Zsww Ngo Hem Edit
Tiêu Chiến ho khan một cái, làm bộ hung dữ nói "Tiểu bằng hữu, ở bên ngoài vẫn nên có ý thức tự bảo hộ mình" Vương Nhất Bác bĩu môi "Tôi cũng không còn cách nào khác, thuốc ức chế bị mất rồi" ". . ."Cái này còn có lý lẽ hay không, có điều cái dáng vẻ cố tình gây sự này ở trong trí nhớ thật giống người nào đó nhưng đáng tiếc không phải cậu ấy. Vương Nhất Bác nháy mắt "Ca ca anh đang suy nghĩ gì?""Không có gì" Tiêu Chiến từ trong hồi ức tỉnh lại " Đúng rồi, nhà cậu ở đâu? Tôi gọi người đưa cậu trở về" "Em không có nhà "". . ."
Tiêu Chiến nâng trán "Vậy cậu ở đâu?"" Em không có chỗ ở ""Tôi gọi người tìm chỗ ở cho cậu?""Em không cần "Tiêu Chiến cảm thấy mình đã rất lâu rồi mình không có kiên nhẫn như vậy, hắn nỗ lực duy trì nụ cười trên mặt " Chẳng lẽ cậu đang nghỉ cậu sẽ sống ở đây?" "Không được sao?"Vương Nhất Bác kéo lấy chăn mền rất tự nhiên mà nằm xuống " Ca ca, em mệt quá, em đi ngủ trước nha""Đó là giường của tôi ""Nhà của anh lớn như vậy khẳng định còn có chỗ khác để ngủ ""Vậy tại sao không phải là cậu đi chỗ khác ngủ?""Chính anh đem em ôm tới nơi này mà" Vương Nhất Bác ủy khuất, bĩu môi chỉ thiếu chút nữa là rơi nước mắt. "Được rồi, được rồi, được rồi, tôi chịu thua cậu, cậu đừng khóc nữa." Vương Nhất Bác nhìn nam nhân đi ra khỏi phòng thì biểu cảm ủy khuất lập tức biến mất thay vào đó là khuôn mặt đắc ý. Thật nực cười, dáng dấp đẹp như thế, tin tức tố lại hợp với sở thích của mình, chỉ có đồ đần mới không muốn thôi. Tiêu Chiến đúng hay không? Em mặc kệ là trước kia em có biết anh hay không, dù sao cuối cùng anh cũng là của em thôi. Lăng Phong nhìn nam nhân từ trong nhà đi ra liền há hốc mồm, cuối cùng anh cũng theo nam nhân đi vào thư phòng " Lão đại, anh đây là...." Tiêu Chiến liếc mắt nhìn về phía anh " Omega nhà cậu sẽ làm như vậy cho người ta sao...." "Cái gì?" Lăng Phong sờ sờ lên đầu"Chính là. . . Tôi cũng không thể nói ra được." "Lão đại, không phải là anh đang yêu đương chứ?" "Cậu tránh qua một bên "Vương Nhất Bác ngủ trực tiếp một giấc tới buổi chiều hôm sau, lúc cậu ngáp một cái rồi từ trên lầu đi xuống, bảo mẫu còn tưởng rằng trong nhà có trộm vội vàng chạy ra ngoài tìm quản gia. "Tiêu Chiến ""Tiêu Chiến a ""Tiêu Chiến ca ca ""Ca ca ""Thật khó hiểu, người đâu rồi?"Lăng Phong cầm hộp sơ cứu từ bên ngoài đi vào, anh cúi đầu nghĩ làm sao giải thích với lão đại chuyện ngày hôm qua thì liền nghe thấy có tiếng người gọi tên lão đại anh liền nghĩ " Ôi trời ơi, ai lại không muốn sống thế này?" Tiểu bằng hữu phía trước đang dụi mắt, đầu tóc rối bời liền đụng thẳng vào ngực anh, Lăng Phong vội vàng dùng hộp sơ cứu cản một chút. "A, cậu đang làm gì vậy?""Tôi. . . Không phải cố ý. . ."Vương Nhất Bác một tay xoa trán, một bên nháy mắt trong chốc lát hốc mắt đầy nước, " Tôi đói" nét cường ngạnh vừa rồi lập tức biến mất, Lăng Phong cho rằng vừa rồi mình bị hoa mắt. Lúc Tiêu Chiến khi trở về liền nhìn thấy tiểu bằng hữu đang ngồi ở phòng khách, thân tín của hắn đang làm canh thang(*) cho tiểu bằng hữu.". . .""Ca ca, anh trở về rồi" Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến liền trở nên rất vui vẻ, trực tiếp chạy tới muốn ôm anh một cái. Lăng Phong ở phía sau cười nửa ngày mới ngừng được: Chị dâu thật xinh đẹp. Vương Nhất Bác đưa tay chớp mắt nhìn nam nhân hừ một cái, mỗi lần ôm anh đều là em chủ động, anh còn giả bộ thận trọng làm gì. Lăng Phong thầm nghĩ nhất định là lão đại đang thẹn thùng. Lăng Phong đem canh bưng ra "Tiểu bằng hữu, cậu ăn điểm tâm luôn không... Lão đại?" ". . .""Chị dâu, cậu muốn ăn điểm tâm tôi làm nữa không"". . .""Hắc hắc hắc, thật ngoan "Tiêu Chiến đem người đưa tới thư phòng, ấn người vào tường ở giữa hai cánh tay mình, "Hừ, Chị dâu?" "Ca ca, em sai rồi" Vương Nhất Bác kéo kéo tay của anh làm nũng. "Tối hôm qua ngủ thế nào?""Rất thoải mái ""Tôi không nuôi những người như vậy...." "Em biết, em biết, em biết, em biết rất nhiều, ca ca muốn em làm gì?" "Nhưng cái gì tôi cũng không thiếu ""Vậy anh có thiếu bạn trai hay không, một người giúp anh làm ấm giường?" (*) Canh thang: nước hầm của các loại thịt( chủ yếu), xương, cá ,nấm, rau...24/09/2021
Tiêu Chiến nâng trán "Vậy cậu ở đâu?"" Em không có chỗ ở ""Tôi gọi người tìm chỗ ở cho cậu?""Em không cần "Tiêu Chiến cảm thấy mình đã rất lâu rồi mình không có kiên nhẫn như vậy, hắn nỗ lực duy trì nụ cười trên mặt " Chẳng lẽ cậu đang nghỉ cậu sẽ sống ở đây?" "Không được sao?"Vương Nhất Bác kéo lấy chăn mền rất tự nhiên mà nằm xuống " Ca ca, em mệt quá, em đi ngủ trước nha""Đó là giường của tôi ""Nhà của anh lớn như vậy khẳng định còn có chỗ khác để ngủ ""Vậy tại sao không phải là cậu đi chỗ khác ngủ?""Chính anh đem em ôm tới nơi này mà" Vương Nhất Bác ủy khuất, bĩu môi chỉ thiếu chút nữa là rơi nước mắt. "Được rồi, được rồi, được rồi, tôi chịu thua cậu, cậu đừng khóc nữa." Vương Nhất Bác nhìn nam nhân đi ra khỏi phòng thì biểu cảm ủy khuất lập tức biến mất thay vào đó là khuôn mặt đắc ý. Thật nực cười, dáng dấp đẹp như thế, tin tức tố lại hợp với sở thích của mình, chỉ có đồ đần mới không muốn thôi. Tiêu Chiến đúng hay không? Em mặc kệ là trước kia em có biết anh hay không, dù sao cuối cùng anh cũng là của em thôi. Lăng Phong nhìn nam nhân từ trong nhà đi ra liền há hốc mồm, cuối cùng anh cũng theo nam nhân đi vào thư phòng " Lão đại, anh đây là...." Tiêu Chiến liếc mắt nhìn về phía anh " Omega nhà cậu sẽ làm như vậy cho người ta sao...." "Cái gì?" Lăng Phong sờ sờ lên đầu"Chính là. . . Tôi cũng không thể nói ra được." "Lão đại, không phải là anh đang yêu đương chứ?" "Cậu tránh qua một bên "Vương Nhất Bác ngủ trực tiếp một giấc tới buổi chiều hôm sau, lúc cậu ngáp một cái rồi từ trên lầu đi xuống, bảo mẫu còn tưởng rằng trong nhà có trộm vội vàng chạy ra ngoài tìm quản gia. "Tiêu Chiến ""Tiêu Chiến a ""Tiêu Chiến ca ca ""Ca ca ""Thật khó hiểu, người đâu rồi?"Lăng Phong cầm hộp sơ cứu từ bên ngoài đi vào, anh cúi đầu nghĩ làm sao giải thích với lão đại chuyện ngày hôm qua thì liền nghe thấy có tiếng người gọi tên lão đại anh liền nghĩ " Ôi trời ơi, ai lại không muốn sống thế này?" Tiểu bằng hữu phía trước đang dụi mắt, đầu tóc rối bời liền đụng thẳng vào ngực anh, Lăng Phong vội vàng dùng hộp sơ cứu cản một chút. "A, cậu đang làm gì vậy?""Tôi. . . Không phải cố ý. . ."Vương Nhất Bác một tay xoa trán, một bên nháy mắt trong chốc lát hốc mắt đầy nước, " Tôi đói" nét cường ngạnh vừa rồi lập tức biến mất, Lăng Phong cho rằng vừa rồi mình bị hoa mắt. Lúc Tiêu Chiến khi trở về liền nhìn thấy tiểu bằng hữu đang ngồi ở phòng khách, thân tín của hắn đang làm canh thang(*) cho tiểu bằng hữu.". . .""Ca ca, anh trở về rồi" Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến liền trở nên rất vui vẻ, trực tiếp chạy tới muốn ôm anh một cái. Lăng Phong ở phía sau cười nửa ngày mới ngừng được: Chị dâu thật xinh đẹp. Vương Nhất Bác đưa tay chớp mắt nhìn nam nhân hừ một cái, mỗi lần ôm anh đều là em chủ động, anh còn giả bộ thận trọng làm gì. Lăng Phong thầm nghĩ nhất định là lão đại đang thẹn thùng. Lăng Phong đem canh bưng ra "Tiểu bằng hữu, cậu ăn điểm tâm luôn không... Lão đại?" ". . .""Chị dâu, cậu muốn ăn điểm tâm tôi làm nữa không"". . .""Hắc hắc hắc, thật ngoan "Tiêu Chiến đem người đưa tới thư phòng, ấn người vào tường ở giữa hai cánh tay mình, "Hừ, Chị dâu?" "Ca ca, em sai rồi" Vương Nhất Bác kéo kéo tay của anh làm nũng. "Tối hôm qua ngủ thế nào?""Rất thoải mái ""Tôi không nuôi những người như vậy...." "Em biết, em biết, em biết, em biết rất nhiều, ca ca muốn em làm gì?" "Nhưng cái gì tôi cũng không thiếu ""Vậy anh có thiếu bạn trai hay không, một người giúp anh làm ấm giường?" (*) Canh thang: nước hầm của các loại thịt( chủ yếu), xương, cá ,nấm, rau...24/09/2021
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com