Zsww Nghiep Hoa
Ngày mười chín tháng chín năm 2018.Sau ba ngày cắt đứt liên lạc cục trưởng Nhậm đã truyền chỉ thị xuống, lúc đó Vương Nhất Bác đang mua bữa sáng trước quán bánh quẩy chiên bên đường, một cậu trai có dáng người rất cao chen vào giữa đám người nói với ông chủ, cho hai cái bánh quẩy và một bát sữa đậu nành, ngay khi lời nói của anh ta rơi xuống, thì một chiếc túi nhựa loại nhỏ cũng được nhét vào trong tay của Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác dựng hết lông gáy, cảm giác như mình sắp nổ tung, nắm chặt tay lần mò vào trong túi áo khoác, quay đầu nhìn sang, cậu trai đeo một chiếc băng đô thể thao, mặc một bồ đồ chạy thể dục buổi sáng, có thể nhận ra được đôi mắt híp bé nhỏ đang nhìn về phía ông chủ chiên bánh quẩy.Lại là ông chủ nhỏ ở quán trà đường số chín Giang Bắc —— Đông Sinh.Vương Nhất Bác đột nhiên sững sờ, Đông Sinh cũng không quay đầu nhìn cậu, ung dung quét mã trả tiền, chờ cầm lấy bữa sáng của mình."Cậu trai trẻ, một bánh quẩy, một sữa đậu nành của cậu, cầm nhé.""Vâng, cảm ơn ông chủ." Vương Nhất Bác giơ tay đón lấy bữa sáng, quay người bước đi, đến ngã rẽ của con phố cậu mới quay đầu nhìn, dáng người cao một mét chín của Đông Sinh rất nổi bật trong đám người, vừa nhìn thôi là có thể trông thấy.Cậu không gấp gáp xem đồ mà Đông Sinh đưa cho mình, đứng lại bên đường uống sữa đậu nành, mãi cho đến khi Đông Sinh cầm bữa sáng đi xe điện ngang qua, cậu mới giơ tay vẫy một chiếc taxi, "Đến sông Cửu Khúc."Buổi sáng Nhị gia đã gửi tin nhắn cho cậu, nói hôm nay cùng hắn ta qua Cửu Long Pha thu sổ sách, lẽ ra đống sổ sách này sẽ được thu vào đầu tháng, mười chín tháng chín cũng chưa làm được gì để mà thu cả, Vương Nhất Bác thấy chuyện này có chút kỳ lạ, thông báo cho Tiêu Vũ biết, đợi đến khoảng mười giờ mới trả lời lại Nhị gia, nói vừa thức dậy, bây giờ đến à?Năm phút sau Nhị gia đáp lại, đến đi.Vương Nhất Bác liền ngồi dậy thay quần áo, không mang theo súng, chỉ cầm lấy con dao găm và lưỡi dao quen dùng, nhét vào sau lưng quần, cái còn lại thì giấu trong đồng hồ mình đeo.Cũng không ngờ rằng chỉ thị của cục trưởng Nhậm lại đến trùng hợp như thế, chọn thời điểm thế này, cũng may là không có chuyện gì lớn, nếu không thì cậu cũng khó mà ứng phó được.Vương Nhất Bác ngồi ở ghế sau xe taxi lấy ra túi nhựa mà Đông Sinh đưa cho mình, bên trong có một mảnh giấy, một sim điện thoại, Vương Nhất Bác mở giấy ra nhìn."Tuyệt đối im lặng, tiêu hủy toàn bộ những tư liệu không cần thiết, sắp tới nội gián sẽ có hành động, lúc ra ngoài với Nhị gia phải cảnh giác, số điện thoại không phải trong trường hợp cầu cứu khẩn cấp thì không được sử dụng."Sắp tới nội gián sẽ có hành động, cục trưởng Nhậm căn cứ vào đầu mối nào để suy đoán ra việc này, chẳng lẽ ông ấy đã xác định được nội gián là ai? Vương Nhất Bác xé nát tờ giấy trong tay, lúc xe taxi chạy ngang qua đường cái ven sông thì vứt ra ngoài, từng vụn giấy tung bay trong gió, bị thổi ra xa, cậu lật ngược sim điện thoại nhét vào khe sim dự phòng, nghĩ rằng suy đoán của cục trưởng Nhậm có lẽ được dựa trên kết quả của cuộc thẩm vấn.
"Nhị gia." Vương Nhất Bác bước vào cổng sân tòa biệt lập, Nhị gia đang ngồi trong sân uống trà, bên cạnh là Đại Kim cao to, cường tráng đang cẩn thận cầm ấm tử sa pha trà cho Nhị gia, nhìn trông có chút buồn cười."Tiểu Vương, lại đây." Nhị gia ngẩng đầu mỉm cười, vẫy tay gọi cậu đến, gấp quạt xếp gõ gõ lên cánh tay Đại Kim, "Rót cho Tiểu Vương một chén trà.""A không cần đâu... Cảm ơn anh Kim, để em tự làm." Vương Nhất Bác vốn không muốn uống, nhưng hành động của Đại Kim rất nhanh, Nhị gia vừa dứt lời thì hắn ta đã rót xong trà, Vương Nhất Bác đành phải nhận lấy, ánh mắt thoáng nhìn qua Nhị gia lại rót một chén trà đưa lên môi, thế là cậu cũng uống một hơi cạn sạch, đặt chén trà trên bàn tròn, "Nhị gia, đây là trà gì thế ạ, mùi vị không tệ, không đắng, còn hơi ngọt nữa."Nhị gia đang thưởng trà bật cười một tiếng, nói đầu lưỡi của thằng nhóc em cũng biết thử đấy, đây là Kim Tuấn Mi của Vũ Di Sơn, rất quý giá.Từ trước đến nay Vương Nhất Bác luôn giả khờ trước mặt Nhị gia, nghe thế thì nhíu mày, giơ tay cầm lấy ấm tử sa, "Nếu anh đã nói thế, vậy thì em phải uống thêm một chén nữa."Nhị gia buồn cười, nói xem em có bần hèn không, cũng không sợ người ta chê cười.Vương Nhất Bác uống trà cười một tiếng, nói haiz, ở đây không phải đều là người một nhà sao, trước mặt anh em còn sợ cười chê cái gì chứ, bộ dáng ngu xuẩn nào mà anh chưa từng nhìn qua."Được rồi, đừng có nịnh nọt với anh nữa, tay Đại Kim bị thương, Tiểu Vương, em lái xe đi." Nhị gia đặt chén trà xuống đứng dậy, nói Đại Kim ném chìa khóa xe cho cậu.Vương Nhất Bác đáp được, quay người nhìn thấy Nhị gia mở quạt xếp, chiếc quạt này trông rất đẹp, chữ trên mặt quạt được một chuyên gia trong nghề viết cho hắn, là《Mãn Giang Hồng》của Nhạc tướng quân, cũng không biết có phải là căn bản chưa đọc nó hay không, nếu không thì thế mà hắn cũng dám dùng. Vương Nhất Bác im lặng không nói, lái xe ra trước cổng sân.Đại Kim ngồi vào ghế lái phụ, Nhị gia ngồi phía sau nói địa chỉ cho cậu, Vương Nhất Bác lái xe nhìn vào tay Đại Kim, cũng không thấy được vết thương nào, liền hỏi: "Anh Kim bị thương ở đâu thế, chỗ em còn có bình rượu thuốc mang về từ Quảng Tây, rất hữu dụng, không thì để mai em mang qua cho anh nhé?""Không cần." Đại Kim luôn rất kiệm lời, với Nhị gia hay người ngoài đều trưng ra bộ mặt không có biểu cảm gì, Vương Nhất Bác nhận được lời từ chối trong dự liệu, mỉm cười không nói tiếp nữa."Cái đó không dùng được, chú ấy bị người ta đâm một nhát, hôm trước vừa mới khâu mấy mũi."Vương Nhất Bác nghe Nhị gia nói thế thì ngẩn người, "Hả? Ai đâm cơ, anh à xảy ra chuyện gì vậy, không nghe thấy anh nói gần đây xảy ra chuyện gì với em cả thế.""Không phải là chuyện lớn, không nhất thiết phải để cho tất cả mọi người đều biết." Nhị gia thở dài, biểu cảm như đang tiếc nuối, hạ cửa kính xe nói với Vương Nhất Bác: "Tiểu Vương à, em nói xem bình thường anh đối xử với các cậu cũng xem như có tình có nghĩa, các cậu cầm tiền của anh cũng chưa bị cắt xén đi bao giờ, chỉ có nhiều chứ không ít, nhìn qua nhìn lại lại thành đối nghịch nhau, một hai không hài lòng là đem anh em của mình ra để trút giận."Vương Nhất Bác nghe thế, cảm giác như tim mình sắp nhảy lên đến cổ, ngẩng đầu bối rối nhìn gương xe, nhìn vào ánh mắt của Nhị gia, cậu buồn bực nói: "Anh à, sao đột nhiên lại hỏi thế, anh đối với bọn em đương nhiên là rất tốt, khỏi cần phải nói đến, em đã từng thấy có người một ngày phải chịu phạt hai, ba lần rồi, nhưng mà từ trước đến nay anh chưa đánh em bao giờ cả.""Anh khinh nhất là đàn ông bạo hành người thân, đánh anh em của mình thì có gì tài giỏi." Nhị gia dứt lời thì mỉm cười lắc đầu, "Tiếc là, lòng tham không đáy, anh nghĩ các anh em chân thành với anh, anh cũng chân thành lại với mọi người, tiền mà, mọi người cùng nhau kiếm là chính, bây giờ nhiều hơn một chút, hay ít đi một chút anh cũng không thèm để ý đến, tình cảm anh em là quan trọng nhất, nhưng lại luôn có người không cảm thấy như vậy."Anh cứ bốc phét đã vào đi. Vương Nhất Bác nghe xong muốn bật cười, trong lòng tự nhủ ông cố nội ngài trong mắt ngoại trừ tiền ra thì có còn gì khác sao? Nói như cái kiểu tình anh em xã hội chủ nghĩa thế này làm cái gì chứ."Vậy nên, vì thế anh Kim mới bị thương ạ?" Vương Nhất Bác thấy Nhị gia nhẹ gật đầu, vẻ mặt lại như không muốn nhắc đến, thế là cậu cau mày nói: "Mẹ nó thằng tạp chủng nào vậy, chắc là chán sống rồi, anh nói đi, bây giờ em đi bắt nó về.""Ài, đang lái xe đấy, hét hét kêu kêu cái gì thế." Nhị gia liếc mắt nhìn cậu, lời thì là oán trách nhưng sắc mặt lại rực rỡ, cười nói: "Nhóc con em đang tỏ lòng trung thành với anh đấy à? Còn nóng nảy hơn cả anh nữa.""Em không có thế, anh tốt với em, đương nhiên là em cũng sẽ tốt với anh," Vương Nhất Bác nhìn Nhị gia qua tấm gương, Nhị gia rất thường thức tính tình thẳng thắn, trọng tình trọng nghĩa của cậu, nói trắng ra là thích cái cách cậu hết lòng đối với hắn, nhưng lại không có đầu óc, nghe theo mọi sắp xếp phải sống thế nào thì sống thế đấy của hắn, hắn ước gì tất cả những người dưới tay mình đều là đồ đần giống như thế này.Cậu kiên định nhìn Nhị gia một lúc lâu mới đưa mắt nhìn đường, chân thành nói: "Anh à, năm đó nếu như không có anh chứa chấp em thì em đã sớm bị người ta đánh chết rồi, làm gì còn như bây giờ nữa, em ngu đần, không đọc sách, không hiểu đạo lý đao to búa lớn ngoài kia, cũng không có mong muốn gì, nhưng người khác đối xử với em thế nào, thì em cũng sẽ đối xử với họ lại như thế.""Đây không phải ngốc." Nhị gia có chút vui mừng lắc đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đây là trung thành. Tiểu Vương, anh nhìn em lớn lên từ nhỏ, em không thông minh như nhiều người, nhưng thế thì sao chứ, em sạch sẽ hơn tất cả bọn chúng.""Người sạch sẽ mới khó có được." Nhị gia nói, "Nhưng em phải cẩn thận, đừng để cho cá bẩn chạy vào hồ của em, cũng khiến em bị lây bẩn.""Dạ?" Vương Nhất Bác giả ngu hoảng hốt, khó hiểu nói: "Có ý gì vậy? Không phải chứ, anh à, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng, dù sao em cũng tùy theo ý anh hết, mấy cái kiểu nho nhã này, em thật sự chẳng hiểu gì sất."Nhị gia bật cười "ha ha", hắn rất thích nhìn dáng vẻ ngu ngốc não phẳng này của Vương Nhất Bác, còn thú vị hơn cả khi chơi đùa với chó, với mèo, giơ cán quạt gõ vào đỉnh đầu Vương Nhất Bác, hắn dựa vào thành ghế nói: "Nghe không hiểu thì thôi, tốt lắm."
Xe con dừng trước cửa một nhà xưởng nhỏ ở Cửu Long Pha, cửa sắt đã bị gỉ sét, trước đây nó dùng để sản xuất cúc áo, sau này ngành nghề thay đổi, không tiếp tục làm ăn được nữa nên phải đóng cửa, sau đó bị Nhị gia đổi thành hội trường.Vương Nhất Bác bước lên đẩy cửa ra, cùng Đại Kim một trái một phải đi sau lưng Nhị gia, nhìn khắp bốn phía, trong hội trường lại chẳng có ai cả. Vương Nhất Bác nhìn thôi cũng biết có mùi, nghĩ lý do chỉ là thu sổ sách, nhưng chỉ sợ hôm nay Nhị gia đến để xử lý phản đồ, nhưng kẻ phản bội này là ai không quan trọng, làm sai chuyện gì cũng không quan trọng nốt, vấn đề là vì sao đi xử lý người này mà lại cố ý gọi cậu đến đây? Cậu liên tưởng đến lúc Nhị gia đang ở trên xe, không khỏi rùng mình, lần này là đang giết gà dọa khỉ, Nhị gia đang thử cậu, hay là muốn nhắc nhở cậu đây?Cửa sắt của nhà kho công xưởng được mở ra, một đám người đứng trên sảnh đường quay người chào hỏi Nhị gia, có vài cái bóng đèn được lắp trên tường, Vương Nhất Bác nhìn thấy Lưu Tam Đao đang bị trói trên ghế sắt, lại cảm thấy bực bội.Lưu Tam Đao vừa lười vừa tham ăn, vừa gian xảo vừa láu cá, giả dối, nhưng lại nhát như chuột, là một tên sợ cụp đuôi xin hàng từ đầu đến cuối, nói hắn trộm giấu chút tiền thì Vương Nhất Bác đương nhiên không tin, nói hắn dám bán đứng Nhị gia, xin hàng người khác thì Vương Nhất Bác lại càng không tin hơn, có cho hắn hai lá gan hắn cũng không dám."Tam Đao, chú đi theo anh cũng được năm năm rồi nhỉ." Nhị gia ngồi xuống, lên tiếng."Lão đại." Lưu Tam Đao thấy hắn thì run lên, giống như khóc không ra nước mắt, liều mạng nhoài người ra phía trước hoảng loạn nói: "Nhị ca, anh nghe em giải thích, dù thằng chó Trần Minh kia trước đây là người dưới trướng em, nhưng em với hắn thật sự không quen biết, ở đây em có nhiều anh em như vậy, em làm sao biết được từng người chúng nó mỗi ngày làm gì được chứ, vì sao cớm đột nhiên lại điều tra Trần Minh, em thật sự không biết."Hóa ra là vì chuyện này, Vương Nhất Bác nghe lời đối thoại của Lưu Tam Đao và Nhị gia mới hiểu được nguyên nhân của vở kịch này, cậu không khỏi cảm thấy Nhị gia thần hồn nát thần tính quá, sợ rằng thật sự đã bị hành động vây bắt ở vùng biển quốc tế kia dọa cho vỡ mật, bây giờ có vẻ hoàn toàn không nghe nổi hai chữ "cảnh sát" nữa, biết đội chống ma túy đang điều tra Trần Minh, thế mà lại chỉ hoài nghi một mình người lãnh đạo trực tiếp Trần Minh là Lưu Tam Đao.Nên hắn muốn dẫn cậu và Đại Kim đến xem xử phạt?Sau khi Trần Minh chết, hai người duy nhất tiếp xúc với bà Trần, một là cậu, người đến đưa tiền, hai là Đại Kim, người đến diệt khẩu.Nhưng cũng không phải thế, dấu vân tay trên tiền đã để cho cục trưởng Nhậm xử lý rồi, nói vân tay không trọn vẹn không cách nào có thể phân biệt được cũng đã đủ hợp lý rồi, Nhị gia không có lý do gì để nghi ngờ cậu từng giở trò, trừ phi người giám nghiệm đã tiết lộ tin tức.Vương Nhất Bác nghĩ đến gián điệp ở trong cục cảnh sát, lại nghĩ đến bức thư mà sáng nay cục trưởng Nhậm gửi đến, nói rằng hắc cảnh đang chuẩn bị hành động... "Tiểu Vương."Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu, trái tim nhảy lên "thình thịch". Nhị gia ngồi trên ghế, đưa cho cậu một khẩu súng.Vương Nhất Bác nói bản thân mình phải bình tĩnh, tiến lên nhận lấy khẩu súng, nhắm ngay vào giữa trán Lưu Tam Đao, Lưu Tam Đao bị dọa đến mức khóc gào như sói tru, Nhị gia lại vỗ vỗ vào cánh tay cậu, "Đứa nhỏ nhà em đó, vừa lên đã chĩa vào trán người ta làm gì, có biết đường vòng không, tiên lễ hậu binh."Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn một chút, Nhị gia kéo tay của cậu, họng súng chĩa vào đầu gối trái của Lưu Tam Đao, thu tay lại nói: "Phế tay, phế chân trước đi.""Nhị gia, anh nghe em nói đã, Nhị gia!"Lưu Tam Đao lại càng giãy dụa không ngừng, Vương Nhất Bác nhìn biểu cảm dần dần vặn vẹo của hắn, nhắm mắt lại, bóp cò.Những năm này cậu đã vì Nhị gia mà giết qua không ít người, trước đây sẽ còn thấy mê mang, sẽ còn thấy áy náy tự trách, liên tục gặp ác mộng, càng sau này, cậu lại càng không nhớ rõ rốt cục mình đã từng giết ai rồi nữa, cũng không thể không tin tưởng Tiêu Vũ. Thân phận cảnh sát ngay lúc này cũng có thể trở thành cái cớ của em, giết người là điều bất đắc dĩ, em không giết thì cũng sẽ có người khác đến giết, dù sao hắn cũng đều sẽ phải chết, nhưng mục đích của em là đến cứu những người còn sống.Bốn phát súng của cậu rất nhanh, thế này sẽ dễ chịu hơn việc từ từ một chút, Lưu Tam Đao đã ngất ngay sau phát súng thứ ba, cũng không biết là do bị đau choáng hay là bị dọa ngất.Họng súng vẫn còn lưu lại tàn khói, Vương Nhất Bác hỏi Nhị gia có muốn lay hắn ta tỉnh không, Nhị gia nhìn hắn ta một lát, sau đó mỉm cười, "Thôi, lười phí thời gian với hắn, chưa gì đã choáng, không có gì hay cả, đi thôi, xong việc chúng ta đi ăn cơm.""Được." Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu.Súng quay hai vòng giữa ngón tay, cậu đi đến trước mặt Lưu Tam Đao, vết máu trên tay chân be bét, rơi trên mặt đất, Vương Nhất Bác cầm súng đặt vào giữa trán của hắn.Một tiếng súng vang lên, Lưu Tam Đao sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. "Sống cho tốt vào, không thì phải làm ma chết sớm." Nhị gia dùng quạt che miệng, mũi lại, làm như ngại mùi máu tanh xui xẻo, quay người nhìn qua đám người, "Đã thấy hết chưa, anh em chúng ta, đều hiểu một đạo lý, anh sống tốt, đương nhiên sẽ cho các cậu ăn ngon uống sướng, anh sống không tốt, người bội bạc, đừng ai mong sẽ thoát được. Đại Kim, vứt hắn cho chó ăn.""Rõ, Nhị gia."
Cơm trưa ăn vào lúc ba giờ chiều, Vương Nhất Bác hoàn toàn không thấy ngon miệng, còn phải giả bộ không tim không phổi nhét vào miệng như hổ đói, mặc dù đồ mà Nhị gia đặt đều là món ăn hương vị đủ đầy nhưng vẫn khiến cậu buồn nôn mắc ói.Lúc lái xe đưa Nhị gia về nhà, trên đường Nhị gia cũng không nói mấy lời sâu xa ẩn ý nữa, nhưng sau khi về lại nói cậu đưa xe đi hẳn vào trong sân, Vương Nhất Bác còn tưởng hắn muốn bàn giao gì đó nên đi theo hắn đến thẳng trước cửa nhà để xe."Em nhìn xem, thích cái nào?" Nhị gia chép miệng nói.Vương Nhất Bác thật sự sửng sốt, mấy giây sau mới phản ứng lại được, thuận theo Nhị gia nhìn về phía từng chiếc xe để trong nhà để xe.Đàn ông đều yêu xe, Nhị gia cũng không phải là ngoại lệ, những chiếc xe sang trọng chỉ để trưng không dùng đến, ngày thường cũng không đi, đậu trong nhà xe tích bụi, đương nhiên hắn cũng không thật sự yêu xe lắm, chỉ là có tiền nên tiêu xài cho bõ, tìm cảm giác vui vẻ khi được tiêu tiền như nước, cái gì đáng tiền thì hắn sẽ chơi cái đó thôi."Cái này..." Vương Nhất Bác cong tay giữ lấy vạt áo, xua tay, "Anh à, cái này quý giá quá, em không dám cầu, anh cứ giữ lại đi, em không cần đâu...""Ài, chỉ một chiếc xe thôi mà, có gì mà không dám." Thái độ của Nhị gia đối với cậu rất thoải mái, chắp tay sau lưng đi hai vòng, lấy xuống chiếc chìa khóa của một chiếc siêu xe màu đỏ, ném cho Vương Nhất Bác, "Lấy cái này đi, thanh niên các em đều thích xe thể thao mà, cái màu đỏ này không hợp với anh, cho em, lái về đi."Vương Nhất Bác giơ hai tay đón lấy chìa khóa xe mà hắn ném đến, nhìn Nhị gia mỉm cười cúi đầu châm thuốc, ngoan ngoãn nói cảm ơn anh ạ, giống như chìa khóa của chiếc xe này là một khúc xương mà chủ nhân ăn thừa, Nhị gia trao thưởng cho cậu không khác gì đang thưởng cho một con chó.Đúng là tiên lễ hậu binh, lúc Vương Nhất Bác lái xe về nhà đã nghĩ như thế.Cho cậu xem cảnh giết hạ kẻ phản bội, cũng đã bộc lộ tâm tình, bây giờ lại xem xe này như viên đạn bọc đường để ban thưởng chúc mừng cho cậu vượt qua bài kiểm tra? Vương Nhất Bác luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.Nếu như Nhị gia nghi ngờ cậu là nội gián, có cần phải thăm dò vòng vo như thế không? Mạng của cậu cũng không đáng tiền, bắt lại dùng tra tấn nghiêm khắc chẳng phải là xong rồi sao, còn có thể đảm bảo được cậu không thể truyền tin để đi cầu cứu. Hay là Nhị gia cảm thấy mình phải đối mặt với hai phe kẻ thù, phải nhanh chóng thu phục những người có thể nghe lời bán mạng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào?Chiếc xe thể thao không vào được lối đi nhỏ chật hẹp của căn chung cư, chuyện này rất hợp ý Vương Nhất Bác, trên xe chắc chắn có nghe lén hoặc thiết bị quay phim, cậu cũng không muốn đưa một cái đài quan sát đến dừng dưới tầng nhà mình.Xe đậu ở bãi đậu xe ven đường ngoài căn hộ, Vương Nhất Bác cất chìa khóa xe vào nhà, bước vào phòng ngủ, trực tiếp nhét chìa khóa vào tủ bảo hiểm, trong tủ có cách âm, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, nằm ngửa trên giường suy nghĩ.Bất kể là chuyện của cục trưởng Nhậm hay chuyện của Nhị gia thì đều phải nhanh chóng báo lại cho Tiêu Vũ biết, nhưng bị chặn miệng thế này, cậu chắc chắn đang bị người khác theo dõi, hành động hay truyền tin đều vô cùng nguy hiểm, ngay bây giờ lập tức đi tìm Tiêu Vũ chẳng khác gì với việc tự sát.Chỉ có thể đợi đến ngày mai, con trai của Mai Khang và Nhị gia hẹn ăn cơm tối, bàn chuyện cụ thể bao giờ giao dịch, cả cậu và Tiêu Vũ đều phải đi, đích thân Nhị gia chỉ điểm, có thế nào cũng không thể nghi ngờ việc cậu và Tiêu Vũ gặp nhau là có vấn đề.
"Nhị gia." Vương Nhất Bác bước vào cổng sân tòa biệt lập, Nhị gia đang ngồi trong sân uống trà, bên cạnh là Đại Kim cao to, cường tráng đang cẩn thận cầm ấm tử sa pha trà cho Nhị gia, nhìn trông có chút buồn cười."Tiểu Vương, lại đây." Nhị gia ngẩng đầu mỉm cười, vẫy tay gọi cậu đến, gấp quạt xếp gõ gõ lên cánh tay Đại Kim, "Rót cho Tiểu Vương một chén trà.""A không cần đâu... Cảm ơn anh Kim, để em tự làm." Vương Nhất Bác vốn không muốn uống, nhưng hành động của Đại Kim rất nhanh, Nhị gia vừa dứt lời thì hắn ta đã rót xong trà, Vương Nhất Bác đành phải nhận lấy, ánh mắt thoáng nhìn qua Nhị gia lại rót một chén trà đưa lên môi, thế là cậu cũng uống một hơi cạn sạch, đặt chén trà trên bàn tròn, "Nhị gia, đây là trà gì thế ạ, mùi vị không tệ, không đắng, còn hơi ngọt nữa."Nhị gia đang thưởng trà bật cười một tiếng, nói đầu lưỡi của thằng nhóc em cũng biết thử đấy, đây là Kim Tuấn Mi của Vũ Di Sơn, rất quý giá.Từ trước đến nay Vương Nhất Bác luôn giả khờ trước mặt Nhị gia, nghe thế thì nhíu mày, giơ tay cầm lấy ấm tử sa, "Nếu anh đã nói thế, vậy thì em phải uống thêm một chén nữa."Nhị gia buồn cười, nói xem em có bần hèn không, cũng không sợ người ta chê cười.Vương Nhất Bác uống trà cười một tiếng, nói haiz, ở đây không phải đều là người một nhà sao, trước mặt anh em còn sợ cười chê cái gì chứ, bộ dáng ngu xuẩn nào mà anh chưa từng nhìn qua."Được rồi, đừng có nịnh nọt với anh nữa, tay Đại Kim bị thương, Tiểu Vương, em lái xe đi." Nhị gia đặt chén trà xuống đứng dậy, nói Đại Kim ném chìa khóa xe cho cậu.Vương Nhất Bác đáp được, quay người nhìn thấy Nhị gia mở quạt xếp, chiếc quạt này trông rất đẹp, chữ trên mặt quạt được một chuyên gia trong nghề viết cho hắn, là《Mãn Giang Hồng》của Nhạc tướng quân, cũng không biết có phải là căn bản chưa đọc nó hay không, nếu không thì thế mà hắn cũng dám dùng. Vương Nhất Bác im lặng không nói, lái xe ra trước cổng sân.Đại Kim ngồi vào ghế lái phụ, Nhị gia ngồi phía sau nói địa chỉ cho cậu, Vương Nhất Bác lái xe nhìn vào tay Đại Kim, cũng không thấy được vết thương nào, liền hỏi: "Anh Kim bị thương ở đâu thế, chỗ em còn có bình rượu thuốc mang về từ Quảng Tây, rất hữu dụng, không thì để mai em mang qua cho anh nhé?""Không cần." Đại Kim luôn rất kiệm lời, với Nhị gia hay người ngoài đều trưng ra bộ mặt không có biểu cảm gì, Vương Nhất Bác nhận được lời từ chối trong dự liệu, mỉm cười không nói tiếp nữa."Cái đó không dùng được, chú ấy bị người ta đâm một nhát, hôm trước vừa mới khâu mấy mũi."Vương Nhất Bác nghe Nhị gia nói thế thì ngẩn người, "Hả? Ai đâm cơ, anh à xảy ra chuyện gì vậy, không nghe thấy anh nói gần đây xảy ra chuyện gì với em cả thế.""Không phải là chuyện lớn, không nhất thiết phải để cho tất cả mọi người đều biết." Nhị gia thở dài, biểu cảm như đang tiếc nuối, hạ cửa kính xe nói với Vương Nhất Bác: "Tiểu Vương à, em nói xem bình thường anh đối xử với các cậu cũng xem như có tình có nghĩa, các cậu cầm tiền của anh cũng chưa bị cắt xén đi bao giờ, chỉ có nhiều chứ không ít, nhìn qua nhìn lại lại thành đối nghịch nhau, một hai không hài lòng là đem anh em của mình ra để trút giận."Vương Nhất Bác nghe thế, cảm giác như tim mình sắp nhảy lên đến cổ, ngẩng đầu bối rối nhìn gương xe, nhìn vào ánh mắt của Nhị gia, cậu buồn bực nói: "Anh à, sao đột nhiên lại hỏi thế, anh đối với bọn em đương nhiên là rất tốt, khỏi cần phải nói đến, em đã từng thấy có người một ngày phải chịu phạt hai, ba lần rồi, nhưng mà từ trước đến nay anh chưa đánh em bao giờ cả.""Anh khinh nhất là đàn ông bạo hành người thân, đánh anh em của mình thì có gì tài giỏi." Nhị gia dứt lời thì mỉm cười lắc đầu, "Tiếc là, lòng tham không đáy, anh nghĩ các anh em chân thành với anh, anh cũng chân thành lại với mọi người, tiền mà, mọi người cùng nhau kiếm là chính, bây giờ nhiều hơn một chút, hay ít đi một chút anh cũng không thèm để ý đến, tình cảm anh em là quan trọng nhất, nhưng lại luôn có người không cảm thấy như vậy."Anh cứ bốc phét đã vào đi. Vương Nhất Bác nghe xong muốn bật cười, trong lòng tự nhủ ông cố nội ngài trong mắt ngoại trừ tiền ra thì có còn gì khác sao? Nói như cái kiểu tình anh em xã hội chủ nghĩa thế này làm cái gì chứ."Vậy nên, vì thế anh Kim mới bị thương ạ?" Vương Nhất Bác thấy Nhị gia nhẹ gật đầu, vẻ mặt lại như không muốn nhắc đến, thế là cậu cau mày nói: "Mẹ nó thằng tạp chủng nào vậy, chắc là chán sống rồi, anh nói đi, bây giờ em đi bắt nó về.""Ài, đang lái xe đấy, hét hét kêu kêu cái gì thế." Nhị gia liếc mắt nhìn cậu, lời thì là oán trách nhưng sắc mặt lại rực rỡ, cười nói: "Nhóc con em đang tỏ lòng trung thành với anh đấy à? Còn nóng nảy hơn cả anh nữa.""Em không có thế, anh tốt với em, đương nhiên là em cũng sẽ tốt với anh," Vương Nhất Bác nhìn Nhị gia qua tấm gương, Nhị gia rất thường thức tính tình thẳng thắn, trọng tình trọng nghĩa của cậu, nói trắng ra là thích cái cách cậu hết lòng đối với hắn, nhưng lại không có đầu óc, nghe theo mọi sắp xếp phải sống thế nào thì sống thế đấy của hắn, hắn ước gì tất cả những người dưới tay mình đều là đồ đần giống như thế này.Cậu kiên định nhìn Nhị gia một lúc lâu mới đưa mắt nhìn đường, chân thành nói: "Anh à, năm đó nếu như không có anh chứa chấp em thì em đã sớm bị người ta đánh chết rồi, làm gì còn như bây giờ nữa, em ngu đần, không đọc sách, không hiểu đạo lý đao to búa lớn ngoài kia, cũng không có mong muốn gì, nhưng người khác đối xử với em thế nào, thì em cũng sẽ đối xử với họ lại như thế.""Đây không phải ngốc." Nhị gia có chút vui mừng lắc đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đây là trung thành. Tiểu Vương, anh nhìn em lớn lên từ nhỏ, em không thông minh như nhiều người, nhưng thế thì sao chứ, em sạch sẽ hơn tất cả bọn chúng.""Người sạch sẽ mới khó có được." Nhị gia nói, "Nhưng em phải cẩn thận, đừng để cho cá bẩn chạy vào hồ của em, cũng khiến em bị lây bẩn.""Dạ?" Vương Nhất Bác giả ngu hoảng hốt, khó hiểu nói: "Có ý gì vậy? Không phải chứ, anh à, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng, dù sao em cũng tùy theo ý anh hết, mấy cái kiểu nho nhã này, em thật sự chẳng hiểu gì sất."Nhị gia bật cười "ha ha", hắn rất thích nhìn dáng vẻ ngu ngốc não phẳng này của Vương Nhất Bác, còn thú vị hơn cả khi chơi đùa với chó, với mèo, giơ cán quạt gõ vào đỉnh đầu Vương Nhất Bác, hắn dựa vào thành ghế nói: "Nghe không hiểu thì thôi, tốt lắm."
Xe con dừng trước cửa một nhà xưởng nhỏ ở Cửu Long Pha, cửa sắt đã bị gỉ sét, trước đây nó dùng để sản xuất cúc áo, sau này ngành nghề thay đổi, không tiếp tục làm ăn được nữa nên phải đóng cửa, sau đó bị Nhị gia đổi thành hội trường.Vương Nhất Bác bước lên đẩy cửa ra, cùng Đại Kim một trái một phải đi sau lưng Nhị gia, nhìn khắp bốn phía, trong hội trường lại chẳng có ai cả. Vương Nhất Bác nhìn thôi cũng biết có mùi, nghĩ lý do chỉ là thu sổ sách, nhưng chỉ sợ hôm nay Nhị gia đến để xử lý phản đồ, nhưng kẻ phản bội này là ai không quan trọng, làm sai chuyện gì cũng không quan trọng nốt, vấn đề là vì sao đi xử lý người này mà lại cố ý gọi cậu đến đây? Cậu liên tưởng đến lúc Nhị gia đang ở trên xe, không khỏi rùng mình, lần này là đang giết gà dọa khỉ, Nhị gia đang thử cậu, hay là muốn nhắc nhở cậu đây?Cửa sắt của nhà kho công xưởng được mở ra, một đám người đứng trên sảnh đường quay người chào hỏi Nhị gia, có vài cái bóng đèn được lắp trên tường, Vương Nhất Bác nhìn thấy Lưu Tam Đao đang bị trói trên ghế sắt, lại cảm thấy bực bội.Lưu Tam Đao vừa lười vừa tham ăn, vừa gian xảo vừa láu cá, giả dối, nhưng lại nhát như chuột, là một tên sợ cụp đuôi xin hàng từ đầu đến cuối, nói hắn trộm giấu chút tiền thì Vương Nhất Bác đương nhiên không tin, nói hắn dám bán đứng Nhị gia, xin hàng người khác thì Vương Nhất Bác lại càng không tin hơn, có cho hắn hai lá gan hắn cũng không dám."Tam Đao, chú đi theo anh cũng được năm năm rồi nhỉ." Nhị gia ngồi xuống, lên tiếng."Lão đại." Lưu Tam Đao thấy hắn thì run lên, giống như khóc không ra nước mắt, liều mạng nhoài người ra phía trước hoảng loạn nói: "Nhị ca, anh nghe em giải thích, dù thằng chó Trần Minh kia trước đây là người dưới trướng em, nhưng em với hắn thật sự không quen biết, ở đây em có nhiều anh em như vậy, em làm sao biết được từng người chúng nó mỗi ngày làm gì được chứ, vì sao cớm đột nhiên lại điều tra Trần Minh, em thật sự không biết."Hóa ra là vì chuyện này, Vương Nhất Bác nghe lời đối thoại của Lưu Tam Đao và Nhị gia mới hiểu được nguyên nhân của vở kịch này, cậu không khỏi cảm thấy Nhị gia thần hồn nát thần tính quá, sợ rằng thật sự đã bị hành động vây bắt ở vùng biển quốc tế kia dọa cho vỡ mật, bây giờ có vẻ hoàn toàn không nghe nổi hai chữ "cảnh sát" nữa, biết đội chống ma túy đang điều tra Trần Minh, thế mà lại chỉ hoài nghi một mình người lãnh đạo trực tiếp Trần Minh là Lưu Tam Đao.Nên hắn muốn dẫn cậu và Đại Kim đến xem xử phạt?Sau khi Trần Minh chết, hai người duy nhất tiếp xúc với bà Trần, một là cậu, người đến đưa tiền, hai là Đại Kim, người đến diệt khẩu.Nhưng cũng không phải thế, dấu vân tay trên tiền đã để cho cục trưởng Nhậm xử lý rồi, nói vân tay không trọn vẹn không cách nào có thể phân biệt được cũng đã đủ hợp lý rồi, Nhị gia không có lý do gì để nghi ngờ cậu từng giở trò, trừ phi người giám nghiệm đã tiết lộ tin tức.Vương Nhất Bác nghĩ đến gián điệp ở trong cục cảnh sát, lại nghĩ đến bức thư mà sáng nay cục trưởng Nhậm gửi đến, nói rằng hắc cảnh đang chuẩn bị hành động... "Tiểu Vương."Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu, trái tim nhảy lên "thình thịch". Nhị gia ngồi trên ghế, đưa cho cậu một khẩu súng.Vương Nhất Bác nói bản thân mình phải bình tĩnh, tiến lên nhận lấy khẩu súng, nhắm ngay vào giữa trán Lưu Tam Đao, Lưu Tam Đao bị dọa đến mức khóc gào như sói tru, Nhị gia lại vỗ vỗ vào cánh tay cậu, "Đứa nhỏ nhà em đó, vừa lên đã chĩa vào trán người ta làm gì, có biết đường vòng không, tiên lễ hậu binh."Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn một chút, Nhị gia kéo tay của cậu, họng súng chĩa vào đầu gối trái của Lưu Tam Đao, thu tay lại nói: "Phế tay, phế chân trước đi.""Nhị gia, anh nghe em nói đã, Nhị gia!"Lưu Tam Đao lại càng giãy dụa không ngừng, Vương Nhất Bác nhìn biểu cảm dần dần vặn vẹo của hắn, nhắm mắt lại, bóp cò.Những năm này cậu đã vì Nhị gia mà giết qua không ít người, trước đây sẽ còn thấy mê mang, sẽ còn thấy áy náy tự trách, liên tục gặp ác mộng, càng sau này, cậu lại càng không nhớ rõ rốt cục mình đã từng giết ai rồi nữa, cũng không thể không tin tưởng Tiêu Vũ. Thân phận cảnh sát ngay lúc này cũng có thể trở thành cái cớ của em, giết người là điều bất đắc dĩ, em không giết thì cũng sẽ có người khác đến giết, dù sao hắn cũng đều sẽ phải chết, nhưng mục đích của em là đến cứu những người còn sống.Bốn phát súng của cậu rất nhanh, thế này sẽ dễ chịu hơn việc từ từ một chút, Lưu Tam Đao đã ngất ngay sau phát súng thứ ba, cũng không biết là do bị đau choáng hay là bị dọa ngất.Họng súng vẫn còn lưu lại tàn khói, Vương Nhất Bác hỏi Nhị gia có muốn lay hắn ta tỉnh không, Nhị gia nhìn hắn ta một lát, sau đó mỉm cười, "Thôi, lười phí thời gian với hắn, chưa gì đã choáng, không có gì hay cả, đi thôi, xong việc chúng ta đi ăn cơm.""Được." Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu.Súng quay hai vòng giữa ngón tay, cậu đi đến trước mặt Lưu Tam Đao, vết máu trên tay chân be bét, rơi trên mặt đất, Vương Nhất Bác cầm súng đặt vào giữa trán của hắn.Một tiếng súng vang lên, Lưu Tam Đao sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. "Sống cho tốt vào, không thì phải làm ma chết sớm." Nhị gia dùng quạt che miệng, mũi lại, làm như ngại mùi máu tanh xui xẻo, quay người nhìn qua đám người, "Đã thấy hết chưa, anh em chúng ta, đều hiểu một đạo lý, anh sống tốt, đương nhiên sẽ cho các cậu ăn ngon uống sướng, anh sống không tốt, người bội bạc, đừng ai mong sẽ thoát được. Đại Kim, vứt hắn cho chó ăn.""Rõ, Nhị gia."
Cơm trưa ăn vào lúc ba giờ chiều, Vương Nhất Bác hoàn toàn không thấy ngon miệng, còn phải giả bộ không tim không phổi nhét vào miệng như hổ đói, mặc dù đồ mà Nhị gia đặt đều là món ăn hương vị đủ đầy nhưng vẫn khiến cậu buồn nôn mắc ói.Lúc lái xe đưa Nhị gia về nhà, trên đường Nhị gia cũng không nói mấy lời sâu xa ẩn ý nữa, nhưng sau khi về lại nói cậu đưa xe đi hẳn vào trong sân, Vương Nhất Bác còn tưởng hắn muốn bàn giao gì đó nên đi theo hắn đến thẳng trước cửa nhà để xe."Em nhìn xem, thích cái nào?" Nhị gia chép miệng nói.Vương Nhất Bác thật sự sửng sốt, mấy giây sau mới phản ứng lại được, thuận theo Nhị gia nhìn về phía từng chiếc xe để trong nhà để xe.Đàn ông đều yêu xe, Nhị gia cũng không phải là ngoại lệ, những chiếc xe sang trọng chỉ để trưng không dùng đến, ngày thường cũng không đi, đậu trong nhà xe tích bụi, đương nhiên hắn cũng không thật sự yêu xe lắm, chỉ là có tiền nên tiêu xài cho bõ, tìm cảm giác vui vẻ khi được tiêu tiền như nước, cái gì đáng tiền thì hắn sẽ chơi cái đó thôi."Cái này..." Vương Nhất Bác cong tay giữ lấy vạt áo, xua tay, "Anh à, cái này quý giá quá, em không dám cầu, anh cứ giữ lại đi, em không cần đâu...""Ài, chỉ một chiếc xe thôi mà, có gì mà không dám." Thái độ của Nhị gia đối với cậu rất thoải mái, chắp tay sau lưng đi hai vòng, lấy xuống chiếc chìa khóa của một chiếc siêu xe màu đỏ, ném cho Vương Nhất Bác, "Lấy cái này đi, thanh niên các em đều thích xe thể thao mà, cái màu đỏ này không hợp với anh, cho em, lái về đi."Vương Nhất Bác giơ hai tay đón lấy chìa khóa xe mà hắn ném đến, nhìn Nhị gia mỉm cười cúi đầu châm thuốc, ngoan ngoãn nói cảm ơn anh ạ, giống như chìa khóa của chiếc xe này là một khúc xương mà chủ nhân ăn thừa, Nhị gia trao thưởng cho cậu không khác gì đang thưởng cho một con chó.Đúng là tiên lễ hậu binh, lúc Vương Nhất Bác lái xe về nhà đã nghĩ như thế.Cho cậu xem cảnh giết hạ kẻ phản bội, cũng đã bộc lộ tâm tình, bây giờ lại xem xe này như viên đạn bọc đường để ban thưởng chúc mừng cho cậu vượt qua bài kiểm tra? Vương Nhất Bác luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.Nếu như Nhị gia nghi ngờ cậu là nội gián, có cần phải thăm dò vòng vo như thế không? Mạng của cậu cũng không đáng tiền, bắt lại dùng tra tấn nghiêm khắc chẳng phải là xong rồi sao, còn có thể đảm bảo được cậu không thể truyền tin để đi cầu cứu. Hay là Nhị gia cảm thấy mình phải đối mặt với hai phe kẻ thù, phải nhanh chóng thu phục những người có thể nghe lời bán mạng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào?Chiếc xe thể thao không vào được lối đi nhỏ chật hẹp của căn chung cư, chuyện này rất hợp ý Vương Nhất Bác, trên xe chắc chắn có nghe lén hoặc thiết bị quay phim, cậu cũng không muốn đưa một cái đài quan sát đến dừng dưới tầng nhà mình.Xe đậu ở bãi đậu xe ven đường ngoài căn hộ, Vương Nhất Bác cất chìa khóa xe vào nhà, bước vào phòng ngủ, trực tiếp nhét chìa khóa vào tủ bảo hiểm, trong tủ có cách âm, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, nằm ngửa trên giường suy nghĩ.Bất kể là chuyện của cục trưởng Nhậm hay chuyện của Nhị gia thì đều phải nhanh chóng báo lại cho Tiêu Vũ biết, nhưng bị chặn miệng thế này, cậu chắc chắn đang bị người khác theo dõi, hành động hay truyền tin đều vô cùng nguy hiểm, ngay bây giờ lập tức đi tìm Tiêu Vũ chẳng khác gì với việc tự sát.Chỉ có thể đợi đến ngày mai, con trai của Mai Khang và Nhị gia hẹn ăn cơm tối, bàn chuyện cụ thể bao giờ giao dịch, cả cậu và Tiêu Vũ đều phải đi, đích thân Nhị gia chỉ điểm, có thế nào cũng không thể nghi ngờ việc cậu và Tiêu Vũ gặp nhau là có vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com