Zsww Nguoi Ay Khong Hieu
Sau đó Tiêu Chiến mời Vương Nhất Bác lại nhà mình làm khách, hôm đó lại đúng sinh nhật anh, Vương Nhất Bác giúp anh mua rất nhiều đồ ăn, nhiều đến mức hai người về đến nhà không còn tay mà bấm chuông cửa. Tiêu Chiến đứng trước cửa gọi mấy tiếng, một cô gái trẻ tuổi thướt tha ra mở cửa cho bọn họ.Vương Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến giới thiệu đây là bạn gái của tôi.Anh còn giới thiệu cho cô gái đó, đây là một bệnh nhân năm xưa anh từng cứu chữa.Tiêu Chiến và bạn gái cùng nhau vào bếp bận rộn, chỉ còn Vương Nhất Bác ngồi một mình ở phòng khách, chợt cảm thấy hình như mình đã đi nhầm chỗ rồi. Trên đường về nhà anh có hỏi hắn làm sao tìm được mình ở đây, Nhất Bác có kể tên mấy thành phố. Tiêu Chiến đã không còn nhớ rõ nữa, năm năm trước anh đúng là có từng kể cho hắn nghe, nhưng cũng chỉ là thuận miệng nói ra vài cái tên mà thôi. Vương Nhất Bác nói, mấy thành phố đó, nơi nào hắn cũng đi qua rồi, mỗi bệnh viện trong thành phố hắn đều đến hỏi có vị bác sĩ ngoại khoa nào tên là Tiêu Chiến không. Hắn tìm được rồi, mất rất nhiều công sức, chỉ để đổi lại việc nhìn thấy phía sau là một cô gái yêu kiều. Hắn liền hốt hoảng, hắn đã tìm được thật ư, có thật là bác sĩ Tiêu của năm năm trước hay không?Vương Nhất Bác đem theo một vấn đề đau lòng không lời giải đáp, một mình rời khỏi nhà Tiêu Chiến.Bởi vì lần bỏ chạy đó, Vương Nhất Bác trở nên phòng bị hơn. Hắn tìm cách tránh né Tiêu Chiến, thế nhưng đôi lúc vẫn sẽ đến bệnh viện của anh vào giờ tan tầm, nhìn anh đi ra khỏi cửa. Hắn siết tay lái rất chặt, chỉ cần trong tầm mắt xuất hiện một bóng người thướt tha đi tới là hắn liền đạp ga rời đi thật nhanh.Vương Nhất Bác từng cho rằng giữa mình và cha nuôi chính là tình yêu. Nam nhân lớn tuổi dù ít dù nhiều cũng đem hắn coi như chính người bạn tốt đã khuất của mình. Xem hình của hắn và cha ruột thì đúng là hai người họ lớn lên giống nhau thật. Cha nuôi rất thân mật với hắn, là loại thân mật mà Nhất Bác càng lớn thì càng thay đổi. Hắn có thể cảm nhận được cha nuôi dường như bị trói buộc giữa yêu thích và luân thường đạo lý. Hắn từng bị gọi vào phòng cha nuôi, thế nhưng cuối cùng cũng chẳng xảy ra chuyện gì hết. Nhưng rồi hắn cũng hiểu tình cảm ấy không phải là yêu.Cho đến khi gặp được Tiêu Chiến, hắn đột nhiên hiểu thì ra chỉ cần một ánh mắt thôi cũng khiến tim đập nhanh đến vậy. Được một cái ôm hắn liền hạnh phúc, chẳng qua vì một câu nói mà có thể khiến hắn đau lòng. Hắn không hiểu, rõ ràng gương mặt của Tiêu Chiến vẫn giống hệt năm năm trước, đối với hắn vẫn ấm áp vui vẻ như trước, lại có thể không hề chần chừ giới thiệu với hắn bạn gái của anh, lại cũng không hề chần chừ nói hắn chỉ là một bệnh nhân từng quen biết.***Vương Nhất Bác lại gặp Tiêu Chiến lần nữa là khi hắn cả người đầy vết thương. Này là do trong lúc thực hiện nhiệm vụ cha nuôi giao cho, giao dịch chưa hoàn thành đối phương đã thừa lúc sơ hở để tấn công, hắn lăn từ xe chở hàng đang chạy tốc độ cao xuống, may mà trời độ không mất mạng. Hắn nói tên bác sĩ Tiêu, cho nên hai người họ gặp lại lần nữa là trong phòng bệnh.Vương Nhất Bác nói, Tiêu Chiến, anh sao lại muốn đi làm bác sĩ thế, có phải chỉ có lúc bị thương mới có lý do để gặp anh không.Tiêu Chiến kiểm tra vết thương của hắn, khôi phục không tệ lắm, xem ra sẽ chỉ để lại vài vết sẹo nhỏ thôi. Thôi vậy cũng tốt, chứ làn da nhẵn nhụi mềm mại này lại phải mang mấy vết sẹo thô to xấu xí thì thật khiến cho người thương tâm.Tiêu Chiến đáp, nếu anh không là bác sĩ, vậy hai người họ đã không thể gặp nhau rồi.Vương Nhất Bác không rõ sự khác biệt giữa hắn và Tiêu Chiến. Hắn thoạt nhìn lạnh lùng nhưng thực ra rất đơn thuần. Hắn lần đầu biết yêu chính là Tiêu Chiến, đối với anh là vô cùng thuần khiết, dường như Tiêu Chiến chính là duy nhất của hắn. Nhưng Tiêu Chiến thì không như vậy, anh mặc dù có yêu thích Vương Nhất Bác, nhưng hắn là không phải duy nhất của anh.Trong cuộc sống của Vương Nhất Bác, anh chính là trung tâm, hắn chưa từng nói với ai về gia đình của mình. Còn Tiêu Chiến, cuộc sống của anh còn rất nhiều điều khác phải lo, mà những điều ấy mới là trung tâm dòng chảy cuộc sống của anh. Anh là hình mẫu bạn trai lý tưởng, có công việc ổn định, hắn sống trong tối, có tuổi thơ không bình thường. Cuộc sống của Vương Nhất Bác treo trên một bả đao dính đầy máu, quả thực cách biệt quá xa.Nếu như không vì một đêm mưa ấy, hai người họ sẽ mãi chỉ là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn xa cách không thể nào gặp gỡ.Vương Nhất Bác mong sao vết thương của mình lành chậm một chút, như vậy hắn có thể cùng với Tiêu Chiến lâu hơn một chút. Tiêu Chiến thật ra cũng không phải không có chút cảm giác nào đối với Vương Nhất Bác. Ngày nào anh cũng bị đồng nghiệp trêu chọc với bệnh nhân đặc biệt đẹp trai trẻ tuổi nào đó, đặc biệt chăm sóc đặc biệt quan tâm. Cha nuôi có tới thăm Vương Nhất Bác, lúc ông rời đi, họ lại trêu chọc tiếp, bảo anh trách sao cứ phủ nhận hoài, hóa ra là không được đáp lại nha.Có thật là Tiêu Chiến bây giờ là yêu mà không được hay không? Lúc này anh còn đang do dự giữa được hay mất. Nếu thật là muốn tiến tới, thì có được đáp lại hay không đây?Nhìn hắn cố tỏ ra vẻ tỉnh táo, cũng đã thấy hắn nhìn anh đến mê mẩn. Buổi tối hôm đó, sau khi Vương Nhất Bác rời khỏi nhà của anh và bạn gái, anh một mình đứng ngoài ban công một hồi lâu. Đã lâu lắm rồi anh không hút thuốc. Hồi còn học đại học cũng có hút vài điếu, sau đó đi làm thì hoàn toàn bỏ, vậy mà trong nhà tìm một hồi cũng thấy nửa bao thuốc. Anh nhìn tàn thuốc cháy đỏ, đột nhiên nghĩ lại năm năm trước, ở trong phòng khám vừa cũ vừa tồi tàn có một thiếu niên an tâm ngủ trên giường anh. Còn cả cảm giác như điện giật khi đôi môi khô khốc của anh chạm lên đôi môi mềm ẩm của hắn.Thiếu niên năm ấy xinh đẹp đến kinh tâm động phách, khó mà khiến cho người ta không nảy sinh tình cảm. Lại giống như năm năm sau, thanh niên đột nhiên xuất hiện, không nói không rằng đem đám tro tàn trong lòng anh đốt bùng cả lên. Ngọn lửa thiêu đốt trong lòng Tiêu Chiến, thiêu đến khổ sở, nhưng lại vô cùng ấm áp, làm cho anh không cách nào nhẫn nhịn được.Vết thương của Vương Nhất Bác lành còn nhanh hơn so với anh dự tính. Hắn đã cởi đồ bệnh viện, thay đồ của mình lên người, đứng trước cửa sổ lớn sát đất của phòng bệnh, tất cả đều cho thấy hắn lại chuẩn bị rời khỏi Tiêu Chiến. Anh ra hiệu cho y tá rời đi trước. Hai người họ nhìn nhau, tưởng như khoảng thời gian một tháng khó quên ấy đã được thời gian bảo tồn trong hộp, vô cùng nguyên vẹn, giờ phút này được mở bung ra trước mặt họ.Bệnh nhân hôn lên môi bác sĩ, mà bác sĩ lại không hề tránh né. Tình cảm của anh đối với Vương Nhất Bác đôi lúc có thể khắc chế, giống như bị ném vào tủ đông, đôi khi khắc chế không nổi lại phun trào tựa như núi lửa. Ngày hôm nay, anh sẽ chỉ để mặc cho nhiệt độ tùy ý xoay chuyển.***Hôm ấy bạn gái anh đi công tác, Vương Nhất Bác lại gặp Tiêu Chiến trong thang máy của tiểu khu nhà mình. Tiêu Chiến cầm một túi công văn, mặc áo khoác trắng bên ngoài một chiếc áo sơ mi. Dường như anh không ngờ tới sẽ gặp Vương Nhất Bác ở đây nên hơi ngập ngừng một chút, cuối cùng anh nói, tôi tới là vì...Vương Nhất Bác đã ngắt lời, anh tới đây chỉ vì muốn nói chuyện một chút thôi sao?Sau đó hắn đã bắt được gáy Tiêu Chiến, đôi môi của bác sĩ bị cắn rách một chút. Tiêu Chiến ngây người mất mấy giây, còn Vương Nhất Bác đã chẳng còn khái niệm thời gian nữa, sau đó chỉ cảm nhận được Tiêu Chiến đáp lại hắn. Hai người họ ở trong thang máy chật hẹp không biết là hôn hay là ẩu đả nữa. Vương Nhất Bác sẽ dùng sức ở trong miệng anh công thành đoạt đất, sau đó hắn phát hiện Tiêu Chiến cũng làm động tác tương tự. Hai người họ dán vào nhau hồi lâu như vậy, cuối cùng một trong hai người mới vươn tay ra bấm số tầng. Hai người đứng ở huyền quan nhà trọ của Vương Nhất Bác vẫn không ngừng hôn. Hắn cởi được áo sơ mi của Tiêu Chiến, anh lại đem hắn ép lên cửa. Tay nắm cửa chọc vào người phát đau nhưng hắn chẳng buồn để tâm. Khóe miệng của Tiêu Chiến bị cắn rách, anh hít một hơi khí, tay lần theo chỗ rách trên quần jean của Vương Nhất Bác, luồn vào vuốt bắp đùi mềm mại, xoa bóp khiến hắn đau nhíu mày.Vương Nhất Bác lần đầu tiên biết thì ra hôn có mùi vị như thế này. Có mùi máu tươi nhưng lại không có thô bạo, không có tức giận, mặc dù đau đớn nhưng lại khiến cho người ta khao khát không thôi. Vương Nhất Bác ôm lấy cổ anh, đối lại ánh mắt chăm chú của anh. Mà Tiêu Chiến lúc này tựa như muốn dùng ánh mắt để cẩn thận khắc lại gương mặt mĩ lệ trước mặt vào trí nhớ. Hắn gọi Tiêu Chiến, "Cho tôi đi, Tiêu Chiến, cho tôi."Yêu tôi đi, Tiêu Chiến.Yêu em đi.Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác gọi như thế lại có chút không nỡ. Anh muốn cứ như vậy chiếm đoạt lấy người này, nhưng anh cũng hiểu mình không thể cho người ta bất cứ hứa hẹn gì, cho dù chỉ là một lời hứa đơn giản nhất. Hắn hỏi anh, Tiêu Chiến, anh nói rõ xem, trước mặt người ngoài anh làm bộ tỉnh táo, vậy hiện giờ sau lưng anh là đang làm bộ nhiệt tình à?Nói rõ xem, anh rốt cuộc là gặp dịp thì chơi, hay là đã thực sự rơi vào rồi đây?Tiêu Chiến sợ đáp án này, anh từ bỏ.Hồi sau hai người đổi vị trí cho nhau, Vương Nhất Bác đẩy anh ngã lên giường, ánh mắt vẫn không rời. Vương Nhất Bác hôn nhẹ lên mi mắt anh, rồi đến chóp mũi, rồi môi. Hắn hiếm khi khóc, nhưng giờ nước mắt đã giàn giụa đầy mặt, dường như vô cùng tuyệt vọng mà nói "Tiêu Chiến, đến đi, đừng ép tôi phải cầu xin anh."Yêu tôi đi, xin anh đấy Tiêu Chiến.Tiêu Chiến cảm thấy mình điên rồi, tựa như một con đê bị sóng xô vỡ tan tành, thật sự điên mất rồi. Anh một tay giúp Vương Nhất Bác mở rộng, một tay với lấy bao cao su ở tủ đầu giường. Vương Nhất Bác kéo anh lại nói không muốn, hắn chỉ muốn anh, chỉ cần anh là đủ.Cho đến khi Tiêu Chiến tiến vào trong cơ thể hắn, hắn mới chân chính cảm thấy mình cuối cùng có cũng có được anh, cuối cùng cũng được giải thoát. Chỉ có cách này, kết hợp như vậy, ân ái như vậy dâng hiến như vậy mới giải thoát được hắn. Hăn nguyện ý dâng hiến tất cả cho Tiêu Chiến. Không ngừng hôn lấy người đàn ông đó, cho đến khi cả người mất hết khí lực, nụ hôn đều bị thay thế bằng hơi thở dồn dập. Cho đến khi Tiêu Chiến giữ chặt lấy hông của hắn, phóng thích bên trong cơ thể hắn. Hai người ở trên giường lớn không ngừng giao triền quấn quít, tựa như hai người họ vốn nên là như vậy.***Sinh mệnh của cha nuôi cứ thế kết thúc. Tựa như chiếc lá mùa thu đầu tiên rơi xuống, không hề báo trước. Khám gấp, cấp cứu, thất bại. Thế nhưng lúc ra đi cha nuôi không hề có vẻ gì là mang bệnh, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không hề phù hợp với vẻ mặt lúc ông còn sống. Vương Nhất Bác hiểu rằng cha nuôi qua đời đồng nghĩa với việc hắn phải đối mặt với tất cả những thứ tối tăm hắn từng biết trong quá khứ. Bóng tối sẽ vây lấy hắn sớm thôi, hắn lộ ra một nụ cười gằn.Tiêu Chiến cứ nuông chiều mà giữ đoạn tình cảm này bên mình như vậy, cho đến một ngày ân oán của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng tìm đến cửa nhà anh. Bạn gái hoảng sợ cúp điện thoại, trong nhà tràn ngập sự đe dọa. Anh không nói gì với Vương Nhất Bác, nhưng anh tự hiểu đây là hồi chuông báo động của anh.Khi Tiêu Chiến bắt đầu có ý thức giữ khoảng cách với Vương Nhất Bác, thì cũng là lúc anh phát hiện ra hắn đã biến mất mấy ngày rồi. Hắn xảy ra biến cố lớn. Cuối cùng, dưới sân, anh gặp được Vương Nhất Bác.Lại là một đêm mưa. Trận mưa đêm rất lớn, cũng rất quen thuộc, hệt như trận mưa lớn vào đêm họ gặp nhau lần đầu. Vương Nhất Bác bước ra từ trong xe, không có ô, hạt mưa lớn cứ thế đập lên người hắn. Chẳng mất bao lâu, quần áo trên người đều đã ướt sũng. Vương Nhất Bác đưa tay vuốt ngược tóc mái ra sau, muốn để cho Tiêu Chiến nhìn rõ khuôn mặt mình. Đối mặt với anh, hắn không muốn giữ lại gì.Tiêu Chiến nhìn Vương Nhấc Bác tiều tụy đi không ít, làn da tái nhợt trong đêm có chút bệnh. Anh cầm ô, trong tay vẫn còn ôm mấy thứ đồ uống mới mua. Anh không nói, Vương Nhất Bác cũng không nói. Hắn chợt tiến tới ôm chầm lấy anh. Ô và đồ uống của Tiêu Chiến rơi lung tung trên mặt đất. Anh ôm Vương Nhất Bác cả người sũng nước, khiến cho người mình cũng ướt nước mưa. Hệt như ngày đầu tiên, thiếu niên năm ấy kéo anh sát lại, dùng súng uy hiếp anh cứu người. Anh nghe thấy Vương Nhất Bác thì thầm bên tai, nói Tiêu Chiến, cái ôm này trả lại cho anh. "Ôm mà cũng mượn được sao?" "Được. Một ngày nào đó, tôi sẽ trả lại cho anh. Chúng ta nhất định sẽ gặp lại."Tiêu Chiến biết rằng mình luôn cảm thấy mối quan hệ với Vương Nhất Bác quá mơ hồ, cứ dây dưa không rõ mãi. Nhưng giờ thì anh hiểu rồi, anh không phải là không rõ, mà là không muốn rõ. Giống như khi ấy Vương Nhất Bác hỏi anh, anh có yêu tôi không, Tiêu Chiến.Anh không phải là không yêu, mà là không thể yêu. Anh tự ràng buộc bản thân quá nhiều, nhiều đến mức đã không còn quyền tự do quyết định cuộc sống của mình nữa rồi. Giờ đây, những ràng buộc này, xã hội này thế giới này mới là thứ quyết định vận mệnh của anh. Lý do như vậy có được tính là đáp án hay không, anh không rõ, dù sao anh cũng chưa từng trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác.Mà Vương Nhất Bác thì khác. Hắn không ngừng ra sức thể hiện, vô cùng nhiệt tình cũng vô cùng liều lĩnh. Thế nhưng sau nhiều chuyện như vậy, hắn cuối cùng chọn buông tay. Cuối cùng, hắn thuận theo ý của Tiêu Chiến, an tĩnh mà buông ra.Cuộc sống của Tiêu Chiến quay trở lại sự yên tĩnh ban đầu.Dường như qua thật là lâu, một ngày nọ Vương Nhất Bác gửi cho anh một tin nhắn. Hắn nói hắn phải rời đi rồi, còn hỏi Tiêu Chiến anh có đồng ý tới bến tàu gặp hắn, chào hắn lần cuối, tiễn hắn đi hay không.Tiêu Chiến đứng trên bến tàu, nhìn Vương Nhất Bác ở đuôi thuyền phía xa. Một mái tóc nâu sáng, dưới ánh mắt trời rực lên hào quang chói mắt. Anh từng khuyên Vương Nhất Bác rời bỏ hắc đạo, đừng ở lại nữa. Người ấy dưới ánh mặt trời rực rỡ đến thế kia mà.Vương Nhất Bác chỉ đáp, anh không hiểu đâu.Tựa như đêm mưa ấy khi hai người họ chia tay, Vương Nhất Bác trên mặt là nước mưa đan với nước mắt. Anh tàn nhẫn nói với kẻ tuyệt vọng là hắn, rằng đúng, anh không hiểu.Tiêu Chiến nhìn nụ cười của Vương Nhất Bác, có thật là hai người họ có thể cứ như vậy mà quên đi hay không. Thuyền từ từ rời bến, Tiêu Chiến tự hỏi mình, rốt cuộc ai mới là người không hiểu?Vương Nhất Bác khi ấy dành tất cả sự chú ý tập trung dồn lên người Tiêu Chiến. Đến lúc cha nuôi qua đời, hắn mới nhận ra rằng khi chiếc ô lớn nhất che chở hắn cả cuộc đời đã biến mất, hắn sẽ luống cuống đến thế nào. Thực tế so với tưởng tượng còn nát hơn, vì né tránh kẻ thù mà hắn phải rời đi. Hắn đi vài nước Đông Nam Á, vừa tìm đường đổi đời vừa muốn quên Tiêu Chiến. Hai năm qua đi, Vương Nhất Bác tự nói với mình, hắn đã quên rồi.Sau đó hắn bị phản bội, cảnh sát địa phương ập vào, hắn hoàn toàn bị triệt đường sống. Ngày mở phiên tòa cũng là một đêm mưa. Vương Nhất Bác ngồi dưới ánh đèn, hai mắt nhắm nghiền. Hai năm chạy trốn chật vật, trên người có thêm không ít vết thương, mỗi khi mưa lại ẩn ẩn đau.Hắn đột nhiên nghĩ, đau quá, Tiêu Chiến, tôi muốn ăn đồ ngọt.Sau đó hắn nhận ra hắn thất bại rồi, cuối cùng hắn vẫn không quên được anh ấy.Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com