sẽ, còn mình chuẩn bị bữa tối.

Lúc vừa dọn cơm ra thì có điện thoại gọi đến, anh liền bắt máy.

"Alo, ai đấy ạ?"

"Anh có phải là Tiêu Chiến không? Hiện tại bạn của anh đang say mèm ở quán tôi, anh có thể đến đón bạn anh được không?"

Tiêu Chiến nhíu mày :"bạn tôi là ai? Sao anh lại có số điện thoại của tôi?"

"Tôi nhìn thấy trong thẻ giảng dạy của cậu ấy có ghi tên Vương Nhất Bác, còn số điện thoại của anh là chúng tôi lấy từ danh bạ điện thoại của cậu ấy, tại vì cậu ấy cứ luôn miệng gọi Tiêu Chiến, nên chúng tôi mới biết."

Tiêu Chiến vừa nghe thấy thế liền có chút gấp gáp :"quán anh ở đâu, cho tôi địa chỉ tôi đến liền."

"À vâng vâng."

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến dặn dò Lạc Lạc một chút, rồi nhanh chóng đi đến địa điểm mà chủ quán vừa nói, tìm Vương Nhất Bác.

Cho đến khi Tiêu Chiến tìm thấy Vương Nhất Bác, cậu đã say mèm trong quán rượu, còn không ngừng mắng chửi anh.

"Tiêu Chiến, đến hôm nay tôi sẽ cắt đứt quan hệ với anh, không bao giờ quan tâm đến anh nữa, anh nhớ lấy."

Lúc này Tiêu Chiến không để ý gì nhiều, anh thanh toán tiền rượu cho chủ quán, rồi dìu cậu ra xe đi về.

Bởi vì Vương Nhất Bác uống quá nhiều, cho nên không còn tỉnh táo nữa, cậu loạng choạng bước đi, chân nọ xọ chân kia, nếu không phải có Tiêu Chiến ôm lấy dìu đi, thì có lẽ cậu đã té đến mấy lần.

Tiêu Chiến ôm lấy dìu cậu ra đến xe, mở cửa cho cậu ngồi lên ghế, anh thắt dây an toàn cho cậu, nhưng lại bị Vương Nhất Bác tránh né, cậu hất tay anh ra, giọng điệu xua đuổi.

"Tránh ra, đừng động vào người tôi, để tôi yên."

Tiêu Chiến biết cậu đang say, nên không có trách móc, anh lại tiếp tục thắt dây an toàn cho cậu.

"Vương Nhất Bác, em ngoan ngoãn một chút đi, để anh thắt dây an toàn rồi đưa em về nhà."

Lúc này, Vương Nhất Bác đột nhiên nheo mắt nhìn anh, rồi đưa hai tay ôm lấy mặt anh, sau đó cười cười nói.

"Ha! Hóa ra là Chiến Chiến hả? Là Chiến Chiến đáng yêu của em đây sao? Anh đến đón em về à?"

Tiêu Chiến bị hành động của cậu làm cho bất ngờ, anh hơi sững lại một chút, mở to mắt nhìn cậu.

Vương Nhất Bác vẫn ôm lấy mặt anh cười cười.

"Chiến Chiến của em vẫn đáng yêu như vậy nhỉ? Em yêu Chiến Chiến quá đi thôi." Nói xong còn đem mũi của mình cạ lên mũi anh.

Tiêu Chiến chính thức bị hành động của cậu làm cho đứng hình, cả người anh đơ cứng ra, trái tim trong lồng ngực dường như cảm nhận được sự va chạm da thịt của hai người, cho nên lập tức đập mạnh mẽ.

Anh nuốt xuống một ngụm nước bọt, cố gắng gồng bản thân mình lên, để không bị sự cám dỗ này làm cho sa ngã, không thể để con tim chiến thắng lý trí được. Anh phải liên tục nhủ với bản thân mình rằng, cậu đang say, cho nên những lời nói hiện tại không được tỉnh táo, không cần để ý.

Sau một hồi, anh đen tay Vương Nhất Bác gỡ ra khỏi mặt mình, thắt dây an toàn cho cậu, rồi quay lại vị trí ngồi, sau đó nhanh chóng lái xe về nhà.

Mà Vương Nhất Bác sau khi quấy một lúc, cậu cũng dựa lưng vào ghế, ngồi im ngoan ngoãn ngủ ngon lành.

Tiêu Chiến đem bản thân mình điều chỉnh lại, anh cố gắng tập trung tinh thần để lái xe, thế nhưng đâu đó trong suy nghĩ, vẫn là nhen nhóm câu nói của cậu lúc nãy.

Anh biết, những gì Vương Nhất Bác nói chỉ là lúc say rượu, nhưng không tự chủ được mà nghĩ đến, rồi lại liếc mắt nhìn sang cái người ngủ say kia, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc hỗn loạn.

Tiêu Chiến tự hỏi, rốt cuộc mình bị làm sao thế này, rõ ràng đã qua nhiều năm như vậy, tại sao những lúc Vương Nhất Bác nói mấy câu như thế, anh lại không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng, và đâu đó nơi trái tim vẫn dâng lên sự rung động mãnh liệt.

Anh lắc đầu xua tan đi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cố gắng phân biệt rõ ràng hiện tại và quá khứ, cũng cố gắng phân biệt thật rõ, hiện tại giữa anh và cậu không còn liên quan gì đến nhau nữa, đơn giản chỉ là mối quan hệ trong công việc mà thôi, ngoài ra hai người đã kết thúc từ mười năm trước rồi.

Đúng vậy, hai người đã kết thúc, kết thúc từ mười năm trước rồi.

Nghĩ bâng quơ một lúc, thì cũng đến nhà, Tiêu Chiến đem cậu ôm lấy dìu xuống xe, rồi dìu cậu vào thang máy lên trên nhà.

Đến trước cửa nhà cậu, Tiêu Chiến lay lay Vương Nhất Bác :"đến nhà rồi, em mau mở cửa đi."

Vương Nhất Bác cả người lắc lư, đầu óc có choáng váng, cậu đưa tay lục tìm trong người, nhưng tìm mãi cũng không thấy đâu cả, cậu lắc đầu nói.

"Hức! Không thấy, em tìm không thấy chìa khóa đâu cả, anh tìm giúp em với."

Tiêu Chiến cũng lục vào trong túi quần của cậu,  đến túi áo, rồi cả túi xách, tìm khắp nơi cũng không thấy chìa khóa đâu. Tiêu Chiến có chút bất lực, anh thở dài.

"Có lẽ em đánh rơi ở đâu rồi, để ngày mai kêu thợ khóa cắt lại chìa khóa mới vậy."

Vương Nhất Bác nghe thế đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng điệu hốt hoảng.

"Thế phải làm sao bây giờ, em phải ngủ ở ngoài à? Nói xong còn bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất.

Nhìn bộ dạng của cậu thế này, Tiêu Chiến thật sự không thể kiềm chế được, anh hít một hơi thật sâu, rồi thở dài. Anh cảm thấy giống như kiếp trước mình mắc nợ cậu vậy, cho nên kiếp này Vương Nhất Bác xuất hiện là để đòi nợ anh, và anh đang phải trả nợ nghiệp mà mình gây ra kiếp trước với cậu.

Anh lấy chìa khóa trong túi quần của mình, mở cửa nhà mình rồi dìu cậu vào trong.

Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác vao phòng mình, đặt cậu xuống giường, để cậu nằm an ổn trên đó.

Đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra, Lạc Lạc từ bên ngoài  thò đầu vào, khiến anh giật mình.

"Con chưa đi ngủ sao?"

Cậu nhóc lắc lắc cái đầu nhỏ :"dạ chưa ạ! Mà ba ơi, sao ba lại đem chú ý về nhà mình ạ?"

Tiêu Chiến nhìn cái người say mèm trên giường, nhỏ giọng trả lời.

"Chú ấy  say  rồi, mà chú ấy làm mất chìa khóa nhà của mình rồi, nên ba đưa chú ấy về tạm nhà mình ngủ tạm đêm  nay."

Lạc Lạc ồ lên một tiếng như đã hiểu, cậu bé rón rén bước chân đi vào, đến bên cạnh giường, đưa mắt nhìn Vương Nhất Bác ngủ say, mùi rượu phả ra xộc vào mũi, khiến cậu bé nhăn nhó mặt mày.

"Ba ơi! Chú ý uống rượu sao ạ?"

"Ừm! Lạc Lạc ở đây trông chừng chú ấy một lát nhé, ba đi vào nhà bếp pha cho chú ấy ly trà giải rượu nha."

Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu :"vâng ạ."

Đợi Tiêu Chiến đi rồi, Lạc Lạc đi vào nhà tắm, tìm một cái khăn lau mặt sạch, đem nhúng nước, rồi trở ra lau mặt cho cậu. Tuy mới sáu tuổi, thế nhưng Lạc Lạc lại làm những chuyện này vô cùng thành thạo, hệt như người lớn vậy, không những thế, cậu nhóc còn vừa lau mặt cho Vương Nhất Bác, còn càm ràm.

"Chú, sao chú uống say thế này chứ, không được uống nhiều bia rượu chú biết không, uống nhiều bia rượu sẽ không tốt cho sức khỏe, giống như ba của con vậy, lúc trước ba uống rất nhiều bia rượu, uống đến mức phải nhập viện,  lúc đó con đã rất sợ, cũng may sau lần đó ba đã không còn uống bia rượu nhiều nữa."

Vương Nhất Bác đang mơ màng, nghe tiếng nói chuyện liền nheo mắt mở ra, nhìn thấy Lạc Lạc đang ngoan ngoãn lau mặt cho mình, thì không khỏi giật mình, cậu vội vàng ngồi dậy, giọng điệu hốt hoảng.

"Lạc Lạc, sao cháu lại ở đây?"

"Đây là nhà cháu, chú đang ở trong phòng ba cháu." Lạc Lạc bình thản trả lời.

Nghe thấy như vậy, Vương Nhất Bác càng thêm hoảng sợ, cậu lấp bấp nói :"sao....sao cơ? Đây là phòng của ba cháu á? Thế....thế sao chú lại ở đây?"

"Dạ tại vì chú say rượu, ba cháu đưa chú về đây."

Vương Nhất Bác nghe thấy thế càng thêm sợ hãi, vội vàng đứng lên, nhưng vì trong người vẫn còn men say cho nên có chút choáng váng, đứng không vững mà ngã trở lại giường.

Lạc Lạc cũng hốt hoảng vội vàng đỡ lấy cậu, :"chú, chú không sao chứ ạ?"

"Chú.....chú không sao?"

"Chú cứ nằm im ở đây đi ạ, chờ ba cháu đem trà giải rượu lên cho chú uống."

"Không.....không cần, chú phải về đây, nếu không lát nữa mẹ cháu về phải làm  sao?"

Lạc Lạc nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu :"mẹ? Cháu không có mẹ."

Vương Nhất Bác nghe Lạc Lạc nói, lập tức đơ người ra, cậu cảm thấy có lẽ do mình uống nhiều quá nên mới nghe không rõ, cậu lắc đầu để đầu óc thanh tỉnh hơn.

"Cháu.....cháu nói sao cơ? Cháu không có mẹ sao?" Vương Nhất Bác chậm rãi hỏi lại, giống như muốn xác nhận chắc chắn.

Lạc Lạc thản nhiên gật đầu :"vưng ạ! Cháu là do ba sinh ra, cháu không có mẹ, ba cháu bảo thế đấy ạ."

"Vậy.....vậy người lúc chiều ở với cháu và ba cháu trước cửa chung cư là ai?"

"Dạ là cô giáo dạy mầm non của cháu á."

Vương Nhất Bác nghe Lạc Lạc nói xong, lập tức tỉnh táo hẳn ra, say rượu bia gì đó giờ phút này đều tan biến hết, cậu cảm giác chưa bao giờ mình tỉnh táo như lúc này.

Cả người Vương Nhất Bác đờ đẫn, thẫn thờ ngồi trên giường, giống như kẻ mất hồn. Câu nói của Lạc Lạc chính thức đánh động vào tâm can của cậu, khiến nó thật sự bừng tỉnh mà không cần trà giải rượu.

Lạc Lạc nhìn thấy cậu không có phản ứng gì thì lại sợ cậu bị choáng, liền lay động cậu.

"Chú! Chú không sao chứ ạ?"

Vương Nhất Bác lúc này mới bừng tỉnh, kéo hồn mình trở lại, cậu lắc đầu cười cười.

"Chú không sao cả, cháu đừng lo lắng."

"Dạ, thế chú nằm đây nghỉ đi nhé, cháu đi vào bếp xem ba cháu nấu trà giải rượu cho chú xong chưa."

"Ừm!" Vương Nhất Bác lúc này hệt như trẻ con, ngoan ngoãn nghe lời một cách lạ thường.

Cậu ngoan ngoãn nằm trở lại giường, chỉ là trong lòng vẫn mang theo nhiều khúc mắc chưa có lời giải đáp.

Sau một lúc, cánh cửa được mở ra, nhìn thấy bóng dáng người bước vào, Vương Nhất Bác vội vàng nhắm mắt lại giả vờ như chưa tỉnh, im lặng nằm trên giường.

Tiêu Chiến bưng trà giải rượu đi đến cạnh giường đặt lên trên bàn, anh đưa tay ra định gọi cậu tỉnh dậy để uống, thế nhưng lúc bàn tay vừa đưa ra, lại không có chạm vào người cậu. Bàn tay anh cứ thế lơ lửng trên không trung một lúc, rốt cuộc  thu tay về.

Anh im lặng ngồi đó ngắm nhìn cậu, trong lòng thoáng chốc lại dâng lên cảm giác đau lòng. Rõ ràng khuôn mặt này đã từng thật quen thuộc với anh, từng vùi trong ngực anh mà ngủ, đã từng được anh ôm lấy cưng nựng nuông chiều, thế mà giờ đây, muốn chạm vào anh lại chẳng có can đảm.

Tiêu Chiến mỉm cười, nụ cười tràn ngập sự xót xa.

Cứ như vậy anh ngồi thừ ra ở đó, nhìn cậu rất lâu.

Khuôn mặt này của cậu lại khiến cho cảm xúc trong lòng anh trào dâng, trái tim lại lần nữa rung động mãnh liệt, cuối cùng Tiêu Chiến vẫn là  không thể kìm nén được xúc cảm thật  của bản thân mình, anh nhẹ cúi đầu hôn lên môi cậu một cái.

"Ba ơi!"

Đúng lúc này Lạc Lạc mở cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cậu bé kinh sợ òa khóc nức nở.

"Ba....ba định ăn thịt chú ý sao ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com