TruyenHHH.com

Zsww Ngo Hem Edit

Tiêu Chiến nhìn tiểu bằng hữu nằm ở trên giường thì hắn liền cảm thấy mình điên rồi, làm sao lại đem người ôm về nhà thật như vậy.

Lăng Phong đang nghe điện thoại để dỗ dành bạn trai nhỏ của mình đang ăn giấm, y nhìn điện thoại, bất đắc dĩ gọi điện thoại cho lão đại nói " Lão đại, hiện tại tôi có việc bận, rất khẩn cấp có liên quan đến hạnh phúc đời sau của thuộc hạ anh, cho nên chuyện của anh thì anh tự mình giải quyết đi."

Nam nhân còn chưa nói một cậu đã nghe điện thoại truyền đến âm thanh báo bận..."

Cả bọn đều có bản lĩnh đúng không?

Hắn không biết làm sao, chỉ có thể tự mình mang hộp thuốc ra tìm xem có thuốc ức chế tề hay không?

Hắn nhìn về tiểu gia hỏa đang nằm rên hùa hừ trên giường, nếu không phải hắn tự chủ tốt thì sớm đã làm cậu đến mê mang rồi.

Tiêu Chiến đi đến bên giường ngồi xuống, cố gắng đỡ cơ thể thiếu niên dậy, chậm rãi đưa thuốc vào cơ thể cậu.

"A. . ."

Mồ hôi trên trán của nam nhân theo đôi má trượt xuống đến chỗ sâu nhất ở cổ, thấp giọng buông một câu chết tiệt rồi đứng dậy tự mình đi giải quyết vấn đề.

Trong không khí hương rượu đỏ như có như không biến mất, người trên giường lúc này mới cau mày tỉnh lại.

Gian phòng rất lớn, cũng có rất nhiều khoảng trống, ngoại trừ chút ít vật dụng cần thiết thì không còn món đồ trang trí nào khác.

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, cố gắng chống đỡ thân thể vô lực tựa vào đầu giường.

"Tiêu. . . Chiến. . ."

Tiêu Chiến đang lau tóc, từ trong phòng tắm bước ra, thản nhiên nói, "Đã tỉnh?"

"Đây là đâu?"

"Nhà tôi"

"A "

Nam nhân bị dáng vẻ nhàn nhạt của đứa nhỏ làm cho bật cười " Cậu không sợ tôi là người xấu sao?"

"Nhìn anh không giống "

"A" Tiêu Chiến nhìn tiểu bằng hữu trước mắt cảm thấy rất thú vị, hắn dừng lại động tác lau tóc, tiện tay đem khăn lông ném qua một bên, hướng về phía người trên giường đi tới, bá đạo cúi xuống hôn lên môi của đối phương.

Đứa nhỏ mở hai mắt thật to, Tiêu Chiến buông ra cậu cũng không kịp phản ứng.

Nam nhân khẽ cười nói "Thế này sợ sao?"

Vương Nhất Bác liếm liếm khóe miệng, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn chậc chậc miệng "Rất ngọt "

"Cậu thật sự không sợ chết?"

"Tiêu Chiến ca ca. . ." Vương Nhất Bác coi nhẹ vấn đề Tiêu Chiến nói, mang theo giọng mũi kêu một tiếng làm tâm nam nhân lập tức mềm nhũn.

Hương vị trên thân thể nam nhân rất quen thuộc, giống như khi còn bé cậu đã được ngửi qua.

"Cậu gọi tôi là gì?" trong lòng Tiêu Chiến chợt run lên một cái, một tiếng ca ca này rất giống tiểu bảo bảo không nghe lời của nhà hắn trước đây.

"Ca ca a "

"Cậu tên là gì?"

"Vương Nhất Bác "

Không phải là Vương Điềm Điềm sao? Chẳng lẽ mình lầm?

21/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com